Chương 26: Đừng tự kỷ như thế chứ

Dưới ánh trăng, gương mặt Quách Thanh Tú tèm lem đầy nước mắt, trông qua là biết cô đã sợ đến thế nào, Lâm Việt Thịnh nhanh chóng bế cô lên: "Cô là thứ ngu ngốc, sao lại chạy tới chỗ này hả? Đầu óc úng nước rồi à?"

Sau khi trách mắng xong lại hỏi ngay: "Có bị thương ở đâu không?"

Quách Thanh Tú đáng thương giơ lòng bàn chân lên: "Có mảnh vỏ sò gãy trong lòng bàn chân."

Đồng tử của Lâm Việt Thịnh co rút lại, hắn mất kiên nhẫn hô lên với người ở phía sau: "Mau lên!"

Chiếc thuyền được đóng rất đẹp, tiếc rằng nó chèo bằng mái chèo gỗ, cho dù tốc độ đã khá nhanh rồi, nhưng Lâm Việt Thịnh quá nóng lòng, chỉ hận không thể biến chiếc thuyền này thành máy bay trực thăng.

Sau khi lên thuyền, gương mặt của Quách Thanh Tú ghé sát vào lồng ngực của Lâm Việt Thịnh, do quá lạnh nên toàn thân cô run rẩy.

Lâm Việt Thịnh tìm được một chiếc thảm lông, quấn chặt cô lại, tuy rằng giọng điệu vẫn ngang ngược và thô bạo, nhưng ai cũng nhìn ra được sự quan tâm kia.

Dựa vào lồng ngực Lâm Việt Thịnh, Quách Thanh Tú nghe thấy trái tim hắn đang đập mãnh liệt, hắn đang căng thẳng lo lắng vì cô sao? Chắc không phải chứ, người đàn ông lăng nhăng này sẽ để ý đến cô sao?

Chắc chắn là ảo giác thôi.

Sau khi lên bờ, Quách Thanh Tú được đưa ngay đến bệnh viện gần nhất.

Thực ra vết thương của cô không nặng, chỉ có điều vỏ sò cắm sâu vào lòng bàn chân, làm phẫu thuật gắp ra tốn hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi khâu lại, Quách Thanh Tú được đẩy ra ngoài.

Khi Quách Thanh Tú vào trong phòng cấp cứu, Lâm Việt Thịnh ướt sũng sượt đứng đợi bên ngoài.

Khi Quách Thanh Tú nằm trên giường bệnh được y tá đẩy ra ngoài, Lâm Việt Thịnh vẫn ướt sũng sượt như thế, lẽ nào đầu óc của người đàn ông này bị hỏng rồi à? Không biết đường đi thay quần áo sạch nữa.

Trong phòng bệnh, Quách Thanh Tú nằm đơ trên giường, bàn chân trái bị quấn băng trắng.

Lâm Việt Thịnh vẫn không biết đường đi thay quần áo, hắn còn đang lớn tiếng trách mắng Quách Thanh Tú.

"Quách Thanh Tú, cô giỏi nhỉ, đi du lịch không những không chăm sóc tốt cho chị cô mà còn khiến bản thân mình bị thương thế này, cô nói xem cô ngu ngốc tới cỡ nào!"

Quách Thanh Tú tủi thân trừng mắt nhìn hắn: "Người ta đã bị thương thế này rồi, anh vẫn chưa chịu thôi à!"

"Cô còn dám cãi lại à! Nếu như tôi đến muộn một tí, cô đã bị sóng cuốn đi rồi." Lâm Việt Thịnh càng lúc càng giận điên lên.

Quách Thanh Tú nặn ra một nụ cười méo mó vô cùng khó coi, dù sao thì lần này Lâm Việt Thịnh cũng đã cứu cô.

Đây là sự thật không thể cãi được,

"Cảm ơn anh nhé! À thì, anh có thể đi thay quần áo không, tránh bị cảm."

Biểu cảm trên mặt Lâm Việt Thịnh cuối cùng cũng thả lỏng hơn.

Hắn nhếch môi vô cùng gian xảo: "Cô đang quan tâm tôi đấy à?"

Quách Thanh Tú méo miệng, mỉm cười khô khốc: "Đúng, đúng vậy."

Bấy giờ Lâm Việt Thịnh mới hài lòng rời đi

Quách Thanh Tú nhìn theo bóng lưng của Lâm Việt Thịnh với vẻ khinh bỉ, hừ, ai thèm quan tâm anh, nếu không nể tình chị tôi, tôi còn lâu mới để ý tới anh, xí, đau quá đi à! Quả nhiên nói xấu sau lưng người khác sẽ rất đau.

Lâm Việt Thịnh nhanh chóng thay một bộ đồ sạch sẽ, quay về bên cạnh Quách Thanh Tú.

Đôi mắt anh tuấn nhìn thẳng về phía Quách Thanh Tú, hồi lâu sau, hắn đột nhiên cúi người xuống.

"Có phải đang giận tôi không?"

"Gì cơ?" Quách Thanh Tú lập tức bật chế độ cảnh giác.

"Là vì Đinh Thiên Thiên, cho nên cô mới cố ý trốn lên đảo, để tôi không tìm được cô!" Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh lộ vẻ dương dương tự đắc.

Khóe miệng Quách Thanh Tú co giật, được rồi, Lâm Việt Thịnh, anh không chỉ tự kỷ tự luyến mà còn ấu trĩ chết đi được, có quỷ mới vì anh nhé.

"Không đâu nhé!"

Lâm Việt Thịnh ép sát hơn, đưa tay túm lấy chiếc cằm của cô: "Thừa nhận yêu tôi khó đến thế cơ à?"

"Quan trọng là tôi không yêu anh, anh đừng tự luyến như thế được không?" Quách Thanh Tú chỉ muốn rống ầm lên, người đàn ông này có thể đừng tự mơ tưởng hường phấn như thế được không, lẽ nào có ai đặt ra quy định đàn bà con gái trên toàn thế giới này phải yêu hắn hay sao?

Được rồi, tôi thừa nhận ngoại hình của anh thực sự vô cùng hoàn hảo.

Nhưng, bản chất con người anh quá cặn bã, ai gặp được anh thì người đó xui tận mạng.

Lâm Việt Thịnh nhếch môi: "Cô đừng phủ nhận, nếu như không yêu tôi đến thế, tại sao mỗi lần ở bên dưới tôi lại sung sướng đến vậy?"

Giọng của hắn trầm xuống, đôi mắt cũng lóe lên ánh sáng của tình dục.

Quách Thanh Tú không thể nuốt nổi những lời như thế này, vừa nghe thấy đã đỏ bừng mặt, như quả cà chua chín: "Làm gì có!"

Hô hấp của Lâm Việt Thịnh dồn dập hơn, dáng vẻ đỏ mặt xấu hổ của Quách Thanh Tú đúng là một chai rượu mạnh, khiến hắn nhanh chóng thấy mê ly.

"Không có hả? Vậy để tôi thử lại ngay bây giờ."

Thấy dáng vẻ háo sắc của Lâm Việt Thịnh, Quách Thanh Tú hoàn toàn đề phòng: "Anh muốn làm gì?"

Hô hấp của Lâm Việt Thịnh gấp gáp hơn, nụ hôn của hắn nặng nề rơi xuống, toàn thân Quách Thanh Tú bị đè nghiến lên giường.

"Đừng mà, tôi, đây là bệnh viện."

Quách Thanh Tú liều mạng vùng vẫy.

Chiếc giường bệnh lắc lư và phát ra tiếng kẽo kẹt.

Quách Thanh Tú ngượng lắm rồi, cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào mà chui vào.

Nụ hôn nóng bỏng của Lâm Việt Thịnh trượt xuống, men theo cần cổ trắng mịn của cô, bàn tay to lớn luồn vào chiếc chăn trắng muốt, sờ tới giữa hai chân cô.

Toàn thân Quách Thanh Tú như bị châm lửa, khoái cảm nhanh chóng lan ra.

"Khụ..."

Một tiếng họ nhẹ khiến hai thân hình sắp bị đốt cháy bởi lửa dục phải tách nhau ra.

Quách Thanh Tú kinh hoảng nhìn về phía cửa phòng.

Lúc này cửa phòng vẫn đóng kín, cô cũng yên tâm hơn.

Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Lâm Việt Thịnh bất mãn nheo mắt lại, biểu cảm rõ rành rành là không được thỏa mãn dục vọng. Hắn bước nhanh về phía đó, kéo cửa ra, đang chuẩn bị gầm gào.

Vừa ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Quách Hoàng Ngân.

"Đã bảo em đừng đến rồi cơ mà?"

Quách Hoàng Ngân nở nụ cười dịu dàng: "Tuấn Khanh, em lo cho Thanh Tú, em xem xét một chút rồi đi ngay."

Lâm Việt Thịnh lạnh nhạt nói: "Sao em lại nói như vậy, con bé là em gái em, em muốn xem đến lúc nào cũng được, anh đi trước đây."

Quay đầu lại nhìn Quách Thanh Tú một cái, Lâm Việt Thịnh quay người đi luôn.

Quách Hoàng Ngân đứng đờ ra ở cửa một lúc rồi mới quay người đi về phía Quách Thanh Tú.

Ánh mắt cô tràn ngập sự quan tâm: "Thanh Tú, sao em lại chạy tới hòn đảo đó? Làm chị lo chết đi được, nếu em có chuyện gì, chị biết ăn nói với ba mẹ thế nào đây?"

Quách Thanh Tú thấy lòng mình ấm áp lắm, cô kéo tay Quách Hoàng Ngân, đáp lời chị gái với vẻ áy náy: "Chị ơi, em xin lỗi, lỗi của em cả, em không nên liều lĩnh như thế. Sau này em sẽ không chạy ra ngoài một mình nữa đâu."

Quách Thanh Tú ngừng lại một lúc rồi hỏi: "Chị ơi, chị gọi điện cho Lâm Việt Thịnh ạ?"

Quách Hoàng Ngân gật đầu với vẻ lo lắng.

"Chị qua phòng em, không thấy em đâu, chạy tới party tìm một lượt cũng không thấy em đâu, sau cùng đành phải gọi điện cho Lâm Việt Thịnh."

Quách Thanh Tú nhớ tới tiếng ho nhẹ ở bên ngoài ban nãy, trong lòng cuộn lên dự cảm bất an, lẽ nào chị cô đã biết chuyện gì rồi sao? Nếu không, tại sao chị lại ho? Rõ ràng là đang nhắc nhở họ!

Nhưng, nếu như để chị cô biết được sự việc, chị cô sẽ phản ứng thế nào đây?

"Chị ơi, em không sao rồi, chị về nghỉ đi!"

Quách Hoàng Ngân mỉm cười lắc đầu, đưa tay dém lại góc chăn cho Quách Thanh Tú, ấn cô nằm xuống giường.

"Thanh Tú, đây là Maldives, không phải ở nhà. Nếu như chị không ở bên cạnh, lỡ em cần gì, bên cạnh chẳng có lấy một người chăm sóc. Chị không sao đâu!"

Quách Thanh Tú cảm động đến mức đầu óc hồ đồ, đồng thời cũng thấy vừa áy náy vừa buồn bã.

"Chị ơi, giả dụ, em nói là giả dụ thôi, nếu như Lâm Việt Thịnh thay lòng đổi dạ thì chị sẽ làm thế nào?" Quách Thanh Tú thăm dò.

Quách Hoàng Ngân không có vẻ kinh ngạc lắm, ánh mắt cô vẫn dịu dàng và thản nhiên nhìn về phía trước, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp.

"Thanh Tú, nếu chị đã chọn lựa Lâm Việt Thịnh, chị đã biết trước sau này sẽ phải đối mặt với những gì. Đời người như pháo hoa bung nở, có thể xán lạn trong một khoảnh khắc là đủ lắm rồi. Bất kể Lâm Việt Thịnh làm gì, chị cũng sẽ không rời xa anh ấy đâu."

"Nhưng mà chị ơi, những chuyện như ở party hôm nay, chị thực sự có thể nhẫn nhịn sao?"

Những chuyện gối chăn như thế, trước kia chắc hẳn Lâm Việt Thịnh đã làm không ít! Sau này chắc sẽ còn nhiều hơn.

Trên mặt Quách Hoàng Ngân vẫn còn nụ cười thản nhiên: "Đàn ông mà, xã giao trên thương trường là không ít được. Phần nhiều chỉ là gặp dịp thì chơi, chị không nhất thiết phải để tâm tới những chuyện này."

Đúng vậy, ba cô - Quách Tuấn Kiệt cũng vậy thôi, tuy rằng đã ở cái tuổi đó rồi, những chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt vẫn không dứt được. Chuyện như thế này thấy nhiều cũng thành quen thôi.

Chỉ có Quách Thanh Tú chưa vào đời, tất nhiên cô sẽ không hiểu.

Quách Hoàng Ngân quay mặt đi, đổi sang biểu cảm buồn bã khác: "Chỉ có em đó, Thanh Tú, sau này đừng giống chị là được."

"Giống chị ạ?" Quách Thanh Tú lẩm nhẩm, cũng không biết lời của Quách Hoàng Ngân rốt cuộc có ý tứ gì.

Quách Hoàng Ngân cầm một quả táo lên gọt vỏ cho Quách Thanh Tú: "Ăn đi, ăn xong rồi ngủ một giấc, chị ở đây trông chừng cho em."

"Vâng!" Quách Thanh Tú không cứng đầu nữa, đêm hôm nay, hai chị em ở cùng nhau trong bệnh viện.

Sáng hôm sau, Lâm Việt Thịnh chuẩn bị một chiếc xe lăn, đẩy tới phòng bệnh.

Quách Thanh Tú nhìn chiếc xe lăn kia mà khổ hết chỗ nói: "Tôi có bị liệt đâu, không cần đến cái này."

Lâm Việt Thịnh lạnh lùng liếc cô một cái: "Nói lắm thế!"

Nói xong, hắn bế cô lên xe lăn.

Lâm Việt Thịnh nhìn đồng hồ: "Chiều nay lên máy bay về nước, hai người chuẩn bị đi, xem xem còn chỗ nào muốn chơi không."

Chuyến đi được đặt lịch một tuần mà chưa đến ba ngày đã vội vàng kết thúc vì vết thương của Quách Thanh Tú.

Sau khi xuống máy bay, một chiếc xe dã ngoại xa hoa được lái tới bên ngoài sân bay.

Lâm Việt Thịnh đẩy Quách Thanh Tú lên xe dã ngoại rồi quay đầu nói với Quách Hoàng Ngân: "Anh phái người đưa em về nhà, Thanh Tú đến bệnh viện kiểm tra."

Quách Hoàng Ngân nhìn Quách Thanh Tú, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau cùng nghe theo sự sắp xếp của Lâm Việt Thịnh.

Chiếc xe dã ngoại không hề đưa Quách Thanh Tú đến bệnh viện mà lượn một vòng trong thành phố, sau cùng lại dừng bên ngoài cung điện Versailles.

Dưới ánh mắt của rất nhiều người giúp việc, Quách Thanh Tú được Lâm Việt Thịnh đẩy qua cánh cửa lớn xa hoa.

Quách Thanh Tú phản đối.

"Tên khốn nạn, không phải anh nói đưa tôi đến bệnh viện sao? Anh đưa tôi đến đây làm gì?"

Lâm Việt Thịnh tức giận nhìn cô: "Nếu không phải vì giữ thể diện cho cô, mẹ kiếp tôi có cần phải nói dối với Quách Hoàng Ngân không?"

Đúng vậy, cậu chủ Lâm trước giờ muốn gì làm nấy, trước giờ chưa từng phải giữ thể diện cho bất cứ ai. Vì Quách Thanh Tú, lần đầu tiên hắn tìm một lí do cho việc làm của mình.

"Tên khốn, tôi muốn về nhà!"

Lâm Việt Thịnh buông hai tay ra, nhìn cô với vẻ cười nhạo: "Được thôi, vậy cô tự về đi."

Quách Thanh Tú bị hắn khích tướng, cô tưởng thật, đứng dậy, nhảy lò cò bằng một chân, nhảy ra bên ngoài cánh cửa thủy tinh.

Người đàn ông này đúng là xấu xa, rõ ràng lúc xuống máy bay hắn nói với chị sẽ đưa cô về nhà, thế mà dám lừa cô tới đây.

Quách Thanh Tú vất vả lắm mới nhảy được tới cửa, Lâm Việt Thịnh ôm eo về cô lên, ném xuống ghế sofa. Hắn nặng nề ngồi xuống, đôi mắt như chim ưng xoáy thẳng vào cô.

Chapter
1 Chương 1-1: MỞ ĐẦU
2 Chương 1-2: Ánh mắt thách thức
3 Chương 2: Sự lỗ mãng của cậu chủ ác độc
4 Chương 3: Đau quá, cầu xin anh nhẹ nhàng một chút
5 Chương 4: Uy hiếp sau khi bị cưỡng đoạt
6 Chương 5: Người đàn ông của chị gái
7 Chương 6: Nên trừng phạt cô thế nào đây
8 Chương 7: Cô tự đưa mình đến
9 Chương 8: Lại một lần nữa bị ăn sạch sẽ
10 Chương 9: Tôi muốn trút giận, muốn trút giận!
11 Chương 10: Làm tình nhân bí mật của tôi đi
12 Chương 11: Để tôi dạy dỗ cô
13 Chương 12: Cô tưởng hắn muốn hôn cô
14 Chương 13: Tất cả những thứ anh chạm vào tôi đều không cần
15 Chương 14: Quỳ xuống mua vui cho tôi đi
16 Chương 15: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần một)
17 Chương 16: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần hai)
18 Chương 17: Đòi lại lợi ích ngay bây giờ
19 Chương 18: Dấu vết sau cuộc tình ái
20 Chương 19: Vòng tay của hắn không đáng để lưu luyến
21 Chương 20: Tối nay muốn ở bên tôi không
22 Chương 21: Tôi không muốn uống thuốc của anh
23 Chương 22: Tối nay đến tìm tôi
24 Chương 23: Cô gái, cô biết thứ tôi muốn là gì
25 Chương 24: Anh có thể đừng đói khát như thế không
26 Chương 25: Mấy người đừng không coi ai ra gì như vậy
27 Chương 26: Đừng tự kỷ như thế chứ
28 Chương 27: Thả tôi ra đồ Cầm thú
29 Chương 28: Cô gái không nghe lời
30 Chương 29: Đứa nào dám động đến người phụ nữ của tao
31 Chương 30: Chỉ được phép để một mình tôi ngắm
32 Chương 31: Bỏ lỡ cả một đời
33 Chương 32: Nửa đêm sờ vào trong chăn
34 Chương 33: Muốn tôi đụng vào chỗ nào của cô
35 Chương 34: Quách thanh tú lập tức lăn về đây
36 Chương 35: Rốt cuộc anh chơi đùa với bao nhiêu người
37 Chương 36: Sẽ nhốt cô cả đời
38 Chương 37: Đồ Khốn, thả tôi ra
39 Chương 38: Tình nhân tiêu chuẩn (phần một)
40 Chương 39: Tình nhân tiêu chuẩn (phần hai)
41 Chương 40: Tình nhân tiêu chuẩn (phần ba)
42 Chương 41: Thể lực của người đàn ông này thật tốt
43 Chương 42: Ám muội sai lầm
44 Chương 43: Tên cầm thú này, anh thả tôi ra!
45 Chương 44: Sự thật tàn khốc
46 Chương 45: Thực xin lỗi, em yêu chị
47 Chương 46: Nụ hôn sâu nóng bỏng đầy kích thích
48 Chương 47: Đêm lãng mạn
49 Chương 48: Sao lại lớn như vậy chứ
50 Chương 49: Quách thanh tú, em dám chết xem
51 Chương 50: Ngài tổng giám đốc cũng biết làm
52 Chương 51: Đêm nay cô chỉ thuộc về tôi
53 Chương 52: Đừng nên tốt với tôi quá
54 Chương 53: Ác mộng của nhiều phụ nữ
55 Chương 54: Em có thể thức thời một chút được không
56 Chương 55: Kịch liệt thở dốc
57 Chương 56: Dùng thân thể của con để đổi tiền
58 Chương 57: Sao cô bé này chẳng có tí đầu óc nào vậy
59 Chương 58: Thật sự động tâm với em
60 Chương 59: Một lần nữa lại trầm luân
61 Chương 60: Anh làm tất cả là vì em
62 Chương 61: Không phải cô muốn tìm chết sao
63 Chương 62: Tôi và anh không đội trời chung
64 Chương 63: Khốn nạn, anh đừng đến đây
65 Chương 64: Anh phải nhẹ nhàng một chút
66 Chương 65: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần một)
67 Chương 66: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần hai)
68 Chương 67: Khốn nạn tôi muốn giết anh
69 Chương 68: Xin lỗi! Tôi muốn giết chết anh
70 Chương 69: Cho tôi một lý do để tha thứ cho anh
71 Chương 70: Ác ma đừng xông tới đây
72 Chương 71: Hắn ta đã đưa em đi đâu
73 Chương 72: Cô gái trên thuyền tôi
74 Chương 73: Không cho phép em rời khỏi vòng tay tôi
75 Chương 74: THẬT CÓ LỖI VỚI Lâm Hào Thành
76 Chương 75: Ai dám đụng vào người phụ nữ của tôi
77 Chương 76: Suýt chút nữa thì đã bị lừa
78 Chương 77: Trở về điểm xuất phát một lần nữa (phần một)
79 Chương 78: Trở về điểm xuất phát một lần nữa
80 Chương 79: Quách thanh tú sao cô dám quyến rũ đàn ông
81 Chương 80: Mỉm cười và sa vào vòng tay anh
82 Chương 81: Em nhất định phải cứu anh
83 Chương 82: Em lưu luyến trong vòng tay anh
84 Chương 83: Thả lỏng chút đi, được không
85 Chương 84: Cô dám phản bội tôi
86 Chương 85: Anh trung thành với em đến mức nào_
87 Chương 86: Lời tỏ tình bị vuột mất
88 Chương 87: Giam cầm cô cho tới chết mới thôi
89 Chương 88: Đắm chìm dưới thân thể của hắn
90 Chương 89: Búp bê vải rách rưới
91 Chương 90: Khế ước kết thúc
92 Chương 91: Tôi sẽ không bao giờ buông tay
93 Chương 92: Để chúng ta ở bên nhau
94 Chương 93: Em muốn gả cho anh
95 Chương 94: Tình yêu anh dành cho em vĩnh viễn không đổi
96 Chương 95: Tôi phải dạy dỗ em
97 Chương 96: Người phụ nữ của ba
98 Chương 97: Xé rách màn đêm
99 Chương 98: Em không muốn quay về
100 Chương 99: Tôi không muốn trở thành công cụ của các người
101 Chương 100: Cô dâu hạnh phúc nhất
102 Chương 101: Tình nhân của ba
103 Chương 102: Cô thích ga giường như thế nào
104 Chương 103: Tôi làm sao có thể để em kết hôn với người khác
105 Chương 104: Chúng ta thật sự có thể ở bên nhau sao_
106 Chương 105: Kế ly gián thất bại
107 Chương 106: Hai chúng ta đã kết thúc rồi
108 Chương 107: Anh ấy là người đàn ông của tôi
109 Chương 108: Chìm đắm trong lòng anh
110 Chương 109: Mang thai con của người khác
111 Chương 110: Nữ người hầu giá ba trăm triệu
112 Chương 111: Hôn lễ không thể ngăn cản
113 Chương 112: Ba ơi, sao ba lại muốn hại con
114 Chương 113: Ba của đứa trẻ là ai vậy_
115 Chương 114: Có muốn giữ đứa trẻ lại không_
116 Chương 115: Anh có thể làm một người ba thích hợp không_
117 Chương 116: Tiếp tục thử thách tiêu chuẩn làm ba
118 Chương 117: Động cơ không mấy trong sáng
119 Chương 118: Người đẹp cầu xin làm ấm giường
120 Chương 119: Ăn cơm trước kẻng
121 Chương 120: Không kịp nói lời chia tay
122 Chương 121: Anh có định lấy tôi không
123 Chương 122: Người đàn ông không đứng đắn
124 Chương 123: Hoàn toàn mê hoặc
125 Chương 124: Ác mộng của một đứa con hoang
126 Chương 125: Nhặt được đứa bé bị bỏ rơi
127 Chương 126: Tiểu lên xe tổng giám đốc
128 Chương 127: Cậu bé hờn dỗi
129 Chương 128: Rời khỏi anh ấy, nếu không cô sẽ chết
130 Chương 129: Ai là kẻ nổ súng
131 Chương 130: Tình yêu của chúng ta
132 Chương 131: Anh là đồ Ngu ngốc
133 Chương 132: Ba của đứa trẻ
134 Chương 133: Ba là ba ruột của con sao
135 Chương 134: Vực thẳm báo thù
136 Chương 135: Làm một người ba xuất săc
137 Chương 136: Bản tính lưu manh
138 Chương 137: Điểm tâm ngọt buổi sáng
139 Chương 138: Anh không thể không có tình yêu của em
140 Chương 139: Rốt cuộc cô đi với tôi hay đi với anh ta
141 Chương 140: Anh và em
142 Chương 141: Em chỉ muốn ở một mình
143 Chương 142: Chúng ta không thể sai lầm nữa
144 Chương 143: Nằm viện lần nữa
145 Chương 144: Giấc mộng cô dâu tan vỡ
146 Chương 145: Tên khốn kiếp
147 Chương 146: Cô gái kia đừng hòng chạy thoát
148 Chương 147: Cuối cùng cũng qua hết giai đoạn nguy hiểm
149 Chương 148: Ngọt ngào phát ngấy
150 Chương 149: Con yêu tên gì
151 Chương 150: Hạnh phúc bên bờ vực tan vỡ
152 Chương 151: Không thể tin tưởng nhau
153 Chương 152: Em động lòng người như thế đó
154 Chương 153: Làm chuyện mình muốn làm
155 Chương 154: Yêu vô tận, đau vô cùng
156 Chương 155: Có chết cũng muốn ở bên em
157 Chương 156: Anh thề rằng mình thật sự yêu em
158 Chương 157: Dám đụng vào cô ấy tôi sẽ giết cô
159 Chương 158: Bỏ đứa nhỏ đi
160 Chương 159: Chiến tranh lạnh
161 Chương 160: Phá thai đi
162 Chương 161: Chia tay đi! Tôi chỉ cần đứa bé
163 Chương 162: Thả tôi về nhà
164 Chương 163: Làm vợ cướp biển nhé
165 Chương 164: Ai dám động vào cô ấy thì đều phải chết
166 Chương 165: Món quà bất ngờ
167 Chương 166: Người phụ nữ trong phòng khách
168 Chương 167: Để tôi chính tay bóp chết cô
169 Chương 168: Mất ba
170 Chương 169: Con mình biết đạp rồi
171 Chương 170: Lấy mạng đổi mạng
172 Chương 171: Tôi có cách giày vò cô
173 Chương 172: Không cho phép cô ở bên cạnh hắn
174 Chương 173: Chạy tới hong kong chờ sinh
175 Chương 174: Tôi thực sự bị bệnh sao
176 Chương 175: Anh dám cưới cô ấy
177 Chương 176: Sao anh không chết đi
178 Chương 177: Xin hãy tha thứ cho tôi được không
179 Chương 178: Yêu tôi thì giết cô ấy
180 Chương 179: Từng bước từng bước đi về phía vực sâu
181 Chương 180: Để chúng ta gặp nhau dưới địa ngục đi
182 Chương 181: Từng bước vượt qua khó khăn
183 Chương 182: Vì yêu, thêu dệt mộng tưởng
184 Chương 183: Để anh dẫn em đi
185 Chương 184: Thì ra thật sự là anh làm
186 Chương 185: Muốn tôi hay muốn cô ta
187 Chương 186: Đứa bé không giữ được
188 Chương 187: Con em đâu rồi
189 Chương 188: Nó chết rồi
190 Chương 189: Hắn bắt đầu không về nhà ban đêm
191 Chương 190: Có chết cũng không chia tay
192 Chương 191: Hắn không yêu em thì theo anh đi
193 Chương 192: Tôi chơi chán cô rồi
194 Chương 193: Người tình trở về
195 Chương 194: Giam cầm người yêu
196 Chương 195: Lễ cưới biến thái
197 Chương 196: Kết cục không thể né tránh
198 Chương 197: Tối cần em
199 Chương 198: Đứa bé này thật đáng yêu
200 Chương 199: Cha thằng bé cút xa chút
201 Chương 200: Người mẹ này nhiệt tình quá
202 Chương 201: Sống mái với nhau tôi phải cướp được em
203 Chương 202: Không đồng ý hôn sự của các người
204 Chương 203: Cả nhà lưu vong
205 Chương 204: Người mẹ này có chút điên cuồng
Chapter

Updated 205 Episodes

1
Chương 1-1: MỞ ĐẦU
2
Chương 1-2: Ánh mắt thách thức
3
Chương 2: Sự lỗ mãng của cậu chủ ác độc
4
Chương 3: Đau quá, cầu xin anh nhẹ nhàng một chút
5
Chương 4: Uy hiếp sau khi bị cưỡng đoạt
6
Chương 5: Người đàn ông của chị gái
7
Chương 6: Nên trừng phạt cô thế nào đây
8
Chương 7: Cô tự đưa mình đến
9
Chương 8: Lại một lần nữa bị ăn sạch sẽ
10
Chương 9: Tôi muốn trút giận, muốn trút giận!
11
Chương 10: Làm tình nhân bí mật của tôi đi
12
Chương 11: Để tôi dạy dỗ cô
13
Chương 12: Cô tưởng hắn muốn hôn cô
14
Chương 13: Tất cả những thứ anh chạm vào tôi đều không cần
15
Chương 14: Quỳ xuống mua vui cho tôi đi
16
Chương 15: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần một)
17
Chương 16: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần hai)
18
Chương 17: Đòi lại lợi ích ngay bây giờ
19
Chương 18: Dấu vết sau cuộc tình ái
20
Chương 19: Vòng tay của hắn không đáng để lưu luyến
21
Chương 20: Tối nay muốn ở bên tôi không
22
Chương 21: Tôi không muốn uống thuốc của anh
23
Chương 22: Tối nay đến tìm tôi
24
Chương 23: Cô gái, cô biết thứ tôi muốn là gì
25
Chương 24: Anh có thể đừng đói khát như thế không
26
Chương 25: Mấy người đừng không coi ai ra gì như vậy
27
Chương 26: Đừng tự kỷ như thế chứ
28
Chương 27: Thả tôi ra đồ Cầm thú
29
Chương 28: Cô gái không nghe lời
30
Chương 29: Đứa nào dám động đến người phụ nữ của tao
31
Chương 30: Chỉ được phép để một mình tôi ngắm
32
Chương 31: Bỏ lỡ cả một đời
33
Chương 32: Nửa đêm sờ vào trong chăn
34
Chương 33: Muốn tôi đụng vào chỗ nào của cô
35
Chương 34: Quách thanh tú lập tức lăn về đây
36
Chương 35: Rốt cuộc anh chơi đùa với bao nhiêu người
37
Chương 36: Sẽ nhốt cô cả đời
38
Chương 37: Đồ Khốn, thả tôi ra
39
Chương 38: Tình nhân tiêu chuẩn (phần một)
40
Chương 39: Tình nhân tiêu chuẩn (phần hai)
41
Chương 40: Tình nhân tiêu chuẩn (phần ba)
42
Chương 41: Thể lực của người đàn ông này thật tốt
43
Chương 42: Ám muội sai lầm
44
Chương 43: Tên cầm thú này, anh thả tôi ra!
45
Chương 44: Sự thật tàn khốc
46
Chương 45: Thực xin lỗi, em yêu chị
47
Chương 46: Nụ hôn sâu nóng bỏng đầy kích thích
48
Chương 47: Đêm lãng mạn
49
Chương 48: Sao lại lớn như vậy chứ
50
Chương 49: Quách thanh tú, em dám chết xem
51
Chương 50: Ngài tổng giám đốc cũng biết làm
52
Chương 51: Đêm nay cô chỉ thuộc về tôi
53
Chương 52: Đừng nên tốt với tôi quá
54
Chương 53: Ác mộng của nhiều phụ nữ
55
Chương 54: Em có thể thức thời một chút được không
56
Chương 55: Kịch liệt thở dốc
57
Chương 56: Dùng thân thể của con để đổi tiền
58
Chương 57: Sao cô bé này chẳng có tí đầu óc nào vậy
59
Chương 58: Thật sự động tâm với em
60
Chương 59: Một lần nữa lại trầm luân
61
Chương 60: Anh làm tất cả là vì em
62
Chương 61: Không phải cô muốn tìm chết sao
63
Chương 62: Tôi và anh không đội trời chung
64
Chương 63: Khốn nạn, anh đừng đến đây
65
Chương 64: Anh phải nhẹ nhàng một chút
66
Chương 65: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần một)
67
Chương 66: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần hai)
68
Chương 67: Khốn nạn tôi muốn giết anh
69
Chương 68: Xin lỗi! Tôi muốn giết chết anh
70
Chương 69: Cho tôi một lý do để tha thứ cho anh
71
Chương 70: Ác ma đừng xông tới đây
72
Chương 71: Hắn ta đã đưa em đi đâu
73
Chương 72: Cô gái trên thuyền tôi
74
Chương 73: Không cho phép em rời khỏi vòng tay tôi
75
Chương 74: THẬT CÓ LỖI VỚI Lâm Hào Thành
76
Chương 75: Ai dám đụng vào người phụ nữ của tôi
77
Chương 76: Suýt chút nữa thì đã bị lừa
78
Chương 77: Trở về điểm xuất phát một lần nữa (phần một)
79
Chương 78: Trở về điểm xuất phát một lần nữa
80
Chương 79: Quách thanh tú sao cô dám quyến rũ đàn ông
81
Chương 80: Mỉm cười và sa vào vòng tay anh
82
Chương 81: Em nhất định phải cứu anh
83
Chương 82: Em lưu luyến trong vòng tay anh
84
Chương 83: Thả lỏng chút đi, được không
85
Chương 84: Cô dám phản bội tôi
86
Chương 85: Anh trung thành với em đến mức nào_
87
Chương 86: Lời tỏ tình bị vuột mất
88
Chương 87: Giam cầm cô cho tới chết mới thôi
89
Chương 88: Đắm chìm dưới thân thể của hắn
90
Chương 89: Búp bê vải rách rưới
91
Chương 90: Khế ước kết thúc
92
Chương 91: Tôi sẽ không bao giờ buông tay
93
Chương 92: Để chúng ta ở bên nhau
94
Chương 93: Em muốn gả cho anh
95
Chương 94: Tình yêu anh dành cho em vĩnh viễn không đổi
96
Chương 95: Tôi phải dạy dỗ em
97
Chương 96: Người phụ nữ của ba
98
Chương 97: Xé rách màn đêm
99
Chương 98: Em không muốn quay về
100
Chương 99: Tôi không muốn trở thành công cụ của các người
101
Chương 100: Cô dâu hạnh phúc nhất
102
Chương 101: Tình nhân của ba
103
Chương 102: Cô thích ga giường như thế nào
104
Chương 103: Tôi làm sao có thể để em kết hôn với người khác
105
Chương 104: Chúng ta thật sự có thể ở bên nhau sao_
106
Chương 105: Kế ly gián thất bại
107
Chương 106: Hai chúng ta đã kết thúc rồi
108
Chương 107: Anh ấy là người đàn ông của tôi
109
Chương 108: Chìm đắm trong lòng anh
110
Chương 109: Mang thai con của người khác
111
Chương 110: Nữ người hầu giá ba trăm triệu
112
Chương 111: Hôn lễ không thể ngăn cản
113
Chương 112: Ba ơi, sao ba lại muốn hại con
114
Chương 113: Ba của đứa trẻ là ai vậy_
115
Chương 114: Có muốn giữ đứa trẻ lại không_
116
Chương 115: Anh có thể làm một người ba thích hợp không_
117
Chương 116: Tiếp tục thử thách tiêu chuẩn làm ba
118
Chương 117: Động cơ không mấy trong sáng
119
Chương 118: Người đẹp cầu xin làm ấm giường
120
Chương 119: Ăn cơm trước kẻng
121
Chương 120: Không kịp nói lời chia tay
122
Chương 121: Anh có định lấy tôi không
123
Chương 122: Người đàn ông không đứng đắn
124
Chương 123: Hoàn toàn mê hoặc
125
Chương 124: Ác mộng của một đứa con hoang
126
Chương 125: Nhặt được đứa bé bị bỏ rơi
127
Chương 126: Tiểu lên xe tổng giám đốc
128
Chương 127: Cậu bé hờn dỗi
129
Chương 128: Rời khỏi anh ấy, nếu không cô sẽ chết
130
Chương 129: Ai là kẻ nổ súng
131
Chương 130: Tình yêu của chúng ta
132
Chương 131: Anh là đồ Ngu ngốc
133
Chương 132: Ba của đứa trẻ
134
Chương 133: Ba là ba ruột của con sao
135
Chương 134: Vực thẳm báo thù
136
Chương 135: Làm một người ba xuất săc
137
Chương 136: Bản tính lưu manh
138
Chương 137: Điểm tâm ngọt buổi sáng
139
Chương 138: Anh không thể không có tình yêu của em
140
Chương 139: Rốt cuộc cô đi với tôi hay đi với anh ta
141
Chương 140: Anh và em
142
Chương 141: Em chỉ muốn ở một mình
143
Chương 142: Chúng ta không thể sai lầm nữa
144
Chương 143: Nằm viện lần nữa
145
Chương 144: Giấc mộng cô dâu tan vỡ
146
Chương 145: Tên khốn kiếp
147
Chương 146: Cô gái kia đừng hòng chạy thoát
148
Chương 147: Cuối cùng cũng qua hết giai đoạn nguy hiểm
149
Chương 148: Ngọt ngào phát ngấy
150
Chương 149: Con yêu tên gì
151
Chương 150: Hạnh phúc bên bờ vực tan vỡ
152
Chương 151: Không thể tin tưởng nhau
153
Chương 152: Em động lòng người như thế đó
154
Chương 153: Làm chuyện mình muốn làm
155
Chương 154: Yêu vô tận, đau vô cùng
156
Chương 155: Có chết cũng muốn ở bên em
157
Chương 156: Anh thề rằng mình thật sự yêu em
158
Chương 157: Dám đụng vào cô ấy tôi sẽ giết cô
159
Chương 158: Bỏ đứa nhỏ đi
160
Chương 159: Chiến tranh lạnh
161
Chương 160: Phá thai đi
162
Chương 161: Chia tay đi! Tôi chỉ cần đứa bé
163
Chương 162: Thả tôi về nhà
164
Chương 163: Làm vợ cướp biển nhé
165
Chương 164: Ai dám động vào cô ấy thì đều phải chết
166
Chương 165: Món quà bất ngờ
167
Chương 166: Người phụ nữ trong phòng khách
168
Chương 167: Để tôi chính tay bóp chết cô
169
Chương 168: Mất ba
170
Chương 169: Con mình biết đạp rồi
171
Chương 170: Lấy mạng đổi mạng
172
Chương 171: Tôi có cách giày vò cô
173
Chương 172: Không cho phép cô ở bên cạnh hắn
174
Chương 173: Chạy tới hong kong chờ sinh
175
Chương 174: Tôi thực sự bị bệnh sao
176
Chương 175: Anh dám cưới cô ấy
177
Chương 176: Sao anh không chết đi
178
Chương 177: Xin hãy tha thứ cho tôi được không
179
Chương 178: Yêu tôi thì giết cô ấy
180
Chương 179: Từng bước từng bước đi về phía vực sâu
181
Chương 180: Để chúng ta gặp nhau dưới địa ngục đi
182
Chương 181: Từng bước vượt qua khó khăn
183
Chương 182: Vì yêu, thêu dệt mộng tưởng
184
Chương 183: Để anh dẫn em đi
185
Chương 184: Thì ra thật sự là anh làm
186
Chương 185: Muốn tôi hay muốn cô ta
187
Chương 186: Đứa bé không giữ được
188
Chương 187: Con em đâu rồi
189
Chương 188: Nó chết rồi
190
Chương 189: Hắn bắt đầu không về nhà ban đêm
191
Chương 190: Có chết cũng không chia tay
192
Chương 191: Hắn không yêu em thì theo anh đi
193
Chương 192: Tôi chơi chán cô rồi
194
Chương 193: Người tình trở về
195
Chương 194: Giam cầm người yêu
196
Chương 195: Lễ cưới biến thái
197
Chương 196: Kết cục không thể né tránh
198
Chương 197: Tối cần em
199
Chương 198: Đứa bé này thật đáng yêu
200
Chương 199: Cha thằng bé cút xa chút
201
Chương 200: Người mẹ này nhiệt tình quá
202
Chương 201: Sống mái với nhau tôi phải cướp được em
203
Chương 202: Không đồng ý hôn sự của các người
204
Chương 203: Cả nhà lưu vong
205
Chương 204: Người mẹ này có chút điên cuồng