Chương 65: Em nói đi, anh nghe!

Edit & Beta: *Hoa Cúc*

“Ừ, điều tra ra rồi.” Nhìn Tô Hàm, Hứa Duệ gật đầu, ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ.

“Làm sao vậy?” Nhìn biểu tình của Hứa Duệ, Tô Hàm cẩn thận hỏi, “Có phải thầy cũng không có cách nào giải quyết?”

“Cũng không phải.” Hứa Duệ trầm ngâm trong chốc lát, châm chước mở miệng “Khi con sinh Tiểu Triêu thì mất trí nhớ đúng không?”

“Đúng vậy.” Tô Hàm gật đầu, nhưng nói được một nửa đột nhiên cứng đờ ở đó, chẳng lẽ lực tinh thần của cậu sở dĩ có vấn đề là vì mất trí nhớ?

Nhưng tự cậu biết, cậu căn bản không phải mất trí nhớ, mà là linh hồn từ ngàn năm trước sống nhờ trong thân thể này.

Bây giờ mỗi khi sử dụng lực tinh thần đầu lại đau, không phải do linh hồn kia còn tồn tại chứ?

Chẳng lẽ người kia không biến mất, mà chỉ ‘ngủ say’ trong thân thể này?

“Tiểu Hàm, em làm sao vậy?”

Nghe Lôi Nghị quan tâm hỏi, Tô Hàm giật mình một cái “À?”

“Em làm sao vậy, sắc mặt sao trắng như vậy?” Nhìn sắc mặt Tô Hàm đột nhiên trắng bệch, Lôi Nghị lo lắng hỏi.

Nghe Lôi Nghị nói, lúc này Tô Hàm mới phát hiện, anh và Hứa Duệ đều lo lắng nhìn mình.

Trong lòng đầu tiên ấm áp, sau đó lại xót xa, nếu thật sự do linh hồn, thì mình có khả năng không thể tiếp tục ‘sử dụng’ thân thể này, cũng… không thể tiếp tục hưởng thụ sự quan tâm của bọn họ.

“Tiểu Hàm?” Nhìn Tô Hàm không lên tiếng, Hứa Duệ nhíu mi hỏi, chẳng lẽ vì vừa sử dụng lực tinh thần.

“Không sao.” Nghe Hứa Duệ mở miệng hỏi, Tô Hàm vội vàng giải thích, “Có thể vì vừa mới sử dụng lực tinh thần thôi.”

“À.” Nghe Tô Hàm nói, Hứa Duệ có chút yên lòng, sau đó mới mở miệng trấn an “Con đừng lo lắng, nguyên nhân thầy đã điều tra ra, vì hôm nay kia hai tinh sư kia dùng lực tinh thần giằng co, có một phần nhỏ lực tinh thần va chạm vào một phần ký ức trong đầu con, hơn nữa đây là phần ký ức con đã quên, cho nên lực tinh thần mới không thể sử dụng.”

“Vậy có cách nào giải quyết không?” Lôi Nghị nghe xong quan tâm hỏi.

“Có.” Gật đầu, Hứa Duệ nói “Ở lại đây đi, thầy sẽ dùng lực tinh thần của thầy chữa cho nó, chỉ cần Tiểu Hàm có thể khôi phục ký ức, lực tinh thần sẽ không có vấn đề gì.”

Nghe giọng điệu chắc chắn của Hứa Duệ, lúc này Lôi Nghị mới thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía Tô Hàm, lại phát hiện cậu có chút không yên lòng.

Anh nghĩ cậu đang lo lắng vấn đề lực tinh thần, liền vươn tay nắm chặt tay cậu, cười trấn an “Yên tâm, lực tinh thần của thầy cấp mười một, chắc chăn không sao đâu.”

“…À.” Tô Hàm nghe vậy miễn cưỡng cười đáp.

Nhưng điều cậu sợ chính là lực tinh thần cấp mười một của Hứa Duệ, đến lúc chẳng may chủ nhân thân thể hoặc linh hồn của mình xảy ra vấn đề gì đó, thấy lại đang giúp mình khôi phục, chắc chắn sẽ phát hiện ra mình không phải con của thầy.

Đến lúc đó thầy sẽ làm như thế nào? Có phải trực tiếp giết mình người đã chiếm đoạt thân thể của con thầy hay không.

Còn có… Lôi Nghị, anh sẽ ra sao? Nếu anh biết mình yêu một linh hồn từ ngàn năm trước, có phải… anh sẽ không tiếp tục yêu mình nữa.

“Tiểu Hàm …” Nhìn Tô Hàm trạng thái không ổn, Hứa Duệ suy nghĩ một chút hỏi, “Có phải với việc khôi phục ký ức… lúc này con không thể tiếp nhận được?”

“Vâng.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, sau đó nhìn Hứa Duệ, “Con có thể suy xét một chút không, về chuyện khôi phục ký ức ấy.”

Hứa Duệ nghe vậy nở nụ cười “Đương nhiên có thể, nhưng Tiểu Hàm à, chuyện khôi phục ký ức đối với con mà nói thì không có chỗ nào xấu, hơn nữa nếu lần này làm tốt thì con còn có cơ hội đột phá nữa đấy.”

“Vâng.” Tô Hàm nghe vậy cố gắng nở nụ cười, trong lòng không một chút vui mừng đối với cơ hội này.

Mặc dù Hứa Duệ cảm thấy ngoài ý muốn khi Tô Hàm bài xích việc khôi phục ký ức, nhưng Hứa Duệ cũng chỉ cho rằng, có lẽ Tô Hàm chỉ đột nhiên biết có thể khôi phục trí nhớ, nên mới sợ hãi một chút.

Hứa Duệ hiểu, nên không tiếp tục nói về vấn đề khôi phục ký ức nữa, ngược lại mở miệng mời Tô Hàm và Lôi Nghị ở lại dùng cơm trưa, nhưng không nghĩ tới Tô Hàm lập tức từ chối.

“Cái kia, con và Lôi Nghị vẫn nên về nhà ăn cơm, không quấy rầy thầy nữa.” Tô Hàm nói xong thì đứng lên, còn kéo theo cả Lôi Nghị đứng lên.

Thấy Tô Hàm không hề có ý ở lại, Hứa Duệ mặc dù khổ sở, nhưng vẫn cười gật đầu.

Được Hứa Duệ cho phép, Tô Hàm kéo Lôi Nghị đi ra ngoài, động tác của cậu có vẻ rất kích động.

Về đến nhà, ngồi trên ghế salon, cả người Tô Hàm giống như lập tức bị rút hết sức lực, sắc mặt còn kém hơn khi ở nhà Hứa Duệ.

Ngồi bên cạnh Tô Hàm, Lôi Nghị đưa tay sờ đầu cậu mở miệng “Tiểu Hàm, Em có gì muốn nói với anh không?”

Nhìn dáng vẻ cậu như vậy, tuyệt đối không chỉ vì lực tinh thần, mà… Có điều gì bí ẩn chăng?

“Em…” Tô Hàm há miệng thở dốc, cuối cùng nhìn Lôi Nghị hít một hơi nói, “Có thể để em ở một mình một lát được không?”

“… Được rồi.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị cuối cùng cũng thỏa hiệp, “Anh ngay trong phòng ngủ, khi nào muốn nói thì gọi anh.”

Tô Hàm nghe vậy gật đầu “Được.”

Nhìn Tô Hàm gật đầu, Lôi Nghị trầm mặc một lát, sau đó dùng giọng dịu dàng chưa bao giờ có nói “Nhớ rõ tất cả đã có anh, nên em đừng sợ hãi bất cứ điều gì, còn nữa… Anh yêu em.”

Khi nghe Lôi Nghị nói ba chữ cuối cùng, biểu tình Tô Hàm mới thay đổi một chút, nhưng không mở miệng, vẫn như cũ cúi đầu ngồi ở đó.

Lôi Nghị thấy thế thở dài trong lòng, đi về phòng ngủ, vẫn nên chờ cậu tự mình nghĩ thông suốt rồi nói sau.

Sau khi Lôi Nghị rời đi, Tô Hàm vẫn ngồi trên ghế sa lông, không nhúc nhích ngồi vài giờ, sau đó đứng lên, đẩy cửa cửa phòng ngủ.

“Lôi Nghị.”

Người đàn ông đứng bên cửa sổ nghe vậy nhanh chóng xoay người lại, nhìn Tô Hàm, biểu tình một tia vui sướng “Chuẩn bị nói rồi sao?”

“Ừ.” Tô Hàm gật đầu, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Nhìn biểu tình căng thẳng của Tô Hàm, Lôi Nghị lên trước kéo cậu ngồi xuống giường, nắm chặt tay cậu nói “Em nói đi, anh nghe.”

Ngẩng đầu nhìn Lôi Nghị, trong mắt anh là sự tín nhiệm không hề che đậy, Tô Hàm cuối cùng cũng nói ra hết.

Về chuyện mình đến từ một ngàn năm trước, về chuyện mình giãy dụa sống ở thời tận thế, về những kẻ phản bội, về việc mình đã chết, rồi lại tới đây sống lại trong thân thể này.

Ngoại trừ không nói việc mình bị phản bội, còn có chuyện tình nhân cấu kết với kẻ khác giết mình bề ngoài giống hệt Lâm Tuấn, Tưởng Thược, thì tất cả mọi chuyện cậu đều nói cho Lôi Nghị.

Sau khi nói xong, vẻ mặt căng thẳng nhìn Lôi Nghị, muốn xem phản ứng của anh thế nào.

Nhưng Lôi Nghị nghe xong lại im lặng, trên mặt không có biểu tình gì, khiến tim Tô Hàm trong nháy mắt ngã xuống đáy cốc.

Rút tay bị anh nắm ra, Tô Hàm đứng lên, lạnh giọng nói, “Nếu anh cảm thấy không tiếp nhận được, em có thể dọn…”

Nói còn chưa nói xong, đã bị Lôi Nghị vươn tay kéo cậu vào lòng mình, hôn lên trán cậu, anh nói “Anh không cảm thấy có gì không thể tiếp nhận được, ngược lại, em có thể nói cho anh biết, anh rất vui.”

Tuy cũng rất đau lòng, không nghĩ tới khi không có mình cậu lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy. Đối với những gì cậu đã nói…tận thế là một danh từ của lịch sử, Tô Hàm lại sống ở đó lâu như vậy.

Tận thế —— nghe thấy hai chữ này thôi cũng biết tình huống lúc đó khó khăn thế nào, hoàn cảnh gian khổ ra sao, thức ăn khan hiếm, còn giết chóc có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, zombie và những con người vì mưu sinh mà chém giết.

Ngẫm lại, Lôi Nghị cảm thấy đau lòng không thôi, anh vốn tưởng rằng, người mình yêu đã đi qua đủ mọi khó khăn, nhưng bây giờ mới phát hiện, so với những gì mình nghĩ, cậu còn phải trải qua nhiều hơn.

Mà đã qua nhiều chuyện như vậy, cậu vẫn có thể bảo trì tâm tính đơn thuần, thái độ lạc quan tích cực thế này, quả nhiên không hổ là người mình yêu nhỉ.

Nhưng, nếu đã đi qua thì không thể thay đổi được, vậy tương lai của cậu từ bâu giờ sẽ do anh tạo ra, anh nhất định sẽ khiến nửa đời sau của Tô Hàm hạnh phúc, thật hạnh phúc.

Chẳng qua——

Nghĩ đến những kẻ phản bội hơn nữa còn sát hại Tô Hàm, con ngươi Lôi Nghị tối sầm, nếu bây giờ kẻ đó xuất hiện tại trước mắt mình, không hề nghi ngờ, mình nhất định sẽ cắt thành từng khúc cho dị thú ăn. Sao kẻ đó dám làm như thế, đối đãi với người mình đặt ở đầu quả tim như vậy.

Nhưng mặt khác, anh lại ẩn ẩn cảm thấy may mắn, nếu không phải như thế, Tô Hàm sẽ không xuất hiện ở đây, mình cũng không gặp gỡ cậu. Tuy nghĩ như vậy rất không đúng, nhưng anh vẫn cảm thấy là hạnh phúc đáng mừng, để mình có thể gặp được cậu.

“… Hử?” Đối với lời Lôi Nghị nói, Tô Hàm có chút không hiểu, hoặc nói là… Không thể tin được.

“Bởi vì em nói cho anh biết những chuyện này, có nghĩa là em đã yêu anh rồi.” Nhìn Tô Hàm, âm thanh Lôi Nghị bình thường cũng rất dễ nghe, lúc này lại mang theo một chút mị hoặc, “Phải không?”

Thấy trong mắt Lôi Nghị còn có sự chờ mong, Tô Hàm không tự chủ gật đầu “Ừ.”

Nhìn Tô Hàm lo lắng, Lôi Nghị không nhịn được cảm thấy hưng phấn dị thường, không ngừng hôn lên mặt Tô Hàm “Anh cũng yêu em.”

“Nhưng…” Vươn tay đẩy Lôi Nghị ra, Tô Hàm khẽ cắn môi, mở miệng, “Anh không để ý à, em không phải Tô Hàm thực sự?”

Lôi Nghị nghe vậy nở nụ cười một chút “Mặc kệ em là ai, anh chỉ biết anh yêu em của bây giờ, vậy là đủ rồi.”

Tuy biết trong khoảng thời gian này Lôi Nghị thường nói những lời tâm tình, nhưng nghe anh nói trắng ra như vậy, cậu vẫn nhịn không được mà đỏ mặt, nhưng nghĩ đến vấn đề ‘khôi phục ký ức’, trong lòng cậu vẫn rất thấp thỏm.

“Lôi Nghị, anh nói… Nếu thầy biết, em không phải con của thầy, thì thầy có phải…” Hai tay không ngừng xoắn lấy nhau, Tô Hàm mở miệng, “Đến lúc đó thầy nhất định sẽ rất thương tâm nhỉ.”

Dù sao, con trai mình đã chết khi mình không biết, lại còn bị một kẻ không chút quan hệ chiếm lấy thân thể.

“Nếu không…” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm thử đề nghị, “Em không khôi phục ký ức nữa, dù sao em cũng còn có dị năng mà, lực tinh thần không thể dùng cũng không sao.”

“Nhưng, em cam lòng hả?” Lôi Nghị nghe vậy hỏi lại, “Hơn nữa trốn tránh cũng không phải phương pháp để giải quyết vấn đề.”

Đương nhiên sẽ không cam lòng, Tô Hàm cắn môi nghĩ, nhưng so với điều này, cậu càng sợ mình không có cách nào lại gần Lôi Nghị.

“Không, em đang sợ, sợ lực tinh thần của em sở dĩ xảy ra chuyện, không phải vì ký ức, mà vì… Linh hồn đúng không?” Nghĩ nghĩ, Lôi Nghị hỏi.

“Ừ.” Tô Hàm gật đầu, sau đó dường như sợ Lôi Nghị hiểu lầm nhanh chóng nói, “Em không phải sợ chết hoặc gì đó, mà em sợ sẽ không thể gặp lại anh.”

“Ngốc quá.” Xoa đầu Tô Hàm, Lôi Nghị mở miệng, “Hội Trưởng Hứa là một trong hai người duy nhất có lực tinh thần cấp mười một trong Liên Minh đấy, ông ấy nói là ký ức, như vậy cũng chỉ là vấn đề ký ức thôi.”

“Nhưng anh cũng biết, em không phải là ‘Tô Hàm’, cũng không mất trí nhớ mà?”

“Nói không chừng em thực sự mất trí nhớ đấy?”

“… Có ý gì?” Tô Hàm không hiểu.

“Em nói xem liệu có phải…” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị từng câu từng chữ nói, “Em chính là ‘Tô Hàm’, hai người căn bản là một người.”

Chapter
1 Chương 1: Sống lại lập tức sinh con
2 Chương 2: Xuyên qua đến một ngàn năm sau
3 Chương 3: Tiến dần từng bước
4 Chương 4: Đi thú lâm đánh dị thú
5 Chương 5: Vùng đất bị lưu đày
6 Chương 6: Luận bàn về sinh con
7 Chương 7: Cha của bé tô triêu
8 Chương 8: Cha con gặp nhau không quen biết
9 Chương 9: Tinh sư luyện như thế nào
10 Chương 10: Anh hai đến
11 Chương 11: Tè cho cha một đũng quần
12 Chương 12: Khiêu chiến vượt cấp
13 Chương 13: Dị năng cấp ba
14 Chương 14: Anh em tâm sự
15 Chương 15: Về thành trung tâm
16 Chương 16: Một nhà ba người đi dạo phố
17 Chương 17: Vui mừng gặp lại người yêu cũ
18 Chương 18: Mỹ nhân đi tắm
19 Chương 19: Dựng lều
20 Chương 20: Nhận một người thầy xuất sắc
21 Chương 21: Đi theo thầy đăng kí
22 Chương 22: Lôi nghị bắt đầu hoài nghi
23 Chương 23: Sự thật tốt đẹp
24 Chương 24: Xin chỉ bảo cách theo đuổi vợ thế nào
25 Chương 25: Đúng là đưa đồng liên bang
26 Chương 26: Thổ lộ , thổ lộ
27 Chương 27: Quá khứ
28 Chương 28: Dị năng thuấn di
29 Chương 29: Điểm khởi đầu
30 Chương 30: Đứng trên đỉnh liên minh
31 Chương 31: Tắm cho con trai
32 Chương 32: Kế hoạch chuyển nhà
33 Chương 33: Mặt dày cầu tình
34 Chương 34: Tiểu thuyết ngôn tình
35 Chương 35: Dựa vào cái gì?
36 Chương 36: Quá khứ bất đắc dĩ
37 Chương 37: Quen biết từ nhỏ
38 Chương 38: Ăn cơm tám chuyện
39 Chương 39: Công dụng của thuấn di
40 Chương 40: Kẻ mạnh
41 Chương 41: Con trai thông minh
42 Chương 42: Lo lắng
43 Chương 43: Lòng hận thù
44 Chương 44: Con dâu gặp mẹ chồng
45 Chương 45: Bị thương
46 Chương 46: Phản ứng
47 Chương 47: Tình địch tìm hiểu
48 Chương 48: Dị năng của lôi nghị
49 Chương 49: Lập tức kết hôn
50 Chương 50: Khổ nhục kế
51 Chương 51: Con không bằng cha
52 Chương 52: Cánh cửa cấp mười hai
53 Chương 53: Áy náy
54 Chương 54: Thử sức
55 Chương 55: Nguyên nhân
56 Chương 56: Anh bị cái gì nhập vào?
57 Chương 57: Trả thù
58 Chương 58: ‘dạy hư’
59 Chương 59: Tình yêu và sự trả giá
60 Chương 60: Xử lý tưởng thược
61 Chương 61: Dự cảm không tốt
62 Chương 62: Dạo chơi
63 Chương 63: Thủy gia
64 Chương 64: Lực tinh thần có vấn đề
65 Chương 65: Em nói đi, anh nghe!
66 Chương 66: Thuyết phục
67 Chương 67: Lấy lòng
68 Chương 68: Chuyển kiếp
69 Chương 69: Đồn đại
70 Chương 70: Tới tiền tuyến
71 Chương 71: Chuẩn bị
72 Chương 72: Kiến nhiều cắn chết voi
73 Chương 73: Khác thường
74 Chương 74: Thú triều kết thúc
75 Chương 75: Đoạn video
76 Chương 76: Thân phận
77 Chương 77: Mạc dương
78 Chương 78: Về nhà
79 Chương 79: Mama
80 Chương 80: Kết thúc
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: Sống lại lập tức sinh con
2
Chương 2: Xuyên qua đến một ngàn năm sau
3
Chương 3: Tiến dần từng bước
4
Chương 4: Đi thú lâm đánh dị thú
5
Chương 5: Vùng đất bị lưu đày
6
Chương 6: Luận bàn về sinh con
7
Chương 7: Cha của bé tô triêu
8
Chương 8: Cha con gặp nhau không quen biết
9
Chương 9: Tinh sư luyện như thế nào
10
Chương 10: Anh hai đến
11
Chương 11: Tè cho cha một đũng quần
12
Chương 12: Khiêu chiến vượt cấp
13
Chương 13: Dị năng cấp ba
14
Chương 14: Anh em tâm sự
15
Chương 15: Về thành trung tâm
16
Chương 16: Một nhà ba người đi dạo phố
17
Chương 17: Vui mừng gặp lại người yêu cũ
18
Chương 18: Mỹ nhân đi tắm
19
Chương 19: Dựng lều
20
Chương 20: Nhận một người thầy xuất sắc
21
Chương 21: Đi theo thầy đăng kí
22
Chương 22: Lôi nghị bắt đầu hoài nghi
23
Chương 23: Sự thật tốt đẹp
24
Chương 24: Xin chỉ bảo cách theo đuổi vợ thế nào
25
Chương 25: Đúng là đưa đồng liên bang
26
Chương 26: Thổ lộ , thổ lộ
27
Chương 27: Quá khứ
28
Chương 28: Dị năng thuấn di
29
Chương 29: Điểm khởi đầu
30
Chương 30: Đứng trên đỉnh liên minh
31
Chương 31: Tắm cho con trai
32
Chương 32: Kế hoạch chuyển nhà
33
Chương 33: Mặt dày cầu tình
34
Chương 34: Tiểu thuyết ngôn tình
35
Chương 35: Dựa vào cái gì?
36
Chương 36: Quá khứ bất đắc dĩ
37
Chương 37: Quen biết từ nhỏ
38
Chương 38: Ăn cơm tám chuyện
39
Chương 39: Công dụng của thuấn di
40
Chương 40: Kẻ mạnh
41
Chương 41: Con trai thông minh
42
Chương 42: Lo lắng
43
Chương 43: Lòng hận thù
44
Chương 44: Con dâu gặp mẹ chồng
45
Chương 45: Bị thương
46
Chương 46: Phản ứng
47
Chương 47: Tình địch tìm hiểu
48
Chương 48: Dị năng của lôi nghị
49
Chương 49: Lập tức kết hôn
50
Chương 50: Khổ nhục kế
51
Chương 51: Con không bằng cha
52
Chương 52: Cánh cửa cấp mười hai
53
Chương 53: Áy náy
54
Chương 54: Thử sức
55
Chương 55: Nguyên nhân
56
Chương 56: Anh bị cái gì nhập vào?
57
Chương 57: Trả thù
58
Chương 58: ‘dạy hư’
59
Chương 59: Tình yêu và sự trả giá
60
Chương 60: Xử lý tưởng thược
61
Chương 61: Dự cảm không tốt
62
Chương 62: Dạo chơi
63
Chương 63: Thủy gia
64
Chương 64: Lực tinh thần có vấn đề
65
Chương 65: Em nói đi, anh nghe!
66
Chương 66: Thuyết phục
67
Chương 67: Lấy lòng
68
Chương 68: Chuyển kiếp
69
Chương 69: Đồn đại
70
Chương 70: Tới tiền tuyến
71
Chương 71: Chuẩn bị
72
Chương 72: Kiến nhiều cắn chết voi
73
Chương 73: Khác thường
74
Chương 74: Thú triều kết thúc
75
Chương 75: Đoạn video
76
Chương 76: Thân phận
77
Chương 77: Mạc dương
78
Chương 78: Về nhà
79
Chương 79: Mama
80
Chương 80: Kết thúc