Chương 8: “Mạng của tôi đều do đồ Nhắc tuồng ban cho.”

Lúc này, trợ lý Phương Hoài vội vội vàng vàng chạy tới, chú ý tới bầu không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, giọng nói nhỏ hơn không ít, “Phương ca, đằng trước thông báo đến lượt anh đợi lên sân khấu rồi.”

Phương Hoài nhìn Dư Niên một chút, hừ lạnh một tiếng, quay người sải bước đi.

Dư Niên ngồi xuống một lần nữa, nhắm mắt hai giây, quét sạch hết thảy những thứ liên quan tới “Phương Hoài” từ trong đầu ra ngoài, lại một lần nữa tập trung chú ý vào lời bài hát trước mặt.

Cậu vẫn luôn hiểu rõ, năng lực thuộc lời bài hát của bản thân vô cùng thê thảm, tuy nhiên năng lực quên ca từ lại vô cùng tuyệt vời, cho nên mới cẩn thận chọn một trong những ca khúc của nữ ca sĩ Úc Thanh đang nổi —— “Dã”, nghĩ độ khó chắc phải thấp hơn rất nhiều, lại không nghĩ rằng làm thế nào cũng không thuộc được.

Xem ra chỉ có thể sống nương tựa vào đồ nhắc tuồng rồi.

Thời gian chờ đợi cũng không tính là dài, nhưng bởi vì cậu là người cuối cùng ra sân, mãi cho đến khi người bên trong phòng hóa trang đều đi hết sạch thì cuối cùng mới đến phiên cậu ra ngoài đợi lên sân khấu.

Dư Niên vốn cho là bản thân sẽ vô cùng khẩn trương, nhưng càng đến gần sân khấu, cậu càng bình tĩnh, đến lúc đeo tai nghe vào thì nhịp tim vẫn ổn định.

Thợ trang điểm làm xong cho cậu tạo hình cuối cùng, sau khi xác định tất cả đã ổn thỏa, Dư Niên cởi dây lụa mỏng màu đen bán trong suốt từ trên cổ tay xuống, bắt đầu từ trên tai trái, giao nhau vòng qua tai phải, che lại đôi mắt, cuối cùng buộc một nút thắt.

Xác định đã buộc chặt, cậu hơi nghiêng đầu, cảm giác khung cảnh phía trước mờ mờ, sau đó nghe thấy được tiếng hít vào rõ rệt của thợ trang điểm.

Khóe môi Dư Niên cong lên một nụ cười, xuyên qua vải mỏng nhìn về phía chỗ thợ trang điểm đứng, “Xin hỏi hiệu quả thế nào?”

“Vượt qua cả mong đợi!” Thợ trang điểm nhìn vải mỏng tôn lên màu da trắng của Dư Niên, khen ngợi, “Rất đẹp, cố lên!”

“Ừ, ” Dư Niên điều chỉnh tai nghe một lần cuối cùng, “Cảm ơn anh.”

Đến lượt cậu lên sân khấu rồi.

Sân khấu đang lên xuống ngừng hoạt động, Dư Niên dựa vào tầm nhìn lờ mờ và hình ảnh nhớ được lúc diễn thử có hóa trang lần trước, vững vàng đứng ở trên sân khấu. Giờ phút này, vô số ánh đèn hội tụ trên người cậu, cậu là tiêu điểm duy nhất tại hiện trường.

Người ghi hình nhanh chóng cắt hình ảnh đặc tả cậu lên màn hình lớn.

Cơ thể Dư Niên thon thả cao ráo, giày ngắn bó ống quần đen lại, ra đường cong bắp chân vô cùng đều đặn. Hai nút áo trên cùng của áo sơ mi cùng màu mở ra, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ. Ống tay áo xắn đến khuỷu tay, cánh tay nhỏ đầy cơ bắp, cổ tay nhỏ gầy và ngón tay khớp xương rõ ràng, cực kì hoàn mĩ.

Mà thứ khiến người khác khó dời mắt nhất, là khuôn mặt của cậu. Dải lụa đen che lại đôi mắt, không chỉ không giảm đi nửa phần nhan sắc của cậu, trái lại còn thêm phần lạnh lùng và khí chất.

Ngay lúc dưới sân khấu yên tĩnh thì tiếng nhạc violon nhẹ nhàng vang lên, vài giây sau, một giọng hát vô cùng trong trẻo không sai một ly vang lên cùng tiếng nhạc, trong nháy mắt thông qua micro trên sân khấu bắt được tất cả hô hấp của mọi người.

Mạnh Viễn đứng dưới sân khấu, ngửa đầu chăm chú quan sát Dư Niên đứng chính giữa sân khấu, không kìm lòng nổi, nở nụ cười.

Đây chính là người hắn chọn.

Dường như dải lụa màu đen dưới ngọn đèn phát ra ánh bạc, mái tóc đen nhánh rủ xuống đến đuôi mắt, lộ ra sống mũi thẳng tắp, vành môi rõ ràng, đường cằm gần như hoàn mỹ rồi đến đôi mắt bị che kín, kinh diễm hết thảy ánh mắt của mọi người.

Giọng hát Dư Niên trong trẻo mang theo vài phần lãnh đạm, mỗi một động tác đều khớp với nhạc, mỗi một cơ bắp trên người đều theo nghe theo tiết tấu chỉ huy từ cậu, không sai một ly.

Mạnh Viễn nhớ lại mỗi tối bản thân lặng lẽ đi đến tầng 33, không cần biết là ngày nào, đèn phòng tập vẫn luôn sáng.

Dư Niên giống như không biết mệt mỏi viết như thế nào, một lần lại một lần lặp lại động tác, cố hết sức làm tốt nhất. Thường mệt mỏi nằm sấp trên sàn rồi mấy phút sau đứng lên, sau đó tiếp tục luyện.

Hắn đã từng gặp qua nghệ nhân có thiên phú cao nhất, nghệ nhân chăm chỉ nhất  —— chưa từng.

Ca khúc đến tiết tấu cao, Dư Niên mạnh mẽ dùng sức ở eo, xoay người, chân phải mang giày ngắn màu đen nhảy theo tiết tấu trên sân khấu, tay trái giơ về phía sau, nhẹ nhàng dùng sức kéo dải lụa đen che mắt. Một giây sau, lụa mỏng buông xuống, một đôi mắt đoạt nhân tâm xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Dư Niên nhìn về phía ống kính, khẽ cười, trong mắt giống như có cả dải ngân hà.

Mạnh Viễn nghe thấy được từ ghế khán giả truyền tới tiếng thốt kinh ngạc và tiếng thét chói tai.

Dư Niên giống như người vốn dĩ nên đứng trên đài nhận ánh mắt chăm chú của vạn người.

Chương trình chưa ghi hình xong, nhưng Mạnh Viễn đã kết luận, mình mời người phỏng vấn độc quyền xong thì giàu to rồi.

Ca khúc không dài, cộng thêm phách khúc nhạc dạo cũng chỉ có bốn phút. Nhịp cuối cùng rơi xuống, Dư Niên đứng lại. Cậu thuận tay nhặt lên dải lụa màu đen bán trong suốt lúc trước vứt trên sân khấu, quấn lên cổ tay phải. Sau đó cúi người một cái thật thấp với khán đài.

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi theo động tác của cậu khẽ lay động, lộ ra đuôi mắt hơi ửng hồng, “Chào mọi người, tôi là Dư Niên.”

Bởi vì lúc trước dùng hết sức, vừa hát vừa nhảy, cậu thở hổn hển. Thở chậm lại, Dư Niên có chút lo lắng nhìn phía khán giả, “Mọi người...... Có thể phản hồi lại tôi được không?”

Một giây sau, hiện trường bùng nổ tiếng thét chói tai.

Dư Niên đặt bàn tay ở sau lỗ tai, cười hỏi, “Có thể lớn tiếng thêm một chút không?”

“Dư Niên —— Dư Niên —— “

Dư Niên  lúc này mới buông tay, chỉnh chỉnh lại vị trí tai nghe, cười nói, “Tôi cảm giác được mọi người tại hiện trường đều hưởng ứng tôi rồi.” Cậu phồng má, hét, “Vừa hát vừa nhảy, hi vọng mọi người thích.”

Khán giả ở dưới đáp lại nhiệt liệt: “Thíchhh —— “

Bởi vì Dư Niên vận động mạnh, tim vẫn còn đập rất nhanh, cậu nhìn ánh huỳnh quang lóe lên từ ghế khán giả, đột nhiên vô cùng dứt khoát cúi người lần hai.

Đi theo nhân viên xuống sân khấu về phòng nghỉ ngơi, Dư Niên nhận nước khoáng người bên cạnh đưa tới, một hơi uống hơn nửa bình.

Có người hỏi, “Cậu có đánh giá gì với biểu hiện của mình trong trận này?”

Dư Niên kéo dải lụa màu đen bán trong suốt quấn trên cổ tay, cười, “Lúc tôi xuống sân khấu nhìn thấy người quản lý đang cười, chắc là... cũng không tệ lắm phải không?”

Máy quay liên tục quay, Dư Niên nhìn về phía ống kính, suy nghĩ một chút, giơ tay phải lên làm một trái tim, “Hy vọng có thể ở lại.”

Cửa phòng nghỉ ngơi vừa mới mở ra, một bóng người liền nhào tới nhảy lên ôm chặt cậu. Dư Niên lùi lại hai bước, bất đắc dĩ cười nói, “Hạ Minh Hi, cậu dùng sức hơi nhiều đó?”

Hạ Minh Hi không quản Dư Niên nói cái gì, kích động nói, “Trời ạ cậu trên sân khấu quá tuyệt vời! Có ——” cậu  không nghĩ ra được từ để miêu tả, dứt khoát khoa tay múa chân, “—— nhiều người khen ngợi như vậy!”

Sau ống kính, Triệu Nhược, Hưa Huyên và Phương Hoài ngồi ở trên ghế salon đều rối rít nói chúc mừng, Dư Niên nói cám ơn và bắt tay từng người, hoàn thành khung cảnh bạn bè thân thiết giả tạo.

Bên trong phòng nghỉ treo một cái tivi nhỏ, ban giám khảo và khán giả ở ngoài đang chấm điểm. Nhân dịp lúc này không có nhiều ống kính, năm người cũng không nói nữa, đều yên tĩnh chờ kết quả.

Hạ Minh Hi đứng ngồi không yên, kín đáo nhích lại gần Dư Niên một chút, nhỏ giọng hỏi, “Tôi hơi tò mò.”

Dư Niên nhìn màn hình nhỏ, cũng nhích lại gần cậu, “Muốn hỏi cái gì?” 

Hạ Minh Hi: “Mắt cậu bị che lại như vậy thì sao nhìn được đồ nhắc tuồng?”

Giọng Dư Niên so với cậu còn nhỏ hơn, hơi xấu hổ, “Tôi nắm vững trọng điểm lời hát lúc bịt mắt, học thuộc rất nhiều lần. Còn lời khúc sau, dựa cả vào đồ nhắc tuồng.”

Hạ Minh Hi vỗ đùi, “Niên Niên, cậu nhanh trí thật!”

Dư Niên thở dài, “Cậu không biết đâu, lúc hát suýt nữa quên lời, lúc đó tôi chỉ muốn bỏ cái dải lụa bịt mắt ngu ngốc này xuống, liếc mắt nhìn đồ nhắc tuồng một chút là được rồi!”

Một khắc đó, Dư Niên sâu sắc cảm nhận được, cái gì gọi là “Mạng của tôi đều do đồ nhắc tuồng ban cho”.

Hạ Minh Hi vất vả nhịn cười.

Sau mười lăm phút, năm người được nhân viên đưa lên sân khấu lần hai, lần lượt đứng theo trình tự lên sân. Triệu Nhược khóc, viền mắt ửng hồng, mặc dù đã dùng phấn che lại nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết, đầu hơi cúi xuống không dám nhìn ống kính.

Sau lúc quảng cáo, MC mở ra một phong thư màu bạc, lấy ra một tờ giấy hình chữ nhật từ bên trong, bắt đầu đọc kết quả bỏ phiếu.

“Lần này chúng ta đọc kết quả bắt đầu từ giữa nhé, đầu tiên sẽ công bố hạng ba.” MC nhìn quanh hiện trường, “Hạng ba là, Hạ  —— Minh —— Hi!”

Hạ Minh Hi ngạc nhiên  —— cậu tự biết bản thân thật sự không được di truyền đến nửa phần thiên phú ca hát và nhảy, không nghĩ rằng có thể được hạng ba, mặt đầy thỏa mãn liên tục vẫy tay với khán giả, tâm trạng vô cùng tốt.

“Đứng thứ hai là Hứa Huyên!”

Hứa Huyên cũng có chút kinh ngạc, vốn dĩ cô cho là bản thân sẽ đứng hạng ba hoặc hạng bốn, đặc biệt sau khi nhìn Dư Niên biểu diễn, còn không nghĩ tới việc đi tranh hạng nhất. Không nghĩ rằng sẽ đè Hạ Minh Hi xuống, đứng hạng hai.

Lúc này, Triệu Nhược đoán được thứ tự bản thân, viền mắt lại đỏ, Dư Niên có thể nghe thấy  tiếng khóc sụt sùi nhỏ bé. Mà nắm tay Phương Hoài vừa nắm chặt lại nới lỏng ra, cứng người chờ kết quả.

“Bây giờ sẽ công bố, hạng bốn, ”  MC nhân cơ hội nói về ẩn số hạng nhất, sau đó mới nói, “Hạng bốn là, Phương Hoài!”

Phương Hoài biến sắc. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn cố kỵ ống kính phía dưới đang dõi theo mình nên không có lộ ra biểu tình dư thừa nào, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường.

Công bố tới đây, Dư Niên thở phào nhẹ nhõm. Mà trên khán đài, cũng lục tục truyền ra tiếng hét tên cậu, từ từ to lên.

“Hiện tại tôi tuyên bố, tập đầu của mùa hai “Thiên lại”, hạng nhất là, Dư —— Niên! Chúc mừng!” Ống kính đặc tả khuôn mặt của Dư Niên, người chủ trì ở bên cạnh tiếp tục nói, “Thật đáng tiếc, Triệu Nhược sắp rời khỏi sân khấu rồi, tập tiếp theo sẽ là vị ca sĩ nào tới bổ sung đây......”

Ghi hình xong, năm người lần lượt đi xuống hậu đài. Dư Niên nhận ra Phương Hoài đang nhìn cậu, cười một tiếng với hắn, quay người tiếp tục đi về phía trước.

“Dư Niên.”

Nghe thấy Phương Hoài gọi mình, Dư Niên lễ độ dừng lại, “Lại có chuyện gì sao?”

Mặt Phương Hoài tối sầm lại, hầu kết chuyển động, “Lần này là cậu dùng thủ đoạn nhỏ, lần sau —— “

Dư Niên cắt ngang hắn, “Lần sau, tôi vẫn là hạng nhất.”

Dư Niên chợt phát hiện, cảm giác đối phương không ưa mình nhưng lại không thể làm gì mình đúng là sảng khoái tinh thần, “Nếu như cậu không tin, lần sau cẩn thận quan sát đi.”

Nhưng mà vừa mới đi tới cửa phòng hóa trang, biểu tình lạnh lùng cao ngạo cậu vừa mới bày ra đã bị một cái ôm của Mạnh Viễn phá hoại gần như không còn, “Tôi nói này, nếu như cậu không nổi, thiên lý nan dung!”

Chapter
1 Chương 1: “cậu mà không nổi, thiên lý nan dung!”
2 Chương 2: “Đệt mợ!!! Tạ Du cậu cũng biết xấu hổ hả?”
3 Chương 3: “Chính là giọng hát này.”
4 Chương 4: “Ừ— trao đổi họ tên.”
5 Chương 5: “Hoa tường vi rất đẹp.”
6 Chương 6: “Tâm trạng cậu không tốt hả?”
7 Chương 7: “đối thủ phiền phức nhất của cậu, là tôi”
8 Chương 8: “Mạng của tôi đều do đồ Nhắc tuồng ban cho.”
9 Chương 9: “Được rồi được rồi, ngài vui là được!”
10 Chương 10: “Tối hôm nay tất cả phòng riêng đều miễn phí.”
11 Chương 11: “Tin tôi đi, nhất định không sai!”
12 Chương 12: “Dư Niên rất tốt, cậu ấy sẽ không làm việc đó.”
13 Chương 13: “Tâm trạng cậu tốt hơn chưa?”
14 Chương 14: “Không phải vậy thì cậu cho rằng vì cái gì?”
15 Chương 15: “cảm ơn bánh ngọt của anh!”
16 Chương 16: Dư Niên hiểu rõ, biết mình bị xem là đá kê chân rồi
17 Chương 17: Tình nghĩa anh em từ Thuở “dấm đài” thật sự chẳng đáng một xu!
18 Chương 18: “đây là số điện thoại của tôi.”
19 Chương 19: “Tôi muốn nhìn cậu ấy một chút.”
20 Chương 20: “Giọng hát này hay quá!”
21 Chương 21: Hình như đang. . . . . . dỗ mình?
22 Chương 22: Rất muốn thưởng tiền cho stylist này
23 Chương 23: “Tôi tự biết chừng mực.”
24 Chương 24: “Ừ, tôi muốn cho cậu ấy tiền tiêu.”
25 Chương 25: “Cô ta bán thảm, em cũng vậy.”
26 Chương 26: “Niên Niên cẩn thận đừng đụng vào!”
27 Chương 27: Dư Niên, mặc đồ Cẩn thận! !
28 Chương 28: Tạ Tiểu Du, vậy mười mấy năm đánh đàn của cậu thì Sao?
29 Chương 29: “#Dư_Niên_rửa_mối_nhục_xưa, có gì nhìn được không?”
30 Chương 30: “Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?”
31 Chương 31: Đây chắc là một loại . . . Tình thú?
32 Chương 32: “Đây là bí mật nhỏ của tôi”
33 Chương 33: “Mong anh bình an.”
34 Chương 34: Con trai à, ba rất thất vọng về con!
35 Chương 35: “Tối nay sao trời đẹp lắm.”
36 Chương 36: “Tạ Du, gần đây anh có khỏe không?” “Không khỏe lắm.”
37 Chương 37: “Chậc chậc chậc, chị hiểu rồi, em đây là Vừa thèm nhỏ dãi nhan sắc đối phương, lại vừa thích nhân ca�
38 Chương 38: “Dư Niên thích một người mẫu cao hơn cậu ấy, lại còn cực kỳ Xinh đẹp, có thể một tay ép cậu ấy vào tư
39 Chương 39: “Cậu có muốn vào ngồi không?”
40 Chương 40: “Xin lỗi, tạm thời tôi có việc, không thể đến chỗ hẹn rồi.”
41 Chương 41: Là tôi, ý kiến?
42 Chương 42: Không nghĩ rằng sẽ gặp được kinh hỉ
43 Chương 43: Dắt tay
44 Chương 44: “Bạn tôi gửi tin nhắn, nói là anh ấy uống nhiều quá, hỏi tôi có thể tới đón anh ấy không.”
45 Chương 45: “Niên Niên, đầu tôi đau.”
46 Chương 46: Cái này là bị búa vả chứ không phải bị tay vả mặt nữa rồi!
47 Chương 47: “không muốn bị nghề tay trái ảnh hưởng đến việc học”
48 Chương 48: Cậu ấy cực kỳ ngọt, ngọt đến mức khiến tim tôi mềm nhũn
49 Chương 49: “Niên Niên, ngẩng đầu.”
50 Chương 50: “Bạn tên Niên Niên Hữu Dư này, . . .”
51 Chương 51: “Nói cho tôi địa chỉ, tôi tới ngay đây.”
52 Chương 52: Điều ước sinh nhật đầu tiên trong hai mươi hai năm qua của tôi chính là. . .
53 Chương 53: “Nếu không thì . . . Tôi đút cho anh nhé?”
54 Chương 54: “Ừ, tôi đây.”
55 Chương 55: “Cậu ấy là người ông có thể bắt nạt?”
56 Chương 56: “Vờ Lờ, thế giới thật vi diệu . . .”
57 Chương 57: “Ngày mai trừ canh xương sườn thì anh có muốn ăn thêm gì không?”
58 Chương 58: Fanfic CP Du Ngư
59 Chương 59: . . . Bá tổng sẽ không đỏ mặt!
60 Chương 60: “Vâng, con cũng tình nguyện.”
61 Chương 61: Tiếp ứng
62 Chương 62: “không mua nổi đồ ăn ngoài”
63 Chương 63: ‘Em có hài lòng với những thứ này không?’
64 Chương 64: “Niên Niên, không sao, tôi tìm được cậu rồi.”
65 Chương 65: “Niên Niên, cậu . . . Có muốn nếm lại không?”
66 Chương 66: “Niên Niên, tôi, tôi đói!”
67 Chương 67: “Niên Niên, tôi ăn đồ ăn cậu làm, vậy tôi là người cậu thích sao?”
68 Chương 68: “Niên Niên, nơi này nữa, được không?”
69 Chương 69: “Em cũng không thể sao?” “Dĩ nhiên, dĩ nhiên em . . . Có thể.”
70 Chương 70: “Cậu đang uy hiếp tôi?”
71 Chương 71: “Niên Niên của anh, xứng đáng được nhận thứ tốt nhất.”
72 Chương 72: “Bởi vì anh muốn nhanh chóng hôn em.”
73 Chương 73: #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời
74 Chương 74: “Bỗng nhiên em vô cùng muốn hôn anh.”
75 Chương 75: “Niên Niên, đừng nhìn anh hoài nữa.”
76 Chương 76: “. . . Cậu dùng hai trăm triệu, mua một tờ giấy ở hội đấu giá Nguyên gia!”
77 Chương 77: “Mấy thứ này, coi như thằng bé mua thú vui đi.”
78 Chương 78: “Vì, vì sao anh biết bài hát này?”
79 Chương 79: “Không vất vả, anh cầu còn không được.”
80 Chương 80: “. . . Nhưng ban ngày chúng ta không thể làm chuyện dâm loạn được.”
81 Chương 81: “Hình như . . . đúng là có thể dùng một tay ép em lên tường hôn thật?”
82 Chương 82: “Bởi vì có một người tên Tiếu Đình đang cản đường em”
83 Chương 83: “nhưng nói người đi cùng với Dư Niên trong hình là Tạ tổng, tao bị điên mới tin mày”
84 Chương 84: “. . . Người đằng sau Dư Niên không chỉ có bình giấm lớn hết phần thiên hạ mà tính bao che khuyết điểm cũng lớn nh
85 Chương 85: “Không, không phải anh, thật sự không phải anh!”
86 Chương 86: “Anh bôi thuốc cho em!”
87 Chương 87: Niên Niên ngồi máy bay của Tạ tổng đi về? ? ?
88 Chương 88: “Anh chia một nửa sinh nhật của anh cho em, được không?”
89 Chương 89: Niên Niên tự mình động thủ đánh người, đau tay
90 Chương 90: “không hẹn hò, mấy chuyện phiền lòng cũng không có!”
91 Chương 91: “. . . Tôi nói hết cho Dư Niên rồi”
92 Chương 92: “Tạ Tiểu Du này, Niên Niên Hữu Dư nhà cậu . . . đi rồi.”
93 Chương 93: “Suỵt”
94 Chương 94: “Chỉ cần bản lĩnh thâm sâu, nhặt đại đồ Ven đường cũng hốt được món hời!”
95 Chương 95: “Cảm ơn anh đã đến bên em.”
96 Chương 96: “Bạn trai em thật —— “
97 Chương 97: “Mị không có hiểu thế giới của người giàu”
98 Chương 98: “. . . Tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?”
99 Chương 99: “Ừ, mẹ Tạ Du, hẹn gặp tôi.”
100 Chương 100: Tài liệu tham khảo tình yêu
101 Chương 101: “Dư Niên nhận tiền làm giám khảo, tại sao còn dám thách thức tổ chương trình?”
102 Chương 102: “. . .quà kỷ niệm chín mươi chín ngày ta bên nhau.”
103 Chương 103: “Chờ sau này anh đánh đàn cho em nghe nhé.”
104 Chương 104: “Niên Niên, cậu lại lên đầu đề!”(hồi hai)
105 Chương 105: “Bọn họ xúc phạm tôi đúng không? Vậy thì tôi trả lại là được.”
106 Chương 106: Niên Niên gian lận (Hồi hai)
107 Chương 107: “Suy nghĩ rất tốt, nhưng mà, đó là tranh giả.”
108 Chương 108: Sóng gió nổi lên (hồi hai)
109 Chương 109: “. . . Quan hệ thân thích giữa Dư Niên và Úc Thanh cụ thể là gì?”
110 Chương 110: “Úc Thanh là đại tiểu thư Thịnh gia, vậy em họ Dư Niên của cô . . .”
111 Chương 111: #Dạy_cưng_cách_xây_dựng_hình_tượng_quý_công_tử (hồi hai)
112 Chương 112: “Thì ra có người nhân lúc em ngủ lặng lẽ hôn em.”
113 Chương 113: “Niên Niên rất ngọt, muốn ăn.”
114 Chương 114: Ảnh đăng lên là một cổ tay đang đeo đồng hồ đôi giống hệt cái của Dư Niên, chỉ kèm theo chữ: Nhìn
115 Chương 115: “. . . Con là niềm kiêu ngạo của thầy.”
116 Chương 116: “Được, vậy tôi sẵn lòng đi gặp bác Hà Kiêu với bác.”
117 Chương 117: “Xin lỗi, tôi không muốn.”
118 Chương 118: “Nếu có một ngày anh rời khỏi em thì anh muốn trở thành ngọn đèn đầu giường em, . . .”
119 Chương 119: “Tạ Du, em thật sự vô cùng sợ . . .”
120 Chương 120: “Vậy anh quyết định giúp em nhé, được không?”
121 Chương 121: Mua đứt
122 Chương 122: “. . .tôi biết Tạ Du”
123 Chương 123: Leto
124 Chương 124: “. . .nếu như anh muốn chơi piano, vậy em chính là người nghe trung thành nhất của anh.”
125 Chương 125: “Tạ Du, em tìm được đồ Về rồi.”
126 Chương 126: “Ngứa, gãi cho em. . .”
127 Chương 127: “. . . Tôi vô cùng vinh hạnh, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.”
128 Chương 128: “Anh đi gặp ông ấy với em đi, . . .”
129 Chương 129: “Niên Niên, có thể gọi bác một tiếng —— “
130 Chương 130: “. . . Tí nữa còn phải thu nhạc đệm.”
131 Chương 131: “Muốn bây giờ.”
132 Chương 132: Danh sách
133 Chương 133: “Thứ em muốn, anh cũng muốn làm cho em.”
134 Chương 134: Cùng xuất hiện trên sân khấu
135 Chương 135: Người em/anh yêu
136 Chương 136: “Gặp được anh, có lẽ chính là chuyện tốt đẹp nhất cả đời này của em.”
Chapter

Updated 136 Episodes

1
Chương 1: “cậu mà không nổi, thiên lý nan dung!”
2
Chương 2: “Đệt mợ!!! Tạ Du cậu cũng biết xấu hổ hả?”
3
Chương 3: “Chính là giọng hát này.”
4
Chương 4: “Ừ— trao đổi họ tên.”
5
Chương 5: “Hoa tường vi rất đẹp.”
6
Chương 6: “Tâm trạng cậu không tốt hả?”
7
Chương 7: “đối thủ phiền phức nhất của cậu, là tôi”
8
Chương 8: “Mạng của tôi đều do đồ Nhắc tuồng ban cho.”
9
Chương 9: “Được rồi được rồi, ngài vui là được!”
10
Chương 10: “Tối hôm nay tất cả phòng riêng đều miễn phí.”
11
Chương 11: “Tin tôi đi, nhất định không sai!”
12
Chương 12: “Dư Niên rất tốt, cậu ấy sẽ không làm việc đó.”
13
Chương 13: “Tâm trạng cậu tốt hơn chưa?”
14
Chương 14: “Không phải vậy thì cậu cho rằng vì cái gì?”
15
Chương 15: “cảm ơn bánh ngọt của anh!”
16
Chương 16: Dư Niên hiểu rõ, biết mình bị xem là đá kê chân rồi
17
Chương 17: Tình nghĩa anh em từ Thuở “dấm đài” thật sự chẳng đáng một xu!
18
Chương 18: “đây là số điện thoại của tôi.”
19
Chương 19: “Tôi muốn nhìn cậu ấy một chút.”
20
Chương 20: “Giọng hát này hay quá!”
21
Chương 21: Hình như đang. . . . . . dỗ mình?
22
Chương 22: Rất muốn thưởng tiền cho stylist này
23
Chương 23: “Tôi tự biết chừng mực.”
24
Chương 24: “Ừ, tôi muốn cho cậu ấy tiền tiêu.”
25
Chương 25: “Cô ta bán thảm, em cũng vậy.”
26
Chương 26: “Niên Niên cẩn thận đừng đụng vào!”
27
Chương 27: Dư Niên, mặc đồ Cẩn thận! !
28
Chương 28: Tạ Tiểu Du, vậy mười mấy năm đánh đàn của cậu thì Sao?
29
Chương 29: “#Dư_Niên_rửa_mối_nhục_xưa, có gì nhìn được không?”
30
Chương 30: “Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?”
31
Chương 31: Đây chắc là một loại . . . Tình thú?
32
Chương 32: “Đây là bí mật nhỏ của tôi”
33
Chương 33: “Mong anh bình an.”
34
Chương 34: Con trai à, ba rất thất vọng về con!
35
Chương 35: “Tối nay sao trời đẹp lắm.”
36
Chương 36: “Tạ Du, gần đây anh có khỏe không?” “Không khỏe lắm.”
37
Chương 37: “Chậc chậc chậc, chị hiểu rồi, em đây là Vừa thèm nhỏ dãi nhan sắc đối phương, lại vừa thích nhân ca�
38
Chương 38: “Dư Niên thích một người mẫu cao hơn cậu ấy, lại còn cực kỳ Xinh đẹp, có thể một tay ép cậu ấy vào tư
39
Chương 39: “Cậu có muốn vào ngồi không?”
40
Chương 40: “Xin lỗi, tạm thời tôi có việc, không thể đến chỗ hẹn rồi.”
41
Chương 41: Là tôi, ý kiến?
42
Chương 42: Không nghĩ rằng sẽ gặp được kinh hỉ
43
Chương 43: Dắt tay
44
Chương 44: “Bạn tôi gửi tin nhắn, nói là anh ấy uống nhiều quá, hỏi tôi có thể tới đón anh ấy không.”
45
Chương 45: “Niên Niên, đầu tôi đau.”
46
Chương 46: Cái này là bị búa vả chứ không phải bị tay vả mặt nữa rồi!
47
Chương 47: “không muốn bị nghề tay trái ảnh hưởng đến việc học”
48
Chương 48: Cậu ấy cực kỳ ngọt, ngọt đến mức khiến tim tôi mềm nhũn
49
Chương 49: “Niên Niên, ngẩng đầu.”
50
Chương 50: “Bạn tên Niên Niên Hữu Dư này, . . .”
51
Chương 51: “Nói cho tôi địa chỉ, tôi tới ngay đây.”
52
Chương 52: Điều ước sinh nhật đầu tiên trong hai mươi hai năm qua của tôi chính là. . .
53
Chương 53: “Nếu không thì . . . Tôi đút cho anh nhé?”
54
Chương 54: “Ừ, tôi đây.”
55
Chương 55: “Cậu ấy là người ông có thể bắt nạt?”
56
Chương 56: “Vờ Lờ, thế giới thật vi diệu . . .”
57
Chương 57: “Ngày mai trừ canh xương sườn thì anh có muốn ăn thêm gì không?”
58
Chương 58: Fanfic CP Du Ngư
59
Chương 59: . . . Bá tổng sẽ không đỏ mặt!
60
Chương 60: “Vâng, con cũng tình nguyện.”
61
Chương 61: Tiếp ứng
62
Chương 62: “không mua nổi đồ ăn ngoài”
63
Chương 63: ‘Em có hài lòng với những thứ này không?’
64
Chương 64: “Niên Niên, không sao, tôi tìm được cậu rồi.”
65
Chương 65: “Niên Niên, cậu . . . Có muốn nếm lại không?”
66
Chương 66: “Niên Niên, tôi, tôi đói!”
67
Chương 67: “Niên Niên, tôi ăn đồ ăn cậu làm, vậy tôi là người cậu thích sao?”
68
Chương 68: “Niên Niên, nơi này nữa, được không?”
69
Chương 69: “Em cũng không thể sao?” “Dĩ nhiên, dĩ nhiên em . . . Có thể.”
70
Chương 70: “Cậu đang uy hiếp tôi?”
71
Chương 71: “Niên Niên của anh, xứng đáng được nhận thứ tốt nhất.”
72
Chương 72: “Bởi vì anh muốn nhanh chóng hôn em.”
73
Chương 73: #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời
74
Chương 74: “Bỗng nhiên em vô cùng muốn hôn anh.”
75
Chương 75: “Niên Niên, đừng nhìn anh hoài nữa.”
76
Chương 76: “. . . Cậu dùng hai trăm triệu, mua một tờ giấy ở hội đấu giá Nguyên gia!”
77
Chương 77: “Mấy thứ này, coi như thằng bé mua thú vui đi.”
78
Chương 78: “Vì, vì sao anh biết bài hát này?”
79
Chương 79: “Không vất vả, anh cầu còn không được.”
80
Chương 80: “. . . Nhưng ban ngày chúng ta không thể làm chuyện dâm loạn được.”
81
Chương 81: “Hình như . . . đúng là có thể dùng một tay ép em lên tường hôn thật?”
82
Chương 82: “Bởi vì có một người tên Tiếu Đình đang cản đường em”
83
Chương 83: “nhưng nói người đi cùng với Dư Niên trong hình là Tạ tổng, tao bị điên mới tin mày”
84
Chương 84: “. . . Người đằng sau Dư Niên không chỉ có bình giấm lớn hết phần thiên hạ mà tính bao che khuyết điểm cũng lớn nh
85
Chương 85: “Không, không phải anh, thật sự không phải anh!”
86
Chương 86: “Anh bôi thuốc cho em!”
87
Chương 87: Niên Niên ngồi máy bay của Tạ tổng đi về? ? ?
88
Chương 88: “Anh chia một nửa sinh nhật của anh cho em, được không?”
89
Chương 89: Niên Niên tự mình động thủ đánh người, đau tay
90
Chương 90: “không hẹn hò, mấy chuyện phiền lòng cũng không có!”
91
Chương 91: “. . . Tôi nói hết cho Dư Niên rồi”
92
Chương 92: “Tạ Tiểu Du này, Niên Niên Hữu Dư nhà cậu . . . đi rồi.”
93
Chương 93: “Suỵt”
94
Chương 94: “Chỉ cần bản lĩnh thâm sâu, nhặt đại đồ Ven đường cũng hốt được món hời!”
95
Chương 95: “Cảm ơn anh đã đến bên em.”
96
Chương 96: “Bạn trai em thật —— “
97
Chương 97: “Mị không có hiểu thế giới của người giàu”
98
Chương 98: “. . . Tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?”
99
Chương 99: “Ừ, mẹ Tạ Du, hẹn gặp tôi.”
100
Chương 100: Tài liệu tham khảo tình yêu
101
Chương 101: “Dư Niên nhận tiền làm giám khảo, tại sao còn dám thách thức tổ chương trình?”
102
Chương 102: “. . .quà kỷ niệm chín mươi chín ngày ta bên nhau.”
103
Chương 103: “Chờ sau này anh đánh đàn cho em nghe nhé.”
104
Chương 104: “Niên Niên, cậu lại lên đầu đề!”(hồi hai)
105
Chương 105: “Bọn họ xúc phạm tôi đúng không? Vậy thì tôi trả lại là được.”
106
Chương 106: Niên Niên gian lận (Hồi hai)
107
Chương 107: “Suy nghĩ rất tốt, nhưng mà, đó là tranh giả.”
108
Chương 108: Sóng gió nổi lên (hồi hai)
109
Chương 109: “. . . Quan hệ thân thích giữa Dư Niên và Úc Thanh cụ thể là gì?”
110
Chương 110: “Úc Thanh là đại tiểu thư Thịnh gia, vậy em họ Dư Niên của cô . . .”
111
Chương 111: #Dạy_cưng_cách_xây_dựng_hình_tượng_quý_công_tử (hồi hai)
112
Chương 112: “Thì ra có người nhân lúc em ngủ lặng lẽ hôn em.”
113
Chương 113: “Niên Niên rất ngọt, muốn ăn.”
114
Chương 114: Ảnh đăng lên là một cổ tay đang đeo đồng hồ đôi giống hệt cái của Dư Niên, chỉ kèm theo chữ: Nhìn
115
Chương 115: “. . . Con là niềm kiêu ngạo của thầy.”
116
Chương 116: “Được, vậy tôi sẵn lòng đi gặp bác Hà Kiêu với bác.”
117
Chương 117: “Xin lỗi, tôi không muốn.”
118
Chương 118: “Nếu có một ngày anh rời khỏi em thì anh muốn trở thành ngọn đèn đầu giường em, . . .”
119
Chương 119: “Tạ Du, em thật sự vô cùng sợ . . .”
120
Chương 120: “Vậy anh quyết định giúp em nhé, được không?”
121
Chương 121: Mua đứt
122
Chương 122: “. . .tôi biết Tạ Du”
123
Chương 123: Leto
124
Chương 124: “. . .nếu như anh muốn chơi piano, vậy em chính là người nghe trung thành nhất của anh.”
125
Chương 125: “Tạ Du, em tìm được đồ Về rồi.”
126
Chương 126: “Ngứa, gãi cho em. . .”
127
Chương 127: “. . . Tôi vô cùng vinh hạnh, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.”
128
Chương 128: “Anh đi gặp ông ấy với em đi, . . .”
129
Chương 129: “Niên Niên, có thể gọi bác một tiếng —— “
130
Chương 130: “. . . Tí nữa còn phải thu nhạc đệm.”
131
Chương 131: “Muốn bây giờ.”
132
Chương 132: Danh sách
133
Chương 133: “Thứ em muốn, anh cũng muốn làm cho em.”
134
Chương 134: Cùng xuất hiện trên sân khấu
135
Chương 135: Người em/anh yêu
136
Chương 136: “Gặp được anh, có lẽ chính là chuyện tốt đẹp nhất cả đời này của em.”