Chương 48: Bán mình xin cơm

Thanh Dương Tử uể oải chưa từng có chạy đến Bích Lạc Hải. Tuy trước
kia, anh thường xuyên có bộ dáng phong trần mỏi mệt, nhưng bây giờ sắc
mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái, làm gì còn nhếch nhác như trước nữa. Hiện tại, anh không thèm để ý đến tiểu yêu giữ cửa ngăn cản nữa, anh
bay thẳng lên đỉnh núi Nguyệt Lãng, cuối cùng ngồi xuống đình Nguyệt
Lãng, cầm cây phất trần trong tay đặt mạnh xuống bàn đá cái bụp. Chẳng
thèm chào hỏi vị chủ nhân đang ngồi ngay ngắn trong đình, trực tiếp bưng ly trà thơm trên bàn lên, uống một hơi hết ly trà.

Thất Diệp chau mày: “Thật lãng phí tuyệt thế trà ngon của tôi.”

Thanh Dương Tử không để ý lời nói châm chọc của cô, dùng tay áo rộng
lau mồ hôi trên trán: “Cuối cùng, bần đạo cũng đã hiểu rõ trẻ con và phụ nữ khó nuôi như thế nào rồi.”

Nói xong, chợt thấy lông mày của Lan Y nhướng lên, còn sắc mặt của
Thất Diệp sa sầm lại, đột nhiên phản ứng kịp: “Lúc trước chỉ thấy phụ nữ ở Bích Lạc Hải này thanh khiết như nước, lạc quan vui vẻ, trăm vạn lần
cũng chưa từng nghĩ có loại hung hãn như hổ nữa!”

Sau đó, ngồi xuống bên cạnh Thất Diệp, thình lình bưng tiếp một ly
trà lên: “Bạn hữu à, cô hãy nhìn xem Bích Lạc Hải buồn tẻ, cô đơn quá,
khó tránh khỏi tâm trạng phát sinh bất thường, chi bằng để bần đạo ở đây pha trà, chơi cờ với bạn hữu hai, ba tháng giúp bạn hữu giải sầu và cô
tịch một chút cũng tốt.”

Hương trà lượn lờ trong đình, một hồi lâu Thất Diệp mới mở miệng: “Mấy tháng trước anh cũng nói với Mộc Phi Huyền như vậy.”

“Ặc…..”

“Sau đó, anh ở nhờ Huyền Tự Cảnh hai tháng , rồi đi đến chổ Thái Bạch Tinh Quân cũng nói như vậy.”

“Chuyện đó……”

“Sau nữa, anh thuận đường đi ngang qua yêu giới, ở nơi đó, lúc tống tiền ba tháng anh cũng nói với Xà Quân như vậy.”

“À….”

“Tôi nói này Thanh Dương Tử, anh không thể tìm cái cớ nào mới mẻ hay khác biệt một chút sao?”

“Này là…..”

“Tại sao anh không nói thẳng ra, nguyên nhân là do anh nhìn lén một
người nữ là chưởng môn Nhu Nhiên tắm, bị bắt gặp ngay tại chỗ. Bây giờ
người ta không chịu bỏ qua, ép anh tới đường cùng phải không?”

“Bạn hữu à! Thanh Dương Tử vô tội mà!” Rốt cuộc bên này đạo chủ cũng
có cơ hội để nói chuyện: “Bạn hữu thử nghĩ xem, luận về phong thái thì
bạn hữu trội hơn so với Nhu Nhiên chưởng môn kia đâu chỉ có gấp trăm
lần, nếu như bần đạo thật sự có lòng dâm tà, thì phải rình xem cô…..”

Thất Diệp: ╰_╯

Thanh Dương Tử vừa nhìn thấy sắc mặt khác thường kia, vội vàng dừng
lại câu chuyện, trở lại vấn đề chính: “Bạn hữu à, cô nhất định phải tin
bần đạo!”

“Tin tưởng anh?” Thất Diệp cười lạnh: “Với giao tình giữa anh và mỗ
thảo tôi đây, làm sao mà tôi lại không tin được chứ? Nếu đạo chủ có ý,
ngược lại bổn tọa vui lòng vì đạo chủ chủ trì cuộc hôn lễ giữa anh và
Nhu Nhiên chưởng môn kia.”

“Phụt” Đạo chủ phun ra một miệng trà: “Không được, không được, lúc này bạn hữu tuyệt đối không thể châm dầu thêm lửa.”

“À, việc này đúng lúc thuận tiện cho đạo chủ có chỗ để tống tiền cố định sao?”

“Đúng là bạn hữu….” Đạo chủ vô cùng oan ức: “Bần đạo không có suy bại đến tình cảnh bán mình xin cơm.”

Tại đình Nguyệt Lãng, mọi người phì cười.

Kể từ đó, đạo trưởng Thanh Dương Tử ở Bích Lạc Hải hai ba tháng để né tránh. Trong khi tài nghệ đánh cờ tiến bộ thần tốc, nhưng vẫn bại dưới
tay Thất Diệp không biết bao nhiêu lần, gặp Lan Y nói đùa một câu: nếu
đánh cược mỗi ván thua hai mươi lượng bạc, sợ rằng, hiện tại đạo trưởng
chỉ có việc bán mình để trả nợ. Khi cô nói ra lời này Thất Diệp nhíu
mày: “Tôi không nhận ra anh ta lại có giá trị nhiều tiền như vậy.”

Thanh Dương Tử: ︸_︸

Ở trong núi năm tháng dài, có thể trốn người, nhưng công việc thì không thể không làm.

Vì vậy ngày hôm đó, sau khi nhận được tin tức ở Kim Lăng có ôn dịch
lan tràn, đạo trưởng Thanh Dương Tử lập tức quyết định rời đi, nhưng
trước khi đi anh lại có ý nghĩ: “Bạn hữu, cô xem cô thường xuyên tu
luyện tâm pháp Mộc Xuân Phong, nhưng tiến bộ không rõ ràng, khó bảo đảm
nguyên nhân vận dụng quá ít. Chi bằng, cùng bần đạo xuống núi, vừa có
thể tu luyện tâm pháp vừa có thể cứu người trong lúc dầu sôi lửa bỏng,
chẳng phải là một công đôi việc sao?”

Đương nhiên Thất Diệp hiểu rõ người này sẽ không tự nhiên có hảo tâm
như vậy: “ Mắt của bổn tọa không thể nhìn thấy nên hôm nay không thể
cùng đạo chủ đảm đương trách nhiệm lớn như vậy.”

“Bạn hữu.” Thanh Dương Tử nói lời thành khẩn: “Tâm pháp Mộc Xuân
Phong vốn là do Thần Mộc Tinh Quân sáng chế, cô biết tu hành đến cảnh
giới quan trọng thứ hai tốn bao nhiêu thời gian không?”

Trên mặt Thất Diệp không che giấu sự quan tâm đối với vấn đề này: “Bao lâu?”

“Sáu ngàn năm.” Thanh Dương Tử chú ý vẻ mặt của cô: “Không nhiều
không ít, vừa vặn sáu ngàn năm, từ cấp bậc quan trọng thứ nhất đến cấp
bậc quan trọng thứ hai.”

Sắc mặt Thất Diệp thay đổi, ánh mắt Thanh Dương Tử phức tạp, sau một
lúc bắt đầu ra vẻ thoải mái: “Cho nên tôi nghĩ, nếu bạn hữu đi ngao du
tứ xứ cùng bần đạo một chuyến, luyện tập nhiều hơn một chút, không chừng tốc độ có khả năng nhanh hơn Thần Mộc Tinh Quân một chút, dù sao lúc
đó ông ta đi không ít đường vòng.”

Thất Diệp trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu: “Được.”

Nhưng Lan Y và Mạc Hồ sẽ không dễ dàng cho qua như vậy, nguyện vọng
của bọn rất đơn giản, có chết cũng phải ở bên cạnh Thất Diệp. Nhưng ngẫm lại, ở Bích Lạc Hải bây giờ có đến mấy trăm nhân khẩu tiểu yêu nên một khắc cũng không thể thiếu Lan Y. Trước mắt nơi này chỉ có Lan Y và Mạc
Hồ là có bản lĩnh, nếu như hai người họ đi rồi, ngộ nhỡ có người nào đến Bích Lạc Hải gây hấn chẳng phải sẽ vô cùng mất mặt ư?

Nếu như người đến đây là một nhân vật không tồi, chỉ sợ rằng tiểu yêu bảy tám trăm năm cũng nằm đầy đất, sau đó biến tiểu yêu cỏ cây to lớn
nằm đầy đất kia thành thuốc bổ, đương nhiên càng mất mặt hơn nữa.

Thất Diệp nghĩ trái nghĩ phải, phất tay: “Tôi mang theo Dao Phi đi là được rồi.”

Đạo trưởng Thanh Dương Tử tán thành: “Cũng tốt, thật ra có bần đạo ở đây, không ngại có thể bảo đảm an toàn cho bạn hữu.”

Thất Diệp trả lời bằng một tiếng hừ lạnh khinh bỉ.

Thương lượng, thỏa thuận một phen như thế, Đạo trưởng Thanh Dương Tử
của chúng ta đã lừa được….Khụ, là dẫn theo Bích Lạc thượng tiên cùng anh xuống núi ngao du tứ hải một chuyến. Dao Phi đậu trên vai Thất Diệp,
Thất Diệp vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, sau đó mới phản ứng
kịp.

Dường như cái tọa kỵ này muốn làm phản rồi ư?

Chapter
1 Chương 1: Tiết tử
2 Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3 Chương 3: Quyến rũ
4 Chương 4: Dụ dỗ
5 Chương 5: Dạy dỗ
6 Chương 6: Dạy dỗ (2)
7 Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8 Chương 8: Đấu pháp
9 Chương 9: Mộc phi huyền
10 Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11 Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12 Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13 Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14 Chương 14: Yêu hận tình thù
15 Chương 15: Luyện yêu thành đan
16 Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17 Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18 Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19 Chương 19: Không nên hận, nên quên
20 Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21 Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22 Chương 22: Không muốn rửa mặt
23 Chương 23: Người chơi cờ dở
24 Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25 Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26 Chương 26: Yêu
27 Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28 Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29 Chương 29: Âm thầm giao dịch
30 Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31 Chương 31: Rất im lặng
32 Chương 32: Giảo khôi
33 Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34 Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35 Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36 Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37 Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38 Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39 Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40 Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41 Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42 Chương 42: Bbq tiền giới
43 Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44 Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45 Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46 Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47 Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48 Chương 48: Bán mình xin cơm
49 Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50 Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51 Chương 51: Mộng đẹp
52 Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53 Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54 Chương 54: Nước mắt của rắn
55 Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56 Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57 Chương 57: Thú yêu đương
58 Chương 58: Ước định
59 Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60 Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61 Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62 Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63 Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64 Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65 Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66 Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67 Chương 67: Mở đầu
68 Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69 Chương 69: Ma hậu
70 Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71 Chương 71: Vô hận thiên
72 Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73 Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74 Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75 Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76 Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77 Chương 77: Ý tưởng tồi
78 Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79 Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80 Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81 Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82 Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83 Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84 Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85 Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86 Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87 Chương 87: Cứ yêu đi
88 Chương 88: Chương kết
89 Chương 89: Ngoại truyện
90 Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!
Chapter

Updated 90 Episodes

1
Chương 1: Tiết tử
2
Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3
Chương 3: Quyến rũ
4
Chương 4: Dụ dỗ
5
Chương 5: Dạy dỗ
6
Chương 6: Dạy dỗ (2)
7
Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8
Chương 8: Đấu pháp
9
Chương 9: Mộc phi huyền
10
Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11
Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12
Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13
Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14
Chương 14: Yêu hận tình thù
15
Chương 15: Luyện yêu thành đan
16
Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17
Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18
Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19
Chương 19: Không nên hận, nên quên
20
Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21
Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22
Chương 22: Không muốn rửa mặt
23
Chương 23: Người chơi cờ dở
24
Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25
Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26
Chương 26: Yêu
27
Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28
Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29
Chương 29: Âm thầm giao dịch
30
Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31
Chương 31: Rất im lặng
32
Chương 32: Giảo khôi
33
Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34
Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35
Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36
Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37
Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38
Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39
Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40
Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41
Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42
Chương 42: Bbq tiền giới
43
Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44
Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45
Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46
Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47
Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48
Chương 48: Bán mình xin cơm
49
Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50
Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51
Chương 51: Mộng đẹp
52
Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53
Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54
Chương 54: Nước mắt của rắn
55
Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56
Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57
Chương 57: Thú yêu đương
58
Chương 58: Ước định
59
Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60
Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61
Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62
Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63
Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64
Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65
Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66
Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67
Chương 67: Mở đầu
68
Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69
Chương 69: Ma hậu
70
Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71
Chương 71: Vô hận thiên
72
Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73
Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74
Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75
Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76
Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77
Chương 77: Ý tưởng tồi
78
Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79
Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80
Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81
Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82
Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83
Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84
Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85
Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86
Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87
Chương 87: Cứ yêu đi
88
Chương 88: Chương kết
89
Chương 89: Ngoại truyện
90
Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!