Chương 36: Nghe Lời

Sau khi biết mình bị đưa tới nơi nào, Bạch Ngôn Lê tiếp tục lang thang trong thành.

Y nghĩ yếu quái kia sẽ không vô duyên vô cớ bắt mình đến đây, thế nào hắn cũng xuất hiện.

Nhưng y chờ đến lúc trời tối mà đối phương vẫn chưa xuất hiện.

Cũng may trên người y có chút tiền, tìm chỗ nào đó ăn uống xong, y ngồi đợi dưới mái hiên, vô cùng hoang mang.

Bạch Ngôn Lê muốn về làng, muốn gặp Thương Phạt, nhưng chỉ mong kéo rắc rối về theo.

Ban đêm lang thang một mình trong tòa thành xa lạ rất nguy hiểm, có nhiều khả năng gặp kẻ xấu, nhất là khi Áo thành là nơi sinh sống của vô số bán yêu.

Nghĩ một lúc, y vẫn quyết định đứng dậy tìm quán trọ ở tạm.

Đóng cửa phòng, Bạch Ngôn Lê cẩn thận kiểm tra thân thể mình, thấy không có gì khác biệt.

Yêu quái thần bí kia không lam hại y, cũng không để lại dấu ấn gì trên người.

Ngồi ở mép giương, tâm trạng Bạch Ngôn Lê rất hỗn độn, không sao ngủ nổi.

Y biết rõ tính tinh Thương Phạt.

Hôm đó, trước khi bị nhấn chìm trong bóng tối, y thoáng thấy gương mặt giận dữ của đối phương.

Mấy ngày nay, Thương Phạt đang làm gì? Liệu có tới Áo thành cứu mình không?
Nghĩ lung tung mấy hồi, y cứ vậy tựa vào thành giường, mơ mơ màng màng chợp mắt.

Đang chìm trong mộng đẹp thì bỗng có tiếng nổ vang cùng ánh lửa sáng rực bên ngoài, đánh thức toàn bộ tòa thành.

Bạch Ngôn Lê đứng bật dậy, hai mắt hoảng hốt.

Cũng giống như y, người và bán yêu trong quán trọ đều tỉnh giấc.

Sau vài phút yên tĩnh, chân trời lại lóe lên tia sáng chói lòa, khói đỏ bốc lên ngùn ngụt, che kín cả trơi đêm.

Trong long mọi người bỗng có linh cảm không lành.

Đúng như dự đoán, lại thêm tiếng nổ vang trời.

Bạch Ngôn Lê đi tới cửa sổ lầu hai nhìn xuống.

Tất cả đen đường do yêu quái sử dụng ánh sáng mặt trơi chế tạo đều được thắp lên.

Nhiều người và bán yêu đã chạy ra đường quan sát, nhưng cũng nhiều người lo lắng nấp trong nhà.

"Ở phía cửa thành!" Trên hàng lang có tiếng hét lớn cùng tiếng chân hỗn loạn, "Xảy ra chuyện lớn rồi! Có phải yêu quái đến công thành không?"

"Oa oa oa!" Từ căn phòng cách vách, đứa bé sợ hãi tỉnh lại khóc lớn.

Bạch Ngôn Lê nghe tiếng người lớn lo lắng hét to cùng tiếng vệ binh chạy rầm rập trên các con phố.

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Mọi người ló đầu ra của sổ, có thể thấy vô số bán yêu tập kết thành đội, vẻ mặt nghiêm túc chạy ra tiền tuyến.

Bạch Ngôn Lê không kìm được, hai tay bám lấy bệ cửa sổ, thò nửa ngươi ra ngoài, nhin lên bầu trời.

Đêm đã khuya, nền trời đáng lẽ phải đen như mực, nhưng giờ lại lóe lên đủ thứ ánh sáng muôn màu.

Y có thể thấy vô số đôi cánh dài của yêu quái lít nha lít nhít bay về phía cổng thành.

Cuộc hỗn loạn diễn ra hơn một giờ.

Ở phủ thành chủ, chuôn lớn mấy trăm năm qua chưa từng rung lên, giờ lại vang ba tiếng.

Vì ba tiếng chuông này, toàn thành hoảng hốt.

Cùng lúc đó, vô số tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống.

Bạch Ngôn Lê nghe tiếng ông chủ quán trọ hét to, khoác thêm áo, cùng những khách trọ khác lao ra ngoài.

Lúc ra đến sảnh, y thấy già trẻ lớn bé dìu nhau, vẻ mặt ai nấy đều hoang mang sợ hãi.

"Thành bị phá rồi ư? Không thể nào!"
"Đúng vậy.

Áo thành sao có thể bị công phá được.

Ahaha, không có chuyện đó đâu!" Cười xong ba tiếng, chủ quán đã yếu xìu, ngã vật ra đất.

"Có phải là gõ nhầm không?" Ba tiếng chuông tượng trưng cho pháo đài bất khả xâm phạm đã bị phá nát.

Từ khoảnh khắc đó, mọi người chỉ còn cách liều mình thoát thân.

Còn về phần trốn đi đâu? Trong thành có tám cửa phụ, vốn chưa bao giờ mở.

Sau tiếng chuông vang, những cửa đó đồng loát mở ra.

Tòa thành này không còn che chở được họ nữa, chạy thoát ra ngoài chưa chắc đã sống nhưng ít nhiều cũng có hy vọng.

"Thành chủ đâu?" Thành chủ có phải đã chạy rồi không?" Thêm nhiều người nữa xuống lầu, phòng khách chở nên chen chúc chật chội.

"Thôi lo mà chạy cả đi.

Xong thật rồi." Chủ quán trọ khoác cái bao nhỏ lên vai, tay run run chống cái đầu gối của mình, rên rỉ, "Cái gì không mang được thì bỏ lại, tìm chỗ lánh nạn hay ra khỏi thành, mọi người tự chọn một cái." Nói xong, lão sai người mở cửa, làm người đầu tiên bỏ chạy.

Chủ quán chạy rồi, những người khác hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, một bán yêu xông ra.

Theo sau đó, tất cả mọi ngươi như bầy ong vỡ tổ, xô đẩy nhau bỏ trốn.

Bạch Ngôn Lê chờ họ đi rồi, mới nhặt một thanh đoản đao trên đất, giấu vào ngực áo.

Lúc y ra ngoài, đường phố đã nhốn nháo đầy người và bán yêu.

Trên trời, những quả cầu lửa ầm ầm rơi xuống.

Một tảng lớn vùa vặn rơi xuống cách chỗ y đứng không xa.

Tòa nhà hai tầng liền sập xuống như một miếng đậu hũ mềm, kéo theo lửa lớn bốc lên.

Trong những tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng mắng chửi om sòm, mọi người tán loạn tìm nơi tháo chạy.

Bạch Ngôn Lê bị kẹt trong đám người, nhìn những gương mặt hốt hoảng.

Từ khi bị bắt tới đây, y còn chưa cẩn thận quan sát tòa thành trong truyền thuyết này.

Mới chỉ đến tối, thành trì trăm năm yên bình lại bỗng chìm trong tai ương.

Ở đây chẳng ai nhận ra y, nhưng cuối cùng y lại theo mấy vạn người khóc lóc bi thương tìm nơi chạy trốn, nghĩ lại cũng thấy mông lung như một trò đùa.

Sự việc tiến triển khác xa tưởng tượng của mọi người.

Trước hừng đông, Áo thành có vẻ như đã hoàn toàn thất thủ.

Lẫn cùng dòng người, Bạch Ngôn Lê chạy được đến một trong những cổng phụ.

Cổng đã mở ra, ai nấy đều reo mừng thoát nạn, liền chạy hết tốc lực, trăm con người chen chúc xông ra ngoài.

Nhưng.....Ngực bị đập mạnh khiến Bạch Ngôn Lê phải lùi về phía sau, mà người phía sau không biết tình hình phía trước, vẫn còn ùn ùn xông lên.

Cứ như vậy, trưởng cổng thành phụ đã xảy ra thảm kịch.

Vô số người ngã xuống vì bị dẫm đạp, mà cũng do những người đó mà càng nhiều người vấp ngã hơn.

Tiếng mắng chửi vang bốn phía.

Bạch Ngôn Lê cố gắng giữ bình tĩnh, cũng bắt đầu dùng sức xô đẩy theo.

Không có cách nào, trong tình cảnh này, phải đảm bảo mình không ngã xuống mới sống sót được.

"Định đi đâu?" Một tiếng hô thô thạo lạ thường vang lên.

Bóng đen từ trên cổng thành ập xuống, lập tức đạp hai con người dưới chân thành đống máu thịt bầy nhầy.

Yêu quái vừa ra trận nở nụ cười man rợ.

Đám người chen chúc lập tức hoảng loạn, đồng loạt đổi hướng chạy vào trong thành.

Những người lách được ra ngoài cũng lui vào bên trong, bởi vì sau lưng họ có hơn mười yêu quái bốn vó cầm đuốc lớn.

Đầu lĩnh yêu quái từ trên trời giáng xuống biến thành hình người nhưng vẫn cao hơn người bình thường gấp rưỡi.

Gã nhảy lên một cột cờ, ngửa đầu rống lên như thú dữ.

Bạch Ngôn Lê đứng lại, không vì cái gì khác, chỉ vì những người đằng trước dồn dập dừng.

Ai nấy đều tuyệt vọng nhìn yêu quái vây chặt các con phố, tuy số lượng ít nhưng đủ khiến đám đông vạn người không ai dám cử động.

"Áo thành đã bị diệt, thành chủ của các ngươi chết rồi!" Yêu quái kia một chân đặt trên cột cờ, lạnh lùng nói, "Bắt đầu từ hôm nay, thành này thuộc quản lý của của Nam phủ.

Tất các các ngươi giờ sẽ là gia súc của nam phủ!"
"Không thể nào! Thành phủ đại nhân không thể chết được!" Trong đám đông có một bán yêu phẫn nộ, tung móng vuốt lao ra ngoài.

Trong lúc chạy, chân của bán yêu chậm rãi biến thành chân thú.

Hắn nhào vào một yêu quái có dáng vẻ lười biếng trước mặt.

Cả đoàn người yên tĩnh, gần như nín thở.

Chỉ thấy bán yêu kia bật thật cao, lúc hạ xuống, móng sắc nhắm chuẩn vào đầu yêu quái nọ.

Kẻ đó nhìn không khác con người là mấy, mặc trường bào đỏ tươi, nhếch miệng cười khẽ, nhẹ nhàng rời bước sang, rút gai nhọn bên hông, cứ thế xuyên thủng bán yêu vừa lao tới.

Thân hình kẻ đó chỉ bằng một nửa so với bán yêu kia, có vẻ gầy yếu hơn rất nhiều, nhưng cứ thế nắm lấy cây gai nhọn, giơ thân thể bị xuyên thủng của bán yêu lên cao mà đủng đỉnh đi tới, "Nhin tên tạp chủng này đi, thực không biết nghe lời."
Máu từ ngực bán yêu phun ra, cứ thế gục đầu xuống.

Rõ ràng nhìn có vẻ như vẫn còn đánh được, vậy mà không hiểu sao chẳng thể nhúc nhích.

Vung tay lên, bán yêu bị hất văng lên trời bằng món vũ khí có hình gai nhọn.

Yêu quái mang đôi ủng đen bước tới, trước mắt mọi người, một lần nữa đâm xuyên, ghim bán yêu xuống lòng đất, "Sao im lặng thế, tiếp tục hung hăng nữa đi."
Bạch Ngôn Lê cùng những người xung quanh chỉ biết tuyệt vọng nhìn yêu quái kia tàn bạo đâm nát thân thể bán yêu, mãi đến khi máu trên mặt đất đã dính vào chân đám người đứng đó.

Nhưng không một ai dám cử động, trơ mắt nhìn bán yêu đó tắt thở.

Yêu quái trên cột cờ cuối cùng cũng nhảy xuống, trang phục trên người cũng giống đám yêu quái còn lại, chân mang đôi ủng đen, mỗi bước đi đều như gót sắt đạp vào tim từng người.

"Được rồi!" Yêu quái hình người kia mang khuôn mặt tuấn mỹ, nhìn chỉ hơn hai mươi, trừ cặp mắt xanh biếc sáng rực ra, giọng nói cũng du dương lạ thường, "Tiếp theo, con người hãy bước sang tay trái, bán yêu đứng tại chỗ."
"...." Người người ngơ ngác nhìn nhau nhưng không ai dám trái lệnh, yên lặng bước sang.

Cuối cùng chỉ còn 500 bán yêu bất an đứng đó.

Không phải bán yêu nào cũng thông thạo chiến đấu.

Có hơn nửa bán yêu chỉ mang một ít huyết thống yêu tộc, họ sống không khác người thường là bao.

Những bán yêu khỏe mạnh sức lớn hầu hết đã được sắp xếp vào vệ đội, còn đa số bán yêu trong thành đều như thỏ yêu bán vải nổi danh nọ, yêu lực chỉ coi là một kỹ năng để kiếm kế sinh nhai.

Bạch Ngôn Lê đứng xếp hàng.

Có thêm yêu quái từ trong thành tới, bắt đầu sắp xếp và ghi danh từng người.

Bọn họ từ phía thành ra đây....Bạch Ngôn Lê tái mặt, đoán rằng tình hình ở những cổng phụ khác có lẽ cũng không hơn chỗ này.

Cuối cùng cũng đến lượt y.

Yêu quái có bề ngoài như nam nhân trung niên kia sốt ruột quát lớn, "Cúi đầu!"
Bạch Ngôn Lê bắt chước những người khác, chủ động cởi bỏ y phục của mình.

Cái xích lạnh lẽo tròng lên cổ khiến y phát run.

Yêu quái kia đẩy y một cái, chỉ sang bên cạnh, "Ngồi xuống!"
Cùng những người vừa điểm danh xong, y tìm một chỗ ngồi xổm, lần mò thiết bài dính trên xích cổ, thoáng thấy con số khắc trên đó là 80288.

80288 hẳn là số thứ tự của y, còn hoa văn thì không thấy rõ.

"Mẹ ơi, oa oa, mẹ ơi!" Đứa bé bị yêu quái cướp khỏi tay người mẹ khóc toáng lên, mà người mẹ đó cũng khóc đỏ con mắt, "Đừng hại con ta! Các người muốn gì cũng được, trả con lại cho ta!"
"Trẻ con phải quản riêng, ngươi sang kia ngồi đi!" Yêu quái trẻ tuổi chẳng mảy may xúc động.

Nữ nhân kia vì tình mẫu tử và nỗi sợ mất con, vẫn không chịu nghe lời.

Chỉ tiếc sức mạnh của con người nhỏ bé, dù có nhào vào ăn thua đủ với yêu quái thì cũng bị đâm xuyên giống như bán yêu lúc nãy thôi.

Gai nhọn màu đen rút ra gõi thân thể, nữ nhân đáng thương ngã vật xuống đất.

Đứa bé bị yêu quái bắt khóc đến phát điên, muốn chạy đến với mẹ.

"Chỉ là lũ gia súc!" Máu tong tong nhỏ xuống từ mũi gai nhọn.

Yêu quái kia quay đầu, nâng vũ khí lên liếm vết máu dính trên đó.

"Áo thành đã thuộc quyền quản lý của Nam phủ.

Nếu không nghe lời thì sẽ chẳng được thấy mặt trời ngày mai đâu." Yêu quái thống lĩnh cao cao tại thượng, thậm chí ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí.

Người mẹ trẻ chết đi, đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn theo con.

Bé gái thấy mẹ chết thảm, liên tục gào khóc.

Yêu quái ôm đứa bé lộ ra hàng răng nanh, cắn một cái lên vai đứa trẻ.

Như bị trúng bùa, đứa bé mềm nhũn xuống, không còn nhúc nhích.

"Súc sinh." Những người đep thẻ bài đều như xác chết di động, không biểu cảm, không phát ra âm thanh.

Bạch Ngôn Lê âm thầm cắn răng, nhìn chằm chằm lũ yêu quái.

Hai tay y siết chặt miếng thiết bài, cố nhắm mắt lại.

Đến khi mở mắt ra, nỗi hận tựa như sóng cuộn biển gầm đã lắng xuống hết thảy.

"Được rồi!" Một tiếng vỗ tay, hơn chín ngàn người mang xích cổ lại ngồi xuống.

Mấy chục yêu quái bao vây quanh họ.

Yêu quái thủ lĩnh ngáp một cái, hờ hững ra lệnh.

"Giết cả đi."
Bốn chữ nhẹ nhàng phát ra, cảnh tượng tàn sát bắt đầu.

Hơn 500 bán yêu không hề có sức phản kháng lần lượt bị đâm cho tới khi ngã xuống.

Trước mắt chín ngàn con người, thi thể của bán yêu bị chất thành đống.

Vô số con người run rẩy, nhìn yêu quái thủ lĩnh bước lên nói với họ, "Ta là đôi trưởng đội ba trong số 4 đội của Nam phủ, phụ trách quản lý các ngươi.

Hãy vui mừng đi, các ngươi mạnh hơn những tên tạp chủng kia, mà ta cũng không quá ghét cái mùi của các ngươi." Gã duỗi ngón tay, nhìn vẻ ngoài rất khó thấy gã khác với loài người, "Ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần làm được điểm ấy thi ta dễ tính lắm."
"Mẹ của ta....Mẹ con ta vừa mới lạc nhau." Một nữ nhân đứng trên đầu hàng ôm chút hy vọng nói.

Yêu quái kia quét mắt, vừa nhìn những người khác, vừa lạnh nhạt nói, "Đến khi tất cả mọi người trong thành lĩnh thẻ bài đánh số, nội phủ sẽ quy định cho các ngươi chỗ sinh hoạt mới.

Nếu muốn đổi khi thì có thể báo cáo với cấp trên để được xem xét."
Thống trị Nam hoang nhiều năm, lũ yêu quái này tương đối có kinh nghiệm quản lý con người.

"Chớ gây phiền toái cho ta, đó là bí quyết sinh tôn của các ngươi đó." DƯơng như nghe thấy tiếng xì xào, yêu quái kia bỗng nhìn về một hướng khác, áo choàng đỏ rực tung bay.

Hắn không có cánh nhưng cứ thế bay lên giữa không trung, nhìn xuống bọn họ, "Đưa chúng đến chỗ tập trung."
Bạch Ngôn Lê ngẩng đầu, nhìn yêu quái kia mau chóng biến mất trong màn đêm.

Y theo những người khác đứng dậy, được dẫn vào nội thành.

...!
Yêu quái thủ lĩnh đáp xuống một nơi khác bên ngoài cổng phụ.

Trông thấy gã, không ít yêu quái cúi đầu hành lễ.

Gã đi lên vài bước, nhìn một vị đội trưởng khác, cau mày.

"Sao vậy?"
"Ngươi xem này." Người đó lui lại, vẻ mặt rất khó coi.

Vị đội trưởng vừa mới hạ lệnh giết 500 bán yêu ban nãy tiến lên mấy bước, mặt cũng biến sắc, khó tin nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trươc mắt hai ngươi họ là một cái hố rộng mười thước, rõ ràng đã bị thứ gì đó nện xuống.

Dưới đáy hố là hơn tám mươi yêu quái phụ trách trông coi cổng thành này, không thiếu một tên, tất cả đều chết bên trong.

"Mẹ nó ai mà biết!" Tám mươi yêu quái này đều là thủ hạ của gã.

"Có bán yêu trốn thoát à?" Nhảy xuống hố lật mấy thi thể, Mạnh Hòe lại nhảy lên, ngờ vực nói, "Không đúng, đều chết băng một đòn chí mạng...."
Chủ động phun yêu châu ra thì còn giữ được mạng, nhưng nếu để trong người mà bị kẻ địch đánh nát hoặc hủy yêu châu thì chỉ có một con đường chết.

Trước cổng thành bỗng nhiên có nhiều yêu quái bị giết như thế, hơn nữa đều dính một đòn đánh nát yêu châu, không xuất hiện vết thương ngoài da.

Bán yêu tấn công bao giờ cũng dùng thân thể to lớn và sức lực phi thường kết hợp với móng vuốt răng nanh, chứng không gây ra tổn thương chuẩn xác tinh tế đến thế được.

"Ta cảm thấy...." Một vị đội trưởng khác hít sâu, thấp giọng sợ hãi nói, "Không giống bán yêu gây ra.".

Chapter
1 Chương 1: Tỉnh Dậy Sau Giấc Mộng Dài
2 Chương 2: Bạch Ngôn Lê
3 Chương 3: Phu Quân
4 Chương 4: Cây Tình Duyên
5 Chương 5: Đã Làm Chưa Vậy
6 Chương 6: Đầu Với Chả Óc
7 Chương 7: Thơm Quá
8 Chương 8: Không Biết Xấu Hổ
9 Chương 9: Ta Yêu Người
10 Chương 10: Ngươi Mà Cũng Xứng
11 Chương 11: Thu Nạp Thuộc Hạ
12 Chương 12: Bán Không
13 Chương 13: Nụ Hôn
14 Chương 14: Vào Núi
15 Chương 15: Đồng Loại
16 Chương 16: Tắm Rửa
17 Chương 17: Đảo Khách Thành Chủ
18 Chương 18: Ghét Con Người
19 Chương 19: Yêu Cốt
20 Chương 20: Phu Quân Ngoan
21 Chương 21: Vô Tình
22 Chương 22: Tám Mươi Tinh
23 Chương 23: Phu Chủ
24 Chương 24: Thanh Xuân Ngời Ngời
25 Chương 25: Sai Sót Nhỏ
26 Chương 26: Không Biết Tự Lượng Sức
27 Chương 27: Mồi Nhử
28 Chương 28: Biết Ơn
29 Chương 29: Lão Yêu
30 Chương 30: Yêu Ấn
31 Chương 31: Đáng Yêu Lắm
32 Chương 32: Sàm Sỡ
33 Chương 33: Về Đi Ngủ
34 Chương 34: Động Tay Động Chân
35 Chương 35: Nam Yêu Phủ
36 Chương 36: Nghe Lời
37 Chương 37: Nhớ Nhà
38 Chương 38: Nuôi Nhốt
39 Chương 39: Tâm Tư
40 Chương 40: Giết Ngươi Thôi Mà
41 Chương 41: Bị Giam
42 Chương 42: Cố Gắng Hơn Nữa
43 Chương 43: Đan
44 Chương 44
45 Chương 45: Đồng Loại
46 Chương 46: Hoành Tráng
47 Chương 47: Hôn Một Cái
48 Chương 48: Trò Chơi
49 Chương 49: Kỳ Thị
50 Chương 50: Cấm Sờ Lung Tung
51 Chương 51: Mộ
52 Chương 52: Phu Chủ
53 Chương 53: Hoành Tráng
54 Chương 54: Yêu Kỳ
55 Chương 55: Đáng Yêu
56 Chương 56
57 Chương 57: Chung Giường
58 Chương 58: Không Có Lần Sau
59 Chương 59: Hiếu Kính
60 Chương 60: Thèm
61 Chương 61: Tơ Hồng
62 Chương 62: Chơi Tiếp Không
63 Chương 63: Không Khỏe
64 Chương 64: Chân Ái
65 Chương 65: Tùy Tâm Trạng
66 Chương 66: Không Hiếm
67 Chương 67: Có Khách
68 Chương 68: Dò Xét
69 Chương 69
70 Chương 70: Tâm Kế
71 Chương 71: Mâu Thuẫn
72 Chương 72: Không Vui
73 Chương 73: Tạm Thời
74 Chương 74: Nghiện
75 Chương 75: Có Lông
76 Chương 76: Lòng Dạ Không Yên
77 Chương 77: Đơn Giản
78 Chương 78: Ta Thích
79 Chương 79: Cô Đơn
80 Chương 80: Thay Đổi
81 Chương 81: Bằng Lòng
82 Chương 82: Cho Ngươi
83 Chương 83: 999
84 Chương 84: Gâu Gâu
85 Chương 85: Thêm Lần Nữa
86 Chương 86: Hạo Nguyệt
87 Chương 87: Thưởng
88 Chương 88: Tặng Quà
89 Chương 89: Trào Lưu
90 Chương 90: Hậu Hoạn
91 Chương 91: Cố Lên
92 Chương 92: Trúng Độc
93 Chương 93: Lệnh Triệu Tập
94 Chương 94: Gọi Bằng Cha
95 Chương 95: Chu Yếm
96 Chương 96: Do Con Người
97 Chương 97: Tốt Tính
98 Chương 98: Khoan Đã
99 Chương 99: Con Người
100 Chương 100: Giết Yêu Quái
101 Chương 101: Phản Bội
102 Chương 102: Phù Khí
103 Chương 103: Xung Đột
104 Chương 104: Đau Không
105 Chương 105: Ta Đã Nghĩ Đến
106 Chương 106: Cờ Thí
107 Chương 107: Không Ngọt
108 Chương 108: Mất Vui
109 Chương 109: Đừng Nghịch
110 Chương 110: Không Đủ
111 Chương 111: Người Đến Rồi
112 Chương 112: Ngươi Có Tin Không
113 Chương 113: Nhường Nhịn
114 Chương 114: Nói Chuyện
115 Chương 115: Thượng Cổ Kỳ
116 Chương 116: Phúc Lợi
117 Chương 117: Tư Thế Mới
118 Chương 118: Phong Ấn
119 Chương 119: Bí Mật Lớn
120 Chương 120: Cưỡng Ép
121 Chương 121: Lo Cho Người
122 Chương 122: Cởi Quần Áo
123 Chương 123: Tranh Cãi
124 Chương 124: Bằng Lòng
125 Chương 125: Không Nóng À
126 Chương 126: Kịch Hay
127 Chương 127: Quỳ Xuống
128 Chương 128: Kẻ Nào
129 Chương 129: Mứt Quả
130 Chương 130: Chọn Ngươi
131 Chương 131: Lời Hứa
132 Chương 132: Sa Đọa
133 Chương 133: Thành Tử Thủy
134 Chương 134: Ý Nghĩ
135 Chương 135: Lục Lạc
136 Chương 136: Ảo Thuật
137 Chương 137: Phản Kích
138 Chương 138: Đột Nhiên
139 Chương 139: Tự Cầu Nhiều Phúc
140 Chương 140: Mặc Vào
141 Chương 141: Bẩn Thỉu
142 Chương 142: Nực Cười
143 Chương 143: Giam Cầm
144 Chương 144: Con Chó Của Ta
145 Chương 145: Giơ Cao Đánh Khẽ
146 Chương 146: Làm Nhục
147 Chương 147: Sắc Đẹp Che Mờ Con Mắt
148 Chương 148: 499
149 Chương 149: Cứu Rỗi
150 Chương 150: Theo Ta Về Nhà
151 Chương 151: Trợ Khí
152 Chương 152: Bạn Lữ Mới
153 Chương 153: Quả Tình Duyên
154 Chương 154: Phá Vây
155 Chương 155: Đốt Đi
156 Chương 156: Hồn Vía Lên Mây
157 Chương 157: Giết
158 Chương 158: Mất Đi
159 Chương 159: Kẻ Phản Bội
160 Chương 160: Thập Ngũ Châu
161 Chương 161: Muốn Gì
162 Chương 162: Uy Hiếp
163 Chương 163: Trụ Trời
164 Chương 164: Minh Hà
165 Chương 165: Hồi Sinh
166 Chương 166: Kế Hoạch Hồng Nguyệt
167 Chương 167: Phân Thân
168 Chương 168: Về Nhà
169 Chương 169: Huynh Trưởng
170 Chương 170: Đặc Biệt
171 Chương 171: Ta Muốn Y
172 Chương 172: Cháu Dâu
173 Chương 173: Hạo Nguyệt Thành
174 Chương 174: Cút Ra Đây
175 Chương 175: Ta Nhớ Ngươi
176 Chương 176: Uy Hiếp
177 Chương 177: Cho Ngươi Ôm
178 Chương 178: Cảnh Cáo
179 Chương 179: Phản Kháng
180 Chương 180: Vui Vẻ
181 Chương 181: Ghen
182 Chương 182
183 Chương 183: Ra Mắt
184 Chương 184: Chưa Nghiêm Túc
185 Chương 185: Đáp Ứng
186 Chương 186: Núi Quy Vô
187 Chương 187: Lê Lê
188 Chương 188: Trận Chiến Cuối Cùng
189 Chương 189: Vĩnh Viễn Không
190 Chương 190: Kết Thúc
191 Chương 191: Trọn Vẹn Chính Văn Hoàn
192 Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi
193 Chương 193: Phiên Ngoại 2 Mua Bán
194 Chương 194: Phiên Ngoại 3 Thượng Nhân
195 Chương 195: Phiên Ngoại 4 Quá Đáng
196 Chương 196: Phiên Ngoại 5 Thủ Lĩnh
197 Chương 197: Phiên Ngoại 6 Quấn Quýt
198 Chương 198: Phiên Ngoại 7 Người Xuyên Việt
199 Chương 199: Phiên Ngoại 8 Vạn Vật Có Linh Toàn Văn Hoàn
Chapter

Updated 199 Episodes

1
Chương 1: Tỉnh Dậy Sau Giấc Mộng Dài
2
Chương 2: Bạch Ngôn Lê
3
Chương 3: Phu Quân
4
Chương 4: Cây Tình Duyên
5
Chương 5: Đã Làm Chưa Vậy
6
Chương 6: Đầu Với Chả Óc
7
Chương 7: Thơm Quá
8
Chương 8: Không Biết Xấu Hổ
9
Chương 9: Ta Yêu Người
10
Chương 10: Ngươi Mà Cũng Xứng
11
Chương 11: Thu Nạp Thuộc Hạ
12
Chương 12: Bán Không
13
Chương 13: Nụ Hôn
14
Chương 14: Vào Núi
15
Chương 15: Đồng Loại
16
Chương 16: Tắm Rửa
17
Chương 17: Đảo Khách Thành Chủ
18
Chương 18: Ghét Con Người
19
Chương 19: Yêu Cốt
20
Chương 20: Phu Quân Ngoan
21
Chương 21: Vô Tình
22
Chương 22: Tám Mươi Tinh
23
Chương 23: Phu Chủ
24
Chương 24: Thanh Xuân Ngời Ngời
25
Chương 25: Sai Sót Nhỏ
26
Chương 26: Không Biết Tự Lượng Sức
27
Chương 27: Mồi Nhử
28
Chương 28: Biết Ơn
29
Chương 29: Lão Yêu
30
Chương 30: Yêu Ấn
31
Chương 31: Đáng Yêu Lắm
32
Chương 32: Sàm Sỡ
33
Chương 33: Về Đi Ngủ
34
Chương 34: Động Tay Động Chân
35
Chương 35: Nam Yêu Phủ
36
Chương 36: Nghe Lời
37
Chương 37: Nhớ Nhà
38
Chương 38: Nuôi Nhốt
39
Chương 39: Tâm Tư
40
Chương 40: Giết Ngươi Thôi Mà
41
Chương 41: Bị Giam
42
Chương 42: Cố Gắng Hơn Nữa
43
Chương 43: Đan
44
Chương 44
45
Chương 45: Đồng Loại
46
Chương 46: Hoành Tráng
47
Chương 47: Hôn Một Cái
48
Chương 48: Trò Chơi
49
Chương 49: Kỳ Thị
50
Chương 50: Cấm Sờ Lung Tung
51
Chương 51: Mộ
52
Chương 52: Phu Chủ
53
Chương 53: Hoành Tráng
54
Chương 54: Yêu Kỳ
55
Chương 55: Đáng Yêu
56
Chương 56
57
Chương 57: Chung Giường
58
Chương 58: Không Có Lần Sau
59
Chương 59: Hiếu Kính
60
Chương 60: Thèm
61
Chương 61: Tơ Hồng
62
Chương 62: Chơi Tiếp Không
63
Chương 63: Không Khỏe
64
Chương 64: Chân Ái
65
Chương 65: Tùy Tâm Trạng
66
Chương 66: Không Hiếm
67
Chương 67: Có Khách
68
Chương 68: Dò Xét
69
Chương 69
70
Chương 70: Tâm Kế
71
Chương 71: Mâu Thuẫn
72
Chương 72: Không Vui
73
Chương 73: Tạm Thời
74
Chương 74: Nghiện
75
Chương 75: Có Lông
76
Chương 76: Lòng Dạ Không Yên
77
Chương 77: Đơn Giản
78
Chương 78: Ta Thích
79
Chương 79: Cô Đơn
80
Chương 80: Thay Đổi
81
Chương 81: Bằng Lòng
82
Chương 82: Cho Ngươi
83
Chương 83: 999
84
Chương 84: Gâu Gâu
85
Chương 85: Thêm Lần Nữa
86
Chương 86: Hạo Nguyệt
87
Chương 87: Thưởng
88
Chương 88: Tặng Quà
89
Chương 89: Trào Lưu
90
Chương 90: Hậu Hoạn
91
Chương 91: Cố Lên
92
Chương 92: Trúng Độc
93
Chương 93: Lệnh Triệu Tập
94
Chương 94: Gọi Bằng Cha
95
Chương 95: Chu Yếm
96
Chương 96: Do Con Người
97
Chương 97: Tốt Tính
98
Chương 98: Khoan Đã
99
Chương 99: Con Người
100
Chương 100: Giết Yêu Quái
101
Chương 101: Phản Bội
102
Chương 102: Phù Khí
103
Chương 103: Xung Đột
104
Chương 104: Đau Không
105
Chương 105: Ta Đã Nghĩ Đến
106
Chương 106: Cờ Thí
107
Chương 107: Không Ngọt
108
Chương 108: Mất Vui
109
Chương 109: Đừng Nghịch
110
Chương 110: Không Đủ
111
Chương 111: Người Đến Rồi
112
Chương 112: Ngươi Có Tin Không
113
Chương 113: Nhường Nhịn
114
Chương 114: Nói Chuyện
115
Chương 115: Thượng Cổ Kỳ
116
Chương 116: Phúc Lợi
117
Chương 117: Tư Thế Mới
118
Chương 118: Phong Ấn
119
Chương 119: Bí Mật Lớn
120
Chương 120: Cưỡng Ép
121
Chương 121: Lo Cho Người
122
Chương 122: Cởi Quần Áo
123
Chương 123: Tranh Cãi
124
Chương 124: Bằng Lòng
125
Chương 125: Không Nóng À
126
Chương 126: Kịch Hay
127
Chương 127: Quỳ Xuống
128
Chương 128: Kẻ Nào
129
Chương 129: Mứt Quả
130
Chương 130: Chọn Ngươi
131
Chương 131: Lời Hứa
132
Chương 132: Sa Đọa
133
Chương 133: Thành Tử Thủy
134
Chương 134: Ý Nghĩ
135
Chương 135: Lục Lạc
136
Chương 136: Ảo Thuật
137
Chương 137: Phản Kích
138
Chương 138: Đột Nhiên
139
Chương 139: Tự Cầu Nhiều Phúc
140
Chương 140: Mặc Vào
141
Chương 141: Bẩn Thỉu
142
Chương 142: Nực Cười
143
Chương 143: Giam Cầm
144
Chương 144: Con Chó Của Ta
145
Chương 145: Giơ Cao Đánh Khẽ
146
Chương 146: Làm Nhục
147
Chương 147: Sắc Đẹp Che Mờ Con Mắt
148
Chương 148: 499
149
Chương 149: Cứu Rỗi
150
Chương 150: Theo Ta Về Nhà
151
Chương 151: Trợ Khí
152
Chương 152: Bạn Lữ Mới
153
Chương 153: Quả Tình Duyên
154
Chương 154: Phá Vây
155
Chương 155: Đốt Đi
156
Chương 156: Hồn Vía Lên Mây
157
Chương 157: Giết
158
Chương 158: Mất Đi
159
Chương 159: Kẻ Phản Bội
160
Chương 160: Thập Ngũ Châu
161
Chương 161: Muốn Gì
162
Chương 162: Uy Hiếp
163
Chương 163: Trụ Trời
164
Chương 164: Minh Hà
165
Chương 165: Hồi Sinh
166
Chương 166: Kế Hoạch Hồng Nguyệt
167
Chương 167: Phân Thân
168
Chương 168: Về Nhà
169
Chương 169: Huynh Trưởng
170
Chương 170: Đặc Biệt
171
Chương 171: Ta Muốn Y
172
Chương 172: Cháu Dâu
173
Chương 173: Hạo Nguyệt Thành
174
Chương 174: Cút Ra Đây
175
Chương 175: Ta Nhớ Ngươi
176
Chương 176: Uy Hiếp
177
Chương 177: Cho Ngươi Ôm
178
Chương 178: Cảnh Cáo
179
Chương 179: Phản Kháng
180
Chương 180: Vui Vẻ
181
Chương 181: Ghen
182
Chương 182
183
Chương 183: Ra Mắt
184
Chương 184: Chưa Nghiêm Túc
185
Chương 185: Đáp Ứng
186
Chương 186: Núi Quy Vô
187
Chương 187: Lê Lê
188
Chương 188: Trận Chiến Cuối Cùng
189
Chương 189: Vĩnh Viễn Không
190
Chương 190: Kết Thúc
191
Chương 191: Trọn Vẹn Chính Văn Hoàn
192
Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi
193
Chương 193: Phiên Ngoại 2 Mua Bán
194
Chương 194: Phiên Ngoại 3 Thượng Nhân
195
Chương 195: Phiên Ngoại 4 Quá Đáng
196
Chương 196: Phiên Ngoại 5 Thủ Lĩnh
197
Chương 197: Phiên Ngoại 6 Quấn Quýt
198
Chương 198: Phiên Ngoại 7 Người Xuyên Việt
199
Chương 199: Phiên Ngoại 8 Vạn Vật Có Linh Toàn Văn Hoàn