Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút

“Sư tôn.” Quyết Minh Tử vội vã đi vào gian phòng. Thanh Dương Tử đang ở cùng tám trưởng lão của Diệt Tự Cảnh. Các vị trưởng lão đang tìm cách để đạo chủ hiểu rõ tình huống của mình. Cả Diệt Tự Cảnh đều biết tật
xấu của đạo chủ nhà mình, ai cũng nhìn quen rồi cũng không sợ hãi nữa.
Chẳng qua là đạo trưởng ngủ một giấc năm trăm năm mới tỉnh lại, có nhiều thứ cần phải làm quen lại lần nữa. Ví dụ như là quy cũ của Diệt Tự
Cảnh, hay các tình thế của thiên hạ, vân vân. Nhưng mà căn cứ theo quy
củ của Thiên đình, không được nói chuyện riêng tư của người khác, những
chuyện đã qua coi như là hết.

Bản thân Thanh Dương Tử cũng biết điều này, cho nên anh cũng giữ một
vài người cần thiết ở bên mình để tránh lúc không để ý lại quên điều gì, không may làm chuyện xấu. Quyết Minh Tử ghé vào tai đạo chủ nói nhỏ mấy câu, đạo chủ liền cầm lấy phất trần đặt trên bàn, thở ra một tiếng thật dài, sau đó đứng dậy ý nói: Vi sư có việc đi trước.

Nói đến việc đạo chủ của chúng ta mất trí nhớ, tam giới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là Tiên giới, mấy thượng tiên thậm chí mở ra
một cuộc party, quyết tâm náo nhiệt một trận. Song đúng lúc đồng chí Nhị Lang Thần của chúng ta cầm microphone rống lên: “Gặp chuyện bất bình
rống một tiếng, lúc cần thiết thì phải ra tay. . . . . .” , đạo chủ của
chúng ta lại đột nhiên từ từ bay đến đến Nam Thiên Môn, rồi lại từ từ
thong thả đi vào Phượng Minh cung.

Chúng tiên ngây ngốc, mấy thượng tiên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi,
trợn mắt với nhau một hồi lâu. Thái Bạch Tinh Quân mới ra vẻ nghiêm túc
chủ động nghênh đón, cười cười làm vẻ nhiệt tình: “Ơ, đây không phải là
đạo chủ Thanh Dương Tử sao? Mấy ngày không thấy, thật sự là làm bổn quân nhớ quá thể!”

Ông ta cười xong, ôm thật chặt Thanh Dương Tử, vừa ôm vừa quay về
phía chúng tiên dựng thẳng ngón giữa lên, dung môi mấp máy nói: “Đệt, mẹ nó kẻ nào đạp ta! ! !”

“Vô Lượng Thọ Phật.” Đạo chủa của chúng ta nói nghiêm túc: “Gần đây
bần đạo gặp chuyện kì lạ năm trăm năm mới có một lần, nên đặc biệt đi
lên chào hỏi để làm quen các vị một lần nữa.”

Trong đại sảnh chỉ nghe thấy mấy tiếng: “Hân, hạnh, hân, hạnh….”

Hàn huyên xong, đạo trưởng Thanh Dương Tử vẫn rất thành khẩn: “Kính
xin các vị tiên hữu giới thiệu lại bản thân một lượt, cũng để cho bần
đạo có hiểu biết đại khái về thiên giới, sau này nếu có chuyện muốn tìm
các vị tiên hữu, bần đạo cũng tìm dễ dàng hơn.”

Chúng tiên đầy nhiệt tình: “Đạo chủ nói hay lắm, nói hay lắm.” Sau đó quay lưng rối rít thấp giọng phân phó tiểu đồng nhà mình: “Mau mau chạy về nhà, đem toàn bộ những đồ có thể mang đi đều giấu hết, giấu ít là ta hỏi tội ngươi.”

Cho nên đạo chủ của chúng ta khoái trá đi dạo ở Tiên giới đến trưa,
thỉnh thoảng lại ra vẻ nói: “Ồ tiên hữu, miếng ngọc này cũng không tệ
nhỉ.”

“A? Đạo chủ à, đây là. . . . . .”

“Tiên hữu à, lần trước vẻn vẹn chỉ bởi vì có một người Hồ Quốc bất
kính, không cúng thần linh, đã khiến cho thiên hạ ba năm đại hạn, bây
giờ sinh linh còn bị vây trong nước sôi lửa bỏng. . . . . .”

“Được rồi, đạo chủ cầm đi đi, cầm đi đi.”

“Có thế chứ, công đức dày mỏng cũng có một phần lớn công lao của tiên hữu đó.”

“Ồ, bức vẽ núi non này thật của tác giả nổi tiếng.”

“A? Đạo chủ à, cái này là đồ giả, đồ giả không đáng mấy tiền. . . . . .”

“Tiên hữu, không câu nệ bao nhiêu tiền, quan trọng là tâm ý thôi, tôi tin tưởng Thương Sinh chắc là sẽ không ghét bỏ.”

“. . . . . .”

“A, cái bình phong chính là của Hòa Điền ngọc .”

Mỗ tiên nước mắt chảy dài: “Đạo chủ, không lẽ cả bình phong anh cũng muốn mang đi sao? Vật này rất cồng kềnh. . . . . .”

“Ây da tiên hữu đang ở Tiên giới mà còn có tâm ý thế này, dĩ nhiên Thanh Dương Tử không thể nào chối từ vất vả cực nhọc.”

. . . . . .

Chúng tiên mang gương mặt cười đến cứng ngắc tiễn anh, không biết là
kẻ nào mất hình tượng còn nói thêm: ”À, đúng rồi, đạo chủ, nếu bàn về
bạn hữu, anh ngàn vạn lần đừng quên thượng tiên Bích Lạc trên Bích Lạc
hải nhé, giao tình của hai người cũng không phải tệ.”

Chúng tiên cùng nhìn cái vị đang nói, cùng dựng thắng ngón tay cái lên: “Ngoan độc!”

Đạo chủ vung phất trần, làm như có điều suy nghĩ: “Hả? Đúng thế,
Thanh Dương Tử đương nhiên phải nhanh tới gặp gỡ rồi.” Chúng tiên cùng
gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế, đúng thế. . . . . .”

Sau đó đạo chủ của chúng ta bị chúng tiên nhiệt tình đưa ra khỏi tiên giới, chạy thẳng tới Bích Lạc hải.

Lúc tiểu yêu đi lên thông báo, Thất Diệp đang ở trên núi Nguyệt Lãng
hấp thu linh khí, cô vẫn rất cố gắng tu luyện Mộc Xuân Phong, cùng với
sức mạnh của ma lực, bây giờ thi triển Mộc Xuân Phong đã có thể làm cho
cây khô trên Bích Lạc hải hồi xuân, trăm hoa đua nở. Nhưng sức mạnh của
Tâm Ma cũng ngày càng lớn, có đôi khi Thất Diệp thấy tinh thần hoảng
hốt, nó đang tranh quyền khống chế cái thân thể này.

Thất Diệp lo lắng trong lòng, đêm đêm không thể say giấc. Ma khí xâm
lấn, huyết ma cùng với tâm ma làm cho cô ngày càng lạnh lùng. Nghe thấy
ba chữ Thanh Dương Tử, cô ngẩng đầu, một lúc lâu sau mới phất tay: “Cho
anh ta vào đi.”

Nhưng mà lúc đạo chủa của chúng ta thấy Bích Lạc thượng tiên thì
không bình tĩnh được như thế: Thượng tiên này vậy mà lại là một người
phụ nữ. Sau đó lại càng kinh ngạc hơn: người phụ nữ này còn là một người mù!

Đạo chủ của chúng ta tự khiển trách lương tâm một chút, gài bẫy với một người mù. . . . . thật là không có phúc đức. . . . . .

Đến lúc anh ngồi đối diện với Thất Diệp rồi, lòng vừa bình thường trở lại, mới phát hiện ra người mù này thế mà lại là một thánh ma nguyên
thai!

“Khụ, bạn hữu. . . . . .” Đang suy nghĩ làm sao để mở lời, mùi trà
thơm lượn lờ bay đến, cho nên đạo chủ của chúng ta lại nuốt câu chuyện
lại, mùi trà này thật là quá. . . . . . Quá mê người rồi !

Anh đi qua, trên người có một loại mùi vị rất ôn hòa. Thất Diệp cũng
không đuổi khéo anh, trên bàn có ba chén trà, cô cầm lấy một cái chén
nghịch ngợm xoay xoay trên không trung như quả cầu một vòng, rồi mới
chậm rãi mở miệng: “Hôm nay anh đến, lại muốn xin xỏ cái gì?”

Đạo chủ chun mũi ra sức hít hà, anh nghĩ, người bạn này thật hay, dường như là không giống với mấy thần tiên kia.

“Thật là, sao bạn hữu có thể hình dung bần đạo như thế!” Anh coi
khinh Thất Diệp không nhìn thấy, lén lút sờ soạng chén trà, uống một
ngụm, nhưng lại không nhịn được mà khen: “Quả nhiên trà ngon!”

Thất Diệp cũng không để ý, đột nhiên cô không rõ mình đối với cái lão đạo keo kiệt xấu xa đi khắp nơi tống tiền này là có tình cảm gì. Đặc
biệt là từ sau khi có giấc mộng xuân lần trước, cứ mỗi lần thử nghỉ là
lại đỏ mặt. Ông trời làm chứng cho Mỗ Thảo, cô xưa nay chưa từng nghĩ
tới người đàn ông nào, dù là Xà Quân cũng chưa từng có loại mộng xuân
này. Có lẽ là cô đơn quá lâu, có chút lưu luyến nhớ nhung chắc cũng là
chuyện bình thường.

Cô ở bên kia suy nghĩ lung tung, đạo chủ ở mái hiên bên này đã uống
trộm hết sạch trà. Ngẩng đầu lên thấy sắc mặt cô hồng hồng, lại đi qua:
“Bạn hữu thấy rất nóng sao? Bần đạo quạt cho bạn hữu. . . . . .” Thế là
anh vén ống tay áo rộng rãi ân cần quạt gió cho Thất Diệp. Ông trời làm
chứng đạo chủ của chúng ta quả thật không có ý gì khác, nhưng mà câu này lại đâm trúng tâm tư của Thất Diệp, cô lập tức mất bình tĩnh, ném một
cái chén qua: “Cút xuống núi đi!”

Đạo chủ không giải thích được vì sao lại bị ném cái chén vào người,
lập tức lắc đầu, thầm nghĩ: quả nhiên lòng của phụ nữ là kim dưới đáy
biển. Cũng may độ dày của da mặt anh vốn đã không tầm thường, anh lập
tức đi tới nói mấy câu lấy lòng: “Không ngờ bạn hữu lại có tư thế khuynh thành đến vậy, ngay cả tức giận thôi mà cũng thật là tao nhã”

Thất Diệp bị anh chọc cho không còn tinh thần, thế mà anh lại còn đưa cái chén qua: “Bạn hữu, trà.”

Thất Diệp nhướng mi: “Anh cho tôi là tiểu nhị ở quán trà sao!”

Đạo chủ cười như tắm gió xuân: “Bạn hữu, xem cô nói kìa, làm phiền một chút thì có sao.”

Thất Diệp nhẹ giọng than thở, khói lại bay lên trên đỉnh Nguyệt Lãng, hương trà tản ra bốn phía.

Chapter
1 Chương 1: Tiết tử
2 Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3 Chương 3: Quyến rũ
4 Chương 4: Dụ dỗ
5 Chương 5: Dạy dỗ
6 Chương 6: Dạy dỗ (2)
7 Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8 Chương 8: Đấu pháp
9 Chương 9: Mộc phi huyền
10 Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11 Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12 Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13 Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14 Chương 14: Yêu hận tình thù
15 Chương 15: Luyện yêu thành đan
16 Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17 Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18 Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19 Chương 19: Không nên hận, nên quên
20 Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21 Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22 Chương 22: Không muốn rửa mặt
23 Chương 23: Người chơi cờ dở
24 Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25 Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26 Chương 26: Yêu
27 Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28 Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29 Chương 29: Âm thầm giao dịch
30 Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31 Chương 31: Rất im lặng
32 Chương 32: Giảo khôi
33 Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34 Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35 Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36 Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37 Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38 Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39 Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40 Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41 Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42 Chương 42: Bbq tiền giới
43 Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44 Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45 Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46 Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47 Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48 Chương 48: Bán mình xin cơm
49 Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50 Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51 Chương 51: Mộng đẹp
52 Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53 Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54 Chương 54: Nước mắt của rắn
55 Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56 Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57 Chương 57: Thú yêu đương
58 Chương 58: Ước định
59 Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60 Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61 Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62 Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63 Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64 Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65 Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66 Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67 Chương 67: Mở đầu
68 Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69 Chương 69: Ma hậu
70 Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71 Chương 71: Vô hận thiên
72 Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73 Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74 Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75 Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76 Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77 Chương 77: Ý tưởng tồi
78 Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79 Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80 Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81 Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82 Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83 Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84 Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85 Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86 Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87 Chương 87: Cứ yêu đi
88 Chương 88: Chương kết
89 Chương 89: Ngoại truyện
90 Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!
Chapter

Updated 90 Episodes

1
Chương 1: Tiết tử
2
Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3
Chương 3: Quyến rũ
4
Chương 4: Dụ dỗ
5
Chương 5: Dạy dỗ
6
Chương 6: Dạy dỗ (2)
7
Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8
Chương 8: Đấu pháp
9
Chương 9: Mộc phi huyền
10
Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11
Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12
Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13
Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14
Chương 14: Yêu hận tình thù
15
Chương 15: Luyện yêu thành đan
16
Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17
Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18
Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19
Chương 19: Không nên hận, nên quên
20
Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21
Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22
Chương 22: Không muốn rửa mặt
23
Chương 23: Người chơi cờ dở
24
Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25
Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26
Chương 26: Yêu
27
Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28
Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29
Chương 29: Âm thầm giao dịch
30
Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31
Chương 31: Rất im lặng
32
Chương 32: Giảo khôi
33
Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34
Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35
Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36
Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37
Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38
Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39
Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40
Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41
Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42
Chương 42: Bbq tiền giới
43
Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44
Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45
Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46
Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47
Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48
Chương 48: Bán mình xin cơm
49
Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50
Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51
Chương 51: Mộng đẹp
52
Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53
Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54
Chương 54: Nước mắt của rắn
55
Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56
Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57
Chương 57: Thú yêu đương
58
Chương 58: Ước định
59
Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60
Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61
Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62
Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63
Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64
Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65
Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66
Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67
Chương 67: Mở đầu
68
Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69
Chương 69: Ma hậu
70
Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71
Chương 71: Vô hận thiên
72
Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73
Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74
Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75
Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76
Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77
Chương 77: Ý tưởng tồi
78
Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79
Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80
Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81
Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82
Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83
Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84
Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85
Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86
Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87
Chương 87: Cứ yêu đi
88
Chương 88: Chương kết
89
Chương 89: Ngoại truyện
90
Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!