Chương 209: Rời Khỏi

Rõ ràng đã biết trước đáp án, tại sao vẫn còn muốn chọc thủng vết thương, lẽ nào vết thương vẫn còn chưa đủ nặng hay sao? Đoạn Kim Thần mím môi nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt anh bối rối, nhưng khi nghĩ tới một người con gái khác, anh đành quay người đi về phía phòng sách.
Đóng cửa phòng, Đường Hoan đau khổ bật khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà.

Màn đêm dần dần buông xuống, những ánh sao như tô điểm cho bầu trời đêm, rõ ràng cảnh đêm nay đẹp đến mức không lời nào tả hết, nhưng không rõ tại sao, những tiếng thở dài vẫn liên tục được phát ra, nhờ gió mang đi hết.
Kể từ sau ngày hôm đó, Đường Hoan luôn giữ khoảng cách với Đoạn Kim Thần, nếu đã không thể có được, vậy thì cô sẽ không cố gắng nữa, bây giờ chuyện quan trọng nhất mà cô cần làm chính là bảo vệ cho đứa bé trong bung.
Những tháng ngày bình lặng từ từ trôi qua, vết thương trên người La Vưu Phi đã lành trở lại, còn Đoạn Lâm Phong kể từ ngày hôm đó trở đi, nỗi oán hận của anh dành cho Đoạn Kim Thần như dày thêm một lớp, suy nghĩ giành lại trái tim của Đường Hoan ngày càng lớn hơn.
Tại biệt thự nhà họ Đoạn.
Đoạn Lâm Phong đứng bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại, bóng người cao lớn của anh dưới ánh nắng như được kéo dài thêm.

Sau khi ngắt máy, anh lái xe rời khỏi biệt thự.

Sau khi dạo phố một vòng, tới một nhà hàng gần đó để dùng bữa, lại vô tình bắt gặp Đường Vãn Tình trong trang phục của nhân viên phục vụ.
Trước đây nhìn quen mắt với một Đường Vãn Tình trang điểm lộng lẫy, lần này thấy cô mặc đồ phục vụ, quả thực khiến anh cảm thấy có đôi phần lạ lẫm.

Ánh mắt của anh nhìn vào càng sâu xa hơn, chợt nhớ tới lần gặp trước đó vài ngày, dáng vẻ ngượng ngùng đơn thuần của cô, khỏe môi anh khẽ cong lên.
Gọi phục vụ tới, bảo ta cho gọi Đường Vãn Tình tới giúp anh chọn món.

Đường Vãn Tình không hề hay biết người đó chính là Đoạn Lâm Phong, chỉ đến khi tới gần mới nhìn rõ là anh.
Định quay người bỏ đi, nhưng nhớ tới thân phận của mình ở đây, chỉ còn cách dày mặt cứng đầu tiến lên, lịch sự hỏi: “Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh?” Giọng nói kính cẩn không mang theo bất cứ cảm xúc nào, nụ cười chuyên nghiệp để lộ trên môi, thái độ xa cách tựa như hai người chẳng hề quen biết nhau.
Chỉ có điều Đoạn Lâm Phong lại không cho là vậy, cô càng lạnh lùng lại càng thu hút sự chú ý của anh nhiều hơn.

Nhìn vào dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của cô, trong đầu anh bỗng nảy ra ý định muốn thử cô nhiều hơn.
“Hóa ra cô ở đây làm phục vụ, xem ra duyên phận của chúng ta khá sâu nặng đó, tôi mời cô ăn cơm, cô thấy thế nào?” Một giọng nói ấm áp phát ra, Đoạn Kim Thần mỉm cười nhìn cô.
Dáng vẻ ấm áp, dịu dàng này của anh tựa như hai người họ trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, cũng đã quên mất anh đã từng giơ tay đá chân thế nào với cô.

Đường Vãn Tình sững sờ vài giây, hờ hững nói: “Không cần đầu, chỗ chúng tôi nổi tiếng nhất chính là món bò bít tết ăn kèm với gan ngỗng, anh có muốn thử một phần không?”
Cô hơi đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào anh, cánh tay cầm thực đơn thu chặt lại.

Đoạn Lâm Phong vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhẹ giọng nói: “Tình Tình, sao em phải từ chối anh chứ? Nói gì đi chăng nữa chúng ta cũng đã từng quen biết qua lại với nhau, sao bây giờ nhìn thấy anh em lại làm như chẳng hề quen biết vậy?”
Đường Vãn Tình cắn môi, dáng vẻ thẹn thùng khiến người đối diện khó có thể kiềm chế được cảm xúc.

Đường Vãn Tình của hiện tại đã bớt đi vẻ mỹ miều vốn có của cô trước đây, nhưng lại có thêm vài phần trong sáng, tạo ra một cảm giác mới lạ khác hẳn so với trước đây, cô của hiện tại trồng thuận mắt hơn trước rất nhiều.
“Thưa anh, nếu anh còn muốn ăn thêm món gì khác thì mời anh xem thực đơn của nhà hàng chúng tôi, tôi xin phép đi làm việc của mình.”
Nói xong, đặt thực đơn xuống bàn rồi quay người định rời đi, nhưng lại bị Đoạn Lâm Phong giữ tay lại, cô hoảng hốt giật mình, vội vàng rút tay lại.
“Anh làm gì thế?” Đường Vãn Tình phẫn nộ nói, “Xin anh tự trọng một chút!”
Nhưng Đoạn Lâm Phong lại chẳng hề nghe lọt vào tai lời cô nói, ý cười trên khuông mặt càng thể hiện rõ hơn.
“Cô không cần căng thẳng, chúng ta trước đây những chuyện thân mật hơn thế đều làm qua rồi, cô còn sợ gì nữa chứ?”
Đoạn Lâm Phong không biết chuyện Đường Văn Tình bị mất trí nhớ, chỉ biết vài lần gặp gần đây cô như biển thành một người khác vậy, khiến anh vô cùng hứng thú.

Nghe thấy giọng điệu đá đều của anh, Đường Vãn Tình liền chau mày, cố gắng kiềm chế lại cảm xúc, lời nói phát ra từ trong miệng thể hiện rõ thái độ không vui của cô: “Giám đốc Đoàn, nếu như anh chưa nghĩ ra muốn ăn thêm món gì, vậy thì mời anh từ từ nghiên cứu thực đơn của nhà hàng chúng tôi.” Dứt lời, mặc cho anh có còn muốn nói tiếp hay không, quay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Đoạn Lâm Phong nheo mí mắt, ánh mắt xa xăm dõi theo từng bước đi của cô.

Có lẽ con người chính là vậy, khi có được lại không biết trân trọng, lúc mất đi rồi lại muốn nắm lấy cô.
Còn Đoạn Lâm Phong vừa hay lại chính là loại người này.

Kể từ ngày hôm đó trở đi, anh thường xuyên tới nhà hàng nơi Đường Vãn Tình làm việc để dùng bữa, mỗi buổi tối chờ cô tan làm về nhà, mỗi ngày đúng giờ gọi điện thoại tới cho cô, dù cho Đường Vãn Tình có chặn số của anh, anh vẫn có cách để gọi tới cho cô, hại cô buổi tối đi ngủ đều không dám mở máy.
Bị anh giày vò vài ngày, Đường Vãn Tình cảm thấy cô như sắp phát điên tới nơi rồi vậy, dưới sự bất lực của mình, cô đành tìm tới Đường Hoan, hy vọng cô có thể giúp đỡ.

Nhưng sau khi Đường Hoan nghe xong, cô dường như chẳng hề có phản ứng gì cả, càng không tình nguyện giúp cô.
Đối với chuyện Đường Vãn Tình mất trí nhớ, trong lòng cô trước nay vẫn luôn hoài nghi, bây giờ Đoạn Lâm Phong lại tới làm phiền cô, ai biết hai người họ liệu có âm thầm hợp tác hãm hại cô hay không.
Bây giờ cô không chỉ sống cho riêng bản thân mà còn có thêm một tiểu sinh linh khác đang nằm trong cơ thể của cô, cô bắt buộc phải đảm bảo cho con của mình được bình an vô sự.
Hơn nữa mà nói, cô thực sự không muốn dây dưa tới Đoạn Lâm Phong, những chuyện mà trước đây Đường Vãn Tình đã từng gây ra cho cô, cô vẫn còn nhớ như in.

Dù cho bây giờ cô đang bị mất trí nhớ, nhưng những vết sẹo trong lòng cô sẽ mãi mãi chẳng thể biến mất.
“Hoan Hoan, em giúp chị đi được không? Chị thật sự không còn cách nào nữa rồi, chị sợ lắm, ngoại trừ em ra, chị thật sự không biết còn ai có thể giúp chị nữa rồi.

Đường Vãn Tình nghẹn ngào nói, nhưng Đường Hoan lại chẳng màng để tâm.
Đường Hoan nhún vai, ánh mắt bình thản, cô nói: “Đây là chuyện giữa hai người, tôi không thể can dự vào được.
“Không đâu, em nhất định có cách mà, đúng không?” Đường Vãn Tình rưng rưng nước mắt, “Hoan Hoan, em giúp chị lần này thôi được không? Chị thật sự không muốn ngày nào cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ, bây giờ ngày ngày anh ta đều tới chỗ chị làm việc chờ chị tan làm, mặc kệ chị nói thế nào anh ta đều không nghe, chị thật sự hết cách rồi nên mới tới tìm em.”
Thấy Đường Vãn Tình khẩn cầu như vậy, Đường Hoan bỗng cảm thấy có chút muốn cười, ông trời thật biết đùa người khác, trước đây cô và Đường Vãn Tình nước sông không phạm nước giếng, mỗi lần gặp nhau là những lần đấu khẩu gay gắt xuất hiện, nào giống như bây giờ có thể cùng nhau ngồi đây uống cà phê, càng không cần nói đến việc cầu xin cô rồi.
Đường Hoan thầm nghĩ, nếu có một ngày Đường Văn Tình khôi phục lại trí nhớ, nghĩ đến bản thân đã từng thấp giọng cầu xin cô như vậy, liệu có giận tới xanh mặt không đây? Khỏe mỗi cô khẽ cong lên, hờ những nói: “Chuyện của cô thì cô nên tự mình giải quyết, tôi không muốn nhúng tay vào chuyện giữa các người.
Buông ra một câu nói rồi đứng dậy rời đi, Đường Văn Tình nhìn theo bóng lưng đi xa dần của cô, ánh mắt đau lòng không chút giấu giếm mà để lộ rõ.

Vốn tưởng rằng sau khi tâm sự với Đường Hoan, cô ít nhiều sẽ đồng ý giúp đỡ, nhưng không ngờ cô quả nhiên lại thẳng thừng từ chối như vậy, Đường Vãn Tình tự hỏi rốt cuộc trước đây mối thù hận giữa hai người lớn đến mức nào?
Ra khỏi quán cà phê, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, khiến cô nhìn mọi thứ như càng đẹp mắt hơn.

Hôm nay là cuối tuần do vậy cô không cần tới công ty làm việc, kể từ sau khi mang thai, cô đã cắt giảm đi khối lượng công việc của mình, không để bản thân quá lao lực.

Bác sĩ nói thai phụ nhất định phải biết sắp xếp thời gian nghỉ ngơi hợp lý, chú ý bồi bổ dinh dưỡng, như vậy thai nhi mới có thể khỏe mạnh.

Đi dạo khắp phố một vòng, Đường Hoan phát hiện hình như đã rất lâu rồi cô không được nếm trải cái cảm giác này.

Đi tới đứng bên cạnh bờ sông, gió trời thoang thoảng, len lỏi qua từng ngọn tóc của cô, vạt áo cô như tung bay trước gió.

Nhớ lại câu nói hôm trước của Đoạn Kim Thần, tâm trạng cô bỗng trở nên nặng nề, đôi mắt long lanh vui vẻ trước đó trong nháy mắt liền biến mất.

“Anh chỉ là có phần thích em, nhưng anh không yêu em.” Một câu nói lạnh lùng như băng tuyết mùa đông, chẳng khác nào một con dao sắc đâm xuyên trái tim cô, có phải chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là anh có thể sẽ yêu cô? Lắc đầu, cô đau khổ cười, tự cười bản thân mộng tưởng hão huyền.

Trong lúc cô vẫn đang thất thần, mải mê suy nghĩ về cuộc đời của mình thì một tiếng chuông điện thoại vang lên, thành công kéo cô quay trở lại với hiện thực.

Rút điện thoại ra, vừa nhìn liền phát hiện là Giang Chi Thịnh, sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn quyết định ấn nhận điện thoại.

“Alo, Đại Thịnh.” Kể từ sau chuyện báo giá bị bại lộ lần trước, cả hai người đều không liên lạc với nhau, có lần anh gọi điện thoại tới cho cô, nhưng lại bị cô từ chối.

Sau đó khi biết chuyện này không hề liên quan tới anh mà là do La Vưu Phi gây ra, cô vẫn luôn tự hỏi nên đối mặt với anh thế nào.

Bởi vì họ đều là những người bạn tốt của cô, nhưng đi tới ngày hôm nay cô mới chợt nhận ra rằng giữa họ bây giờ đều đã có khoảng cách.

“Hoan Hoan, hôm nay có thời gian cùng nhau ăn một bữa không? Đã rất lâu rồi anh không gặp em” Điện thoại truyền ra giọng nói e dè của Giang Chi Thịnh, dường như sợ rằng cô sẽ lại từ chối.

Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cũng đã nghĩ thông rất nhiều thứ, cũng đều đã bỏ qua cho tất cả, chỉ là tình yêu của anh dành cho Đường Hoan vẫn chẳng hề giảm bớt.

“Hoan Hoan, đừng từ chối anh, ngày mai anh phải đi xa rồi, lẽ nào đến một câu tạm biệt em cũng không nỡ nói với anh sao?” Cuối cùng do sợ rằng sẽ lại một lần nữa nghe thấy lời từ chối của co, Giang Chi Thịnh đành đánh liều nói.

“Anh rời khỏi đây?” Đường Hoan sững người, hỏi ngược lại.
“Ừ, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé, sáu giờ chiều nay.
Cuối cùng Đường Hoan quyết định không từ chối anh, đúng sáu giờ chiều cả hai người tới nhà hàng đã hẹn trước, ngồi đối diện với nhau.

Giang Chi Thịnh lựa chọn rời đi là bởi vì nếu vẫn còn tiếp tục ở lại đây, anh sợ rằng anh sẽ càng lún sâu hơn vào thứ tình cảm này.

Khoảng thời gian này cô không nhận điện thoại của anh, cũng không đồng ý gặp anh, điều này đối với anh mà nói chẳng khác nào là một loại cực hình, chính vì vậy anh quyết định sẽ giấu đi tình cảm của mình, cất nó vào tim.

Và cách để có thể ngăn cảm được trái tim chính là rời xa thành phố nơi cô ở đây.
“Đại Thịnh, lần trước em nói chuyện có phần quá đáng, mong anh đừng để bụng” Một câu xin lỗi được phát ra từ trong miệng Đường Hoan.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng là do cô không đúng trước, nói cho cùng, trong chuyện này anh cũng là người bị hại, còn cô lại chẳng hề đứng dưới góc độ là anh để suy nghĩ, mà ngược lại còn trách móc anh.

Khoảng thời gian này, trong lòng anh nhất định cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu.
“Không sao.” Giang Chi Thịnh lắc đầu nói, “Là do anh không tốt, đáng lẽ khi nhận được dòng thư đó anh nên nói với em một tiếng, thời gian gần đây em thế nào, cuộc sống có tốt không?” Rõ ràng là có hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại biến thành một câu hỏi thăm đơn giản.

Nhìn vào gương mặt có phần gầy gò hơn trước, trong lòng anh không khỏi thương xót.
“Em rất tốt.”

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36: Sự Tức Giận Khó Hiểu
37 Chương 37: Dùng Lực Quá Mạnh
38 Chương 38: Đoạn Kim Thần Kiêu Ngạo
39 Chương 39: Bữa Tiệc Thường Niên
40 Chương 40: Gặp Phải Lưu Manh
41 Chương 41: Đánh Đập Tàn Nhẫn
42 Chương 42: Cảnh Cáo
43 Chương 43: Sống Không Bằng Chết
44 Chương 44: Trả Thù
45 Chương 45: Món Nợ Khổng Lồ
46 Chương 46: Phạt Roi Đường Vãn Tình
47 Chương 47: Đe Họa
48 Chương 48: Tát Thử Một Cái
49 Chương 49: Tra Tấn
50 Chương 50: Đừng Chạm Vào Tối
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111: Thời Gian Đếm Ngược Của Nhà Họ Đường
112 Chương 112: Dập Đầu Nhận Sai
113 Chương 113: Sự Thật
114 Chương 114: Áp Lực Quá Lớn
115 Chương 115: Ngộ Độc Rượu
116 Chương 116: Cầu Cứu
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141: Sốt Cao
142 Chương 142: Chết Tâm
143 Chương 143: Trở Lại Công Ty
144 Chương 144: Chế Giễu
145 Chương 145: Sóng Gió Lại Đến
146 Chương 146: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
147 Chương 147: Lo Lắng
148 Chương 148: Dập Đầu Nhận Lỗi
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155: Xảy Ra Chuyện
156 Chương 156
157 Chương 157: Thăng Chức
158 Chương 158: Vô Tình Gặp Được
159 Chương 159: Cạm Bẫy
160 Chương 160: Tương Kế Tựu Kế
161 Chương 161: Bất Ngờ
162 Chương 162: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
163 Chương 163: Công Ty Đổi Chủ
164 Chương 164: Ly Hôn
165 Chương 165: Mất Kiểm Soát
166 Chương 166: Vào Tù
167 Chương 167: Âm Thầm Khiêu Khích
168 Chương 168: Đột Nhiên Đổ Bệnh
169 Chương 169
170 Chương 170: Không Thể Chịu Nổi Cơn Thịnh Nộ
171 Chương 171: Giày Vò
172 Chương 172: Oan Gia Ngõ Hẹp
173 Chương 173: Không Có Cách Nào Đối Diện Với Sự Thật
174 Chương 174: Đe Dọa
175 Chương 175: Đánh Nhau
176 Chương 176: Hôn Mê
177 Chương 177: Mặt Dày
178 Chương 178
179 Chương 179: Căm Ghét
180 Chương 180
181 Chương 181: Tìm Kiếm Hợp Tác
182 Chương 182: Cuộc Điện Thoại Bí Ẩn
183 Chương 183: Một Đêm Mị Tình
184 Chương 184: Mị Tình
185 Chương 185: Tỉnh Lại
186 Chương 186: Mất Trí Nhớ
187 Chương 187: Đoán Đúng Nguyên Nhân
188 Chương 188: Gặp Phải Côn Đồ
189 Chương 189: Âm Thầm
190 Chương 190: Gặp Lại Đoạn Lâm Phong
191 Chương 191: Trùng Hợp
192 Chương 192: Hãnh Diện
193 Chương 193: Đau Đớn Rời Đi
194 Chương 194: Theo Dõi
195 Chương 195: Có Phải Anh Ấy Đến Rồi Không
196 Chương 196: Được Cứu
197 Chương 197: Tình Cảm Mãnh Liệt
198 Chương 198: Chất Vấn
199 Chương 199: Ăn Cắp Kế Hoạch
200 Chương 200: Ly Gián
201 Chương 201
202 Chương 202: Vô Tình Nhìn Thấy Sự Thật
203 Chương 203
204 Chương 204: Tin Nhắn Nặc Danh
205 Chương 205
206 Chương 206: Không Phải Người Nhà Họ Đường
207 Chương 207: Xảy Ra Chuyện
208 Chương 208: Chỉ Là Thích!
209 Chương 209: Rời Khỏi
210 Chương 210: Tin Nhắn Thần Bí
211 Chương 211
212 Chương 212: Tổn Thương
213 Chương 213
214 Chương 214: Ngất Xỉu
215 Chương 215: Đánh Nhau
216 Chương 216: Không Xứng
217 Chương 217: Cuộc Sống Riêng
218 Chương 218: Bị Đánh
219 Chương 219: Hận
220 Chương 220: Tan Vỡ
221 Chương 221: Giày Vò
222 Chương 222: Cưỡng Ép
223 Chương 223: Mộ Vũ Nghiên
224 Chương 224: Gặp Nhau Lúc Làm Việc
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227: Tôi Mới Là Bà Đoạn
228 Chương 228: Thật Lòng Hay Giả Dối
229 Chương 229: Chó Điên
230 Chương 230
231 Chương 231: Bênh Vực Kẻ Yếu
232 Chương 232: Bình Luận Tiêu Cực
233 Chương 233
234 Chương 234: Phản Kích Tuyệt Đẹp
235 Chương 235
236 Chương 236: Sắp Đặt
237 Chương 237
238 Chương 238: Quyết Định
239 Chương 239: Đau Lòng
240 Chương 240: Chuyện Xấu
241 Chương 241: Khuyên Nhủ
242 Chương 242
243 Chương 243: Mượn Rượu Giải Sầu
244 Chương 244: Bệnh Tình Chuyển Biến Xấu
245 Chương 245: Cơ Hội
246 Chương 246: Sốt Nhẹ
247 Chương 247: Cảm Xúc Mơ Hồ
248 Chương 248: Hôn Trộm
249 Chương 249: Khiêu Chiến
250 Chương 250: Mất Tích
251 Chương 251
252 Chương 252
253 Chương 253
254 Chương 254
255 Chương 255
256 Chương 256: Bởi Móc
257 Chương 257: Nhà Họ Phong
258 Chương 258: Lại Là Đối Thủ
259 Chương 259: Ăn Miếng Trả Miếng
260 Chương 260: Hâm Nóng Tình Cảm
261 Chương 261: Bắt Cóc
262 Chương 262: Bị Ép Uống Thuốc
263 Chương 263: Được Cứu
264 Chương 264: Đổ Dầu Vào Lửa
265 Chương 265: Ra Lệnh Đuổi Khách
266 Chương 266: Lời Nói Bịa Đặt
267 Chương 267: Cảnh Cáo
268 Chương 268
269 Chương 269: Tranh Giành Người Đẹp
270 Chương 270: Chuyện Cười
271 Chương 271: Đêm Khuya Mị Tình
272 Chương 272: Cách Kích Tướng
273 Chương 273: Ươm Mầm “hận Thù”
274 Chương 274: Chống Lưng
275 Chương 275: Say Khướt
276 Chương 276: Thất Vọng
277 Chương 277: Tâm Sự Riêng
278 Chương 278: Phối Hợp
279 Chương 279: Nổi Trên Mặt Nước
280 Chương 280: Bụi Trần Lắng Đọng
Chapter

Updated 280 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36: Sự Tức Giận Khó Hiểu
37
Chương 37: Dùng Lực Quá Mạnh
38
Chương 38: Đoạn Kim Thần Kiêu Ngạo
39
Chương 39: Bữa Tiệc Thường Niên
40
Chương 40: Gặp Phải Lưu Manh
41
Chương 41: Đánh Đập Tàn Nhẫn
42
Chương 42: Cảnh Cáo
43
Chương 43: Sống Không Bằng Chết
44
Chương 44: Trả Thù
45
Chương 45: Món Nợ Khổng Lồ
46
Chương 46: Phạt Roi Đường Vãn Tình
47
Chương 47: Đe Họa
48
Chương 48: Tát Thử Một Cái
49
Chương 49: Tra Tấn
50
Chương 50: Đừng Chạm Vào Tối
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111: Thời Gian Đếm Ngược Của Nhà Họ Đường
112
Chương 112: Dập Đầu Nhận Sai
113
Chương 113: Sự Thật
114
Chương 114: Áp Lực Quá Lớn
115
Chương 115: Ngộ Độc Rượu
116
Chương 116: Cầu Cứu
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141: Sốt Cao
142
Chương 142: Chết Tâm
143
Chương 143: Trở Lại Công Ty
144
Chương 144: Chế Giễu
145
Chương 145: Sóng Gió Lại Đến
146
Chương 146: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
147
Chương 147: Lo Lắng
148
Chương 148: Dập Đầu Nhận Lỗi
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155: Xảy Ra Chuyện
156
Chương 156
157
Chương 157: Thăng Chức
158
Chương 158: Vô Tình Gặp Được
159
Chương 159: Cạm Bẫy
160
Chương 160: Tương Kế Tựu Kế
161
Chương 161: Bất Ngờ
162
Chương 162: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
163
Chương 163: Công Ty Đổi Chủ
164
Chương 164: Ly Hôn
165
Chương 165: Mất Kiểm Soát
166
Chương 166: Vào Tù
167
Chương 167: Âm Thầm Khiêu Khích
168
Chương 168: Đột Nhiên Đổ Bệnh
169
Chương 169
170
Chương 170: Không Thể Chịu Nổi Cơn Thịnh Nộ
171
Chương 171: Giày Vò
172
Chương 172: Oan Gia Ngõ Hẹp
173
Chương 173: Không Có Cách Nào Đối Diện Với Sự Thật
174
Chương 174: Đe Dọa
175
Chương 175: Đánh Nhau
176
Chương 176: Hôn Mê
177
Chương 177: Mặt Dày
178
Chương 178
179
Chương 179: Căm Ghét
180
Chương 180
181
Chương 181: Tìm Kiếm Hợp Tác
182
Chương 182: Cuộc Điện Thoại Bí Ẩn
183
Chương 183: Một Đêm Mị Tình
184
Chương 184: Mị Tình
185
Chương 185: Tỉnh Lại
186
Chương 186: Mất Trí Nhớ
187
Chương 187: Đoán Đúng Nguyên Nhân
188
Chương 188: Gặp Phải Côn Đồ
189
Chương 189: Âm Thầm
190
Chương 190: Gặp Lại Đoạn Lâm Phong
191
Chương 191: Trùng Hợp
192
Chương 192: Hãnh Diện
193
Chương 193: Đau Đớn Rời Đi
194
Chương 194: Theo Dõi
195
Chương 195: Có Phải Anh Ấy Đến Rồi Không
196
Chương 196: Được Cứu
197
Chương 197: Tình Cảm Mãnh Liệt
198
Chương 198: Chất Vấn
199
Chương 199: Ăn Cắp Kế Hoạch
200
Chương 200: Ly Gián
201
Chương 201
202
Chương 202: Vô Tình Nhìn Thấy Sự Thật
203
Chương 203
204
Chương 204: Tin Nhắn Nặc Danh
205
Chương 205
206
Chương 206: Không Phải Người Nhà Họ Đường
207
Chương 207: Xảy Ra Chuyện
208
Chương 208: Chỉ Là Thích!
209
Chương 209: Rời Khỏi
210
Chương 210: Tin Nhắn Thần Bí
211
Chương 211
212
Chương 212: Tổn Thương
213
Chương 213
214
Chương 214: Ngất Xỉu
215
Chương 215: Đánh Nhau
216
Chương 216: Không Xứng
217
Chương 217: Cuộc Sống Riêng
218
Chương 218: Bị Đánh
219
Chương 219: Hận
220
Chương 220: Tan Vỡ
221
Chương 221: Giày Vò
222
Chương 222: Cưỡng Ép
223
Chương 223: Mộ Vũ Nghiên
224
Chương 224: Gặp Nhau Lúc Làm Việc
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227: Tôi Mới Là Bà Đoạn
228
Chương 228: Thật Lòng Hay Giả Dối
229
Chương 229: Chó Điên
230
Chương 230
231
Chương 231: Bênh Vực Kẻ Yếu
232
Chương 232: Bình Luận Tiêu Cực
233
Chương 233
234
Chương 234: Phản Kích Tuyệt Đẹp
235
Chương 235
236
Chương 236: Sắp Đặt
237
Chương 237
238
Chương 238: Quyết Định
239
Chương 239: Đau Lòng
240
Chương 240: Chuyện Xấu
241
Chương 241: Khuyên Nhủ
242
Chương 242
243
Chương 243: Mượn Rượu Giải Sầu
244
Chương 244: Bệnh Tình Chuyển Biến Xấu
245
Chương 245: Cơ Hội
246
Chương 246: Sốt Nhẹ
247
Chương 247: Cảm Xúc Mơ Hồ
248
Chương 248: Hôn Trộm
249
Chương 249: Khiêu Chiến
250
Chương 250: Mất Tích
251
Chương 251
252
Chương 252
253
Chương 253
254
Chương 254
255
Chương 255
256
Chương 256: Bởi Móc
257
Chương 257: Nhà Họ Phong
258
Chương 258: Lại Là Đối Thủ
259
Chương 259: Ăn Miếng Trả Miếng
260
Chương 260: Hâm Nóng Tình Cảm
261
Chương 261: Bắt Cóc
262
Chương 262: Bị Ép Uống Thuốc
263
Chương 263: Được Cứu
264
Chương 264: Đổ Dầu Vào Lửa
265
Chương 265: Ra Lệnh Đuổi Khách
266
Chương 266: Lời Nói Bịa Đặt
267
Chương 267: Cảnh Cáo
268
Chương 268
269
Chương 269: Tranh Giành Người Đẹp
270
Chương 270: Chuyện Cười
271
Chương 271: Đêm Khuya Mị Tình
272
Chương 272: Cách Kích Tướng
273
Chương 273: Ươm Mầm “hận Thù”
274
Chương 274: Chống Lưng
275
Chương 275: Say Khướt
276
Chương 276: Thất Vọng
277
Chương 277: Tâm Sự Riêng
278
Chương 278: Phối Hợp
279
Chương 279: Nổi Trên Mặt Nước
280
Chương 280: Bụi Trần Lắng Đọng