Chương 106: Dỗ Mèo

Khác với chiếc tai mèo biến mất chỉ trong chớp mắt lúc trước, lần này Tần Trầm nhìn chằm chằm tai mèo trên đầu Hứa Giản, không dám tin chớp mắt mấy lần, tai mèo cũng không biến mất.

Đối với việc tai mèo của mình bỗng xuất hiện, có vẻ Hứa Giản không biết gì cả.

Bạn trai mình có tai mèo, đối với Tần Trầm cuồng lông mà nói, hạnh phúc tăng lên gấp đôi, vầy ai có thể nhịn được?
Cho nên sau khi Tần Trầm phản ứng lại, đầu tiên chính là giơ tay sờ tai Hứa Giản.

Xúc cảm là lông tơ mềm mại, còn mang theo nhiệt độ ấm áp.

Vô thức nhéo nhéo tai Hứa Giản, Tần Trầm cũng không đoái hoài tới lau mái tóc ướt nhẹp của cậu, cố gắng khiến cho giọng điệu của mình bình tĩnh:
"Tiểu Giản, tai em xuất hiện."
Nắm tai mèo trong tay, Tần Trầm còn theo bản năng cúi đầu liếc nhìn, xem có đuôi mèo vô tình nhảy ra hay không.

Rất đáng tiếc, không có đuôi mèo như hắn nghĩ.

Hứa Giản nghe vậy quay đầu, nhìn Tần Trầm với giọng điệu bình tĩnh nhưng không thể kiểm soát sắc mặt, không che giấu nổi ý cười trong mắt.

Vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của mình, chạm tới hai cái tai, Hứa Giản cũng không bất ngờ như Tần Trầm nghĩ, trái lại rất bình tĩnh nhìn hắn:
"Em biết."
Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm khựng tay lại, nhìn cậu: "Em biết?"
Hứa Giản không lên tiếng, một giây sau trong tay Tần Trầm trống trơn, tai mèo biến mất.

Ngay khi Tần Trầm ngây người nhìn Hứa Giản khôi phục như thường, Hứa Giản chớp mắt nhìn hắn, cười bí ẩn:
"Còn có thể biến ra lại."

Hứa Giản vừa dứt lời, chiếc tai trên đầu cậu lại nhô lên.

Tần Trầm: "!!"
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tần Trầm, Hứa Giản vươn tay sờ tai mèo của mình, ngại ngùng giải thích:
"Từ lần trước uống máu của giám đốc Khương, em chẳng những có thể tùy ý kiểm soát thời gian hoá mèo, còn có thể chỉ biến một phần."
Tần Trầm nhịn không được chạm vào tai mèo của cậu: "Sao anh không biết?"
Từ lần bọn họ đi tìm Khương Lâm Tà đến nay đã lâu vậy rồi, chuyện quan trọng thế này mà hôm nay hắn mới biết!
Hứa Giản: "Em cũng vừa được giám đốc Khương nói cho phương pháp này hai ngày trước."
Vừa biết được hai ngày, đúng dịp hôm nay Tần Trầm đến, cho nên Hứa Giản không thể chờ đợi được nữa, biểu diễn kỹ năng mới của mình cho hắn xem.

Nếu không cậu cũng sẽ không nhờ Tần Trầm lau tóc cho mình.

Biết mình có thể khống chế tai mèo đuôi mèo, phản ứng của Tần Trầm còn lớn hơn so với dự đoán của Hứa Giản, kéo người ôm vào trong lồng ngực, cầm nắm hai tai mèo không buông tay.

Xoa bóp nhào nắn một hồi lâu, Tần Trầm tò mò: "Vậy hai cái tai này của em có thể nghe được âm thanh sao?"
Vừa nói chuyện Tần Trầm vừa ghé sát vào tai mèo, thở nhẹ một hơi sau đó nói: "Này alo?"
Hơi thở phả vào tai mèo của Hứa Giản, Tần Trầm thấy tai mèo đầy lông mềm mại run lên rõ ràng.

Trái tim Tần Trầm cuồng lông cũng run lên theo.

Tóc đen tai mèo trắng tai, người yêu đỏ mặt tới mang tai ngồi trong lồng ngực của mình, vành tai còn run lên một cái, Tần Trầm suýt nữa bị vẻ đáng yêu này làm xịt máu.

Hứa Giản như vậy quá mức dụ người, giẫm mạnh vào điểm đáng yêu của Tần Trầm, làm cho tim hắn rục rà rục rịch, tay cũng bắt đầu không chịu yên.

Khi Tần Trầm luồn tay vào trong áo ngủ, Hứa Giản khẽ giãy giụa một hồi, vành tai đỏ đến mức sắp chảy máu, buộc dời đi sự chú ý của mình, cố gắng trả lời câu hỏi vừa nãy của hắn:
"Tai mèo cũng là có thể nghe thấy...!A —— "
Hứa Giản chưa nói hết câu thì bị Tần Trầm ngăn lại, đối phương một tay ôm lấy eo cậu áp vào người mình, một tay còn đặt trên đầu cậu, không chịu buông tha cho tai mèo đáng thương.

Bị hôn đến mơ mơ màng màng, một suy nghĩ cuối cùng trong đầu cậu là:
Xong, ngày mai mình còn có thể rời giường quay phim không? Nếu không thì xin nghỉ thôi.

......!
Ngày hôm sau Hứa Giản vẫn không xin nghỉ, sáng sớm Chu Lượng gọi điện thoại kêu cậu dậy đúng giờ, cậu là bị tiếng chuông đánh thức.

Hai mắt mê man, Hứa Giản còn buồn ngủ sau khi cúp điện thoại vừa quay đầu thì thấy Tần Trầm không biết đã dậy từ khi nào, lúc này đang nghịch đuôi phía sau cậu.

Đối diện tầm mắt của Hứa Giản, Tần Trầm cong cong mắt, cầm đuôi lông xù quơ quơ về phía cậu, tâm trạng rất tốt mà cười với cậu:
"Chào buổi sáng ngài Hứa, tối hôm qua ngủ ngon không?"
Đuôi bị người nắm trong tay, ngài Hứa: "..."
Thu đuôi mình về, Hứa Giản nghiêm mặt đáp: "Em ngủ có ngon hay không, trong lòng anh không biết sao?"
Tối hôm qua Hứa Giản được Tần Trầm ôm lên giường, lúc nằm ở trên giường với Tần Trầm, Hứa Giản vốn cho rằng hôm nay là Chạy trời không khỏi nắng, nhưng Tần Trầm rất săn sóc nói ngày mai cậu phải quay phim, hôm nay không động vào cậu, để cho cậu nghỉ ngơi.

Lúc đó Hứa Giản nghe Tần Trầm nói vậy còn bối rối chốc lát, nghĩ thầm —— anh cởi hết quần áo của em rồi, bây giờ lại nói với em như thế?
Ngay khi Hứa Giản không biết tâm trạng lúc này của mình là vui mừng hay thất vọng, Tần Trầm thấp giọng, ghé vào lỗ tai cậu thổi một hơi, sau đó nói ra một câu.

Hứa Giản nghe xong mắt đỏ ửng ngay lập tức, mở to mắt nhìn hắn, lắp bắp anh anh em em nửa ngày, cuối cùng với một tiếng cục cưng ngoan của Tần Trầm, cố nén xấu hổ, nhắm mắt lại làm theo.

Nhưng bây giờ, người trong cuộc này đang rất hối hận.

Tối hôm qua đúng là Tần Trầm không động vào cậu, không làm đến bước cuối cùng, nghe vào rất lịch sự đúng không?
Hứa Giản co chân, cậu nghi ngờ da mình bị mài trầy rồi.

Vừa nghĩ tới Tần Trầm tối hôm qua lợi dụng lúc lý trí của cậu chạy mất, dụ mình biến đuôi ra, cái đuôi đáng thương bị hắn tuốt ngược tuốt xuôi, Hứa Giản hoài nghi đuôi mình cũng bị hắn vuốt trụi.

Nghĩ tới đây, Hứa Giản vừa thẹn vừa giận, tức giận trừng mắt nhìn Tần Trầm.

Trước vẻ mặt vờ hung dữ của Hứa Giản, Tần Trầm được ăn uống no đủ thỏa mãn nhịn cười, giơ tay chọc chọc cái tai trên đầu cậu, tốt bụng nhắc nhở:
"Tai còn bên ngoài này."
Hứa Giản tức giận thu tai mình lại, nghĩ thầm —— không nên khoe tai của mình với hắn nữa!
Thấy Hứa Giản tức giận vén chăn dậy mặc quần áo, Tần Trầm không hề che giấu liếc nhìn thân thể trần trụi của cậu, lưu manh huýt sáo một tiếng trong lòng, không nói ra câu Dáng người rất đẹp.

Tối hôm qua chọc đến cực điểm, hôm nay nếu tiếp tục thêm dầu lên lửa, Tần Trầm sợ người nào đó sẽ hoàn toàn xù lông.

Sau khi Hứa Giản mặc quần áo tử tế, Tần Trầm vẫn nằm trên giường, chống khuỷu tay trên nệm, ngẩng đầu lương thiện hỏi:
"Giận rồi?"
Hứa Giản khựng tay lại, không nói lời nào.

Tần Trầm giả vờ khó hiểu, biết rõ còn hỏi: "Tại sao lại giận, lẽ nào tối hôm qua anh phục vụ chưa đến nơi đến chốn?"
Sau khi nói xong còn không đợi Hứa Giản trả lời, Tần Trầm lầm bầm lầu bầu giống như tự trả lời: "Nhưng nhìn biểu hiện của em cũng rất hưởng thụ mà."
Hứa Giản rất - hưởng - thụ: "..."
Theo lý, sảng khoái thì rất sảng khoái, thế nhưng...!
Hứa Giản đảo mắt trừng Tần Trầm, tức giận nói: "Sau này không được dụ em kêu tiếng mèo!"
Tối hôm qua Hứa Giản không chịu nổi, thê thảm xin tha, nhưng Tần Trầm lại xấu tính nhất định phải để cậu bắt chước tiếng mèo kêu, không kêu sẽ không làm cậu thoải mái.

Hứa Giản thiếu chút nữa không bị sở thích xấu xa của hắn làm hỏng mất, cuối cùng tự giận mình mà nhắm mắt, cực kỳ qua loa kêu meo hai tiếng.

Sau đó Tần Trầm ghét bỏ cậu thiếu cảm xúc, muốn cậu làm lại:)
Nghe Hứa Giản nói, sắc mặt Tần Trầm hơi áy náy, chân thành đặt câu hỏi: "Không nhịn được thì làm sao bây giờ?"
Hứa Giản: "!!!"
Nhận được câu trả lời này, Hứa Giản xoay mặt đi, lúc vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, người bước vào, cuối cùng còn thò đầu ra, nặng nề hừ một tiếng với Tần Trầm bày tỏ sự bất mãn.

Hừ!
Lúc ăn sáng, Chu Lượng cẩn thận phát hiện bầu không khí giữa anh Trầm và anh Hứa không ổn lắm, hơn nữa rất rõ ràng cho thấy anh Hứa đang đơn phương giận dỗi anh Trầm.

Phan Mẫn - người biết mọi chuyện vừa ghét bỏ, ánh mắt vừa liếc nhìn cổ áo Hứa Giản, nghĩ thầm ——
Tần Trầm sẽ không bất cẩn mà để lại dấu vết gì không thể bị người khác nhìn thấy đó chứ?
Nhìn thấy da dẻ trắng nõn lộ ra bên ngoài của Hứa Giản, không có gì vết đỏ nào, Phan Mẫn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá.

Mà Hứa Giản đau chân đang cảm thấy khổ sở, cũng không muốn trên giường không làm người, dưới giường lấy lòng Tần Trầm.

Trên đường đến phim trường, Tần Trầm đi theo bên cạnh Hứa Giản, luôn miệng gọi cục vàng ơi, muốn cậu đừng nóng giận.

Trước mặt Phan Mẫn Chu Lượng và tài xế, Hứa Giản da mặt mỏng bị hắn kêu hai tiếng như vậy, nhanh chóng vươn tay che miệng hắn, vừa tức vừa bất lực nhìn hắn:
"Đừng nói nữa."
Tần Trầm bị che miệng cũng không thành thật, trái lại còn hôn lên tay cậu.

Xúc cảm ấm áp mềm mại khiến Hứa Giản bỗng cảm thấy phấn chấn, nhanh chóng rụt tay của mình về như bị rắn cắn.

Đối diện với Tần Trầm cười tủm tỉm, Hứa Giản không còn giận nữa, thái độ cũng mềm nhũn ra.

Vì vậy Tần Trầm - trên giường không cởi quần áo không phải là người, dùng hai tiếng cục vàng đã được bạn trai nhẹ dạ mà da mặt mỏng tha thứ.

Người nào đó rất dễ dỗ, lần sau làm tiếp.

Ngày hôm qua nhìn thấy Tần Trầm đến tham ban, hôm nay khi Hứa Giản đến phim trường, ngoại trừ Chu Thiến, tổng đạo diễn và Nghiêm Vĩ, thái độ của những người khác đối với cậu khác hẳn.

Ngay cả mắt ngếch lên trời kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung như Lữ Chi nhìn thấy cậu và Tần Trầm sóng vai đi chung với nhau, cũng cười chủ động chào hỏi.

Một câu Chào buổi sáng còn chưa dứt, ánh mắt Lữ Chi ánh đã rơi vào Tần Trầm, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào:
"Tần Trầm, sao anh rảnh rỗi đến tham ban vậy?"
Hành động của Lữ Chi những ngày qua, khiến cho Hứa Giản hoàn toàn không có thiện cảm với ả, lúc này thấy ả chủ động bắt chuyện với Tần Trầm, sắc mặt không quá tốt.

Cô nàng này, tiêu chuẩn kép quá rõ ràng.

Cúi đầu nhìn lướt qua Hứa Giản, khi ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Chi, nụ cười trên mặt Tần Trầm không còn sót lại chút gì, giọng điệu lạnh nhạt:
"Cô là ai?"
Phan Mẫn ở bên cạnh nhịn không được cúi đầu cong khóe miệng.

Vẫn là cách đối đáp quen thuộc, vẫn là Tần Trầm trước đây, xem ra Tần Trầm cũng không vì yêu đương mà sửa lại tật xấu độc miệng này.

Rất nhiều người ở phim trường, Tần Trầm như vậy không nể mặt mũi, nụ cười trên mặt Lữ Chi cứng đờ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đổi mặt cực kỳ đặc sắc.

Lữ Chi là tình yêu của cấp trên công ty, ở công ty đều nghênh ngang mà đi, xưa nay chưa có ai không cho ả mặt mũi, từ trước đến giờ đều là kiêu ngạo tỏ vẻ làm cho người khác xấu hổ.

Bây giờ gặp phải Tần Trầm, Lữ Chi mất mặt, nhưng cũng biết Tần Trầm không phải đối tượng mình có thể làm cho hắn xấu hổ, cho nên đè nén lửa giận trong lòng, cười khô khan miễn cưỡng:
"Tôi là Lữ Chi, chúng ta từng gặp nhau vài lần, lẽ nào anh không nhớ rõ?"
Nghe Lữ Chi nói, Tần Trầm nhíu nhíu mày, dáng vẻ cố gắng nhớ lại, hai giây sau, dưới ánh mắt mong đợi của đối phương, một mặt lạnh lùng lắc đầu:
"Không quen biết."
"Phụt —— "
Tần Trầm dứt lời, xung quanh vang lên vài tiếng cười trộm cố nhịn, tiếng cười như một cái bạt tai, tàn nhẫn đánh vào mặt Lữ Chi luôn luôn kiêu ngạo, làm cho mặt ả rát như lửa đốt đến hoảng loạn.

Không ngờ Tần Trầm không nể mặt mũi đến vậy, Lữ Chi không cười nổi, cố nén kích động, vội vã nói hai câu rồi mau chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng lộ rõ vẻ tức giận của Lữ Chi, Hứa Giản quay đầu nhìn Tần Trầm, sau đó giơ ngón cái với hắn ——
Làm tốt lắm!.

Chapter
1 Chương 1: Biến miêu
2 Chương 2: Tần Trầm
3 Chương 3: Dưỡng miêu
4 Chương 4: Giới tính
5 Chương 5: Sinh hoạt
6 Chương 6: Ăn vụng
7 Chương 7
8 Chương 8: Xương cá
9 Chương 9: Phơi miêu
10 Chương 10: Rời giường
11 Chương 11: Lên mạng
12 Chương 12: Tàng kiều
13 Chương 13: Miêu ngữ
14 Chương 14: Trọc miêu
15 Chương 15: Nhân thiết
16 Chương 16: Cái đuôi
17 Chương 17: Ngốc miêu
18 Chương 18: Tuyệt dục
19 Chương 19: Biến người
20 Chương 20: Hỏng mất
21 Chương 21: Về nhà
22 Chương 22: Tra miêu
23 Chương 23: Dưỡng gia
24 Chương 24: Không xong
25 Chương 25: Bảo bối
26 Chương 26: Khoe khoang
27 Chương 27: Tiến tổ
28 Chương 28: Điềm báo
29 Chương 29: Khiếp sợ
30 Chương 30: Thẳng thắn
31 Chương 31: Thẹn thùng
32 Chương 32: Thực túng
33 Chương 33: Thật chùy
34 Chương 34: Trượng manh
35 Chương 35: Mèo lười
36 Chương 36: Heo miêu
37 Chương 37: Ngốc miêu
38 Chương 38: Gán nợ
39 Chương 39: Chân đoản
40 Chương 40: Sát miệng
41 Chương 41: Phi lễ
42 Chương 42: Khương tổng
43 Chương 43: Áp diễn
44 Chương 44: Chuyện cũ
45 Chương 45: Giấu giếm
46 Chương 46: Quan hệ
47 Chương 47: Ta ở
48 Chương 48: Thay đổi người
49 Chương 49: Thích
50 Chương 50: Chiêu cào
51 Chương 51: Câu hồn
52 Chương 52: Cháy
53 Chương 53: Túng miêu
54 Chương 54: Thân thân
55 Chương 55: Mờ mịt
56 Chương 56: Ba lô
57 Chương 57: Tiếng chuông
58 Chương 58: Đùa giỡn
59 Chương 59: Phụ trách
60 Chương 60: Tai mèo
61 Chương 61: Chết lặng
62 Chương 62: Tình địch
63 Chương 63: Ái ngươi
64 Chương 64: Kỹ thuật diễn
65 Chương 65: Xem bói
66 Chương 66: Biện pháp
67 Chương 67: Trong mắt
68 Chương 68: Lu dấm
69 Chương 69: Tâm động
70 Chương 70: Nguyện ý
71 Chương 71: Bảo hiểm
72 Chương 72: Đóng máy
73 Chương 73: Bạc hà
74 Chương 74: Để ý
75 Chương 75: Cọ cọ
76 Chương 76: Khó chịu
77 Chương 77: Ái muội
78 Chương 78: Đau lòng
79 Chương 79: Minh tú
80 Chương 80: Tình đậu
81 Chương 81: Ăn vụng
82 Chương 82: Trọng sắc
83 Chương 83: Giằng co
84 Chương 84: Chữa bệnh
85 Chương 85: Ý tứ
86 Chương 86: Phát tiểu
87 Chương 87: Kích động
88 Chương 88: Ca ca
89 Chương 89: an tâm
90 Chương 90: trùng hợp
91 Chương 91: đáng yêu
92 Chương 92: nghe lời
93 Chương 93: quyết đoán
94 Chương 94: đánh lén
95 Chương 95: hứa túng
96 Chương 96: kế hoạch
97 Chương 97: đứng đắn
98 Chương 98: yên tĩnh
99 Chương 99: dù ân
100 Chương 100: tuổi trẻ
101 Chương 101: Tương Tư
102 Chương 102: Nhớ Em
103 Chương 103: Bắt Cóc
104 Chương 104: Xong
105 Chương 105: Chà Lưng
106 Chương 106: Dỗ Mèo
107 Chương 107: Bay Dấm Chua
108 Chương 108: Giao Dịch
109 Chương 109: Chua
110 Chương 110: Phúc Lợi
111 Chương 111: Thổ Lộ
112 Chương 112: Thất Tình
113 Chương 113: Ăn Đi
114 Chương 114: Làm Nền
115 Chương 115: Thể Lực
116 Chương 116: Cướp Spotlight
117 Chương 117: Hộ Che Chở Giản
118 Chương 118: Rượu Giả
119 Chương 119: Bất Động
120 Chương 120: Lật Thuyền
121 Chương 121: Mập Gầy
122 Chương 122: Hài Tinh
123 Chương 123: Yêu Đương
124 Chương 124: Con Cái
125 Chương 125: Thư Tình
126 Chương 126: Tự Bạch
127 Chương 127: Tương Tự
128 Chương 128: Fanboy
129 Chương 129: Thổ Lộ
130 Chương 130: Phát Sóng Trực Tiếp
131 Chương 131: May Mắn
132 Chương 132: Chiêu Trò
133 Chương 133: Thư Tình
134 Chương 134: Uống Say
135 Chương 135: Tần Meo Meo
136 Chương 136: Làm Việc
137 Chương 137: Thời Tiết Tốt
138 Chương 138: Sinh Khương Gừng
139 Chương 139: Sinh Khương Gừng
Chapter

Updated 139 Episodes

1
Chương 1: Biến miêu
2
Chương 2: Tần Trầm
3
Chương 3: Dưỡng miêu
4
Chương 4: Giới tính
5
Chương 5: Sinh hoạt
6
Chương 6: Ăn vụng
7
Chương 7
8
Chương 8: Xương cá
9
Chương 9: Phơi miêu
10
Chương 10: Rời giường
11
Chương 11: Lên mạng
12
Chương 12: Tàng kiều
13
Chương 13: Miêu ngữ
14
Chương 14: Trọc miêu
15
Chương 15: Nhân thiết
16
Chương 16: Cái đuôi
17
Chương 17: Ngốc miêu
18
Chương 18: Tuyệt dục
19
Chương 19: Biến người
20
Chương 20: Hỏng mất
21
Chương 21: Về nhà
22
Chương 22: Tra miêu
23
Chương 23: Dưỡng gia
24
Chương 24: Không xong
25
Chương 25: Bảo bối
26
Chương 26: Khoe khoang
27
Chương 27: Tiến tổ
28
Chương 28: Điềm báo
29
Chương 29: Khiếp sợ
30
Chương 30: Thẳng thắn
31
Chương 31: Thẹn thùng
32
Chương 32: Thực túng
33
Chương 33: Thật chùy
34
Chương 34: Trượng manh
35
Chương 35: Mèo lười
36
Chương 36: Heo miêu
37
Chương 37: Ngốc miêu
38
Chương 38: Gán nợ
39
Chương 39: Chân đoản
40
Chương 40: Sát miệng
41
Chương 41: Phi lễ
42
Chương 42: Khương tổng
43
Chương 43: Áp diễn
44
Chương 44: Chuyện cũ
45
Chương 45: Giấu giếm
46
Chương 46: Quan hệ
47
Chương 47: Ta ở
48
Chương 48: Thay đổi người
49
Chương 49: Thích
50
Chương 50: Chiêu cào
51
Chương 51: Câu hồn
52
Chương 52: Cháy
53
Chương 53: Túng miêu
54
Chương 54: Thân thân
55
Chương 55: Mờ mịt
56
Chương 56: Ba lô
57
Chương 57: Tiếng chuông
58
Chương 58: Đùa giỡn
59
Chương 59: Phụ trách
60
Chương 60: Tai mèo
61
Chương 61: Chết lặng
62
Chương 62: Tình địch
63
Chương 63: Ái ngươi
64
Chương 64: Kỹ thuật diễn
65
Chương 65: Xem bói
66
Chương 66: Biện pháp
67
Chương 67: Trong mắt
68
Chương 68: Lu dấm
69
Chương 69: Tâm động
70
Chương 70: Nguyện ý
71
Chương 71: Bảo hiểm
72
Chương 72: Đóng máy
73
Chương 73: Bạc hà
74
Chương 74: Để ý
75
Chương 75: Cọ cọ
76
Chương 76: Khó chịu
77
Chương 77: Ái muội
78
Chương 78: Đau lòng
79
Chương 79: Minh tú
80
Chương 80: Tình đậu
81
Chương 81: Ăn vụng
82
Chương 82: Trọng sắc
83
Chương 83: Giằng co
84
Chương 84: Chữa bệnh
85
Chương 85: Ý tứ
86
Chương 86: Phát tiểu
87
Chương 87: Kích động
88
Chương 88: Ca ca
89
Chương 89: an tâm
90
Chương 90: trùng hợp
91
Chương 91: đáng yêu
92
Chương 92: nghe lời
93
Chương 93: quyết đoán
94
Chương 94: đánh lén
95
Chương 95: hứa túng
96
Chương 96: kế hoạch
97
Chương 97: đứng đắn
98
Chương 98: yên tĩnh
99
Chương 99: dù ân
100
Chương 100: tuổi trẻ
101
Chương 101: Tương Tư
102
Chương 102: Nhớ Em
103
Chương 103: Bắt Cóc
104
Chương 104: Xong
105
Chương 105: Chà Lưng
106
Chương 106: Dỗ Mèo
107
Chương 107: Bay Dấm Chua
108
Chương 108: Giao Dịch
109
Chương 109: Chua
110
Chương 110: Phúc Lợi
111
Chương 111: Thổ Lộ
112
Chương 112: Thất Tình
113
Chương 113: Ăn Đi
114
Chương 114: Làm Nền
115
Chương 115: Thể Lực
116
Chương 116: Cướp Spotlight
117
Chương 117: Hộ Che Chở Giản
118
Chương 118: Rượu Giả
119
Chương 119: Bất Động
120
Chương 120: Lật Thuyền
121
Chương 121: Mập Gầy
122
Chương 122: Hài Tinh
123
Chương 123: Yêu Đương
124
Chương 124: Con Cái
125
Chương 125: Thư Tình
126
Chương 126: Tự Bạch
127
Chương 127: Tương Tự
128
Chương 128: Fanboy
129
Chương 129: Thổ Lộ
130
Chương 130: Phát Sóng Trực Tiếp
131
Chương 131: May Mắn
132
Chương 132: Chiêu Trò
133
Chương 133: Thư Tình
134
Chương 134: Uống Say
135
Chương 135: Tần Meo Meo
136
Chương 136: Làm Việc
137
Chương 137: Thời Tiết Tốt
138
Chương 138: Sinh Khương Gừng
139
Chương 139: Sinh Khương Gừng