Chương 42: Đối diện với tử thần

Bác Lục cùng một vài y tá nhận được chuông báo khẩn cấp từ phòng bệnh của Diệp Nhi liền tập chung mọi người rồi lập tức chạy đến.

- Bác Lục, sao cô ấy lại như vậy. Bác bảo rằng không sao cơ mà

Kì Lân thấy bác sĩ cùng y tá đến thì vội chặn lại hỏi cho rõ ngọn ngành. Nhưng nhìn Diệp Nhi đang hấp hối nên bác Lục chỉ chấn an vỗ nhẹ nhẹ vào tay Kì Lân. Kì Lân biết vậy nên cũng dịch người lại để bác Lục đến kiểm tra cho Diệp Nhi

Bác Lục tiến đến thấy nhịp tim của Diệp Nhi đang dần yếu đi thì không khỏi sửng sốt. Bác lấy tay ấn xuống lồng ngực của cô, nhưng tim vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt. Nhịp tim lúc này ngày càng yếu đi

- Không hay rồi, mau lấy máy trợ tim

Y tá nghe bác Lục nói thì ngay lập tức lấy máy trợ tim ra

- 1 2 3 kích điện

.....

Gần như đang ở bờ vực sống chết, Kì Lân tiến đến ôm thật chặt lấy Diệp Nhi. Tim của cô đã gần như ngừng đập...

- Tiểu Diệp...mau tỉnh lại...mau tỉnh lại cho anh

Ôm chặt lấy cô, anh lại rơi nước mắt vì cô rồi. Tại sao chứ, rõ ràng lúc nãy vẫn bình thường, mà bây giờ lại thành như vậy. Anh không tin

< Diệp Nhi trong giấc mơ >

Cảm thấy tim mình rất đau như bị bóp nghẹt lại, bầu trời vừa mới có tia sáng mà bây giờ lại tối đen. Mùi ẩm mốc bay đến mũi cô làm cô muốn nôn. Không chỉ vậy, cô nghe có tiếng nước chảy nhẹ, còn có tiếng người cười rất to nữa làm cô rùng hết cả mình

- Hahahahaha.....

Diệp Nhi ôm lấy trái tim mình. Trời tối như mực, không gian còn nghe thấy tiếng cười man rợn nữa. Cô rất sợ ma nha, nghe thấy âm thanh cười như ma nữ này đương nhiên phải sợ rồi

- Ai...cô là..ai

Vừa run vừa sợ cô lùi lại vài bước

Bóng dáng của người có tiếng cười đó dần xuất hiện. Cô ta có mái tóc dài ngang lưng, mặt mũi trắng bệch, ở hai hốc mắt còn có chút máu. Hơn nữa ở vị trí tim còn có một...con dao găm vào. Cô ta mặc chiếc áo trắng làm hiện rõ vết máu loang lổ gần tim làm Diệp Nhi nhìn mà phát hốt. Cô ta dần tiến lại chỗ Diệp Nhi, Diệp Nhi cũng vì vậy mà càng lùi ra phía sau

- Đừng...đừng qua đây...Áaaaa

Cô ta càng tiến lại gần rồi bóp lấy cổ Diệp Nhi. Vì không thở nổi mà khuôn mặt Diệp Nhi cũng trở nên trắng bệch

- Thả...thả ra

Diệp Nhi vùng vẫy chống lại cô ta nhưng không ảnh hưởng gì. Lực của cô ta rất lớn, Diệp Nhi dù cố gắng đến mấy cũng không thoát ra được. Vẻ mặt cô ta nhìn rất thoả mãn, cười bằng một nụ cười khinh bỉ. Nhưng lại không biết vì sao cô ta lại đột nhiên khựng lại. Mặt nhăn nhó rồi tan biến đi. Mọi vật xung quanh cô cũng vậy, dần mất đi. Bầu trời lại trở nên trong xanh, cây cối um tùm, thoáng mát. Nhưng cô cảm nhận được bàn tay cô có thứ gì ấm nóng...hình như là nước mắt.

————————

- Tim bệnh nhân hoạt động bình thường rồi

Y tá bên cạnh nhìn thấy máy đo nhịp tim bên cạnh đã hoạt động lại bình thường vui mừng mà đáp

Cuối cùng sau vài lần kích điện cực cao, tim của cô cũng sống lại.

Bác Lục tiến lại gần kiểm tra sơ lại một lần cho cô. Sau đó Diệp Nhi từ từ mở mắt ra

- Tiểu Diệp... em sao rồi

Kì Lân thấy Diệp Nhi có dấu hiệu tỉnh lại thì tiến đến ngồi bên cạnh

- Vừa qua lần sinh tử, cô bé còn chưa bình phục hẳn. Thuốc ở trong người cô bé quá mạnh....

Bác Lục nói đến đây thì lắc đầu

- Thuốc...gì cơ ạ

Kì Lân khó hiểu nhăn mày

- Một lát lên phòng bác

- Vậy được...một lát cháu lên

Rồi bác Lục cùng đám người y tá ra ngoài. Chỉ còn Kì Lân bên cạnh chăm sóc cho Diệp Nhi. Bây giờ anh mới chợt nhớ ra là mình chưa báo bình an cho mọi người

—————————-

- Tiểu Diệp...Tiểu Diệp

Mẹ Diệp tiếng nói từ bên ngoài vọng vào đầy xúc động. Vừa bước vào nhìn thấy con gái bà sơ xác nằm trên giường bệnh mà đau lòng không kìm nổi nước mắt. Đi bên cạnh mẹ Diệp còn có cả cha Diệp và Pierre. Khi vừa nghe tin đã tìm thấy Diệp Nhi thì vui vẻ không thôi nhưng lại nghe thêm cô đang ở trong bệnh viện mà vừa được cấp cứu xong thì ngay cấp tốc chạy đến bệnh viện mà Kì Lân nói

- Tiểu Diệp không sao rồi thưa bác

Kì Lân nói mà mặt không khỏi cúi xuống. Anh chưa bao giờ cảm thấy thẹn như bây giờ. Ngay cả người con gái mình yêu cũng không bảo vệ được thì thật là vô dụng mà

- Cháu xin lỗi

Cha Diệp lúc này bước đến vỗ vỗ vai cậu

- Không phải lỗi của cháu

Rồi tiến đến bên cạnh giường của Diệp Nhi

- Cháu sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này

Kì Lân nói xong câu cũng bước ra ngoài. Khi đi đến chỗ Pierre anh nói

- Làm phiền anh chăm sóc cho Tiểu Diệp một thời gian

Pierre cũng hiểu được mọi chuyện nên cũng gật đầu đồng ý luôn

- Tôi sẽ.

Kì Lân yên tâm gật đầu sau đó bước ra khỏi phòng bệnh. Bây giờ anh phải đến phòng bác Lục xem rốt cuộc Diệp Nhi trúng phải thuốc gì. Hơn nữa, chắc chắn đã có người động tay chân với Tiểu Diệp của anh.

Chapter
1 Chương 1: Đồ Tự luyến
2 Chương 2: Nhập học
3 Chương 3: Mĩ nam đụng mĩ nhân
4 Chương 4: Hôn ước
5 Chương 5: Gặp mặt - Người tôi tìm kiếm hoá ra lại là em
6 Chương 6: Dọn đến ở chung
7 Chương 7: Nụ hôn đầu
8 Chương 8: Trái tim bé bỏng của tôi
9 Chương 9: Tức giận
10 Chương 10: Đính hôn
11 Chương 10-2: Đính hôn
12 Chương 11: Anh yêu em
13 Chương 12: Công viên Ocean Park cùng anh
14 Chương 12-2: Công viên Ocean Park cùng anh 2
15 Chương 12-3: Công viên Ocean Park cùng anh 3
16 Chương 13: Khả ngân đáng ghét
17 Chương 14: Thư của Nam Ca
18 Chương 15: Có chết cũng phải kéo bà già Khả Ngân chết theo
19 Chương 16: Giải thích
20 Chương 17: Tình nhân bao nuôi
21 Chương 18: Mạc phu nhân tương lai
22 Chương 19: Dự tiệc
23 Chương 20: Đùa giỡn
24 Chương 21: Diệp Nhi giận dỗi
25 Chương 22: Đôi dép thần thánh : Tổ ong nghìn lỗ
26 Chương 23: Cuộc gọi đêm khuya
27 Chương 24: Anh đi Mĩ
28 Chương 25: Tám năm sau
29 Chương 26: Về nhà thôi
30 Chương 27: Mua gương
31 Chương 28: Đau lòng
32 Chương 29: Trái tim tôi rất đau
33 Chương 30: Tình cảm bấy lâu nói buông là buông sao
34 Chương 31: Cho anh gần em thêm chút nữa
35 Chương 32: Say rượu
36 Chương 33: Làm loạn
37 Chương 34: Âm mưu của Hoàng Vân
38 Chương 35: Anh không biết thương hoa tiếc ngọc à
39 Chương 36: Có phải anh cũng thích cô ấy
40 Chương 37: Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi
41 Chương 38: Nguy hiểm
42 Chương 38-2: Nguy hiểm 2
43 Chương 39: Lo lắng của cha mẹ Diệp
44 Chương 40: Tiểu Diệp sẽ không sảy ra chuyện gì đúng chứ
45 Chương 41: Được cứu
46 Chương 42: Đối diện với tử thần
47 Chương 43: Lại là hắn ta
48 Chương 44: Trở thành người thực vật - Nguyên nhân của thù hận
49 Chương 45: Nguyên nhân của thù hận
50 Chương 46: Vụ nổ kinh hoàng
51 Chương 47: Kí ức mơ hồ
52 Chương 48: Pierre trở về Pháp
53 Chương 49: Sao người đó lại là em
54 Chương 50: Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ
55 Chương 51: Nhớ lại chuyện cũ
56 Chương 52: Miệng chó không mọc được ngà voi
57 Chương 53: Mất trí nhớ là có thật sao ? Tôi cứ ngỡ chỉ trong phim mới có
58 Chương 54: Bị mất mặt
59 Chương 55: Sao lại là " Mụ la sát "
60 Chương 56: Em muốn có cháu
61 Chương 57: Ăn cơm trước kẻng
62 Chương 58-1: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (1)
63 Chương 58-2: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (2)
64 Chương 59: Hình dáng quen thuộc
65 Chương 60: Anh ...là ai
66 Chương 61: Yêu em sâu sắc
67 Chương 62: Kết cục của việc bán đứng công ty
68 Chương 63: Còn ai muốn như ông ta
69 Chương 64: Diệp Nhi bệnh nặng
70 Chương 65: Không có tư cách
71 Chương 66: Tỉnh lại
72 Chương 67: Gặp em lần cuối
73 Chương 68: Không biết cô Diệp có hứng thú muốn làm Mạc phu nhân không
74 Chương 69: Bị chiếm tiện nghi
75 Chương 70: Tìm thấy giác mạc phù hợp
76 Chương 71-1: Lấy anh nhé (1)
77 Chương 71-2: Lấy anh nhé (2)
78 Chương 71-3: Lấy anh nhé (3)
Chapter

Updated 78 Episodes

1
Chương 1: Đồ Tự luyến
2
Chương 2: Nhập học
3
Chương 3: Mĩ nam đụng mĩ nhân
4
Chương 4: Hôn ước
5
Chương 5: Gặp mặt - Người tôi tìm kiếm hoá ra lại là em
6
Chương 6: Dọn đến ở chung
7
Chương 7: Nụ hôn đầu
8
Chương 8: Trái tim bé bỏng của tôi
9
Chương 9: Tức giận
10
Chương 10: Đính hôn
11
Chương 10-2: Đính hôn
12
Chương 11: Anh yêu em
13
Chương 12: Công viên Ocean Park cùng anh
14
Chương 12-2: Công viên Ocean Park cùng anh 2
15
Chương 12-3: Công viên Ocean Park cùng anh 3
16
Chương 13: Khả ngân đáng ghét
17
Chương 14: Thư của Nam Ca
18
Chương 15: Có chết cũng phải kéo bà già Khả Ngân chết theo
19
Chương 16: Giải thích
20
Chương 17: Tình nhân bao nuôi
21
Chương 18: Mạc phu nhân tương lai
22
Chương 19: Dự tiệc
23
Chương 20: Đùa giỡn
24
Chương 21: Diệp Nhi giận dỗi
25
Chương 22: Đôi dép thần thánh : Tổ ong nghìn lỗ
26
Chương 23: Cuộc gọi đêm khuya
27
Chương 24: Anh đi Mĩ
28
Chương 25: Tám năm sau
29
Chương 26: Về nhà thôi
30
Chương 27: Mua gương
31
Chương 28: Đau lòng
32
Chương 29: Trái tim tôi rất đau
33
Chương 30: Tình cảm bấy lâu nói buông là buông sao
34
Chương 31: Cho anh gần em thêm chút nữa
35
Chương 32: Say rượu
36
Chương 33: Làm loạn
37
Chương 34: Âm mưu của Hoàng Vân
38
Chương 35: Anh không biết thương hoa tiếc ngọc à
39
Chương 36: Có phải anh cũng thích cô ấy
40
Chương 37: Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi
41
Chương 38: Nguy hiểm
42
Chương 38-2: Nguy hiểm 2
43
Chương 39: Lo lắng của cha mẹ Diệp
44
Chương 40: Tiểu Diệp sẽ không sảy ra chuyện gì đúng chứ
45
Chương 41: Được cứu
46
Chương 42: Đối diện với tử thần
47
Chương 43: Lại là hắn ta
48
Chương 44: Trở thành người thực vật - Nguyên nhân của thù hận
49
Chương 45: Nguyên nhân của thù hận
50
Chương 46: Vụ nổ kinh hoàng
51
Chương 47: Kí ức mơ hồ
52
Chương 48: Pierre trở về Pháp
53
Chương 49: Sao người đó lại là em
54
Chương 50: Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ
55
Chương 51: Nhớ lại chuyện cũ
56
Chương 52: Miệng chó không mọc được ngà voi
57
Chương 53: Mất trí nhớ là có thật sao ? Tôi cứ ngỡ chỉ trong phim mới có
58
Chương 54: Bị mất mặt
59
Chương 55: Sao lại là " Mụ la sát "
60
Chương 56: Em muốn có cháu
61
Chương 57: Ăn cơm trước kẻng
62
Chương 58-1: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (1)
63
Chương 58-2: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (2)
64
Chương 59: Hình dáng quen thuộc
65
Chương 60: Anh ...là ai
66
Chương 61: Yêu em sâu sắc
67
Chương 62: Kết cục của việc bán đứng công ty
68
Chương 63: Còn ai muốn như ông ta
69
Chương 64: Diệp Nhi bệnh nặng
70
Chương 65: Không có tư cách
71
Chương 66: Tỉnh lại
72
Chương 67: Gặp em lần cuối
73
Chương 68: Không biết cô Diệp có hứng thú muốn làm Mạc phu nhân không
74
Chương 69: Bị chiếm tiện nghi
75
Chương 70: Tìm thấy giác mạc phù hợp
76
Chương 71-1: Lấy anh nhé (1)
77
Chương 71-2: Lấy anh nhé (2)
78
Chương 71-3: Lấy anh nhé (3)