Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…

Sáng hôm sau, Địch Nãi ôm đôi mắt đen xì rời giường. Cậu có thói quen dậy rất sớm.

Sau khi ngồi dậy, Địch Nãi mới phát hiện bên giường chỉ có một chiếc giày, lúc này mới nhớ ra hôm qua lúc từ chỗ đại vu trở về, mình hình như chỉ mang một chiếc giày. Chiếc kia, khẳng định đang ở chỗ đại vu.

Bất quá, dù sao chân bị thương cũng không mang giày được, hơn nữa hiện giờ chân cũng được bọc da thú, không sao cả.

Bởi vì bị thương tay phải chân trái nên tính ra Địch Nãi cũng khá may mắn, có thể tự chống nạng đi đường. Khoát quần áo bị thay hôm qua lên vai, đầu đội mũ giáp, xách theo gà mên, sau đó tìm một khúc cây có chạc trong sơn động làm nạng, chống nó đi tới bờ sông rửa mặt.

Con sông nhỏ cũng không xa, chỉ cách sơn động mấy chục mét, vì thế Địch Nãi cũng không quá cố sức. Nhưng dù sao cơ thể cũng bị thương, thể lực suy giảm, chỉ đi mấy chục mét đã đổ một tầng mồ hôi.

Tới bờ sông, Địch Nãi phát hiện nước trong sông trong suốt vô cùng. Này đúng là nước tinh khiết không hề ô nhiễm a!

Địch Nãi ngồi xuống một tảng đá bên mép sông, nhúng quần áo bẩn trên vai xuống nước, bởi vì sợ nước trôi đi nên lụm một tảng đá đè lại.

Địch Nãi dùng nước sông rửa mặt, sau đó cởi mũ giáp, múc nước sông ùng ục súc miệng. Vừa nãy trên đường đi có nhìn thấy một gốc dương, Địch Nãi thuận tay bẻ một nhánh, cắt ngắn phần mềm có thể dùng nó làm bàn chải đánh răng. Không có kem đánh răng nhưng có thể dùng muối thay thế. Này là do sĩ quan huấn luyện chỉ, ông còn nói người xưa dùng nhánh cây dương để đánh răng.

Sau khi vệ sinh răng miệng sạch sẽ, Địch Nãi nghĩ mình hẳn phải cạo râu. Từ sau lần dùng dao gấp cạo qua một lần ở con sông trong rừng thì cậu chưa cạo thêm lần nào. Nhưng lúc nhìn ảnh mình trong sông, lại đưa tay sờ, râu thế nhưng không dài ra.

Chẳng lẽ, sau khi uống nước thánh thì sau này ngay cả râu cũng không mọc?

A! Kia ông đây không phải càng lúc càng giống thái giám sao? Địch Nãi kinh hãi.

Bất quá nghĩ tới đại vu cùng Bối Cách đã gặp hôm qua, tuy bọn họ không có râu nhưng cũng không có vẻ ẻo lả, lúc này Địch Nãi mới an tâm. Nhưng nghĩ ngợi một hồi, để đảm bảo vẫn hỏi đại vu một tiếng thì tốt hơn.

Địch Nãi thầm phỉ nhổ: con mẹ nó gặp toàn chuyện không đâu!

Lúc đang buồn bực thì Tiểu Nhị soạt một tiếng nhảy tới, vui vẻ thả một con cá tới trước mặt cậu.

Ha ha, Tiểu Nhị thật là, hễ nhìn thấy nước là chạy đi bắt cá.

Có cao thủ như nó, xem ra sau này không cần lo chuyện bắt cá nữa.

Địch Nãi tán tưởng bật ngón cái với Tiểu Nhị, nhưng không đụng tới con cá kia. Cậu định sau khi giặt sạch quần áo mới mang nó về cùng.

Lúc Địch Nãi xoay người chuẩn bị giặt đồ thì một con dực hổ hoàng kim lao xuống, hóa ra là Phất Lội. Y vừa săn một con mai hoa lộc trở về. Tiếng con lộc nặng nề rớt xuống đất dọa Địch Nãi nhảy dựng.

Phất Lôi buông con lộc, lập tức biến thân đi xuống sông rửa sạch vết máu dính trên người.

Địch Nãi ngẩng đầu, nhìn y mỉm cười: “Phất Lôi, sớm a!”

Nụ cười trong ánh mắt ban mai quả thực vô cùng chói mắt.

Phất Lôi ngân ngẩn cả người, cảm thấy trái tim mình mất khống chế nảy lên thình thịch, không khỏi đáp lại: “Sớm.”

Y nhanh chóng rửa sạch vết máu, đi qua cầm lấy quần áo trong tay Địch Nãi, bắt đầu đứng trong nước giặt.

Địch Nãi có chút trở tay không kịp, ngượng ngùng nói: “Ta có thể tự giặt.” Kì thật bản thân cậu cũng biết, lời này hoàn toàn không có tác dụng gì.

Phất Lôi vò quần áo, Địch Nãi ngồi trên tảng đá, hai người cứ yên lặng như vậy tựa hồ có chút xấu hổ, vì thế Địch Nãi gợi chủ đề: “Bộ lạc các ngươi có khoảng bao nhiêu người?”

Phất Lôi nghĩ: “Đại khái khoảng bốn ngàn người đi.”

“Đều ở trong khe núi này hả?”

Phất Lôi lắc đầu: “Không, khe núi này chỉ tầm mấy trăm người thôi! Vài sơn cốc ở bên cạnh là nơi tập trung cư ngụ của tộc nhân.”

“Nga, cũng khá đông. Đúng rồi, bộ lạc các ngươi chỉ có một tộc trưởng à?” Địch Nãi có chút tò mò.

Phất Lôi nghe hỏi liền thành thật trả lời: “Đúng vậy, nhưng có nhiều phó tộc trưởng.”

Hai người cứ vậy chậm rì rì một hỏi một đáp thì một con dực hổ có thú văn trắng đen từ không trung bay xuống, đáp xuống bờ sông thì biến thân.

Người nọ dáng người dao lớn, khuôn mặt đầy dã tính, bất quá ấn tượng nhất là tóc cư nhiên cũng giống thu văn, là một tầng trắng một tầng đen.

Địch Nãi hứng thú quan sát, người nọ cũng đồng dạng quan sát, nhưng không nói chuyện với cậu mà hỏi Phất Lôi: “Phất Lôi, hôm nay sớm vậy đã đi săn xong rồi sao, tiểu mỹ nhân này là ai a?”

Địch Nãi nghe vậy không khỏi có chút tức giận: ngươi mới là tiểu mỹ nhân, cả nhà ngươi đều là tiểu mỹ nhân!

Phất Lôi liếc mắt nhìn người nọ, tựa hồ có chút không muốn phản ứng, không nhanh không chậm đáp: “Hắn là dị tộc nhân được ta cứu về từ thảo nguyên Lĩnh Nam.”

“Nga…” Người nọ kéo dài âm điệu: “Kia hắn là dực xà tộc?” Lúc nói chuyện, ánh mắt người nọ còn không ngừng đảo từ lưng xuống đùi Địch Nãi.

Địch Nãi nhướng mi, quát: “Này, ngươi nhìn cái gì đó? Ánh mắt nghiêm túc một chút đi!”

Phất Lôi cũng quay đầu cảnh cáo trừng người nọ, bất quá vẫn trả lời: “Không, hắn không phải dực xà tộc hay dực báo tộc, đại vu nói hắn là sứ giả của thần.”

“Sứ giả của thần?” Thái độ người nọ đột nhiên nghiêm chỉnh hơn hẳn, hướng Địch Nãi cúi đầu: “Chỉ đùa chút thôi, ngươi đừng để ý. Ta là Thác Bỉ, rất vui được gặp ngươi.”

Địch Nãi cũng không so đo, gật gật đầu: “Xin chào, ta gọi là Địch Nãi.”

Thác Bỉ mỉm cười: “Địch Nãi, hoan nghênh ngươi tới làm khách ở bộ lạc chúng ta, nếu ngươi muốn tìm bầu bạn có thể suy nghĩ về ta một chút. Ta rất có năng lực, không hề thua kém Phất Lôi đâu nha!”

Phất Lôi vắt khô quần áo trong tay, vô cùng oai nghi đi lên bờ: “Muốn đánh một trận không, Thác Bỉ?”

Thác Bỉ khoát tay: “Ha ha, hôm nay không chơi với ngươi, ta còn phải đi săn.” Xoay người nháy mắt với Địch Nãi: “Mỹ nhân, gặp lại sau nha, có rảnh nhớ tới tìm ta chơi.” Sau đó hóa thành dực hổ, soạt một tiếng bay đi. Nhìn thế nào cũng hệt như đang chạy trối chết.

Con mẹ nó, cư nhiên bị đùa giỡn! Địch Nãi hắc tuyến.

Thác Bỉ vừa đi, lại có thêm mấy thú nhân bay tới. Lúc này là thú nhân trẻ tuổi có thú văn màu xám, mắt xám tóc xám.

Thú nhân kia thực lễ phép chào hỏi Phất Lôi, sau đó hỏi Địch Nãi, vì thế Phất Lôi liền giới thiệu: “Đây là Lý Áo, đây là dị tộc nhân được ta cứu về—— Địch Nãi.”

Địch Nãi cũng thân thiện chào lại.

Nói vài câu thì rời đi.

Không ngờ mới đi một bước, lại có thêm một người bay tới.

Bọn họ cũng lặp lại đề tài tương tự.

….

Sau đó lại thêm một thú nhân nữa tới.

Thú nhân này có thú văn màu đen, bộ dáng đặc biệt khỏe mạnh, cảm giác áp bách như núi Thái Sơn vậy. Phất Lôi giới thiệu, nói đây là Hách Đạt.

Địch Nãi nói thầm, này đến bao giờ mới hết! Chẳng lẽ mỗi người trong bộ lạc đều phải gặp một lần?

Phất Lôi cũng nghĩ: xem ra mọi người đều biết có giống cái mới xuất hiện. Đối thủ cạnh tranh đã xuất hiện, mình phải cẩn thận a.

Bởi vì thể chất của phi thú nhân từ lúc mới chào đời đã không tốt như thú nhân, vì thế tỷ lệ sống sót không cao, đến bây giờ, có rất nhiều giống đực trong bộ lạc vẫn chưa có bầu bạn!

Sự cạnh tranh đến bây giờ vẫn luôn tàn khốc!

Hách Đạt đến rồi chỉ đừng một chỗ không nói gì, cứ nhìn Địch Nãi cười ngây ngô.

Địch Nãi cũng có chút buồn cười, thầm nghĩ: cười thực khờ, người này đúng là kẻ ngốc mà.

Bất quá, cứ nhìn nhau như vậy cũng thực xấu hổ a! Phất Lôi đang giúp cậu phơi quần áo, cũng không nói giúp một câu, lúc Địch Nãi không biết nói gì thì một phi thú nhân tóc đỏ mắt xanh lơtừ hạ du con sông đi tới, từ xa đã ồn ảo: “Này, Hách Đạt, ngươi đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau đi săn đi? Ngươi còn nợ ta một con thỏ với một con hoẵng đó!”

Địch Nãi nghĩ, cứu mạng tới rồi a.

Hách Đạt nghe vậy thì sờ sờ đầu, xấu hổ cười: “Ngươi đừng gào nữa, ta lập tức đi bắt về cho ngươi.”

Sau đó hóa thành dực hổ bay đi.

Phi thú nhân kia thấy vậy có chút đắc ý mỉm cười.

Địch Nãi sau khi quan sát thì tổng kết lại phát hiện của mình: màu mắt cùng màu thú vân của thú nhân cơ bản là nhất trí với nhau, nhưng phi thú nhân thì không có quy tắc nhất định, có người giống nhưng cũng có người khác. Tóc thú nhân đều rất ngắn, đại khái vì phải thay lông nên không dài kịp, phi thú nhân thì đều để tóc dài, có lẽ vì thời đại này chưa có kéo.

Vì thế làm phi thú nhân, Địch Nãi tóc ngắn như vậy quả thực làm nhóm thú nhân có chút ngạc nhiên.

Phất Lôi phơi quần áo Địch Nãi lên nhánh cây, xoay người lại hỏi: “Mã Cát, ngươi làm gì mà Hách Đạt phải giúp ngươi bắt thỏ cùng hoẵng vậy?”

Mã Cát nói: “Ta dùng dây thừng kết thành lưới cho Hách Đạt bắt cá. Ngươi cũng biết hắn rất thích ăn cá mà.” Đang nói, hắn đột nhiên thấy con cá nằm trên bờ sông, kinh ngạc hỏi: “Ai, con cá này ai bắt vậy, thực giỏi a!”

Phất Lôi chỉ Địch Nãi: “Hẳn là con thú càu nhàu của Địch Nãi bắt đi.”

Mã Cát đến gần Địch Nãi, nghiêng đầu nhìn cậu: “Ngươi chính là Địch Nãi sao? Thật lợi hại nha, cư nhiên có thể bảo thú càu nhàu bắt cá cho ngươi.”

Địch Nãi cười cười: “Này không có gì, là nó tự nguyện đi theo ta.”

Mã Cát gật gật đầu, người này thoạt nhìn rất nhiệt tình, cư xử hệt như đã quen biết rất thân thiết: “Đúng rồi, ta nghe nói ngươi bị thương a! Bị ở chân hả? Tội thế.”

Mã Cát nói xong liền ngồi xổm xuống xem xét cái chân bị thương của Địch Nãi.

Địch Nãi quả thực chịu không nổi sự nhiệt tình của Mã Cát, có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể tùy ý để đối phương đùa nghịch.

Mã Cát nhìn nhìn nói: “Vết thương của ngươi khá nghiêm trọng a, mắt cá xưng to đến vậy, xem ra phải hảo hảo tịnh dưỡng mới được a.”

Mã Cát cũng không quản Địch Nãi có trả lời hay không, cứ lầm bầm: “Ta ở ngay trong sơn động phía trước không xa, chúng ta có thể xem là hàng xóm nga! Về sau không có việc gì cứ tới tìm ta chơi.”

Phất Lôi ở bên cạnh tiếp lời: “Mã Cát cũng chưa có bầu bạn, hai ngươi có thể trở thành bạn tốt.”

Mã Cát đứng lên, lại đánh giá Địch Nãi nửa ngày: “Ai, nói thật, bộ dáng ngươi quả thực xinh đẹp a!”

Địch Nãi thầm phỉ nhổ: ông đây không xinh đẹp, đây là đẹp trai, đẹp trai đó hiểu không!

Lại nói tiếp, Địch Nãi thực không được tự nhiên khi bị người ở đây đối xử hệt như nữ giời.

Cậu cảm thấy luận là dung mạo hay khí thế mình đều có hương vị đàn ông a.

Địch Nãi là người Tứ Xuyên, thuộc dạng có phơi nắng cũng không đen, vì thế làn da trắng nõn kia đã giảm bớt một phần khí thế. Nhưng hàng chân mày kiếm vừa rậm vừa đen, cái mũi cao thẳng, ánh mắt sáng ngời, tất cả đều làm cậu trông anh khí bừng bừng. Vô luận nói thế nào, diện mạo cậu cũng thuộc loại tuấn tú chứ không phải loại hình thanh tú a.

Huống chi cậu cao tới một mét tám, không tính là quá cao, thon dài vừa vặn, vai rộng eo nhỏ, là dáng người đàn ông tiêu chuẩn. Trên người tuy không có nhiều cơ bắp nhưng có sức lực không nhỏ.

Nếu là địa cầu, Địch Nãi có thể xem là loại hình đàn ông được phụ nữ ao ước được che chở.

Lúc Địch Nãi nhìn thấy một thú nhân liền vô thức nhận định đối phương cũng là đàn ông như mình, không để ý lắm. Nhưng thú nhân lại chú ý đến gương mặt tuấn tú cùng dáng người cao gầy của cậu.

Địch Nãi cảm thấy mình hệt như một mỹ nữ đi trên đường, bị người ta dòm ngó.

Ánh mắt các thú nhân tựa như đang nhắc nhở cậu yếu ớt cỡ nào, cần được chăm sóc cỡ nào, hơn nữa còn là bên bị đè.

Loại cảm giác này thực khó chịu.

Khỉ thật, chờ thương thế của ông lành lặn liền cho các ngươi biết thế nào là lợi hại.

Mã Cát cứ nhìn Địch Nãi từ trên xuống dưới một lượt, sau đó đột nhiên kéo cậu đứng lên: “Đi, theo ta ra sau gốc cây một chút.”

Địch Nãi nghi ngờ nhìn Mã Cát, không biết người này định làm trò quỷ gì. Nhưng thấy Phất Lôi không có ý kiến gì nên đành chống nạng, khập khiễng theo Mã Cát ra sau gốc cây.

Hoàn Chương 8.

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2 Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3 Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4 Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5 Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6 Chương 6: Giống cái quái đản…
7 Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8 Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9 Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10 Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11 Chương 11: Đồ gốm…
12 Chương 12: Bánh trứng chim…
13 Chương 13: Tộc trưởng tới…
14 Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15 Chương 15
16 Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17 Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18 Chương 18: Áo cộc tay…
19 Chương 19: Món lẩu cá cay…
20 Chương 20: Đánh con quay…
21 Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22 Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23 Chương 23: Kim sắc vũ quan
24 Chương 24: Ngày trao đổi
25 Chương 25: Nghi thức
26 Chương 26: Đường trở về
27 Chương 27: Tuyệt vọng
28 Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29 Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30 Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31 Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32 Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33 Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34 Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35 Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36 Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37 Chương 37: Bài kiểm tra
38 Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39 Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40 Chương 40: Chuyện yêu đương
41 Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42 Chương 42: Bày tỏ
43 Chương 43: Dép lê
44 Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45 Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46 Chương 46: Tình địch
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49 Chương 49: Giày cỏ
50 Chương 50: Đêm trong lều
51 Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52 Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53 Chương 53: Mông lão hổ
54 Chương 54: Dây dưa
55 Chương 55: Trở lại bộ lạc
56 Chương 56: Thời gian ôn tình
57 Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58 Chương 58: Phiền não của phất lôi
59 Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60 Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61 Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62 Chương 62: Bông trên núi cao
63 Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64 Chương 64: Hướng về biển rộng
65 Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66 Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67 Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68 Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69 Chương 69: Bão táp trên biển
70 Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71 Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72 Chương 72: Niềm vui tương phùng
73 Chương 73: Tình yêu bất diệt
74 Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75 Chương 75: Thắng lợi trở về
76 Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77 Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78 Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79 Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80 Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81 Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82 Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83 Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84 Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85 Chương 85: Chuyện cầu hôn
86 Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87 Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88 Chương 88: Đại chiến dực long
89 Chương 89: Phất lôi mất tích
90 Chương 90: Địch nãi thông suốt
91 Chương 91: Tìm được phất lôi
92 Chương 92: Địch nãi chủ động
93 Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94 Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95 Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96 Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97 Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98 Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99 Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100 Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101 Chương 101: Địch nãi trả thù
102 Chương 102: Địch nãi có
103 Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104 Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105 Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106 Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107 Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108 Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109 Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110 Chương 110: Địch nãi sinh
111 Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112 Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113 Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114 Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115 Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116 Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117 Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118 Chương 118: Vũ điệu say rượu
119 Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120 Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121 Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122 Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123 Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124 Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125 Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126 Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127 Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128 Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2
Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3
Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4
Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5
Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6
Chương 6: Giống cái quái đản…
7
Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8
Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9
Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10
Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11
Chương 11: Đồ gốm…
12
Chương 12: Bánh trứng chim…
13
Chương 13: Tộc trưởng tới…
14
Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15
Chương 15
16
Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17
Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18
Chương 18: Áo cộc tay…
19
Chương 19: Món lẩu cá cay…
20
Chương 20: Đánh con quay…
21
Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22
Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23
Chương 23: Kim sắc vũ quan
24
Chương 24: Ngày trao đổi
25
Chương 25: Nghi thức
26
Chương 26: Đường trở về
27
Chương 27: Tuyệt vọng
28
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29
Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30
Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31
Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32
Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33
Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34
Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35
Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36
Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37
Chương 37: Bài kiểm tra
38
Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39
Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40
Chương 40: Chuyện yêu đương
41
Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42
Chương 42: Bày tỏ
43
Chương 43: Dép lê
44
Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45
Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46
Chương 46: Tình địch
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49
Chương 49: Giày cỏ
50
Chương 50: Đêm trong lều
51
Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52
Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53
Chương 53: Mông lão hổ
54
Chương 54: Dây dưa
55
Chương 55: Trở lại bộ lạc
56
Chương 56: Thời gian ôn tình
57
Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58
Chương 58: Phiền não của phất lôi
59
Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60
Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61
Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62
Chương 62: Bông trên núi cao
63
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64
Chương 64: Hướng về biển rộng
65
Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66
Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67
Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69
Chương 69: Bão táp trên biển
70
Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71
Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72
Chương 72: Niềm vui tương phùng
73
Chương 73: Tình yêu bất diệt
74
Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75
Chương 75: Thắng lợi trở về
76
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77
Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78
Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79
Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80
Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81
Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82
Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83
Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84
Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85
Chương 85: Chuyện cầu hôn
86
Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87
Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88
Chương 88: Đại chiến dực long
89
Chương 89: Phất lôi mất tích
90
Chương 90: Địch nãi thông suốt
91
Chương 91: Tìm được phất lôi
92
Chương 92: Địch nãi chủ động
93
Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94
Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95
Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96
Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97
Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99
Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100
Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101
Chương 101: Địch nãi trả thù
102
Chương 102: Địch nãi có
103
Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104
Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106
Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107
Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108
Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109
Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110
Chương 110: Địch nãi sinh
111
Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112
Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113
Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114
Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115
Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116
Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117
Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118
Chương 118: Vũ điệu say rượu
119
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120
Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121
Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122
Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123
Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124
Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125
Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126
Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127
Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt