Chương 44: Chứng cớ đâu?

Phong Đăng vừa chau mày thì người nào ở. đây cũng thầm run lên.

"Xem ra không phải hiểu lầm." Phong Đằng trầm giọng: "Ai trong các người thuật lại chuyện này từ đầu tới đuôi cho tôi nghe đi."

Mắt thấy thế cục không ổn, những giáo viên không liên quan ăn ý nhìn về phía cô toán và chủ nhiệm.

Cô toán tiếp xúc với ánh mắt của Phong Đăng thì trực tiếp bị dọa đến nhũn chân, đối mặt với áp lực im lặng đến từ những giáo viên khác, cô ta chỉ có thể kiên trì đứng ra, cúi đầu nói lắp. bắp: "... Là, là như thế này thưa thị trưởng Phong, thành tích của trò, trò, trò Kiều luôn không quá lý tưởng, nhưng lại đột nhiên đứng nhất khối trong cuộc thi toán lần này, cho nên..."

"Cho nên cô cảm thấy trò ấy gian lận?" Phong Đẳng trực tiếp nói tiếp: "Chứng cớ đâu?"

"Chứng, chứng cớ... Chứng cớ...' Cô toán cứ liên tục lắp bäp mà không nói tiếp được, cô ta chảy cả mồ hôi hột, lập tức cầu cứu nhìn chủ nhiệm và hiệu trưởng.

Nhưng người ta lo thân mình còn chưa xong, đâu còn rảnh lo lắng cho cô ta nên trực tiếp giả vờ như không thấy. Hiệu trưởng là lãnh đạo tối cao của nhà trường không thể không đi ra hoà giải: "Việc này là cô Trần thất trách thật."

Ông ta đẩy hết trách nhiệm lên đầu của cô giáo dạy toán.

Cô toán thầm mắng hiệu trưởng không có nhân nghĩa, nhưng chuyện này thật sự là do cô ta khiêu khích, chỉ có thể cam chịu mà nói: "Là sai lầm của tôi."

Phong Đăng: "Nói cách khác các người không lấy ra được chứng cớ chứng minh trò Kiều gian lận, lại nhận định trò ấy làm vậy, hơn nữa còn muốn đuổi học trò ấy, Hiệu trưởng Phương, thầy xử lý vấn đề như vậy sao?"

Lửa bất ngờ đốt lên người mình, hiệu trưởng vội cười nịnh mà nói: "Đây, đây là hiếu lầm”

"Hiểu lầm? Tôi vừa vào đã nghe rõ ràng." Phong Đăng căn bản không nể mặt hiệu trưởng.

Đây là người mà Tân gia muốn ông chiếu cố, Phong Đăng tới đây không phải là để xử lý vấn đề, mà thuần túy là làm chỗ dựa cho Kiều Ảnh.

"Hiệu trưởng Phương, bọn trẻ sắp thi tốt nghiệp rồi, trò Kiều cũng chuẩn bị thi đại học, tạm thời không nói đến chuyện các người không có băng chứng đã định tội tạo thành tổn thương tâm lý ảnh hưởng đến tiền đồ của trò ấy, tôi chỉ muốn hỏi ai cho các người quyền lực lớn như vậy, dám vô cớ đuổi học học sinh? !" Phong Đăng. bỗng cất cao âm lượng, suýt đã doạ mọi người Sợ nát gan.

"Dạ dạ dạ, là nhà trường thất trách, tôi cũng. có trách nhiệm rất lớn trong chuyện này." Hiệu trưởng liên tục chùi mồ hôi.

"Hừ!" Phong Đăng hừ lạnh một tiếng, chỉ khí thế thôi đã ép người khác không dám ngẩng đầu, ông không để ý tới bọn người hiệu trưởng nữa mà quay lại hỏi Kiều Ảnh: "Trò Kiều, trò xem chuyện này nên xử lý thế nào."

Hôm nay nếu không cho Kiều Ảnh, cũng tức là Tân gia, một kết quả hài lòng thì chức thị trưởng này của ông cũng không giữ nổi.

“Luật sư của tôi đang trên đường tới, thị trưởng Phong, không làm phiền ông phí tâm." Kiều Ảnh căn bản không quen biết ông thị trưởng không biết từ đâu lao ra này nên không muốn vô duyên vô cớ nhận ân tình của ông ta.

Mặc dù có thể đoán được Phong Đằng được ai ủy thác mới ân cần với cô như vậy, nhưng Trình Cận Ngôn đang trên đường tới đây, Kiều Ảnh không muốn Phong Đằng mượn tên tuổi của cô đi tranh công nhận thưởng với người sau lưng ông.

Nhưng sao Phong Đăng có thể cam tâm bỏ qua cơ hội biểu hiện ngàn năm một thuở này, ông ta tự ôm chuyện vào người mà vung tay lên: "Gọi giám thị tới cho tôi, còn nữa, lấy video theo dõi ra đây, việc cấp bách bây giờ là chứng minh trong sạch cho trò Kiều."

Chapter
1 Chương 1: Đồng quy vu tận
2 Chương 2: Trọng sinh, Kiều Ảnh
3 Chương 3: IQ Siêu việt
4 Chương 4: Nghiêm khắc Giáo Huấn
5 Chương 5: Nghiêm khắc giáo huấn
6 Chương 6: Kiều Ảnh vẫn đứng dậy
7 Chương 7: Cần giúp không?
8 Chương 8: Hướng đó!
9 Chương 9: Ở đâu ra vậy?
10 Chương 10: Con nhỏ này cũng thông minh đấy!
11 Chương 11: Em không đi xem náo nhiệt sao?
12 Chương 12: Tự mình làm hay là để chúng tao ra tay?
13 Chương 13: Nhanh về nhà đi ngủ thôi!
14 Chương 14: Chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
15 Chương 15: Ăn cơm!
16 Chương 16: Cũng gần giống vậy
17 Chương 17: Bạn nào vậy?
18 Chương 18: Không phải trộm?
19 Chương 19: Cô là ai mà dám chất vấn tôi?
20 Chương 20: Xe không tệ.
21 Chương 21: Bị ngốc à?
22 Chương 22: Bớt nói nhảm đi!
23 Chương 23: Hiện trường lặng ngắt như tờ
24 Chương 24: Đợi đã!
25 Chương 25: Gấp gì chứ
26 Chương 26: Còn định trốn bao lâu nữa?
27 Chương 27: Có thật là cô không
28 Chương 28: Ðó là bị quấy rầy khi ngủ
29 Chương 29: Chiếc xe này có vấn đề gì à?
30 Chương 30: Biến mất?
31 Chương 31: Hay em trai?
32 Chương 32: Một trăm vạn
33 Chương 33: Chị đã làm xong chưa
34 Chương 34: có thể lộ diện nói chuyện không
35 Chương 35: Cho hai đứa
36 Chương 36: tiền chị tự kiếm được
37 Chương 37: quấy rối
38 Chương 38: nhất định rất đẹp
39 Chương 39: 0 điểm
40 Chương 40: Gian lận?
41 Chương 41: Trình Cận Ngôn?
42 Chương 42: Trường học?
43 Chương 43: Cái gì?
44 Chương 44: Chứng cớ đâu?
45 Chương 45: Biết trước đáp án?
46 Chương 46: Sở sự vụ Kim Ngôn?
47 Chương 47: Tuy nói là đi
48 Chương 48: không quen ai cả
49 Chương 49: Đều do Kiều Ảnh
50 Chương 50: chạy trối chết
51 Chương 51: nhờ một chuyện
52 Chương 52: Đối phương ở Vân Thành
53 Chương 53: Không phải
54 Chương 54: hai người là một
55 Chương 55: Quá độc ác
Chapter

Updated 55 Episodes

1
Chương 1: Đồng quy vu tận
2
Chương 2: Trọng sinh, Kiều Ảnh
3
Chương 3: IQ Siêu việt
4
Chương 4: Nghiêm khắc Giáo Huấn
5
Chương 5: Nghiêm khắc giáo huấn
6
Chương 6: Kiều Ảnh vẫn đứng dậy
7
Chương 7: Cần giúp không?
8
Chương 8: Hướng đó!
9
Chương 9: Ở đâu ra vậy?
10
Chương 10: Con nhỏ này cũng thông minh đấy!
11
Chương 11: Em không đi xem náo nhiệt sao?
12
Chương 12: Tự mình làm hay là để chúng tao ra tay?
13
Chương 13: Nhanh về nhà đi ngủ thôi!
14
Chương 14: Chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
15
Chương 15: Ăn cơm!
16
Chương 16: Cũng gần giống vậy
17
Chương 17: Bạn nào vậy?
18
Chương 18: Không phải trộm?
19
Chương 19: Cô là ai mà dám chất vấn tôi?
20
Chương 20: Xe không tệ.
21
Chương 21: Bị ngốc à?
22
Chương 22: Bớt nói nhảm đi!
23
Chương 23: Hiện trường lặng ngắt như tờ
24
Chương 24: Đợi đã!
25
Chương 25: Gấp gì chứ
26
Chương 26: Còn định trốn bao lâu nữa?
27
Chương 27: Có thật là cô không
28
Chương 28: Ðó là bị quấy rầy khi ngủ
29
Chương 29: Chiếc xe này có vấn đề gì à?
30
Chương 30: Biến mất?
31
Chương 31: Hay em trai?
32
Chương 32: Một trăm vạn
33
Chương 33: Chị đã làm xong chưa
34
Chương 34: có thể lộ diện nói chuyện không
35
Chương 35: Cho hai đứa
36
Chương 36: tiền chị tự kiếm được
37
Chương 37: quấy rối
38
Chương 38: nhất định rất đẹp
39
Chương 39: 0 điểm
40
Chương 40: Gian lận?
41
Chương 41: Trình Cận Ngôn?
42
Chương 42: Trường học?
43
Chương 43: Cái gì?
44
Chương 44: Chứng cớ đâu?
45
Chương 45: Biết trước đáp án?
46
Chương 46: Sở sự vụ Kim Ngôn?
47
Chương 47: Tuy nói là đi
48
Chương 48: không quen ai cả
49
Chương 49: Đều do Kiều Ảnh
50
Chương 50: chạy trối chết
51
Chương 51: nhờ một chuyện
52
Chương 52: Đối phương ở Vân Thành
53
Chương 53: Không phải
54
Chương 54: hai người là một
55
Chương 55: Quá độc ác