Chương 23: Người chơi cờ dở

Một hôm, Thất Diệp chẳng có việc gì làm, ngoại trừ đánh cờ với Mạc
Hồ, cô cũng không hứng thú với việc khác, vậy thì chơi cờ cũng không tệ. Dĩ nhiên, phần lớn đều là công của Xà Quân. Đã vậy, Mạc Hồ lại là một
người chơi cờ dở, nhường hắn một xe, mã lại thêm một pháo cũng có thể dễ dàng thắng hắn. Hai người cứ thế chơi hết một buổi sáng, Thất Diệp dù
trì độn cũng phải tức giận giậm chân: “Đừng a. . . . . . Mã của người
định để cho pháo của ta ăn sao! ! ! !”

Sau đó xung quanh vang lên tiếng người hầu: “Đại nhân.”

Mỗ Thảo quay đầu liền thấy Xà Quân mặc áo trắng thắt đai lưng màu
đen, Mỗ Thảo nhìn hắn từ trên xuống dưới một lúc lâu: “Xà Quân, mặc đồ
này trông giống như rắn cạp nong nha.”

= =

Xà Quân phất tay ra hiệu, Mạc Hồ ở phương diện này thì rất thông
minh, lập tức đứng dậy, nhường chỗ cho Xà Quân. Trên bàn cờ, quân trắng
quân đen đang trong lúc bất phân thắng bại. Hai người đều đã quen thuộc
chiêu số của nhau, ngươi nghĩ xem, tu hành ở núi Nguyệt Lãng mấy trăm
năm, không có trò vui thì biết sống qua ngày thế nào? Ngày ngày tu đạo,
không phải khiến các động thực vật tu đến ngốc luôn sao?

Cho nên mới nói hơn phân nửa cờ nghệ của Mỗ Thảo là do Xà Quân dạy.
Phân nửa còn lại là do Xà Quân mỗi ngày đều đánh cược với cô, nếu thua
sẽ bị búng mũi. Sau khi chóp mũi Mỗ Thảo bị búng sưng vù thành
Pinocchio, liền treo cổ trên xà nhà [1], tỉnh ngộ biết vươn lên hùng
mạnh.

[1] Nghĩa là khắc khổ học tập

Cuối cùng sau một hồi lâu, Mỗ Thảo ngẩng đầu: “Ấy . . . . . Xà Quân, tôi đi lại một nước cờ được không?”

Xà Quân nhón tay lấy một quân cờ trắng, nhìn bàn cờ kết cục đã định,
tiếc hận lắc đầu: “Không hối hận, xuống tay không thể hối hận.”

“A a a a a a a a ——” Mỗ Thảo duỗi móng vuốt ra hất, cờ rơi xuống đất
bắn tung tóe, lòng đầy căm phẫn hét: “Không chơi với ngươi, quá xấu xa,
đi lại cũng không cho! ! ! !”

Cũng may Xà Quân đã quen với cách chơi cờ của người này, tay bưng
nước trà trên bàn, mỉm cười nhấp một ngụm, thấy Mỗ Thảo vẫn đang tức
giận, không hiểu sao lại muốn cười: “Lại cho nàng một cơ hội trả thù,
muốn hay không?”

“Không chơi, ngươi xấu xa!”

“Chắc chắn?”

“Hừ!”

“Vậy thì ta có thể đi được rồi.” Hắn đứng dậy làm bộ phải đi, Mỗ Thảo vội nói: “Ai, ngươi. . . . . .” Sau đó chụp bàn tay đang cầm trà của Xà Quân, kết cục nước trà bắn lên người cả hai. Mạc Hồ vội vàng chạy qua
muốn lau khô cho hai người, Xà Quân nhìn người đang cúi đầu kia, vẫn
cười tươi ôn nhã: “Mạc Hồ, phiền ngươi pha trà một lần nữa.”

Mạc Hồ không nói gì, hắn bị bắt phải chơi cờ cũng là vạn bất đắc dĩ.
Xà Quân nhìn hắn cầm khay đi như chạy trốn rồi quay đầu nhìn Mỗ Thảo
đang chăm chú bày cờ.

Một bàn tay nắm lấy tay đang bày cờ của cô, Mỗ Thảo vừa ngẩng đầu lên đã dán vào ngực Xà Quân, Xà Quân tươi cười, hôn nhẹ trán của cô. Mỗ
Thảo dễ chịu híp mắt, hai tay ôm cổ hắn, nhìn hắn, mặc cho hắn hôn khắp
chỗ trên mặt mình.

“Xà Quân, chừng nào anh mới dẫn tôi trở về?” Cô nghịch khối ngọc đen
treo trên eo hắn, Xà Quân rất cảnh giác chú ý động tĩnh chung quanh,
nhưng tươi cười trên mặt vẫn chưa dứt: “Sắp rồi. Tiểu Thất, vương bị
thương rất nặng phải không?”

“Hình như là vậy. Vết thương đều nhìn thấy đầu xương, nửa đêm còn ho
ra máu đấy.” Mỗ Thảo dán vào ngực hắn, dường như phát hiện ngoài ngọc
đen ở eo thì có cái càng thú vị hơn, cô thích thú nghịch chiếc nhẫn trên tay Xà Quân.

“Ho ra máu. . . . . .” Xà Quân nhỏ giọng lặp lại một lần, dịu dàng vỗ đầu cô: “Nàng phải ngoan ngoãn, chớ chọc hắn. Chờ xong chuyện bên Huyền Tự Cảnh, ta đón nàng về. Được không?”

Mỗ Thảo rất nghe lời gật đầu, sau đó lại cọ cọ trên người hắn: “Anh lần
sau tới phải mang quả mọng cho tôi, phải chín .” Xà quân mím môi cười:
“Ừ, nàng nghe lời, lần sau ta mang tới.”

“Còn có dâu tây.”

“Mùa này làm gì có dâu tây.”

“Tôi muốn dâu tây!” Mỗ Thảo trừng mắt hạnh.

“Được được được. . . . . .”

“Đúng rồi, còn có!”

“Còn có?”

“Anh bảo Yêu vương đừng có gọi tôi là Tiểu Hắc nữa!”

“Sao nàng không tự nói cho hắn?”

“Hắn. . . . . . Hắn rất hung dữ . . . . . .”

Lúc Mạc Hồ đến đây hai người vẫn ngồi nghiêm chỉnh đánh cờ, một ván
cuối cùng, Mỗ Thảo rốt cuộc thắng, toét miệng cười. Xà Quân khẽ lắc đầu, đứng dậy rời đi.

Chapter
1 Chương 1: Tiết tử
2 Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3 Chương 3: Quyến rũ
4 Chương 4: Dụ dỗ
5 Chương 5: Dạy dỗ
6 Chương 6: Dạy dỗ (2)
7 Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8 Chương 8: Đấu pháp
9 Chương 9: Mộc phi huyền
10 Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11 Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12 Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13 Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14 Chương 14: Yêu hận tình thù
15 Chương 15: Luyện yêu thành đan
16 Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17 Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18 Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19 Chương 19: Không nên hận, nên quên
20 Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21 Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22 Chương 22: Không muốn rửa mặt
23 Chương 23: Người chơi cờ dở
24 Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25 Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26 Chương 26: Yêu
27 Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28 Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29 Chương 29: Âm thầm giao dịch
30 Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31 Chương 31: Rất im lặng
32 Chương 32: Giảo khôi
33 Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34 Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35 Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36 Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37 Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38 Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39 Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40 Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41 Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42 Chương 42: Bbq tiền giới
43 Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44 Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45 Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46 Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47 Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48 Chương 48: Bán mình xin cơm
49 Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50 Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51 Chương 51: Mộng đẹp
52 Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53 Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54 Chương 54: Nước mắt của rắn
55 Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56 Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57 Chương 57: Thú yêu đương
58 Chương 58: Ước định
59 Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60 Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61 Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62 Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63 Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64 Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65 Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66 Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67 Chương 67: Mở đầu
68 Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69 Chương 69: Ma hậu
70 Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71 Chương 71: Vô hận thiên
72 Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73 Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74 Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75 Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76 Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77 Chương 77: Ý tưởng tồi
78 Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79 Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80 Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81 Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82 Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83 Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84 Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85 Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86 Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87 Chương 87: Cứ yêu đi
88 Chương 88: Chương kết
89 Chương 89: Ngoại truyện
90 Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!
Chapter

Updated 90 Episodes

1
Chương 1: Tiết tử
2
Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3
Chương 3: Quyến rũ
4
Chương 4: Dụ dỗ
5
Chương 5: Dạy dỗ
6
Chương 6: Dạy dỗ (2)
7
Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8
Chương 8: Đấu pháp
9
Chương 9: Mộc phi huyền
10
Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11
Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12
Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13
Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14
Chương 14: Yêu hận tình thù
15
Chương 15: Luyện yêu thành đan
16
Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17
Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18
Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19
Chương 19: Không nên hận, nên quên
20
Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21
Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22
Chương 22: Không muốn rửa mặt
23
Chương 23: Người chơi cờ dở
24
Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25
Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26
Chương 26: Yêu
27
Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28
Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29
Chương 29: Âm thầm giao dịch
30
Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31
Chương 31: Rất im lặng
32
Chương 32: Giảo khôi
33
Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34
Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35
Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36
Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37
Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38
Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39
Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40
Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41
Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42
Chương 42: Bbq tiền giới
43
Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44
Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45
Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46
Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47
Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48
Chương 48: Bán mình xin cơm
49
Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50
Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51
Chương 51: Mộng đẹp
52
Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53
Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54
Chương 54: Nước mắt của rắn
55
Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56
Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57
Chương 57: Thú yêu đương
58
Chương 58: Ước định
59
Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60
Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61
Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62
Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63
Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64
Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65
Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66
Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67
Chương 67: Mở đầu
68
Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69
Chương 69: Ma hậu
70
Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71
Chương 71: Vô hận thiên
72
Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73
Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74
Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75
Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76
Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77
Chương 77: Ý tưởng tồi
78
Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79
Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80
Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81
Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82
Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83
Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84
Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85
Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86
Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87
Chương 87: Cứ yêu đi
88
Chương 88: Chương kết
89
Chương 89: Ngoại truyện
90
Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!