Chương 177: Vạch mặt

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong thiên lao.

Nam Cung Ngọc bị năm xích sắt to bằng cánh tay chia ra khóa lại cổ của hắn, cổ tay, cổ chân, lại bị bắt ăn độc dược tiêu tán nguyên khí, không còn chút sức giãy giụa nào, cả người không thể động đậy.

Mãng bào màu đen thêu giấy mạ vàng bị xích sắt lớn mạnh mẽ siết ra mấy vết thương, lộ ra vết máu loang lổ da thịt bên trong, tóc cũng bị xiền xích làm rối loạn, cả người bẩn thỉu.

Nhưng những cái này cũng không che đậy nổi khí độ một thân chính trực của hắn chút nào, khuôn mặt tuấn dật không đổi sắc, tiếng kêu thảm thiết ở xung quanh thiên lao không dứt bên tai, vẫn thong dong tự nhiên như cũ.

Năm dây xích lớn!

Quốc chủ này là quyết tâm muốn tính mạng của hắn mà!

Một xích sắt lớn như vậy, siết cũng ghìm chết hắn!

Khiến Nam Cung Ngọc lạnh lòng hơn, chính là quốc chủ tự mình đến!

Chỉ là không phải tới đón tiếp nhi tử này đi ra, mà là tự mình đi nghiêm hình bức bách, muốn đoạt binh phù của hắn đi!

Quốc chủ vừa đến, nhìn thấy hét to với thị vệ canh giữa thiên lao: "Đốt bàn ủi cho đỏ, nếu hắn không ngoan ngoãn giao binh phù ra, sẽ để cho hắn sống dở chết dở!"

Không phải lần đầu tiên Nam Cung Ngọc thấy được quốc chủ vô tình với hắn.

Nhưng mỗi một lần từ trong miệng quốc chủ nói ra lời ác độc này, tim của hắn cũng sẽ hung hăng bị đâm một đao.

Không có hài tử nào không hy vọng mình có một phần từ ái của phụ thân, hắn cũng không ngoại lệ.

Từ lúc mới bắt đầu mong đợi càng về sau càng thất vọng, rồi đến hôm nay không phải ngươi chết chính là ta sống!

Nam Cung Ngọc đã chuẩn bị xong.

Một câu nói này của quốc chủ, đã dập tắt do dự và thương tiếc cuối cùng của Nam Cung Ngọc.

Về sau, chỉ có tranh đoạt, không có tình cảm phụ tử!

Một thị vệ thuộc tính Hỏa ngưng tụ ra một đốm lửa, phun lên bàn ủi cắm ở bên tường, mới mười mấy giây, bàn ủi đã bị đốt cháy đỏ bừng.

Nam Cung Ngọc thầm nghĩ xem ra hôm nay khó thoát chịu khổ rồi.

Đến đây đi, dù sao về sau hắn không luyện chế ra Phục Nguyên Đan tốt nhất, còn có Lăng Kỳ Tuyết, nàng luyện chế ra Phục Nguyên Đan độ tinh khiết là cao nhất.

Thị vệ lấy được gật đầu của quốc chủ, cầm bàn ủi lên đi từng bước đến gần Nam Cung Ngọc: "Tam hoàng tử, đắc tội rồi!"

Trước kia, bọn họ đối phó đều là một số người tàn bạo ác độc, dùng bàn ủi đi tra tấn một hoàng tử, bọn họ vẫn là lần đầu tiên, có thị vệ không cam tâm thấy phụ tử tự giết lẫn nhau không nhịn được nói lời hữu ích cho Nam Cung Ngọc.

Nhưng Nam Cung Ngọc không nói gì, các ngươi nghe lệnh của quốc chủ không phải là lỗi của các ngươi, nhưng thù hôm nay hắn nhớ, thị vệ của quốc chủ chính là kẻ địch của hắn, kẻ địch ngăn cản mình lớn lên.

Bàn ủi tiến đến gần, cách mười mấy mét, Nam Cung Ngọc cũng có thể cảm thấy nhiệt độ này cao rừng rực.

Có thể tưởng tượng nếu làn da ủi ở trên, đau đớn khi đó không thể hình dung thế nào.

Nam Cung Ngọc cắn răng, im lặng không lên tiếng, cho dù chết, hắn cũng sẽ không giao binh phù ra!

Bàn ủi đỏ rực càng tiến đến gần, đâm vào ánh mắt của Nam Cung Ngọc.

Mắt thấy bàn ủi còn có cách mấy mét sẽ ủi ở trên mặt của hắn, Nam Cung Ngọc nhận mệnh nhắm mắt lại.

Về sau, mặc dù hắn sẽ không tăng thêm những khổ sở này ở trên người của quốc chủ, nhưng về sau đối phó với quốc chủ, hắn cũng tuyệt đối hạ thủ ngoan độc!

Chợt cuồng phong gào thét trong thiên lao, một trận gió lốc cuốn thị vệ cầm bàn ủi lên trời, đụng phải nóc phòng rồi ngã xuống, bàn ủi rơi xuống trên người của hắn, đau đến nỗi vang lên một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng trong thiên lao.

Vù vù!

Nam Cung Ngọc mở mắt, thở phào nhẹ nhõm, cũng may Đông Phương Linh Thiên đến kịp nếu không thì hắn sẽ phải chịu đựng đau khổ bị bàn ủi phỏng.

Không sợ là một chuyện, nhưng có thể tránh khỏi tổn thương, vẫn nên tránh thì tốt!

Quốc chủ đang dương dương hả hê nhìn bàn ủi đến gần Nam Cung Ngọc, nghĩ thầm binh phù sẽ rất nhanh rơi vào trong tay của ông, về sau ông sẽ có hai phần ba binh quyền Nam Lăng quốc!

Ai ngờ, một trận gió lốc đánh cho ông không mở được mắt ra.

Mở mắt ra thì thấy xích sắt trên người Nam Cung Ngọc đã bị cởi ra, khuôn mặt tức giận của Đông Phương Linh Thiên đứng ở bên cạnh hắn.

Một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, mặt không chút thay đổi nhìn ông.

Quốc chủ rùng mình một cái, nếu nói ở trong Nam Lăng quốc để ông kiêng kỵ, trừ những lão tổ hoàng thất kia ra, thì chính là Đông Phương Linh Thiên này!

Lúc bắt Nam Cung Ngọc trong lòng ông vẫn còn cảm thấy may mắn, cảm thấy Đông Phương Linh Thiên không thể nào trợ giúp một phế vật, nhưng Đông Phương Linh Thiên lại xuất hiện, cuối cùng phá vỡ mộng đẹp trong lòng ông.

"Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . .  Cung chủ Thiên Hoa Cung, hình như trẫm quản giáo nhi tử là chuyện nhà của trẫm. . . . . ."

Quốc chủ còn muốn nói cũng không nhọc đến ngài đại giá, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Đông Phương Linh Thiên bắn tới, ông nhất thời im bặt.

Ánh mắt của Đông Phương Linh Thiên quá lạnh lùng quá kinh khủng!

Nhìn hắn đâu nào giống như là đang nhìn một quốc chủ, nhất định là đang nhìn một người chết!

Vốn là người có chút nhát gan ông lập tức bị dọa ngồi đàng hoàng ở trên ghế thị vệ đưa đến cho ông, không dám nói một tiếng, tận lực giảm thấp cảm giác tồn tại.

Đông Phương Linh Thiên nhìn quốc chủ không nói gì, lúc này mới chuyển sang Nam Cung Ngọc, nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói của hắn quá lạnh, lạnh đến nỗi quốc chủ vùi ở trên ghế cổ co rụt lại, rùng mình một cái lần nữa, hận không được tìm một động đất chui vào, thoát khỏi phạm vi ánh mắt của Đông Phương Linh Thiên.

"Không có việc gì, lão này phát tác bệnh thần kinh!" Nam Cung Ngọc hời hợt, nhưng chỉ có hắn mới thấy đau trong lòng.

"Vậy trong này ngươi có thể giải quyết sao?" Đông Phương Linh Thiên nói, nếu có thể, hắn hận không một chưởng đánh chết quốc chủ, trực tiếp để Nam Cung Ngọc lên ngôi.

Nhưng dưới mắt còn chưa phải lúc, quốc chủ chết rồi, Nam Cung Ngọc cũng không thể lên ngôi.

"Không có việc gì, có lão tổ ở đây, ông ta không dám làm gì ta." Nam Cung Ngọc nói xong, trong lòng lại không nắm chắc, lão gia hỏa đều dùng bàn ủi nướng hắn, đoán chừng cũng muốn giải thích qua loa cho lão tổ.

Nhưng ở trước mặt Đông Phương Linh Thiên, hắn không muốn biểu hiện vô dụng như vậy, ít nhất không thể để cho Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy hắn rất vô dụng.

"Vậy thì tốt, người của ông ta đều thu phục toàn bộ rồi, còn lại thì giao cho ngươi." Đông Phương Linh Thiên là chỉ một đội thị vệ kim giáp kia của quốc chủ.

Quốc chủ vùi ở trên ghế nghe vậy, trực tiếp xụi lơ ở trên ghế, ông tốn mấy chục năm tâm huyết tạo ra chiến đội Kim Giáp, lại bị vài ba lời của Đông Phương Linh Thiên giết trong nháy mắt!

Về sau, ông còn có cái gì để dựa vào chứ!

Mấy giây trước ông còn nghĩ tới dã tâm bừng bừng, về sau lấy được binh phù, ông chính là người có binh quyền nhiều nhất Nam Lăng quốc, về sau ngôi vị quốc chủ của ông sẽ vững vàng ổn thỏa, những lão tổ kia cũng sẽ lau mắt mà nhìn với ông.

Ai ngờ, một giây trước ở trên thiên đường, một giây tiếp theo, ông trực tiếp ngã xuống địa ngục!

Cảm giác này, thật chua sót!

Nam Cung Ngọc lại ngẩn ra, ngay sau đó khôi phục thái độ bình thường, nếu đã vạch mặt rồi, lại nói những thứ đường đường chính chính kia chỉ làm cho người ta cảm giác dối trá.

Đã như vậy, cũng liền đừng trách lòng hắn ngoan thủ cay!

Khẽ di chuyển chân bị xích sắt xiết đến phát đau, từng bước từng bước đến gần quốc chủ.

"Quốc chủ bệ hạ thân ái, là ngươi tự mình gioa ngọc tỷ truyền quốc ra, hay để cho nhi thần giúp ngươi tìm ra?" Nam Cung Ngọc cũng không khách khí với ông ta.

Chapter
1 Chương 1-1: Phản bội
2 Chương 1-2: Phản bội 2
3 Chương 2: Xuyên qua
4 Chương 3: Kiếm chút lợi tức
5 Chương 4: Cho ngươi giả bộ
6 Chương 5: Ăn vụng
7 Chương 6: Hiện thực
8 Chương 7: Ta không có tiền!
9 Chương 8: Nhân cơ hội ăp cướp
10 Chương 9: Thiếu lò luyện đan
11 Chương 10: Tụ khí thành công
12 Chương 11: Năm loại thuộc tính
13 Chương 12: Nói trước trả trước
14 Chương 13: Một chưởng đánh bay
15 Chương 14: Phụ thân cặn bã thiên vị
16 Chương 15: Chế tạo độc phấn
17 Chương 16: Đêm khuya trộm bảo vật
18 Chương 17: Mạo hiểm kích thích
19 Chương 18: Tinh thần bị phân liệt
20 Chương 19: Ăn cơm chùa
21 Chương 20: Ăn không nói
22 Chương 21: Tự móc hai mắt
23 Chương 22: Không có quan hệ
24 Chương 23: Thăng cấp
25 Chương 24: Thẳng thắn
26 Chương 25: Xao trá lặc tác (dọa dẫm vơ vét)
27 Chương 26: Hỏa lực không đủ
28 Chương 27: Tẩy Tủy Đan hoàn thành
29 Chương 28: Chết đi sống lại
30 Chương 29: Vội vàng rời đi
31 Chương 30: Giết ngay lập tức!
32 Chương 31: Cấp bậc không đủ
33 Chương 32: Một hai ba ngã
34 Chương 33: Trao đổi điều kiện
35 Chương 34: Cái gọi là bảo vật
36 Chương 35: Thuần Nguyên Đan
37 Chương 36: Thái tử vô sỉ
38 Chương 37: Thái tử nổi giận
39 Chương 38: Nguyên Vương đối chiến
40 Chương 39: Ảnh vệ đấu trí
41 Chương 40: Việc nguy hiểm
42 Chương 41: Chém giết Nguyên Vương
43 Chương 42: Rèn luyện bắt đầu
44 Chương 43: Tâm trạng bất an
45 Chương 44: Né tránh bầy tấn công
46 Chương 45: Ma Linh Giác Trư
47 Chương 46: Đồng tộc tương tàn
48 Chương 47: Nhặt được tiện nghi
49 Chương 48: Không nên quá đáng
50 Chương 49: Trư siêu cấp lớn
51 Chương 50: Hy vọng duy nhất
52 Chương 51: Trong họa có phúc
53 Chương 52: Thu hoạch rất phong phú
54 Chương 53: Yên tĩnh rèn luyện
55 Chương 54: Tia tham lam
56 Chương 55: Phụ tử trở thành kẻ thù
57 Chương 56: Chết đi sống lại
58 Chương 57: Có phúc cùng hưởng
59 Chương 58: không phải thứ gì
60 Chương 59: Đàn gảy tai trâu
61 Chương 60: Hoàng hậu
62 Chương 61: Tâm kế của hoàng hậu
63 Chương 62: Giết Đặng Ngọc Lan
64 Chương 63: Lòng dạ độc ác
65 Chương 64: Số mạng đã hết
66 Chương 65: Mạng là của ta
67 Chương 66: Muốn chạy lần nữa
68 Chương 67: Đại hôn
69 Chương 68: Đào hôn
70 Chương 69: Liên lụy
71 Chương 70: Bất đắc dĩ
72 Chương 71: Tự chui đầu vào lưới
73 Chương 72: Nghìn cân treo sợi tóc
74 Chương 73: Hổ dữ không ăn thịt con
75 Chương 74: Khó hiểu
76 Chương 75: Nguyên Tướng hậu kỳ
77 Chương 76: Hồng Môn Yến
78 Chương 77: Thái tử
79 Chương 78: Rất sợ chết
80 Chương 79: Gặp phải sát thủ
81 Chương 80: Nhận thức
82 Chương 81: Cùng nhau đối mặt
83 Chương 82: Hết rồi
84 Chương 83: Tham gia quốc yến
85 Chương 84: Thực lực chưa đủ
86 Chương 85: Nhốt vào đại lao
87 Chương 86: Thiết kế tỉ mỉ
88 Chương 87: Toàn thắng
89 Chương 88: Không chiến mà thắng
90 Chương 89: Nàng chạy
91 Chương 90: Liên hoàn kế
92 Chương 91: Nhìn kìa, có máy bay!
93 Chương 92: Hỗ trợ lẫn nhau
94 Chương 93: Tiến lùi đều khó
95 Chương 94: Tùy cơ ứng biến
96 Chương 95: Tính kế lẫn nhau
97 Chương 96: Ra giá
98 Chương 97: Bí cảnh hoàng thất
99 Chương 98: Nhớ mẫu thân
100 Chương 99: Tiến vào bí cảnh
101 Chương 100: Một đường bên trái
102 Chương 101: Gặp Nam Cung Ngộ
103 Chương 102: Moi được tin tức
104 Chương 103: Đào hầm chôn mình
105 Chương 104: Tính sót
106 Chương 105: Đồng tâm hiệp lực
107 Chương 106: Tâm ý tương thông
108 Chương 107: Thuộc tính Kim
109 Chương 108: Ghen tỵ vẻ anh tuấn
110 Chương 109: Sống hay chết
111 Chương 110: Lời hứa đáng giá nghìn vàng
112 Chương 111: Cẩu huyết ngàn năm
113 Chương 112: Bí cảnh sụp đổ
114 Chương 113: Lão tổ nghi ngờ
115 Chương 114: Đối mặt
116 Chương 115: Chợ nô lệ
117 Chương 116: Công chúa điêu ngoa
118 Chương 117: Một chiêu đánh bay
119 Chương 118: Bình Nhạc
120 Chương 119: Một chưởng vỗ chết
121 Chương 120: Nữ tử áo trắng
122 Chương 121: Lời đồn
123 Chương 122: Nghĩ thông suốt
124 Chương 123: Sợ đến mức tiểu ra quần
125 Chương 124: Chính là chỗ này
126 Chương 125: Lăng Nhạc chết!
127 Chương 126: Ma thú thức tỉnh
128 Chương 127: Tiểu Chuồn Chuồn?
129 Chương 128: Con hàng phá sản
130 Chương 129: Nuôi hài tử không dễ
131 Chương 130: Kẻ thù chung của dân chúng
132 Chương 131: Xâm nhập vào Lăng gia
133 Chương 132: Ngôn Vô Bất Tẫn
134 Chương 133: Tiểu Tỏa làm nũng
135 Chương 134: Mưa gió sắp đến
136 Chương 135: Gây chuyện ở Thiên Hoa Cung
137 Chương 136: Rất vui vẻ
138 Chương 137: Nam Cung Ngộ viếng thăm
139 Chương 138: Bố trí độc trận
140 Chương 139: Đan Tôn
141 Chương 140: Quả bom nặng ký
142 Chương 141: Hội đấu giá
143 Chương 142: Người người kêu đánh
144 Chương 143: Quá tuyệt quá tuyệt
145 Chương 144: Đầy bồn đầy bát
146 Chương 145: Cảnh giới vô sỉ tối cao
147 Chương 146: Mười dặm hoa đào
148 Chương 147: Vô sỉ không giới hạn
149 Chương 148: Hối hận cũng vô dụng
150 Chương 149: Thần Nhà
151 Chương 150: Như nước chảy
152 Chương 151: Tất cả đã có ta
153 Chương 152: Đẹp quá tuyệt quá
154 Chương 153: Đá bình thường
155 Chương 154: Trí nhớ cuồn cuộn
156 Chương 155: Treo đầu dê bán thịt chó
157 Chương 156: Cao thủ dùng độc
158 Chương 157: Nam tử kỳ dị
159 Chương 158: Đại khai sát giới
160 Chương 159: Triều đình tranh luận
161 Chương 160: Thủ đoạn của quân thần
162 Chương 161: Thiếu một thứ cũng không được
163 Chương 162: Chờ đấy cho ta
164 Chương 163: Lo lắng của hắn
165 Chương 164: Buồn bực
166 Chương 165: Cút xa chứng nào tốt chứng ấy
167 Chương 166: Một nắm độc phấn
168 Chương 167: Hối hận đan xen
169 Chương 168: Địa Độn
170 Chương 169: Tuyết Nhi mất tích
171 Chương 170: Gặp lại
172 Chương 171: Ngả bài
173 Chương 172: Biết
174 Chương 173: Tính sổ
175 Chương 174: Giết nấu canh
176 Chương 175: Triều đình tranh luận
177 Chương 176: Quốc chủ vô sỉ
178 Chương 177: Vạch mặt
179 Chương 178: Bức vua thoái vị
180 Chương 179: Nghĩ lại mà kinh
181 Chương 180: Bỏ lỡ
182 Chương 181: Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp
183 Chương 182: Một bãi nước loạn
184 Chương 183: Vô lực
185 Chương 184: Nói hay lắm
186 Chương 185: Hòa đàm
187 Chương 186: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
188 Chương 187: Lên cấp
189 Chương 188: Hoàn toàn không biết gì cả
190 Chương 189: Tranh phong
191 Chương 190: Lão tổ ra mặt
192 Chương 191: Cường thế tuyên bố kết quả
193 Chương 192: Thiếu
194 Chương 193: Kích động lòng người
Chapter

Updated 194 Episodes

1
Chương 1-1: Phản bội
2
Chương 1-2: Phản bội 2
3
Chương 2: Xuyên qua
4
Chương 3: Kiếm chút lợi tức
5
Chương 4: Cho ngươi giả bộ
6
Chương 5: Ăn vụng
7
Chương 6: Hiện thực
8
Chương 7: Ta không có tiền!
9
Chương 8: Nhân cơ hội ăp cướp
10
Chương 9: Thiếu lò luyện đan
11
Chương 10: Tụ khí thành công
12
Chương 11: Năm loại thuộc tính
13
Chương 12: Nói trước trả trước
14
Chương 13: Một chưởng đánh bay
15
Chương 14: Phụ thân cặn bã thiên vị
16
Chương 15: Chế tạo độc phấn
17
Chương 16: Đêm khuya trộm bảo vật
18
Chương 17: Mạo hiểm kích thích
19
Chương 18: Tinh thần bị phân liệt
20
Chương 19: Ăn cơm chùa
21
Chương 20: Ăn không nói
22
Chương 21: Tự móc hai mắt
23
Chương 22: Không có quan hệ
24
Chương 23: Thăng cấp
25
Chương 24: Thẳng thắn
26
Chương 25: Xao trá lặc tác (dọa dẫm vơ vét)
27
Chương 26: Hỏa lực không đủ
28
Chương 27: Tẩy Tủy Đan hoàn thành
29
Chương 28: Chết đi sống lại
30
Chương 29: Vội vàng rời đi
31
Chương 30: Giết ngay lập tức!
32
Chương 31: Cấp bậc không đủ
33
Chương 32: Một hai ba ngã
34
Chương 33: Trao đổi điều kiện
35
Chương 34: Cái gọi là bảo vật
36
Chương 35: Thuần Nguyên Đan
37
Chương 36: Thái tử vô sỉ
38
Chương 37: Thái tử nổi giận
39
Chương 38: Nguyên Vương đối chiến
40
Chương 39: Ảnh vệ đấu trí
41
Chương 40: Việc nguy hiểm
42
Chương 41: Chém giết Nguyên Vương
43
Chương 42: Rèn luyện bắt đầu
44
Chương 43: Tâm trạng bất an
45
Chương 44: Né tránh bầy tấn công
46
Chương 45: Ma Linh Giác Trư
47
Chương 46: Đồng tộc tương tàn
48
Chương 47: Nhặt được tiện nghi
49
Chương 48: Không nên quá đáng
50
Chương 49: Trư siêu cấp lớn
51
Chương 50: Hy vọng duy nhất
52
Chương 51: Trong họa có phúc
53
Chương 52: Thu hoạch rất phong phú
54
Chương 53: Yên tĩnh rèn luyện
55
Chương 54: Tia tham lam
56
Chương 55: Phụ tử trở thành kẻ thù
57
Chương 56: Chết đi sống lại
58
Chương 57: Có phúc cùng hưởng
59
Chương 58: không phải thứ gì
60
Chương 59: Đàn gảy tai trâu
61
Chương 60: Hoàng hậu
62
Chương 61: Tâm kế của hoàng hậu
63
Chương 62: Giết Đặng Ngọc Lan
64
Chương 63: Lòng dạ độc ác
65
Chương 64: Số mạng đã hết
66
Chương 65: Mạng là của ta
67
Chương 66: Muốn chạy lần nữa
68
Chương 67: Đại hôn
69
Chương 68: Đào hôn
70
Chương 69: Liên lụy
71
Chương 70: Bất đắc dĩ
72
Chương 71: Tự chui đầu vào lưới
73
Chương 72: Nghìn cân treo sợi tóc
74
Chương 73: Hổ dữ không ăn thịt con
75
Chương 74: Khó hiểu
76
Chương 75: Nguyên Tướng hậu kỳ
77
Chương 76: Hồng Môn Yến
78
Chương 77: Thái tử
79
Chương 78: Rất sợ chết
80
Chương 79: Gặp phải sát thủ
81
Chương 80: Nhận thức
82
Chương 81: Cùng nhau đối mặt
83
Chương 82: Hết rồi
84
Chương 83: Tham gia quốc yến
85
Chương 84: Thực lực chưa đủ
86
Chương 85: Nhốt vào đại lao
87
Chương 86: Thiết kế tỉ mỉ
88
Chương 87: Toàn thắng
89
Chương 88: Không chiến mà thắng
90
Chương 89: Nàng chạy
91
Chương 90: Liên hoàn kế
92
Chương 91: Nhìn kìa, có máy bay!
93
Chương 92: Hỗ trợ lẫn nhau
94
Chương 93: Tiến lùi đều khó
95
Chương 94: Tùy cơ ứng biến
96
Chương 95: Tính kế lẫn nhau
97
Chương 96: Ra giá
98
Chương 97: Bí cảnh hoàng thất
99
Chương 98: Nhớ mẫu thân
100
Chương 99: Tiến vào bí cảnh
101
Chương 100: Một đường bên trái
102
Chương 101: Gặp Nam Cung Ngộ
103
Chương 102: Moi được tin tức
104
Chương 103: Đào hầm chôn mình
105
Chương 104: Tính sót
106
Chương 105: Đồng tâm hiệp lực
107
Chương 106: Tâm ý tương thông
108
Chương 107: Thuộc tính Kim
109
Chương 108: Ghen tỵ vẻ anh tuấn
110
Chương 109: Sống hay chết
111
Chương 110: Lời hứa đáng giá nghìn vàng
112
Chương 111: Cẩu huyết ngàn năm
113
Chương 112: Bí cảnh sụp đổ
114
Chương 113: Lão tổ nghi ngờ
115
Chương 114: Đối mặt
116
Chương 115: Chợ nô lệ
117
Chương 116: Công chúa điêu ngoa
118
Chương 117: Một chiêu đánh bay
119
Chương 118: Bình Nhạc
120
Chương 119: Một chưởng vỗ chết
121
Chương 120: Nữ tử áo trắng
122
Chương 121: Lời đồn
123
Chương 122: Nghĩ thông suốt
124
Chương 123: Sợ đến mức tiểu ra quần
125
Chương 124: Chính là chỗ này
126
Chương 125: Lăng Nhạc chết!
127
Chương 126: Ma thú thức tỉnh
128
Chương 127: Tiểu Chuồn Chuồn?
129
Chương 128: Con hàng phá sản
130
Chương 129: Nuôi hài tử không dễ
131
Chương 130: Kẻ thù chung của dân chúng
132
Chương 131: Xâm nhập vào Lăng gia
133
Chương 132: Ngôn Vô Bất Tẫn
134
Chương 133: Tiểu Tỏa làm nũng
135
Chương 134: Mưa gió sắp đến
136
Chương 135: Gây chuyện ở Thiên Hoa Cung
137
Chương 136: Rất vui vẻ
138
Chương 137: Nam Cung Ngộ viếng thăm
139
Chương 138: Bố trí độc trận
140
Chương 139: Đan Tôn
141
Chương 140: Quả bom nặng ký
142
Chương 141: Hội đấu giá
143
Chương 142: Người người kêu đánh
144
Chương 143: Quá tuyệt quá tuyệt
145
Chương 144: Đầy bồn đầy bát
146
Chương 145: Cảnh giới vô sỉ tối cao
147
Chương 146: Mười dặm hoa đào
148
Chương 147: Vô sỉ không giới hạn
149
Chương 148: Hối hận cũng vô dụng
150
Chương 149: Thần Nhà
151
Chương 150: Như nước chảy
152
Chương 151: Tất cả đã có ta
153
Chương 152: Đẹp quá tuyệt quá
154
Chương 153: Đá bình thường
155
Chương 154: Trí nhớ cuồn cuộn
156
Chương 155: Treo đầu dê bán thịt chó
157
Chương 156: Cao thủ dùng độc
158
Chương 157: Nam tử kỳ dị
159
Chương 158: Đại khai sát giới
160
Chương 159: Triều đình tranh luận
161
Chương 160: Thủ đoạn của quân thần
162
Chương 161: Thiếu một thứ cũng không được
163
Chương 162: Chờ đấy cho ta
164
Chương 163: Lo lắng của hắn
165
Chương 164: Buồn bực
166
Chương 165: Cút xa chứng nào tốt chứng ấy
167
Chương 166: Một nắm độc phấn
168
Chương 167: Hối hận đan xen
169
Chương 168: Địa Độn
170
Chương 169: Tuyết Nhi mất tích
171
Chương 170: Gặp lại
172
Chương 171: Ngả bài
173
Chương 172: Biết
174
Chương 173: Tính sổ
175
Chương 174: Giết nấu canh
176
Chương 175: Triều đình tranh luận
177
Chương 176: Quốc chủ vô sỉ
178
Chương 177: Vạch mặt
179
Chương 178: Bức vua thoái vị
180
Chương 179: Nghĩ lại mà kinh
181
Chương 180: Bỏ lỡ
182
Chương 181: Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp
183
Chương 182: Một bãi nước loạn
184
Chương 183: Vô lực
185
Chương 184: Nói hay lắm
186
Chương 185: Hòa đàm
187
Chương 186: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
188
Chương 187: Lên cấp
189
Chương 188: Hoàn toàn không biết gì cả
190
Chương 189: Tranh phong
191
Chương 190: Lão tổ ra mặt
192
Chương 191: Cường thế tuyên bố kết quả
193
Chương 192: Thiếu
194
Chương 193: Kích động lòng người