Chương 1: 1: Kiều Gia Có Một Thiên Kim Giả

Bầu trời tháng sáu ở Nhiễu Thành như một cái lò lửa, mặt trời nóng rực, cái nắng như thiêu đốt tạo ra từng lớp sóng nhiệt trên con đường nhựa, nóng tới nổi không có một ai trên đường.
Kiều Niệm ra khỏi phòng, kéo theo hành lí vừa được đóng gói.
Còn chưa kịp xuống lầu, cô đã nghe thấy giọng nói líu lo của Kiều Sân ở tầng dưới.
"Ba mẹ, ba mẹ ruột của Kiều Niệm thật sự muốn đến đón chị ấy sao?"
Ba Kiều nghiêm khắc hỏi cô: "Con quan tâm cái này làm gì, bản nhạc piano phải biểu diễn sắp tới đã luyện tập thành thạo chưa? Lúc đó, bạn của bà nội con sẽ từ Bắc Kinh đến đây, bà ấy là giáo sư khoa học nhân văn và nghệ thuật, là bậc thầy piano quốc gia.

Con biểu hiện tốt một chút, sau đó bà nội con làm trung gian, thì chuyện học đại học ở Kinh đô của con định là cái chắc."
"Con đang luyện rồi ạ."
Kiều Niệm vẫn chưa xuống, lại nghe tiếng Kiều Sân nũng nịu.
"Ba, ba nghĩ ba mẹ ruột của chị trông như thế nào?"
Vừa dứt lời, Kiều Sân khinh thường lẩm bẩm ẩn sau vẻ ngây thơ: "Hôm kia, ba mẹ ruột của chị ấy nói là sẽ đến, mà tới hôm nay mới đến! Chắc không phải là mua vé tàu hỏa, ngồi đến hai ngày một đêm mới từ trong sơn cốc ra tới đây đón người chứ?"

Trên lầu, bước chân Kiều Niệm không kiềm được mà dừng lại, đáy mắt lạnh nhạt xẹt qua một tia châm chọc.
Ba tháng trước, cô tình cờ phát hiện Kiều Sân - em gái ngoan của cô đang ngoại tình với bạn trai của cô, giạng chân cả đôi.
Cô tức giận vạch trần chuyện đó, sau đó cô mới biết cô vốn không phải người nhà họ Kiều, cô chẳng qua là đứa trẻ được nhà họ dẫn về từ cô nhi viện.
Kiều gia nhận nuôi cô cũng không phải vì thiện tâm phát tác muốn làm chuyện tốt, mà là vì Kiều Sân từ lúc mới sinh ra mắc một loại bệnh về máu hiếm thấy, ngoài uống thuốc chữa trị ra, mỗi tháng đều phải truyền máu.
Kiều gia tự mở công ty, năm ngoái đã được niêm yết thành công, cũng coi như có máu mặt ở Nhiễu Thành, nếu như bệnh của Kiều Sân chỉ đơn giản chỉ cần dùng tiền thì Kiều gia cũng không phải đau đầu như vậy.
Thật trùng hợp, ngoài việc không may mắn và ốm yếu từ khi sinh ra, Kiều Sân còn có nhóm máu hiếm RH, nhóm máu này rất hiếm, người ta nói rằng cứ 100.000 người thì sẽ có một hoặc hai người thừa hưởng nhóm máu này.
Bởi vì qua hiếm nên bệnh viện cũng gọi này là nhóm máu gấu trúc, ý là quý như máu gấu trúc.
Mặc dù Kiều gia có tiền chữa trị nhưng lại không dám chắc là mỗi tháng bệnh viện đều có đủ máu cho Kiều Sân, vì vậy, Kiều gia nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một cách - nhận nuôi một đứa trẻ có cùng nhóm máu ở cô nhi viện, làm bao máu di động cho con gái mình!
Cô chính là bao máu miễn phí đó!
Từ nhỏ Kiều Niệm luôn được dạy trở thành một người chị tốt, đồ đẹp nhường cho em gái mặc, cơ hội giành giải thưởng phải nhường cho em gái...!Nếu không phải lần này chuyện của Kiều Sân với Phó Qua bại lộ, cô còn bị lợi dụng mà không biết gì!
Kiều gia lần này chịu nói cho cô biết cũng là bởi vì trải qua bao nhiêu năm chữa trị, Kiều Sân cơ bản đã khỏe lại, chỉ cần chú ý một chút, không cần tiếp tục uống thuốc truyền máu nữa.
Cô đã hết giá trị lợi dụng, hơn nữa, Kiều lão thái thái vô cùng tức giận vì cô đã dám vạch trần quan hệ giữa Kiều Sân và Phó Qua trong bữa tiệc sinh nhật của cô ta, để bảo vệ danh tiếng của Kiều Sân và mặt mũi của Kiều gia, họ liền dứt khoát vạch trần "thiên kim giả" ngay trước mặt tất cả mọi người.
Ba Kiều không muốn nhắc tới Kiều Niệm: "Con đừng nói nữa."
Kiều Sân không sợ, bĩu môi đáp lại: "Vốn là vậy mà, nếu họ mua được vé máy bay thì sao có thể bây giờ mới đến được, chắc là nghèo rớt mồng tơi!"
"Con thôi đi."
Cha Kiều khóe mắt nhìn thấy Kiều Niệm đang xuống cầu thang, thấp giọng ngăn cản.
Điều đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt ngang tàng, cô mặc một chiếc áo phông màu xanh nhạt với một chiếc áo sơ mi sọc trắng đỏ, viền được buộc hờ hững vào chiếc quần short denim, để lộ ra đôi chân gầy và trắng của cô.
Người nhà họ đều rất trắng, nhưng Kiều Niệm còn trắng hơn.
Không biết có phải là do quá trắng hay không mà đôi mắt của Kiều Niệm đặc biệt đen nhánh, nhìn thấy cô, Kiều Vi Dân luôn có loại cảm giác hời hợt xa cách.
Quả nhiên không phải con ruột.

"Niệm Niệm, con dọn đồ xong chưa?" Dù sao cũng nuôi hơn mười năm, ba Kiều mím môi, thu lại ánh mắt và hỏi với giọng điệu ôn hòa hơn những người còn lại Kiều gia.
Kiều Niệm bước xuống với chiếc vali nhẹ bẫng, ừ một tiếng.
Kiều Sân cuối cùng cũng nhìn thấy cô, lập tức thu lại vẻ mặt xem náo nhiệt vừa rồi, vờ như không có chuyện gì, gọi một tiếng: "Chị."
"..." Đối với cô ta, Kiều Niệm ngay cả ừ cũng lười, đi thẳng tới trước mặt cô ta.
Bị Kiều Niệm phớt lờ, Kiều Sân miễn cưỡng cong môi, lông mi dài rũ xuống như thể chịu ủy khuất, khuôn mặt trắng bệch nhìn như thiếu máu, yếu ớt như một đóa hoa trắng trong gió.
Hà Ngọc Quyên ở ngay bên cạnh thấy vậy lập tức giận tái mặt, gõ mạnh gậy ba-toong xuống sàn, hầm hừ nói: "Đang nói chuyện với mày đó, không nghe thấy sao?"
Kiều Sân lập tức níu tay bà ấy, ngẩng đầu, lắc đầu nũng nịu, cắn môi nói đỡ cho Kiều Niệm: "Bà nội, thôi ạ, tâm trạng của chị đang không tốt, con không sao đâu."
Cô ta nói như vậy khiến Hà Ngọc Quyên nhìn cô càng thấy chướng mắt, đâu đâu cũng là thói xấu, bà chán ghét nói: "Quả nhiên không phải là con cháu Kiều gia, dạy dỗ hơn mười năm cũng không đổi được tính hèn mọn từ trong xương!"
"Mẹ."
Kiều Vi Dân cầu tình kêu bà một tiếng, đi tới trước mặt Kiều Niệm, giả mù sa mưa lấy ra một tấm thẻ: "Đây là một vạn đồng."
Ông ta thở dài, kín đáo đưa cho Kiều Niệm: "Con cầm đi! Về...nhà ba mẹ con phải biết nghe lời, số tiền này con giữ lại mua quần áo.

Sau này đi học...cũng có mà dùng.".

ngôn tình hay
Ông ta luôn làm việc cẩn thận, Kiều gia mới lấy được một hạng mục bên chính phủ, hiện tại là giai đoạn quan trọng, Kiều Vi Dân không muốn gây thêm phiền toái.
Ông đã điều tra, ba mẹ ruột tới đón Kiều Niệm hình như họ Giang, là thầy giáo dạy viết, người huyện Tháp Hà.
Tháp Hà cách Nhiễu Thành ba trăm cây số, nơi đó là một huyện nghèo có tiếng.

Hàng năm, đều có các doanh nhân quyên góp tiền cho huyện Tháp Hà để xóa đói giảm nghèo, ông cũng từng tham gia.

Loại thầy giáo ở cái huyện thành nhỏ nông thôn đó, ông không điều tra kỹ, tự mặc định ông ta là một trong những giáo viên nông thôn chăm chỉ thường được phỏng vấn trên bản tin.
Kiều Niệm đang học lớp mười hai, trở về huyện Tháp Hà thì gần như không thể nào thi lên đại học, chứ đừng nói đến lên Kinh Đô học đại học như Kiều Sân.
Đời này coi như xong rồi!.

Chapter
1 Chương 1: 1: Kiều Gia Có Một Thiên Kim Giả
2 Chương 2: 2: Cũng Là Vợ Chưa Cưới Của Tôi
3 Chương 3: 3: Thì Ra Là Đại Lão Ẩn Tàng
4 Chương 4: 4: Trần Xe Tối Thiểu Hai Trăm Vạn
5 Chương 5: 5: Đó Thật Sự Là Hào Môn Bậc Nhất
6 Chương 6: 6: Giáo Sư Thanh Đại Lại Chỉ Đơn Giản Là Thầy Giáo
7 Chương 7: 7: Đi Học Ở Trường Trung Học Cơ Sở Số 1 Nhất Trung Nhiễu Thành
8 Chương 8: 8: Em Gái Rẻ Tiền Lại Giả Bộ Yếu Đuối
9 Chương 9: 9: Chỉ Là Một Thầy Giáo Có Gì Đáng Hối Hận
10 Chương 10: 10: Vọng Xuyên Con Có Rảnh Không
11 Chương 11: 11: Bệnh Tâm Lý Ngàn Vạn Lần Đừng Giấu Bệnh Sợ Thầy
12 Chương 12: 12: Ai Đụng Tới Liền Trở Mặt
13 Chương 13: 13: Cái Áo Đầu Tiên Rớt Xuống
14 Chương 14: 14: Đám Người Kiều Gia Sớm Muộn Cũng Phải Hối Hận
15 Chương 15: 15: Kiều Niệm Nhảy Xuống Cứu Người
16 Chương 16: 16: Đứa Bé Đó Có Quan Hệ Với Diệp Vọng Xuyên
17 Chương 17: 17: Không Muốn Cứu Lên Một Người Chết
18 Chương 18: 18: Kiều Tỷ Lộ Tài Năng
19 Chương 19: 19: Người Được Cứu Chính Là Cháu Trai Nhỏ Của Anh
20 Chương 20: 20: Anh Nói Niệm Niệm
21 Chương 21: 21: Đường Hẹp Gặp Nhau
22 Chương 22: 22: Phó Phu Nhân Căn Bản Chướng Mắt Kiều Sân
23 Chương 23: 23: Cô Không Vào Trường Nhất Trung Học Có Được Không
24 Chương 24: 24: Không Gọi Tôi Là Anh Trai Sao
25 Chương 25: 25: Cả Nhà Đều Đến
26 Chương 26: 26: Nợ Mẹ Kiều Niệm Một Nhân Tình Lớn
27 Chương 27: 27: Thần Tm Mặt Đại Chúng
28 Chương 28: 28: Sống Chung
29 Chương 29: 29: Kiều Gia Mấy Năm Nay Mới Phát Tài
30 Chương 30: 30: Cô Chính Là Kiều Niệm
31 Chương 31: 31: Em Rất Cẩn Thận Làm Xong
32 Chương 32: 32: Điểm Tối Đa Vào Ban A
33 Chương 33: 33: Không Đem Cô Để Vào Mắt
34 Chương 34: 34: Lão Đại Vừa Đẹp Vừa Ngầu
35 Chương 35: 35: Tiểu Tổ Tông Cô Rốt Cục Đến Rồi
36 Chương 36: 36: Hai Ông Lớn Ném Tiền Vào Nhau
37 Chương 37: 37: Chiếc Áo Vest Thứ Hai Của Chị Niệm
38 Chương 38: 38: Chiếc Áo Ѵεѕt Thứ Hαi Củα Chị Niệm
39 Chương 39: 39: Dẫn Anh Đi Ăn Ở Quán Ven Đường
40 Chương 40: 40: Hạ Mình Đi Ăn Cùng Cô
41 Chương 41: 41: Gặp Bọn Côn Đồ Gây Chuyện
42 Chương 42: 42: Đánh Nhau Vào Đồn Cảnh Sát
43 Chương 43: 43: Cầu Xin Kiều Vi Dân Đến Đồn Cảnh Sát Tìm Người
44 Chương 44: 44: Trong Xã Hội Mà Nghĩ Đến Tình Chị Em Chính Là Ngông Cuồng!
45 Chương 45: 45: Biết Kiều Niệm Vào Ban A
46 Chương 46: 46: Tôi Vẫn Muốn Kiều Niệm Xin Lỗi
47 Chương 47: 47: Thái Độ Thay Đổi 180 Độ
48 Chương 48: 48: Bị Cậu Vọng Sờ Đầu
49 Chương 49: 49: Khí Chất Lão Đại
50 Chương 50: 50: Vẫn Bị Giáo Sư Phát Hiện
51 Chương 51: 51: Quan Hệ Của Cậu Với Kiều Sân Ban B Không Tốt À
52 Chương 52: 52: Kiều Sân Và Mọi Người Đều Ở Đây
53 Chương 53: 53: Tôi Yêu Cầu Nhà Trường Đuổi Học Kiều Niệm
54 Chương 54: 54: Chẳng Qua Chỉ Là Cái Đồ Quê Mùa Miền Núi Thôi
55 Chương 55: 55: Chị Niệm Vả Vào Mặt
56 Chương 56: 56: Sự Nghiền Áp Vô Hình
57 Chương 57: 57: Tin Đồn Trên Diễn Đàn Tieba Của Trường Học
58 Chương 58: 58: Bài Viết Trên Diễn Đàn Tieba Đột Nhiên Biến Mất
59 Chương 59: 59: Sớm Muộn Gì Cũng Sẽ Đuổi Cô Ra Khỏi Trường Trung Học Số 1
60 Chương 60: 60: Thứ Kiều Tiểu Thư Cầm Trên Tay Là Thái Tuế Phải Không
61 Chương 61: 61: Tiểu Tổ Tông Đến Từ Bắc Kinh
62 Chương 62: 62: Thật Trùng Hợp Tôi Cũng Học Tại Trường Trung Học Số 1
63 Chương 63: 63: Chắc Chắn Vọng Gia Sẽ Không Ghen
64 Chương 64: 64: Anh Gọi Trúng Tim Đen Rồi
65 Chương 65: 65: Như Hai Tiểu Tổ Tông Khác Nhau
66 Chương 66: 66: Trên Đùi Hình Như Có Bệnh Kín
67 Chương 67: 67: Bọn Họ Nhất Định Sẽ Đồng Ý
68 Chương 68: 68: Ban A Sắp Trở Thành Bãi Rác Rồi
69 Chương 69: 69: Sân Sân Cậu Chính Là Mẫu Người Lý Tưởng Của Giang Ly
70 Chương 70: 70: Vậy Thì Đứng Thứ Nhất
71 Chương 71: 71: Lo Lắng Cho Cô Ấy Còn Không Bằng Lo Lắng Cho Chính Mình
72 Chương 72: 72: Cuộc Gọi Nhỡ Từ Bệnh Viện
73 Chương 73: 73: Đại Ca Áo Khoác Của Anh Sắp Rơi Rồi
74 Chương 74: 74: Cô Giống Như Một Bí Ẩn
75 Chương 75: 75: Áo Bác Sĩ Thần Thánh Của Niệm Tỷ
76 Chương 76: 76: Trưởng Khoa Não Làm Phụ Tá Cho Kiều Niệm
77 Chương 77: 77: Chọc Thủng Trời Vẫn Còn Có Anh Chống Đỡ
78 Chương 78: 78: Cảm Giác Tự Hào Khó Tả Của Vọng Gia
79 Chương 79: 79: Kiều Niệm Nóng Nảy Vì Bị Trêu Chọc
80 Chương 80: 80: Thật Sự Rất Thích Chị Kiều Niệm
81 Chương 81: 81: Giáo Viên Lớp B Đều Tái Mặt
82 Chương 82: 82: Đã Suy Nghĩ Cẩn Thận
83 Chương 83: 83: Chiếc Áo Choàng Thứ 2 Của Kiều Niệm
84 Chương 84: 84: Vọng Thiếu Gia Đòi Tiền Trực Tuyến
85 Chương 85: 85: Một Lớn Một Nhỏ Đến Đón Kiều Niệm Tan Học
86 Chương 86: 86: Không Trả Lời Cuộc Gọi Của Kiều Sân
87 Chương 87: 87: Trực Tiếp Cho Vào Danh Sách Đen
88 Chương 88: 88: Ở Trường Có Ai Bắt Nạt Em Không
89 Chương 89: 89: Có Giáo Sư Thanh Hoa Tới
90 Chương 90: 90: Da Mặt Dày Thật
91 Chương 91: 91: Có Thể Ngày Đó Của Mỗi Tháng Đến Rồi
92 Chương 92: 92: Chỉ Là Tai Nạn Thôi Sao
93 Chương 93: 93: Đây Không Phải Là Tai Nạn
94 Chương 94: 94: Vọng Thiếu Gia Bênh Vực Người Của Mình
95 Chương 95: 95: Tại Sao Lại Yêu Một Nữ Sinh Cuối Cấp
96 Chương 96: 96: Miệng Lưỡi Đàn Ông Như Kẻ Nói Dối
97 Chương 97: 97: Đây Cũng Được Coi Là Sự Quan Tâm Của Trưởng Bối Sao
98 Chương 98: 98: Cướp Ngân Hàng Sao Nhanh Bằng Việc Cướp Của Người
99 Chương 99: 99: Tra Ra Được Triệu Tĩnh Vi
100 Chương 100: 100: Nhìn Thấy Kiều Niệm Bước Vào Tập Đoàn Thừa Phong
101 Chương 101: 101: Làm Gì Đến Lượt Con Bé Nhà Họ Kiều Kia Nổi Bật Hơn
102 Chương 102: 102: Nhà Thiết Kế Thiên Tài S
103 Chương 103: 103: Kiều Niệm Là Khách Quý Của Công Ty Thừa Phong
104 Chương 104: 104: Món Quà Nhỏ Cho Diệp Kỳ Thần
105 Chương 105: 105: Kiều Niệm Không Đủ Tiền Mua Quà
106 Chương 106: 106: Tình Cờ Gặp Được Người Nhà Họ Đường
107 Chương 107: 107: Mua Quần Áo Cho Vọng Thiếu Gia
108 Chương 108: 108: Chẳng Lẽ Lại Có Người Phụ Nữ Nào Muốn Quyến Rũ Vọng Thiếu Gia
109 Chương 109: 109: Chết Tiệt Chênh Lệch Cả Một Thế Hệ
110 Chương 110: 110: Kiều Niệm Tặng Quà Như Một Bà Chủ Buôn Hàng
111 Chương 111: 111: Tất Cả Mọi Người Đều Đau Khổ Chỉ Có Cậu Mới Là Chú Thỏ Trắng
112 Chương 112: 112: Đừng Nói Là Lại Mua Cho Vọng Thiếu Gia Đấy Nhé!
113 Chương 113: 113: Diệp Vọng Xuyên Là Loại Tuyệt Sắc Thứ Ba
114 Chương 114: 114: Viên Đường Nhỏ Vẫn Có Thể Có Hương Vị Khác
115 Chương 115: 115: Không Nên Nói Nhiều Với Người Độc Ác Trực Tiếp Kéo Vào Danh Sách Đen
116 Chương 116: 116: Vọng Thiếu Gia Đích Thân Xuống Bếp
117 Chương 117: 117: Oan Gia Ngõ Hẹp
118 Chương 118: 118: Vả Vào Mặt Kiều Sân
119 Chương 119: 119: Không Phải Từng Gặp Qua Rồi À Tại Sao Lại Không Biết Là Nam Hay Là Nữ
120 Chương 120: 120: Khi Nào Giáo Sư Từ Đại Học Thanh Hoa Sẽ Đến
121 Chương 121: 121: Kiều Niệm Không Có Cơ Hội Để Giải Thích
122 Chương 122: Bắt Kiều Sân xin lỗi
123 Chương 123: Ai nói với cậu rằng cô ấy đeo hàng giả
124 Chương 124: Hóa ra là hàng thật
125 Chương 125: Kiều Sân nhục nhã xin lỗi
126 Chương 126: Tưởng rằng giáo sư là do Phó Qua mời đến
127 Chương 127: Tình cờ đụng mặt Niệm Niệm
128 Chương 128: "Anh Cả" đến đây bảo vệ cậu rồi
129 Chương 129: Tôi chỉ thấy họ thật ngu ngốc mà thôi
130 Chương 130: Nhầm rồi, không quen biết Phó Qua
131 Chương 131: Chào mọi người, tôi là bố của Niệm Niệm
132 Chương 132: Vả mặt nhà họ Kiều
133 Chương 133: Còn dám hỏi nữa sao
134 Chương 134: Không cần phải gây chú ý
135 Chương 135: Ngọt vào tận đáy lòng
136 Chương 136: Em trai của tôi
137 Chương 137: Chân có chút vấn đề
138 Chương 138: Hôm nay quán trà sữa có khuyến mãi?
139 Chương 139: Không biết xấu hổ mà tự thêm vai diễn cho mình?
140 Chương 140: Kiều Niệm không xứng?
141 Chương 141: Tự Đa Tình
142 Chương 142: Khéo Léo Bán Đáng Thương
143 Chương 143: Dường Như Tìm Cho Mình Một Người Bố
144 Chương 144: Chỉ Không Dị Ứng Với Diệp Mặc Xuyên
145 Chương 145: Tại sao không đổi họ
146 Chương 146: Cậu còn sớm hai mươi năm
147 Chương 147: Cậu sẽ theo bạn của bố cậu đến khách sạn à?
148 Chương 148: Ai mà chẳng có mối quan hệ
149 Chương 149: Còn muốn tôi để tang cho anh ba năm sao?
150 Chương 150: Ông chủ đến rồi
151 Chương 151: Thật sự là quá ghê tởm
152 Chương 152: Đều là mưu kế cả
153 Chương 153: Không có phần cho cả người thứ nhất lẫn thứ hai!
154 Chương 154: Ông chủ thật sự quá khôn khéo
155 Chương 155: Niệm Niệm đã sớm giải quyết xong rồi
156 Chương 156: Cái giá của việc giả vờ trước đây
157 Chương 157: Có phải là Kiều Niệm?
158 Chương 158: Đã bị chặn từ lâu
159 Chương 159: Con đường dài nhất mà tôi đi qua chính là "chiêu trò" của Vọng gia
160 Chương 160: Phải đáng yêu hơn một chút?
161 Chương 161: Trước đây từng chơi đàn organ điện tử
162 Chương 162: Biết đàn cổ cầm không?
163 Chương 163: Có đẹp không? Là em gái tôi tặng đấy!
164 Chương 164: Ngại giùm cô ấy qua màn hình
165 Chương 165: Em gái tôi tên là Kiều Niệm
166 Chương 166: Bị Vọng gia gọi điện mắng một trận
167 Chương 167: Xong rồi, hỏng bét rồi
168 Chương 168: Đến đón cô sau giờ học
169 Chương 169: Chỉ là chuyện nhỏ thôi
170 Chương 170: Bà đợi Kiều Niệm đến xin lỗi
171 Chương 171: Nhà họ Giang có quyền lực như vậy sao?
172 Chương 172: Cậu nhóc là xạ thủ hạt đậu
173 Chương 173: Kiều Tiểu Niệm, không ngờ quan hệ của em rộng thật
174 Chương 174: Lại nợ anh ấy một ân tình
175 Chương 175: Vỏ bọc của Kiều Niệm thật sự bị lộ rồi
Chapter

Updated 175 Episodes

1
Chương 1: 1: Kiều Gia Có Một Thiên Kim Giả
2
Chương 2: 2: Cũng Là Vợ Chưa Cưới Của Tôi
3
Chương 3: 3: Thì Ra Là Đại Lão Ẩn Tàng
4
Chương 4: 4: Trần Xe Tối Thiểu Hai Trăm Vạn
5
Chương 5: 5: Đó Thật Sự Là Hào Môn Bậc Nhất
6
Chương 6: 6: Giáo Sư Thanh Đại Lại Chỉ Đơn Giản Là Thầy Giáo
7
Chương 7: 7: Đi Học Ở Trường Trung Học Cơ Sở Số 1 Nhất Trung Nhiễu Thành
8
Chương 8: 8: Em Gái Rẻ Tiền Lại Giả Bộ Yếu Đuối
9
Chương 9: 9: Chỉ Là Một Thầy Giáo Có Gì Đáng Hối Hận
10
Chương 10: 10: Vọng Xuyên Con Có Rảnh Không
11
Chương 11: 11: Bệnh Tâm Lý Ngàn Vạn Lần Đừng Giấu Bệnh Sợ Thầy
12
Chương 12: 12: Ai Đụng Tới Liền Trở Mặt
13
Chương 13: 13: Cái Áo Đầu Tiên Rớt Xuống
14
Chương 14: 14: Đám Người Kiều Gia Sớm Muộn Cũng Phải Hối Hận
15
Chương 15: 15: Kiều Niệm Nhảy Xuống Cứu Người
16
Chương 16: 16: Đứa Bé Đó Có Quan Hệ Với Diệp Vọng Xuyên
17
Chương 17: 17: Không Muốn Cứu Lên Một Người Chết
18
Chương 18: 18: Kiều Tỷ Lộ Tài Năng
19
Chương 19: 19: Người Được Cứu Chính Là Cháu Trai Nhỏ Của Anh
20
Chương 20: 20: Anh Nói Niệm Niệm
21
Chương 21: 21: Đường Hẹp Gặp Nhau
22
Chương 22: 22: Phó Phu Nhân Căn Bản Chướng Mắt Kiều Sân
23
Chương 23: 23: Cô Không Vào Trường Nhất Trung Học Có Được Không
24
Chương 24: 24: Không Gọi Tôi Là Anh Trai Sao
25
Chương 25: 25: Cả Nhà Đều Đến
26
Chương 26: 26: Nợ Mẹ Kiều Niệm Một Nhân Tình Lớn
27
Chương 27: 27: Thần Tm Mặt Đại Chúng
28
Chương 28: 28: Sống Chung
29
Chương 29: 29: Kiều Gia Mấy Năm Nay Mới Phát Tài
30
Chương 30: 30: Cô Chính Là Kiều Niệm
31
Chương 31: 31: Em Rất Cẩn Thận Làm Xong
32
Chương 32: 32: Điểm Tối Đa Vào Ban A
33
Chương 33: 33: Không Đem Cô Để Vào Mắt
34
Chương 34: 34: Lão Đại Vừa Đẹp Vừa Ngầu
35
Chương 35: 35: Tiểu Tổ Tông Cô Rốt Cục Đến Rồi
36
Chương 36: 36: Hai Ông Lớn Ném Tiền Vào Nhau
37
Chương 37: 37: Chiếc Áo Vest Thứ Hai Của Chị Niệm
38
Chương 38: 38: Chiếc Áo Ѵεѕt Thứ Hαi Củα Chị Niệm
39
Chương 39: 39: Dẫn Anh Đi Ăn Ở Quán Ven Đường
40
Chương 40: 40: Hạ Mình Đi Ăn Cùng Cô
41
Chương 41: 41: Gặp Bọn Côn Đồ Gây Chuyện
42
Chương 42: 42: Đánh Nhau Vào Đồn Cảnh Sát
43
Chương 43: 43: Cầu Xin Kiều Vi Dân Đến Đồn Cảnh Sát Tìm Người
44
Chương 44: 44: Trong Xã Hội Mà Nghĩ Đến Tình Chị Em Chính Là Ngông Cuồng!
45
Chương 45: 45: Biết Kiều Niệm Vào Ban A
46
Chương 46: 46: Tôi Vẫn Muốn Kiều Niệm Xin Lỗi
47
Chương 47: 47: Thái Độ Thay Đổi 180 Độ
48
Chương 48: 48: Bị Cậu Vọng Sờ Đầu
49
Chương 49: 49: Khí Chất Lão Đại
50
Chương 50: 50: Vẫn Bị Giáo Sư Phát Hiện
51
Chương 51: 51: Quan Hệ Của Cậu Với Kiều Sân Ban B Không Tốt À
52
Chương 52: 52: Kiều Sân Và Mọi Người Đều Ở Đây
53
Chương 53: 53: Tôi Yêu Cầu Nhà Trường Đuổi Học Kiều Niệm
54
Chương 54: 54: Chẳng Qua Chỉ Là Cái Đồ Quê Mùa Miền Núi Thôi
55
Chương 55: 55: Chị Niệm Vả Vào Mặt
56
Chương 56: 56: Sự Nghiền Áp Vô Hình
57
Chương 57: 57: Tin Đồn Trên Diễn Đàn Tieba Của Trường Học
58
Chương 58: 58: Bài Viết Trên Diễn Đàn Tieba Đột Nhiên Biến Mất
59
Chương 59: 59: Sớm Muộn Gì Cũng Sẽ Đuổi Cô Ra Khỏi Trường Trung Học Số 1
60
Chương 60: 60: Thứ Kiều Tiểu Thư Cầm Trên Tay Là Thái Tuế Phải Không
61
Chương 61: 61: Tiểu Tổ Tông Đến Từ Bắc Kinh
62
Chương 62: 62: Thật Trùng Hợp Tôi Cũng Học Tại Trường Trung Học Số 1
63
Chương 63: 63: Chắc Chắn Vọng Gia Sẽ Không Ghen
64
Chương 64: 64: Anh Gọi Trúng Tim Đen Rồi
65
Chương 65: 65: Như Hai Tiểu Tổ Tông Khác Nhau
66
Chương 66: 66: Trên Đùi Hình Như Có Bệnh Kín
67
Chương 67: 67: Bọn Họ Nhất Định Sẽ Đồng Ý
68
Chương 68: 68: Ban A Sắp Trở Thành Bãi Rác Rồi
69
Chương 69: 69: Sân Sân Cậu Chính Là Mẫu Người Lý Tưởng Của Giang Ly
70
Chương 70: 70: Vậy Thì Đứng Thứ Nhất
71
Chương 71: 71: Lo Lắng Cho Cô Ấy Còn Không Bằng Lo Lắng Cho Chính Mình
72
Chương 72: 72: Cuộc Gọi Nhỡ Từ Bệnh Viện
73
Chương 73: 73: Đại Ca Áo Khoác Của Anh Sắp Rơi Rồi
74
Chương 74: 74: Cô Giống Như Một Bí Ẩn
75
Chương 75: 75: Áo Bác Sĩ Thần Thánh Của Niệm Tỷ
76
Chương 76: 76: Trưởng Khoa Não Làm Phụ Tá Cho Kiều Niệm
77
Chương 77: 77: Chọc Thủng Trời Vẫn Còn Có Anh Chống Đỡ
78
Chương 78: 78: Cảm Giác Tự Hào Khó Tả Của Vọng Gia
79
Chương 79: 79: Kiều Niệm Nóng Nảy Vì Bị Trêu Chọc
80
Chương 80: 80: Thật Sự Rất Thích Chị Kiều Niệm
81
Chương 81: 81: Giáo Viên Lớp B Đều Tái Mặt
82
Chương 82: 82: Đã Suy Nghĩ Cẩn Thận
83
Chương 83: 83: Chiếc Áo Choàng Thứ 2 Của Kiều Niệm
84
Chương 84: 84: Vọng Thiếu Gia Đòi Tiền Trực Tuyến
85
Chương 85: 85: Một Lớn Một Nhỏ Đến Đón Kiều Niệm Tan Học
86
Chương 86: 86: Không Trả Lời Cuộc Gọi Của Kiều Sân
87
Chương 87: 87: Trực Tiếp Cho Vào Danh Sách Đen
88
Chương 88: 88: Ở Trường Có Ai Bắt Nạt Em Không
89
Chương 89: 89: Có Giáo Sư Thanh Hoa Tới
90
Chương 90: 90: Da Mặt Dày Thật
91
Chương 91: 91: Có Thể Ngày Đó Của Mỗi Tháng Đến Rồi
92
Chương 92: 92: Chỉ Là Tai Nạn Thôi Sao
93
Chương 93: 93: Đây Không Phải Là Tai Nạn
94
Chương 94: 94: Vọng Thiếu Gia Bênh Vực Người Của Mình
95
Chương 95: 95: Tại Sao Lại Yêu Một Nữ Sinh Cuối Cấp
96
Chương 96: 96: Miệng Lưỡi Đàn Ông Như Kẻ Nói Dối
97
Chương 97: 97: Đây Cũng Được Coi Là Sự Quan Tâm Của Trưởng Bối Sao
98
Chương 98: 98: Cướp Ngân Hàng Sao Nhanh Bằng Việc Cướp Của Người
99
Chương 99: 99: Tra Ra Được Triệu Tĩnh Vi
100
Chương 100: 100: Nhìn Thấy Kiều Niệm Bước Vào Tập Đoàn Thừa Phong
101
Chương 101: 101: Làm Gì Đến Lượt Con Bé Nhà Họ Kiều Kia Nổi Bật Hơn
102
Chương 102: 102: Nhà Thiết Kế Thiên Tài S
103
Chương 103: 103: Kiều Niệm Là Khách Quý Của Công Ty Thừa Phong
104
Chương 104: 104: Món Quà Nhỏ Cho Diệp Kỳ Thần
105
Chương 105: 105: Kiều Niệm Không Đủ Tiền Mua Quà
106
Chương 106: 106: Tình Cờ Gặp Được Người Nhà Họ Đường
107
Chương 107: 107: Mua Quần Áo Cho Vọng Thiếu Gia
108
Chương 108: 108: Chẳng Lẽ Lại Có Người Phụ Nữ Nào Muốn Quyến Rũ Vọng Thiếu Gia
109
Chương 109: 109: Chết Tiệt Chênh Lệch Cả Một Thế Hệ
110
Chương 110: 110: Kiều Niệm Tặng Quà Như Một Bà Chủ Buôn Hàng
111
Chương 111: 111: Tất Cả Mọi Người Đều Đau Khổ Chỉ Có Cậu Mới Là Chú Thỏ Trắng
112
Chương 112: 112: Đừng Nói Là Lại Mua Cho Vọng Thiếu Gia Đấy Nhé!
113
Chương 113: 113: Diệp Vọng Xuyên Là Loại Tuyệt Sắc Thứ Ba
114
Chương 114: 114: Viên Đường Nhỏ Vẫn Có Thể Có Hương Vị Khác
115
Chương 115: 115: Không Nên Nói Nhiều Với Người Độc Ác Trực Tiếp Kéo Vào Danh Sách Đen
116
Chương 116: 116: Vọng Thiếu Gia Đích Thân Xuống Bếp
117
Chương 117: 117: Oan Gia Ngõ Hẹp
118
Chương 118: 118: Vả Vào Mặt Kiều Sân
119
Chương 119: 119: Không Phải Từng Gặp Qua Rồi À Tại Sao Lại Không Biết Là Nam Hay Là Nữ
120
Chương 120: 120: Khi Nào Giáo Sư Từ Đại Học Thanh Hoa Sẽ Đến
121
Chương 121: 121: Kiều Niệm Không Có Cơ Hội Để Giải Thích
122
Chương 122: Bắt Kiều Sân xin lỗi
123
Chương 123: Ai nói với cậu rằng cô ấy đeo hàng giả
124
Chương 124: Hóa ra là hàng thật
125
Chương 125: Kiều Sân nhục nhã xin lỗi
126
Chương 126: Tưởng rằng giáo sư là do Phó Qua mời đến
127
Chương 127: Tình cờ đụng mặt Niệm Niệm
128
Chương 128: "Anh Cả" đến đây bảo vệ cậu rồi
129
Chương 129: Tôi chỉ thấy họ thật ngu ngốc mà thôi
130
Chương 130: Nhầm rồi, không quen biết Phó Qua
131
Chương 131: Chào mọi người, tôi là bố của Niệm Niệm
132
Chương 132: Vả mặt nhà họ Kiều
133
Chương 133: Còn dám hỏi nữa sao
134
Chương 134: Không cần phải gây chú ý
135
Chương 135: Ngọt vào tận đáy lòng
136
Chương 136: Em trai của tôi
137
Chương 137: Chân có chút vấn đề
138
Chương 138: Hôm nay quán trà sữa có khuyến mãi?
139
Chương 139: Không biết xấu hổ mà tự thêm vai diễn cho mình?
140
Chương 140: Kiều Niệm không xứng?
141
Chương 141: Tự Đa Tình
142
Chương 142: Khéo Léo Bán Đáng Thương
143
Chương 143: Dường Như Tìm Cho Mình Một Người Bố
144
Chương 144: Chỉ Không Dị Ứng Với Diệp Mặc Xuyên
145
Chương 145: Tại sao không đổi họ
146
Chương 146: Cậu còn sớm hai mươi năm
147
Chương 147: Cậu sẽ theo bạn của bố cậu đến khách sạn à?
148
Chương 148: Ai mà chẳng có mối quan hệ
149
Chương 149: Còn muốn tôi để tang cho anh ba năm sao?
150
Chương 150: Ông chủ đến rồi
151
Chương 151: Thật sự là quá ghê tởm
152
Chương 152: Đều là mưu kế cả
153
Chương 153: Không có phần cho cả người thứ nhất lẫn thứ hai!
154
Chương 154: Ông chủ thật sự quá khôn khéo
155
Chương 155: Niệm Niệm đã sớm giải quyết xong rồi
156
Chương 156: Cái giá của việc giả vờ trước đây
157
Chương 157: Có phải là Kiều Niệm?
158
Chương 158: Đã bị chặn từ lâu
159
Chương 159: Con đường dài nhất mà tôi đi qua chính là "chiêu trò" của Vọng gia
160
Chương 160: Phải đáng yêu hơn một chút?
161
Chương 161: Trước đây từng chơi đàn organ điện tử
162
Chương 162: Biết đàn cổ cầm không?
163
Chương 163: Có đẹp không? Là em gái tôi tặng đấy!
164
Chương 164: Ngại giùm cô ấy qua màn hình
165
Chương 165: Em gái tôi tên là Kiều Niệm
166
Chương 166: Bị Vọng gia gọi điện mắng một trận
167
Chương 167: Xong rồi, hỏng bét rồi
168
Chương 168: Đến đón cô sau giờ học
169
Chương 169: Chỉ là chuyện nhỏ thôi
170
Chương 170: Bà đợi Kiều Niệm đến xin lỗi
171
Chương 171: Nhà họ Giang có quyền lực như vậy sao?
172
Chương 172: Cậu nhóc là xạ thủ hạt đậu
173
Chương 173: Kiều Tiểu Niệm, không ngờ quan hệ của em rộng thật
174
Chương 174: Lại nợ anh ấy một ân tình
175
Chương 175: Vỏ bọc của Kiều Niệm thật sự bị lộ rồi