Chương 81: Ngoại truyện 11: Không nói lý lẽ được thì dỗ cô ấy như trẻ con vậy

Người tỉnh táo rất khó nói lý lẽ với người say… Tối hôm nay, Chu Tự Thâm đã ý thức sâu sắc được điều này.

Con ma men nào đó bắt đầu nói năng mơ hồ, chẳng liên quan gì đến nhau; giống như con búp bê đáng yêu được lên giây cót, trong đầu chỉ có mấy câu nói đi nói lại, cô lặp lại mấy câu hỏi đó với anh hết lần này đến lần khác.

Anh vất vả lắm mới dỗ được cô lúc còn ở bãi đậu xe, trên đường lái xe về nhà lại dỗ dành thêm một lần nữa.

Nói lý lẽ không được vậy thì dỗ cô như trẻ con vậy. Đây là đạo lý anh thấm thía nhất vào đêm nay.

Về đến nhà, uống xong canh giải rượu, Khương Gia Di không chịu đi thang máy lên lầu, nói mình sẽ choáng đầu. Vì vậy Chu Tự Thâm đành ôm cô lên.

Nhưng chưa đi được mấy bước thì cô lại nắm cổ áo anh, lắc đầu lia lịa: “Không muốn anh ôm em, anh cao lắm, em sợ độ cao”.

“Em tự đi sẽ ngã”. Anh nói: “Chúng ta đi thang máy được không?”

“Thang máy… choáng đầu lắm, em không đi đâu”.

“Thế anh cõng em nhé?” Nói vậy nhưng anh không cho rằng độ cao khi cõng sẽ thấp hơn với ôm.

Khương Gia Di không hé răng, mắt đẹp mày chau, do dự một lúc mới nặng nề gật đầu một cái.

Thấy vậy, Chu Tự Thâm thả cô xuống, đổi thành cõng cô đi lên tầng, hai tay ổn định vững chắc nắm chặt chân cô.

Đáng tiếc là lần này vẫn không thể thuận lợi đi đến điểm cuối.

“Không được, thế này em xấu lắm…”. Cô vùi mặt trên vai anh, giọng nói mềm mại nghe rất đáng thương, dần dần lại mang theo tiếng khóc nỉ non: “Em cảm thấy, em như một con ếch xanh bám trên lưng anh…”.

Nói xong, cô cố nén âm thanh nức nở, tựa như đã kiềm chế chật vật đến cùng cực.

Chu Tự Thâm sửng sốt.

Ếch xanh?

Anh không nhịn được cúi đầu cười rộ lên, không hiểu vì sao trong đầu cô lại có nhiều ý nghĩa kỳ lạ như vậy, thậm chí còn miêu tả nó vô cùng sinh động, đáng yêu vô cùng.

Nghe thấy anh cười, Khương Gia Di nín thinh, sau đó càng thấy tủi thân hơn: “Sao anh còn cười em…”.

Rõ ràng cô đã đáng thương như vậy rồi! Chẳng lẽ anh thật sự cảm thấy cô là một con ếch xanh sao?

“Đương nhiên là vì em đáng yêu”. Chu Tự Thâm ho nhẹ một tiếng, kiềm chế ý cười, tiếp tục cõng cô lên tầng hai.

“Lừa đảo. Ếch xanh lấy đâu ra đáng yêu”.

“Nhưng em không phải ếch xanh”.

“… Thế em là gì?”

Chu Tự Thâm bỗng dừng chân, bình tĩnh thản nhiên hỏi cô: “Em cảm thấy thứ gì đáng yêu nhất?”.

Nếu là trước đây, anh căn bản không thể tưởng tượng mình sẽ nghiêm túc hỏi câu này. Nhưng giờ anh đã thích ứng phối hợp với cô rất ăn ý, xử lý mọi chuyện gọn gẽ, hơn nữa còn cảm thấy rất thích thú.

“Heo”. Khương Gia Di trả lời với giọng ủ rũ.

Đuôi lông mày anh khẽ giật, trầm ngâm một lúc mới nói: “Vậy em chính là heo con”.

“Anh lại mắng em là heo!”. Cô lập tức cao giọng, dường như hét lên khi bắt được nhược điểm của anh.

Chu Tự Thâm bật cười vui vẻ.

Nếu không phải anh đã hiểu cô quá rõ thì anh còn nghi ngờ cô đang giả vờ say, nhất quyết lấy vấn đề này ra dày vò anh không chịu tha.

Cũng may, cuối cùng anh miễn cưỡng rút lại lời nói, cho cô một câu trả lời vừa ý.

Đợi khi anh giúp cô tắm rửa, sấy tóc xong thì thời gian đã qua 12 giờ đêm.

Chu Tự Thâm nhìn yêu tinh nhỏ dính người cuộn thành một cục tròn vo trên giường, lại cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi đã ướt một nửa của mình, anh muốn cúi xuống hôn lên hàng mi kiều diễm nhưng lại sợ làm cô thức giấc.

Cuối cùng, anh bất lực than nhẹ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đầu óc Khương Gia Di trống rỗng một lúc lâu.

Đầu tiên, cô cảm thấy không thoải mái, đầu hơi nặng nề, đôi mắt khó khăn lắm mới mở ra được, cả người đều mềm oặt không có tinh thần. Vì thế cô đưa tay dụi mắt, cựa mình lười biếng.

Ngay sau đó, ký ức chợt ùa về, cô lập tức cứng đờ chui tọt trong chăn.

Trời ạ…

Mặc dù cô không nhớ chi tiết chuyện tối qua nhưng cũng không đến mức mù mờ quên hết.

Vì thế, cô nhớ rõ mình và bọn Uông Mộ khóc chảy thành sông, khóc bù lu bù loa lên rồi còn gọi điện cho Chu Tự Thâm. Cô cũng nhớ như in lúc mình rúc trong lồng ngực anh bất chấp mọi ánh mắt của người khác.

Cô càng nhớ rõ mình có biết bao quậy phá, nói lăng lung tung hàm hồ.

Biết trước như vậy thì cô đã không uống nhiều đến thế…

Những hình ảnh đó hiện rõ mồn một trong tâm trí cô, hẳn là tối qua cô đã làm ra rất nhiều chuyện mất mặt.

Chắc chắn lát nữa Chu Tự Thâm sẽ chê cười cô cho xem.

Nghĩ vậy, trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh anh rõ ràng rất bất lực nhưng lại để cô dày vò, đến bản thân anh cũng phải chiều theo cô mà làm ra những hành động trẻ con.

Nghĩ thế hình như khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút, dù sao thì còn có anh mất mặt cùng cô nữa.

Cô vùi đầu trong gối cười trộm, một lúc sau mới lật chăn ngồi dậy.

Di động đặt bên gối nhưng tạm thời cô không dám đọc tin nhắn trong nhóm.

Khẳng định mọi người đều đang nói về buổi tụ tập tối qua. Chỉ cần nhắc đến tối qua, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua Chu Tự Thâm.

Khương Gia Di vỗ mặt cho tỉnh, lập tức xuống giường đi đánh răng rửa mặt.

Hình như đêm qua Chu Tự Thâm đã chườm lạnh giúp cô nên hôm nay đôi mắt cũng không bị sưng. Cô cẩn thận soi mình trong gương, cúi đầu vỗ nước lạnh lên mặt. Lúc ngẩng đầu lên, hoàn toàn đã không thấy chút dấu vết gì của trận say rượu đêm qua.

Rửa mặt xong, cô ra ngoài uống một cốc nước ấm. Cổ họng và dạ dày được nước ấm làm dịu, cảm giác khó chịu khi say rượu gần như đã biến mất.

Sửa soạn xong xuôi, Khương Gia Di do dự một lúc, cuối cùng cũng rón rén rời khỏi phòng ngủ đến thư phòng.

Cửa chỉ khép hờ, coi như chẳng có tác dụng. Đây là thói quen của anh, vì có thể nghe thấy tiếng mở cửa của cô khi rời giường. Nhưng vừa rồi cô mở cửa rất nhẹ nhàng, không biết tiếng động có truyền đến bên này không.

Cô lặng lẽ đẩy cửa ra, nín thở thăm dò tình hình bên trong.

Giây tiếp theo, ánh mắt cô chợt run lên, ngẩn ngơ thẹn thùng sau cánh cửa.

Người đàn ông ung dung dựa vào ghế sau bàn làm việc, bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên đã sớm biết cô chạy đến, đúng lúc tóm gọn.

“Tỉnh rượu rồi?” Anh cười nói.

Không phải “tỉnh ngủ” mà là “tỉnh rượu”, nhìn kỹ thì còn phát hiện ra đáy mắt anh có ý tứ chọc ghẹo.

Khương Gia Di trừng mắt nhìn anh nhưng lại không đủ tự tin, cô không khỏi liên tưởng đến sự việc tối qua, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, thân hình mảnh mai sau cánh cửa không dám nhúc nhích.

Ở bên nhau lâu như vậy, anh đã chứng kiến mọi mặt mà cô không muốn để người khác biết. Cô chưa bao giờ uống say đến mức khóc lóc thảm thiết như vậy, dù sao cũng có phần xấu hổ.

Cô cũng có gánh nặng hình tượng mà.

Thấy thế, Chu Tự Thâm nhướng mày, hỏi: “Tối qua tự nhận mình là ếch xanh, hôm nay lại thay đổi muốn làm đà điểu rồi hử?”

Khương Gia Di lập tức đẩy cửa lề mề đi vào, đến khi anh tự nhiên mở vòng tay, cô cũng thuần thục ngồi trên đùi anh, thân thể mềm như bông chui vào lồng ngực.

“Em nói trước, không được nhắc đến chuyện tối qua, không được cười em”. Cô vội vàng mặc cả.

“Tối qua em dày vò anh không ít đâu”. Chu Tự Thâm cong môi, độ cong trên đuôi mắt lẫn khóe môi rất sâu: “Kết quả xong việc còn không chịu cho anh nói”.

Cô không nhịn được cười, ôm lấy eo anh: “Không nói là không nói, anh mau quên đi mà”.

“Thôi được, không nhắc nữa”. Anh cười thở dài: “Đau đầu không?”

“Đau”. Cô được thể nói lảng sang chuyện khác: “Khó chịu lắm”.

Thật ra cũng không khó chịu đến vậy nhưng cô muốn làm nũng để anh lại đau lòng vì mình thêm một chút.

Nghe vậy, Chu Tự Thâm hơi nhíu mày, giơ tay xoa huyệt thái dương giúp cô, nhẹ nhàng xoa nắn, tiết tấu chậm rãi, dùng lực vừa phải.

Anh dịu dàng nói: “Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa”.

“Lúc ấy em không nghĩ nhiều, vô thức mới…”. Khương Gia Di nhỏ giọng thỏ thẻ: “Em nhớ rõ là mình cũng không uống nhiều lắm”.

Chu Tự Thâm xoa đầu cô, từ khi quen biết đến nay, đúng là anh chưa từng thấy cô say đến mức này. Anh ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy sau này cũng ít xảy ra trường hợp như thế nữa.

Đây có lẽ là lần tốt nghiệp và chia tay bạn bè cuối cùng trong cuộc đời cô.

Vì thế anh không nói thêm gì, chỉ cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.

Cô cảm thấy mãn nguyện, điều chỉnh tư thế của mình để thoải mái dựa vào khuôn ngực anh. Hai người cứ lặng im như vậy bên nhau một lúc.

Bỗng nhiên, anh nhớ tới điều gì đó, lại nhíu mày hỏi: “Em chưa ăn sáng phải không?”

“Em muốn đi tìm anh trước mà”. Khương Gia Di lập tức chột dạ như làm chuyện xấu: “Đừng vội, em có chuyện vẫn chưa nói xong”.

“Chuyện gì?”

“Trước đây anh từng đồng ý với em, tốt nghiệp xong sẽ đưa em đến Đan Thành chơi coi như quà tốt nghiệp. Có phải anh quên rồi không?”

Chu Tự Thâm hơi giật mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô không khỏi khựng lại giây lát.

Tiếp theo, anh cúi đầu xuống, khuôn mặt ghé trên đỉnh đầu cô, cất giọng suy tư: “Sao anh có thể quên chuyện quan trọng như vậy được”.

Khương Gia Di hứng thú bừng bừng, hỏi: “Khi nào chúng ta đi?”

Ngón tay anh hơi co lại: “Ngày kia, được không?”

“Được ạ! Đúng lúc hôm nay em muốn gặp Trần Thiện, chắc khoảng chiều mai mới về, thời gian vừa đẹp”.

Nhận được câu trả lời, sắc mặt anh khẽ buông lỏng, hàng mi rũ xuống che giấu cảm xúc trong đáy mắt, sau đó lại cười nhắc nhở cô đứng dậy đi ăn sáng. 

——

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau cầu hôn rồi nhé ❤

Chapter
1 Chương 1: Một đêm hoàn hảo
2 Chương 2: Gặp lại
3 Chương 3: Bạn của bố
4 Chương 4: Phát triển thành mối quan hệ tình nhân cố định lâu dài
5 Chương 5: Tôi là đàn ông, không phải thánh nhân
6 Chương 6: Học trưởng… vẫn còn
7 Chương 7: Ở đây có camera giám sát
8 Chương 8: Mồi nhử tuyệt diệu
9 Chương 9: Cưỡi ngựa cùng nhau
10 Chương 10: Hôn một lần nữa
11 Chương 11: Không được động đậy
12 Chương 12: Đến chỗ anh
13 Chương 13: Đến điểm hẹn
14 Chương 14: Chu Tự Thâm… anh là kẻ lừa đảo!
15 Chương 15: Quan hệ “tình nhân”
16 Chương 16: Hai ngày một tuần?
17 Chương 17: Hôm nay là thứ mấy?
18 Chương 18: Ăn miếng trả miếng
19 Chương 19: 2501
20 Chương 20: Sau tấm rèm che
21 Chương 21: Đồ ăn trên đĩa
22 Chương 22: Lấy chính mình làm mồi nhử
23 Chương 23: Muốn nếm nữa không
24 Chương 24: Cậu quay đầu nhìn xem
25 Chương 25: Thế này càng bí mật
26 Chương 26: Có ghen không?
27 Chương 27: Ngoan, vào trước đã
28 Chương 28: Cô ấy đang giả ngu
29 Chương 29: Ngủ lại
30 Chương 30: Lãng mạn
31 Chương 31: Nàng công chúa và hạt đậu
32 Chương 32: Giày thủy tinh
33 Chương 33: Hoa hồng ướt mưa
34 Chương 34: Tìm được đóa hoa ấy
35 Chương 35: Con yêu rồi phải không?
36 Chương 36: Món quà cho anh ấy
37 Chương 37: Không nhìn thấu được anh
38 Chương 38: Không nhớ được lâu
39 Chương 39: Dự đoán thành sự thật
40 Chương 40: Quan hệ người yêu
41 Chương 41: Thích em sao?
42 Chương 42: Em ở nhà chờ anh
43 Chương 43: Anh không mệt à?
44 Chương 44: Thím út
45 Chương 45: Ôm một chút nhé?
46 Chương 46: Hư nào!
47 Chương 47: Sự lãng mạn ẩn giấu
48 Chương 48: Tối gặp!
49 Chương 49: Chuyện anh muốn làm
50 Chương 50: Váy lót lụa
51 Chương 51: Anh đảm bảo
52 Chương 52: Không từ chối
53 Chương 53: Kiểm điểm chính mình
54 Chương 54: Ở lại chỗ anh
55 Chương 55: “Đồ chơi”
56 Chương 56: Vẫn chưa đóng cửa
57 Chương 57: Cùng một màu sắc
58 Chương 58: Độ ấm ở nơi này
59 Chương 59: Đêm Giáng sinh
60 Chương 60: Nhẫn đôi tình nhân
61 Chương 61: Cô càng căng thẳng, anh càng hưng phấn
62 Chương 62: Nói với mẹ em
63 Chương 63: Nhớ tránh thai
64 Chương 64: Thân phận không giống nhau
65 Chương 65: “Bố!”
66 Chương 66: Trộm nhà khó phòng
67 Chương 67: Chuyện thú vị
68 Chương 68: Thấy sắc mờ mắt
69 Chương 69: Chiếc nhẫn quen mắt
70 Chương 70: Chiếc giày thủy tinh còn lại đâu mất rồi? - Hoàn chính văn
71 Chương 71: Ngoại truyện 1: Một hộp sáu chiếc
72 Chương 72: Ngoại truyện 2: Anh của mười năm trước sẽ thế nào?
73 Chương 73: Ngoại truyện 3: Anh của năm hai mươi tuổi có lẽ không theo đuổi được em
74 Chương 74: Ngoại truyện 4: Công khai (Thượng)
75 Chương 75: Ngoại truyện 5: Công khai (Hạ)
76 Chương 76: Ngoại truyện 6: Bọn họ đều biết chúng ta ở trong này
77 Chương 77: Ngoại truyện 7: Phanh gấp
78 Chương 78: Ngoại truyện 8: Tôi muốn dành cho bạn gái một đãi ngộ đặc biệt
79 Chương 79: Ngoại truyện 9: Đừng khóc!
80 Chương 80: Ngoại truyện 10: Anh vĩnh viễn sẽ không chủ động rời xa em
81 Chương 81: Ngoại truyện 11: Không nói lý lẽ được thì dỗ cô ấy như trẻ con vậy
82 Chương 82: Ngoại truyện 12: Cầu hôn
83 Chương 83: Ngoại truyện 13: Đây là ý của vợ tôi
84 Chương 84: Ngoại truyện 14: Mang thai
85 Chương 85: Ngoại truyện 15: Một nhà bốn người (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Chương 1: Một đêm hoàn hảo
2
Chương 2: Gặp lại
3
Chương 3: Bạn của bố
4
Chương 4: Phát triển thành mối quan hệ tình nhân cố định lâu dài
5
Chương 5: Tôi là đàn ông, không phải thánh nhân
6
Chương 6: Học trưởng… vẫn còn
7
Chương 7: Ở đây có camera giám sát
8
Chương 8: Mồi nhử tuyệt diệu
9
Chương 9: Cưỡi ngựa cùng nhau
10
Chương 10: Hôn một lần nữa
11
Chương 11: Không được động đậy
12
Chương 12: Đến chỗ anh
13
Chương 13: Đến điểm hẹn
14
Chương 14: Chu Tự Thâm… anh là kẻ lừa đảo!
15
Chương 15: Quan hệ “tình nhân”
16
Chương 16: Hai ngày một tuần?
17
Chương 17: Hôm nay là thứ mấy?
18
Chương 18: Ăn miếng trả miếng
19
Chương 19: 2501
20
Chương 20: Sau tấm rèm che
21
Chương 21: Đồ ăn trên đĩa
22
Chương 22: Lấy chính mình làm mồi nhử
23
Chương 23: Muốn nếm nữa không
24
Chương 24: Cậu quay đầu nhìn xem
25
Chương 25: Thế này càng bí mật
26
Chương 26: Có ghen không?
27
Chương 27: Ngoan, vào trước đã
28
Chương 28: Cô ấy đang giả ngu
29
Chương 29: Ngủ lại
30
Chương 30: Lãng mạn
31
Chương 31: Nàng công chúa và hạt đậu
32
Chương 32: Giày thủy tinh
33
Chương 33: Hoa hồng ướt mưa
34
Chương 34: Tìm được đóa hoa ấy
35
Chương 35: Con yêu rồi phải không?
36
Chương 36: Món quà cho anh ấy
37
Chương 37: Không nhìn thấu được anh
38
Chương 38: Không nhớ được lâu
39
Chương 39: Dự đoán thành sự thật
40
Chương 40: Quan hệ người yêu
41
Chương 41: Thích em sao?
42
Chương 42: Em ở nhà chờ anh
43
Chương 43: Anh không mệt à?
44
Chương 44: Thím út
45
Chương 45: Ôm một chút nhé?
46
Chương 46: Hư nào!
47
Chương 47: Sự lãng mạn ẩn giấu
48
Chương 48: Tối gặp!
49
Chương 49: Chuyện anh muốn làm
50
Chương 50: Váy lót lụa
51
Chương 51: Anh đảm bảo
52
Chương 52: Không từ chối
53
Chương 53: Kiểm điểm chính mình
54
Chương 54: Ở lại chỗ anh
55
Chương 55: “Đồ chơi”
56
Chương 56: Vẫn chưa đóng cửa
57
Chương 57: Cùng một màu sắc
58
Chương 58: Độ ấm ở nơi này
59
Chương 59: Đêm Giáng sinh
60
Chương 60: Nhẫn đôi tình nhân
61
Chương 61: Cô càng căng thẳng, anh càng hưng phấn
62
Chương 62: Nói với mẹ em
63
Chương 63: Nhớ tránh thai
64
Chương 64: Thân phận không giống nhau
65
Chương 65: “Bố!”
66
Chương 66: Trộm nhà khó phòng
67
Chương 67: Chuyện thú vị
68
Chương 68: Thấy sắc mờ mắt
69
Chương 69: Chiếc nhẫn quen mắt
70
Chương 70: Chiếc giày thủy tinh còn lại đâu mất rồi? - Hoàn chính văn
71
Chương 71: Ngoại truyện 1: Một hộp sáu chiếc
72
Chương 72: Ngoại truyện 2: Anh của mười năm trước sẽ thế nào?
73
Chương 73: Ngoại truyện 3: Anh của năm hai mươi tuổi có lẽ không theo đuổi được em
74
Chương 74: Ngoại truyện 4: Công khai (Thượng)
75
Chương 75: Ngoại truyện 5: Công khai (Hạ)
76
Chương 76: Ngoại truyện 6: Bọn họ đều biết chúng ta ở trong này
77
Chương 77: Ngoại truyện 7: Phanh gấp
78
Chương 78: Ngoại truyện 8: Tôi muốn dành cho bạn gái một đãi ngộ đặc biệt
79
Chương 79: Ngoại truyện 9: Đừng khóc!
80
Chương 80: Ngoại truyện 10: Anh vĩnh viễn sẽ không chủ động rời xa em
81
Chương 81: Ngoại truyện 11: Không nói lý lẽ được thì dỗ cô ấy như trẻ con vậy
82
Chương 82: Ngoại truyện 12: Cầu hôn
83
Chương 83: Ngoại truyện 13: Đây là ý của vợ tôi
84
Chương 84: Ngoại truyện 14: Mang thai
85
Chương 85: Ngoại truyện 15: Một nhà bốn người (Hoàn toàn văn)