Chương 44: Sự thật tàn khốc

Quách Thanh Tú biết nếu mũi thuốc này được tiêm xuống thì Quách Hoàng Ngân chắc chắn sẽ ngủ mất.

Không được, cô khó khăn lắm mới có thể tới đây một chuyến, không thể để mất cơ hội này được.

Quách Thanh Tú vội vàng tiến lên ngăn cản động tác của y tá.

“Y tá, tôi xin cô, đừng tiêm thuốc này, đừng tiêm thuốc an thần cho chị tôi…”

Y tá khó xử nhìn Quách Thanh Tú: “Thưa cô, bệnh nhân đã có hành vi mang tính công kích nên cần phải tiêm thuốc an thần.”

Quách Thanh Tú che mặt, lắc đầu: “Dù sao tôi cũng đã bị thương, nếu cô tiêm liều này vào thì chẳng phải tôi đã bị thương vô ích sao? Tôi xin cô, tôi khó khăn lắm mới tới đây được. Đợi tôi nói thêm vài câu với chị ấy rồi mới tiêm được không?”

Y tá thở dài một hơi, cầm kim tiêm rời khỏi phòng.

“Vậy mong cô hãy cẩn thận một chút…”

Quách Thanh Tú lau đi vết bẩn trên tóc mình, sau đó lấy một miếng bánh ngọt nhân táo do chính cô tự tay nướng từ trong túi ra, đặt lên mặt bàn.

“Chị ơi, đừng gây chuyện nữa, được không ạ?”

Quách Thanh Tú ngồi trước mặt Quách Hoàng Ngân, dỗ dành cô ấy như đang dỗ một đứa bé.

“Chị ơi, chị nghe em nói này, chị là người thân duy nhất của em, chị có thể đừng như vậy được không? Em cũng rất khổ sở, chị có biết không? Nếu em mất cả chị thì em không biết mình nên tiếp tục sống như thế nào nữa, em không biết em nên làm thế nào? Chị nói cho em biết đi, em phải làm thế nào thì chị mới có thể tỉnh lại?”

“Chị ơi, có phải vì tên Lâm Việt Thịnh đê tiện kia không? Anh ta đã phụ bạc chị, khiến chị khổ sở phải không? Chị yên tâm, chị muốn nói gì cứ nói ra đi. Bây giờ anh ta đi nước ngoài rồi, không tới đây với em, chị hãy nói cho em biết đi! Chỉ cần chị có thể bình phục, chị muốn em làm gì cũng được…”

Quách Hoàng Ngân vẫn dại ra như trước, không có bất kỳ biểu cảm nào.

Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Quách Thanh Tú, cô không biết hiện mình nên làm gì mới tốt.

Nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, cô tuyệt đối sẽ không buông tay.

“Chị ơi, chị có biết không, vào một buổi tối nọ, em đã rất muốn giết chết Lâm Việt Thịnh. Vừa nghĩ tới những thương tổn mà anh ta đã gây ra với chị, em thật sự không chịu được… Anh ta là tên khốn kiếp! Anh ta đã nói người nhà họ Quách đều đáng chết, tại sao lại như vậy? Em lại không tìm được đáp án.Chị ơi, em sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, em sẽ không thể kiềm chế được bản thân mà giết anh ta mất!”

“Sức em yếu, em đánh không lại anh ta. Em muốn bỏ thứ độc nào đó vào trong thức ăn của anh ta, độc chết anh ta từng chút, từng chút…”

Quách Thanh Tú mặc kệ tất cả, cô cứ nói để phát tiết tâm trạng của mình mà chẳng có bất kỳ mục đích nào.

Đột nhiên, trong con ngươi đang dại ra của Quách Hoàng Ngân xuất hiện một tia sáng.

“Đừng…”

Quách Thanh Tú ngẩn ra, sau đó chợt hồi phục tinh thần, vui vẻ kêu lên: “Chị ơi, chị tỉnh rồi ạ?”

Ánh mắt của Quách Hoàng Ngân dần dần biến thành u buồn, thâm trầm.

“Thanh Tú, đừng giết anh ấy! Em đừng làm vậy!”

“Chị ơi, chị tỉnh rồi, chị không điên phải không? Tại sao chị lại tự coi rẻ bản thân như vậy? Chị theo em ra ngoài đi, bây giờ chúng ta hãy rời khỏi nơi này, chúng ta chạy tới một nơi thật ra, rời xa khỏi Lâm Việt Thịnh…”

Quách Hoàng Ngân cười lạnh: “Trốn không thoát đâu. Đây chính là số mệnh của chúng ta.”

“Cái gì?”

“Người nhà họ Quách đúng là đều đáng chết, đây chính là số mệnh…” Vẻ mặt Quách Hoàng Ngân rất thê lương.

Quách Thanh Tú cảm thấy dưỡng khí trong đầu mình càng lúc càng ít đi: “Vì sao chứ? Chị, vì sao chúng ta lại đáng chết? Người đáng chết chính là tên khốn kia!”

“Chị, có phải chị yêu anh ta tới mức hồ đồ, tới mức phát điên rồi không?”

Quách Thanh Tú lắc lắc Quách Hoàng Ngân.

“Chị đã nói với em rồi, chúng ta trốn không thoát đâu. Thanh Tú, em đừng mơ mộng hão huyền nữa. Thế lực của nhà họ Lâm rất lớn, lớn tới mức em không thể tưởng tượng nổi đâu…”

Mặt Quách Hoàng Ngân không chút thay đổi, cô ấy nói những lời này giống như đang trần thuật lại một chuyện bình thường.

“Nhưng em muốn biết lý do tại sao?”

Vẻ mặt Quách Hoàng Ngân trở nên cực kỳ đau đớn: “Kẻ thù truyền kiếp…”

“Kẻ thù truyền kiếp là sao?” Quách Thanh Tú mơ hồ đoán được chút gì đó, Lâm Việt Thịnh có khốn nạn, có cầm thú đến thế nào hắn không thể vô duyên vô cớ làm khổ cô và chị gái được.

Tuy tâm lý hắn rất biến thái nhưng hắn vẫn luôn bận rộn chuyện của bản thân hắn, không thể nào đi báo thù chỉ một nhân vật nhỏ được.

Nhất định là có nguyên nhân.

“Nếu vậy thì có phải nó liên quan tới ba mẹ chúng ta không?”

Quách Thanh Tú dò hỏi.

Quách Hoàng Ngân đột nhiên che mặt, bật khóc: “Đừng hỏi nữa! Thanh Tú, chị van em, đừng hỏi nữa. Tuấn Khanh còn đau khổ hơn chúng ta rất nhiều. Vết thương mà anh ấy phải chịu, em không thể nào thấu hiểu được. Chị xin em, đừng trả thù anh ấy. Ân oán đời trước nên chấm dứt ở đây đi! Nếu sự hi sinh của chị có thể khiến anh ấy quay đầu thì chị có chết cũng được…”

“Chị, em biết chị yêu anh ta nhưng chị không thể như vậy…”

Quách Hoàng Ngân đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn Quách Thanh Tú: “Thanh Tú, chị biết anh ấy yêu em… Chị biết anh ấy rất quan tâm em, chị biết cái chết của mình có lẽ cũng sẽ không khiến anh ấy quay đầu lại. Nhưng có lẽ tình yêu của em sẽ có thể hóa giải ân oán của hai nhà, Thanh Tú, chị xin em…”

“Chị, chị biết em và anh ta…”

Quách Hoàng Ngân dùng sức gật đầu: “Ngày đính hôn, chị đã thấy hai người ở trong phòng…”

Ngày đó, cô ấy thấy Thanh Tú vẫn chưa chịu xuống lầu nên lo lắng lên xem. Kết quả là cô đã thấy Lâm Việt Thịnh đang đè Quách Thanh Tú, điên cuồng dây dưa với nhau trên sofa.

Ngay giây phút đó, thiếu chút nữa cô ấy đã phát điên.

Nhưng cô ấy rất yêu Lâm Việt Thịnh, yêu hơn bất kỳ người nào. Chỉ cần có thể được ở bên cạnh hắn, thì cô có thể nhẫn nhịn tất cả.

Vì thế, cô đã chọn cách im lặng rời đi.

“Chị, có phải chuyến đi Maldives là do chị sắp xếp phải không?” Giọng nói của Quách Thanh Tú có hơi khàn.

Đúng vậy, cô vẫn luôn tin rằng chị cô không biết điều này, một mình côgánh vác thật vất vả.

Quách Hoàng Ngân vô lực gật đầu: “Thanh Tú, xin lỗi em, chị không còn cách nào khác! Chị biết như thế sẽ khiến em tổn thương rất nhiều nhưng chị không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Ngoại trừ em thì không ai có thể khóa trái tim Tuấn Khanh lại. Chị muốn dùng em để trói buộc trái tim Tuấn Khanh…”

Quách Thanh Tú đột nhiên có cảm giác bản thân bị đùa giỡn và lừa gạt.

Hơn nữa người lừa gạt cô lại chính là người thân nhất của cô.

Chị!! Giờ phút này, tiếng gọi ấy trở nên lạnh lẽo và tàn nhẫn cỡ nào.

Nước mắt rơi như những viên ngọc trai đã đứt dây. Từng giọt, từng giọt rơi xuống dưới.

“Chị, chị có biết em đã vuột mất cái gì hay không? Chị có biết em đã phải trả cái giá lớn cỡ nào không? Chị có biết em đã hi sinh hạnh phúc và sự trong trắng của mình không? Cũng chỉ để đổi lại một lời nói dối như thế này, thật là không đáng!”

“Thanh Tú, thật sự xin lỗi em!” Quách Hoàng Ngân dùng ánh mắt cầu xin nhìn Quách Thanh Tú.

“Chị, không cần phải nói xin lỗi! Nếu đã làm thì phải gánh chịu hậu quả. Chị, em hận chị…”

“Thanh Tú, thật xin lỗi…” Quách Hoàng Ngân lẩm bẩm, lặp đi lặp lại câu này.

Quách Thanh Tú dùng khăn che mặt, vội vã lao ra ngoài.

Quách Hoàng Ngân nhìn bóng dáng chạy trốn của Quách Thanh Tú thì càng chìm sâu vào trong nỗi tuyệt vọng.

Thanh Tú, mong em có thể hoàn thành tâm nguyện của chị!

Quách Thanh Tú lao tới cửa lớn, rồi chui thẳng vào trong xe của Lê Hùng Việt.

Lê Hùng Việt thấy cả người Quách Thanh Tú chật vật thì kinh ngạc hỏi: “Cô Quách, cô sao thế?”

Quách Thanh Tú cười khổ lắc đầu: “Không có gì, chúng ta về thôi!”

Xe chậm rãi chạy lên đường lớn, trong đầu Quách Thanh Tú thì hỗn loạn, tất cả đều là lời của Quách Hoàng Ngân.

Kẻ thù truyền kiếp? Rốt cuộc là dạng kẻ thù truyền kiếp thế nào?

Cô không nghĩ ra, suy nghĩ đáng sợ này khiến cô muốn phát điên.

Chẳng lẽ ba mẹ đã làm gì Lâm Việt Thịnh nên hắn mới hận người nhà họ Quách như thế?

Tất cả như một màn sương mù nặng nề bao phủ tầm mắt Quách Thanh Tú.

Khiến cô không thể nào nhìn rõ được.

Quách Thanh Tú trở lại Cung điện Versailles, Dì Nguyễn vừa liếc mắt một cái đã thấy trên đầu cô bất thường. Bà đỡ Quách Thanh Tú, vạch tóc cô xem thử, vừa nhìn là biết cô bị phỏng.

“Ai nha, cô Quách, da đầu của cô bị phỏng hết rồi. Ôi, Lê Hùng Việt, mau lấy thuốc tới đây…”

Lúc này, Quách Thanh Tú mới cảm thấy đầu tóc mình đau quá!

Dì Nguyễn ấn Quách Thanh Tú ngồi xuống sofa, sửa sang mái tóc giúp cô rồi thoa thuốc trị bỏng lên.

Da đầu bị phỏng, tổn thương một mảng lớn, đỏ đỏ, có nhiều chỗ còn có thể thấy được cả tia máu.

“Ôi trời, cô Quách à, ai đã làm cô bị phỏng thế? Nếu để cậu chủ biết thì chắc chắn người nọ không thể sống tiếp rồi.”

“Ha ha ha, đau…” Quách Thanh Tú đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Dì Nguyễn, không sao đâu. Là do cháu không cẩn thận nên mới bị phỏng thôi!”

“Cô Quách phải cẩn thận một chút, lỡ khi cậu chủ về mà nhìn thấy cô bị thương thì cậu ấy nhất định sẽ làm khó chúng tôi.”

Dì Nguyễn cằn nhằn liên tục, nhưng lời nói lại cực kỳ ấm áp.

“Cô Quách, tôi nghĩ cô nên đi bệnh viện băng bó đi. Chẳng may vết thương bị nhiễm trùng thì làm sao?”

Quách Thanh Tú cười, khoát tay nói: “Ai biết khi nào Lâm Việt Thịnh về chứ, anh ta sẽ không thấy đâu.”

Quách Thanh Tú trở lại biệt thự chưa được một tiếng đồng hồ, hiện tại cô đang ngồi ăn tối trong phòng ăn.

Dì Nguyễn chạy từ phòng khách vào: “Cô Quách, cô có điện thoại!”

Quách Thanh Tú mỉm cười, đặt chén cơm xuống: “Là ai gọi thế?”

Dì Nguyễn lắc đầu, vẻ mặt có hơi mờ mịt: “Là một người đàn ông lạ.”

Đàn ông? Quách Thanh Tú nghi hoặc nhận điện thoại.

“Alô, tôi là Quách Thanh Tú…”

“Chào cô Quách, tôi là bác sĩ Ôn, làm phiền cô có thể tới bệnh viện một chuyến được không ạ?”

“Có chuyện gì sao ạ?”

“Vâng, là chị gái của cô đã qua đời…”

“Cái gì!”

Điện thoại trong tay Quách Thanh Tú rơi xuống đất vang lên một tiếng thật lớn, trong đầu Quách Thanh Tú đột nhiên trống rỗng. Cả người cô như đang lơ lửng trong không trung, không có chỗ nào để dựa vào…

“Cô Quách, cô Quách, cô làm sao thế?”

Quách Thanh Tú phục hồi tinh thần, nhìn Dì Nguyễn đang hoảng hốt: “Xe, xe, mau! Kêu Lê Hùng Việt tới đây, tôi muốn đi gặp chị tôi…”

Chị!

Đừng, đừng mà! Chị đừng chết mà!

Thế giới trước mặt Quách Thanh Tú dần trở nên tối đen.

Dì Nguyễn kinh hoảng hét lớn: “Người đâu, tới mau! Mau lên, cô Quách ngất xỉu rồi!”

Trong bệnh viện, Dì Nguyễn bất an ngồi canh chừng bên giường bệnh, trên người Quách Thanh Tú còn đang cắm dây truyền nước biển.

Sắc mặt cô tái nhợt, miệng còn đang mê sảng: “Chị ơi, đừng đi mà! Đừng rời bỏ em…”

Dường như cô đang bị một cơn ác mộng đáng sợ quấy rối khiến cô không thể nào tỉnh giấc.

Dì Nguyễn ngẩng lên nhìn Lâm Việt Thịnh: “Cậu chủ, bây giờ nên làm sao mới tốt?”

Sắc mặt Lâm Việt Thịnh âm u, hắn quát khẽ: “Đi ra ngoài!”

Hắn chỉ mới rời khỏi chưa tới ba ngày mà trong nhà lại hỗn loạn đến thế này. Hắn không thể không bỏ cuộc họp quan trọng ở châu Âu để ngồi máy bay tư nhân nhanh chóng trở về đây.

Dì Nguyễn ra ngoài với vẻ mặt buồn bã, Lê Hùng Việt đang canh giữ ở ngoài cửa cũng rất bất an. Hắn ta biết rõ chuyện này xảy ra thì cậu chủ sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta.

Lâm Việt Thịnh ngồi xổm xuống bên cạnh Quách Thanh Tú, nắm bàn tay nhỏ bé đang quờ quạng của cô.

“Đừng sợ, tôi ở đây…”

Giọng nói trầm thấp đầy sự dịu dàng, hoàn toàn không giống với tên ác ma trong quá khứ.

Nhìn gương mặt bé nhỏ bị thương và tiều tụy của cô, nơi mềm mại trong lòng hắn đã bị chạm vào. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, bây giờ, trên trán cô toát đầy mồ hôi lạnh…

Hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, để đầu cô áp vào ngực hắn.

“Đừng sợ, tôi ở đây…”

Chapter
1 Chương 1-1: MỞ ĐẦU
2 Chương 1-2: Ánh mắt thách thức
3 Chương 2: Sự lỗ mãng của cậu chủ ác độc
4 Chương 3: Đau quá, cầu xin anh nhẹ nhàng một chút
5 Chương 4: Uy hiếp sau khi bị cưỡng đoạt
6 Chương 5: Người đàn ông của chị gái
7 Chương 6: Nên trừng phạt cô thế nào đây
8 Chương 7: Cô tự đưa mình đến
9 Chương 8: Lại một lần nữa bị ăn sạch sẽ
10 Chương 9: Tôi muốn trút giận, muốn trút giận!
11 Chương 10: Làm tình nhân bí mật của tôi đi
12 Chương 11: Để tôi dạy dỗ cô
13 Chương 12: Cô tưởng hắn muốn hôn cô
14 Chương 13: Tất cả những thứ anh chạm vào tôi đều không cần
15 Chương 14: Quỳ xuống mua vui cho tôi đi
16 Chương 15: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần một)
17 Chương 16: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần hai)
18 Chương 17: Đòi lại lợi ích ngay bây giờ
19 Chương 18: Dấu vết sau cuộc tình ái
20 Chương 19: Vòng tay của hắn không đáng để lưu luyến
21 Chương 20: Tối nay muốn ở bên tôi không
22 Chương 21: Tôi không muốn uống thuốc của anh
23 Chương 22: Tối nay đến tìm tôi
24 Chương 23: Cô gái, cô biết thứ tôi muốn là gì
25 Chương 24: Anh có thể đừng đói khát như thế không
26 Chương 25: Mấy người đừng không coi ai ra gì như vậy
27 Chương 26: Đừng tự kỷ như thế chứ
28 Chương 27: Thả tôi ra đồ Cầm thú
29 Chương 28: Cô gái không nghe lời
30 Chương 29: Đứa nào dám động đến người phụ nữ của tao
31 Chương 30: Chỉ được phép để một mình tôi ngắm
32 Chương 31: Bỏ lỡ cả một đời
33 Chương 32: Nửa đêm sờ vào trong chăn
34 Chương 33: Muốn tôi đụng vào chỗ nào của cô
35 Chương 34: Quách thanh tú lập tức lăn về đây
36 Chương 35: Rốt cuộc anh chơi đùa với bao nhiêu người
37 Chương 36: Sẽ nhốt cô cả đời
38 Chương 37: Đồ Khốn, thả tôi ra
39 Chương 38: Tình nhân tiêu chuẩn (phần một)
40 Chương 39: Tình nhân tiêu chuẩn (phần hai)
41 Chương 40: Tình nhân tiêu chuẩn (phần ba)
42 Chương 41: Thể lực của người đàn ông này thật tốt
43 Chương 42: Ám muội sai lầm
44 Chương 43: Tên cầm thú này, anh thả tôi ra!
45 Chương 44: Sự thật tàn khốc
46 Chương 45: Thực xin lỗi, em yêu chị
47 Chương 46: Nụ hôn sâu nóng bỏng đầy kích thích
48 Chương 47: Đêm lãng mạn
49 Chương 48: Sao lại lớn như vậy chứ
50 Chương 49: Quách thanh tú, em dám chết xem
51 Chương 50: Ngài tổng giám đốc cũng biết làm
52 Chương 51: Đêm nay cô chỉ thuộc về tôi
53 Chương 52: Đừng nên tốt với tôi quá
54 Chương 53: Ác mộng của nhiều phụ nữ
55 Chương 54: Em có thể thức thời một chút được không
56 Chương 55: Kịch liệt thở dốc
57 Chương 56: Dùng thân thể của con để đổi tiền
58 Chương 57: Sao cô bé này chẳng có tí đầu óc nào vậy
59 Chương 58: Thật sự động tâm với em
60 Chương 59: Một lần nữa lại trầm luân
61 Chương 60: Anh làm tất cả là vì em
62 Chương 61: Không phải cô muốn tìm chết sao
63 Chương 62: Tôi và anh không đội trời chung
64 Chương 63: Khốn nạn, anh đừng đến đây
65 Chương 64: Anh phải nhẹ nhàng một chút
66 Chương 65: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần một)
67 Chương 66: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần hai)
68 Chương 67: Khốn nạn tôi muốn giết anh
69 Chương 68: Xin lỗi! Tôi muốn giết chết anh
70 Chương 69: Cho tôi một lý do để tha thứ cho anh
71 Chương 70: Ác ma đừng xông tới đây
72 Chương 71: Hắn ta đã đưa em đi đâu
73 Chương 72: Cô gái trên thuyền tôi
74 Chương 73: Không cho phép em rời khỏi vòng tay tôi
75 Chương 74: THẬT CÓ LỖI VỚI Lâm Hào Thành
76 Chương 75: Ai dám đụng vào người phụ nữ của tôi
77 Chương 76: Suýt chút nữa thì đã bị lừa
78 Chương 77: Trở về điểm xuất phát một lần nữa (phần một)
79 Chương 78: Trở về điểm xuất phát một lần nữa
80 Chương 79: Quách thanh tú sao cô dám quyến rũ đàn ông
81 Chương 80: Mỉm cười và sa vào vòng tay anh
82 Chương 81: Em nhất định phải cứu anh
83 Chương 82: Em lưu luyến trong vòng tay anh
84 Chương 83: Thả lỏng chút đi, được không
85 Chương 84: Cô dám phản bội tôi
86 Chương 85: Anh trung thành với em đến mức nào_
87 Chương 86: Lời tỏ tình bị vuột mất
88 Chương 87: Giam cầm cô cho tới chết mới thôi
89 Chương 88: Đắm chìm dưới thân thể của hắn
90 Chương 89: Búp bê vải rách rưới
91 Chương 90: Khế ước kết thúc
92 Chương 91: Tôi sẽ không bao giờ buông tay
93 Chương 92: Để chúng ta ở bên nhau
94 Chương 93: Em muốn gả cho anh
95 Chương 94: Tình yêu anh dành cho em vĩnh viễn không đổi
96 Chương 95: Tôi phải dạy dỗ em
97 Chương 96: Người phụ nữ của ba
98 Chương 97: Xé rách màn đêm
99 Chương 98: Em không muốn quay về
100 Chương 99: Tôi không muốn trở thành công cụ của các người
101 Chương 100: Cô dâu hạnh phúc nhất
102 Chương 101: Tình nhân của ba
103 Chương 102: Cô thích ga giường như thế nào
104 Chương 103: Tôi làm sao có thể để em kết hôn với người khác
105 Chương 104: Chúng ta thật sự có thể ở bên nhau sao_
106 Chương 105: Kế ly gián thất bại
107 Chương 106: Hai chúng ta đã kết thúc rồi
108 Chương 107: Anh ấy là người đàn ông của tôi
109 Chương 108: Chìm đắm trong lòng anh
110 Chương 109: Mang thai con của người khác
111 Chương 110: Nữ người hầu giá ba trăm triệu
112 Chương 111: Hôn lễ không thể ngăn cản
113 Chương 112: Ba ơi, sao ba lại muốn hại con
114 Chương 113: Ba của đứa trẻ là ai vậy_
115 Chương 114: Có muốn giữ đứa trẻ lại không_
116 Chương 115: Anh có thể làm một người ba thích hợp không_
117 Chương 116: Tiếp tục thử thách tiêu chuẩn làm ba
118 Chương 117: Động cơ không mấy trong sáng
119 Chương 118: Người đẹp cầu xin làm ấm giường
120 Chương 119: Ăn cơm trước kẻng
121 Chương 120: Không kịp nói lời chia tay
122 Chương 121: Anh có định lấy tôi không
123 Chương 122: Người đàn ông không đứng đắn
124 Chương 123: Hoàn toàn mê hoặc
125 Chương 124: Ác mộng của một đứa con hoang
126 Chương 125: Nhặt được đứa bé bị bỏ rơi
127 Chương 126: Tiểu lên xe tổng giám đốc
128 Chương 127: Cậu bé hờn dỗi
129 Chương 128: Rời khỏi anh ấy, nếu không cô sẽ chết
130 Chương 129: Ai là kẻ nổ súng
131 Chương 130: Tình yêu của chúng ta
132 Chương 131: Anh là đồ Ngu ngốc
133 Chương 132: Ba của đứa trẻ
134 Chương 133: Ba là ba ruột của con sao
135 Chương 134: Vực thẳm báo thù
136 Chương 135: Làm một người ba xuất săc
137 Chương 136: Bản tính lưu manh
138 Chương 137: Điểm tâm ngọt buổi sáng
139 Chương 138: Anh không thể không có tình yêu của em
140 Chương 139: Rốt cuộc cô đi với tôi hay đi với anh ta
141 Chương 140: Anh và em
142 Chương 141: Em chỉ muốn ở một mình
143 Chương 142: Chúng ta không thể sai lầm nữa
144 Chương 143: Nằm viện lần nữa
145 Chương 144: Giấc mộng cô dâu tan vỡ
146 Chương 145: Tên khốn kiếp
147 Chương 146: Cô gái kia đừng hòng chạy thoát
148 Chương 147: Cuối cùng cũng qua hết giai đoạn nguy hiểm
149 Chương 148: Ngọt ngào phát ngấy
150 Chương 149: Con yêu tên gì
151 Chương 150: Hạnh phúc bên bờ vực tan vỡ
152 Chương 151: Không thể tin tưởng nhau
153 Chương 152: Em động lòng người như thế đó
154 Chương 153: Làm chuyện mình muốn làm
155 Chương 154: Yêu vô tận, đau vô cùng
156 Chương 155: Có chết cũng muốn ở bên em
157 Chương 156: Anh thề rằng mình thật sự yêu em
158 Chương 157: Dám đụng vào cô ấy tôi sẽ giết cô
159 Chương 158: Bỏ đứa nhỏ đi
160 Chương 159: Chiến tranh lạnh
161 Chương 160: Phá thai đi
162 Chương 161: Chia tay đi! Tôi chỉ cần đứa bé
163 Chương 162: Thả tôi về nhà
164 Chương 163: Làm vợ cướp biển nhé
165 Chương 164: Ai dám động vào cô ấy thì đều phải chết
166 Chương 165: Món quà bất ngờ
167 Chương 166: Người phụ nữ trong phòng khách
168 Chương 167: Để tôi chính tay bóp chết cô
169 Chương 168: Mất ba
170 Chương 169: Con mình biết đạp rồi
171 Chương 170: Lấy mạng đổi mạng
172 Chương 171: Tôi có cách giày vò cô
173 Chương 172: Không cho phép cô ở bên cạnh hắn
174 Chương 173: Chạy tới hong kong chờ sinh
175 Chương 174: Tôi thực sự bị bệnh sao
176 Chương 175: Anh dám cưới cô ấy
177 Chương 176: Sao anh không chết đi
178 Chương 177: Xin hãy tha thứ cho tôi được không
179 Chương 178: Yêu tôi thì giết cô ấy
180 Chương 179: Từng bước từng bước đi về phía vực sâu
181 Chương 180: Để chúng ta gặp nhau dưới địa ngục đi
182 Chương 181: Từng bước vượt qua khó khăn
183 Chương 182: Vì yêu, thêu dệt mộng tưởng
184 Chương 183: Để anh dẫn em đi
185 Chương 184: Thì ra thật sự là anh làm
186 Chương 185: Muốn tôi hay muốn cô ta
187 Chương 186: Đứa bé không giữ được
188 Chương 187: Con em đâu rồi
189 Chương 188: Nó chết rồi
190 Chương 189: Hắn bắt đầu không về nhà ban đêm
191 Chương 190: Có chết cũng không chia tay
192 Chương 191: Hắn không yêu em thì theo anh đi
193 Chương 192: Tôi chơi chán cô rồi
194 Chương 193: Người tình trở về
195 Chương 194: Giam cầm người yêu
196 Chương 195: Lễ cưới biến thái
197 Chương 196: Kết cục không thể né tránh
198 Chương 197: Tối cần em
199 Chương 198: Đứa bé này thật đáng yêu
200 Chương 199: Cha thằng bé cút xa chút
201 Chương 200: Người mẹ này nhiệt tình quá
202 Chương 201: Sống mái với nhau tôi phải cướp được em
203 Chương 202: Không đồng ý hôn sự của các người
204 Chương 203: Cả nhà lưu vong
205 Chương 204: Người mẹ này có chút điên cuồng
Chapter

Updated 205 Episodes

1
Chương 1-1: MỞ ĐẦU
2
Chương 1-2: Ánh mắt thách thức
3
Chương 2: Sự lỗ mãng của cậu chủ ác độc
4
Chương 3: Đau quá, cầu xin anh nhẹ nhàng một chút
5
Chương 4: Uy hiếp sau khi bị cưỡng đoạt
6
Chương 5: Người đàn ông của chị gái
7
Chương 6: Nên trừng phạt cô thế nào đây
8
Chương 7: Cô tự đưa mình đến
9
Chương 8: Lại một lần nữa bị ăn sạch sẽ
10
Chương 9: Tôi muốn trút giận, muốn trút giận!
11
Chương 10: Làm tình nhân bí mật của tôi đi
12
Chương 11: Để tôi dạy dỗ cô
13
Chương 12: Cô tưởng hắn muốn hôn cô
14
Chương 13: Tất cả những thứ anh chạm vào tôi đều không cần
15
Chương 14: Quỳ xuống mua vui cho tôi đi
16
Chương 15: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần một)
17
Chương 16: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần hai)
18
Chương 17: Đòi lại lợi ích ngay bây giờ
19
Chương 18: Dấu vết sau cuộc tình ái
20
Chương 19: Vòng tay của hắn không đáng để lưu luyến
21
Chương 20: Tối nay muốn ở bên tôi không
22
Chương 21: Tôi không muốn uống thuốc của anh
23
Chương 22: Tối nay đến tìm tôi
24
Chương 23: Cô gái, cô biết thứ tôi muốn là gì
25
Chương 24: Anh có thể đừng đói khát như thế không
26
Chương 25: Mấy người đừng không coi ai ra gì như vậy
27
Chương 26: Đừng tự kỷ như thế chứ
28
Chương 27: Thả tôi ra đồ Cầm thú
29
Chương 28: Cô gái không nghe lời
30
Chương 29: Đứa nào dám động đến người phụ nữ của tao
31
Chương 30: Chỉ được phép để một mình tôi ngắm
32
Chương 31: Bỏ lỡ cả một đời
33
Chương 32: Nửa đêm sờ vào trong chăn
34
Chương 33: Muốn tôi đụng vào chỗ nào của cô
35
Chương 34: Quách thanh tú lập tức lăn về đây
36
Chương 35: Rốt cuộc anh chơi đùa với bao nhiêu người
37
Chương 36: Sẽ nhốt cô cả đời
38
Chương 37: Đồ Khốn, thả tôi ra
39
Chương 38: Tình nhân tiêu chuẩn (phần một)
40
Chương 39: Tình nhân tiêu chuẩn (phần hai)
41
Chương 40: Tình nhân tiêu chuẩn (phần ba)
42
Chương 41: Thể lực của người đàn ông này thật tốt
43
Chương 42: Ám muội sai lầm
44
Chương 43: Tên cầm thú này, anh thả tôi ra!
45
Chương 44: Sự thật tàn khốc
46
Chương 45: Thực xin lỗi, em yêu chị
47
Chương 46: Nụ hôn sâu nóng bỏng đầy kích thích
48
Chương 47: Đêm lãng mạn
49
Chương 48: Sao lại lớn như vậy chứ
50
Chương 49: Quách thanh tú, em dám chết xem
51
Chương 50: Ngài tổng giám đốc cũng biết làm
52
Chương 51: Đêm nay cô chỉ thuộc về tôi
53
Chương 52: Đừng nên tốt với tôi quá
54
Chương 53: Ác mộng của nhiều phụ nữ
55
Chương 54: Em có thể thức thời một chút được không
56
Chương 55: Kịch liệt thở dốc
57
Chương 56: Dùng thân thể của con để đổi tiền
58
Chương 57: Sao cô bé này chẳng có tí đầu óc nào vậy
59
Chương 58: Thật sự động tâm với em
60
Chương 59: Một lần nữa lại trầm luân
61
Chương 60: Anh làm tất cả là vì em
62
Chương 61: Không phải cô muốn tìm chết sao
63
Chương 62: Tôi và anh không đội trời chung
64
Chương 63: Khốn nạn, anh đừng đến đây
65
Chương 64: Anh phải nhẹ nhàng một chút
66
Chương 65: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần một)
67
Chương 66: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần hai)
68
Chương 67: Khốn nạn tôi muốn giết anh
69
Chương 68: Xin lỗi! Tôi muốn giết chết anh
70
Chương 69: Cho tôi một lý do để tha thứ cho anh
71
Chương 70: Ác ma đừng xông tới đây
72
Chương 71: Hắn ta đã đưa em đi đâu
73
Chương 72: Cô gái trên thuyền tôi
74
Chương 73: Không cho phép em rời khỏi vòng tay tôi
75
Chương 74: THẬT CÓ LỖI VỚI Lâm Hào Thành
76
Chương 75: Ai dám đụng vào người phụ nữ của tôi
77
Chương 76: Suýt chút nữa thì đã bị lừa
78
Chương 77: Trở về điểm xuất phát một lần nữa (phần một)
79
Chương 78: Trở về điểm xuất phát một lần nữa
80
Chương 79: Quách thanh tú sao cô dám quyến rũ đàn ông
81
Chương 80: Mỉm cười và sa vào vòng tay anh
82
Chương 81: Em nhất định phải cứu anh
83
Chương 82: Em lưu luyến trong vòng tay anh
84
Chương 83: Thả lỏng chút đi, được không
85
Chương 84: Cô dám phản bội tôi
86
Chương 85: Anh trung thành với em đến mức nào_
87
Chương 86: Lời tỏ tình bị vuột mất
88
Chương 87: Giam cầm cô cho tới chết mới thôi
89
Chương 88: Đắm chìm dưới thân thể của hắn
90
Chương 89: Búp bê vải rách rưới
91
Chương 90: Khế ước kết thúc
92
Chương 91: Tôi sẽ không bao giờ buông tay
93
Chương 92: Để chúng ta ở bên nhau
94
Chương 93: Em muốn gả cho anh
95
Chương 94: Tình yêu anh dành cho em vĩnh viễn không đổi
96
Chương 95: Tôi phải dạy dỗ em
97
Chương 96: Người phụ nữ của ba
98
Chương 97: Xé rách màn đêm
99
Chương 98: Em không muốn quay về
100
Chương 99: Tôi không muốn trở thành công cụ của các người
101
Chương 100: Cô dâu hạnh phúc nhất
102
Chương 101: Tình nhân của ba
103
Chương 102: Cô thích ga giường như thế nào
104
Chương 103: Tôi làm sao có thể để em kết hôn với người khác
105
Chương 104: Chúng ta thật sự có thể ở bên nhau sao_
106
Chương 105: Kế ly gián thất bại
107
Chương 106: Hai chúng ta đã kết thúc rồi
108
Chương 107: Anh ấy là người đàn ông của tôi
109
Chương 108: Chìm đắm trong lòng anh
110
Chương 109: Mang thai con của người khác
111
Chương 110: Nữ người hầu giá ba trăm triệu
112
Chương 111: Hôn lễ không thể ngăn cản
113
Chương 112: Ba ơi, sao ba lại muốn hại con
114
Chương 113: Ba của đứa trẻ là ai vậy_
115
Chương 114: Có muốn giữ đứa trẻ lại không_
116
Chương 115: Anh có thể làm một người ba thích hợp không_
117
Chương 116: Tiếp tục thử thách tiêu chuẩn làm ba
118
Chương 117: Động cơ không mấy trong sáng
119
Chương 118: Người đẹp cầu xin làm ấm giường
120
Chương 119: Ăn cơm trước kẻng
121
Chương 120: Không kịp nói lời chia tay
122
Chương 121: Anh có định lấy tôi không
123
Chương 122: Người đàn ông không đứng đắn
124
Chương 123: Hoàn toàn mê hoặc
125
Chương 124: Ác mộng của một đứa con hoang
126
Chương 125: Nhặt được đứa bé bị bỏ rơi
127
Chương 126: Tiểu lên xe tổng giám đốc
128
Chương 127: Cậu bé hờn dỗi
129
Chương 128: Rời khỏi anh ấy, nếu không cô sẽ chết
130
Chương 129: Ai là kẻ nổ súng
131
Chương 130: Tình yêu của chúng ta
132
Chương 131: Anh là đồ Ngu ngốc
133
Chương 132: Ba của đứa trẻ
134
Chương 133: Ba là ba ruột của con sao
135
Chương 134: Vực thẳm báo thù
136
Chương 135: Làm một người ba xuất săc
137
Chương 136: Bản tính lưu manh
138
Chương 137: Điểm tâm ngọt buổi sáng
139
Chương 138: Anh không thể không có tình yêu của em
140
Chương 139: Rốt cuộc cô đi với tôi hay đi với anh ta
141
Chương 140: Anh và em
142
Chương 141: Em chỉ muốn ở một mình
143
Chương 142: Chúng ta không thể sai lầm nữa
144
Chương 143: Nằm viện lần nữa
145
Chương 144: Giấc mộng cô dâu tan vỡ
146
Chương 145: Tên khốn kiếp
147
Chương 146: Cô gái kia đừng hòng chạy thoát
148
Chương 147: Cuối cùng cũng qua hết giai đoạn nguy hiểm
149
Chương 148: Ngọt ngào phát ngấy
150
Chương 149: Con yêu tên gì
151
Chương 150: Hạnh phúc bên bờ vực tan vỡ
152
Chương 151: Không thể tin tưởng nhau
153
Chương 152: Em động lòng người như thế đó
154
Chương 153: Làm chuyện mình muốn làm
155
Chương 154: Yêu vô tận, đau vô cùng
156
Chương 155: Có chết cũng muốn ở bên em
157
Chương 156: Anh thề rằng mình thật sự yêu em
158
Chương 157: Dám đụng vào cô ấy tôi sẽ giết cô
159
Chương 158: Bỏ đứa nhỏ đi
160
Chương 159: Chiến tranh lạnh
161
Chương 160: Phá thai đi
162
Chương 161: Chia tay đi! Tôi chỉ cần đứa bé
163
Chương 162: Thả tôi về nhà
164
Chương 163: Làm vợ cướp biển nhé
165
Chương 164: Ai dám động vào cô ấy thì đều phải chết
166
Chương 165: Món quà bất ngờ
167
Chương 166: Người phụ nữ trong phòng khách
168
Chương 167: Để tôi chính tay bóp chết cô
169
Chương 168: Mất ba
170
Chương 169: Con mình biết đạp rồi
171
Chương 170: Lấy mạng đổi mạng
172
Chương 171: Tôi có cách giày vò cô
173
Chương 172: Không cho phép cô ở bên cạnh hắn
174
Chương 173: Chạy tới hong kong chờ sinh
175
Chương 174: Tôi thực sự bị bệnh sao
176
Chương 175: Anh dám cưới cô ấy
177
Chương 176: Sao anh không chết đi
178
Chương 177: Xin hãy tha thứ cho tôi được không
179
Chương 178: Yêu tôi thì giết cô ấy
180
Chương 179: Từng bước từng bước đi về phía vực sâu
181
Chương 180: Để chúng ta gặp nhau dưới địa ngục đi
182
Chương 181: Từng bước vượt qua khó khăn
183
Chương 182: Vì yêu, thêu dệt mộng tưởng
184
Chương 183: Để anh dẫn em đi
185
Chương 184: Thì ra thật sự là anh làm
186
Chương 185: Muốn tôi hay muốn cô ta
187
Chương 186: Đứa bé không giữ được
188
Chương 187: Con em đâu rồi
189
Chương 188: Nó chết rồi
190
Chương 189: Hắn bắt đầu không về nhà ban đêm
191
Chương 190: Có chết cũng không chia tay
192
Chương 191: Hắn không yêu em thì theo anh đi
193
Chương 192: Tôi chơi chán cô rồi
194
Chương 193: Người tình trở về
195
Chương 194: Giam cầm người yêu
196
Chương 195: Lễ cưới biến thái
197
Chương 196: Kết cục không thể né tránh
198
Chương 197: Tối cần em
199
Chương 198: Đứa bé này thật đáng yêu
200
Chương 199: Cha thằng bé cút xa chút
201
Chương 200: Người mẹ này nhiệt tình quá
202
Chương 201: Sống mái với nhau tôi phải cướp được em
203
Chương 202: Không đồng ý hôn sự của các người
204
Chương 203: Cả nhà lưu vong
205
Chương 204: Người mẹ này có chút điên cuồng