Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất

Đương nhiên Tô Yên không sợ cô, chính xác là ả đã hận Thất Diệp đến
nghiến răng nghiến lợi. Hiện tại quan hệ của ả và Mộc Phi Huyền đã rất
căng thẳng. Mặc dù Mộc Phi Huyền không có viết thư thôi ả, nhưng anh ta
đã không bao giờ muốn nói chuyện với ả nữa.

Mới đầu Tô Yên nghĩ, chỉ cần qua vài tháng, cơn giận của Mộc Phi
Huyền sẽ tiêu tan. Nhưng ả lầm rồi, lần này cho dù ả giở hết thủ đoạn,
Mộc Phi Huyền cũng không hề có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý. Dĩ nhiên Tô
Yên giận chó đánh mèo, nên trút lên Thất Diệp. Nếu như lúc đó con yêu
nghiệt này chết đi, bây giờ chẳng phải là tốt rồi ư!

Vương Mẫu cũng nhìn Thất Diệp, bảo tọa của bà cao hơn những chổ của
người khác, bếp lò trước mặt cũng cao hơn người ta. Thấy Thất Diệp đứng
yên bất động tại chỗ, sắc mặt của bà càng ngày càng đen. Chúng tiên cũng hận không thể rút mình vào trong, chỉ có điều, Thất Diệp không nhìn
thấy, cô là người mù mà.

Lòng Tô Yêu vui sướng, ai ở trên trời mà không biết tính tình Vương
Mẫu nương nương. Lúc này Thất Diệp đã xem như hoàn toàn đắc tội bà rồi.

“Bích Lạc Tiên Tử to gan, muốn phá rối hội bàn đào ư?” Vương Mẫu
nương nương vừa mở miệng, khí thế rất phi thường. Trong chúng tiên đã có người bắt đầu run rẩy, Thất Diệp vẫn làm giọng thản nhiên “Vốn không có ý đó. Chúc thọ cũng được, nhưng xin nói cho tôi biết, bà đã làm gì để
đáng được tôi tôn kính chứ? Bà đã ban ân gì cho tôi, đáng để tôi khúm
núm?”

Lời vừa nói ra, cả tiên giới đều giận dữ. Cả đời Vương Mẫu nương
nương đoán chừng chưa từng bị ai chất vấn như vậy. Bà giận tái mặt, đứng lên khỏi bảo tọa, run rẩy chỉ vào Thất Diệp, muốn liệt kê từng công lao vĩ đại của mình…. Nhưng mà hồi lâu, phát hiện ra trong đầu toàn là hằng ngày có thiên tướng nào đó đem tặng bà nào là bình Tử Ngọ, Kim Long,
Ngọc Phượng. Hằng ngày có tiên nữ nào đó dệt áo choàng bảy màu cho bà,
hằng này có ai có ai tặng bà thú quý hiếm vân vân…

Thái Bạch Tinh Quân nhìn Vương Mẫu thật sự không tìm ra được gì để
nói, vội nói chữa “Cho dù như thế nào, đối với nương nương bất kính là
có tội, bắt lại trước đi, mau mau mau.”

Nhị Lang Thần không biết dẫn nhánh quân nào đi đến, nhìn ra được lúc
anh ta nhận lệnh là đang tắm cho con chó của anh ta. Hao Thiên Khuyển
trong lồng ngực anh vẫn còn bết đầy sữa tươi, trong không khí nhất thời
cũng tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.

Một đội thiên binh đang định tiến lên, tay Thất Diệp phất ra một vòng tròn lớn về phía sau, chỉ nghe một tiếng vang rất dữ dội, Quảng Hàn
Cung bị chia ra làm hai.

Cô vẫn đứng nghiêm, đôi cánh vàng sáng chói mở rộng sau lưng, tỏa
sáng vô cùng chói mắt. Cũng là một người, một khuôn mặt, nhưng trong
phút chốc đã bộc phát ma khí làm tất cả mọi người đều sợ hãi.

Sắc mặt tất cả thần tiên lúc ấy đều thay đổi, đội thiên binh kia vẫn
đang vây cô vào giữa. Chỉ nghe có tiếng người kêu bên ngoài “Hãy xem
kiếm diệt yêu của ta”

“Hãy xem khóa trói yêu của ta.”

“Hãy xem Cửu âm bạch cốt trảo của ta….”

——

Nhưng Thất Diệp vẫn đứng giữa bình tĩnh, nhìn bọn thiên binh thiên tướng đang vây kín xung quanh cô.

Thái Bạch Tinh Quân vừa nhìn thế, vội vàng nói “Vương Mẫu nương
nương, ngài xem, Bích Lạc Tiên Tử đóng vở hài kịch này cho ngài thưởng
thức thật hay đó, ha ha ha ha” Ông ta vỗ tay cười khan, xung quanh bắt
đầu có vài thần tiên phụ họa “Không nghĩ đến Bích Lạc Thượng Tiên lại có sáng kiến như thế. Sáng kiến không tệ, thật rất hay”

Mặt Vương Mẫu vẫn còn tái xanh, trong chốc lát bà ngồi lại bảo tọa “Tâm ý của Bích Lạc Thượng Tiên ta xin nhận.”

Thất Diệp vung tay áo bỏ đi. Thanh Dương Tử chặn cô lại ở Nam Thiên
Môn. Giọng nói của anh vẫn mang theo một ít than thở “Những kẻ này, lừa
bọn họ chút là được rồi, chọc đến bọn họ làm gì.”

Khi đó đêm đã về khuya, ánh sao lấp lánh giữa những tầng mây màu bạc, giọng nói Thất Diệp đầy chế giễu “Tôi cho rằng đạo chủ Diệt Tự Cảnh
được người người khen ngợi, là người ngay thẳng không biết luồng cúi
chứ.”

Thanh Dương Tử tìm tảng đá màu lam ngồi xuống, cánh tay phải vẫn cầm
phất trần nghiêng nghiêng “Lúc tôi mới tu đạo, sư phụ nói cho tôi biết
tài năng bao nhiêu thì sẽ có trách nhiệm bấy nhiêu.” Anh ta nhìn về
những ngôi sao đang phiêu diêu khắp cõi trời xa “Mỗi lần sư phụ dẫn tôi
đi ra ngoài, đều thấy được thế gian này toàn là bệnh tật, chiến loạn,
nạn đói. Khi đó, tôi cho rằng chỉ cần tôi thành tiên, có lẽ sẽ có thể
chém hết tội nghiệt tam giới, độ được cuộc sống đau thương của thiên
hạ.”

Anh nhẹ thở dài, những ngôi sao trên bầu trời trong mắt anh cũng sáng rực rỡ “Nhưng sau đó, tôi lại phát hiện tôi đã sai rồi. Cõi đời này,
chỉ có sức lực một mình tôi, hoàn toàn chẳng làm được gì cả. Cho nên,
khi tôi kế nhiệm chức đạo chủ Diệt Tự Cảnh, tôi biết vẫn không ngăn được những bệnh tật, chiến loạn, nạn đói này, vẫn có người chết rét đầu
đường, vẫn có người dễ dàng vì miếng ăn mà chết. Nhưng tối thiểu, tôi cố gắng không để xảy ra tình trạng này trong phạm vi ánh mắt của tôi.”

Anh vẫn ngồi trên đá, lần đầu tiên, Thất Diệp nghe ra sự mù mịt trong tiếng nói kia “Đột nhiên, tôi cảm thấy chẳng muốn đắc đạo thành tiên gì cả. Thần tiên đều ở trên tận trời cao, làm sao có thể hiểu rõ được khó
khăn của người trong thiên hạ? Thần tiên ở trên trời, làm sao lại băn
khoăn đến sự sống chết của người trong thiên hạ đây?

“Cho nên, đạo trưởng thường vân du tứ xứ, Diệt Tự Cảnh thường nói đạo chủ không ở đấy.” Lan Y mở miệng, cô vẫn nhớ rõ chuyện năm đó Huyết Ma
làm loạn. Hoàn toàn không thấy bóng dáng Thanh Dương Tử, Quyết Minh Tử
gấp đến mức thiếu chút nửa đập đầu vào tường.

Thanh Dương Tử mỉm cười, phủi bụi trên người, đưa tay kéo tay áo của
Thất Diệp “Bằng hữu, ít ra là bần đạo đang tâm sự với cô, làm ơn bày tỏ
chút đi.”

Vẻ mặt Thất Diệp hờ hững, rất lâu cô mới nói một câu “Một mình, không phải rất khổ cực ư?”

Thanh Dương Tử cười “Trước đây rất cực khổ. Nhưng nhìn thấy bằng hữu, đột nhiên bần đạo cảm thấy tất cả cực khổ cũng đáng giá. Dù sao, sau
này có Bích Lạc Thượng Tiên giúp đỡ, Thanh Dương Tử cũng bớt gánh nặng
trên vai, có thể thở một hơi nhẹ nhõm. Lần này quả thật là phúc của nhân gian.”

Thất Diệp biết mình vừa bị mắc lừa rồi, một hồi lâu lại lắc đầu thở dài “Trách nhiệm vĩ đại ghê”

Hai người sánh vai nhau đi, Lan Y đi theo phía sau, đêm ở Thiên Cung an tĩnh dị thường.

“Bên kia chính là hồ tuyết của Thiên Cung.” Thanh Dương Tử dẫn cô đến đó, hồ tuyết rét lạnh vô cùng, cũng may lúc này Thất Diệp có thể chịu
đựng được cái rét buốt như thế.

“Tại sao ở đây lại lạnh vậy?” Lan Y không ngừng xoa tay, Thanh Dương
Tử nhìn hồ tuyết như có điều suy nghĩ “Bởi vì cuối hồ tuyết, là nơi giao nhau với Vô Hận Thiên”

Lần này, chính Lan Y cũng tái mét mặt mày, hoảng sợ la lên, lại lập
tức che miệng mình. Thất Diệp không giải thích được, chỉ có tâm ma trong người cô khẩn cấp hấp thụ cái lạnh lẽo bức người này “Ma khí thật mạnh”

Ở nơi đây bị băng tuyết bao trùm, đập vào mắt là một dãy trắng xóa.
Thất Diệp cau mày “Vô Hận Thiên là cái gì? Tại sao muốn dẫn tôi đến
đây?”

Thanh Dương Tử cầm tay cô đặt lên tấm băng lạnh lẽo, tâm ma lại càng
tăng sức hấp thu, ma khí này tăng cường tu vi cho hắn rất nhiều.

“Vô Hận Thiên đương nhiên là nơi phong ấn Phong Ma của thần giới trong cuộc đại chiến tiên ma”

Thất Diệp có biết cuộc đại chiến tiên ma đó, cho dù lúc đó chỉ mới là tiểu yêu, cô cũng đã nghe nói đến. Một vị vua sau khi chết không vào
lục đạo luân hồi, ngược lại trở thành ma. Đó chính là thánh ma nguyên
thai đầu tiên, Tiên giới dùng vũ khí cổ thần Phần Thiên Lò phong ấn hắn
tại Vô Hận Thiên, cuộc ác chiến đó người chết đếm không hết.

“Chuyện này có liên quan gì đến tôi?” Vẻ mặt Thất Diệp lạnh lùng. Dĩ
nhiên đạo trưởng Thanh Dương Tử biết tính tình một con ma mắt mù nhất
định là rất hẹp hòi. Cho nên anh ta cười “Nơi này có thể kết tinh được
anh trăng tinh khiết nhất”

Có phải rất châm chọc hay không? Ở một nơi phong ấn ác ma, lại có ánh trăng thuần khiết nhất cả Thiên Cung.

Thanh Dương Tử vô cùng chăm chú kết tinh ánh trăng, Thất Diệp ngồi
lẳng lặng, gió thổi tuyết rơi vào tay áo cô, nhưng lại không hề nhiễm
một chút bụi sương.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Đột nhiên tâm ma trong nội tâm cô mở miệng.

“Liên quan gì đến anh?” Thất Diệp cũng đã học được đối chọi gay gắt
với hắn, tâm ma cũng không thèm để ý, sau đó nói một câu long trời lở
đất “Không phải là cô yêu hắn ta chứ?”

Thất Diệp giống như bị đạp trúng đuôi, nhảy dựng lên trong thoáng chốc, trong lòng càng tức tối mắng tâm ma “Thích cái búa!”

Tâm ma cũng cười hả hê “Không có thì tốt. Trí nhớ của đạo chủ Diệt Tự Cảnh cứ năm trăm năm lại quay trở về số 0. Năm trăm năm sau, chắc chắn
hắn ta sẽ quên hết tất cả mọi chuyện về cô”

“Hả?”

“Người ta giải thích rằng, vì tránh việc vì chuyện tư làm rối loạn kỷ cương, hơn nữa người tu đạo, một khi bị nhiễm tình dục, thì làm sao
thành tiên được? Cho nên, tôi giội trước một chậu nước ở đây, để dập tắt ngọn lửa le lói trong lòng cô…”

Chapter
1 Chương 1: Tiết tử
2 Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3 Chương 3: Quyến rũ
4 Chương 4: Dụ dỗ
5 Chương 5: Dạy dỗ
6 Chương 6: Dạy dỗ (2)
7 Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8 Chương 8: Đấu pháp
9 Chương 9: Mộc phi huyền
10 Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11 Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12 Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13 Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14 Chương 14: Yêu hận tình thù
15 Chương 15: Luyện yêu thành đan
16 Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17 Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18 Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19 Chương 19: Không nên hận, nên quên
20 Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21 Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22 Chương 22: Không muốn rửa mặt
23 Chương 23: Người chơi cờ dở
24 Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25 Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26 Chương 26: Yêu
27 Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28 Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29 Chương 29: Âm thầm giao dịch
30 Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31 Chương 31: Rất im lặng
32 Chương 32: Giảo khôi
33 Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34 Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35 Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36 Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37 Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38 Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39 Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40 Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41 Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42 Chương 42: Bbq tiền giới
43 Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44 Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45 Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46 Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47 Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48 Chương 48: Bán mình xin cơm
49 Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50 Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51 Chương 51: Mộng đẹp
52 Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53 Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54 Chương 54: Nước mắt của rắn
55 Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56 Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57 Chương 57: Thú yêu đương
58 Chương 58: Ước định
59 Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60 Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61 Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62 Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63 Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64 Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65 Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66 Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67 Chương 67: Mở đầu
68 Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69 Chương 69: Ma hậu
70 Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71 Chương 71: Vô hận thiên
72 Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73 Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74 Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75 Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76 Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77 Chương 77: Ý tưởng tồi
78 Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79 Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80 Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81 Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82 Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83 Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84 Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85 Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86 Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87 Chương 87: Cứ yêu đi
88 Chương 88: Chương kết
89 Chương 89: Ngoại truyện
90 Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!
Chapter

Updated 90 Episodes

1
Chương 1: Tiết tử
2
Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3
Chương 3: Quyến rũ
4
Chương 4: Dụ dỗ
5
Chương 5: Dạy dỗ
6
Chương 6: Dạy dỗ (2)
7
Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8
Chương 8: Đấu pháp
9
Chương 9: Mộc phi huyền
10
Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11
Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12
Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13
Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14
Chương 14: Yêu hận tình thù
15
Chương 15: Luyện yêu thành đan
16
Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17
Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18
Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19
Chương 19: Không nên hận, nên quên
20
Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21
Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22
Chương 22: Không muốn rửa mặt
23
Chương 23: Người chơi cờ dở
24
Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25
Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26
Chương 26: Yêu
27
Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28
Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29
Chương 29: Âm thầm giao dịch
30
Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31
Chương 31: Rất im lặng
32
Chương 32: Giảo khôi
33
Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34
Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35
Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36
Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37
Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38
Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39
Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40
Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41
Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42
Chương 42: Bbq tiền giới
43
Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44
Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45
Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46
Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47
Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48
Chương 48: Bán mình xin cơm
49
Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50
Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51
Chương 51: Mộng đẹp
52
Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53
Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54
Chương 54: Nước mắt của rắn
55
Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56
Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57
Chương 57: Thú yêu đương
58
Chương 58: Ước định
59
Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60
Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61
Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62
Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63
Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64
Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65
Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66
Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67
Chương 67: Mở đầu
68
Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69
Chương 69: Ma hậu
70
Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71
Chương 71: Vô hận thiên
72
Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73
Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74
Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75
Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76
Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77
Chương 77: Ý tưởng tồi
78
Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79
Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80
Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81
Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82
Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83
Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84
Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85
Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86
Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87
Chương 87: Cứ yêu đi
88
Chương 88: Chương kết
89
Chương 89: Ngoại truyện
90
Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!