Chương 24: Anh đi Mĩ

Mặc dù tối qua không chợp mắt được bao lâu nhưng Diệp Nhi vẫn dậy từ rất sớm, chuẩn bị cơm nước cho mọi người ăn. Sau đó lên phòng phụ anh gấp quần áo vào vali

Cốc cốc

- Vào đi

Cạch

- Để em giúp anh nhé

Diệp Nhi rón rén bước vào

- Qua đó phải thường xuyên gọi về cho em đó

Anh bước đến đặt cô ngồi lên đùi, vòng tay ra ôm lấy eo cô

- Anh làm gì vậy, trả lời câu hỏi của em đi chứ

Anh cười

- Anh sẽ thường xuyên qua Pháp với em

- Từ Mĩ sang Pháp... thường xuyên đi lại sẽ rất mệt đó

- Anh không ngại... chỉ cần có em là đủ

Anh nhìn cô lại nhéo mũi cô tiếp tục nói

- Nhất định phải đợi anh... Cấm em léng phéng với thằng nào

- Thu dọn nốt đồ đạc thôi. Sắp trễ chuyến bay rồi kìa

Cô nhìn đồng hồ thốt lên đã gần 9h rồi. 10h là anh bay, mà bây giờ còn chưa thu dọn đồ xong

- Sang bên đó anh có thể mua đồ khác mà

- Anh đúng là lãng phí quá đi

Cô bất mãn nói

Cốc cốc

- Hai đứa mau chóng nhé, chuẩn bị ra sân bay thôi

Tiếng mẹ Mạc nói vọng từ ngoài cửa. Cô nhảy xuống khỏi đùi anh, gấp thêm vài bộ quần áo và bỏ vào một số đồ dùng cá nhân quan trọng cho anh. Hai chiếc áo sơ mi trắng. Một đôi quần âu, vài chiếc cà vạt....rồi đóng vali lại

- Em chuẩn bị xong rồi mình đi thôi

Rồi đẩy vali sang cho anh

- Anh tưởng em sẽ đóng vai mĩ nhân cứu giúp anh hùng vác cái vali này xuống

- Ải tưởng

Nói rồi cô quay bước xuống dưới nhà

__________

Sân bay tại thành phố Thượng Hải vừ to, rộng lại rất đông người. Phần lớn là thương nhân ra nước ngoài công tác, một số nhỏ là sinh viên du học, người đi du lịch... Sân bay vốn ồn ào, nhưng giờ phút này cô thấy mọi thứ như những lại. Trước mắt chỉ thấy một mình anh. Cha mẹ anh sau khi tạm biệt anh xonh thì để lại không gian riêng tư còn lại cho hai người. Nhưng nào đâu lại có hai con kì đà cản mũi. Còn ai khác hơn là Lục Khải và Khả Ngân

- Đi đường thượng lộ bình an nhứ. À...Sang đấy có cô nào xinh xinh nhớ bắt về cho mình...Aizz aizz...đau...đau quá

Lục Khải chưa kịp nói xong thì Khả Ngân bước đến vặn tai

- Bắt về...được, bắt này..tôi cho anh bắt này

Vừa nói Khả Ngân vừa đánh vào đầu, vào lưng của Lục Khải

- Aaa.... không dám... anh không dám nữa

Lục Khải cắn răng chịu đau thốt lên xin tha từ Khả Ngân. Diệo Nhi thấy có gì đó không đúng. Hai người này...rất mờ ám nha. Họ bắt đầu từ bao giờ sao cô không biết

- Tạm tha cho anh -quay sang Kì Lân.... Lân thiếu gia đi đường bình an

- Cảm ơn em. Ở lại nhớ chăm sóc Diệp Nhi dùm anh

- Không thành vấn đề

Khả Ngân quay sang Diệp Nhi huých huých " còn lại mình cậu kìa "

- Vậy tụi em về trước nhé

Khả Ngân nói xong thì cũng kéo Lục Khải đi luôn. Ở đây giờ chỉ còn lại Diệp Nhi và Kì Lân

- Chuyến bay BT2670 từ Thượng Hải đến Mĩ chuẩn bị khởi hành. Kính mời quý khách nhanh chân về khu vực kiểm soát

Tiếng loa thông báo của san bay vang lên làm Diệp Nhi chợt bừng tỉnh. Ngẩng lên nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô. Bốn mắt đối diện nhau

- Không có gì định nói với anh sao

Nghe anh nói vậy Diệp Nhi liền rơi nước mắt chạy lại ôm chầm lấy anh

- Hức... anh đi đường...hức thượng...lộ bình...hức an

Vừa khóc nức nở vừa ôm thật chặt lấy anh. Cô thật sự không muốn rời xa anh chút nào hết. Tám năm bình thường với cô không phải quá dài. Nhưng bây giờ cô lại cảm tưởng như dài hàng nghìn thế kỉ. Rất dài, rất dài

- Ngoan..không khóc nhé. Khóc sẽ rất xấu đấy

- Em mặc kệ hức hức

Thấy cô khóc thương tâm như vậy khiến anh cũng không khỏi đau lòng. Xa cô cũng là một khó khăn lớn đối với anh. Nếu muốn anh chọn giữa sự nghiệp và cô anh chắc chắn sẽ chọn cô. Nhưng suy nghĩ lại một chút. Anh muốn cho cô có một tương lai tốt đẹp. Dù gì bây giờ hai người vẫn chỉ đang ở tuổi thanh thiếu niên. Quãng đường phía trước còn rất dài

- Em khóc anh sẽ rất đau lòng. Sẽ làm anh không muốn đi nữa

Cô ngẩng mặt lên đối diện với anh. Anh thuận tay lau những giọt nước mắt ấy đi. Loa thông báo một lần nữa vang lên, chỉ còn 5 phút nữa là chuyến bay sẽ cất cánh. Anh vội vàng vuốt ve khuôn mặt cô lần cuối, hôn nhẹ lên trán cô để từ biệt

- Đợi anh nhé

Cô gật đầu. Anh lôi từ túi ra chiếc hộp nhung màu đỏ. Mở ra một đôi dây chuyền kèm theo một đôi nhẫn. Một chiếc cho cô, một chiếc cho anh. Đằng sau chiếc nhẫn của cô khắc " L ❤️ N " còn đằng sau chiếc nhẫn của anh khắc "

N  L". Anh đeo chiếc dây truyền lên cổ cô, chiếc còn lại anh bảo cô đeo lên cho anh

- Giữ gìn cẩn thận nhé! Nó là tín vật của chúng ta

Cô gật đầu

- Anh đi đây

Anh bước đi được vài bước thì coi chạy lại ôm anh lần nữa

- Anh đi bảo trọng. Em sẽ đợi anh quay về

Rồi sờ chiếc nhẫn đeo trên cổ quay bước ra khỏi sân bay

Khoảng thời gian tám năm này, có rất nhiều sự thay đổi. Liệu tình cảm của họ có bị thay đổi như mọi thứ hay không. Điều đó vẫn chưa nói lên được điều gì.

Chapter
1 Chương 1: Đồ Tự luyến
2 Chương 2: Nhập học
3 Chương 3: Mĩ nam đụng mĩ nhân
4 Chương 4: Hôn ước
5 Chương 5: Gặp mặt - Người tôi tìm kiếm hoá ra lại là em
6 Chương 6: Dọn đến ở chung
7 Chương 7: Nụ hôn đầu
8 Chương 8: Trái tim bé bỏng của tôi
9 Chương 9: Tức giận
10 Chương 10: Đính hôn
11 Chương 10-2: Đính hôn
12 Chương 11: Anh yêu em
13 Chương 12: Công viên Ocean Park cùng anh
14 Chương 12-2: Công viên Ocean Park cùng anh 2
15 Chương 12-3: Công viên Ocean Park cùng anh 3
16 Chương 13: Khả ngân đáng ghét
17 Chương 14: Thư của Nam Ca
18 Chương 15: Có chết cũng phải kéo bà già Khả Ngân chết theo
19 Chương 16: Giải thích
20 Chương 17: Tình nhân bao nuôi
21 Chương 18: Mạc phu nhân tương lai
22 Chương 19: Dự tiệc
23 Chương 20: Đùa giỡn
24 Chương 21: Diệp Nhi giận dỗi
25 Chương 22: Đôi dép thần thánh : Tổ ong nghìn lỗ
26 Chương 23: Cuộc gọi đêm khuya
27 Chương 24: Anh đi Mĩ
28 Chương 25: Tám năm sau
29 Chương 26: Về nhà thôi
30 Chương 27: Mua gương
31 Chương 28: Đau lòng
32 Chương 29: Trái tim tôi rất đau
33 Chương 30: Tình cảm bấy lâu nói buông là buông sao
34 Chương 31: Cho anh gần em thêm chút nữa
35 Chương 32: Say rượu
36 Chương 33: Làm loạn
37 Chương 34: Âm mưu của Hoàng Vân
38 Chương 35: Anh không biết thương hoa tiếc ngọc à
39 Chương 36: Có phải anh cũng thích cô ấy
40 Chương 37: Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi
41 Chương 38: Nguy hiểm
42 Chương 38-2: Nguy hiểm 2
43 Chương 39: Lo lắng của cha mẹ Diệp
44 Chương 40: Tiểu Diệp sẽ không sảy ra chuyện gì đúng chứ
45 Chương 41: Được cứu
46 Chương 42: Đối diện với tử thần
47 Chương 43: Lại là hắn ta
48 Chương 44: Trở thành người thực vật - Nguyên nhân của thù hận
49 Chương 45: Nguyên nhân của thù hận
50 Chương 46: Vụ nổ kinh hoàng
51 Chương 47: Kí ức mơ hồ
52 Chương 48: Pierre trở về Pháp
53 Chương 49: Sao người đó lại là em
54 Chương 50: Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ
55 Chương 51: Nhớ lại chuyện cũ
56 Chương 52: Miệng chó không mọc được ngà voi
57 Chương 53: Mất trí nhớ là có thật sao ? Tôi cứ ngỡ chỉ trong phim mới có
58 Chương 54: Bị mất mặt
59 Chương 55: Sao lại là " Mụ la sát "
60 Chương 56: Em muốn có cháu
61 Chương 57: Ăn cơm trước kẻng
62 Chương 58-1: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (1)
63 Chương 58-2: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (2)
64 Chương 59: Hình dáng quen thuộc
65 Chương 60: Anh ...là ai
66 Chương 61: Yêu em sâu sắc
67 Chương 62: Kết cục của việc bán đứng công ty
68 Chương 63: Còn ai muốn như ông ta
69 Chương 64: Diệp Nhi bệnh nặng
70 Chương 65: Không có tư cách
71 Chương 66: Tỉnh lại
72 Chương 67: Gặp em lần cuối
73 Chương 68: Không biết cô Diệp có hứng thú muốn làm Mạc phu nhân không
74 Chương 69: Bị chiếm tiện nghi
75 Chương 70: Tìm thấy giác mạc phù hợp
76 Chương 71-1: Lấy anh nhé (1)
77 Chương 71-2: Lấy anh nhé (2)
78 Chương 71-3: Lấy anh nhé (3)
Chapter

Updated 78 Episodes

1
Chương 1: Đồ Tự luyến
2
Chương 2: Nhập học
3
Chương 3: Mĩ nam đụng mĩ nhân
4
Chương 4: Hôn ước
5
Chương 5: Gặp mặt - Người tôi tìm kiếm hoá ra lại là em
6
Chương 6: Dọn đến ở chung
7
Chương 7: Nụ hôn đầu
8
Chương 8: Trái tim bé bỏng của tôi
9
Chương 9: Tức giận
10
Chương 10: Đính hôn
11
Chương 10-2: Đính hôn
12
Chương 11: Anh yêu em
13
Chương 12: Công viên Ocean Park cùng anh
14
Chương 12-2: Công viên Ocean Park cùng anh 2
15
Chương 12-3: Công viên Ocean Park cùng anh 3
16
Chương 13: Khả ngân đáng ghét
17
Chương 14: Thư của Nam Ca
18
Chương 15: Có chết cũng phải kéo bà già Khả Ngân chết theo
19
Chương 16: Giải thích
20
Chương 17: Tình nhân bao nuôi
21
Chương 18: Mạc phu nhân tương lai
22
Chương 19: Dự tiệc
23
Chương 20: Đùa giỡn
24
Chương 21: Diệp Nhi giận dỗi
25
Chương 22: Đôi dép thần thánh : Tổ ong nghìn lỗ
26
Chương 23: Cuộc gọi đêm khuya
27
Chương 24: Anh đi Mĩ
28
Chương 25: Tám năm sau
29
Chương 26: Về nhà thôi
30
Chương 27: Mua gương
31
Chương 28: Đau lòng
32
Chương 29: Trái tim tôi rất đau
33
Chương 30: Tình cảm bấy lâu nói buông là buông sao
34
Chương 31: Cho anh gần em thêm chút nữa
35
Chương 32: Say rượu
36
Chương 33: Làm loạn
37
Chương 34: Âm mưu của Hoàng Vân
38
Chương 35: Anh không biết thương hoa tiếc ngọc à
39
Chương 36: Có phải anh cũng thích cô ấy
40
Chương 37: Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi
41
Chương 38: Nguy hiểm
42
Chương 38-2: Nguy hiểm 2
43
Chương 39: Lo lắng của cha mẹ Diệp
44
Chương 40: Tiểu Diệp sẽ không sảy ra chuyện gì đúng chứ
45
Chương 41: Được cứu
46
Chương 42: Đối diện với tử thần
47
Chương 43: Lại là hắn ta
48
Chương 44: Trở thành người thực vật - Nguyên nhân của thù hận
49
Chương 45: Nguyên nhân của thù hận
50
Chương 46: Vụ nổ kinh hoàng
51
Chương 47: Kí ức mơ hồ
52
Chương 48: Pierre trở về Pháp
53
Chương 49: Sao người đó lại là em
54
Chương 50: Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ
55
Chương 51: Nhớ lại chuyện cũ
56
Chương 52: Miệng chó không mọc được ngà voi
57
Chương 53: Mất trí nhớ là có thật sao ? Tôi cứ ngỡ chỉ trong phim mới có
58
Chương 54: Bị mất mặt
59
Chương 55: Sao lại là " Mụ la sát "
60
Chương 56: Em muốn có cháu
61
Chương 57: Ăn cơm trước kẻng
62
Chương 58-1: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (1)
63
Chương 58-2: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (2)
64
Chương 59: Hình dáng quen thuộc
65
Chương 60: Anh ...là ai
66
Chương 61: Yêu em sâu sắc
67
Chương 62: Kết cục của việc bán đứng công ty
68
Chương 63: Còn ai muốn như ông ta
69
Chương 64: Diệp Nhi bệnh nặng
70
Chương 65: Không có tư cách
71
Chương 66: Tỉnh lại
72
Chương 67: Gặp em lần cuối
73
Chương 68: Không biết cô Diệp có hứng thú muốn làm Mạc phu nhân không
74
Chương 69: Bị chiếm tiện nghi
75
Chương 70: Tìm thấy giác mạc phù hợp
76
Chương 71-1: Lấy anh nhé (1)
77
Chương 71-2: Lấy anh nhé (2)
78
Chương 71-3: Lấy anh nhé (3)