Chương 202: Vô Tình Nhìn Thấy Sự Thật

Tại sao lại như vậy chứ? Ông trời đang muốn đùa giỡn với cô đúng không? Bước ra khỏi cổng lớn bệnh viện, ánh nắng trên cao rọi chiếu lên người cô, nhưng vẫn chẳng thể lấy đi mở cảm xúc hỗn loạn đang ẩn chứa trong lòng cô.

Ngẩng đầu, bỗng nhiên phát nhiên cách đó không xa có hai bóng hình quen thuộc, bước chân chợt sững lại, nhìn kĩ lại một lần nữa, cô phát hiện ra đó chính là La Vưu Phi và Đoạn Lâm Phong.

Do khoảng cách quá xa, cô không thể nghe được rõ họ đang nói gì, thấy hai người họ định đi, Đường Hoan do dự không biết có nên đi theo họ hay không.
Đột nhiên, cánh tay như bị ai đó giữ lấy, ngước mắt nhìn lên, cô phát hiện đó chính là Đường Vãn Tình.
“Em xem đi, chị không hề nói dối, chị thật sự nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau.
Nói xong, kéo theo cô rón rén đi theo hai người kia, Đường Hoan dường như vẫn chẳng thể tin được mắt, cô trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày La Vưu Phi đi riêng với Đoạn Lâm Phong.

Bị Đường Vãn Tình kéo gần về phía hai người họ, cuộc trò chuyện giữa hai người dần dần lọt vào tai.

La Vưu Phi và Đoạn Lâm Phong đứng đối diện với nhau, hoàn toàn không hề chú ý tới sự xuất hiện của Đường Hoan và Đường Vãn Tình.
“Chuyện lần này xử lý rất tốt, Đoạn Kim Thần đã bắt đầu hiểu lầm cô ấy rồi, giữa hai người họ nhất định sẽ có mẫu thuẫn, tiếp theo đây, cần phải khiến hai người họ càng xa cách nhau hơn, để Giang Chi Thịnh xen vào giữa khiến Đường Hoan hiểu nhầm anh ta, như vậy, tình cảm của họ sẽ dần dần trở nên rạn nứt.
Giọng nói trầm thấp của Đoạn Lâm Phong như vang khắp tứ phía xung quanh, không thiếu chữ nào, tất cả đều đã lọt hết vào tại Đường Hoan.

Cả người như cứng đờ lại, ánh mắt bị tổn thương, người luôn miệng nói rằng họ là bạn tốt của nhau, tới hôm nay quả nhiên lại đi theo người khiến cô chịu nhiều tổn thương nhất để đối phó với cô.

Cảm xúc trong cô lúc này quả thực không thể có từ nào diễn tả, Đường Vãn Tình đứng bên cạnh thấy dáng vẻ thất thần của cô, đầu lông mày nhíu lại.

Phía bên kia, cuộc nói chuyện vẫn được tiếp tục.

Nghe xong đề nghị của Đoạn Lâm Phong, La Vưu Phi vội lắc đầu, từ chối nói: “Không được, tôi không làm được.
Nghĩ tới việc sau khi làm xong chuyện lần trước, cô vẫn luôn từ dằn vặt day dứt trong lòng, Đường Hoan và Giang Chi Thịnh đều là những người bạn tốt nhất của cô, nhưng cô lại ở sau lưng làm tổn thương tới cô ấy, lỡ như để họ biết được chuyện này, sau này sao cô còn có thể đối mặt với họ được nữa đây? Hơn nữa, hôm nay khi Đường Hoan tới tìm cô, lời trong lời trong đều tỏ rõ ý thăm dò, điều này khiến cô thật sự cảm thấy vô cùng bất an.
“Cô không làm được?” Sắc mặt Đoạn Lâm Phong bỗng trùng xuống, vẻ lạnh lùng ảnh lên qua đôi mắt của anh, “Cô cảm thấy cô còn có thể thoát thân được nữa sao?”
La Vưu Phi ngước mắt nhìn anh, hai cánh tay khế run lên.
“Đoạn Lâm Phong, anh đừng ép tôi phải làm như vậy nữa, tôi không thể tiếp tục giúp đỡ anh mà làm hại Đường Hoan nữa đâu.”
Kể từ sau khi đồng ý hợp tác với Đoạn Lâm Phong, cô vẫn luôn khó ngủ vì nghĩ về chuyện này, bây giờ làm như vậy khiến cô càng khó ngủ hơn.

Dù cô không muốn tiếp tục làm chuyện này, nhưng có vài người lại nhất định không chịu bỏ qua cho cô.

Nụ cười trên khuôn mặt của Đoạn Lâm Phong bỗng trở nên nguy hiểm hơn, tiến gần về phía cô, anh nói: “Chuyện đã đến bước này thì không thể quay đầu được nữa, nếu cô ấy biết được những chuyện cô đã làm, cô tưởng rằng cô ấy sẽ tha thứ cho cô sao?”
“Anh…” La Vưu Phi tái mặt, “Anh đang đe dọa tôi đấy à?”
“Phải thì sao chứ?” Đoạn Lâm Phong tiếp tục uy hiếp La Vưu Phi, “Đừng tưởng rằng cô có thể quay đầu được nữa, La Vưu Phi, khi hợp tác với tôi cô có thể nhìn xa trông rộng hơn chút được không, hơn nữa mà nói, cô chẳng phải rất yêu Giang Chi Thịnh đó hay sao? Nếu cô muốn có được anh ta thì tốt nhất hãy nghe theo lời tôi, bằng không cô mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội đầu” Giọng nói của anh tựa như tiếng gọi của quỷ, làm mê hoặc La Vưu Phi, “Lẽ nào cô muốn tròn mắt đứng nhìn người đàn ông mà cô yêu ở bên cạnh người phụ nữ khác sao?”
Hình ảnh Giang Chi Thịnh và Đường Hoan đi bên nhau trong nháy mắt ùa về, còn cả thái độ lạnh nhạt hờ hững của anh đối với cô, cắn rằng, cuối cùng đành đồng ý.

Anh ta nói không sai, cô không thể khoanh tay đứng nhìn Giang Chi Thịnh ở bên cạnh người phụ nữ khác như vậy được, dù cho có phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí là làm tổn thương người bạn thân nhất của cô.
Sau khi Đoạn Lâm Phong rời đi, La Vưu Phi cũng chuẩn bị rời đi, nhưng vừa quay người, cô như bị i đó điểm huyệt vậy, sững người đứng nguyên tại chỗ.

Giang Chi Thịnh đứng ở vị trí cách cô không xa, không ai biết anh rốt cuộc đã đứng ở đó được bao lâu, và đã nghe được những gì.

La Vưu Phi vừa hoảng loạn lại vừa sợ hãi, dù cho đã tô son đỏ nhưng vẫn chẳng thể che lấp đi bờ môi trắng bợt của cô.

Ánh mắt anh nhìn cô như đang nhìn vào một người lạ nào đó, giọng nói lạnh lùng của Giang Chi Thịnh được phát ra.
“Hai người bắt đầu hợp tác với nhau từ bao giờ vậy, lần này phương án của Đoàn Thị là do cô mượn danh nghĩa của Hoan Hoan gửi tới cho tôi có đúng không?
La Vưu Phi ngày càng hoảng loạn, cô không thể chấp nhận khi thấy Giang Chi Thịnh nói chuyện như vậy với cô, cũng không thể chấp nhận được ánh mắt đầy xa lạ của anh khi nhìn vào cô.

Cô không ngừng lắc đầu, muốn mở miệng giải thích, nhưng đến một câu cũng chẳng thể nói ra.
“Tôi thật sự không dám tin chuyện này quả nhiên có liên quan tới cô, La Vưu Phi, cô thật sự khiến tôi rất thất vọng” Giang Chi Thịnh lạnh lùng nói, ánh mắt thất vọng được anh biểu lộ rất rõ.
Là anh sai rồi, khi anh nhận được bức thư đó, anh thật sự tưởng rằng trong lòng Đường Hoan ít nhiều vẫn còn có vị trí của anh, nhưng hôm nay anh mới biết, hóa ra trước nay đều là anh tự mình hoang tưởng.
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, La Vưu Phi hoang mang lo lắng, cô vội vàng đuổi theo anh, nước mắt từ lâu đã làm mờ đi tầm nhìn, khoảnh khắc này, cô như nghe thấy tiếng vỡ vụn được phát ra từ trong trái tim của mình.

Điều khiến cô sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã xảy ra rồi, càng không ngờ rằng bị vạch trần sớm tới như vậy.
“Đại Thịnh, anh nghe em giải thích, em biết em sai rồi, nhưng chỉ là do em quá yêu….
Nhưng người đàn ông dường như vẫn chẳng thèm đoái hoài gì tới cô, mà ngược lại càng đi nhanh hơn, La Vưu Phi chỉ có thể chạy đuổi theo anh, nhưng cứ đuổi theo mãi, cô vô tình vấp phải một hòn đá, mất đi thăng bằng, cả người ngã xuống đất.

Da thịt mềm mại cọ xát với mặt đất gồ ghề làm tróc da cô, cơn đau truyền tới khiến cô phải hét lên, nhưng cô lại chẳng màng để tâm nhiều tới vậy, khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông ở trước mặt từ lâu đã biến mất rồi.

Không thể ngăn được dòng nước mắt cứ liên tục chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, trong lòng vô cùng ăn năn hối hận.

Tại sao lại làm vậy với cô, đến giải thích cũng không cho cô lấy một cơ hội? Cô làm vậy đều là vì cô quá yêu anh rồi……..
Tiếng khóc thút thít như vang rộng khắp nơi, như đoán trước được tình bạn của họ tới nay đã đi đến kết thúc, trái tim cô như vỡ ra thành trăm mảnh.
Ở một bên khác, sau khi biết La Vưu Phi và Đoạn Lâm Phong cùng nhau hãm hại bản thân, Đường Hoan như chẳng còn dũng khí để tiếp tục lắng nghe, do vậy khi nghe tới một nửa của câu chuyện liền bỏ đi.

Không phương hướng, cô như người mất hồn đi trên đường, cuộc nói chuyện vừa rồi của La Vưu Phi và Đoạn Lâm Phong vẫn luôn phảng phất trong đầu cô.
Trái tim như bị ai đó đâm sâu một nhát dao, đau đến tận cùng, nỗi buồn trong ánh mắt ngày càng lớn, cô thật sự không thể chấp nhận được sự thực phũ phàng này.

Khi cô đoán rằng chuyện xảy ra lần này có liên quan tới La Vưu Phi, cô đều không can tâm muốn tin đây là sự thực, ngay cả lúc vừa xong, cô còn tự lừa dối bản thân và nói rằng không phải là cô ấy, không phải… Giọt nước mắt đau đớn chảy ra từ trong khỏe mắt, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày người bạn thân nhất của cô sẽ hại cô như vậy.

Đường Vãn Tình suốt từ đầu tới cuối vẫn luôn theo sát bên cạnh Đường Hoan, ánh mắt lo lắng nhìn vào cô, thấy cô khóc tới mức đau lòng như vậy, liền nhẹ nhàng ôm cô an ủi: “Hoan Hoan, đừng khóc nữa, không sao, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, không cần phải đau lòng.

Đôi mắt cô chẳng biết từ bao giờ cũng đã bắt đầu ửng đỏ, vỗ nhẹ lên lưng Đường Hoan, nhưng Đường Hoan dường như chẳng hề nghe thấy lời cô nói vậy, vẫn cứ tiếp tục đắm chìm trong thế giới của riêng cô.

Không biết bao lâu sau, người vẫn luôn thút thít tiếng khóc đột nhiên không còn phản ứng, khi Đường Vãn Tình cúi đầu nhìn xuống, phát hiện không biết từ bao giờ Đường Hoan đã ngất mất rồi.

Đường Vãn Tình sốt sắng, hoảng mang lên tiếng: “Hoan Hoan, em sao vậy? Hoan Hoan……..

Khi tỉnh lại lần nữa đã ở trong bệnh viện, tầm nhìn dần trở nên rõ hơn trong mắt cô, gương mặt nhỏ nhắn của Đường Vãn Tình hiện ra ngay trước mắt, mỉm cười nói: “Hoan Hoan, em cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, dọa chết chị rồi đó.

Đường Hoan khẽ nhíu mày, vùng vẫy từ trên giường ngồi dậy, Đường Vãn Tình vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, tiện tay đặt một chiếc gối ra phía sau lưng Đường Hoan “Tôi bị sao vậy? Tại sao tôi lại ở trong bệnh viện?” Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện sộc vào mũi khiến bụng cô vô cùng khó chịu.

“Bác sĩ nói do em quá đau lòng, cộng thêm tâm trạng cảm xúc không ổn định, mất máu dẫn tới việc hôn mê, thấy em tỉnh lại như vậy là chị yên tâm rồi, sau này nhất định không được buồn vậy nữa, bác sĩ dặn em phải biết duy trì tâm trạng tốt nhất cho bản thân.” Đường Hoan như sực nhớ ra điều gì đó, kích động cầm lấy tay Đường Vãn Tình, vội vàng hỏi: “Bác sĩ còn nói gì nữa không?” Lắc đầu, không hiểu tại sao cô lại kích động như vậy, có điều vẫn rất thành thật trả lời: “Không sao, bác sĩ nói chỉ cần em nghỉ ngơi tốt, chú ý tới tâm trạng của bản thân, sao vậy?” Nghe Đường Vãn Tình nói như vậy, nỗi lo lắng trong lòng được buông xuống, cũng may cô đã dặn trước bác sĩ giúp cô giữ bí mật chuyện cô mang thai, bằng không chắc chắn bây giờ đã bị để lộ.

Lắc lắc đầu, cô nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.” Tuy ngoài miệng nói không sao, nhưng mây đen lại ùn ùn kéo tới phủ kín lòng cô, nỗi buồn ẩn chứa bên trong ấy nay lại càng tổn thương mạnh mẽ hơn.

Đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cô vẫn chưa thể tin rằng người bạn tốt, người mà cô tín nhiệm nhất lại ở sau lưng phản bội lại cô, đau đớn nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu gối ngồi trên giường, im lặng không nói gì.
Đường Vãn Tình thấy cô như vậy liền kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tiện tay lấy ra một trái cam rồi bóc vỏ, “Hoan Hoan, chị biết tâm trạng của em bây giờ không vui, nhưng bác sĩ nói rồi, bây giờ em đang thiếu máu, không nên quá đau buồn, em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, dẫu cho thế nào chị nhất định vẫn luôn đứng về phía em.
Nghe Đường Văn Tình nói vậy, ánh mắt của Đường Hoan như sáng lên, mím chặt môi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng tổn thương.

Trước đây La Vưu Phi cũng từng nói như vậy với cô, nhưng sự thật là cô lại bắt tay với người đàn ông mà cô hận nhất để hãm hại, nỗi đau này của cô quả thực chẳng thể có bất cứ từ ngữ nào đủ để diễn tả hết cảm giác ấy.

Sau này, cô phải đối mặt với La Vưu Phi thế nào đây?
Đưa trái cam đã bóc vỏ tới trước mặt Đường Hoan, thấy cô không có ý muốn nhận, lại đặt xuống một bên, vào những lúc như vậy, Đường Vãn Tình biết Đường Hoan cần có thời gian để quên đi.

Khi cả phòng bệnh rơi vào trạng thái im lặng nhất, cánh cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra, dáng người cao lớn của Đoạn Kim Thần xuất hiện ở trước cửa, ngoảnh đầu liền nhìn thấy anh trong bộ dạng hớt hải đang từ ngoài tiến vào.

Không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên tới đây như vậy, trong lòng Đường Hoan có chút hoảng loạn, có điều rất nhanh sau đó cô liền trấn tĩnh lại.
“Đang yên đang lành sao tự dưng lại vào viện?” Câu nói vừa dứt ra cũng là lúc người đàn ông ấy bước tới bên cạnh giường bệnh của Đường Hoan, còn Đường Vãn Tình từ lâu đã tự biết ý đứng sang một bên khác.
Quét ánh mắt nhìn Đường Vãn Tình một lượt, Đường Hoan biết chuyện này nhất định là do cô thông báo với Đoạn Kim Thần, vội lắc đầu rồi nói: “Không sao, chỉ là mất ít máu, do vậy mới ngất đi.
Vẻ mặt thản nhiên của Đường không hề để lộ ra bất cứ điều gì khác lạ, Đoạn Kim Thần rõ ràng không tin lời cô nhưng cũng chẳng hỏi nhiều hơn.

Vừa hay đúng lúc này, bác sĩ cầm theo báo cáo kết quả sức khỏe của Đường Hoan tới, trong lòng cô không khỏi lo lắng, đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Đoạn Kim Thần vang lên, anh vội vã ra ngoài nhận điện thoại, còn Đường Văn Tình cũng không rõ đã rời đi đầu.

Do vậy khi bác sĩ tới nơi, trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Hoan.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36: Sự Tức Giận Khó Hiểu
37 Chương 37: Dùng Lực Quá Mạnh
38 Chương 38: Đoạn Kim Thần Kiêu Ngạo
39 Chương 39: Bữa Tiệc Thường Niên
40 Chương 40: Gặp Phải Lưu Manh
41 Chương 41: Đánh Đập Tàn Nhẫn
42 Chương 42: Cảnh Cáo
43 Chương 43: Sống Không Bằng Chết
44 Chương 44: Trả Thù
45 Chương 45: Món Nợ Khổng Lồ
46 Chương 46: Phạt Roi Đường Vãn Tình
47 Chương 47: Đe Họa
48 Chương 48: Tát Thử Một Cái
49 Chương 49: Tra Tấn
50 Chương 50: Đừng Chạm Vào Tối
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111: Thời Gian Đếm Ngược Của Nhà Họ Đường
112 Chương 112: Dập Đầu Nhận Sai
113 Chương 113: Sự Thật
114 Chương 114: Áp Lực Quá Lớn
115 Chương 115: Ngộ Độc Rượu
116 Chương 116: Cầu Cứu
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141: Sốt Cao
142 Chương 142: Chết Tâm
143 Chương 143: Trở Lại Công Ty
144 Chương 144: Chế Giễu
145 Chương 145: Sóng Gió Lại Đến
146 Chương 146: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
147 Chương 147: Lo Lắng
148 Chương 148: Dập Đầu Nhận Lỗi
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155: Xảy Ra Chuyện
156 Chương 156
157 Chương 157: Thăng Chức
158 Chương 158: Vô Tình Gặp Được
159 Chương 159: Cạm Bẫy
160 Chương 160: Tương Kế Tựu Kế
161 Chương 161: Bất Ngờ
162 Chương 162: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
163 Chương 163: Công Ty Đổi Chủ
164 Chương 164: Ly Hôn
165 Chương 165: Mất Kiểm Soát
166 Chương 166: Vào Tù
167 Chương 167: Âm Thầm Khiêu Khích
168 Chương 168: Đột Nhiên Đổ Bệnh
169 Chương 169
170 Chương 170: Không Thể Chịu Nổi Cơn Thịnh Nộ
171 Chương 171: Giày Vò
172 Chương 172: Oan Gia Ngõ Hẹp
173 Chương 173: Không Có Cách Nào Đối Diện Với Sự Thật
174 Chương 174: Đe Dọa
175 Chương 175: Đánh Nhau
176 Chương 176: Hôn Mê
177 Chương 177: Mặt Dày
178 Chương 178
179 Chương 179: Căm Ghét
180 Chương 180
181 Chương 181: Tìm Kiếm Hợp Tác
182 Chương 182: Cuộc Điện Thoại Bí Ẩn
183 Chương 183: Một Đêm Mị Tình
184 Chương 184: Mị Tình
185 Chương 185: Tỉnh Lại
186 Chương 186: Mất Trí Nhớ
187 Chương 187: Đoán Đúng Nguyên Nhân
188 Chương 188: Gặp Phải Côn Đồ
189 Chương 189: Âm Thầm
190 Chương 190: Gặp Lại Đoạn Lâm Phong
191 Chương 191: Trùng Hợp
192 Chương 192: Hãnh Diện
193 Chương 193: Đau Đớn Rời Đi
194 Chương 194: Theo Dõi
195 Chương 195: Có Phải Anh Ấy Đến Rồi Không
196 Chương 196: Được Cứu
197 Chương 197: Tình Cảm Mãnh Liệt
198 Chương 198: Chất Vấn
199 Chương 199: Ăn Cắp Kế Hoạch
200 Chương 200: Ly Gián
201 Chương 201
202 Chương 202: Vô Tình Nhìn Thấy Sự Thật
203 Chương 203
204 Chương 204: Tin Nhắn Nặc Danh
205 Chương 205
206 Chương 206: Không Phải Người Nhà Họ Đường
207 Chương 207: Xảy Ra Chuyện
208 Chương 208: Chỉ Là Thích!
209 Chương 209: Rời Khỏi
210 Chương 210: Tin Nhắn Thần Bí
211 Chương 211
212 Chương 212: Tổn Thương
213 Chương 213
214 Chương 214: Ngất Xỉu
215 Chương 215: Đánh Nhau
216 Chương 216: Không Xứng
217 Chương 217: Cuộc Sống Riêng
218 Chương 218: Bị Đánh
219 Chương 219: Hận
220 Chương 220: Tan Vỡ
221 Chương 221: Giày Vò
222 Chương 222: Cưỡng Ép
223 Chương 223: Mộ Vũ Nghiên
224 Chương 224: Gặp Nhau Lúc Làm Việc
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227: Tôi Mới Là Bà Đoạn
228 Chương 228: Thật Lòng Hay Giả Dối
229 Chương 229: Chó Điên
230 Chương 230
231 Chương 231: Bênh Vực Kẻ Yếu
232 Chương 232: Bình Luận Tiêu Cực
233 Chương 233
234 Chương 234: Phản Kích Tuyệt Đẹp
235 Chương 235
236 Chương 236: Sắp Đặt
237 Chương 237
238 Chương 238: Quyết Định
239 Chương 239: Đau Lòng
240 Chương 240: Chuyện Xấu
241 Chương 241: Khuyên Nhủ
242 Chương 242
243 Chương 243: Mượn Rượu Giải Sầu
244 Chương 244: Bệnh Tình Chuyển Biến Xấu
245 Chương 245: Cơ Hội
246 Chương 246: Sốt Nhẹ
247 Chương 247: Cảm Xúc Mơ Hồ
248 Chương 248: Hôn Trộm
249 Chương 249: Khiêu Chiến
250 Chương 250: Mất Tích
251 Chương 251
252 Chương 252
253 Chương 253
254 Chương 254
255 Chương 255
256 Chương 256: Bởi Móc
257 Chương 257: Nhà Họ Phong
258 Chương 258: Lại Là Đối Thủ
259 Chương 259: Ăn Miếng Trả Miếng
260 Chương 260: Hâm Nóng Tình Cảm
261 Chương 261: Bắt Cóc
262 Chương 262: Bị Ép Uống Thuốc
263 Chương 263: Được Cứu
264 Chương 264: Đổ Dầu Vào Lửa
265 Chương 265: Ra Lệnh Đuổi Khách
266 Chương 266: Lời Nói Bịa Đặt
267 Chương 267: Cảnh Cáo
268 Chương 268
269 Chương 269: Tranh Giành Người Đẹp
270 Chương 270: Chuyện Cười
271 Chương 271: Đêm Khuya Mị Tình
272 Chương 272: Cách Kích Tướng
273 Chương 273: Ươm Mầm “hận Thù”
274 Chương 274: Chống Lưng
275 Chương 275: Say Khướt
276 Chương 276: Thất Vọng
277 Chương 277: Tâm Sự Riêng
278 Chương 278: Phối Hợp
279 Chương 279: Nổi Trên Mặt Nước
280 Chương 280: Bụi Trần Lắng Đọng
Chapter

Updated 280 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36: Sự Tức Giận Khó Hiểu
37
Chương 37: Dùng Lực Quá Mạnh
38
Chương 38: Đoạn Kim Thần Kiêu Ngạo
39
Chương 39: Bữa Tiệc Thường Niên
40
Chương 40: Gặp Phải Lưu Manh
41
Chương 41: Đánh Đập Tàn Nhẫn
42
Chương 42: Cảnh Cáo
43
Chương 43: Sống Không Bằng Chết
44
Chương 44: Trả Thù
45
Chương 45: Món Nợ Khổng Lồ
46
Chương 46: Phạt Roi Đường Vãn Tình
47
Chương 47: Đe Họa
48
Chương 48: Tát Thử Một Cái
49
Chương 49: Tra Tấn
50
Chương 50: Đừng Chạm Vào Tối
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111: Thời Gian Đếm Ngược Của Nhà Họ Đường
112
Chương 112: Dập Đầu Nhận Sai
113
Chương 113: Sự Thật
114
Chương 114: Áp Lực Quá Lớn
115
Chương 115: Ngộ Độc Rượu
116
Chương 116: Cầu Cứu
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141: Sốt Cao
142
Chương 142: Chết Tâm
143
Chương 143: Trở Lại Công Ty
144
Chương 144: Chế Giễu
145
Chương 145: Sóng Gió Lại Đến
146
Chương 146: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
147
Chương 147: Lo Lắng
148
Chương 148: Dập Đầu Nhận Lỗi
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155: Xảy Ra Chuyện
156
Chương 156
157
Chương 157: Thăng Chức
158
Chương 158: Vô Tình Gặp Được
159
Chương 159: Cạm Bẫy
160
Chương 160: Tương Kế Tựu Kế
161
Chương 161: Bất Ngờ
162
Chương 162: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
163
Chương 163: Công Ty Đổi Chủ
164
Chương 164: Ly Hôn
165
Chương 165: Mất Kiểm Soát
166
Chương 166: Vào Tù
167
Chương 167: Âm Thầm Khiêu Khích
168
Chương 168: Đột Nhiên Đổ Bệnh
169
Chương 169
170
Chương 170: Không Thể Chịu Nổi Cơn Thịnh Nộ
171
Chương 171: Giày Vò
172
Chương 172: Oan Gia Ngõ Hẹp
173
Chương 173: Không Có Cách Nào Đối Diện Với Sự Thật
174
Chương 174: Đe Dọa
175
Chương 175: Đánh Nhau
176
Chương 176: Hôn Mê
177
Chương 177: Mặt Dày
178
Chương 178
179
Chương 179: Căm Ghét
180
Chương 180
181
Chương 181: Tìm Kiếm Hợp Tác
182
Chương 182: Cuộc Điện Thoại Bí Ẩn
183
Chương 183: Một Đêm Mị Tình
184
Chương 184: Mị Tình
185
Chương 185: Tỉnh Lại
186
Chương 186: Mất Trí Nhớ
187
Chương 187: Đoán Đúng Nguyên Nhân
188
Chương 188: Gặp Phải Côn Đồ
189
Chương 189: Âm Thầm
190
Chương 190: Gặp Lại Đoạn Lâm Phong
191
Chương 191: Trùng Hợp
192
Chương 192: Hãnh Diện
193
Chương 193: Đau Đớn Rời Đi
194
Chương 194: Theo Dõi
195
Chương 195: Có Phải Anh Ấy Đến Rồi Không
196
Chương 196: Được Cứu
197
Chương 197: Tình Cảm Mãnh Liệt
198
Chương 198: Chất Vấn
199
Chương 199: Ăn Cắp Kế Hoạch
200
Chương 200: Ly Gián
201
Chương 201
202
Chương 202: Vô Tình Nhìn Thấy Sự Thật
203
Chương 203
204
Chương 204: Tin Nhắn Nặc Danh
205
Chương 205
206
Chương 206: Không Phải Người Nhà Họ Đường
207
Chương 207: Xảy Ra Chuyện
208
Chương 208: Chỉ Là Thích!
209
Chương 209: Rời Khỏi
210
Chương 210: Tin Nhắn Thần Bí
211
Chương 211
212
Chương 212: Tổn Thương
213
Chương 213
214
Chương 214: Ngất Xỉu
215
Chương 215: Đánh Nhau
216
Chương 216: Không Xứng
217
Chương 217: Cuộc Sống Riêng
218
Chương 218: Bị Đánh
219
Chương 219: Hận
220
Chương 220: Tan Vỡ
221
Chương 221: Giày Vò
222
Chương 222: Cưỡng Ép
223
Chương 223: Mộ Vũ Nghiên
224
Chương 224: Gặp Nhau Lúc Làm Việc
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227: Tôi Mới Là Bà Đoạn
228
Chương 228: Thật Lòng Hay Giả Dối
229
Chương 229: Chó Điên
230
Chương 230
231
Chương 231: Bênh Vực Kẻ Yếu
232
Chương 232: Bình Luận Tiêu Cực
233
Chương 233
234
Chương 234: Phản Kích Tuyệt Đẹp
235
Chương 235
236
Chương 236: Sắp Đặt
237
Chương 237
238
Chương 238: Quyết Định
239
Chương 239: Đau Lòng
240
Chương 240: Chuyện Xấu
241
Chương 241: Khuyên Nhủ
242
Chương 242
243
Chương 243: Mượn Rượu Giải Sầu
244
Chương 244: Bệnh Tình Chuyển Biến Xấu
245
Chương 245: Cơ Hội
246
Chương 246: Sốt Nhẹ
247
Chương 247: Cảm Xúc Mơ Hồ
248
Chương 248: Hôn Trộm
249
Chương 249: Khiêu Chiến
250
Chương 250: Mất Tích
251
Chương 251
252
Chương 252
253
Chương 253
254
Chương 254
255
Chương 255
256
Chương 256: Bởi Móc
257
Chương 257: Nhà Họ Phong
258
Chương 258: Lại Là Đối Thủ
259
Chương 259: Ăn Miếng Trả Miếng
260
Chương 260: Hâm Nóng Tình Cảm
261
Chương 261: Bắt Cóc
262
Chương 262: Bị Ép Uống Thuốc
263
Chương 263: Được Cứu
264
Chương 264: Đổ Dầu Vào Lửa
265
Chương 265: Ra Lệnh Đuổi Khách
266
Chương 266: Lời Nói Bịa Đặt
267
Chương 267: Cảnh Cáo
268
Chương 268
269
Chương 269: Tranh Giành Người Đẹp
270
Chương 270: Chuyện Cười
271
Chương 271: Đêm Khuya Mị Tình
272
Chương 272: Cách Kích Tướng
273
Chương 273: Ươm Mầm “hận Thù”
274
Chương 274: Chống Lưng
275
Chương 275: Say Khướt
276
Chương 276: Thất Vọng
277
Chương 277: Tâm Sự Riêng
278
Chương 278: Phối Hợp
279
Chương 279: Nổi Trên Mặt Nước
280
Chương 280: Bụi Trần Lắng Đọng