Chương 223: Phiên Ngoại 8

Bốp một tiếng điện thoại của Vương Trì Thủy bị ném văng xuống đất.

Bản thân Vương Trì Thủy bị người ta hung hăng lôi kéo định đem cậu lên xe.

Vương Trì Thủy đau đến mặt mày vặn vẹo giãy dụa không ngừng, chân tay bị kéo chặt đến sắp gãy cũng không màn đến dồn hết sức mà la hét.
"Dừng lại! Đừng đi...!Đừng đi đâu hết...!Có đánh thì đánh ở đây đi...."
"Được lắm nhóc con! Đến lúc này mày con cứng đầu cứng cổ! Xem ra gia không dạy dỗ mày một chút thì mày chưa gặp quan tài chưa đổ lệ!" Tên đàn anh sừng sỏ túm mạnh cổ áo Vương Trì Thủy nghiến răng.
"Sao không đánh ngay đi? Còn chần chờ cái gì nữa? "
Vương Trì Thủy trái lại tỉnh bơ như không việc gì nhanh miệng thúc giục.

À cái hành động này của cậu đích thị là tưới xăng vào lửa mà.

Tên kiacũng là kẻ lăn lộn giang hồ trước giờ làm không ít chuyện cũng chưa một lần biết sợ là gì, hôm nay lại bị một tên nhóc làm cho có chút ngạc nhiên.

Đúng là trước giờ chưa thấy qua có người sắp bị đánh mà còn lớn tiếng hối thúc làm như người bị đánh không phải bản thân vậy.Người ta cho dù chưa biết nguyên nhân là cái gì hễ gặp phải sự việc như vậy tám phần là sợ gần chết lo chạy còn không kịp.

Cái này...
"Mày gan lắm! Đừng tưởng ở chỗ đông người gia đây không dám ra tay với mày!"
Vương Trì Thủy hôm nay đặc biệt to gan.

Cũng không biết lá gan của cậu đang ở trong ổ bụng hay là đã nhảy lên tận đầu rồi.

Lửa cháy không dập thì thôi đi, lại còn thêm xăng vào, thêm xăng vào cũng không nói đi, bây giờ lại thổi cho một trận gió.
"Đánh! Đánh nhanh lên! Cố sức mà đánh, đánh thật nhiều vào, đánh chết luôn cũng được!"
Thấy Vương Trì Thủy ngày càng lớn giọng xúi giục, tên kia đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cảm giác kinh ngạc sớm bay đi mất lúc này chỉ có máu giận bắt đầu sôi lên.

Tay hắn vẫn chưa buông Vương Trì Thủy lúc này kéo cậu lại gần hơn, hạ giọng phun ra một câu.

"Mày thật sự không tin gia đây sẽ đánh mày?"
"Tôi sao lại không tin! Mấy người dĩ nhiên dám đánh!
"Tiểu tử thối! Mày tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý tốt một chút, gia hôm nay sẽ chăm sóc mày thật tử tế!"
Tên kia nói xong vung mạnh tay một cái, Vương Trì Thủy té ngã nhào xuống đường.
"Ai ui...!mấy người đánh nhanh nhanh một chút đi! Mấy người còn không chịu nhìn đồng hồ một cái, tôi còn phải về nhà ăn cơm nữa đó!" Vương Trì Thủy rên rỉ.
Ý chính là sớm cũng phải đánh muộn cũng phải đánh chi bằng ngay bây giờ đánh luôn đi.

Chần chừ làm cái gì cho lắm chuyện, làm sớm xong sớm chẳng phải khỏe hơn sao? Chưa thấy ai đi đánh người còn lôi thôi lắm chuyện như vậy!
Vương Trì Thủy cũng đã nói đến như vậy mà đám người kia còn chưa chịu động thủ bắt đầu có chút nôn nóng.

Hừ các người là lũ hổ giấy sao? Có chút việc đánh người còn chần chừ nửa ngày cũng không xong.

Vương Trì Thủy lúc đầu định mắng thêm một chút nhưng mà rất nhanh sau đó quyết định không nói thì tốt hơn.

Bọn chúng đánh thì nhất định đánh, nổi khổ này không thể thoát được, cậu còn không biết phận làm chúng điên lên chẳng phải đánh càng hăng say sao? Lúc đó đến mạng cũng mất còn mong gặp lại Đại Vũ làm cái gì nữa!Tên kia càng thấy Vương Trì Thủy hối thúc càng không muốn đánh còn cố ý chậm rãi đi tới đi lui cười ha hả, lại hỏi một câu "Tiểu tử mày có biết cảm giác sắp chết là như thế nào không?"
Vương Trì Thủy sắp bị sự nôn nóng của chính mình đánh chết rồi.

Rõ ràng nhiệm vụ của các người là đánh tôi, tôi cũng không có chạy trốn ở đây sẵng sàng cho mấy người đánh kiểu gì thì đánh, mấy người lại ở đây cười nói kéo dài thời gian! Hay là kể cả việc đánh như thế nào cũng cần tôi dạy cho?
Vương Trì Thủy túm lấy chân tên bên cạnh gào lên "Tôi xin các người đánh mau đi! Sao còn không ra tay chứ? Làm ơn đánh tôi nhanh đi!"
Đại Vũ sắp đến.

Các người không chịu động tay động chân với tôi Đại Vũ có xuất hiện, cậu ta thấy tôi lại một mạch đi mất thì tôi phải làm sao đây?
Vương Trì Thủy vẫn chưa buông tên kia ra, hắn bị lôi kéo đến phát phiền mấy lần muốn rút chân ra đều không được.
"Đại ca anh nói xem tên này như vậy có bình thường không?" Một tên lên tiếng hỏi.
Dĩ nhiên nãy giờ đại ca hắn đã thấy Vương Trì Thủy hành động có chút không đúng cũng đang thắc mắc, nghe vậy liền thuận miệng hỏi "Mày có vấn đề thần kinh? Không được bình thường?"
Vương Trì Thủy gật đầu đến mức cái đầu cũng sắp bị hành hạ cho rụng luôn rồi "Đúng đúng đúng tôi có bệnh thần kinh! Tôi nói các người đánh người khác còn đi điểu tra hồ sơ bệnh án trước hả? Thật con mẹ nó phiền phức! Đánh nhanh một chút đi, đừng có phí lời nữa, tôi mệt!"
Nói chưa dứt lời trán Vương Trì Thủy bị ngón tay ấn lên suýt thủng một lỗ.
"Mày ngoan ngoãn một chút cho tao!" Lời cảnh cáo như mũi tên cắm phập vào Vương Trì Thủy.
Vương Trì Thủy máu cũng muốn phun ra "Tức chết tôi rồi! Coi như tôi thuê các người đánh tôi, đánh xong tôi liền cho mỗi người hai trăm! Các người có thấy vụ làm ăn nào hời như vậy không hả?Đánh nhanh đi!"
Trước giờ chỉ có người khác chịu thua Vương Trì Thủy hôm nay cậu lại nếm mùi bị người ta làm cho tức chết.

Vương Trì Thủy thật hết cách với đám người này, náo loạn nửa ngày khuyên nhủ có cầu xin có đến nước bỏ tiền ra thuê cũng nghĩ ra.

Chính là làm cho các người không muốn đánh cũng phải đánh.

Ôi trời ơi! Ông có thấy ai lại tự thuê người đánh mình không? Vương Trì Thủy tôi thật khổ mà!
Tên kia lại bị Vương Trì Thủy hù cho một trận ngạc nhiên nhất thời bất động không biết làm gì.

Mà lúc này có một người gấp đến độ não sắp úng nước luôn rồi, trong tích tắc kia lập tức xoẹt lên một ý tưởng, sau đó còn không ngừng tự sỉ vả mình sao không nghĩ ra sớm một chút.
Vương Trì Thủy nghĩ liền làm, nhanh tay vung lên đánh vào mặt tên kia nghe "Chát!" một tiếng.

Đánh người xong không thèm lo cho cái thân nhỏ của mình còn tự nói Fuck! Vẫn là mình ra tay trước! Bọn chúng mà chịu động thủ thì kế hoạch của mình chẳng phải rất mỹ mãn hay sao!
Bản thân Vương Trì Thủy cũng không ngờ chất xúc tác của mình lại hiệu nghiệm như vậy, tên kia ngay lập tức nổi điên.

Vương Trì Thủy còn chưa kịp chuẩn bị nghênh tiếp thì một trận mưa đấm bão đá đã đổ xuống.

Cơ thể Vương Trì Thủy hứng chịu bão tứ phía lập tức không chịu nổi té xuống lăn lộn ở trên đường, miệng thì không ngừng la hét.

Người không biết còn cho là họ đang ở cạnh khu giết mổ động vật.Lúc đầu Vương Trì Thủy bị đánh trong lòng vui lắm còn tự mình vui vẻ Sớm biết như vậy đã đánh hắn một cái khi gặp mặt rồi đỡ tốn sức đôi co mà còn chả được việc. Đã vui vẻ như vậy thì sao không chửi hắn thêm một chút, hắn càng hăng thì mình càng thảm thương – có lợi! (...sợ chết còn hăng) Vương Trì Thủy mặc cho bản thân bị đánh đến không còn chỗ đỡ cũng không có bớt giọng chửi rủa, được một lúc thì không chịu nổi nữa mới hạ giọng rên rỉ cầu xin "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Tôi sắp chết rồi!"Bọn người kia đúng như Vương Trì Thủy nghĩ càng đánh càng hăng say, càng đánh càng mạnh.

Cũng đúng, tên đại ca đánh Vương Trì Thủy bởi cậu dám đánh hắn một cái, phần khác mà nói thì đây chính là nhiệm vụ a, còn nữa không phải vừa rồi tên tiểu tử nhà ngươi một mực van xin gia đánh hay sao? Bọn còn lại chính là ăn cơm nhà đại ca phải vì đại ca mà ra mặt một chút.
Nói chung cả đám người đánh một người rất là náo nhiệt.
...........
Hạ Diệu trong gấp ngoài không gấp lái xe hóng mát trên đường, cố ý đi đến địa điểm Vương Trì Thủy nói.

Tuyên Đại Vũ có vẻ như muốn gặp Chu công tâm sự rồi hoàn toàn không chú ý xung quanh, đầu hơi dựa vào cửa kính.

Đột nhiên xe phanh mạnh một cái làm Tuyên Đại Vũ đập đầu vào phía sau – lập tức tỉnh ngủ! Tuyên Đại Vũ bị giật mình mau chóng tỉnh táo định hỏi có chuyện gì thì vô lăng bị Hạ Diệu đập mạnh "Thao! Giờ này còn gặp kẹt xe!"
Tuyên Đại Vũ nhìn một chút nói "Đường này không phải lúc nào cũng kẹt xe sao?"
"Hôm nay không thể kẹt được!" Hạ Diệu đáp trong khẩu khí có chút nôn nóng.
"..."
Hạ Diệu cũng không cần biết Tuyên Đại Vũ có trả lời hay không tiếp tục mắng chửi ầm ĩ.

Truy cập fanpage s:// .face book.com/ onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
" Tại cái lũ chết tiệt này mới bị kẹt xe! Ai kêu chúng bây giờ này ra đường? Có đi thì chọn đường khác mà đi, ai cho chúng mày rủ nhau đi đường này?"
Còi xe bị ấn đến mức nếu khóc được cũng khóc luôn rồi.

Tuyên Đại Vũ càng nghĩ càng thấy không đúng, tâm tình không tốt là tôi, tiểu yêu cậu chỉ có lái xe một chút thì cáu cái gì chứ? Tôi chưa nổi điên lên mà cậu điên cái gì hả? Không phải đang cùng Viên Tung ngọt chết người hay sao! Nghĩ một vòng lại đem bản thân mình đau khổ một trận Tuyên Đại Vũ dứt khoát lơ đi, mặc cậu ta!
Qua một lúc sau tình trạng kẹt xe cũng không khá khẩm hơn chút nào, làm cho Hạ Diệu càng nóng ruột.

Lúc này ngồi trong xe ngoài ấn còi thì chỉ còn dồn sức mắng chửi cho đến mệt lại ngồi chờ.

Hạ Diệu dường như lâu lắm không được mắng người cho nên hôm nay đặc biệt không biết mệt, cậu ra sức chửi.
...
"Tại sao kẹt xe như vậy mà cảnh sát một tên cũng không thấy? Cảnh sát gì mà một chút trách nhiệm cũng không có! Gặp kẹt xe thì trốn hết? Các người nhận lương mà không ngại sao? (Đến cảnh sát cũng đem ra chửi luôn à??! Hạ Diệu anh làm nghề gì thế?)
...
"Chúng bây là một lũ ngu ngốc! Có biết lái xe hay không?"
...
Nếu Hạ Diệu chửi xong mà đường xá thông thoáng xe cộ lưu thông thì không nói đằng này càng chửi tâm tình càng tệ.

Thật hết cách mà!
Tuyên Đại Vũ lúc này phải nói là an phận đúng người đúng việc, cậu đem chuyện kẹt xe xem như một trò chơi náo nhiệt, đem Hạ Diệu biến thành game thủ còn bản thân mình thì nhẹ nhàng thong thả ngồi bên cạnh mà xem – rắc rối để Hạ Diệu giải quyết! Tuyên Đại Vũ hết sức thảnh thơi phóng tầm mắt nhìn xung quanh, một lúc sau ánh mắt tập trung vào một cửa hàng ăn uống, não còn không tự chủ nghĩ đến mấy con gà béo mập lăn qua lăn lại trên chảo dầu tỏa mùi thơm quyến rũ, nhìn nửa ngày nước miếng cũng muốn chảy ra!Hạ Diệu lại tiếp tục lầm bầm chửi gà mắng chó, lần này Tuyên Đại Vũ dù không quan tâm thì lỗ tai cũng phát phiền, quay sang Hạ Diệu không nặng không nhẹ nói "Tiểu yêu à hôm nay cậu làm sao vậy? Đạp trúng ổ kiến sao? Chúng ta chỉ đi hóng mát một chút có phải đi đưa tang đâu cậu gấp gáp làm gì?"
Sau một hồi tốn sức mắng chửi Hạ Diệu phát hiện mặt mình đầy mồ hôi liền lấy tay lau lau.

Nghe Tuyên Đại Vũ bên kia phàn nàn Hạ Diệu lập tức im bặt – fuck...!mình gấp gáp như vậy nhỡ đâu lộ kế hoạch không phải tốn công vô ích hay sao! Cậu ta có khả năng phát hiện ra hay không?
Hạ Diệu không nói gì thêm.
..........
Vương Trì Thủy bị đánh bầm dập.

Đám người kia lúc cầu xin đánh thì không chịu động thủ lúc ra tay rồi thì không có ý muốn dừng.

Vương Trì Thủy đến sức lực kêu la cũng không còn, yếu ớt khàn khàn giọng cầu xin.
"Làm ơn...Tha tôi đi...!Đừng đánh nữa...!A...!a...!Các người không mệt sao? Ngừng lại đi! Một lát rồi hãy đánh!....Không thì...nhẹ tay một chút cũng được mà...!Tôi sắp chết r..."
Vương Trì Thủy chưa nói hết câu thì đầu bị đạp mạnh xuống đất, nửa khuôn mặt bị chà xát dưới mặt đường.

Vương Trì Thủy hét lên một tiếng thảm thiết, cũng không giãy giụa nữa chỉ có thể mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm.

Tên kia rõ ràng đánh người đến sắp chết còn cố ý đạp Vương Trì Thủy đến không thở nổi, điệu bộ hết sức hả hê.

Vương Trì Thủy khóc hết nước mắt trong lòng không ngừng cầu cứu.
Làm ơn...Hạ Diệu cậu mau đến đây cứu tôi...Bọn chúng thật sự đánh tôi đến chết đó! Cậu có phải muốn chơi tôi không? Từ chỗ cậu đến đây thì xa xôi gì chứ, đi bộ không đến một hơi là đến.

Hạ Diệu cứu tôi...
.........
Hạ Diệu ngồi trong xe chờ đợi mỗi một giây trôi qua lại càng không an tâm.

Cậu ở bên đây càng chờ lâu thì Vương Trì Thủy bên kia càng nguy hiểm.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh An Nhuận nếu xảy ra chuyện lập tức có người giúp đỡ, Vương Trì Thủy chỉ có một mình...Hạ Diệu càng hận không thể đốt hết đám lộn xộn trước mắt rồi lập tức đưa Tuyên Đại Vũ đến chỗ Vương Trì Thủy cho xong nhiệm vụ.

Càng nghĩ càng lại gấp, mà lại không thể để Tuyên Đại Vũ biết được, cho nên Hạ Diệu bây giờ chính là sắp bị nghẹn mà chết!
Hạ Diệu mặt cắt không chút máu bất lực gục đầu lên vô lăng.

Cậu cố ý không để Tuyên Đại Vũ phát hiện nhưng mà càng cố giấu càng xuất hiện nhiều sơ hở.

Tuyên Đại Vũ từ lúc lên xe đến giờ đã để ý thấy Hạ Diệu có gì đó không ổn, nhưng cũng không có để tâm vào.

Bắt đầu từ lúc kẹt xe Hạ Diệu càng nôn nóng hơn, hành động cùng biểu cảm trên mặt đã bán đứng lý trí.

Tuyên Đại Vũ nếu như còn không phát hiện ra vấn đề thì cậu chính là con lừa.

Cho nên ngay lập tức Tuyên Lo Lắng quay sang hỏi Hạ Diệu
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"..."
"Tôi chưa từng thấy cậu có thái độ này! Rốt cuộc là chuyện gì? Giấu đầu lòi đuôi như vậy thằng mù cũng thấy! Cậu cho tôi là con lừa sao?"
Tuyên Đại Vũ sắp mất bình tĩnh, không hiểu sao cậu cứ ẩn ẩn cảm giác nhất định có chuyện mà chuyện này còn liên quan đến mình.
Hạ Thành Thật biết không thể giấu được nữa, nhẹ giọng hướng Tuyên Đại Vũ nói hết tình hình hiện tại.
"Lúc nãy Vương Trì Thủy gọi điện nói với tôi cậu ấy bị một đám người vây đánh.

Cậu ấy kêu tôi tới cứu.

Tôi thấy cậu với cậu ấy như vậy đành giả vờ như không việc gì, kết quả nghĩ một lúc lại thấy mình không đúng...!"
"Sao cậu không nói sớm!"
Tuyên Hốt Hoảng sắc mặt đại biến nhào qua nắm áo Hạ Diệu "Cậu ta đang ở đâu?"
Hạ Diệu một hơi nói địa chỉ.

Tuyên Đại Vũ lập tức nhào khỏi xe, cũng may xe là đang dừng nếu không cũng không biết có hậu quả gì.

Mắt thấy Tuyên Đại Vũ đã chạy một đoạn, Hạ Diệu không yên tâm nhanh chóng tìm chỗ để xe rồi mau chóng đuổi theo.

Với thân thủ Hạ Diệu đuổi kịp Tuyên Đại Vũ cũng không phải vấn đề gì nhưng mà quan trọng là người kia đã không thấy chạy đi đằng nào rồi.

Hạ Diệu dừng lại nhìn đường một chút, vừa thở vừa mắng Tuyên Đại Vũ.
"Tên nào vừa mới nói với tôi không quan tâm? Hừ...hừ...Chỉ giỏi nói với tôi! Vừa mới nghe tin thì cả cái bóng cũng không thấy!"
..........
Đám người kia thật sự không sợ đánh chết người cứ nhằm Vương Trì Thủy đấm đá không ngừng.

Bọn chúng cứ y theo ý nguyện ban đầu của Vương Trì Thủy mà hung hăng thực hiện, cũng không nhìn xem người mình đánh còn sống hay đã chết, có lẽ chúng cho rằng đang đánh với bao cát cũng nên.

Vương Trì Thủy bị đánh hết sức thê thảm chút ý thức còn lại cũng sắp mất, đầu óc kêu ong ong quay cuồng, ý thức mơ hồ lặp đi lặp lại một câu Không được ngất! Tuyệt đối không được ngất!... Tôi còn chưa có nói ra câu quan trọng nhất đâu.
Vương Trì Thủychịu đựng đến cực hạn, mắt thấy toàn bộ hy vọng sắp sụp đổ đành bất lực chấp nhận.Trong một giây trước khi gục xuống đột nhiên một trận gió nổi lên vút ngang Vương Trì Thủy, lập tức ba tên đang vung chân múa tay bay ra xa lăn lộn trên đất.

Ông trời thương tình!

Chapter
1 Chương 1: Giải đọ sức
2 Chương 2: Ai nói đấy?
3 Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4 Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5 Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6 Chương 6: Lần đầu giao chiến
7 Chương 7: Một hộp bánh cookie
8 Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9 Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10 Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11 Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12 Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13 Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14 Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15 Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16 Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17 Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18 Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19 Chương 19: Không thể thương lượng
20 Chương 20: Gửi nuôi
21 Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22 Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23 Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24 Chương 24: Tập kích đêm khuya
25 Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26 Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27 Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28 Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29 Chương 29: Vụng trộm
30 Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31 Chương 31: Trúc mã hội tụ
32 Chương 32: Cắn tai anh nha!
33 Chương 33: Đại vũ trì thủy
34 Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35 Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36 Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37 Chương 37: Tranh chấp
38 Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39 Chương 39: Cùng sửa máy tập
40 Chương 40: Nhóc con ti tiện
41 Chương 41: Bất công
42 Chương 42: Đào củ sen
43 Chương 43: Ham ăn
44 Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45 Chương 45: Xuất phát nào!
46 Chương 46: Tình yêu manh nha
47 Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48 Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49 Chương 49: Dừng xe!
50 Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51 Chương 51: Không chống đỡ nổi
52 Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53 Chương 53: Oan gia chạm trán
54 Chương 54: Lại bị sập bẫy
55 Chương 55: Hai quả lựu to
56 Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57 Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58 Chương 58: Sự cố
59 Chương 59: Đút ăn
60 Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61 Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62 Chương 62: Khó chịu
63 Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64 Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65 Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66 Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67 Chương 67: Ông nội anh!
68 Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69 Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70 Chương 70: Ngây thơ
71 Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72 Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73 Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74 Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75 Chương 75: Thật vừa
76 Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77 Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78 Chương 78: Chườm nóng
79 Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80 Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81 Chương 81: Hắn là của tôi!
82 Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83 Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84 Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85 Chương 85: Thêm một cái đầu não
86 Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87 Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88 Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89 Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90 Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91 Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92 Chương 92: Miễn tìm! Trước
93 Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94 Chương 94: Người vợ đảm
95 Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96 Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97 Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98 Chương 98: Hảo tiểu tử
99 Chương 99: Tôi không thể mất một người
100 Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101 Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102 Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103 Chương 103: Cực kì đại phát
104 Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105 Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106 Chương 106: Cảm ơn cậu
107 Chương 107: Mặt mày bầm dập
108 Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109 Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110 Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111 Chương 111: Trả thù
112 Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113 Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114 Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115 Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116 Chương 116: Một trò hề
117 Chương 117: Tôi thật ngốc
118 Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119 Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120 Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121 Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122 Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123 Chương 123: Màn kịch chua xót
124 Chương 124: Quần lót bị mất
125 Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126 Chương 126: Quần lót bị rộng
127 Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128 Chương 128: Làm hòa
129 Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130 Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131 Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132 Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133 Chương 133: Không trượt một phát
134 Chương 134: Giá quá mắc
135 Chương 135: Tự hắc đế
136 Chương 136: Tránh xa người này ra
137 Chương 137: Tiêu chuẩn
138 Chương 138: Nội bộ lục đục
139 Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140 Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141 Chương 141: Tình huống bất ngờ
142 Chương 142: Gọi cứu binh
143 Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144 Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145 Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146 Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147 Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148 Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149 Chương 149: Thật sự lo lắng!
150 Chương 150: Gọi!
151 Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152 Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153 Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154 Chương 154: Vạch trần
155 Chương 155: Tuyên đại bịp
156 Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157 Chương 157: Thổ hào chân chính
158 Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159 Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160 Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161 Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162 Chương 162: Hy sinh
163 Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164 Chương 164: Xé mở ngụy trang
165 Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166 Chương 166: Biến cố
167 Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168 Chương 168: Về nhà
169 Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170 Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171 Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172 Chương 172: Thẳng thắn một lần
173 Chương 173: Mất tích
174 Chương 174: Ách
175 Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176 Chương 176: Đại cuộc đã định
177 Chương 177: Vật về nguyên chủ
178 Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179 Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180 Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181 Chương 181: Cười
182 Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183 Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184 Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185 Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186 Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187 Chương 187: Biết vậy đừng làm
188 Chương 188: Anh mãi là no.1
189 Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190 Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191 Chương 191: Tỉnh lại
192 Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193 Chương 193: Đại tổ tông
194 Chương 194: An ủi
195 Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196 Chương 196: Chiến tích
197 Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198 Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199 Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200 Chương 200: Phản kích
201 Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202 Chương 202: Hàn đại thần tiên
203 Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204 Chương 204: Nội chiến
205 Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206 Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207 Chương 207: Về nước
208 Chương 208: Một cái tin nhắn
209 Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210 Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211 Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212 Chương 212: Giống như lột da heo
213 Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214 Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215 Chương 215: Chương cuối
216 Chương 216: Phiên ngoại 1
217 Chương 217: Phiên ngoại 2
218 Chương 219: Phiên Ngoại 4
219 Chương 220: Phiên Ngoại 5
220 Chương 221: Phiên Ngoại 6
221 Chương 222: Phiên Ngoại 7
222 Chương 223: Phiên Ngoại 8
223 Chương 224: Phiên Ngoại 9
Chapter

Updated 223 Episodes

1
Chương 1: Giải đọ sức
2
Chương 2: Ai nói đấy?
3
Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4
Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5
Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6
Chương 6: Lần đầu giao chiến
7
Chương 7: Một hộp bánh cookie
8
Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9
Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10
Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11
Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12
Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13
Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14
Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15
Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16
Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17
Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18
Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19
Chương 19: Không thể thương lượng
20
Chương 20: Gửi nuôi
21
Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22
Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23
Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24
Chương 24: Tập kích đêm khuya
25
Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26
Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27
Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28
Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29
Chương 29: Vụng trộm
30
Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31
Chương 31: Trúc mã hội tụ
32
Chương 32: Cắn tai anh nha!
33
Chương 33: Đại vũ trì thủy
34
Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35
Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36
Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37
Chương 37: Tranh chấp
38
Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39
Chương 39: Cùng sửa máy tập
40
Chương 40: Nhóc con ti tiện
41
Chương 41: Bất công
42
Chương 42: Đào củ sen
43
Chương 43: Ham ăn
44
Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45
Chương 45: Xuất phát nào!
46
Chương 46: Tình yêu manh nha
47
Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48
Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49
Chương 49: Dừng xe!
50
Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51
Chương 51: Không chống đỡ nổi
52
Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53
Chương 53: Oan gia chạm trán
54
Chương 54: Lại bị sập bẫy
55
Chương 55: Hai quả lựu to
56
Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57
Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58
Chương 58: Sự cố
59
Chương 59: Đút ăn
60
Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61
Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62
Chương 62: Khó chịu
63
Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64
Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65
Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66
Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67
Chương 67: Ông nội anh!
68
Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69
Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70
Chương 70: Ngây thơ
71
Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72
Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73
Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74
Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75
Chương 75: Thật vừa
76
Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77
Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78
Chương 78: Chườm nóng
79
Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80
Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81
Chương 81: Hắn là của tôi!
82
Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83
Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84
Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85
Chương 85: Thêm một cái đầu não
86
Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87
Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88
Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89
Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90
Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91
Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92
Chương 92: Miễn tìm! Trước
93
Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94
Chương 94: Người vợ đảm
95
Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96
Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97
Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98
Chương 98: Hảo tiểu tử
99
Chương 99: Tôi không thể mất một người
100
Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101
Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102
Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103
Chương 103: Cực kì đại phát
104
Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105
Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106
Chương 106: Cảm ơn cậu
107
Chương 107: Mặt mày bầm dập
108
Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109
Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110
Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111
Chương 111: Trả thù
112
Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113
Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114
Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115
Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116
Chương 116: Một trò hề
117
Chương 117: Tôi thật ngốc
118
Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119
Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120
Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121
Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122
Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123
Chương 123: Màn kịch chua xót
124
Chương 124: Quần lót bị mất
125
Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126
Chương 126: Quần lót bị rộng
127
Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128
Chương 128: Làm hòa
129
Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130
Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131
Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132
Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133
Chương 133: Không trượt một phát
134
Chương 134: Giá quá mắc
135
Chương 135: Tự hắc đế
136
Chương 136: Tránh xa người này ra
137
Chương 137: Tiêu chuẩn
138
Chương 138: Nội bộ lục đục
139
Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140
Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141
Chương 141: Tình huống bất ngờ
142
Chương 142: Gọi cứu binh
143
Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144
Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145
Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146
Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147
Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148
Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149
Chương 149: Thật sự lo lắng!
150
Chương 150: Gọi!
151
Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152
Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153
Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154
Chương 154: Vạch trần
155
Chương 155: Tuyên đại bịp
156
Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157
Chương 157: Thổ hào chân chính
158
Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159
Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160
Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161
Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162
Chương 162: Hy sinh
163
Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164
Chương 164: Xé mở ngụy trang
165
Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166
Chương 166: Biến cố
167
Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168
Chương 168: Về nhà
169
Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170
Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171
Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172
Chương 172: Thẳng thắn một lần
173
Chương 173: Mất tích
174
Chương 174: Ách
175
Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176
Chương 176: Đại cuộc đã định
177
Chương 177: Vật về nguyên chủ
178
Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179
Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180
Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181
Chương 181: Cười
182
Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183
Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184
Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185
Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186
Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187
Chương 187: Biết vậy đừng làm
188
Chương 188: Anh mãi là no.1
189
Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190
Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191
Chương 191: Tỉnh lại
192
Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193
Chương 193: Đại tổ tông
194
Chương 194: An ủi
195
Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196
Chương 196: Chiến tích
197
Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198
Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199
Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200
Chương 200: Phản kích
201
Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202
Chương 202: Hàn đại thần tiên
203
Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204
Chương 204: Nội chiến
205
Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206
Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207
Chương 207: Về nước
208
Chương 208: Một cái tin nhắn
209
Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210
Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211
Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212
Chương 212: Giống như lột da heo
213
Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214
Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215
Chương 215: Chương cuối
216
Chương 216: Phiên ngoại 1
217
Chương 217: Phiên ngoại 2
218
Chương 219: Phiên Ngoại 4
219
Chương 220: Phiên Ngoại 5
220
Chương 221: Phiên Ngoại 6
221
Chương 222: Phiên Ngoại 7
222
Chương 223: Phiên Ngoại 8
223
Chương 224: Phiên Ngoại 9