Chương 192: Hết lòng chăm sóc

"Thôi đủ rồi." Viên Tung gắng sức mà cảnh cáo một câu.

Hạ Diệu không nghe lời, lau đầu khấc "chim to" xong, lại vén tinh hoàn của hắn lên bóp bóp, rồi chạy đến lỗ hậu môn, đến sau cùng trực tiếp ở trong cái rãnh sâu đó chà chà. Viên Tung thở hổn hển như trâu, con ngươi bốc hỏa, dùng tay cố siết tay Hạ Diệu bắt cậu ta dừng lại. Hạ Diệu chẳng những không dừng, vẫn còn đem móng vuốt đưa đến cặp mông rắn chắc của Viên Tung, xem nó giống như khối bột mì mà nhào nắn.

Lần này cho anh biết tay, lúc trước dám khiến tôi thống khổ, cơ hội báo thù đã tới!

Viên Tung trầm mặt quát lớn, "Cậu không thấy chán à?"

Hạ Diệu đắc ý mà cười, hoàn toàn bất kể hậu quả mà tiếp tục "dằn vặt" Viên Tung.

Viên Tung lao lực mà né tránh, thở hồng hộc mà đe dọa: "Cậu thử bóp tôi một lần nữa xem! Lão tử tôi thao cậu tới khóc tin không?"

"Anh thao đi! Anh bây giờ thao đi!"

Hạ Diệu lại dùng sức nhéo thêm mấy cái, nhéo xong vẫn còn vỗ vào mông hắn.

Lông mi lạnh cứng của Viên Tung lúc này tỏa ra nồng nặc sát khi, đây là đang muốn xào nấu cặp mông tuyệt đẹp của tôi!?

Hạ Diệu vẫn còn không sợ chết mà còn bật thêm lửa, "Anh nếu như thao không được, vậy thì để tôi. Bổn thiếu gia tôi chờ giây phút này lâu lắm rồi, biết tại sao sợi dây thừng đứt không? Đó là tôi cố ý tháo ra, chờ đợi đến lúc anh nằm liệt trên giường không dậy nổi! Ha ha ha ha ha ha..."

Nói xong lại nhào móng vuốt vào Viên Tùng, giả bộ thực sự muốn làm cái gì đó với hắn. Kỳ thực Viên Tung biết rõ cậu ta là đang đùa giỡn, nhưng mà giằng co với thằng nhóc này một chút cũng không có gì xấu, dù sao cũng lâu lắm rồi không được nhìn thấy cậu ta lém lỉnh đùa nghịch như vậy.

Viên Tung dù cơ thể có yếu như thế nào vẫn có thể dễ dàng tiêu diệt "tên yêu nghiệt" này, bàn tay to khống chế cái ót của Hạ Diệu, áp sát lỗ mũi của cậu ta vào bụng mình.

Làn da dính vào nhau trong một khắc kia, ổ ngực của Hạ Diệu lập tức nóng hổi, cũng không còn sức mà vùng vẫy nữa.

Đột nhiên đôi môi mỏng ẩm ướt bắt đầu hoạt động, từ rãnh bụng leo lên rãnh ngực, đến sau cùng dừng lại ở gò má của Viên Tung. Vừa muốn cắn một cái đã bị Viên Tung đẩy ra xa hơn hai mươi centimet.

"Cậu tránh xa tôi ra một chút."

Viên Tung bất đắc dĩ phải quát một tiếng lớn, dù sao việc bị viêm phổi không phải là đùa giỡn.

Hạ Diệu nhiệt tình vừa mới nổi lên, bây giờ giống như bị gáo nước lạnh dập tắt.

Vẫn áp sát mặt vào miệng và cổ của Viên Tung cọ xát, cọ đến mức lòng của Viên Tung mềm nhũn đổ sụp, một chút sức lực chống đỡ cũng không có.

"Sao cậu cứ như vậy mà không nghe lời?" Viên Tung nói với Hạ Diệu.

Hạ Diệu nói: "Có nghe lời, là bản thân anh không nhìn ra."Quả thực, Viên Tung cũng thừa nhận bản thân thỉnh thoảng cũng muốn bị coi thường, ra lệnh với ai họ cũng nghe theo, nhất là Điền Nghiêm Kỳ, nhưng hắn thực sự không thích như vậy thì làm sao bây giờ? Có người mỗi ngày cùng mình đối đầu lại thấy rất tốt. Lúc mình cao hứng cậu ta lại đem đến cho mình một đống muộn phiền, lúc mình mất hứng cậu ta lại bổ thêm cho mình một dao... Cứ như vậy mà càn rỡ biễu diễn cùng nhau, chẳng phải là một cách đối đãi?

"Được rồi được rồi, để cho cậu nằm sấp lên người tôi một chút cũng được, chỉ một chút thôi đấy!"

Viên Tung rốt cục hạ giọng, lại còn đeo khẩu trang cho Hạ Diệu, để mặc cậu ta áp sát vào cơ thể mình.

Xa nhau ba tháng, lần đầu tiên thực sự cảm giác được ý nghĩa của việc được ở bên nhau, tâm tình so với ba tháng trước hoàn toàn không giống nhau. Hạ Diệu trong lòng đặc biệt tĩnh lặng, đặc biệt dễ chịu, đại khái là sau khi thập tử nhất sinh, lòng dạ đã rộng lượng hơn, nói chung trong lòng có rất nhiều điều tích cực.

"Anh định thế nào với tiểu Điền?" Hạ Diệu hỏi.

Vấn đề gây quấy nhiễu giữa hai người họ cuối cùng cũng được đem ra bàn đàm phán.

Viên Tung nói: "Nên làm cái gì thì làm thế đó."

Hạ Diệu hiểu rõ ý tứ của Viên Tung, mặc dù biết Viên Tung sẽ giữ đúng mực, nhưng vẫn là không nhịn được nhắc nhở một câu, "Anh đó nha kiềm chế một chút! Sau này không được dây dưa với hắn, chờ gương mặt kia của hắn tốt lên một chút rồi tính tiếp!"

"Nếu tôi sau này vẫn dây dưa với hắn, cậu chịu được không?"

Hạ Diệu hiện tại hô hấp rất gấp, "Có cái gì không chịu được? Anh cũng xem tôi không có phong độ quá rồi, tôi đã nói với anh, tôi chưa từng xem hắn ra gì, trước đây tôi cũng đã nói chia tay với anh..."

Đang nói đến hai cái chữ đó, quét mắt thấy vẻ mặt của Viên Tung có chút khó coi, lúc này chột dạ, cười gượng hai tiếng.

"Được rồi, tôi thừa nhận tôi nói nhảm, tôi chính là vì nhất thời thống khoái nên mới ngay thẳng mà nói như vậy."

Sau đó phát hiện câu kiểm điểm này không có thành ý, Viên Tung vẫn như trước uy nhìn cậu ta chằm chằm, lúc này lại phải hạ mình thêm vài phần.

"Được rồi, là vì anh...sau này tôi không nói như vậy nữa."

Viên Tung không thèm nghe, nhất quyết không buông tha, "Cậu thề với tôi đi."

Hạ Diệu nghĩ lại cảm thấy hơi mất mặt, cho nên tỏ vẻ cợt nhã mà nói: "Tôi thề —— sơn vô cạnh, thiên địa hợp, mới dám cùng quân vương cự tuyệt. Anh nếu bất ly bất khí, tôi tất sinh tử gắn bó."

(*) bất ly bất khí: không rời xa, không ruồng bỏ.

"Cậu cho tôi thấy một chút nghiêm túc đi!"

Viên tổng huấn luyện viên đem nửa thân người của Hạ Diệu áp sát vào mình, muốn cậu ta trịnh trọng mà nói lời công đạo.

Hạ Diệu hít sâu một hơi, nói: "Sau này tôi còn nói câu chia tay, sẽ để cho Viên lão súng đem tôi nhốt vào lồng sắt, khóa tay khóa chân, dùng roi da đánh đập, trực tiếp để anh ta đem lỗ đít của tôi xé thủng"Viên Tung thầm nghĩ trong lòng: - Lúc này thực lòng sao!? -

"Cậu nói lại lần nữa đi"

"Thao, anh nha thật không biết xấu hổ..."

Hạ Diệu cười cười trách móc, lại bị Viên Tung ấn vào nằm trên ngực.

Viên Tung trầm mặc một lúc lâu, lại hướng về Hạ Diệu nói: "Việc này cũng tại tôi, để cho cậu chịu nhiều ủy khuất."

Hạ Diệu trong lòng căng thẳng, một lát sau lại ngồi dậy, cầm điện thoại di động giơ đến bên mép Viên Tung.

"Nghe xong liền thích, lặp lại lần nữa, ghi âm lại để sau này phát lên cho toàn bộ công ty nghe cùng."

Viên Tung mài răng, "Sẽ không làm cậu đau lòng nữa."

Sau đó hai người lại hàn huyên rất nhiều, cùng nhau chia cách lâu như vậy, cho nên nói chính là nói rất nhiều điều. Đêm hôm khuya khoắc, bác sĩ phụ trách đều đã ngủ, tinh thần của Hạ Diệu lại càng ngày càng tốt, vì vậy quyết định lau người cho Viên Tung một chút.

Viên Tung giả bộ kinh ngạc nói: "Bình thường đều phải thao cậu khiến cậu hài lòng mới có loại đãi ngộ này, hôm nay là thế nào?"

Bị người ta đâm vào điểm yếu, Hạ Diệu đem ánh mắt sát khí quét vào Viên Tung.

"Anh muốn tôi lau hay không lau?"

"Lau."

Hạ Diệu đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước nóng ra, mang khăn lông ra thấm ướt, cẩn thận từ tốn đem cơ thể của Viên Tung lau từ đầu tới chân... Viên Tung từ khi được vớt từ trong nước giếng ra liền đi thẳng vào phòng cấp cứu, sau đó lại chuyển tới phòng bệnh, trên người vẫn còn mùi nước giếng pha máu, bây giờ được lau người như vậy, mức độ thoải mái không cần phải nói nữa.

Hạ Diệu cố ý chuẩn bị hai cái khăn lông, sau khi dùng khăn lông ướt lau xong liền dùng khăn lông khô lau lại một lần nữa, tiếp theo nhanh chóng đắp tấm chăn dày lên người hắn để ngừa cảm lạnh.

Viên Tung có thể cảm nhận được nhiệt độ của chiếc khăn lông, tuy rằng hắn rất thoải mái, nhưng tay của Hạ Diệu ngâm vào chậu nước đó nhất định sẽ cảm thấy rất nóng.

Thấy Hạ Diệu còn đang hướng vào bên trong chậu nước nóng, Viên Tung đau lòng nói một câu, "Đừng đặt tay vào nữa."

Hạ Diệu cho rằng Viên Tung sợ nóng, đặc biệt thể hiện khí phách nam nhân mà dỗ dành hắn, "Không có gì, kiễn nhẫn một chút thì sẽ ổn thôi, nước nóng hỗ trợ cường gân hoạt huyết."

Viên Tung cũng không nói gì, cứ như thế nhìn Hạ Diệu, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.

Hạ Diệu bị nhìn như vậy, đột nhiên toàn thân nổi da gà, bộ mặt giả vờ lạnh như băng.

"Chớ làm nũng với tôi! Tôi không chịu được."

Kết quả bàn tay to lớn của Viên Tung liền đem cậu ta dán chặt vào lồng ngực.

"Đừng làm rộn...đừng làm rộn...trên người vẫn còn ướt mà."

Bản thân Hạ Diệu cũng đang sốt cao, sức lực trong phút chốc liền tiêu hao hết, lúc lau người cho Viên Tung xong, cậu ta cũng đã thở hồng hộc, cả người phát nhiệt. Ghim mình vào giường chưa đầy hai phút sau liền ngủ, thường xuyên vô ý thức mà đá cái chăn ra, bị Viên Tung nhắc nhở nhiều lần, đến rạng sáng, nằm bên trong chăn xuất ra một thân mồ hôi, cơn sốt lui dần.

Sáng sớm hôm sau, lúc mẹ Hạ tới đây thăm Hạ Diệu, phát hiện tinh thần của cậu ta đã khá hơn nhiều. Tâm tình đang cởi mở vui vẻ một chút, chợt nghe đến bên tai tiếng bắt chuyện của Viên Tung.

"A dì, ngài đã tới?"

Mẹ Hạ ánh mắt tối sầm lại, thế mới biết Hạ Diệu vì sao mới đó đã khá hơn, hóa ra là vị "Tinh thần trụ trời" này đã tỉnh lại. Chỉ có điều, mẹ Hạ cũng không biểu lộ loại tâm tình này ra bên ngoài, dù sao Viên Tung cũng là ân nhân cứu mạng Hạ Diệu, cũng là ân nhân cứu mạng của nhà họ Hạ, chỉ có thể ẩn nhẫn mà tiếp thu loại phẩm hạnh "bắt cóc con trai người ta" này!

(*)Tinh thần trụ trời: tinh thần sức lực mạnh mẽ như cột chống trời

"Phải, con thế nào rồi?" Mẹ Hạ hỏi.

Viên Tung trầm giọng đáp: "Khá hơn ạ."

Mẹ Hạ không nói cái gì nữa, đem hộp đựng thức ăn mở ra, bên trong là bánh sủi cảo.

Hạ Diệu mỗi ngày tại đây đều phải ăn cơm dinh dưỡng, cơm dinh dưỡng chỉ là những món cố ép cung cấp chất bổ, mùi vị không ngon chút nào. Viên Tung còn tệ hơn, bốn ngày nay đều phải truyền dưỡng dịch, trong bụng một chút đồ ăn cũng không có.

Hạ Diệu chậm rãi ăn, nhai mịn nuốt chậm, mài mài cọ cọ vào răng.

"Tại sao ăn chậm như vậy? Không thể ăn được hả?" Mẹ Hạ hỏi.

Hạ Diệu lắc đầu, "Ăn ngon lắm, sợ ăn một chút thì hết nên luyến tiếc."

"Con trai ngốc, thiếu thì mẹ làm tiếp cho con!"

Vừa nói xong, mẹ Hạ được bác sĩ gọi ra.

Hạ Diệu vội hướng về Viên Tung kêu lên một tiếng, "Há mồm!"

Viên Tung há mồm ra, một cú ném chuẩn xác, sủi cảo bay lọt vào miệng hắn.

"Ngon không?" Hạ Diệu hỏi.

Viên Tung gật đầu, "Ngon."

Trên thực tế vị giác của hắn còn chưa khôi phục, căn bản nếm không ra vị.

"Há mồm." Hạ Diệu lại ném qua một viên.

Mẹ Hạ đứng ngay cửa, Hạ Diệu cứ như vậy đem sủi cảo còn lại trong hộp từng bước từng bước chuẩn xác ném vào trong miệng Viên Tung. Không được một phút, mười bảy mười tám viên sủi cảo không còn hiện hình.

Mẹ Hạ trở về nhìn thấy, trong lòng liền hiểu chuyện.

Nhưng vẫn không thể hiểu rõ, hai đứa nó làm sao đút sủi cảo cho nhau được nhỉ? Lúc này giật lại cái hộp đựng thức ăn, trầm lặng không nói gì mà rời đi.

Chapter
1 Chương 1: Giải đọ sức
2 Chương 2: Ai nói đấy?
3 Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4 Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5 Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6 Chương 6: Lần đầu giao chiến
7 Chương 7: Một hộp bánh cookie
8 Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9 Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10 Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11 Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12 Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13 Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14 Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15 Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16 Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17 Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18 Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19 Chương 19: Không thể thương lượng
20 Chương 20: Gửi nuôi
21 Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22 Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23 Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24 Chương 24: Tập kích đêm khuya
25 Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26 Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27 Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28 Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29 Chương 29: Vụng trộm
30 Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31 Chương 31: Trúc mã hội tụ
32 Chương 32: Cắn tai anh nha!
33 Chương 33: Đại vũ trì thủy
34 Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35 Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36 Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37 Chương 37: Tranh chấp
38 Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39 Chương 39: Cùng sửa máy tập
40 Chương 40: Nhóc con ti tiện
41 Chương 41: Bất công
42 Chương 42: Đào củ sen
43 Chương 43: Ham ăn
44 Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45 Chương 45: Xuất phát nào!
46 Chương 46: Tình yêu manh nha
47 Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48 Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49 Chương 49: Dừng xe!
50 Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51 Chương 51: Không chống đỡ nổi
52 Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53 Chương 53: Oan gia chạm trán
54 Chương 54: Lại bị sập bẫy
55 Chương 55: Hai quả lựu to
56 Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57 Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58 Chương 58: Sự cố
59 Chương 59: Đút ăn
60 Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61 Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62 Chương 62: Khó chịu
63 Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64 Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65 Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66 Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67 Chương 67: Ông nội anh!
68 Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69 Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70 Chương 70: Ngây thơ
71 Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72 Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73 Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74 Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75 Chương 75: Thật vừa
76 Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77 Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78 Chương 78: Chườm nóng
79 Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80 Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81 Chương 81: Hắn là của tôi!
82 Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83 Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84 Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85 Chương 85: Thêm một cái đầu não
86 Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87 Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88 Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89 Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90 Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91 Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92 Chương 92: Miễn tìm! Trước
93 Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94 Chương 94: Người vợ đảm
95 Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96 Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97 Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98 Chương 98: Hảo tiểu tử
99 Chương 99: Tôi không thể mất một người
100 Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101 Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102 Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103 Chương 103: Cực kì đại phát
104 Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105 Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106 Chương 106: Cảm ơn cậu
107 Chương 107: Mặt mày bầm dập
108 Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109 Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110 Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111 Chương 111: Trả thù
112 Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113 Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114 Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115 Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116 Chương 116: Một trò hề
117 Chương 117: Tôi thật ngốc
118 Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119 Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120 Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121 Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122 Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123 Chương 123: Màn kịch chua xót
124 Chương 124: Quần lót bị mất
125 Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126 Chương 126: Quần lót bị rộng
127 Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128 Chương 128: Làm hòa
129 Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130 Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131 Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132 Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133 Chương 133: Không trượt một phát
134 Chương 134: Giá quá mắc
135 Chương 135: Tự hắc đế
136 Chương 136: Tránh xa người này ra
137 Chương 137: Tiêu chuẩn
138 Chương 138: Nội bộ lục đục
139 Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140 Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141 Chương 141: Tình huống bất ngờ
142 Chương 142: Gọi cứu binh
143 Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144 Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145 Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146 Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147 Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148 Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149 Chương 149: Thật sự lo lắng!
150 Chương 150: Gọi!
151 Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152 Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153 Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154 Chương 154: Vạch trần
155 Chương 155: Tuyên đại bịp
156 Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157 Chương 157: Thổ hào chân chính
158 Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159 Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160 Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161 Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162 Chương 162: Hy sinh
163 Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164 Chương 164: Xé mở ngụy trang
165 Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166 Chương 166: Biến cố
167 Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168 Chương 168: Về nhà
169 Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170 Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171 Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172 Chương 172: Thẳng thắn một lần
173 Chương 173: Mất tích
174 Chương 174: Ách
175 Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176 Chương 176: Đại cuộc đã định
177 Chương 177: Vật về nguyên chủ
178 Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179 Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180 Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181 Chương 181: Cười
182 Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183 Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184 Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185 Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186 Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187 Chương 187: Biết vậy đừng làm
188 Chương 188: Anh mãi là no.1
189 Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190 Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191 Chương 191: Tỉnh lại
192 Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193 Chương 193: Đại tổ tông
194 Chương 194: An ủi
195 Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196 Chương 196: Chiến tích
197 Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198 Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199 Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200 Chương 200: Phản kích
201 Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202 Chương 202: Hàn đại thần tiên
203 Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204 Chương 204: Nội chiến
205 Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206 Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207 Chương 207: Về nước
208 Chương 208: Một cái tin nhắn
209 Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210 Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211 Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212 Chương 212: Giống như lột da heo
213 Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214 Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215 Chương 215: Chương cuối
216 Chương 216: Phiên ngoại 1
217 Chương 217: Phiên ngoại 2
218 Chương 219: Phiên Ngoại 4
219 Chương 220: Phiên Ngoại 5
220 Chương 221: Phiên Ngoại 6
221 Chương 222: Phiên Ngoại 7
222 Chương 223: Phiên Ngoại 8
223 Chương 224: Phiên Ngoại 9
Chapter

Updated 223 Episodes

1
Chương 1: Giải đọ sức
2
Chương 2: Ai nói đấy?
3
Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4
Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5
Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6
Chương 6: Lần đầu giao chiến
7
Chương 7: Một hộp bánh cookie
8
Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9
Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10
Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11
Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12
Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13
Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14
Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15
Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16
Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17
Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18
Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19
Chương 19: Không thể thương lượng
20
Chương 20: Gửi nuôi
21
Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22
Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23
Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24
Chương 24: Tập kích đêm khuya
25
Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26
Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27
Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28
Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29
Chương 29: Vụng trộm
30
Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31
Chương 31: Trúc mã hội tụ
32
Chương 32: Cắn tai anh nha!
33
Chương 33: Đại vũ trì thủy
34
Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35
Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36
Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37
Chương 37: Tranh chấp
38
Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39
Chương 39: Cùng sửa máy tập
40
Chương 40: Nhóc con ti tiện
41
Chương 41: Bất công
42
Chương 42: Đào củ sen
43
Chương 43: Ham ăn
44
Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45
Chương 45: Xuất phát nào!
46
Chương 46: Tình yêu manh nha
47
Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48
Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49
Chương 49: Dừng xe!
50
Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51
Chương 51: Không chống đỡ nổi
52
Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53
Chương 53: Oan gia chạm trán
54
Chương 54: Lại bị sập bẫy
55
Chương 55: Hai quả lựu to
56
Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57
Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58
Chương 58: Sự cố
59
Chương 59: Đút ăn
60
Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61
Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62
Chương 62: Khó chịu
63
Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64
Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65
Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66
Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67
Chương 67: Ông nội anh!
68
Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69
Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70
Chương 70: Ngây thơ
71
Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72
Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73
Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74
Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75
Chương 75: Thật vừa
76
Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77
Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78
Chương 78: Chườm nóng
79
Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80
Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81
Chương 81: Hắn là của tôi!
82
Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83
Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84
Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85
Chương 85: Thêm một cái đầu não
86
Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87
Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88
Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89
Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90
Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91
Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92
Chương 92: Miễn tìm! Trước
93
Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94
Chương 94: Người vợ đảm
95
Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96
Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97
Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98
Chương 98: Hảo tiểu tử
99
Chương 99: Tôi không thể mất một người
100
Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101
Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102
Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103
Chương 103: Cực kì đại phát
104
Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105
Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106
Chương 106: Cảm ơn cậu
107
Chương 107: Mặt mày bầm dập
108
Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109
Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110
Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111
Chương 111: Trả thù
112
Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113
Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114
Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115
Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116
Chương 116: Một trò hề
117
Chương 117: Tôi thật ngốc
118
Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119
Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120
Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121
Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122
Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123
Chương 123: Màn kịch chua xót
124
Chương 124: Quần lót bị mất
125
Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126
Chương 126: Quần lót bị rộng
127
Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128
Chương 128: Làm hòa
129
Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130
Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131
Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132
Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133
Chương 133: Không trượt một phát
134
Chương 134: Giá quá mắc
135
Chương 135: Tự hắc đế
136
Chương 136: Tránh xa người này ra
137
Chương 137: Tiêu chuẩn
138
Chương 138: Nội bộ lục đục
139
Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140
Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141
Chương 141: Tình huống bất ngờ
142
Chương 142: Gọi cứu binh
143
Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144
Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145
Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146
Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147
Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148
Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149
Chương 149: Thật sự lo lắng!
150
Chương 150: Gọi!
151
Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152
Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153
Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154
Chương 154: Vạch trần
155
Chương 155: Tuyên đại bịp
156
Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157
Chương 157: Thổ hào chân chính
158
Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159
Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160
Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161
Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162
Chương 162: Hy sinh
163
Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164
Chương 164: Xé mở ngụy trang
165
Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166
Chương 166: Biến cố
167
Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168
Chương 168: Về nhà
169
Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170
Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171
Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172
Chương 172: Thẳng thắn một lần
173
Chương 173: Mất tích
174
Chương 174: Ách
175
Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176
Chương 176: Đại cuộc đã định
177
Chương 177: Vật về nguyên chủ
178
Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179
Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180
Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181
Chương 181: Cười
182
Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183
Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184
Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185
Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186
Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187
Chương 187: Biết vậy đừng làm
188
Chương 188: Anh mãi là no.1
189
Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190
Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191
Chương 191: Tỉnh lại
192
Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193
Chương 193: Đại tổ tông
194
Chương 194: An ủi
195
Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196
Chương 196: Chiến tích
197
Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198
Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199
Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200
Chương 200: Phản kích
201
Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202
Chương 202: Hàn đại thần tiên
203
Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204
Chương 204: Nội chiến
205
Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206
Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207
Chương 207: Về nước
208
Chương 208: Một cái tin nhắn
209
Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210
Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211
Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212
Chương 212: Giống như lột da heo
213
Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214
Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215
Chương 215: Chương cuối
216
Chương 216: Phiên ngoại 1
217
Chương 217: Phiên ngoại 2
218
Chương 219: Phiên Ngoại 4
219
Chương 220: Phiên Ngoại 5
220
Chương 221: Phiên Ngoại 6
221
Chương 222: Phiên Ngoại 7
222
Chương 223: Phiên Ngoại 8
223
Chương 224: Phiên Ngoại 9