Chương 123: Leto

Mưa thu kéo theo tiết trời mát mẻ, ngay sau những trận mưa rào là từng cơn gió lạnh thổi qua, trên mỗi nẻo đường của Ninh thành có không ít lá rụng ướt đẫm nước mưa, tựa như chỉ trong một đêm đã đến cuối thu.

Thi Nhu lấy một bình giữ nhiệt ra từ trong balo rồi đưa mấy viên thuốc cho Dư Niên, thấy Dư Niên lại ho khùng khục, cô sốt ruột nói, “Em thật sự không muốn tới bệnh viện khám sao?”

Dư Niên cầm lấy bình nước vào thuốc, há miệng nuốt xuống, vặn chặt nắp bình rồi mới trả lại cho Thi Nhu, giọng nói hơi khàn, “Không sao, không nghiêm trọng, qua vài ngày chắc sẽ khá hơn.” Khi cậu nói chuyện có giọng mũi rất nặng, tinh thần cũng hơi uể oải nhưng vẫn tươi cười, “Chẳng phải em vừa tự giác uống thuốc sao?”

Thi Nhu vẫn lo cho cậu, lại nói, “Vừa nãy người của tổ chương trình tới hỏi tí nữa em có muốn hát nhép trong khâu hát không, bọn họ biết em bị bệnh, sợ lúc hát xảy ra chuyện gì không ổn.”

Dư Niên không do dự, thẳng thừng từ chối, “Có lẽ âm mũi của em hơi nặng một chút nhưng sẽ không ảnh hưởng tới hiệu quả hiện trường. Hát nhép một lần, sau này cho dù em có hát thật thì cũng sẽ bị nói là hát nhép.”

“Chị cũng nghĩ như vậy, người xem và fans cũng không ngu, hát nhép dễ bị nhìn ra lắm.” Tay Thi Nhu nắm chặt dải băng balo, “Ừm... Niên Niên.”

“Ừ?” Dư Niên uống thuốc, đang lật xem kịch bản chương trình, thấy bộ dáng ngại ngùng không dám nói của Thi Nhu, “Sao vậy?”

Thi Nhu cắn môi, vẫn quyết định nói, “Trên mạng lại bắt đầu bàn tán tình huống gia đình của em, ” cô xoắn xuýt, dứt khoát nói tiếp, “Nói lúc Niên Niên tham gia “Thiên Lại”, ba mẹ Hạ Minh Hi và Tiết Nhã Lâm đều tới trường quay cổ vũ cho bọn họ cho bọn họ nhưng em lại không có.”

Thi Nhu vội vàng nói, “Mấy người một lòng một dạ ngày ngày muốn hắc em thấy em căn bản không có chỗ nào để bọn họ công kích, vậy nên mới nghĩ cách tìm nhược điểm của em.”

“Ừ, em biết, chị Nhu Nhu đang sợ em để bụng chuyện này.” Trái lại Dư Niên không bị ảnh hưởng gì, còn hỏi thêm, “Trên mạng nói như thế nào?”

Thấy Dư Niên quả thật không để bụng chuyện này, Thi Nhu mới chọn ra vài câu, trả lời, “Có người nói lúc trẻ mẹ Niên Niên yêu một người giúp việc anh tuấn trong nhà, muốn gả cho người đó nhưng ông bà ngoại Niên Niên không đồng ý. Sau nhiều lần cãi vã, ông bà ngoại giữ em lại, đoạn tuyệt quan hệ với mẹ em rồi đuổi mẹ em ra khỏi nhà.”

Dư Niên hiểu rõ, chắc Thi Nhu chỉ chọn những lời có thể nghe được nói cho cậu, những lời còn lại, chắc là những giả thiết tràn đầy ác ý.

Lúc này, nhân viên nhắc bọn họ sắp phải lên sân khấu, Dư Niên đóng quyển kịch bản lại, đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ.

Lần này Dư Niên tham gia một show phỏng vấn, thời gian không lâu, tổng cộng chỉ có ba mươi phút. Sau khi hát xong “Tươi Đẹp” để mở màn, Dư Niên đứng bên ghế salon bắt tay với MC nữ Lâm Sa.

Lâm Sa có mái tóc xoăn dài, bề ngoài nhìn hiền thục nết na nhưng trước khi tới trường quay, Mạnh Viễn đã dặn đi dặn lại cậu, show do Lâm Sa chủ trì vô cùng hot, có nhiều fans, nhiệt độ cũng cao nhưng nghệ sĩ tham gia show này luôn có một trải nghiệm cay đắng. Bởi vì phong cách dẫn dắt của Lâm Sa hoàn toàn trái ngược với ngoại hình của cô ấy, cô ấy luôn hỏi một ít câu hỏi khiến người khác khó lòng phòng bị, sơ sẩy một li chui đầu vào rọ, nói Dư Niên nhất định phải cẩn thận 120%.

Sau khi Lâm Sa giới thiệu xong thì hỏi một cách tự nhiên, “Hôm nay là ngày mười chín tháng mười Dương lịch, vậy Dư Niên có biết hôm nay là ngày mấy trong Âm lịch không?”

Dư Niên trả lời, “Biết, hôm nay là mùng chín tháng chín, Tết Trùng cửu.”

Lâm Sa mỉm cười hiền hòa, “Đúng vậy, Tết Trùng cửu là ngày lễ truyền thống của chúng ta, còn được gọi là Tết Kính lão, vào ngày này sẽ có rất nhiều người gửi gắm lời chúc hy vọng ba mẹ mạnh khỏe sống lâu trăm tuổi, thế Dư Niên thì sao?”

Nghe câu hỏi này, nụ cười Dư Niên nhạt đi, cách vài giây mới trả lời, “Gần đây ba tôi không khỏe lắm, tôi hy vọng ông ấy có thể tốt hơn.”

Hồi trước Lâm Sa từng cố ý tìm hiểu qua, Dư Niên vô cùng kiêng kỵ đề tài liên quan tới ba mẹ, vậy nên cô không nghĩ rằng Dư Niên lại thẳng thắn trả lời câu hỏi này. Cô sững người vài giây rồi mới tiếp lời, “Đúng vậy, khoảng thời gian này mẹ tôi phải vào bệnh viện, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu.”

Sau khi ghi hình xong, Dư Niên đi xuống đằng sau sân khấu, Thi Nhu đi tới phía sau Dư Niên, thấp giọng nói, “Trước đó tổ chương trình không có đánh tiếng sẽ hỏi câu này, 80% chính là vì độ hot, muốn đánh em trở tay không kịp!”

Dư Niên gật đầu, “Không sao, trước đó Mạnh ca đã nhắc nhở em, nói rất có thể Lâm Sa sẽ hỏi câu hỏi liên quan. Nhưng mà cũng đúng lúc, có lẽ sau khi mọi người nghe được câu trả lời này của em thì các loại suy đoán trên mạng sẽ ít hơn rất nhiều.”

Thi Nhu lo lắng nhìn Dư Niên, “Niên Niên, em có cảm thấy... mệt mỏi không?”

Biết Thi Nhu đang ám chỉ cái gì, Dư Niên cười một tiếng, “Lúc em quyết định dấn thân vào cái nghề này cũng đã chuẩn bị xong tâm lý rồi. Muốn đạt được thứ gì đó, ví như danh hoặc lợi, vậy nhất định phải trả một cái giá tương ứng. Được nhiều người yêu thích và bảo vệ, tất nhiên cũng sẽ có nhiều người căm ghét và chửi rủa.”

Thi Nhu gật đầu, đang định nói gì đó, điện thoại của Dư Niên vang lên.

Nhìn thấy dãy số trên màn hình là của Hà Kiêu, Dư Niên nhấn nhận.

“Cháu có bận không?”

Dư Niên vui vẻ trả lời, “Không có, cháu vừa mới ghi hình xong, lúc sau cũng không có bận gì hết.”

“Ừ, bác muốn nói cho cháu, chuyện của thẻ tre đã có manh mối rồi. Lúc người bên bác liên lạc với người bán, đối phương đã sớm muốn bán đồ lấy tiền nên thương lượng rất thuận lợi. Đến lúc đó cháu sẽ lấy danh nghĩa của bác, ra mặt thay bác mua đồ về, đồ đưa thẳng cho cháu, sẽ không thành vấn đề.”

Dư Niên biết rõ chắc chắn quá trình không thuận lợi như Hà Kiêu nói nhưng cậu không hỏi nhiều, chỉ nói, “Vâng, cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của bác.”

Trong điện thoại truyền tới tiếng cười rất nhẹ, Hà Kiêu tủm tỉm cười, “Ừ, ngoan.”

Dư Niên rủ mắt, nhìn cái bóng nhạt màu trên đất, “Không ngoan, bác đã nhắc cháu phải mặc thêm quần áo nhưng cháu vẫn bị cảm. Lúc đứng hát trên sân khấu cháu bị nghẹt mũi, thuốc cảm không có tác dụng chút nào, rất khó chịu.”

Nghe Dư Niên nhỏ giọng than phiền, giọng nói của Hà Kiêu càng dịu dàng, “Ừ, không phải Niên Niên của chúng ta không ngoan, là vô tình bị cảm, thuốc cũng không tốt.” Vừa nói, y vừa ho nhẹ vài tiếng, “Bác sĩ tới rồi, bác cúp điện thoại nhé, được không?”

Dư Niên muốn nói, cháu muốn nhìn thấy bác, được không? Nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt xuống, cậu chỉ nhẹ giọng nói, “Vâng, bác nghỉ ngơi cho khỏe.”

Lúc Dư Niên về nhà vừa đúng lúc Lộ Dịch Sâm gửi chi tiết thời gian và địa điểm giao dịch thẻ tre “Quốc Thư” tới cho cậu. Tạ Du ngồi bên cạnh nghe rõ địa danh Dư Niên đọc ra, trong nháy mắt sững người, “Anh biết nơi này.”

Dư Niên vừa gõ chữ trả lời “Cảm ơn bác” vừa tò mò hỏi, “Anh đã từng tới rồi hả?”

“Ừ, học viện âm nhạc Leto cách nơi này không xa, lúc còn học ở đó anh rất thích tới bờ sông cho bồ câu và thiên nga ăn vào cuối tuần.”

Dư Niên không nghĩ tới việc này, cậu cầm tay Tạ Du, chăm chú nhìn vào đôi mắt của đối phương, nhẹ nhàng mỉm cười, “Vậy anh đi cùng em nhé?” Cậu đắn đo lựa lời, “Nếu dư thời gian thì chúng ta có thể cùng tới bờ sông cho bồ câu và thiên nga ăn, sau đó sẽ tới xem Leto một chút?”

Sau khi hỏi xong, Dư Niên có thể nhận ra rõ ràng hô hấp của Tạ Du ngừng lại một khoảng ngắn. Không biết bao lâu sau, cậu mới nghe Tạ Du trả lời, “Ừ.”

Ngày hôm sau, Dư Niên đã tới phòng thu âm từ sớm, album đã tiến vào giai đoạn phối xướng, thấy Mạnh Viễn đã đến trước mình, Dư Niên chào hắn, “Chào buổi sáng, Mạnh ca!”

“Hôm nay tinh thần cậu không tệ nhỉ?” Dư Niên rảnh, Mạnh Viễn cũng rảnh, nhưng do thói quen cuồng việc khó bỏ nên hắn dứt khoát hằng ngày chạy tới giám sát Dư Niên thu âm. Trong tay cầm ly cà phê giấy bốc hơi nghi ngút, Mạnh Viễn nhớ ra, “Đúng rồi. Nhu Nhu có kể lại chuyện ghi hình show tối qua cho tôi, tôi cố ý tìm đoạn phim phỏng vấn tới xem, câu trả lời của cậu không có vấn đề gì, không cần lo lắng.”

Hắn chỉ biết là Dư Niên từng đi gặp mặt cha ruột, khoảng thời gian trước mỗi ngày cậu đều chạy tới chỗ của ông ấy nhưng mà Dư Niên không kể, hắn cũng không hỏi.

“Ok, ” Dư Niên gật đầu rồi cười, “Tôi lại phải xin nghỉ phép mấy ngày rồi, tôi phải bay một chuyến tới nước Áo.”

Động tác uống cà phê của Mạnh Viễn ngừng lại, nhanh chóng phản ứng, “Có tin tức của thẻ tre?”

“Ừ, có tin tức, nếu không xảy ra biến cố gì thì chắc lần này sẽ mua về được, nhưng mà phải nán lại đó mấy ngày.”

Mạnh Viễn khoát tay, “Bây giờ mỗi ngày cậu rảnh đến mức đầu mọc đầy hoa rồi kìa, bay một chuyến tới nước Áo thì có là gì, cậu còn dư thời gian bay từ Nam Cực sang Bắc Cực kia mà! Trong lúc thu âm trạng thái cậu cực tốt, một hai lần đã qua, dù sao thì cậu tự sắp xếp thời gian đi, tôi không quan tâm.”

Thời gian giao dịch thẻ tre Lộ Dịch Sâm gửi Dư Niên là vào buổi chiều ngày hai mươi ba. Buổi sáng Dư Niên thu xong một ca khúc, buổi chiều lập tức ngồi máy bay với Tạ Du đến nước Áo.

Thời gian máy bay hạ cánh là năm giờ chiều theo giờ địa phương, đồng hồ sinh học của Dư Niên rất chính xác, từ khi bắt đầu lên xe đã dựa vào vai Tạ Du ngủ gật, nhưng cậu cố gắng duy trì tỉnh táo, mơ màng hỏi, “Lúc anh đi học ở Leto thì anh trọ ngoài trường hả?”

Nắng chiều ấm áp xuyên qua cửa kính xe rọi vào khuôn mặt Dư Niên, khiến con ngươi của cậu đổi sang màu hổ phách trong veo. Ngón tay Tạ Du nhẹ nhàng chạm vào ánh nắng còn vương trên lông mi của cậu, “Ừ” một tiếng, “Khi đó anh không thích giao tiếp hay sống chung với người khác, mà ký túc của Leto là hai người một phòng nên anh bèn chuyển ra khỏi trường. Ba anh thu xếp cho anh, mua một căn nhà nhỏ ven sông, tạo điều kiện cho anh tập đàn.”

Ánh mặt trời chiếu vào Dư Niên, cậu hơi nheo mắt lại, giống như một con mèo đang thoải mái sưởi nắng, giọng điệu lười biếng, “Chúng ta cũng ở đó đúng không?”

“Ừ, gần nhà có một tiệm sườn heo chiên rất ngon, nước sốt do đích thân ông chủ làm. Bánh táo cuộn* của tiệm đó rất ngon, vị hơi chua, có một khoảng thời gian buổi sáng anh luyện đàn xong sẽ tới đó mua bánh táo cuộn ăn sáng, ăn xong vừa đúng giờ vào học.”

“Bình thường mấy giờ anh dậy luyện đàn?”

“Sáu giờ, tập một giờ, bảy giờ rưỡi ra ngoài ăn sáng, đúng tám giờ vào học.”

Giọng nói khàn khàn dịu dàng của Tạ Du đưa cậu chìm sâu vào cơn buồn hơn, Dư Niên gắng gượng mở mắt, nhìn những tòa nhà trắng cổ kính ngoài cửa xe, dường như có thể nhìn thấy thiếu niên Tạ Du mặc đồng phục đuôi tôm trắng tinh của Leto, ôm một xấp bản nhạc, tràn trề đam mê bước trên đường phố hửng sáng đông người lại qua.

————————————————-

*Bánh táo cuộn: Apfelstrudel là một món bánh strudel có truyền thống từ Viên, một loại bánh bột mì nướng ngọt phổ biến ở Áo, Đức và nhiều nước từng thuộc Đế quốc Áo-Hung

Chapter
1 Chương 1: “cậu mà không nổi, thiên lý nan dung!”
2 Chương 2: “Đệt mợ!!! Tạ Du cậu cũng biết xấu hổ hả?”
3 Chương 3: “Chính là giọng hát này.”
4 Chương 4: “Ừ— trao đổi họ tên.”
5 Chương 5: “Hoa tường vi rất đẹp.”
6 Chương 6: “Tâm trạng cậu không tốt hả?”
7 Chương 7: “đối thủ phiền phức nhất của cậu, là tôi”
8 Chương 8: “Mạng của tôi đều do đồ Nhắc tuồng ban cho.”
9 Chương 9: “Được rồi được rồi, ngài vui là được!”
10 Chương 10: “Tối hôm nay tất cả phòng riêng đều miễn phí.”
11 Chương 11: “Tin tôi đi, nhất định không sai!”
12 Chương 12: “Dư Niên rất tốt, cậu ấy sẽ không làm việc đó.”
13 Chương 13: “Tâm trạng cậu tốt hơn chưa?”
14 Chương 14: “Không phải vậy thì cậu cho rằng vì cái gì?”
15 Chương 15: “cảm ơn bánh ngọt của anh!”
16 Chương 16: Dư Niên hiểu rõ, biết mình bị xem là đá kê chân rồi
17 Chương 17: Tình nghĩa anh em từ Thuở “dấm đài” thật sự chẳng đáng một xu!
18 Chương 18: “đây là số điện thoại của tôi.”
19 Chương 19: “Tôi muốn nhìn cậu ấy một chút.”
20 Chương 20: “Giọng hát này hay quá!”
21 Chương 21: Hình như đang. . . . . . dỗ mình?
22 Chương 22: Rất muốn thưởng tiền cho stylist này
23 Chương 23: “Tôi tự biết chừng mực.”
24 Chương 24: “Ừ, tôi muốn cho cậu ấy tiền tiêu.”
25 Chương 25: “Cô ta bán thảm, em cũng vậy.”
26 Chương 26: “Niên Niên cẩn thận đừng đụng vào!”
27 Chương 27: Dư Niên, mặc đồ Cẩn thận! !
28 Chương 28: Tạ Tiểu Du, vậy mười mấy năm đánh đàn của cậu thì Sao?
29 Chương 29: “#Dư_Niên_rửa_mối_nhục_xưa, có gì nhìn được không?”
30 Chương 30: “Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?”
31 Chương 31: Đây chắc là một loại . . . Tình thú?
32 Chương 32: “Đây là bí mật nhỏ của tôi”
33 Chương 33: “Mong anh bình an.”
34 Chương 34: Con trai à, ba rất thất vọng về con!
35 Chương 35: “Tối nay sao trời đẹp lắm.”
36 Chương 36: “Tạ Du, gần đây anh có khỏe không?” “Không khỏe lắm.”
37 Chương 37: “Chậc chậc chậc, chị hiểu rồi, em đây là Vừa thèm nhỏ dãi nhan sắc đối phương, lại vừa thích nhân ca�
38 Chương 38: “Dư Niên thích một người mẫu cao hơn cậu ấy, lại còn cực kỳ Xinh đẹp, có thể một tay ép cậu ấy vào tư
39 Chương 39: “Cậu có muốn vào ngồi không?”
40 Chương 40: “Xin lỗi, tạm thời tôi có việc, không thể đến chỗ hẹn rồi.”
41 Chương 41: Là tôi, ý kiến?
42 Chương 42: Không nghĩ rằng sẽ gặp được kinh hỉ
43 Chương 43: Dắt tay
44 Chương 44: “Bạn tôi gửi tin nhắn, nói là anh ấy uống nhiều quá, hỏi tôi có thể tới đón anh ấy không.”
45 Chương 45: “Niên Niên, đầu tôi đau.”
46 Chương 46: Cái này là bị búa vả chứ không phải bị tay vả mặt nữa rồi!
47 Chương 47: “không muốn bị nghề tay trái ảnh hưởng đến việc học”
48 Chương 48: Cậu ấy cực kỳ ngọt, ngọt đến mức khiến tim tôi mềm nhũn
49 Chương 49: “Niên Niên, ngẩng đầu.”
50 Chương 50: “Bạn tên Niên Niên Hữu Dư này, . . .”
51 Chương 51: “Nói cho tôi địa chỉ, tôi tới ngay đây.”
52 Chương 52: Điều ước sinh nhật đầu tiên trong hai mươi hai năm qua của tôi chính là. . .
53 Chương 53: “Nếu không thì . . . Tôi đút cho anh nhé?”
54 Chương 54: “Ừ, tôi đây.”
55 Chương 55: “Cậu ấy là người ông có thể bắt nạt?”
56 Chương 56: “Vờ Lờ, thế giới thật vi diệu . . .”
57 Chương 57: “Ngày mai trừ canh xương sườn thì anh có muốn ăn thêm gì không?”
58 Chương 58: Fanfic CP Du Ngư
59 Chương 59: . . . Bá tổng sẽ không đỏ mặt!
60 Chương 60: “Vâng, con cũng tình nguyện.”
61 Chương 61: Tiếp ứng
62 Chương 62: “không mua nổi đồ ăn ngoài”
63 Chương 63: ‘Em có hài lòng với những thứ này không?’
64 Chương 64: “Niên Niên, không sao, tôi tìm được cậu rồi.”
65 Chương 65: “Niên Niên, cậu . . . Có muốn nếm lại không?”
66 Chương 66: “Niên Niên, tôi, tôi đói!”
67 Chương 67: “Niên Niên, tôi ăn đồ ăn cậu làm, vậy tôi là người cậu thích sao?”
68 Chương 68: “Niên Niên, nơi này nữa, được không?”
69 Chương 69: “Em cũng không thể sao?” “Dĩ nhiên, dĩ nhiên em . . . Có thể.”
70 Chương 70: “Cậu đang uy hiếp tôi?”
71 Chương 71: “Niên Niên của anh, xứng đáng được nhận thứ tốt nhất.”
72 Chương 72: “Bởi vì anh muốn nhanh chóng hôn em.”
73 Chương 73: #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời
74 Chương 74: “Bỗng nhiên em vô cùng muốn hôn anh.”
75 Chương 75: “Niên Niên, đừng nhìn anh hoài nữa.”
76 Chương 76: “. . . Cậu dùng hai trăm triệu, mua một tờ giấy ở hội đấu giá Nguyên gia!”
77 Chương 77: “Mấy thứ này, coi như thằng bé mua thú vui đi.”
78 Chương 78: “Vì, vì sao anh biết bài hát này?”
79 Chương 79: “Không vất vả, anh cầu còn không được.”
80 Chương 80: “. . . Nhưng ban ngày chúng ta không thể làm chuyện dâm loạn được.”
81 Chương 81: “Hình như . . . đúng là có thể dùng một tay ép em lên tường hôn thật?”
82 Chương 82: “Bởi vì có một người tên Tiếu Đình đang cản đường em”
83 Chương 83: “nhưng nói người đi cùng với Dư Niên trong hình là Tạ tổng, tao bị điên mới tin mày”
84 Chương 84: “. . . Người đằng sau Dư Niên không chỉ có bình giấm lớn hết phần thiên hạ mà tính bao che khuyết điểm cũng lớn nh
85 Chương 85: “Không, không phải anh, thật sự không phải anh!”
86 Chương 86: “Anh bôi thuốc cho em!”
87 Chương 87: Niên Niên ngồi máy bay của Tạ tổng đi về? ? ?
88 Chương 88: “Anh chia một nửa sinh nhật của anh cho em, được không?”
89 Chương 89: Niên Niên tự mình động thủ đánh người, đau tay
90 Chương 90: “không hẹn hò, mấy chuyện phiền lòng cũng không có!”
91 Chương 91: “. . . Tôi nói hết cho Dư Niên rồi”
92 Chương 92: “Tạ Tiểu Du này, Niên Niên Hữu Dư nhà cậu . . . đi rồi.”
93 Chương 93: “Suỵt”
94 Chương 94: “Chỉ cần bản lĩnh thâm sâu, nhặt đại đồ Ven đường cũng hốt được món hời!”
95 Chương 95: “Cảm ơn anh đã đến bên em.”
96 Chương 96: “Bạn trai em thật —— “
97 Chương 97: “Mị không có hiểu thế giới của người giàu”
98 Chương 98: “. . . Tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?”
99 Chương 99: “Ừ, mẹ Tạ Du, hẹn gặp tôi.”
100 Chương 100: Tài liệu tham khảo tình yêu
101 Chương 101: “Dư Niên nhận tiền làm giám khảo, tại sao còn dám thách thức tổ chương trình?”
102 Chương 102: “. . .quà kỷ niệm chín mươi chín ngày ta bên nhau.”
103 Chương 103: “Chờ sau này anh đánh đàn cho em nghe nhé.”
104 Chương 104: “Niên Niên, cậu lại lên đầu đề!”(hồi hai)
105 Chương 105: “Bọn họ xúc phạm tôi đúng không? Vậy thì tôi trả lại là được.”
106 Chương 106: Niên Niên gian lận (Hồi hai)
107 Chương 107: “Suy nghĩ rất tốt, nhưng mà, đó là tranh giả.”
108 Chương 108: Sóng gió nổi lên (hồi hai)
109 Chương 109: “. . . Quan hệ thân thích giữa Dư Niên và Úc Thanh cụ thể là gì?”
110 Chương 110: “Úc Thanh là đại tiểu thư Thịnh gia, vậy em họ Dư Niên của cô . . .”
111 Chương 111: #Dạy_cưng_cách_xây_dựng_hình_tượng_quý_công_tử (hồi hai)
112 Chương 112: “Thì ra có người nhân lúc em ngủ lặng lẽ hôn em.”
113 Chương 113: “Niên Niên rất ngọt, muốn ăn.”
114 Chương 114: Ảnh đăng lên là một cổ tay đang đeo đồng hồ đôi giống hệt cái của Dư Niên, chỉ kèm theo chữ: Nhìn
115 Chương 115: “. . . Con là niềm kiêu ngạo của thầy.”
116 Chương 116: “Được, vậy tôi sẵn lòng đi gặp bác Hà Kiêu với bác.”
117 Chương 117: “Xin lỗi, tôi không muốn.”
118 Chương 118: “Nếu có một ngày anh rời khỏi em thì anh muốn trở thành ngọn đèn đầu giường em, . . .”
119 Chương 119: “Tạ Du, em thật sự vô cùng sợ . . .”
120 Chương 120: “Vậy anh quyết định giúp em nhé, được không?”
121 Chương 121: Mua đứt
122 Chương 122: “. . .tôi biết Tạ Du”
123 Chương 123: Leto
124 Chương 124: “. . .nếu như anh muốn chơi piano, vậy em chính là người nghe trung thành nhất của anh.”
125 Chương 125: “Tạ Du, em tìm được đồ Về rồi.”
126 Chương 126: “Ngứa, gãi cho em. . .”
127 Chương 127: “. . . Tôi vô cùng vinh hạnh, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.”
128 Chương 128: “Anh đi gặp ông ấy với em đi, . . .”
129 Chương 129: “Niên Niên, có thể gọi bác một tiếng —— “
130 Chương 130: “. . . Tí nữa còn phải thu nhạc đệm.”
131 Chương 131: “Muốn bây giờ.”
132 Chương 132: Danh sách
133 Chương 133: “Thứ em muốn, anh cũng muốn làm cho em.”
134 Chương 134: Cùng xuất hiện trên sân khấu
135 Chương 135: Người em/anh yêu
136 Chương 136: “Gặp được anh, có lẽ chính là chuyện tốt đẹp nhất cả đời này của em.”
Chapter

Updated 136 Episodes

1
Chương 1: “cậu mà không nổi, thiên lý nan dung!”
2
Chương 2: “Đệt mợ!!! Tạ Du cậu cũng biết xấu hổ hả?”
3
Chương 3: “Chính là giọng hát này.”
4
Chương 4: “Ừ— trao đổi họ tên.”
5
Chương 5: “Hoa tường vi rất đẹp.”
6
Chương 6: “Tâm trạng cậu không tốt hả?”
7
Chương 7: “đối thủ phiền phức nhất của cậu, là tôi”
8
Chương 8: “Mạng của tôi đều do đồ Nhắc tuồng ban cho.”
9
Chương 9: “Được rồi được rồi, ngài vui là được!”
10
Chương 10: “Tối hôm nay tất cả phòng riêng đều miễn phí.”
11
Chương 11: “Tin tôi đi, nhất định không sai!”
12
Chương 12: “Dư Niên rất tốt, cậu ấy sẽ không làm việc đó.”
13
Chương 13: “Tâm trạng cậu tốt hơn chưa?”
14
Chương 14: “Không phải vậy thì cậu cho rằng vì cái gì?”
15
Chương 15: “cảm ơn bánh ngọt của anh!”
16
Chương 16: Dư Niên hiểu rõ, biết mình bị xem là đá kê chân rồi
17
Chương 17: Tình nghĩa anh em từ Thuở “dấm đài” thật sự chẳng đáng một xu!
18
Chương 18: “đây là số điện thoại của tôi.”
19
Chương 19: “Tôi muốn nhìn cậu ấy một chút.”
20
Chương 20: “Giọng hát này hay quá!”
21
Chương 21: Hình như đang. . . . . . dỗ mình?
22
Chương 22: Rất muốn thưởng tiền cho stylist này
23
Chương 23: “Tôi tự biết chừng mực.”
24
Chương 24: “Ừ, tôi muốn cho cậu ấy tiền tiêu.”
25
Chương 25: “Cô ta bán thảm, em cũng vậy.”
26
Chương 26: “Niên Niên cẩn thận đừng đụng vào!”
27
Chương 27: Dư Niên, mặc đồ Cẩn thận! !
28
Chương 28: Tạ Tiểu Du, vậy mười mấy năm đánh đàn của cậu thì Sao?
29
Chương 29: “#Dư_Niên_rửa_mối_nhục_xưa, có gì nhìn được không?”
30
Chương 30: “Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?”
31
Chương 31: Đây chắc là một loại . . . Tình thú?
32
Chương 32: “Đây là bí mật nhỏ của tôi”
33
Chương 33: “Mong anh bình an.”
34
Chương 34: Con trai à, ba rất thất vọng về con!
35
Chương 35: “Tối nay sao trời đẹp lắm.”
36
Chương 36: “Tạ Du, gần đây anh có khỏe không?” “Không khỏe lắm.”
37
Chương 37: “Chậc chậc chậc, chị hiểu rồi, em đây là Vừa thèm nhỏ dãi nhan sắc đối phương, lại vừa thích nhân ca�
38
Chương 38: “Dư Niên thích một người mẫu cao hơn cậu ấy, lại còn cực kỳ Xinh đẹp, có thể một tay ép cậu ấy vào tư
39
Chương 39: “Cậu có muốn vào ngồi không?”
40
Chương 40: “Xin lỗi, tạm thời tôi có việc, không thể đến chỗ hẹn rồi.”
41
Chương 41: Là tôi, ý kiến?
42
Chương 42: Không nghĩ rằng sẽ gặp được kinh hỉ
43
Chương 43: Dắt tay
44
Chương 44: “Bạn tôi gửi tin nhắn, nói là anh ấy uống nhiều quá, hỏi tôi có thể tới đón anh ấy không.”
45
Chương 45: “Niên Niên, đầu tôi đau.”
46
Chương 46: Cái này là bị búa vả chứ không phải bị tay vả mặt nữa rồi!
47
Chương 47: “không muốn bị nghề tay trái ảnh hưởng đến việc học”
48
Chương 48: Cậu ấy cực kỳ ngọt, ngọt đến mức khiến tim tôi mềm nhũn
49
Chương 49: “Niên Niên, ngẩng đầu.”
50
Chương 50: “Bạn tên Niên Niên Hữu Dư này, . . .”
51
Chương 51: “Nói cho tôi địa chỉ, tôi tới ngay đây.”
52
Chương 52: Điều ước sinh nhật đầu tiên trong hai mươi hai năm qua của tôi chính là. . .
53
Chương 53: “Nếu không thì . . . Tôi đút cho anh nhé?”
54
Chương 54: “Ừ, tôi đây.”
55
Chương 55: “Cậu ấy là người ông có thể bắt nạt?”
56
Chương 56: “Vờ Lờ, thế giới thật vi diệu . . .”
57
Chương 57: “Ngày mai trừ canh xương sườn thì anh có muốn ăn thêm gì không?”
58
Chương 58: Fanfic CP Du Ngư
59
Chương 59: . . . Bá tổng sẽ không đỏ mặt!
60
Chương 60: “Vâng, con cũng tình nguyện.”
61
Chương 61: Tiếp ứng
62
Chương 62: “không mua nổi đồ ăn ngoài”
63
Chương 63: ‘Em có hài lòng với những thứ này không?’
64
Chương 64: “Niên Niên, không sao, tôi tìm được cậu rồi.”
65
Chương 65: “Niên Niên, cậu . . . Có muốn nếm lại không?”
66
Chương 66: “Niên Niên, tôi, tôi đói!”
67
Chương 67: “Niên Niên, tôi ăn đồ ăn cậu làm, vậy tôi là người cậu thích sao?”
68
Chương 68: “Niên Niên, nơi này nữa, được không?”
69
Chương 69: “Em cũng không thể sao?” “Dĩ nhiên, dĩ nhiên em . . . Có thể.”
70
Chương 70: “Cậu đang uy hiếp tôi?”
71
Chương 71: “Niên Niên của anh, xứng đáng được nhận thứ tốt nhất.”
72
Chương 72: “Bởi vì anh muốn nhanh chóng hôn em.”
73
Chương 73: #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời
74
Chương 74: “Bỗng nhiên em vô cùng muốn hôn anh.”
75
Chương 75: “Niên Niên, đừng nhìn anh hoài nữa.”
76
Chương 76: “. . . Cậu dùng hai trăm triệu, mua một tờ giấy ở hội đấu giá Nguyên gia!”
77
Chương 77: “Mấy thứ này, coi như thằng bé mua thú vui đi.”
78
Chương 78: “Vì, vì sao anh biết bài hát này?”
79
Chương 79: “Không vất vả, anh cầu còn không được.”
80
Chương 80: “. . . Nhưng ban ngày chúng ta không thể làm chuyện dâm loạn được.”
81
Chương 81: “Hình như . . . đúng là có thể dùng một tay ép em lên tường hôn thật?”
82
Chương 82: “Bởi vì có một người tên Tiếu Đình đang cản đường em”
83
Chương 83: “nhưng nói người đi cùng với Dư Niên trong hình là Tạ tổng, tao bị điên mới tin mày”
84
Chương 84: “. . . Người đằng sau Dư Niên không chỉ có bình giấm lớn hết phần thiên hạ mà tính bao che khuyết điểm cũng lớn nh
85
Chương 85: “Không, không phải anh, thật sự không phải anh!”
86
Chương 86: “Anh bôi thuốc cho em!”
87
Chương 87: Niên Niên ngồi máy bay của Tạ tổng đi về? ? ?
88
Chương 88: “Anh chia một nửa sinh nhật của anh cho em, được không?”
89
Chương 89: Niên Niên tự mình động thủ đánh người, đau tay
90
Chương 90: “không hẹn hò, mấy chuyện phiền lòng cũng không có!”
91
Chương 91: “. . . Tôi nói hết cho Dư Niên rồi”
92
Chương 92: “Tạ Tiểu Du này, Niên Niên Hữu Dư nhà cậu . . . đi rồi.”
93
Chương 93: “Suỵt”
94
Chương 94: “Chỉ cần bản lĩnh thâm sâu, nhặt đại đồ Ven đường cũng hốt được món hời!”
95
Chương 95: “Cảm ơn anh đã đến bên em.”
96
Chương 96: “Bạn trai em thật —— “
97
Chương 97: “Mị không có hiểu thế giới của người giàu”
98
Chương 98: “. . . Tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?”
99
Chương 99: “Ừ, mẹ Tạ Du, hẹn gặp tôi.”
100
Chương 100: Tài liệu tham khảo tình yêu
101
Chương 101: “Dư Niên nhận tiền làm giám khảo, tại sao còn dám thách thức tổ chương trình?”
102
Chương 102: “. . .quà kỷ niệm chín mươi chín ngày ta bên nhau.”
103
Chương 103: “Chờ sau này anh đánh đàn cho em nghe nhé.”
104
Chương 104: “Niên Niên, cậu lại lên đầu đề!”(hồi hai)
105
Chương 105: “Bọn họ xúc phạm tôi đúng không? Vậy thì tôi trả lại là được.”
106
Chương 106: Niên Niên gian lận (Hồi hai)
107
Chương 107: “Suy nghĩ rất tốt, nhưng mà, đó là tranh giả.”
108
Chương 108: Sóng gió nổi lên (hồi hai)
109
Chương 109: “. . . Quan hệ thân thích giữa Dư Niên và Úc Thanh cụ thể là gì?”
110
Chương 110: “Úc Thanh là đại tiểu thư Thịnh gia, vậy em họ Dư Niên của cô . . .”
111
Chương 111: #Dạy_cưng_cách_xây_dựng_hình_tượng_quý_công_tử (hồi hai)
112
Chương 112: “Thì ra có người nhân lúc em ngủ lặng lẽ hôn em.”
113
Chương 113: “Niên Niên rất ngọt, muốn ăn.”
114
Chương 114: Ảnh đăng lên là một cổ tay đang đeo đồng hồ đôi giống hệt cái của Dư Niên, chỉ kèm theo chữ: Nhìn
115
Chương 115: “. . . Con là niềm kiêu ngạo của thầy.”
116
Chương 116: “Được, vậy tôi sẵn lòng đi gặp bác Hà Kiêu với bác.”
117
Chương 117: “Xin lỗi, tôi không muốn.”
118
Chương 118: “Nếu có một ngày anh rời khỏi em thì anh muốn trở thành ngọn đèn đầu giường em, . . .”
119
Chương 119: “Tạ Du, em thật sự vô cùng sợ . . .”
120
Chương 120: “Vậy anh quyết định giúp em nhé, được không?”
121
Chương 121: Mua đứt
122
Chương 122: “. . .tôi biết Tạ Du”
123
Chương 123: Leto
124
Chương 124: “. . .nếu như anh muốn chơi piano, vậy em chính là người nghe trung thành nhất của anh.”
125
Chương 125: “Tạ Du, em tìm được đồ Về rồi.”
126
Chương 126: “Ngứa, gãi cho em. . .”
127
Chương 127: “. . . Tôi vô cùng vinh hạnh, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.”
128
Chương 128: “Anh đi gặp ông ấy với em đi, . . .”
129
Chương 129: “Niên Niên, có thể gọi bác một tiếng —— “
130
Chương 130: “. . . Tí nữa còn phải thu nhạc đệm.”
131
Chương 131: “Muốn bây giờ.”
132
Chương 132: Danh sách
133
Chương 133: “Thứ em muốn, anh cũng muốn làm cho em.”
134
Chương 134: Cùng xuất hiện trên sân khấu
135
Chương 135: Người em/anh yêu
136
Chương 136: “Gặp được anh, có lẽ chính là chuyện tốt đẹp nhất cả đời này của em.”