Chương 57: Thú yêu đương

“Gà con là ai?” Trong hồ, thánh ma mắt đã mù nhưng lại cực kì giận
dữ. Sau đó màu xanh lạnh lẽo trong mắt đạo chủ của chúng ta từ từ thu
lại, ôm lấy thân thể mềm mại thơm mát. Tư vị mất hồn như thế vẫn còn lưu lại, khiến cho anh nhất thời không kịp phản ứng—— này, này sao lại thế
này?

Thất Diệp vẫn còn đang tức giận: “Gà con là ai?”

Vì vậy đạo chủ của chúng ta nghi ngờ: “Gà con cái gì. . . . . . Còn
nhỏ lắm sao !” Anh buông thân thể trắng nõn trong ngực ra. Đầu ngón tay
vẫn còn lưu lại xúc cảm, lại nhìn chứng cứ phạm tội vẫn còn lưu lại trên làn da trắng như tuyết kia. Thật lâu sau mới trở mình ngồi xuống bên
cạnh ao, lặng lẽ suy nghĩ. Vì vậy Thất Diệp của chúng ta không vui, vừa
mới xong việc đã lãnh đạm! !

“Đang làm gì đó!”

Đạo chủ trầm ngâm: “Đừng nói chuyện, để bần đạo suy nghĩ thật kỹ, chờ bần đạo nghĩ thông suốt, rồi sẽ nhận mệnh.”

Lại nói bên này có hai người đang nổi giận ở bên cạnh ao. Nhưng bên
kia Dao Phi không chịu nổi cảnh tượng xịt máu lần này. Hai người không
ngại có nó xem, nhưng nó cũng vẫn sợ bị đau mắt. Thế là đồng chí chim
của chúng ta liền nhàn nhã bay dạo quanh đình.

Bạn thử nói xem nếu người đến một chỗ xa lạ đi dạo lung tung, người đầu tiên không thích là ai?

Bất luận người khác nghĩ thế nào, Dao Phi cũng vẫn rằng đó chính là
chó. Bởi vì hiện giờ nó đang bị một con chó đen tuyền vô cùng tức giận
nhìn chằm chằm. Con chó này bình thường đã hết sức cao lớn uy mãnh, lông bóng mượt (người ta hằng ngày tắm bằng sữa tươi đấy), trước ngực đeo
một cái chuông vàng tinh xảo, đôi mắt quan sát kẻ thấp bé trước mặt.

Dao Phi cũng không yếu thế. Vì vậy nó liền trừng lại, trừng đến lúc
trời ngả về tây, con chó này cuối cùng cũng không chịu nổi. . . . . . Vì vậy nó sủa: “Gâu Gâu!”

Dao Phi nghe không hiểu, dùng hai cánh dụi mắt đến đau đớn, hỏi lại: “Mi nói cái gì?”

Con chó đen trên mặt đất có chút sợ hãi, trước giờ chưa từng có người quan tâm nó nói gì. Nó nói: “Gâu gâu gâu.”

Dao Phi lại dùng hai cánh ôm ngực, cố làm bộ lạnh lùng: “Mi có định nói không?”

Con chó đen nhìn nó một cách tội nghiệp, một lúc sau lại nhỏ giọng
gâu gâu hai tiếng. Dao Phi hoàn toàn bó tay: “Nói chuyện, nói chuyện
biết không? Thế kia không phải là nói chuyện, mà là sủa. À, không được,
một con chim ưu tú không được nói bậy. Phải tao nhã, vì vậy ta phải nói
năng tao nhã một chút, thế kia gọi là chó sủa.”

Con chó đen nằm xuống dưới tàng cây, nhìn nó thè lưỡi ra liếm lông
trên người. Dao Phi thấy nó không có ý muốn đi, nhất thời nổi lòng tốt
bụng. . . . . . (Ặc, được rồi, tôi thừa nhận là nó buồn bực đã lâu, vất vả lắm mới có kẻ chịu nghe nó nói nhảm ngu ngốc)

“Bình thường mi cũng không nói chuyện à? Vậy nếu trong lòng có lời
muốn nói thì phải làm sao? Đến đây, há mồm mà học từng chữ của ta này.”

“Gâu gâu.”

“Ừ, bản tọa cũng coi như người đồng ý rồi, bây giờ học đọc tên ta đi, Giảo Khôi.”

“Gâu gâu.”

“Không phải Gâu Gâu, là Giảo —— Khôi ——”

“Gâu gâu.”

“Mẹ nó, ngươi thật ngu ngốc. Giảo ——”

“Ngao ——”

“A, đúng rồi, bắt đầu có điểm giống rồi, là Giảo ——”

“Ngao ——”

“Giảo! ! !”

“Ngao.”

Mỗ Điểu nổi giận: “Mẹ nó, ngươi thật là đần. Thôi, cái tiếp theo, Khôi ——

Con chó rất cố gắng: “Quy ——”

Con chim hết sức chán nản: “Khôi ——”

Con chó vô tội kêu: “Quy ——”

Cứ một chim một chó như thế nửa ngày. Cuối cùng con chim vẫy cánh bay đi, bỏ lại con chó đen ở chỗ cũ, không ngừng phát ra âm thanh “Ngao
ngao ngao ngao ————”. Một lúc lâu sau, có một toán thiên binh đi tuần
qua, thấy vậy sợ hãi: “Không xong rồi, không xong rồi Dương Tiễn. Hao
Thiên Khuyển của nhà anh bị yêu quái bám vào người ——————”

Lúc Dao Phi trở về thì đạo chủ của chúng ta đã nghĩ thông suốt. Anh
ôm Thất Diệp ở trong nước. Hương thơm tươi mát của cỏ cây xông lên mặt,
từng sợi tơ bao quanh anh. Đột nhiên anh nghĩ, thật ra như vậy cũng
không tồi, không tồi như mình nghĩ.

Thất Diệp để mặc cho anh ôm, đầu đặt ở trong cổ anh, nghiêng đầu tựa
vào ngực anh ngủ thiếp đi. Đạo chủ của chúng ta cứ thể ngơ ngác nhìn
người trong ngực, rất lâu sau mới tiêu hóa được một tin tức —— Anh thật
giống như, có vợ rồi?

Lần đầu tiên trong đời anh có vợ, nhất thời không biết phải làm sao.
Nghĩ một lúc lâu liền hôn lên trán cô, khi môi rơi vào lông mày của cô,
lại muốn giúp cô quên sạch những lời nói kia.

Sắc trời dần dần tối, dù là Tiên giới không có ngày đêm, nhưng cũng
bị nhân gian đồng hóa, có khái niệm thời gian. Đạo chủ lặng lẽ nhìn Mão
Nhật tinh quân kết thúc công việc, trăng non vừa lên, chiếu ánh sáng màu trắng bạc vào Tiên giới, mây bay nhè nhẹ, trăng sao lặng lẽ. Chỉ có
tiếng thở đều đều của người trong ngực, sưởi ấm trái tim của anh.

Anh vẫn không quá yên tâm với trí nhớ của mình. Nghĩ ngợi một lúc lại rút phất trần ra, lại nghĩ, khắc lên hai chữ Thất Diệp, vốn định khắc
là Thất Diệp vợ tôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không hay. Anh nghĩ,
khi đã khắc vào phất trần rồi, thì là người vô cùng quan trọng, cho dù
có thay đổi cũng vẫn sẽ hiểu.

Cuộc sống ở Tiên giới thật là khô khăn. Ngày xưa đạo chủ của chúng ta có thói quen du sơn ngoạn thủy. Anh từng sợ có gì ràng buộc với cái thế giới này. Nếu trong lòng không yêu, thì không có cái gì gọi là quá khứ
tương lai, thân như chim hạc, tự do tự tại. Cho nên anh cũng không có ý
kiến gì đối với việc định kì của Thiên Đình. Nhưng mà giờ khắc này ôm
người nằm trong ao ở Tiên giới, anh đột nhiên cảm thấy thì ra cuộc sống
trước kia cũng không thể gọi là sống, chỉ khi lòng người có tình yêu,
thì mới có thể coi là sống.

Dĩ nhiên Giảo Khôi của chúng ta chẳng rảnh rỗi đi lĩnh ngộ những điều này. Mấy ngày nay nó rất khổ sở, con chó kia thật giống như cái đuôi.
Dù nó có đổi chỗ đến đâu cũng có thể tìm tới. Vấn đề là tìm thấy cũng
chưa nói, nó lại còn ở dưới tàng cây gào ầm lên Quy Quy.

Dao Phi vẫn còn hiểu chuyện, sợ nó đưa tới những kẻ không liên quan,
liền trấn an nó: “Có phải là ở Thiên Đình cũng không có người nói chuyện với mi đúng không? Cũng phải, người ta đều là thần tiên, mi lại chỉ là
một con chó. Nhưng mà đừng sợ, bình thường cũng có ít người nói chuyện
vói ta, chủ nhân nhà ta cả ngày toàn nói nhảm. Cũng phải thôi, ta chỉ là một con chim mà, có lẽ bọn họ cũng cảm thấy ta không cần thiết phải nói quá nhiều, thi thoảng nói nửa câu thơ vui vẻ khôi hài là được rồi.”

Nó nói tới chỗ này, đột nhiên có chút rầu rĩ: “Lại nói chúng ta giống như có chút cảm giác đồng mệnh tương liên*.”

(*Đồng bệnh tương liên: cùng hoàn cảnh nên thông cảm cho nhau)

Con chó đen dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn Dao Phi. Từ khi nó lên thiên giới tới nay, đây là con vật đầu tiên chủ động nói chuyện với nó mấy
chuyện tạp nham nằm ngoài nhiệm vụ. Mặc dù chỉ là con chim thôi. =

Dao Phi cũng không để ý nhiều như vậy. Một con chim trên cây cùng con chó tán gẫu, ông nói gà bà nói vịt: “Thiên giới này vẫn còn yên tĩnh
hơn so với Bích Lạc hải, thần tiên cũng đều kiêu ngạo thế này. Mẹ nó,
sao mà mi sống qua được thế?”

Con chó đen lắc đầu. Thật ra thì Nhị lang thần đối xử với nó cũng
không tệ lắm. Nhưng mà không tệ thì thế nào, nó cũng chỉ là một con chó. Dù có dắt đến Lăng Tiêu Bảo Điện, thì cũng chỉ là một con chó mà thôi.

Không có ai quan tâm nó nghĩ cái gì. Thậm chí nó cũng không cần lên
tiếng, chỉ cần nghe hiểu lời nói là được rồi. Cho nên cho dù nó là chó
thường, hay hiện tại là Thần Khuyển, nó cũng chưa từng học nói chuyện.
Nó chỉ dung miệng sủa: “Gâu gâu.” Thật là đơn giản nhẹ nhõm.

“Thật ra thì mi cũng vậy, thật tốt cho một con chó, làm cái gì mà
thần chó ư? Mi cho rằng ngươi đeo một bộ chuông vàng trên cổ, mặc vào
thân một bộ giáp vàng, thì mi không phải là chó à? Con mẹ nó, lão tử cảm thấy cho dù làm con chó hoang ở thảo nguyên rừng sâu, cũng còn tự tại
hơn so với đồ thần chó bỏ đi nhà mi.” Dao Phi nói một hơi vô cùng kiêu
ngạo, lại không nghĩ mình cũng chỉ là một con chim mà thôi.

Con chó đen nhìn nó khinh bỉ, con chim này, quá không có lý tưởng!

“Ây da, mi cũng không nói chuyện, thế giới này chẳng có gì vui, lão
tử tìm chỗ nghỉ ngơi đây.” Dao Phi của chúng ta vừa quạt cánh định bay,
đột nhiên lại xoay người lại nghiêm túc nói: “Cảnh cáo không cho phép
ngươi đi theo lão tử nữa!”

Chó đen lẳng lặng nhìn nó bay đi, đột nhiên nghĩ. . . . . . Nếu như
mình có thể nói chuyện, có lẽ nó cũng sẽ không buồn bực đến vậy?

Đứng thế suy nghĩ một hồi lâu, con chim kia bay qua đỉnh đầu. . . . . .

Một lúc nữa, con chim kia bay lại. . . . . .

Một lúc nữa, con chim kia lại bay qua. . . . . .

Mắt con chó đen lặng lẽ nhìn chăm chú bong dáng bé nhỏ của Dao Phi. Nó nghĩa, chẳng lẽ nó không bỏ được mình sao?

Ngay lúc đó, ở trên đầu nó Giảo Khôi bay lượn một lúc lâu cũng buồn
bực: mẹ nó, tiên giới này sao phòng ốc đâu đâu cũng giống nhau, lão tử
bây giờ đang ở đâu đây. . . . . .

Chapter
1 Chương 1: Tiết tử
2 Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3 Chương 3: Quyến rũ
4 Chương 4: Dụ dỗ
5 Chương 5: Dạy dỗ
6 Chương 6: Dạy dỗ (2)
7 Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8 Chương 8: Đấu pháp
9 Chương 9: Mộc phi huyền
10 Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11 Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12 Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13 Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14 Chương 14: Yêu hận tình thù
15 Chương 15: Luyện yêu thành đan
16 Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17 Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18 Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19 Chương 19: Không nên hận, nên quên
20 Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21 Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22 Chương 22: Không muốn rửa mặt
23 Chương 23: Người chơi cờ dở
24 Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25 Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26 Chương 26: Yêu
27 Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28 Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29 Chương 29: Âm thầm giao dịch
30 Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31 Chương 31: Rất im lặng
32 Chương 32: Giảo khôi
33 Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34 Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35 Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36 Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37 Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38 Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39 Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40 Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41 Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42 Chương 42: Bbq tiền giới
43 Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44 Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45 Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46 Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47 Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48 Chương 48: Bán mình xin cơm
49 Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50 Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51 Chương 51: Mộng đẹp
52 Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53 Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54 Chương 54: Nước mắt của rắn
55 Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56 Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57 Chương 57: Thú yêu đương
58 Chương 58: Ước định
59 Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60 Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61 Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62 Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63 Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64 Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65 Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66 Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67 Chương 67: Mở đầu
68 Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69 Chương 69: Ma hậu
70 Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71 Chương 71: Vô hận thiên
72 Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73 Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74 Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75 Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76 Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77 Chương 77: Ý tưởng tồi
78 Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79 Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80 Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81 Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82 Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83 Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84 Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85 Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86 Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87 Chương 87: Cứ yêu đi
88 Chương 88: Chương kết
89 Chương 89: Ngoại truyện
90 Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!
Chapter

Updated 90 Episodes

1
Chương 1: Tiết tử
2
Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3
Chương 3: Quyến rũ
4
Chương 4: Dụ dỗ
5
Chương 5: Dạy dỗ
6
Chương 6: Dạy dỗ (2)
7
Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8
Chương 8: Đấu pháp
9
Chương 9: Mộc phi huyền
10
Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11
Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12
Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13
Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14
Chương 14: Yêu hận tình thù
15
Chương 15: Luyện yêu thành đan
16
Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17
Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18
Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19
Chương 19: Không nên hận, nên quên
20
Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21
Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22
Chương 22: Không muốn rửa mặt
23
Chương 23: Người chơi cờ dở
24
Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25
Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26
Chương 26: Yêu
27
Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28
Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29
Chương 29: Âm thầm giao dịch
30
Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31
Chương 31: Rất im lặng
32
Chương 32: Giảo khôi
33
Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34
Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35
Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36
Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37
Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38
Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39
Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40
Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41
Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42
Chương 42: Bbq tiền giới
43
Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44
Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45
Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46
Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47
Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48
Chương 48: Bán mình xin cơm
49
Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50
Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51
Chương 51: Mộng đẹp
52
Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53
Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54
Chương 54: Nước mắt của rắn
55
Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56
Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57
Chương 57: Thú yêu đương
58
Chương 58: Ước định
59
Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60
Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61
Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62
Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63
Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64
Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65
Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66
Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67
Chương 67: Mở đầu
68
Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69
Chương 69: Ma hậu
70
Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71
Chương 71: Vô hận thiên
72
Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73
Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74
Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75
Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76
Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77
Chương 77: Ý tưởng tồi
78
Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79
Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80
Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81
Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82
Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83
Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84
Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85
Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86
Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87
Chương 87: Cứ yêu đi
88
Chương 88: Chương kết
89
Chương 89: Ngoại truyện
90
Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!