Chương 46: Hoang Đế Quyết Sách

Thế gian đã sớm không còn nàng, trong mộng cũng chẳng có nàng.


Cơn gió lạnh như băng thổi trên tóc Lệnh Hồ Trăn Trăn, khiến nàng có chút ngứa ngáy. Nàng xoay người, phát hiện mình dường như lại quay về Dao Sơn. Trên Cầu Cửu Khúc tuyết đọng trắng xóa, trên bầu trời tối đen vẫn còn thiên hỏa lấp lánh như những ngôi sao đang rơi.

Là mộng? Hay không phải?

Nàng lẳng lặng nhìn thiên hỏa, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nam xa lạ: “Ngươi… tên là gì?”

Không đợi nàng quay đầu, một bóng người đã xuất hiện trước mặt như làn khói ngưng tụ.

Người đến là một nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc y phục đen vô cùng đắt tiền, dung mạo anh tuấn. Chỉ có điều giữa hai hàng chân mày của người đó dường như có phiền muộn nặng ngàn cân đè lên, thậm chí còn có vẻ hung dữ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn không biết khoảng cách thực lực giữa mình và người kia là bao nhiêu, chỉ biết thành thật trả lời: “Ta tên Lệnh Hồ Trăn Trăn.”

“Chân* trong thật giả?”

*từ “trăn” (蓁-zhēn) có cách đọc y hệt với từ “chân” (真-zhēn), có nghĩa là sự thật, chính xác.

“Trăn Trăn trong kỳ diệp trăn trăn.”

Người đó ngẩng ra một lúc, lại nói: “Ngươi có biết phụ mẫu mình là ai không?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn suy nghĩ một chút: “Không tính là biết rõ.”

Người đó cười một tiếng, có chút giống như chế nhạo: “Phụ thân của ngươi là một đại ma đầu trời sinh đã máu lạnh và tàn nhẫn, cho dù ở Trung Thổ hay Đại Hoang đều có vô số kẻ thù. Ta cũng là một trong số đó, ngươi có sợ hay không?”

“Ta rất sợ.”

Chuyện đều do Lệnh Hồ Vũ làm ra, nhưng đám yêu này cứ đuổi theo nàng để trả thù, nàng có thể làm được gì đây? Sợ thì sợ, nhưng cùng lắm thì đánh một trận thôi.

Người nọ nhìn nàng thật kỹ: “Người phàm có câu nợ cha con trả, nên đây là số mệnh của ngươi. Nếu ngươi sợ thì có thể tự tay kết thúc nó, để huyết mạch của Lệnh Hồ Vũ đoạn tuyệt cùng với ngươi, vậy thì hận thù cũng sẽ biến mất theo.”

“Nhưng ta chỉ có một nửa huyết mạch của Lệnh Hồ Vũ.” Lệnh Hồ Trăn Trăn ngừng một chút, lại nói: “Một nửa kia là của mẫu thân ta.”

Mặc dù trong lời đồn bà ấy cũng không phải người tốt đẹp gì mấy… Chẳng qua không có nhiều kẻ thù như Lệnh Hồ Vũ.

Nghe hai từ “mẫu thân”, vẻ mặt của người kia bỗng dịu đi, ngay cả giọng nói cũng có chút ấm áp: “Ngươi có biết chuyện về mẫu thân mình không?”

Nàng lắc đầu: “Không biết, chỉ nghe nói là sủng phi của Nam Hoang Đế đã bỏ trốn cùng Lệnh Hồ Vũ.”

Người nọ đột nhiên cười lớn, trong tiếng cười dường như cất giấu vô số tức giận cùng bi ai. Qua rất lâu, người nọ mới ngưng cười, chậm rãi nói: “Sủng phi? Bỏ trốn? Đúng rồi, đã năm mươi năm qua rồi, chẳng trách.”

Trên mặt người đó lộ ra vẻ hoài niệm, dường như đang hỏi, nhưng cũng giống như đang lẩm bẩm: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Nếu tính theo tuổi của phàm nhân thì không đến hai mươi tuổi đúng chứ? Lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng trông có vẻ nhỏ tuổi hơn ngươi, nhưng lại dịu dàng và chững chạc hơn nhiều, lại tràn đầy nhiệt huyết…. Nàng tò mò và đam mê mọi thứ trên đời này…”

Cũng không biết nhớ đến điều gì, người đó không nói nữa, ánh mắt lóe lên, tựa hồ vừa vui mừng lại vừa oán hận.

Qua một lúc lâu, người kia lại nói: “Ta đúng thật đã phong nàng làm phi tử, còn muốn để nàng làm Hoang Hậu của ta, muốn ở bên nàng cả đời. nhưng thật đáng tiếc… Nàng trước hết là thần tử của ta, vừa thông minh vừa giỏi giang, chuyện gì giao cho nàng cũng có thể đạt kết quả tốt nhất.”

Thần tử? Cho nên người này là…

Lệnh Hồ Trăn Trăn hơi biến sắc.

Người nọ lại cười một tiếng, mang theo một tia buồn bã: “Lệnh Hồ Trăn Trăn, Cô là Nam Chi Hoang Đế, đang vào mộng của ngươi để nói chuyện.”

Thật sự là Nam Hoang Đế sẽ băm nàng thành trăm mảnh kia?!

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhanh chóng ngậm miệng lại, lặng lẽ lui hai bước.

Nam Hoang Đế bình tĩnh nói: “Cô kỳ thật không hề muốn gặp lại khuôn mặt này lần nào nữa. Hơn nữa, có rất nhiều cách để không gặp lại, Cô có thể khiến ngươi chết, cũng có thể để ngươi sống, tất cả đều tùy vào tâm tình của Cô.”

Nàng hít một hơi: “Vậy tâm tình hiện tại của ông thế nào?”

Nam Hoang Đế không trả lời mà nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm và âu sầu. Qua một lúc lâu, ông mới thấp giọng nói: “Ngươi nhìn Cô.”

Đôi mắt màu hổ phách đã năm mươi năm chưa thấy lại đang lẳng lặng nhìn ông. Hàng mi và tròng mắt giống nhau như đúc, chỉ có ánh mắt là hoàn toàn khác.

“Lệnh Hồ Trăn Trăn, mẫu thân của ngươi không thể sinh sản như người bình thường, nhưng nàng lại bị một người phàm bỉ ổi xảo trá bức bách mà sinh ra ngươi.” Trong giọng nói trầm thấp của ông mang theo bi thương khác thường, còn có sát ý sâu đậm ẩn giấu. “Bởi vì sự xuất hiện của Lệnh Hồ Vũ và ngươi nên nàng mới mất mạng.”

Đợi chút, mặc dù nàng rất tò mò về chuyện của mẫu thân mình, nhưng giọng điệu này của Nam Hoang Đế rất không ổn nha! Thật sự vô cùng không ổn!

Lệnh Hồ Trăn Trăn lại lui hai bước, liền nghe ông nói tiếp: “Thế nhưng, Cô hổ thẹn với mẫu thân ngươi. Nàng ấy không nợ bất kỳ người nào, thế gian không biết cũng không sao, nhưng ngươi phải biết.”

Nàng mở miệng nói sau khi cân nhắc cẩn thận: “Thật sao? Được thôi, ta biết rồi.”

Nam Hoang Đế nhìn thẳng vào nàng, biểu tình trên mặt khiến người khác đoán không ra. Qua một lúc lâu, ông lại nói: “Nếu ngươi đã không biết gì về mẫu thân mình, vậy chẳng lẽ không có gì hiếu kỳ muốn hỏi sao?”

Giọng nói của Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Vậy… Nếu ta hỏi thì ông sẽ nói sao? Nếu vậy thì tâm tình ông sẽ tốt hơn chút sao?”

Nam Hoang Đế lại cười một tiếng: “Thật không giống nàng một chút nào.”

Bản thân nàng cũng chưa từng thấy cha mẹ mình nên tính tình có thể giống mới là lạ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn chằm chằm ông, chỉ mong ông nói gì đó. Cho dù là mắng chửi Lệnh Hồ Vũ, hay là thâm tình tưởng nhớ sủng phi, nàng đều có thể nghe, vì đây chính là chuyện có liên quan đến vấn đề sinh tử.

Thế nhưng vị Nam Hoang Đế này không nói lời nào nữa, chỉ chắp tay sau lưng rồi ngẩng đầu lẳng lặng nhìn về đỉnh Dao Sơn phía xa xa. Nơi đó có thiên hỏa biến hóa khôn lường, dòng sông vĩnh cửu, gió trăng sớm chiều, đều trong tầm mắt.

Giống như rất nhiều năm trước, ông chăm chú nhìn hồi lâu rồi cười lạnh: “Thần tích cái gì, chẳng qua chỉ là hư ảnh thoáng qua thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Thật sao? Nhưng rõ ràng ông trông có vẻ rất thích mà.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nói: “Vậy ý nghĩa chính là việc nó có ý nghĩa*.”

*thật ra mình cũng chẳng biết tác giả muốn nói gì nữa, nhưng theo mình thì tác giả muốn chơi chữ ý:

+ Nam Hoang Đế chê chẳng có ý nghĩa gì là chê không thú vị gì cả.

+ Còn Trăn Trăn muốn nói là điểm thú vị của nó nằm ở việc nó là một thứ có định nghĩa. (mình nghĩ vậy thôi chứ đúng hay sai thì chưa chắc đâu hen =))))

Nam Hoang Đế đột nhiên ngẩn ra, sau đó lại ha ha cười lớn. Ông bỗng nhiên hất tay áo một cái, cả người hóa thành làn khói rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Cơn mưa mùa đông ở Trọng Âm Sơn không dứt, ông đứng bên mép bệ đá đen, thu lại tất cả chân ngôn và để mặc mình ướt đẫm trong cơn mưa lạnh như băng.

Sau lưng là hai vị Mạch Chủ của Thái Thượng Mạch, còn có Hoang Đế của ba phương còn lại đang đợi quyết sách của ông.

Nam Hoang Đế xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện hai viên bảo châu: một viên đen, một viên trắng, một chết, một sống.

– Thần tích duy nhất của Đại Hoang này, tuy rất có danh tiếng, nhưng thật ra chỉ là chút hư ảnh thoáng qua thôi. Quá mức nông cạn và hỗn tạp, chẳng có ý nghĩa gì cả.

– Bệ hạ, đây cũng là ý nghĩa của nó.

Trong đôi mắt của ông bỗng chốc có vài giọt nước mắt rơi xuống. Thời gian năm mươi năm ngưng lại đột nhiên nhanh chóng trôi qua, thế gian đã sớm không còn nàng, trong mộng cũng chẳng có nàng.

Tiểu cô nương kia nói đúng, nó không chỉ là con gái của Lệnh Hồ Vũ, mà còn là con gái của nàng.

Ông nhẹ nhàng bóp vỡ viên bảo châu màu đen, trầm giọng nói: “Để nó đi.”

Nhị Mạch Chủ chắp tay nói: “Bốn vị Hoang Đế đều đã ra quyết định, tất cả đều đồng ý để nàng đi. Thái Thượng Mạch cảm tạ lòng tốt của chư vị Bệ hạ.”

Tây Hoang Đế có chút ngượng ngùng: “Sớm biết hắn chọn như thế, Cô đã giữ nàng ở lại rồi.”

Bắc Hoang Đế lạnh nhạt nói: “Ngươi còn muốn gây phiền phức thế nào nữa? Cô đi đây.”

Vị Đông Hoang Đế kia cười nói: “Nam Hoang Đế cũng nên quản lý thật tốt địa giới đi thôi. Yêu Quân cũng chỉ là Yêu Quân, đừng để bọn họ làm xằng bậy nữa. Hai vị Mạch Chủ, Đông Chi Hoang trước giờ luôn rộng mở hoan nghênh tu sĩ Trung Thổ. Mong rằng hai vị sẽ truyền đạt thành ý này của ta cho chư vị tiên môn. Đông Chi Hoang của ta rất sầm uất, không thua gì Tây Chi Hoang đâu. Cô cũng đi đây, cáo từ.”

Tây Hoang Đế nhíu mày, chợt nhớ đến trong thư Ngu Vũ Linh có nhắc đến chuyện nội đan của linh nhân Mặc Lan bị người khác lấy đi. Ông cũng rất muốn điều tra, nhưng chẳng thể làm gì được vì mọi manh mối đều dẫn đến Nam Chi Hoang. Chuyện này không đến lượt ông quyết định.

Ông chỉ nhìn Nam Hoang Đế nói: “Những năm nay ngươi mặc kệ không quản, để cho Xương Nguyên Yêu Quân kia lợi dụng rất nhiều sơ hở. Cô vẫn luôn cảm giác được hắn có âm mưu gì đó, ngươi nên đặt một chút tâm tư vào chính sự đi.”

Dứt lời, bóng người ông cũng như hai vị Hoang Đế lúc nãy mà hóa thành mây mù biến mất trong nháy mắt.

Đại Mạch Chủ đi đến bên cạnh Nam Hoang Đế, trầm giọng nói: “Bệ hạ, tiên môn Trung Thổ vốn không nên nhúng tay vào việc của Đại Hoang, nhưng mùi Dao Thảo trên người Bệ hạ rất nặng. Lão hủ không thể không nhắc nhở ngài Dao Thảo chỉ mọc trên Thái Thất Sơn ở Trung Thổ, trái cây tuy có thể trị ác mộng, nhưng ngửi mùi lâu sẽ khiến người ta nóng nảy dễ tức giận, vẫn là nên chú ý đến nguồn gốc của mùi này.”

Phất trần của ông đảo qua, cơn gió nhẹ nhấc Lệnh Hồ Trăn Trăn đặt trên lưng yêu thú. Ông lại nói: “Lão hủ cùng Nhị Mạch Chủ sẽ đưa cô nương này đi. Đa tạ ý tốt của Bệ hạ. Bảo trọng, cáo từ.”

*

Lần nữa mở mắt ra, trời đã sáng bừng. Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn chằm chằm chiếc màn xa lạ trên đỉnh đầu, vẫn còn cảm thấy hoang mang.

Dường như đã nằm mơ thấy gì đó, đã ngắm thiên hỏa suốt một đêm rồi, có chút mệt.

Bên mép giường có một nữ xa lạ sang sảng nói cười: “Tỉnh rồi sao? Hẳn là không còn chỗ nào khó chịu nữa phải không?”

Đó là một nữ tử có vóc người thon gầy, mặc váy áo màu xanh đậu, nước da hơi vàng, từ đầu đến chân trông lanh lẹ hào phóng khó tả.

Không đợi nàng hỏi, nàng ta tiếp tục nói: “Ta là Du Bạch, tự Tái Tuyết, tu sĩ của Thái Thượng Nhất Mạch. Lệnh Hồ cô nương... Không, có lẽ sau này nên gọi cô là Tiểu sư muội. Sư tôn có ý muốn thu nhận cô vào Nhất Mạch, hiện giờ cô có thể gọi ta là Du tu sĩ, nhưng khi bái sư rồi thì phải gọi ta Tam sư tỷ rồi.”

Bái sư? Nàng có sư phụ, nhưng ngón cái của bà đã bị đứt mất rồi. Đối với thợ thủ công mà nói, như thế cũng tương đương với việc mất luôn mạng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đột nhiên lấy lại tinh thần, chợt xoay mình ngồi dậy. Nàng phải đi tìm sư phụ và mọi người mới được.

Giống như biết nàng đang nghĩ gì, Du Bạch dùng tay trái mở cửa cho nàng: “Không cần phải gấp gáp. Ba thầy trò của Thần Công Quân đều ở ngay bên cạnh. Vết thương của Nhị sư tỷ cô cũng đã được chữa khỏi, chỉ cần nghỉ ngơi ba ngày là có thể khỏi hoàn toàn.

Vết thương của Nhị sư tỷ?

Lệnh Hồ Trăn Trăn chưa kịp nghĩ thông đã đẩy cửa phòng khách bên cạnh ra. Mẹ con Thần Công Quân đang ngồi bên giường có chút kinh ngạc khi nhìn thấy nàng, sau đó vẻ mặt lại trở nên phức tạp.

Vu Yến Quân trên giường đã tỉnh, cười tủm tỉm chào: “Trăn Trăn! Sao muội nhìn lôi thôi như thế?”

Chapter
1 Chương 1-1: Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân - Tiết Tử*
2 Chương 1-2: Kỳ Diệp Trăn Trăn
3 Chương 2: Thái Thượng Nhất Mạch
4 Chương 3: Lừa Gạt Tống Tiền
5 Chương 4: Không Ai Nhường Ai
6 Chương 5: Ngươi Tranh Ta Đoạt
7 Chương 6: Vật Quý Đáp Lễ
8 Chương 7: Yêu Quân Tam Tử
9 Chương 8: Tiếp Cận Hai Hướng
10 Chương 9: Thay Đổi Bất Ngờ
11 Chương 10: Món Nợ Cứu Mạng
12 Chương 11: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Thượng)
13 Chương 12: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Hạ)
14 Chương 13: Vạn Thử Yêu Quân (Thượng)
15 Chương 14: Vạn Thử Yêu Quân (Hạ)
16 Chương 15: Lệnh Hồ Hậu Nhân
17 Chương 16: Tháo Gỡ Khúc Mắc
18 Chương 17: Đoản Đao Như Cũ (Thượng)
19 Chương 18: Đoản Đao Như Cũ (Hạ)
20 Chương 19: Yêu Quân Nhận Lỗi
21 Chương 20: Ăn Nói Tùy Tiện
22 Chương 21: Lo Trước Tính Sau
23 Chương 22: Truyền Kỳ Nam Hoang
24 Chương 23: Đại Dương Ánh Lửa
25 Chương 24: Xem Như Người Quen
26 Chương 25: Hắc Sa Trên Cầu
27 Chương 26: Động Tĩnh Quá Lớn
28 Chương 27: Thần Công Đệ Tử
29 Chương 28: Tu Sĩ Ngâm Rượu
30 Chương 29: Ngàn Lượng Hoàng Kim
31 Chương 30: Đột Nhiên Cản Đường
32 Chương 31: Yến Tiệc Viêm Thần (Thượng)
33 Chương 32: Yến Tiệc Viêm Thần (Trung)
34 Chương 33: Yến Tiệc Viêm Thần (Hạ)
35 Chương 34: Vô Danh Ám Sát
36 Chương 35: Lửa Giận Khó Tắt
37 Chương 36: Hai Chuyện Khác Nhau (Thượng)
38 Chương 37: Hai Chuyện Khác Nhau (Hạ)
39 Chương 38: Người Đến Sư Môn (Thượng)
40 Chương 39: Người Đến Sư Môn (Hạ)
41 Chương 40: Thanh Toán Nợ Cũ
42 Chương 41: Tâm Chi Sở Tại*
43 Chương 42: Nam Chi Hoang Đế
44 Chương 43: Tâm Chi Phi Nhận*
45 Chương 44: Cô Liên Thác Sinh* (Thượng)
46 Chương 45: Cô Liên Thác Sinh (Hạ)
47 Chương 46: Hoang Đế Quyết Sách
48 Chương 47: Không Còn Liên Quan
49 Chương 48: Sợi Tóc Bàn Thần
50 Chương 49: Quay Về Quê Hương
51 Chương 50: Quyển 2: Hoa Triêu Nguyệt Dạ - Chương 50: Vừa Mới Đến Nơi (Thượng)
52 Chương 51: Vừa Mới Đến Nơi (Hạ)
53 Chương 52: Cảnh Đẹp Khó Vào
54 Chương 53: Tiểu Hồ Trong Tuyết
55 Chương 54: Nắng Mai Nơi Này
56 Chương 55: Cắt Giấy Thông Thần
57 Chương 56: Một Khắc Ảm Đạm
58 Chương 57: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Thượng)
59 Chương 58: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Hạ)
60 Chương 59: Lòng Này Không Yên
61 Chương 60: Du Khách Mất Tích
62 Chương 61: Giả Y Tu Sĩ*
63 Chương 62: Năng Giả Đa Lao*
64 Chương 63: Tâm Tư Mộ Dã
65 Chương 64: Ánh Kiều Tiên Tử (Thượng)
66 Chương 65: Ánh Kiều Tiên Tử (Hạ)
67 Chương 66: Không Thể Yên Tâm
68 Chương 67: Đảo Ngược Số Phận
69 Chương 68: Hoạn Nạn Có Nhau
70 Chương 69: Đường Dài Gian Nan (Thượng)
71 Chương 70: Đường Dài Gian Nan (Hạ)
72 Chương 71: Điều Ta Mong Muốn
73 Chương 72: Đào Hoa Ngày Xưa (Thượng)
74 Chương 73: Đào Hoa Ngày Xưa (Hạ)
75 Chương 74: Phù Quang Trầm Luân (Thượng)
76 Chương 75: Phù Quang Trầm Luân (Hạ)
77 Chương 76: Cố Nhân Năm Xưa
78 Chương 77: Hồi Ức Lênh Đênh
79 Chương 78: Sư Tỷ Ngây Thơ
80 Chương 79: Giai Nhân Như Mộng
81 Chương 80: Tranh Đấu Bên Suối
82 Chương 81: Mộng Đẹp Ác Mộng (Thượng)
83 Chương 82: Mộng Đẹp Ác Mộng (Hạ)
84 Chương 83: Quá Khứ Ánh Kiều (Thượng)
85 Chương 84: Quá Khứ Ánh Kiều (Hạ)
86 Chương 85: Tư Nữ Bất Phu
87 Chương 86: Cứu Giúp A Kiều
88 Chương 87: Sóng Gió Tạm Ngưng
89 Chương 88: Không Hẹn Mà Gặp
90 Chương 89: Hoa Đẹp Trăng Sáng
91 Chương 90: Thay Nàng Đồng Ý
92 Chương 91: Chết Nhưng Sống Lại
93 Chương 92: Tiên Tử Tiên Thánh
94 Chương 93: Tính Kỹ Chuyện Xưa
95 Chương 94: Trong Huyết Nhật Giới
96 Chương 95: Chỉ Mành Treo Chuông
97 Chương 96: Một Tờ Giấy Nhắn
98 Chương 97: Đi Trên Băng Mỏng
99 Chương 98: Sa Vào Khó Tỉnh
100 Chương 99: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
101 Chương 100: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
102 Chương 101: Quyển 3: Tử Sinh Đắc Kiến - Chương 101: ?�êm Khuya Đi Vội
103 Chương 102: Nghiệt Duyên Thiện Duyên
104 Chương 103: Phía Cuối Cây Cầu
105 Chương 104: Ban Ngày Sinh Ma
106 Chương 105: Như Lần Đầu Gặp
107 Chương 106: Trên Cầu Tương Tư
108 Chương 107: Nếu Được Gặp Gỡ
109 Chương 108: Chạy Về Phía Đó
110 Chương 109: Phải Từng Quen Biết
111 Chương 110: Thân Này Thân Kia
112 Chương 111: Mất Nhưng Tìm Được
113 Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)
114 Chương 113: Vân H�? Không Vui (Hạ)
115 Chương 114: Dị Tượng Năm Xưa
116 Chương 115: Huynh Đệ Bất Hòa
117 Chương 116: Tư Nữ Ký Mộng (Thượng)
118 Chương 117: Tư Nữ Ký Mộng (Hạ)
119 Chương 118: Một Hóa Triệu Tỷ
120 Chương 119: Phong Tuyết Quy Nhân
121 Chương 120: Tiên Thánh Kỳ Nhân
122 Chương 121: Háo Hức Hy Vọng
123 Chương 122: Nhân Sinh Hối Tiếc
124 Chương 123: Sóng To Biển Máu
125 Chương 124: Hận Cũ Khó Phai
126 Chương 125: Trằn Trọc Không Yên (Thượng)
127 Chương 126: Trằn Trọc Không Yên (Hạ)
128 Chương 127: Ban Ngày Ly Hồn
129 Chương 128: Dịu Dàng Tàn Nhẫn
130 Chương 129: Ung Dung Tự Tại (Thượng)
131 Chương 130: Ung Dung Tự Tại (Hạ)
132 Chương 131: Nắng Đông Ấm Áp
133 Chương 132: Cúc Lăng Vu Thiên
134 Chương 133: Thâm Cốc Vi Lăng (Thượng)
135 Chương 134: Thâm Cốc Vi Lăng (Trung)
136 Chương 135: Thâm Cốc Vi Lăng (Hạ)
137 Chương 136: Tâm Hồn Tùy Quân
138 Chương 137: Cuối Cùng Cũng Gặp (Thượng)
139 Chương 138: Cuối Cùng Cũng Gặp (Hạ)
140 Chương 139: Phúc Họa Khó Lường
141 Chương 140: Tiên Sinh Tiên Thánh (Thượng)
142 Chương 141: Tiên Sinh Tiên Thánh (Hạ)
143 Chương 142: Kết Cục Tâm Ma
144 Chương 143: Đột Nhiên Xuất Hiện
145 Chương 144: Khó Bề Phân Biệt (Thượng)
146 Chương 145: Khó Bề Phân Biệt (Hạ)
147 Chương 146: Chân Thân Phải Hiện (Thượng)
148 Chương 147: Chân Thân Phải Hiện (Hạ)
149 Chương 148: Trong Thiên Trọng Cung (Thượng)
150 Chương 149: Trong Thiên Trọng Cung (Trung)
151 Chương 150: Trong Thiên Trọng Cung (Hạ)
152 Chương 151: Đột Nhiên Im Bặt
153 Chương 152: Bất Kiến Ly Nhân
154 Chương 153: Lưu Hương Bên Gối (Thượng)
155 Chương 154: Lưu Hương Bên Gối (Hạ)
156 Chương 155: Mạc Bất Tĩnh Hảo
157 Chương 156: Đời Này Cùng Nhau (Hoàn chính văn)
158 Chương 157: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Thượng)
159 Chương 158: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Hạ)
160 Chương 159: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Thượng)
161 Chương 160: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Trung)
162 Chương 161: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Hạ)
163 Chương 162: Ngoại truyện 3: Trọn Đời Bên Nhau (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 163 Episodes

1
Chương 1-1: Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân - Tiết Tử*
2
Chương 1-2: Kỳ Diệp Trăn Trăn
3
Chương 2: Thái Thượng Nhất Mạch
4
Chương 3: Lừa Gạt Tống Tiền
5
Chương 4: Không Ai Nhường Ai
6
Chương 5: Ngươi Tranh Ta Đoạt
7
Chương 6: Vật Quý Đáp Lễ
8
Chương 7: Yêu Quân Tam Tử
9
Chương 8: Tiếp Cận Hai Hướng
10
Chương 9: Thay Đổi Bất Ngờ
11
Chương 10: Món Nợ Cứu Mạng
12
Chương 11: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Thượng)
13
Chương 12: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Hạ)
14
Chương 13: Vạn Thử Yêu Quân (Thượng)
15
Chương 14: Vạn Thử Yêu Quân (Hạ)
16
Chương 15: Lệnh Hồ Hậu Nhân
17
Chương 16: Tháo Gỡ Khúc Mắc
18
Chương 17: Đoản Đao Như Cũ (Thượng)
19
Chương 18: Đoản Đao Như Cũ (Hạ)
20
Chương 19: Yêu Quân Nhận Lỗi
21
Chương 20: Ăn Nói Tùy Tiện
22
Chương 21: Lo Trước Tính Sau
23
Chương 22: Truyền Kỳ Nam Hoang
24
Chương 23: Đại Dương Ánh Lửa
25
Chương 24: Xem Như Người Quen
26
Chương 25: Hắc Sa Trên Cầu
27
Chương 26: Động Tĩnh Quá Lớn
28
Chương 27: Thần Công Đệ Tử
29
Chương 28: Tu Sĩ Ngâm Rượu
30
Chương 29: Ngàn Lượng Hoàng Kim
31
Chương 30: Đột Nhiên Cản Đường
32
Chương 31: Yến Tiệc Viêm Thần (Thượng)
33
Chương 32: Yến Tiệc Viêm Thần (Trung)
34
Chương 33: Yến Tiệc Viêm Thần (Hạ)
35
Chương 34: Vô Danh Ám Sát
36
Chương 35: Lửa Giận Khó Tắt
37
Chương 36: Hai Chuyện Khác Nhau (Thượng)
38
Chương 37: Hai Chuyện Khác Nhau (Hạ)
39
Chương 38: Người Đến Sư Môn (Thượng)
40
Chương 39: Người Đến Sư Môn (Hạ)
41
Chương 40: Thanh Toán Nợ Cũ
42
Chương 41: Tâm Chi Sở Tại*
43
Chương 42: Nam Chi Hoang Đế
44
Chương 43: Tâm Chi Phi Nhận*
45
Chương 44: Cô Liên Thác Sinh* (Thượng)
46
Chương 45: Cô Liên Thác Sinh (Hạ)
47
Chương 46: Hoang Đế Quyết Sách
48
Chương 47: Không Còn Liên Quan
49
Chương 48: Sợi Tóc Bàn Thần
50
Chương 49: Quay Về Quê Hương
51
Chương 50: Quyển 2: Hoa Triêu Nguyệt Dạ - Chương 50: Vừa Mới Đến Nơi (Thượng)
52
Chương 51: Vừa Mới Đến Nơi (Hạ)
53
Chương 52: Cảnh Đẹp Khó Vào
54
Chương 53: Tiểu Hồ Trong Tuyết
55
Chương 54: Nắng Mai Nơi Này
56
Chương 55: Cắt Giấy Thông Thần
57
Chương 56: Một Khắc Ảm Đạm
58
Chương 57: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Thượng)
59
Chương 58: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Hạ)
60
Chương 59: Lòng Này Không Yên
61
Chương 60: Du Khách Mất Tích
62
Chương 61: Giả Y Tu Sĩ*
63
Chương 62: Năng Giả Đa Lao*
64
Chương 63: Tâm Tư Mộ Dã
65
Chương 64: Ánh Kiều Tiên Tử (Thượng)
66
Chương 65: Ánh Kiều Tiên Tử (Hạ)
67
Chương 66: Không Thể Yên Tâm
68
Chương 67: Đảo Ngược Số Phận
69
Chương 68: Hoạn Nạn Có Nhau
70
Chương 69: Đường Dài Gian Nan (Thượng)
71
Chương 70: Đường Dài Gian Nan (Hạ)
72
Chương 71: Điều Ta Mong Muốn
73
Chương 72: Đào Hoa Ngày Xưa (Thượng)
74
Chương 73: Đào Hoa Ngày Xưa (Hạ)
75
Chương 74: Phù Quang Trầm Luân (Thượng)
76
Chương 75: Phù Quang Trầm Luân (Hạ)
77
Chương 76: Cố Nhân Năm Xưa
78
Chương 77: Hồi Ức Lênh Đênh
79
Chương 78: Sư Tỷ Ngây Thơ
80
Chương 79: Giai Nhân Như Mộng
81
Chương 80: Tranh Đấu Bên Suối
82
Chương 81: Mộng Đẹp Ác Mộng (Thượng)
83
Chương 82: Mộng Đẹp Ác Mộng (Hạ)
84
Chương 83: Quá Khứ Ánh Kiều (Thượng)
85
Chương 84: Quá Khứ Ánh Kiều (Hạ)
86
Chương 85: Tư Nữ Bất Phu
87
Chương 86: Cứu Giúp A Kiều
88
Chương 87: Sóng Gió Tạm Ngưng
89
Chương 88: Không Hẹn Mà Gặp
90
Chương 89: Hoa Đẹp Trăng Sáng
91
Chương 90: Thay Nàng Đồng Ý
92
Chương 91: Chết Nhưng Sống Lại
93
Chương 92: Tiên Tử Tiên Thánh
94
Chương 93: Tính Kỹ Chuyện Xưa
95
Chương 94: Trong Huyết Nhật Giới
96
Chương 95: Chỉ Mành Treo Chuông
97
Chương 96: Một Tờ Giấy Nhắn
98
Chương 97: Đi Trên Băng Mỏng
99
Chương 98: Sa Vào Khó Tỉnh
100
Chương 99: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
101
Chương 100: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
102
Chương 101: Quyển 3: Tử Sinh Đắc Kiến - Chương 101: ?�êm Khuya Đi Vội
103
Chương 102: Nghiệt Duyên Thiện Duyên
104
Chương 103: Phía Cuối Cây Cầu
105
Chương 104: Ban Ngày Sinh Ma
106
Chương 105: Như Lần Đầu Gặp
107
Chương 106: Trên Cầu Tương Tư
108
Chương 107: Nếu Được Gặp Gỡ
109
Chương 108: Chạy Về Phía Đó
110
Chương 109: Phải Từng Quen Biết
111
Chương 110: Thân Này Thân Kia
112
Chương 111: Mất Nhưng Tìm Được
113
Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)
114
Chương 113: Vân H�? Không Vui (Hạ)
115
Chương 114: Dị Tượng Năm Xưa
116
Chương 115: Huynh Đệ Bất Hòa
117
Chương 116: Tư Nữ Ký Mộng (Thượng)
118
Chương 117: Tư Nữ Ký Mộng (Hạ)
119
Chương 118: Một Hóa Triệu Tỷ
120
Chương 119: Phong Tuyết Quy Nhân
121
Chương 120: Tiên Thánh Kỳ Nhân
122
Chương 121: Háo Hức Hy Vọng
123
Chương 122: Nhân Sinh Hối Tiếc
124
Chương 123: Sóng To Biển Máu
125
Chương 124: Hận Cũ Khó Phai
126
Chương 125: Trằn Trọc Không Yên (Thượng)
127
Chương 126: Trằn Trọc Không Yên (Hạ)
128
Chương 127: Ban Ngày Ly Hồn
129
Chương 128: Dịu Dàng Tàn Nhẫn
130
Chương 129: Ung Dung Tự Tại (Thượng)
131
Chương 130: Ung Dung Tự Tại (Hạ)
132
Chương 131: Nắng Đông Ấm Áp
133
Chương 132: Cúc Lăng Vu Thiên
134
Chương 133: Thâm Cốc Vi Lăng (Thượng)
135
Chương 134: Thâm Cốc Vi Lăng (Trung)
136
Chương 135: Thâm Cốc Vi Lăng (Hạ)
137
Chương 136: Tâm Hồn Tùy Quân
138
Chương 137: Cuối Cùng Cũng Gặp (Thượng)
139
Chương 138: Cuối Cùng Cũng Gặp (Hạ)
140
Chương 139: Phúc Họa Khó Lường
141
Chương 140: Tiên Sinh Tiên Thánh (Thượng)
142
Chương 141: Tiên Sinh Tiên Thánh (Hạ)
143
Chương 142: Kết Cục Tâm Ma
144
Chương 143: Đột Nhiên Xuất Hiện
145
Chương 144: Khó Bề Phân Biệt (Thượng)
146
Chương 145: Khó Bề Phân Biệt (Hạ)
147
Chương 146: Chân Thân Phải Hiện (Thượng)
148
Chương 147: Chân Thân Phải Hiện (Hạ)
149
Chương 148: Trong Thiên Trọng Cung (Thượng)
150
Chương 149: Trong Thiên Trọng Cung (Trung)
151
Chương 150: Trong Thiên Trọng Cung (Hạ)
152
Chương 151: Đột Nhiên Im Bặt
153
Chương 152: Bất Kiến Ly Nhân
154
Chương 153: Lưu Hương Bên Gối (Thượng)
155
Chương 154: Lưu Hương Bên Gối (Hạ)
156
Chương 155: Mạc Bất Tĩnh Hảo
157
Chương 156: Đời Này Cùng Nhau (Hoàn chính văn)
158
Chương 157: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Thượng)
159
Chương 158: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Hạ)
160
Chương 159: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Thượng)
161
Chương 160: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Trung)
162
Chương 161: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Hạ)
163
Chương 162: Ngoại truyện 3: Trọn Đời Bên Nhau (Hoàn toàn văn)