Quyển 4 – Chương 226: Hồi trào

Trong điện thoáng cái một mảnh hỗn loạn, Lang Tuấn Hiệp lậ tức xoay người, Mục Khoáng Đạt nhào đến bảo hộ Mục Cẩm Chi. Thương Lưu Quân đầu tiên là ngắn ngủi ngạc nhiên, thuận tay đẩy Mục Cẩm Chi, cầm kiếm tiến đến bảo hộ Đoạn Lĩnh.

“Lui!” Đoạn Lĩnh quát.

Các sứ giả và Hắc giáp quân đã có chuẩn bị từ sớm, lập tức xông lên cùng Chinh bắc quân chém giết, Thương Lưu Quân từ góc đông bắc nhào qua, Lang Tuấn Hiệp từ chính điện vọt tới, mục tiêu đều là Hàn Tân. Hàn Tân nổi giận gầm lên một tiếng, lật ngược tọa ỷ, trong lúc thời gian gần như chậm lại, Chinh bắc quân không hề sợ chết vọt tới, vây lấy Hàn Tân chống lại kiếm của thích khách.

“Bảo hộ Thái tử!” Lang Tuấn Hiệp quát lớn, “Lui lại!”

Lang Tuấn Hiệp và Thương Lưu Quân một kích không trúng liền lui ra khỏi điện, quan viên văn võ không ngừng bận rộn chạy trốn, ngay sau đó trong điện loạn tiễn bao trùm, tiếng kêu thảm thiết vang lên, cũng không biết là người nào trúng tên ngã nhoài trên mặt đất.

“Đi!” Lang Tuấn Hiệp che chở Đoạn Lĩnh rời khỏi bảo điện. Trước cửa Ngọ môn mặt trời vừa mọc, Tạ Hựu lãnh đạo Hắc giáp quân giết vào Hoàng thành, Chinh bắc quân liều chết chống lại.

Lại có càng nhiều binh sỹ từ bốn phương tám hướng vây đến, Vũ Độc hô to: “Lui về phía cửa nam, cùng Hắc giáp quân hội họp!”

Trịnh Ngạn giục ngựa vọt tới, kéo theo mấy túi vải mạnh mẽ ném lên trời, binh khí lập tức theo đó rơi ra, mọi người đều tiện tay nắm một thanh trường kiếm.

Đoạn Lĩnh quát lớn: “Nghe theo hiệu lệnh của ta! Lấy cái đầu trên cổ Hàn Tân!”

Đám người Bạt Đô, Hách Liên Bác lãnh đạo đoàn sứ giả hội họp cùng Hắc giáp quân Vũ Độc dẫn đến, mỗi người tự lấy binh khí, không chút e ngại xông lên va chạm cùng Chinh bắc quân.

Bên người Đoạn Lĩnh chỉ có mấy trăm chiến sỹ, lại càng đánh càng hăng, che chở y lui về phía cửa cung. Đoạn Lĩnh tay cầm trường cung không ngừng bắn tên, mỗi một tiễn phát ra đều có tiếng quân địch thét lên ngã xuống.

“Vũ Độc còn bao lâu?!” Trịnh Ngạn quát, “Sắp không chống nổi!”

“Hắn sẽ đến.” Đoạn Lĩnh nói, “Hắn sẽ đến!”

Giữa mảnh hỗn loạn, tên bay vun vút, Bạt Đô từ bên hông vọt tới đè Đoạn Lĩnh xuống tránh khỏi một đợt tên nhọn. Đoạn Lĩnh lăn vài vòng trên mặt đất, ngay lúc đứng dậy thoáng nhìn thấy Mục Khoáng Đạt đỡ Mục Cẩm Chi, từ ngoài chánh điện lảo đảo thoát đi. Ngay sau đó Đoạn Lĩnh giương cung cài tên, bén nhọn bắn đến.

Mũi tên nọ vừa rời khỏi cung, vượt qua cự ly trăm bước, như sao băng bắn thẳng về phía chính điện, Mục Khoáng Đạt hét lớn: “Cẩm Chi!”

Mục Khoáng Đạt ôm lấy Mục Cẩm Chi, bị mũi tên bắn trúng lưng, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.

Ầm ầm đùng, cửa chính Hoàng cung đang bị công phá, trận trận chấn động, mọi người trong nháy mắt dừng lại động tác.

Hàn Tân ra khỏi chính điện, một thân áo giáp phi phong lay động, uy phong lẫm lẫm, thủ hạ chạy đi phân thành hai hàng, thổi bay kèn lệnh.

Chỉ một thoáng, binh sỹ Chinh bắc quân từ bốn phương tám hướng vọt tới, có chừng vạn người xếp thành phương trận, nâng cao đại thuẫn, tay nắm mâu dài, đông thời thét to, chỉ thẳng về phía mấy trăm vệ sỹ đứng che trước người Đoạn Lĩnh.

“Oanh” lại một tiếng vang thật lớn, bên ngoài Ngọ môtn, cửa chính Hoàng cung đã không chống đỡ nổi.

Hàn Tân giơ tay lên, thả xuống.

Tiếng nổ thứ ba, tướng sỹ Chinh bắc quân hạ thấp người, phát động xung phong.

Cửa chính Hoàng cung ầm ầm đổ sụp, quân sỹ Hắc giáp quân như thủy triều ồ ạt xông lên. Một kỵ sỹ tiên phong khống chế Vạn lý Bôn Tiêu, mặc long lân hắc giáp, cầm trong tay bảo kiếm truyền quốc —— Trấn sơn hà.

Tựa như Lý Tiệm Hồng tái thế, trong nháy mắt nhìn thấy Trấn Sơn Hà, ngay cả Hàn Tân cũng bất giác lui về sau nửa bước.

“Thiên hạ tướng sĩ, vì ai mà chiến?!” Thanh âm Vũ Độc dâng cao.

“Vì chân long Thiên tử của Đại Trần mà chiến!” Hắc giáp quân đồng thanh hô to.

Trong tay Đoạn Lĩnh cầm cung tiễn đứng bên ngoài Ngọ môn, tắm ánh ban mai sáng lạn, đắm mình trong vạn đạo dương quang rực rỡ.

“Giang Châu binh sĩ.” Thanh âm Tạ Hựu cất lên, “Vì ai mà chiến?”

“Vì Thái tử điện hạ của Đại Trần mà chiến!” Hắc giáp quân nhất tề giận thét to.

“Gặp Trấn Sơn Hà như gặp Tiên đế!” Vũ Độc quát to, “Thừa di mệnh Võ đế Đại Trần, giết sạch loạn thần tặc tử! Buông vũ khí miễn chết! Xung phong!”

Sát na này thiên băng địa toái, Hắc giáp quân giống như một cơn thủy triều dũng khởi, đạp bằng nghìn vạn dặm giang sơn, cuốn qua nhân gian thương hải tang điền hướng về phía hơn vạn Chinh bắc quân thủ trước Kim Loan điện xung phong!

Đoạn Lĩnh hạ cung tiễn xuống, quay đầu nhìn về phía Vũ Độc, thái dương chiếu xuống kim hoàng sắc bọc lấy Đế khải trên người hắn, Trấn Sơn Hà chiết xạ quang mang cửu viễn. Một khắc nọ, giống như mộng cảnh xa xôi không hề chân thật, lại khiến y mê muội từng trận.

Tay cầm Sơn hà kiếm, nguyện vì quân xông pha.

Y nhớ đến có một người, từng cho y hứa hẹn cả đời.

Thượng kinh tháng năm, đào hoa nở rộ; Xuân về hoa nở, đại thảo nguyên trình diễn thịnh cảnh nhạn tử quy hồi; Trong rừng rậm xẹt qua quang điểm như lưu tinh; Giữa thư các trong học đường, đêm khuya một ngọn đèn leo lét…

Đại tuyết ôn nhu bao trùm vạn vật bên ngoài Lạc Nhạn thành; Ngân hà vời vợi trên tường thành Đồng Quan; Đêm ấm áp bên ngoài Bạch Hổ điện; Nghiệp thành dấy lên phong hỏa chiếu rọi thiên địa…

Thiên quân vạn mã vọt về phía y, y hướng về phía dương quang chói mắt vươn tay. Vũ Độc khống chế Bôn Tiêu, khom người trên ngựa, xông bên cạnh thiếu niên.

Bàn tay của Đoạn Lĩnh chạm vào ngón tay ôn nhu Vũ Độc giấu trong khải giáp, năm tháng thoi đưa, vật đổi sao dời, cỗ thân thể nóng hổi bên dưới khải giáp vĩnh viễn không tắt đi nhiệt huyết lần nữa áp sát vào y, phảng phất đây đó chẳng bao giờ quên thệ ngôn ngày cũ.

Dù cho quần tinh tẫn toái, ngân hà vẫn lạc, thế giới quy về hỗn độn ban sơ.

Trong nháy mắt thiên hoàn địa chuyển, Vũ Độc ôm lấy Đoạn Lĩnh nhấc người lên ngựa.

“Giết ——!”

Hắc giáp quân rống giận rung trởi, Vũ Độc mang theo Đoạn Lĩnh, tay cầm Trấn Sơn Hà nhắm về phía trận địa của Chinh bắc quân. Chinh bắc quân vừa chiến đấu vừa không ngừng lui lại, nhuệ khí bị uy lực tín niệm khổng lồ của Hắc giáp quân nghiền ép, dần dần tan rã.

Bôn Tiêu lướt qua chiến địa, dẫm lên bậc thang cẩm thạch bên ngoài Kim Loan điện, càng lúc càng có nhiều Hắc giáp quân vọt tới, giết đến bên ngoài Ngọ môn huyết nhục tung tóe.

Phía trước chánh điện, trong tay Mục Cẩm Chi đều là máu tười, đè nặng bả vai Mục Khoáng Đạt khó khăn nép qua một bên.

Vũ Độc khống chế Bôn Tiêu, cùng Đoạn Lĩnh lướt qua đỉnh đầu bọn họ, chạy vào vào chính điện, Hắc giáp quân như thủy triều mãnh liệt, đã khống chế Kim Loan điện trống trải.

Hàn Tân nhìn chằm chằm Vũ Độc và Đoạn Lĩnh.

“Cho dù ngươi có giết ta.” Hàn Tân thở dốc nói, “Cũng không làm được tích sự gì, ngươi vô pháp ăn nói với người trong thiên hạ…”

“Nhìn xem người sau lưng ngươi là ai?” Đoạn Lĩnh nói.

Hàn Tân vừa quay đầu, trong nháy mắt đôi chân theo bản năng mềm đi, suýt nữa đã quỳ rạp xuống đất, không dám tin tưởng nhìn lại.

Hắc giáp quân đã khống chế chiến trường, nhượng văn võ bá quan lần thứ hai tiến vào Kim Loan điện.

Lý Diễn Thu mặc hắc sắc võ bào, trầm mặc ngồi trên đế vị không nói một lời, chỉ là nhìn chằm chằm vào Hàn Tân.

Trịnh Ngạn tóm cổ Thái Diêm đã sấn loạn chạy khỏi Kim Loan điện về, nặng nề ném xuống.

“Sơ ý một chút, suýt nữa để hắn chạy thoát.” Trịnh Ngạn nói.

Một hồi hỗn chiến đã kết thúc, mà Thái Diêm tựa như lại thấy được một cơn ác mộng càng đáng sợ hơn.

“Thái Diêm.” Đoạn Lĩnh nói, “Ngươi đã từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay sao?”

“Ta nói… ta nói.” Thái Diêm thấy Lý Diễn Thu đang ngồi trên long ỷ, nhất thời sợ đến xụi lơ, hoàn toàn nói không được một câu trọn vẹn, “Ta… chết, chết chưa hết tội…”

Đoạn Lĩnh bước lên phái trước, vói tay vào ngực Thái Diêm lấy ra một mảnh ngọc bội.

“Hàn Tân.” Đoạn Lĩnh nói, “Còn ngươi?”

Hàn Tân lảo đảo lui về phía sau, Lý Diễn Thu sắc mặt tái nhợt biến ngác ngồi trên ngự ỷ, hai tay khoanh lại đặt trên đế tọa, mười ngón tương giao nhìn khắp đại điện.

Diễm dương cao chiếu rọi vào Kim Loan điện, ánh sáng từ cửa sổ trên nóc nhà xuống giống như ánh đèn tụ quang cực mạnh, mà dưới ánh nắng nhiệt liệt này, thân ảnh của người nọ tựa như quỷ mị đáng sợ. Không biết là lực lượng âm trầm nào lại có thể đem người đã chết lần nữa kéo về nhân gian, y dửng dưng trầm mặc, lại dửng dưng thẩm lý phán quyết tất cả mọi người có mặt tại đây.

Quần thần run rẩy quỳ xuống, cho dù có người bình sinh không tin việc quỷ thần cũng không có biện pháp giải thích hiện tượng trước mặt.

Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc bước lên phía trước, Đoạn Lĩnh dâng ngọc bội cho Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu vươn tay tiếp nhận, lại xoa trán y, bàn tay kia nhón lấy ngọc bội giao về Vũ Độc.

Vũ Độc ngẩn ra, nhìn Lý Diễn Thu.

“Đưa cho ngươi, ngươi cứ nhận.” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói.

Hô hấp của Vũ Độc lệch nhịp, khóe mắt ươn ướt, khom người tiếp nhận ngọc bội nắm chặt trong tay.

Tiếp đó, Đoạn Lĩnh lại dùng ngón tay đùa giỡn dây đỏ trên khối ngọc bội còn lại, nhìn về phía quần thần.

“Bệ hạ vạn tuế” Bá quan triều bái.

“Thái Diêm.” Đoạn Lĩnh trầm giọng nói, “Ngươi có nhận tội?”

“Ta nhận tội, ta… ta nhận tội!” Thái Diêm nói, “Xin chớ đọa ta xuống mười tám tầng địa ngục… Ta nhận tội.”

Binh lính Hắc giáp quân giải Mục Khoáng Đạt và Mục Cẩm Chi tiến vào, Mục Cẩm Chi vừa nhìn thấy ‘Lý Ti ệm H ồng’ ngồi trên long ỷ liền hét to một tiếng ngất đi.

Hơi thở của Mục Khoáng Đạt vốn đã mong manh, thấy u linh của ‘Lý Ti ệm H ồng’ nhất thời không thở nổi.

“Ngươi… ngươi… làm sao có thể…”

“Mục Khoáng Đạt.” Đoạn Lĩnh nói: “Ngươi có nhận tôi? Ngươi cấu kết cùng Hàn Duy Dung ám sát Phụ hoàng ta, chính là đại nghịch bất đạo.”

Mục Khoáng Đạt phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn tròn, ngay cả lời cũng không thốt ra được.

“Hàn Tân.” Đoạn Lĩnh chuyển hướng về Hàn Tân, nói, “Ngươi có nhận tội?”

“Quỳ xuống!” Tạ Hựu quát lớn.

Binh sỹ Hắc giáp quân tiến lên đè hắn xuống, Hàn Tân hai gối chạm đất, sợ hãi thở dốc.

“Ngươi cấu kết cùng Mục Khoáng Đạt.” Đoạn Lĩnh nói, “Thượng kinh chi loạn chần chờ không cứu viện, áp bức bá quan bức Vua thoái vị, mưu toan hãm hại Thái tử.”

Hàn Tân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía ‘Lý Ti ệm H ồng’ đang ngồi trên long ỷ, đột nhiên nói: “Ngươi không phải Vương gia! Ngươi tuyệt đối không phải…”

“Cho dù không phải Vương gia.” ‘Lý Ti ệm H ồng’ ngồi trên long ỷ rốt cục cũng mở miệng, chỉ là lại dùng thanh âm của Lý Diễn Thu nói, “Cũng là Bệ hạ, vì vậy tội của ngươi lại tăng thêm một bậc, Hàn tướng quân.”

Lần này triều thần thật sự chính là hồn phi phách tán, nếu là Lý Tiệm Hồng còn có thể dùng loại thuyết pháp anh linh tái hiện để giải thích hiện tượng dị thường ám ảnh này, nhưng mà giọng nói vừa rồi là của Lý Diễn Thu, như vậy chính là chân chính người chết sống lại! Nếu người ngồi trên kia là Lý Diễn Thu, vậy kẻ nằm trong quan tài lại là ai?!

Có vài người cá biệt gan lớn đã đoán được Lý Diễn Thu giải chết, cộng thêm những biến cố theo nhau mà đến hôm nay, đại đa số mọi người đã không thốt ra được nửa câu một lời, chỉ quỳ sát dập đầu.

“Ngươi nhận tội sao?” Lý Diễn Thu rốt cục nói, “Bất quá ngươi có nhận hay không tội đều ở nơi này, Bệ hạ có thể là người chết nhưng các vị đại thần lại không phải người chết.”

Hàn Tân đến giờ rốt cuộc cũng minh bạch, buồn rầu nói: “Ta vì Đại Trần trấn thủ biên cương hơn mười năm, lập được không ít công lao hãn mã, thúc cháu Lý gia hai người lại thiết kế cục diện dụ ta hồi kinh mạt sát. Được rồi, ta tâm phục khẩu phục.”

“Dưới Tướng quân lĩnh ngươi đoạt binh quyền của Phụ hoàng.” Đoạn Lĩnh nói, “Lại cùng Mục Khoáng Đạt cấu kết mưu hại Hoàng gia, bằng chứng như núi. Đêm qua ta vốn dĩ đã cho ngươi cơ hội, thế nhưng ngươi cứ khăng khăng cố chấp ra tay muốn đoạt mạng ta, tội thêm một bậc. Vốn nên tru cả Hàn gia, nhưng nể tình ngươi đã vì Đại Trần trấn thủ Ngọc Bích quan không có công lao cũng có khổ lao, phán người Ngọ môn trảm thủ, tòng phạm khoan hồng sung quân. Lập tức chấp hành.”

Tạ Hựu đáp: “Dạ!”

Hắc giáp quân đem Hàn Tân kéo ra ngoài, Đoạn Lĩnh cũng không cho hắn có bất cứ cơ hội xoay chuyển nào, chỉ nghe bên ngoài Ngọ môn vang lên tiếng quát “Chém!”, không bao lâu sau đã có người đem thủ cấp của Hàn Tân đặt lên mâm dâng vào đại điện.

“Mang thủ cấp ra ngoài.” Đoạn Lĩnh nói, “Truyền lệnh xá tội mưu phản cho quân sỹ Chinh bắc quân, nhưng không được trở về bắc cương, ngày mai thu xếp đi trấn thủ Sơn Đông.”

“Báo ——” Một binh sỹ Hắc giáp quân chạy vào, “Diêu hầu thiết lập mai phục tại ngoại thành Giang Châu, đánh bại viện quân của Chinh bắc quân, giết địch bảy nghìn bắt giữ hơn vạn! Đắc thắng trở về!”

“Tốt.” Lý Diễn Thu nói, “Truyền lệnh nghiêm giữ Giang Châu thành, đôn đốc tù binh tránh cho sinh biến.”

Lý Diễn Thu nhìn quét qua quần thần, lên tiếng: “Thái Diêm giả mạo Thái tử, vốn có cơ hội lạc đường quay về nhưng lại bày mưu đặt kế cùng Ô Lạc Hầu Mục mưu hại tính mạng Thái tử, ngày thường không ngừng họa loạn triều cương, thiên lý bất dung. Phán lăng trì chi tội, phơi thây ba ngày, tru di cửu tộc. Nhân Thái gia đều đã diệt sạch, chỉ còn một người họ hàng xa là Phùng Đạc, cùng tội lăng trì. Tuy rằng chết chưa hết tội, nhưng niệm Hoàng ân cuồn cuộn, miễn tội quất thi cho huynh, phụ[1]. Trước hết giam vào thiên lao chờ ngày hành hình.”

Thái Diêm mặt xám như tro tàn, bị Hắc giáp quân kéo xuống.

“Ô Lạc Hầu Mục.” Đoạn Lĩnh nhẹ giọng nói.

“Thần ý đồ mưu sát Thái tử.” Lang Tuấn Hiệp từ bên cạnh bước ra, “Phạm tội khi quân lại không biết hối cải, quả thực đáng chết vạn lần…”

Lang Tuấn Hiệp tại chỗ quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Đoạn Lĩnh, khóe miệng cong cong.

Đoạn Lĩnh thở dài, nói: “Ngươi tuy có tội, lại…”

“Ta biết.” Lang Tuấn Hiệp nghiêm túc nói, “Ngươi nhất định sẽ có một ngày ngồi ở vị trí này, ta không có gì để đưa cho ngươi, chỉ nguyện ngươi niệm tình ta đã theo ngươi năm năm thay ta chiếu cố a mẫu, lại qua vài năm vì nàng tống chung. Còn lại, liền không cầu gì nữa.”

Nói xong, khóe miệng Lang Tuấn Hiệp thẳng tắp nhỏ ra huyết tuyến, tích trên mặt đất.

“Lang Tuấn Hiệp!” Đoạn Lĩnh nhất thời biến sắc, thất thanh kêu gào xông lên phía trước. Vũ Độc cũng bước ra một bước vọt tới trước mặt Lang Tuấn Hiệp, chỉ thấy người nọ đã thẳng tắp quỳ giữa điện, hai mắt nhắm chặt.

Vũ Độc đặt tay lên mạch cổ của Lang Tuấn Hiệp, lát sau buông lỏng lắc đầu.

Đoạn Lĩnh chưa kịp hồi thần thấy vậy nước mắt điên cuồng tràn ra, lảo đảo rời khỏi chỗ đứng, suýt nữa ngã lăn xuống bậc thang, may nhờ Lý Diễn Thu kéo lại, còn ra hiệu cho y trở về vị trí.

“Niệm tình trước đây.” Lý Diễn Thu nói, “Lưu y toàn thây, mang đi, án theo lễ nghi Thái tử thiếu bảo hậu táng, dùng phân lệ tướng sỹ hy sinh trợ cấp thân nhân.”

“Không… không.” Thanh âm Đoạn Lĩnh càng thêm run rẩy, nói, “Vũ Độc, mau cứu y! Ta biết ngươi có thể cứu y, nhanh!”

“Thái tử mệt mỏi, đưa về nghỉ ngơi.” Lý Diễn Thu nói, “Trẫm cũng mệt mỏi, những người còn lại đều có phong thưởng. Hôm nay đại xá thiên hạ, trừ những kẻ tội ác tày trời như Thái Diêm và Mục Khoáng Đạt không được ân xá, còn lại ấn theo cấp bậc miễn giảm.”

Bên tai Đoạn Lĩnh đã không còn nghe được thanh âm, bị Vũ Độc ôm lấy đưa đi khỏi Kim Loan điện, trước mắt y đều nhòe nước, vốn muốn hô to lại không thốt nên lời. Cảnh tượng cuối cùng bị nước mắt hoen ố chính là quần thần hướng về phía y cùng Lý Diễn Thu bái lạy, miệng hô vạn tuế.

Mà giữa văn võ quần thần là Lang Tuấn Hiệp vẫn đang quỳ gối, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, hai mắt nhắm nghiềng, nét mặt hết sức an tường, giống như chỉ quỳ ở nơi đó ngủ mất.

Thu phong rút đi, khí trời cũng lạnh dần.

Nguyên bản Đông cung Thái Diêm từng trụ đã bị đổi thành lãnh cung, Lý Diễn Thu lại chọn góc đông bắc lập tân cung, để ba gã thích khách luân phiên lưu thủ, còn điều đến không ít Hắc giáp quân phòng vệ chờ Thái tử phân phó.

Mục Cẩm Chi bị biếm vào lãnh cung, còn rất nhiều chuyện chưa thể định xuống, sứ giả các nước vẫn lưu lại tại Giang Châu, vốn là đến phúng viến lại âm xoa dương thác trở thành chúc mừng Đại Trần Thái tử hồi trào. Lý Diễn Thu đại xá thiên hạ, trọng khai yến tiệc thiết đãi quần thần và sứ giả, chỉ nhẹ nhàng một câu báo rằng Hoàng đế Đại Trần còn sống liền coi như xong việc.

Lý Diễn Thu lại thay phiên triệu kiến đại thần, hảo hảo một phen nói lời an ủi. Thái tử vừa trở về, tính tình của Bệ hạ cũng tốt hơn nhiều, không quá bắt bẻ, tựa hồ đã hoàn toàn quên đi kế hoạch nhân lúc Hàn Tân soán vị tẩy trừ cựu thần một phen, thuận tiện sao nhà diệt tộc.

“Điện hạ đâu?” Lý Diễn Thu bước vào Đông cung, khắp nơi tìm Đoạn Lĩnh.

“Bẩm, trong hoa viên.” Vệ sĩ đáp.

“Trồng hoa?” Lý Diễn Thu hỏi.

“Bẩm, không phải.” Vệ sĩ nói, “Đang ngẩn người.”

Lý Diễn Thu thật sự phiền chết Ô Lạc Hầu Mục, khi còn sống không biết làm chuyện tốt, lúc chết rồi còn khiến lòng người nhiều ra một cái gai.

Đoạn Lĩnh đang ngồi đờ ra trong hoa viên, Vũ Độc đối diện với y, trán chạm trán trêu ghẹo đối phương. Đoạn Lĩnh miễn cưỡng cười cười nhưng trong mắt không xóa được bi thương.

Y đã từng nghĩ đến kết quả cuối cùng sẽ là như vậy, chỉ là khi thật sự đối mặt bản thân lại vô pháp tiếp thu.

“Hoàng nhi.” Trong ngữ khí của Lý Diễn Thu mang theo một chút trách cứ.

Đoạn Lĩnh ngẩng đầu đối diện với Lý Diễn Thu, sau đó rũ mắt tránh đi.

“Tứ thúc.” Đoạn Lĩnh thấp giọng gọi.

Trong lòng Lý Diễn Thu nguyên bản cực kỳ tức giận, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này của Đoạn Lĩnh lại không còn chút hơi sức nào, chỉ là không khỏi cảm thấy chua xót khổ sở.

Vũ Độc hành lễ xong liền lui lại, Lý Diễn Thu thay hắn ngồi trước mặt Đoạn Lĩnh, vuốt ve gương mặt thiếu niên. Đoạn Lĩnh nắm tay Lý Diễn Thu, có chút áy náy.

“Hoàng nhi thế nào không đến thăm trẫm?” Lý Diễn Thu nói.

“Là nhi thần không tốt.” Đoạn Lĩnh miễn cưỡng cười cười.

Lý Diễn Thu nắm tay Đoạn Lĩnh đi vào vườn hoa, mùa thu lá vàng bay tán loạn, lại là một đợt cuối thu.

“Chính vụ không muốn quản lý cũng không sao.” Lý Diễn Thu nói, “Sứ giả thế nào cũng phải đi gặp một chút. Vào đông đường xá khó đi, bọn họ không ở lại được bao lâu hẳn phải trở về.”

“Dạ.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhi thần sẽ sắp xếp.”

Lý Diễn Thu giống như còn muốn căn dặn Đoạn Lĩnh vài câu, nhưng suy nghĩ một chút cũng liền thôi, sau đó lại nói: “Mỗi ngày đến dùng cơm tối cùng Tứ thúc, được không?”

Đoạn Lĩnh vội vàng gật đầu, lại có thị vệ tiến đến nhỏ giọng bẩm báo với Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu nghe có chuyện lập tức rời đi. Hiện tại Mục Khoáng Đạt đã bị giam lại, nước không có Thừa tướng, mọi chuyện đều phải do Đế quân tự mình chấp chưởng, y thật sự bận đến tối mày tối mặt. Đoạn Lĩnh thấy vậy cũng cảm thấy không nên, chỉ đành cố gắng thu thập tâm tình, tính toán những việc nên làm.

“Có khóc không?” Lúc gần đi, Lý Diễn Thu nhỏ giọng hỏi.

“Hôm đó khi trở về đã khóc.” Vũ Độc cũng thấp giọng trả lời, “Sau lại ngủ thiếp đi, từ khi tỉnh dậy tinh thần liền có chút hoảng hốt, đã ba ngày rồi.”

Lý Diễn Thu nói: “Tự ngươi nhìn mà làm, nếu còn như vậy ta sẽ thu hồi ngọc bội.”

Trước giờ Lý Diễn Thu vẫn không thích tuân theo quy củ, những thứ đã ban cho triều thần nói thu hồi liền thu hồi. Vũ Độc bất đắc dĩ, biết đây là một loại ám chỉ, cũng đành phải gật đầu.

————

1/ Bị tru di cửu tộc, nếu trưởng bối trực hệ (cha, anh) đã chết liền phải đào mộ quất roi vào xác, Lý Diễn Thu là đang miễn cho Thái Văn và Thái lão gia không bị đào mộ.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao