Quyển 3 – Chương 292: Kết Cục (Hoàn)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit/Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

snow_in_black_and_white_7_by_ron831

Những người phụ nữ này đều bị người khống chế, biến thành con rối.

Thân thể các ả đã chết, nhưng dưới tác dụng của chú ngự quỷ, có thể tiếp tục đi lại ở dương thế, nhưng mà thân thể sẽ dần dần hư thối, mà sau khi các ả cắn nuốt một ít quỷ hồn, thân thể chiếm được năng lực mạnh mẽ, bây giờ, các ả chính là nghe theo mệnh lệnh, lại đây ngăn cản Ngụy Thời phá hư mắt trận.

Xem ra, “Tổ bà” Đổng gia cũng chuẩn bị kế hoạch kỹ càng.

Từng người từng người phụ nữ từ bốn phương tám hướng lảo đảo đi tới, nhân số liền lập tức tăng đến bốn năm mươi người, “Tổ bà” Đổng gia sợ là bắt những người trúng chú ngự quỷ đều tới đây.

Một tay Ngụy Thời cầm kiếm tiền đồng, một tay cầm xấp bùa muốn xông lên nghênh địch, lại bị Ngụy Hân giữ chặt, Ngụy Hân nói một câu “Em đi” liền đứng phía trước Ngụy Thời, Ngụy Thời suy nghĩ một chút, quên đi, dù sao lát nữa chờ tới lúc phá trận còn cần anh ra sức lớn, nếu bây giờ dùng hết sức rồi, sau này không thể hoàn thành được việc thì đúng là vì nhỏ mà mất lớn.

Đương nhiên, tuy rằng anh không động, nhưng cũng không dời mắt đi, một khi phát hiện Ngụy Hân có dấu hiệu không thể địch nổi, thì anh sẽ lập tức hành động.

Từ trên người Ngụy Hân tràn ra một tầng sương mù màu đen, sương mù rất nhanh tản ra, chỉ trong chốc lát đã bao phủ khắp bãi đất hoang, những con rối vốn thẳng tắp hướng về phía Ngụy Thời đi tới lập tức mất đi mục tiêu, mờ mịt đi tới đi lui trong sương mù, thường thường, có thể nghe được một ít thanh âm cổ quái, giống như cảnh sư tử cắn xé con mồi trong thế giới động vật, máu thịt văng tung tóe, xương cốt răng rắc, tiếng rít của quỷ hồn, vang lên liên tiếp trong sương mù, Ngụy Thời nghe đến sau lưng run lên, tiếng ồn này so với mãnh thú bên người còn đáng sợ hơn.

Qua một hồi lâu sau, hai tay Ngụy Thời đan vào nhau, đi qua đi lại tại chỗ trong phạm vi nhỏ nhất.

Anh thật sự có chút lo lắng.

Tuy rằng anh rất có lòng tin đối với Ngụy Hân, nhưng mà đó dù sao cũng là bốn mươi năm mươi con rối, hơn nữa còn là trúng chú ngự quỷ, thực lực bản thân cũng không kém con rối là bao, một khi cả đám cùng xông lên, anh cũng không nắm chắc mình có thể ứng phó được, nghĩ vậy, anh càng dùng sức nắm chặt kiếm tiền đồng trên tay, quyết định thêm năm phút đồng hồ nữa, nếu Ngụy Hân vẫn chưa trở lại, anh liền hành động.

Đúng lúc này, sương mù bao lấy bãi đất hoang đột nhiên càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, rốt cục toàn bộ bãi đất hoang lại hiện ra trước mắt người một lần nữa, mà Ngụy Hân đứng cách anh không xa, trên quần áo đều là máu đen, ngay cả mặt cũng bị dính chút ít, mà lúc Ngụy Thời nhìn về phía đất hoang, liền hít sâu một hơi, rải rác khắp nơi đều là tay cụt chân cụt, nội tạng xương vỡ, máu đen giàn giụa, tẩm ướt toàn bộ bãi đất hoang một tầng, đỏ sậm biến thành màu đen, mùi hôi nồng nặc, quả thực khiến người hít thở không thông.

Ngụy Thời sợ Ngụy Hân bị thương, đi qua định nhìn một chút.

Không đợi anh tới gần, Ngụy Hân liền vội vã lui về phía sau vài bước, Ngụy Thời nghi hoặc nhìn cậu một cái, lại đi trước một bước, Ngụy Hân cũng theo đó mà lùi về sau hai bước. Làm cái gì vậy? Bởi vì phản ứng của Ngụy Hân, Ngụy Thời càng cảm thấy cậu nhất định là bị thương sợ anh lo lắng cho nên mới tránh đi không cho anh tiếp cận, Ngụy Thời nghiêm mặt, lạnh lùng nói, “Đứng im ở đó, không được động.”

Ngụy Hân nghe xong, như có chút đong đưa không định, lúc nhìn thấy Ngụy Thời lại định đi tới, nâng chân lên nhịn không được lại đi lùi về phía sau, Ngụy Thời nhìn cậu cảnh cáo, Ngụy Hân cứng ngắc đứng ở đó, không dám động, Ngụy Thời hừ một tiếng, đi qua, kéo cánh tay Ngụy Hân, để cậu xoay một vòng rồi hỏi, “Không bị thương?”

Ngụy Hân lắc lắc đầu.

Ngụy Thời liền không rõ, “Không bị thương, em trốn làm cái gì?”

Ngụy Hân nhìn thoáng qua quần áo bị bẩn, “Rất, rất hôi.”

Vẻ mặt Ngụy Thời không còn lời gì để nói, “Con mẹ nó, anh cũng không chê, em ngại làm cái gì.”

Ngụy Hân liếc mắt nhìn Ngụy Thời một cái.

Ngụy Thời xấu hổ ho khan một tiếng.

Kỳ thật vừa rồi Ngụy Hân vừa nói anh liền hiểu được, Ngụy Hân là sợ anh ghét bỏ mùi hôi trên người.

Nhưng mà, anh là cái loại người này sao?

Ây, đứa nhỏ này thật sự nghĩ quá nhiều, khiến bản thân rối rắm rồi.

Người quấy rối đã bị dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mà thảm trạng ở hiện trường nếu như bị người phát hiện, cho dù cả người đều là miệng cũng không thể nói rõ được, Ngụy Thời không thể không gọi điện thoại cho sư huynh Phương Chí của mình, báo rõ mọi việc cho anh ta biết để ngừa vạn nhất.

Khoảng thời gian kế tiếp, Ngụy Thời vẫn toàn thân đề phòng, nhưng mãi cho đến giờ hẹn, chung quanh cũng không có bất kỳ dị động gì, ngẫm lại cũng phải, thủ hạ đắc lực nhất của “Tổ bà” Đổng gia là Mã gia cùng Chung gia đã muốn phản chiến, ngoại trừ họ ra, “Tổ bà” đại khái cũng không có tôi tớ cường đại gì, ngay cả gia tộc giúp bà thủ mộ kia, qua mấy trăm năm, cũng đã sớm suy sụp, lần trước lúc Ngụy Thời tới, thôn đó chỉ còn lại một ít người già yếu, mà những người già yếu cũng không đến hai mươi người.

Tổ tiên Ngụy gia trù tính cả mấy trăm năm, mới đợi được đến ngày này.

Chuyện Ngụy Thời phải làm, là một phần đơn giản nhất trong toàn bộ kế hoạch, bởi vì chuyện anh phải làm đã được thế hệ trước của Ngụy gia từng đời từng đời chuẩn bị tốt hết rời, ngay cả từng bước phá trận cũng trải qua bao lần suy diễn, để đảm bảo chắc chắn tuyệt đối, nếu như phạm phải sai lầm, vậy thì Ngụy Thời cực kỳ vô năng, cũng là trời muốn diệt Ngụy gia.

Ngụy Thời nhìn sắc trời một chút, tuy rằng mặt trời không ló, nhưng giờ hẳn đã vào lúc giữa trưa, thời điểm dương khí trong trời đất sung túc nhất, là thời cơ tốt nhất dùng để bài trừ loại sát trận này, lá bùa Ngụy Thời cầm trên tay, đột nhiên tự động cháy lên, sáu nơi khác mỗi nơi cho anh một lá bùa, đồng thời, anh cũng cho sáu nơi khác từng nơi một lá bùa tương đương như vật, hiện tại, tin tức đã truyền tới, sáu nơi khác đã chuẩn bị sắp xếp.

Ngụy Thời hướng về phía không trung nở nụ cười một chút.

Bắt đầu rồi.

Anh lấy ra một lá bùa còn trống, cắn đứt đầu lưỡi mình, dùng ngón tay thấm máu nơi đầu lưỡi rồi vẽ nhanh phù chú xuống lá bùa, phù văn lộn xộn mà lại tràn ngập một loại hơi thở cổ xưa, Ngụy Thời dán lá bùa này trong lòng bàn mình, sau đó, lại lấy ra một lá bùa trống khác, vẽ xuống phù chú tương tự, dán tại sau lưng Ngụy Hân.

Sau đó, anh chủ động vươn tay, bắt lấy tay Ngụy Hân, nói với câu, “Đi thôi, xuất phát.”

Tuy rằng nói đến hùng hồn khí phách là thế, nhưng trên thực tế anh chỉ đi về phía trước năm bước.

Anh cùng Ngụy Hân đi vào giữa vòng tròn làm từ bảy tảng đá kia.

Đi vào, trời lập tức hóa đen, mây dày đè xuống, gió lạnh nổi lên bốn phía, thời tiết giống như rét đậm, không trung bắt đầu rớt xuống tuyến đen mịn, rơi trên mặt đất, phủ thành một tầng mỏng manh, tuyết lập tức hòa tan thành nước tuyết đen, mặt đất khô ráo lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên ẩm ướt, xốp, sau đó là lầy lội, tuyết tiếp tục rơi xuống, không ngừng rơi xuống, lầy lội liền biến thành từng vũng bùn nhỏ, vũng bùn hoặc lớn hoặc nhỏ lại hợp thành một cái lớn hơn, mà lại có vô số vũng bùn nhỏ không ngừng sinh sôi, còn nhập vào một thể với những vũng bùn lớn hơn, một mảnh đất trống không có giới hạn này, dần dần biến thành một vũng bùn lầy.

Bùn lầy hôi hám sâu không thấy đáy.

Ở ngay bên chân bạn, cũng nằm dưới chân bạn, không có chỗ nào bạn có thể đặt chân, dù cho muốn nhấc chân đi về hướng nào, nơi đặt chân xuống đều là bùn lầy, mà mặt đất chân bạn đang dẫm lên kia cũng từ từ lún xuống, bùn lầy hôi hám rỉ quanh bên chân, bao phủ lấy chân bạn.

Từng chút từng chút rỉ ra, cắn nuốt thân thể bạn.

Ngụy Thời một đầu mồ hôi lạnh, anh không nghĩ tới vừa tiến vào lại gặp phải loại tình huống như thế này, anh vốn là cho rằng sẽ có mấy chục mấy trăm quỷ hồn hoặc xác sống nhào tới đây, sau đó cùng chúng nó liều chết liều sống đánh một trận, thương tích chất chồng rồi hát vang khúc ca thắng lợi khải hoàn…Chết mợ mình rồi, tiết tấu hoàn toàn không đúng a, Ngụy Thời nhấc chân ra khỏi đống bùn lầy, nhưng chân đang nâng lên lại phát hiện ra không có chỗ nào mình có thể đặt chân, chung quanh tất cả đều là bùn lầy, anh chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn bùn lầy nuốt chửng chính mình.

Những pháp khí, bùa chú tùy thân mang vào, căn bản là không dùng được.

Ngụy Thời cởi áo khoác trên người ra rồi phủ lên đống bùn lầy, sau đó cẩn thận nằm xuống đó, anh nhớ rõ hình như có nghe nói qua, dưới tình huống như vậy cần phải khuếch trương diện tích tiếp xúc giữa thân thể và bùn lầy, như vậy mới có thể kéo dài bị thời gian bao phủ.

Dù sao cũng coi ngựa chết là ngựa sống mà chữa.

Sau khi nằm xuống rồi, quả thật tốc độ chìm coi như giảm xuống một chút, nhưng mà trời không ngừng rơi xuống tuyết đen mịn, rơi xuống trên người, làm ướt đẫm quần áo, lạnh đến phát run, mà trong cái rét tận xương ấy, Ngụy Thời còn cảm thấy có chút đau, anh nghĩ thân thể bị tổn thương do giá rét, nhưng mà khi anh cúi đầu thì thấy, mu bàn tay lộ ở bên ngoài, xuất hiện từng vết từng vết bớt đen, bớt đen vừa đau lại vừa ngứa, Ngụy Thời nhịn không được vươn tay muốn gãi một chút, lúc này, anh nhìn thấy vài bông tuyết đen rơi xuống trên mu bàn tay, trong chớp mắt, bông tuyết biến mất, chỗ đó lại xuất hiện thêm vài bớt đen.

Chú thuật vu cổ của Đổng gia kết hợp với “Ngũ hành thất sát trận” thật sự quá lợi hại.

Nhưng mà, dù có lợi hại như thế nào, cũng không thể khiến Ngụy Thời ngồi chờ chết, anh cắn răng đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nhất định có biện pháp, nhất định phải có biện pháp, bất kỳ phép thuận gì cũng đều có cách giải, chỉ có điều khó dễ khác nhau mà thôi, bình thường thuật vu cổ đều là hạ trên người vật còn sống, chỉ cần nghĩ ra cách đối phó với vật sống ấy là có thể hóa giải thuật vu cổ, nhưng mà tình huống hiện tại, hiển nhiên là lợi dụng cảnh vật chung quanh nguyền rủa giết chết vật sống bên trong.

Cái Ngụy Thời phải làm, chính là tìm ra vật chứa đựng thuật vu cổ giấu ở xung quanh đây, phá hủy nó, vậy anh liền an toàn, nhưng mà, Ngụy Thời giơ tay lên nhìn quanh bốn phía, trời đất giống như vô biên vô hạn, tuy rằng lý trí khiến Ngụy Thời biết, “Tổ bà” không có khả năng thật sự bày ra trận pháp lớn như vậy, nhưng mà cảm giác vẫn khiến Ngụy Thời có chút tuyệt vọng.

Cho dù không lớn như thế, muốn tìm một vật cũng không phải là chuyện dễ dàng!

Mặc kệ, trước tiên tìm cái đã, Ngụy Thời cũng lười suy nghĩ cái chuyện dễ dàng hay không dễ dàng, trực tiếp bắt đầu tìm, hai tay anh sờ soạng bùn lầy chung quanh, bùn lầy lạnh thấu xướng khiến anh đau đớn, Ngụy Thời nhíu mày lại, năm ngón tay mở ra, tiếp tục mò trong đám bùn, bùn lầy chảy qua khe hở giữa những ngón tay, phát ra tiếng phụt phụt cổ quái.

Ngụy Thời cẩn thận mò khắp chung quanh.

Vận may của anh cũng không tốt lắm, bởi vì ngoại trừ bùn lầy, anh chưa mò được bất cứ thứ gì cả, thứ duy nhất khiến anh vui vẻ một chút là những vết vớt đen vừa đau lại vừa ngứa trên tay anh, bị bùn lầy lạnh băng đông đến không còn cảm giác, cái loại vừa đau vừa ngứa chui vào đáy lòng này cũng theo đó biến mất luôn.

Ngụy Thời còn chưa vui mừng được bao lâu, liền phát giác mặt mình, cổ còn có các nơi trên người cũng chậm rãi truyền đến cảm giác đau đớn, loại đau đớn này thật giống như có ngàn vạn con kiến bò người anh, chui vào trong nội tạng anh, đi lại trên xương cốt anh, vừa bò vừa cắn xé máu thịt anh.

Ngụy Thời xanh cả mặt.

Là lạnh, cũng là đau.

Ngụy Thời nghỉ ngơi trong chốc lát khí, cảm thấy trên người có một chút sức rồi, liền dụng động tác rất nhỏ chậm rãi hoạt động thân thể, đồng thời, tay lại tiếp tục mò trong bùn lầy, tìm kiếm vật chứa kia.

Cũng không biết tìm bao lâu, Ngụy Thời đã muốn quên thời gian, trong đầu trống trơn, chỉ nhớ rõ là tiếp tục tìm kiếm. Đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng động kỳ quái, thật giống như có cái gì vừa mới nổ, Ngụy Thời ngẩng đầu, dùng sức trợn to mắt nhìn về phía truyền đến thanh âm, thấy không rõ, lông mi Ngụy Thời cũng dính một ít nước bùn, chắn tầm mắt của anh, anh cuối đầu, muốn dùng quần áo lau một cht1, lại phát hiện trên người không có chỗ nào coi là sạch sẽ, tìm một chút, cuối cùng tìm được một góc áo coi như sạch, dùng hai đầu ngón tay vê lấy góc vải đó, đưa lại mắt, nhẹ nhàng cọ cọ, tầm mắt nhất thời rõ ràng không ít.

Ngụy Thời tiếp nhìn về hướng kia.

Một cái bóng màu đen lơ lửng giữa không trung, bông tuyết đen gào thét cuốn về phía nó, giống như muốn cuốn lấy nó lên trời, mà cái bóng đen kia ở trong gió tuyết vẫn sừng sững bất động, bỗng nhiên, bóng đen dường như cảm giác được tầm mắt Ngụy Thời, liền nhìn về hướng anh, ngay lúc phát hiện ra Ngụy Thời, nó liền lập tức bổ nhào về đó.

Gió mang theo tuyết chắn ở trước mặt cậu, cậu nhẹ nhàng giống như một hạt bụi, xuyên qua gió tuyết, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Ngụy Thời, Ngụy Thời một thân chật vật hướng về phía bóng đen kia lộ ra một nụ cười, hàm răng trắng tinh trên gương mặt bẩn đen đặc biệt chói mắt, Ngụy Thời nói, “Chờ em đã lâu.”

Ngụy Hân cũng không kéo anh ra khỏi bùn lầy, mà là hạ nhào xuống, ôm lấy anh, sau đó thân thể lộn một cái, biến thành Ngụy Thời ở trên, cậu ở dưới, Ngụy Thời có chút ngượng ngùng động một cái, “Sao em lại biến thành cái dạng này?” Ngụy Thời đối với hành động đổi chỗ của Ngụy Hân cũng không có dị nghị, nói trắng ra anh cũng chỉ là một người sống có chút bản lĩnh, không thể so với Ngụy Hân chẳng người chẳng quỷ chẳng thi lại cực kỳ mạnh mẽ, cho nên, mất mặt cái gì, hoàn toàn không nằm trong suy xét của anh.

Có lẽ là bởi vì hình thái hiện tại có chút vấn đề, tiếng Ngụy Hân nói chuyện rất nhẹ, lại thoáng qua, giống như truyền đến từ nơi rất xa lại giống như tiếng nói bên tai thấp đến độ không thể nghe thấy, “Thân thể rơi vào trong bùn, em không được, vì tìm anh, chỉ có hồn phách có thể đi ra.”

Ngụy Thời “À” một tiếng, không tiếp tục xoắn quẩy với vấn đề này, mà là vội vàng nói phát hiện của mình cho Ngụy Hân.

“Chúng ta phải mau chóng tìm được vật chứa, nếu không, có khả năng sẽ không ra được.” Ngụy Thời đem mình mu bàn tay cấp Ngụy Hân nhìn một chút.

Bớt đen lấm tấm trên mu bàn tay khiến ánh mắt Ngụy Hân trầm xuống, bóng đen trong nháy mắt ngưng thực không ít.

Ngụy Thời nằm ở trên người Ngụy Hân, thân thể Ngụy Hân hóa thành sương loãng màu đen, tràn ngập phạm vi lớn chung quanh, Ngụy Thời vì để không lãng phí sức lao động, kiên quyết yêu cầu bản thân cũng muốn xuất công xuất lực, nhiều hơn một tay thì nhanh hơn một chút, ban đầu Ngụy Hân còn phản đối, cậu muốn để Ngụy Thời nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng sau đó Ngụy Thời mạnh mẽ yêu cầu còn có ánh mắt căm tức phẫn nộ, cậu đành phải nhượng bộ, nhưng mà cậu vẫn kiên trì để Ngụy Thời nằm ở trên người mình.

Kỳ thật, cũng không thể nói là thân thể, Ngụy Thời nhìn thân thể bằng sương của người kia, loãng đến mức có thể xuyên qua đó nhìn thấy bùn lầy.

Nói cách khác, đầu óc chỉ cần tưởng tượng bây giờ là nằm ở trên người Ngụy Hân, lại nghĩ một chút, đổi thân thể sương mù bây giờ thành thân thể bình thường lạnh băng mà lại cứng ngắc, sẽ cảm thấy đủ các loại sai, Ngụy Thời lắc đầu, chết tiệt, dưới loại tình huống này còn có thể suy nghĩ miên man, chẳng lẽ nói nhân loại cần liên tưởng, thế giới cần tưởng tượng.

Tay Ngụy Thời lại mò trong bùn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cát trong đồng hồ đã rớt hơn phân nửa.

Thời gian sắp không kịp rồi.

Ngụy Thời có chút nóng nảy, nhưng mà động tác của anh vẫn không bối rối, vẫn đâu vào đấy như vậy.

Bối rối không thể giúp bạn được gì, chỉ có thể kéo bạn vào sâu trong hỗn loạn, cuối cùng, thứ mà bạn có được chỉ có thể là thất bại.

Mà Ngụy Thời không thể chịu đựng được thất bại, nhất là Ngụy gia đợi hơn ba trăm năm mới đợi được một cơ hội như vậy.

Ngụy Thời mò mẫm, đột nhiên tay đụng phải một khối gì đó cứng cứng, anh lập tức nắm chắc cái khối cứng kia, lau sạch nước bùn dính trên đó, lại dùng quần áo bẩn bẩn tùy tiện lau hai cái, đây là cái tượng điêu khắc lớn khoảng bằng bàn tay, khắc một người phụ nữ đã lớn tuổi, nửa người trên trần trụi, vú khô quắt queo rũ xuống, bên dưới mặc một cái quần ống rộng, hai chân để trần.

Ngụy Thời kích động, mắt đỏ cả lên, chính là thứ này, anh đã tìm được, Ngụy Thời gọi Ngụy Hân một tiếng, sương mù bốn phía lập tức ngưng tụ lại thành một bóng người mơ hồ.

Ngụy Thời vội vã nói với Ngụy Hân nói, “Chút nữa là tốt rồi.”

Anh cắn đứt đầu lưỡi, phun một búng máu lên tượng gỗ kia, sau đó dùng đầu ngón tay thấm máu rồi vội vàng vẽ bùa, mãi cho đến khi vẽ xong sau lưng tượng gỗ và cả trên khuôn mặt, tượng gỗ bắt đầu động, liều mạng như muốn từ trong tay Ngụy Thời thoát ra ngoài, Ngụy Thời dùng sức nắm chặt, máu tươi hóa thành phù chú phát ra một luồng sáng trắng, đùng một tiếng, tượng gỗ vỡ nát thành mảnh nhỏ.

Ngay giây phút tượng gỗ bị hủy, toàn bộ gió trong trời đất bắt đầu cuồng bạo, bông tuyết màu đen cũng biến thành mưa đá đen, ùn ùn kéo nhau nện xuống, Ngụy Thời hoảng sợ, nơi này ngay cả chỗ nấp cũng không có, chỉ có thể trân mình ra chịu đựng thôi.

Ngụy Thời nhắm mắt lại, chờ đau nhức truyền đến trên người, nhưng mà đợi một chút vẫn không thấy, anh mở mắt ra, phát hiện trên đỉnh đầu mình tràn ngập một tầng sương mù đen rất dày, chắn mưa đá bên ngoài, chỉ có một ít nhỏ vụn băng nhỏ rớt xuống người anh mà thôi.

Yết hầu Ngụy Thời nghẹn một chút.

Gió bão mưa đá dường như cuồng hoan lần cuối, chỉ duy trì trong chốc lát, liền dừng lại.

Từ trong không trung truyền đến tiếng nức nở ai oán, như là có ai đó ở đây bi thương khóc hận.

Nhè nhẹ lọt vào tai.

Ngụy Thời lại không chú ý những thứ đó, toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt trên tầng sương mù dày xám đen che trên đỉnh đầu, vừa rồi lúc gió bão mưa đá cùng nhau công kích, sương mù vốn dày đến mức có thể ngưng tụ thành nước đã trở nên loãng rất nhiều, Ngụy Thời lo lắng nhìn kia đoàn sương mù kia, đợi cho nó lại biến thành hình người, anh vội vã hỏi, “A Hân, sao rồi?”

Ngụy Hân nhẹ nhàng bâng quơ trả lời một câu, “Không có việc gì.”

Ngụy Thời đương nhiên sẽ không cảm thấy cậu không có việc gì, nhưng mà, hiện tại cũng không phải lúc truy cứu có chuyện hay không, mắt trận đã phá, tất cả cũng phải chờ đến lúc ra ngoài rồi mới nói.

Ngụy Hân mang theo Ngụy Thời đến chỗ thân thể của mình, tụ lại một chút mưa đá, để Ngụy Thời ngồi ở bên trên, đồng thời, một đầu chui vào trong bùn lầy, phía dưới lập tức truyền đến tiếng rầm rầm rì rì, bùn lầy bị quấy, một thân thể bị bùn bọc lấy từ bên trong nhảy ra, Ngụy Thời nhìn tạo hình kia của Ngụy Hân, lại nhìn nhìn bộ dáng hiện tại của mình, không biết vì cái gì lại cười thành tiếng.

Có lẽ là bởi vì bọn họ rốt cục cũng chịu được trận kiếp này.

Không gian sụp đổ, hết thảy trước mắt hai người chậm rãi thay đổi bộ dáng, đất hoang trở lại, cỏ dại trở lại, tường đổ trở lại, bầu trời  u ám cũng đã trở lại, ngay lúc Ngụy Thời không chịu nổi thở ra một hơi, một tiếng rít vang lên ngay bên lỗ tai, phía sau lưng anh tê rần, quay đầu vừa thấy, FML, một bà lão tóc bạc da mồi, già đến mức không ra bộ dạng gì,  bộ mặt dữ tợn đứng ở phía sau anh, móng tay trên tay đen tuyền, vừa nhọn vừa dài, bà thấy Ngụy Thời, điên cuồng lao lại, móng tay suýt chút nữa sắp đâm thủng mặt Ngụy Thời.

Nhưng mà cũng chỉ là suýt chút nữa!

Ba trận pháp Ngụy Thời bày ở bên ngoài rốt cục vẫn không uổng phí, bà lão kia rất nhanh đã bị trận pháp ngăn lại, bà ta không cam lòng mà đập trái lao phải bên trong trận pháp, rất nhanh đã phá được một trận, rồi lại bị trận pháp thứ hai ngăn cản tiếp, loại tốc độ phá trận giống như xé giấy này thật sự rất nghịch thiên, mắt thấy bà lão này đã đột phá trận pháp thứ hai, đang bị vây bên trong trận pháp thứ ba, gần sắp lao tới.

Ngụy Hân đứng ở một bên rục rịch, Ngụy Thời nhanh chóng ngăn cậu lại.

Tuy rằng nhìn không ra, nhưng mà Ngụy Thời biết, vừa rồi ở trong mắt trận, Ngụy Hân tiêu hao quá nhiều sức, còn bị thương, giờ đã là nỏ mạnh hết đà, lại giao đấu với một đối thủ mạnh như thế, tuyệt đối không chiếm được lợi thế, tay trái Ngụy Thời cầm gỗ cây tật lê, tay phải cầm kiếm gỗ đào ngàn năm, làm một động tác, đó là phép thuật dùng để thỉnh thần chiếm thể, đồng thời, miệng Ngụy Thời cũng niệm “Thiên thần hạ phàm chú”.

Nhưng mà chuyện đời thường thường nằm ngoài ý người, lúc Ngụy Thời chuẩn bị sẵn sàng, nghiêm chỉnh đứng đợi, trực diện đối mặt với cường địch, bà lão hung ác ghê tởm cùng cực kia ngửa đầu hướng trời kêu thảm một tiếng, biến mất trong không khí, Ngụy Thời giật mình nhìn một màn này, vậy đã xong rồi? Thật sự xong rồi? Kết thúc? Ngụy Thời còn thật không thể tin được mình hóa ra cũng có loại vận may này, quả thực chưa từng xảy ra, thường thường hồi trước đều bị ngược nửa chết nửa sống sau đó mới rốt cuộc hết cơn bỉ cực đến hồi thái lai, bây giờ anh vẫn còn khỏe mạnh sờ sờ đứng đây, cách nửa chết nửa sống một khoảng khá xa.

Bởi vì lo lắng, Ngụy Thời lại đợi thêm một hồi, rốt cục xác định bà lão kia sẽ không xuất hiện nữa.

Anh thu gom mấy thứ đồ linh tinh trên mặt đất, bảy tảng đá kia đã bể nát vụn.

Hiện tại vấn đề duy nhất chính những thi thể chia năm xẻ bảy kia.

Ngụy Thời cau mày bắt đầu nghĩ biện pháp, cảm thấy nếu như có thể phóng hỏa, vậy là tốt nhất.

Lúc này, Ngụy Hân mở miệng, “Em có biện pháp.”

Ngụy Thời nhìn hắn, “Mau lên.”

Ngụy Hân đứng tại chỗ không động, giống như xuất thần, không quá bao lâu sau, âm khí chung quanh dày đặc lên, rất nhiều luồng khí xoay tròn chuyển động chung quanh, những tàn thi đó từng cái biến mất không thấy, mà ngay cả máu loãng thấm ướt cả tầng đất cũng được thanh lý sạch sẽ.

Ngụy Hân gọi tất cả quỷ hồn có chút đạo hạnh xung quanh tới.

Chờ chung quanh đều sạch sẽ, Ngụy Thời nhẹ nhàng thở ra, nói với Ngụy Hân, “Đi thôi, chúng ta trở về.”

Ngụy Hân gật gật đầu.

Xe đưa bọn họ đến đây còn đứng tại chỗ chờ rước bọn họ trở về, lái xe nhìn thấy hai anh em Ngụy Thời giống như thấy được thân nhân, ánh mắt kia rõ ràng là chờ lâu lắm cuối cùng mới được giải thoát, khiến Ngụy Thời cười rộ lên.

Ngụy Thời ở trên xe gọi điện thoại cho Phương Chí, nói cho hắn biết, tất cả vấn đề anh đã giải quyết xong rồi, không cần phiền đến hắn.

Đồng thời, Ngụy Thời cũng bắt đầu gọi điện thoại cho sư phụ Từ lão tam, cho Ngụy Ninh, cho Trần Dương, cho lão Tiếu, thậm chí Phong lão nhân ở tít núi Bình Long, sự tình thành công, thanh kiếm treo trên đầu người Ngụy gia đã bị gỡ xuống, có lẽ là bởi vì lòng có cảm xúc, Ngụy Thời còn thật cảm thấy người mình nhẹ đi không ít, đương nhiên, điều này cũng có lẽ là ảo giác của anh, đồng thời anh cũng biết, bà lão chạy đến trước mặt anh hồi nãy chính là “Tổ bà” Đổng gia.

Rốt cục cũng xong.

Ngụy Thời trở về thôn Ngụy, thấy cụ Ngụy cùng với mấy người gia Ngụy gia thương lượng muốn xây lại thôn Ngụy trên diện rộng, bởi vì kiến trúc trước kia của thôn Ngụy, ví dụ như những pho tượng mãnh thú trên cửa, trên mái hiên vân vân, những cái đó cũng không thích hợp với thời đại bây giờ, bọn họ phải triệt tiêu hết tất cả những trận pháp mà tổ tiên bố trí ở thôn Ngụy, cũng như phải dời sông âm ra khỏi hang núi phía sau thôn, chỗ ở của người sống, âm khí nặng cũng  không phải là chuyện tốt. Còn muốn trộm xử lý cho xong hố dưỡng thi ở chỗ Ngụy Thất gia, việc này là quan trọng nhất, hơn nữa vẫn phải đưa hồn phách tổ tiên Ngụy gia bị vây ở thôn Ngụy hơn ba trăm năm đi đầu thai nữa.

Từng chuyện từng chuyện nói ra, sự tình rất nhiều, rất phức tạp, nhưng mà trên gương mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười thoải mái.

Đây là cái nhẹ nhàng thoải mái mà thôn Ngụy chưa từng có qua.

Bọn Ngụy Thời mệt một hồi, trở về liền đi ngủ, ngủ đến trời đất mù mịt, mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại.

Ba người, Ngụy Ninh, Ngụy Thời cùng Trần Dương xúm lại ăn cơm, cơm nước xong xuôi lại đánh bài.

Bài trên bàn cậu tới tôi đi, nói nói cười cười.

Đột nhiên, Ngụy Ninh hỏi Ngụy Thời, “Em định tính thế nào với Ngụy Hân?”

Miệng Ngụy Thời ngậm điếu thuốc chưa châm, anh rất thèm hút, nhưng mà Ngụy Hân lại không chịu cho anh hút thuốc, cho nên chỉ có thể làm bộ làm tịch thôi, anh đang tính toán nên đánh lá bài trong tay như thế nào, miệng mập mờ nói, “Tính toán cái gì?”

Ngụy Ninh bỏ một lá bài xuống bàn, “Lần trước anh nhìn thấy Ngụy Hân ở —— ”

Ngụy Thời sửng sốt một chút.

Trần Dương mới mặc kệ bọn họ đang nói gì, kêu Ngụy Thời đang đờ người ra, “Tôi đã sớm đã nhìn ra.”

Ngụy Thời lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, cợt nhả nói, “Còn có thể thế nào, không thì cứ như vậy, dù sao nó cũng không rời khỏi tui, tui cũng không bỏ được nó.”

Ngụy Ninh cau mày, “Không thể miễn cưỡng như vậy được.”

Ngụy Thời lắc lắc ngón tay, “Anh sai rồi, em thật sự không miễn cưỡng.”

Ngụy Hân muốn làm anh em với anh, vậy làm anh em; muốn làm tình nhân với anh, vậy làm tình nhân.

Anh đã sớm giác ngộ, cũng đã sớm tiếp thu.

Anh vừa không muốn Ngụy Hân thương tâm, cũng không muốn chính mình khổ sở.

Ba người không nói tiếp về chuyện này, mà là chuyên tâm đánh bài, mãi cho đến khi bóng đêm buông xuống, một cái bóng, hai cái bóng, ba cái bóng đột ngột xuất hiện trong phòng, từng người đứng sau lưng mỗi người đang đánh bài kia, Ngụy Thời cầm bài trong tay, ngửa người đưa tay ra sau, hỏi người sau lưng, “Em nói nên ra lá nào?”

Người kia vươn ngón tay tái nhợt ra, chỉ chỉ lá K đỏ.

Ngụy Thời đánh lá K đỏ, thắng một ván.

_____

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kết thúc, ORZ, hơn một trăm vạn từ a, đã hơn một năm rồi a, rốt cục kết thúc!

Vốn muốn viết một chút cảm tưởng, nhưng móng vuốt của ta giờ đau quá, mấy ngày nay viết rất thuận, không cẩn thận một cái liền đánh rất nhiều từ, hiện tại hậu quả tới rồi. QAQ

Tóm lại, cám ơn các vị đã đọc văn này, không có các người duy trì sẽ không có thiên kết thúc này.

———-oOo———-

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Về nhà
2 Quyển 1 - Chương 2: Tập tục xưa
3 Quyển 1 - Chương 3: Trước khi là yêu
4 Quyển 1 - Chương 4: Bức hôn
5 Quyển 1 - Chương 5: Sính lễ
6 Quyển 1 - Chương 6: Thành hôn
7 Quyển 1 - Chương 7: Nghi lễ
8 Quyển 1 - Chương 8: Kết âm
9 Quyển 1 - Chương 9: Động phòng
10 Quyển 1 - Chương 10: Hạ táng
11 Quyển 1 - Chương 11: Tọa gia
12 Quyển 1 - Chương 12: Phương thuốc cổ truyền
13 Quyển 1 - Chương 13: Âm tửu
14 Quyển 1 - Chương 14: Gông cùm xiềng xích
15 Quyển 1 - Chương 15: Thủy quỷ
16 Quyển 1 - Chương 16: Tự tử – Con thừa tự
17 Quyển 1 - Chương 17: Huyệt động
18 Quyển 1 - Chương 18: Thủ thân
19 Quyển 1 - Chương 19: Tẩu tà
20 Quyển 1 - Chương 20: Hạ chú
21 Quyển 1 - Chương 21: Lai lịch
22 Quyển 1 - Chương 22: Hộ mẫu – Bảo vệ mẹ
23 Quyển 1 - Chương 23: Âm khí
24 Quyển 1 - Chương 24: Làm bậy
25 Quyển 1 - Chương 25: Nội tình
26 Quyển 1 - Chương 26: Thu quỷ
27 Quyển 1 - Chương 27: Táng ngọc
28 Quyển 1 - Chương 28: Ngộ quỷ
29 Quyển 1 - Chương 29: Đàn tràng
30 Quyển 1 - Chương 30: Chiêu hồn
31 Quyển 1 - Chương 31: Quỷ độn
32 Quyển 1 - Chương 32: Phát si
33 Quyển 1 - Chương 33: Hung sát
34 Quyển 1 - Chương 34: Bóng trắng
35 Quyển 1 - Chương 35: Tương sát
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột tử
37 Quyển 1 - Chương 37: Mượn đường
38 Quyển 1 - Chương 38: Đưa thần
39 Quyển 1 - Chương 39: Trở về
40 Quyển 1 - Chương 40: Bài vị
41 Quyển 1 - Chương 41: Ở chung
42 Quyển 1 - Chương 42: Lưỡng hại
43 Quyển 1 - Chương 43: Đi dạo
44 Quyển 1 - Chương 44: Mất hồn
45 Quyển 1 - Chương 45: Phỏng vấn
46 Quyển 1 - Chương 46: Lại vào
47 Quyển 1 - Chương 47: Lấy mạng
48 Quyển 1 - Chương 48: Lời thề
49 Quyển 1 - Chương 49: Hoạt huyết
50 Quyển 1 - Chương 50: Quỷ khóc
51 Quyển 1 - Chương 51: Sát trận
52 Quyển 1 - Chương 52: Tam thiếu
53 Quyển 1 - Chương 53: Khoảng cách
54 Quyển 1 - Chương 54: Thực hiện
55 Quyển 1 - Chương 55: Phụ thân
56 Quyển 1 - Chương 56: Ác đấu
57 Quyển 1 - Chương 57: Trở về
58 Quyển 1 - Chương 58: Làm bị thương
59 Quyển 1 - Chương 59: Tai nạn xe cộ
60 Quyển 1 - Chương 60: Để mắt tới
61 Quyển 1 - Chương 61: Cảnh báo
62 Quyển 1 - Chương 62: Sinh bệnh
63 Quyển 1 - Chương 63: Dưỡng bệnh
64 Quyển 1 - Chương 64: Cổ thành
65 Quyển 1 - Chương 65: Mùi vị
66 Quyển 1 - Chương 66: Xác sống
67 Quyển 1 - Chương 67: Nội tình
68 Quyển 1 - Chương 68: Ngọt
69 Quyển 1 - Chương 69: Bách quỷ
70 Quyển 1 - Chương 70: Ác chú
71 Quyển 1 - Chương 71: Quỷ lễ
72 Quyển 1 - Chương 72: Công việc
73 Quyển 1 - Chương 73: Khu nhà xưởng bỏ hoang
74 Quyển 1 - Chương 74: Gọi hồn
75 Quyển 1 - Chương 75: Vong tình
76 Quyển 1 - Chương 76: Ôn tồn
77 Quyển 1 - Chương 77: Sau đó
78 Quyển 1 - Chương 78: Anh em
79 Quyển 1 - Chương 79: Thầy trò
80 Quyển 1 - Chương 80: Thay hồn
81 Quyển 1 - Chương 81: Tình khởi
82 Quyển 1 - Chương 82: Về thôn
83 Quyển 1 - Chương 83: Sai đường
84 Quyển 1 - Chương 84: Khuyên bảo
85 Quyển 1 - Chương 85: Đường về
86 Quyển 2 - Chương 86: Âm thai - Thầy tướng số
87 Quyển 2 - Chương 87: Ván bài
88 Quyển 2 - Chương 88: Nguyên nhân
89 Quyển 2 - Chương 89: Kết giao với quỷ
90 Quyển 2 - Chương 90: Cái thai của quỷ
91 Quyển 2 - Chương 91: Báo mộng
92 Quyển 2 - Chương 92: Tẩy mạch
93 Quyển 2 - Chương 93: Đời trước
94 Quyển 2 - Chương 94: Bàn luận hôn nhân
95 Quyển 2 - Chương 95: Yêu quái thành tinh
96 Quyển 2 - Chương 96: Cược mạng
97 Quyển 2 - Chương 97: Truy tìm dấu vết
98 Quyển 2 - Chương 98: Dòng sông cõi âm
99 Quyển 2 - Chương 99: Ao máu
100 Quyển 2 - Chương 100: Hòe tinh
101 Quyển 2 - Chương 101: Đầu thai kiếp khác
102 Quyển 2 - Chương 102: Hiến tế
103 Quyển 2 - Chương 103: Thừa tự
104 Quyển 2 - Chương 104: Châm cứu
105 Quyển 2 - Chương 105: Bạn hôn
106 Quyển 2 - Chương 106: Đôn luân
107 Quyển 2 - Chương 107: Đại bổ
108 Quyển 2 - Chương 108: Hỏi chuyện cõi âm
109 Quyển 2 - Chương 109: Quay về
110 Quyển 2 - Chương 110: Mối hoài nghi
111 Quyển 2 - Chương 111: Dụ dỗ
112 Quyển 2 - Chương 112: Ác đấu
113 Quyển 2 - Chương 113: Dưỡng thai
114 Quyển 2 - Chương 114: Ngày đầu tiên
115 Quyển 2 - Chương 115: Ngày thứ hai
116 Quyển 2 - Chương 116: Bạn sinh
117 Quyển 2 - Chương 117: Vội vàng
118 Quyển 2 - Chương 118: Con rối
119 Quyển 2 - Chương 119: Khỉ nước
120 Quyển 2 - Chương 120: Hoàn dương
121 Quyển 2 - Chương 121: Chào đời
122 Quyển 2 - Chương 122: Thằng quỷ nhỏ
123 Quyển 2 - Chương 123: Cha con
124 Quyển 2 - Chương 124: Xưng hô
125 Quyển 2 - Chương 125: Đi theo
126 Quyển 2 - Chương 126: Từ đường
127 Quyển 2 - Chương 127: Thừa kế
128 Quyển 2 - Chương 128: Chứng huyết
129 Quyển 2 - Chương 129: Bình An
130 Quyển 2 - Chương 130: Dò xét ban đêm
131 Quyển 2 - Chương 131: Quấn quýt
132 Quyển 2 - Chương 132: Ly hỏa
133 Quyển 2 - Chương 133: Tượng điêu khắc gỗ
134 Quyển 2 - Chương 134: Điện ảnh
135 Quyển 2 - Chương 135: Ôn dịch
136 Quyển 2 - Chương 136: Cơn mưa to
137 Quyển 2 - Chương 137: Phát bệnh
138 Quyển 2 - Chương 138: Lấy vợ
139 Quyển 2 - Chương 139: Đón dâu
140 Quyển 2 - Chương 140: Ngủ
141 Quyển 2 - Chương 141: Năm tháng
142 Quyển 2 - Chương 142: Mộ thất
143 Quyển 2 - Chương 143: Căn nhà quan tài
144 Quyển 2 - Chương 144: Địa ngục
145 Quyển 2 - Chương 145: Đường hầm
146 Quyển 2 - Chương 146: Thay dương
147 Quyển 2 - Chương 147: Quỷ thủ
148 Quyển 2 - Chương 148: Đầu bạc
149 Quyển 2 - Chương 149: Hỏi tình
150 Quyển 2 - Chương 150: Đoàn tàu
151 Quyển 2 - Chương 151: Đòi hồn
152 Quyển 2 - Chương 152: Biệt thự
153 Quyển 2 - Chương 153: Cuộc điện thoại
154 Quyển 2 - Chương 154: Quỷ nhỏ
155 Quyển 2 - Chương 155: Đánh nhau
156 Quyển 2 - Chương 156: Vật làm tin
157 Quyển 2 - Chương 157: Trắc trở
158 Quyển 2 - Chương 158: Trấn trạch
159 Quyển 2 - Chương 159: Đưa tang
160 Quyển 2 - Chương 160: Dời tang
161 Quyển 2 - Chương 161: Đổng trạch
162 Quyển 2 - Chương 162: Ăn quỷ
163 Quyển 2 - Chương 163: Gương mặt biến đổi
164 Quyển 2 - Chương 164: Ba nhánh của dòng họ
165 Quyển 2 - Chương 165: Chấp niệm
166 Quyển 2 - Chương 166: Hồn về
167 Quyển 2 - Chương 167: Bộ xương khô
168 Quyển 2 - Chương 168: Trước mộ phần
169 Quyển 2 - Chương 169: Con thỏ
170 Quyển 2 - Chương 170: Lễ mừng năm mới
171 Quyển 3 - Chương 171: Anh em
172 Quyển 3 - Chương 172: Bệnh viện
173 Quyển 3 - Chương 173: Xem bói
174 Quyển 3 - Chương 174: Khế ước của quỷ
175 Quyển 3 - Chương 175: Phệ Huyết (Nuốt máu)
176 Quyển 3 - Chương 176: Gặp quỷ
177 Quyển 3 - Chương 177: Gia đình họ la
178 Quyển 3 - Chương 178: Lần đầu thử nghiệm
179 Quyển 3 - Chương 179: Quỷ con
180 Quyển 3 - Chương 180: Huyết chú (lời nguyền bằng máu)
181 Quyển 3 - Chương 181: Hung họa
182 Quyển 3 - Chương 182: Ảnh cũ
183 Quyển 3 - Chương 183: Bái sư
184 Quyển 3 - Chương 184: Mèo đen
185 Quyển 3 - Chương 185: Song hồn
186 Quyển 3 - Chương 186: Ẩn môn
187 Quyển 3 - Chương 187: Trở về trấn
188 Quyển 3 - Chương 188: Không đề*
189 Quyển 3 - Chương 189
190 Quyển 3 - Chương 190
191 Quyển 3 - Chương 191: Nhà kho*
192 Quyển 3 - Chương 192: Đói Khát
193 Quyển 3 - Chương 193: Ăn quỷ
194 Quyển 3 - Chương 194: Liên hoan
195 Quyển 3 - Chương 195: Chợ quỷ
196 Quyển 3 - Chương 196: Xảo ngộ
197 Quyển 3 - Chương 197: Yên giấc
198 Quyển 3 - Chương 198: Mồ
199 Quyển 3 - Chương 199: Xác chết vùng dậy
200 Quyển 3 - Chương 200: Dưỡng thi
201 Quyển 3 - Chương 201: Khốn sát
202 Quyển 3 - Chương 202: Khế hồn
203 Quyển 3 - Chương 203: Trên giường
204 Quyển 3 - Chương 204: Tiền giấy
205 Quyển 3 - Chương 205: Ảnh chụp
206 Quyển 3 - Chương 206: Quỷ huyết (máu quỷ)
207 Quyển 3 - Chương 207: Tẩm Thủy (Ngâm nước)
208 Quyển 3 - Chương 208: Ác Hàng
209 Quyển 3 - Chương 209: Chiêu hồn
210 Quyển 3 - Chương 210: Thức tỉnh
211 Quyển 3 - Chương 211: Phỏng
212 Quyển 3 - Chương 212: Ảnh Da
213 Quyển 3 - Chương 213: Quỷ Diễn
214 Quyển 3 - Chương 214: Đường Đêm
215 Quyển 3 - Chương 215: Mã Gia
216 Quyển 3 - Chương 216: Giúp đỡ
217 Quyển 3 - Chương 217: Bức cung
218 Quyển 3 - Chương 218: Đưa thi
219 Quyển 3 - Chương 219: Đưa thi 2
220 Quyển 3 - Chương 220: Trên đường
221 Quyển 3 - Chương 221: Gió tuyết
222 Quyển 3 - Chương 222: Chum gốm
223 Quyển 3 - Chương 223: Bách sát
224 Quyển 3 - Chương 224: Thiêu Hồn
225 Quyển 3 - Chương 225: Ngã ba
226 Quyển 3 - Chương 226: Bí mật ẩn giấu
227 Quyển 3 - Chương 227: Đại biến
228 Quyển 3 - Chương 228: Mộ thất
229 Quyển 3 - Chương 229: Ngũ quỷ
230 Quyển 3 - Chương 230: Phát tác
231 Quyển 3 - Chương 231: Âm thi
232 Quyển 3 - Chương 232: Mã gia
233 Quyển 3 - Chương 233: Gia lão
234 Quyển 3 - Chương 234: Xung đột
235 Quyển 3 - Chương 235: Truyền thừa
236 Quyển 3 - Chương 236: Âm quỷ
237 Quyển 3 - Chương 237: Sống Lại
238 Quyển 3 - Chương 238: Thất gia
239 Quyển 3 - Chương 239: Nuốt quỷ
240 Quyển 3 - Chương 240: Chân tướng
241 Quyển 3 - Chương 241: Phân hồn
242 Quyển 3 - Chương 242: Quên
243 Quyển 3 - Chương 243: Nước chảy
244 Quyển 3 - Chương 244: Sư phụ
245 Quyển 3 - Chương 245: Gặp lại
246 Quyển 3 - Chương 246: Khát Cầu
247 Quyển 3 - Chương 247: Không Ngớt
248 Quyển 3 - Chương 248: Bớt
249 Quyển 3 - Chương 249: Chung gia
250 Quyển 3 - Chương 250: Đi tìm căn nguyên
251 Quyển 3 - Chương 251: Rang cốt
252 Quyển 3 - Chương 252: Quật mộ phần
253 Quyển 3 - Chương 253: Xà cổ
254 Quyển 3 - Chương 254: Điều kiện
255 Quyển 3 - Chương 255: Cổ nữ
256 Quyển 3 - Chương 256: Quấy rối
257 Quyển 3 - Chương 257: Tục mệnh (kéo dài tính mạng)
258 Quyển 3 - Chương 258: Công tác
259 Quyển 3 - Chương 259: Nằm viện
260 Quyển 3 - Chương 260: Mất tích
261 Quyển 3 - Chương 261: Cung sát
262 Quyển 3 - Chương 262: Ác mộng
263 Quyển 3 - Chương 263: Phát tác
264 Quyển 3 - Chương 264: Xuất trận
265 Quyển 3 - Chương 265: Điều khiển thi thể
266 Quyển 3 - Chương 266: Về thôn
267 Quyển 3 - Chương 267: Bị tập kích
268 Quyển 3 - Chương 268: Sau đó
269 Quyển 3 - Chương 269: Phá Cục
270 Quyển 3 - Chương 270: Trấn Áp
271 Quyển 3 - Chương 271: Trấn áp
272 Quyển 3 - Chương 272: Hậu sơn
273 Quyển 3 - Chương 273: Ảnh ngược
274 Quyển 3 - Chương 274: Tắm rửa
275 Quyển 3 - Chương 275: Hỏi Ý
276 Quyển 3 - Chương 276: Màn Đêm
277 Quyển 3 - Chương 277: Sông Âm
278 Quyển 3 - Chương 278: Sự thật
279 Quyển 3 - Chương 279: Dưới nước
280 Quyển 3 - Chương 280: Hôn môi
281 Quyển 3 - Chương 281: Phóng sinh
282 Quyển 3 - Chương 282: Bái Tế
283 Quyển 3 - Chương 283: Chùa Miếu
284 Quyển 3 - Chương 284: Bảy năm
285 Quyển 3 - Chương 285: Gặp mặt
286 Quyển 3 - Chương 286: Đêm giao thừa
287 Quyển 3 - Chương 287: Lịch Sử
288 Quyển 3 - Chương 288: Anh trai
289 Quyển 3 - Chương 289: Đếm ngược
290 Quyển 3 - Chương 290: Thổ địa
291 Quyển 3 - Chương 291: Mắt trận
292 Quyển 3 - Chương 292: Kết Cục (Hoàn)
Chapter

Updated 292 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Về nhà
2
Quyển 1 - Chương 2: Tập tục xưa
3
Quyển 1 - Chương 3: Trước khi là yêu
4
Quyển 1 - Chương 4: Bức hôn
5
Quyển 1 - Chương 5: Sính lễ
6
Quyển 1 - Chương 6: Thành hôn
7
Quyển 1 - Chương 7: Nghi lễ
8
Quyển 1 - Chương 8: Kết âm
9
Quyển 1 - Chương 9: Động phòng
10
Quyển 1 - Chương 10: Hạ táng
11
Quyển 1 - Chương 11: Tọa gia
12
Quyển 1 - Chương 12: Phương thuốc cổ truyền
13
Quyển 1 - Chương 13: Âm tửu
14
Quyển 1 - Chương 14: Gông cùm xiềng xích
15
Quyển 1 - Chương 15: Thủy quỷ
16
Quyển 1 - Chương 16: Tự tử – Con thừa tự
17
Quyển 1 - Chương 17: Huyệt động
18
Quyển 1 - Chương 18: Thủ thân
19
Quyển 1 - Chương 19: Tẩu tà
20
Quyển 1 - Chương 20: Hạ chú
21
Quyển 1 - Chương 21: Lai lịch
22
Quyển 1 - Chương 22: Hộ mẫu – Bảo vệ mẹ
23
Quyển 1 - Chương 23: Âm khí
24
Quyển 1 - Chương 24: Làm bậy
25
Quyển 1 - Chương 25: Nội tình
26
Quyển 1 - Chương 26: Thu quỷ
27
Quyển 1 - Chương 27: Táng ngọc
28
Quyển 1 - Chương 28: Ngộ quỷ
29
Quyển 1 - Chương 29: Đàn tràng
30
Quyển 1 - Chương 30: Chiêu hồn
31
Quyển 1 - Chương 31: Quỷ độn
32
Quyển 1 - Chương 32: Phát si
33
Quyển 1 - Chương 33: Hung sát
34
Quyển 1 - Chương 34: Bóng trắng
35
Quyển 1 - Chương 35: Tương sát
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột tử
37
Quyển 1 - Chương 37: Mượn đường
38
Quyển 1 - Chương 38: Đưa thần
39
Quyển 1 - Chương 39: Trở về
40
Quyển 1 - Chương 40: Bài vị
41
Quyển 1 - Chương 41: Ở chung
42
Quyển 1 - Chương 42: Lưỡng hại
43
Quyển 1 - Chương 43: Đi dạo
44
Quyển 1 - Chương 44: Mất hồn
45
Quyển 1 - Chương 45: Phỏng vấn
46
Quyển 1 - Chương 46: Lại vào
47
Quyển 1 - Chương 47: Lấy mạng
48
Quyển 1 - Chương 48: Lời thề
49
Quyển 1 - Chương 49: Hoạt huyết
50
Quyển 1 - Chương 50: Quỷ khóc
51
Quyển 1 - Chương 51: Sát trận
52
Quyển 1 - Chương 52: Tam thiếu
53
Quyển 1 - Chương 53: Khoảng cách
54
Quyển 1 - Chương 54: Thực hiện
55
Quyển 1 - Chương 55: Phụ thân
56
Quyển 1 - Chương 56: Ác đấu
57
Quyển 1 - Chương 57: Trở về
58
Quyển 1 - Chương 58: Làm bị thương
59
Quyển 1 - Chương 59: Tai nạn xe cộ
60
Quyển 1 - Chương 60: Để mắt tới
61
Quyển 1 - Chương 61: Cảnh báo
62
Quyển 1 - Chương 62: Sinh bệnh
63
Quyển 1 - Chương 63: Dưỡng bệnh
64
Quyển 1 - Chương 64: Cổ thành
65
Quyển 1 - Chương 65: Mùi vị
66
Quyển 1 - Chương 66: Xác sống
67
Quyển 1 - Chương 67: Nội tình
68
Quyển 1 - Chương 68: Ngọt
69
Quyển 1 - Chương 69: Bách quỷ
70
Quyển 1 - Chương 70: Ác chú
71
Quyển 1 - Chương 71: Quỷ lễ
72
Quyển 1 - Chương 72: Công việc
73
Quyển 1 - Chương 73: Khu nhà xưởng bỏ hoang
74
Quyển 1 - Chương 74: Gọi hồn
75
Quyển 1 - Chương 75: Vong tình
76
Quyển 1 - Chương 76: Ôn tồn
77
Quyển 1 - Chương 77: Sau đó
78
Quyển 1 - Chương 78: Anh em
79
Quyển 1 - Chương 79: Thầy trò
80
Quyển 1 - Chương 80: Thay hồn
81
Quyển 1 - Chương 81: Tình khởi
82
Quyển 1 - Chương 82: Về thôn
83
Quyển 1 - Chương 83: Sai đường
84
Quyển 1 - Chương 84: Khuyên bảo
85
Quyển 1 - Chương 85: Đường về
86
Quyển 2 - Chương 86: Âm thai - Thầy tướng số
87
Quyển 2 - Chương 87: Ván bài
88
Quyển 2 - Chương 88: Nguyên nhân
89
Quyển 2 - Chương 89: Kết giao với quỷ
90
Quyển 2 - Chương 90: Cái thai của quỷ
91
Quyển 2 - Chương 91: Báo mộng
92
Quyển 2 - Chương 92: Tẩy mạch
93
Quyển 2 - Chương 93: Đời trước
94
Quyển 2 - Chương 94: Bàn luận hôn nhân
95
Quyển 2 - Chương 95: Yêu quái thành tinh
96
Quyển 2 - Chương 96: Cược mạng
97
Quyển 2 - Chương 97: Truy tìm dấu vết
98
Quyển 2 - Chương 98: Dòng sông cõi âm
99
Quyển 2 - Chương 99: Ao máu
100
Quyển 2 - Chương 100: Hòe tinh
101
Quyển 2 - Chương 101: Đầu thai kiếp khác
102
Quyển 2 - Chương 102: Hiến tế
103
Quyển 2 - Chương 103: Thừa tự
104
Quyển 2 - Chương 104: Châm cứu
105
Quyển 2 - Chương 105: Bạn hôn
106
Quyển 2 - Chương 106: Đôn luân
107
Quyển 2 - Chương 107: Đại bổ
108
Quyển 2 - Chương 108: Hỏi chuyện cõi âm
109
Quyển 2 - Chương 109: Quay về
110
Quyển 2 - Chương 110: Mối hoài nghi
111
Quyển 2 - Chương 111: Dụ dỗ
112
Quyển 2 - Chương 112: Ác đấu
113
Quyển 2 - Chương 113: Dưỡng thai
114
Quyển 2 - Chương 114: Ngày đầu tiên
115
Quyển 2 - Chương 115: Ngày thứ hai
116
Quyển 2 - Chương 116: Bạn sinh
117
Quyển 2 - Chương 117: Vội vàng
118
Quyển 2 - Chương 118: Con rối
119
Quyển 2 - Chương 119: Khỉ nước
120
Quyển 2 - Chương 120: Hoàn dương
121
Quyển 2 - Chương 121: Chào đời
122
Quyển 2 - Chương 122: Thằng quỷ nhỏ
123
Quyển 2 - Chương 123: Cha con
124
Quyển 2 - Chương 124: Xưng hô
125
Quyển 2 - Chương 125: Đi theo
126
Quyển 2 - Chương 126: Từ đường
127
Quyển 2 - Chương 127: Thừa kế
128
Quyển 2 - Chương 128: Chứng huyết
129
Quyển 2 - Chương 129: Bình An
130
Quyển 2 - Chương 130: Dò xét ban đêm
131
Quyển 2 - Chương 131: Quấn quýt
132
Quyển 2 - Chương 132: Ly hỏa
133
Quyển 2 - Chương 133: Tượng điêu khắc gỗ
134
Quyển 2 - Chương 134: Điện ảnh
135
Quyển 2 - Chương 135: Ôn dịch
136
Quyển 2 - Chương 136: Cơn mưa to
137
Quyển 2 - Chương 137: Phát bệnh
138
Quyển 2 - Chương 138: Lấy vợ
139
Quyển 2 - Chương 139: Đón dâu
140
Quyển 2 - Chương 140: Ngủ
141
Quyển 2 - Chương 141: Năm tháng
142
Quyển 2 - Chương 142: Mộ thất
143
Quyển 2 - Chương 143: Căn nhà quan tài
144
Quyển 2 - Chương 144: Địa ngục
145
Quyển 2 - Chương 145: Đường hầm
146
Quyển 2 - Chương 146: Thay dương
147
Quyển 2 - Chương 147: Quỷ thủ
148
Quyển 2 - Chương 148: Đầu bạc
149
Quyển 2 - Chương 149: Hỏi tình
150
Quyển 2 - Chương 150: Đoàn tàu
151
Quyển 2 - Chương 151: Đòi hồn
152
Quyển 2 - Chương 152: Biệt thự
153
Quyển 2 - Chương 153: Cuộc điện thoại
154
Quyển 2 - Chương 154: Quỷ nhỏ
155
Quyển 2 - Chương 155: Đánh nhau
156
Quyển 2 - Chương 156: Vật làm tin
157
Quyển 2 - Chương 157: Trắc trở
158
Quyển 2 - Chương 158: Trấn trạch
159
Quyển 2 - Chương 159: Đưa tang
160
Quyển 2 - Chương 160: Dời tang
161
Quyển 2 - Chương 161: Đổng trạch
162
Quyển 2 - Chương 162: Ăn quỷ
163
Quyển 2 - Chương 163: Gương mặt biến đổi
164
Quyển 2 - Chương 164: Ba nhánh của dòng họ
165
Quyển 2 - Chương 165: Chấp niệm
166
Quyển 2 - Chương 166: Hồn về
167
Quyển 2 - Chương 167: Bộ xương khô
168
Quyển 2 - Chương 168: Trước mộ phần
169
Quyển 2 - Chương 169: Con thỏ
170
Quyển 2 - Chương 170: Lễ mừng năm mới
171
Quyển 3 - Chương 171: Anh em
172
Quyển 3 - Chương 172: Bệnh viện
173
Quyển 3 - Chương 173: Xem bói
174
Quyển 3 - Chương 174: Khế ước của quỷ
175
Quyển 3 - Chương 175: Phệ Huyết (Nuốt máu)
176
Quyển 3 - Chương 176: Gặp quỷ
177
Quyển 3 - Chương 177: Gia đình họ la
178
Quyển 3 - Chương 178: Lần đầu thử nghiệm
179
Quyển 3 - Chương 179: Quỷ con
180
Quyển 3 - Chương 180: Huyết chú (lời nguyền bằng máu)
181
Quyển 3 - Chương 181: Hung họa
182
Quyển 3 - Chương 182: Ảnh cũ
183
Quyển 3 - Chương 183: Bái sư
184
Quyển 3 - Chương 184: Mèo đen
185
Quyển 3 - Chương 185: Song hồn
186
Quyển 3 - Chương 186: Ẩn môn
187
Quyển 3 - Chương 187: Trở về trấn
188
Quyển 3 - Chương 188: Không đề*
189
Quyển 3 - Chương 189
190
Quyển 3 - Chương 190
191
Quyển 3 - Chương 191: Nhà kho*
192
Quyển 3 - Chương 192: Đói Khát
193
Quyển 3 - Chương 193: Ăn quỷ
194
Quyển 3 - Chương 194: Liên hoan
195
Quyển 3 - Chương 195: Chợ quỷ
196
Quyển 3 - Chương 196: Xảo ngộ
197
Quyển 3 - Chương 197: Yên giấc
198
Quyển 3 - Chương 198: Mồ
199
Quyển 3 - Chương 199: Xác chết vùng dậy
200
Quyển 3 - Chương 200: Dưỡng thi
201
Quyển 3 - Chương 201: Khốn sát
202
Quyển 3 - Chương 202: Khế hồn
203
Quyển 3 - Chương 203: Trên giường
204
Quyển 3 - Chương 204: Tiền giấy
205
Quyển 3 - Chương 205: Ảnh chụp
206
Quyển 3 - Chương 206: Quỷ huyết (máu quỷ)
207
Quyển 3 - Chương 207: Tẩm Thủy (Ngâm nước)
208
Quyển 3 - Chương 208: Ác Hàng
209
Quyển 3 - Chương 209: Chiêu hồn
210
Quyển 3 - Chương 210: Thức tỉnh
211
Quyển 3 - Chương 211: Phỏng
212
Quyển 3 - Chương 212: Ảnh Da
213
Quyển 3 - Chương 213: Quỷ Diễn
214
Quyển 3 - Chương 214: Đường Đêm
215
Quyển 3 - Chương 215: Mã Gia
216
Quyển 3 - Chương 216: Giúp đỡ
217
Quyển 3 - Chương 217: Bức cung
218
Quyển 3 - Chương 218: Đưa thi
219
Quyển 3 - Chương 219: Đưa thi 2
220
Quyển 3 - Chương 220: Trên đường
221
Quyển 3 - Chương 221: Gió tuyết
222
Quyển 3 - Chương 222: Chum gốm
223
Quyển 3 - Chương 223: Bách sát
224
Quyển 3 - Chương 224: Thiêu Hồn
225
Quyển 3 - Chương 225: Ngã ba
226
Quyển 3 - Chương 226: Bí mật ẩn giấu
227
Quyển 3 - Chương 227: Đại biến
228
Quyển 3 - Chương 228: Mộ thất
229
Quyển 3 - Chương 229: Ngũ quỷ
230
Quyển 3 - Chương 230: Phát tác
231
Quyển 3 - Chương 231: Âm thi
232
Quyển 3 - Chương 232: Mã gia
233
Quyển 3 - Chương 233: Gia lão
234
Quyển 3 - Chương 234: Xung đột
235
Quyển 3 - Chương 235: Truyền thừa
236
Quyển 3 - Chương 236: Âm quỷ
237
Quyển 3 - Chương 237: Sống Lại
238
Quyển 3 - Chương 238: Thất gia
239
Quyển 3 - Chương 239: Nuốt quỷ
240
Quyển 3 - Chương 240: Chân tướng
241
Quyển 3 - Chương 241: Phân hồn
242
Quyển 3 - Chương 242: Quên
243
Quyển 3 - Chương 243: Nước chảy
244
Quyển 3 - Chương 244: Sư phụ
245
Quyển 3 - Chương 245: Gặp lại
246
Quyển 3 - Chương 246: Khát Cầu
247
Quyển 3 - Chương 247: Không Ngớt
248
Quyển 3 - Chương 248: Bớt
249
Quyển 3 - Chương 249: Chung gia
250
Quyển 3 - Chương 250: Đi tìm căn nguyên
251
Quyển 3 - Chương 251: Rang cốt
252
Quyển 3 - Chương 252: Quật mộ phần
253
Quyển 3 - Chương 253: Xà cổ
254
Quyển 3 - Chương 254: Điều kiện
255
Quyển 3 - Chương 255: Cổ nữ
256
Quyển 3 - Chương 256: Quấy rối
257
Quyển 3 - Chương 257: Tục mệnh (kéo dài tính mạng)
258
Quyển 3 - Chương 258: Công tác
259
Quyển 3 - Chương 259: Nằm viện
260
Quyển 3 - Chương 260: Mất tích
261
Quyển 3 - Chương 261: Cung sát
262
Quyển 3 - Chương 262: Ác mộng
263
Quyển 3 - Chương 263: Phát tác
264
Quyển 3 - Chương 264: Xuất trận
265
Quyển 3 - Chương 265: Điều khiển thi thể
266
Quyển 3 - Chương 266: Về thôn
267
Quyển 3 - Chương 267: Bị tập kích
268
Quyển 3 - Chương 268: Sau đó
269
Quyển 3 - Chương 269: Phá Cục
270
Quyển 3 - Chương 270: Trấn Áp
271
Quyển 3 - Chương 271: Trấn áp
272
Quyển 3 - Chương 272: Hậu sơn
273
Quyển 3 - Chương 273: Ảnh ngược
274
Quyển 3 - Chương 274: Tắm rửa
275
Quyển 3 - Chương 275: Hỏi Ý
276
Quyển 3 - Chương 276: Màn Đêm
277
Quyển 3 - Chương 277: Sông Âm
278
Quyển 3 - Chương 278: Sự thật
279
Quyển 3 - Chương 279: Dưới nước
280
Quyển 3 - Chương 280: Hôn môi
281
Quyển 3 - Chương 281: Phóng sinh
282
Quyển 3 - Chương 282: Bái Tế
283
Quyển 3 - Chương 283: Chùa Miếu
284
Quyển 3 - Chương 284: Bảy năm
285
Quyển 3 - Chương 285: Gặp mặt
286
Quyển 3 - Chương 286: Đêm giao thừa
287
Quyển 3 - Chương 287: Lịch Sử
288
Quyển 3 - Chương 288: Anh trai
289
Quyển 3 - Chương 289: Đếm ngược
290
Quyển 3 - Chương 290: Thổ địa
291
Quyển 3 - Chương 291: Mắt trận
292
Quyển 3 - Chương 292: Kết Cục (Hoàn)