Quyển 2 – Chương 127: Cây liền cành

Lúc này Mục Khoáng Đạt đã không còn lời chống đỡ, ánh mắt nhìn Đoạn Lĩnh cũng mang theo tức giận.

“Ngươi vì sao lại cố chấp như vậy chứ?” Mục Khoáng Đạt nói.

Đoạn Lĩnh thấp thỏm bất an không lên tiếng.

Mục Khoáng Đạt lại nói: “Sẽ có ngày ngươi bị hủy vì cái tính xử lý theo tình cảm này.”

Đoạn Lĩnh vẫn không nói gì.

Vũ Độc cũng giữ vững trầm mặc, Mục Khoáng Đạt đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, đây lại là chuyện gì? Môn sinh y coi trọng nhất lại dan díu cùng một nam nhân, ngay cả tiền đồ cũng không cần, mà y lại giống như kẻ chia rẻ hai phu phu bọn họ vậy. Cái lý do này thật sự vô cùng buồn cười, thế nhưng kết hợp vứoi phản ứng trước đó của Đoạn Lĩnh lại khiến Mục Khoáng Đạt muốn không tin cũng không được.

“Hai ngươi đây là muốn bỏ trốn sao?” Mục Khoáng Đạt lại hỏi, “Còn trở lại không, Thám hoa lang?”

Đoạn Lĩnh lập tức gật đầu, nói: “Sẽ trở về.”

Mục Khoáng Đạt giận tím mặt: “Vương Sơn! Trong đầu ngươi đến tột cùng đều nghĩ cái gì!”

Mục Khoáng Đạt rốt cục nổi giận, còn đem toàn bộ vật dụng trên án hất đổ. Đoạn Lĩnh lập tức quỳ một gối xuống không dám tranh biện.

Vũ Độc đang định lên tiến Đoạn Lĩnh đã quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn.

“Vũ Độc, ngươi đi ra ngoài.” Mục Khoáng Đạt lạnh lùng nói.

Đoạn Lĩnh sắp xếp lại thư tịch đặt về trên án.

Mục Khoáng Đạt nhấp một ngụm trà, cất giọng giữa không gian yên tĩnh: “Vương Sơn, ngươi nghe rõ cho ta.”

“Dạ.” Đoạn Lĩnh đáp.

Mục Khoáng Đạt nói: “Ngươi bây giờ chính là lông cánh đã cứng rắn, muốn đối nghịch với vi sư có phải không? Ta muốn Vũ Độc tiến Đông cung, ngươi liền dám cùng ta sử thủ đoạn, định cùng hắn cao chạy xa bay?”

“Đồ nhi tuyệt không có ý này.” Đoạn Lĩnh đáp, “Chỉ là… có thể ở bên cạnh hắn thêm một thời gian, cũng là tốt. Cả đời này của đồ chi cũng chỉ có một tâm nguyện như vậy.”

Mục Khoáng Đạt nhìn Đoạn Lĩnh, thật sự không hiểu suy nghĩ của đối phương. Đoạn Lĩnh run giọng nói: “Sư phụ, người thành toàn tâm nguyện cho đồ nhi đi. Tương lai người muốn đồ nhi lên núi đao xuống chảo dầu, đồ nhi… đồ nhi đều không rên một tiếng.”

Mục Khoáng Đạt thật sự đã bị Đoạn Lĩnh chọc giận đến dở khóc dở cười.

“Nhân sinh trên đời.” Mục Khoáng Đạt ngữ trọng tâm trường nói, “Rất nhiều chuyện, luôn luôn không thể vẹn toàn ‘Trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc thăng lúc trầm, việc làm không thể chu toàn’, ngươi hiểu hay không?”

Đoạn Lĩnh quỳ trước án, vẫn không cử động.

“Hai ngươi đây là mê muội chuyện gì?” Mục Khoáng Đạt thấp giọng, nói, “Ngươi có phải là tham luyến thứ gì từ Vũ Độc? Công phu trên giường? Sắc lệnh trí hôn ngươi có hiểu không? Không nói ngoại phóng đến Nghiệp thành có bao nhiêu không hợp tình hợp lý, ngươi lại cứ cố chấp như vậy là muốn cùng ta đối kháng? Là do Vũ Độc buộc ngươi làm vậy?”

“Hắn không có, là chủ ý của đồ nhi.” Đoạn Lĩnh đáp: “Trong mắt triều thần, đồ nhi tự cầu ngoại phóng cũng là sắp đặt của sư phụ… Nếu có thể lấy được Nghiệp thành… đối với Đại Trần ta cũng là có lợi vô hại.”

“Mà thôi mà thôi.” Mục Khoáng Đạt chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, ồn ào nửa ngày hóa ra đồ đệ của y là muốn cùng một thích khách bỏ trốn, than thở, “Lúc còn trẻ, sư phụ cũng đã từng sinh lòng ‘phi quân bất thú’, lại đợi thêm vài năm, ngươi sẽ không đem cái thứ trường tương tư kia thủ chặt trong lòng. Đến lúc đó, ngươi sẽ cảm thấy bản thân lúc này quả thực chính là buồn cười đến cực điểm.”

Trong lòng Đoạn Lĩnh giật thót, biết mình đã thành công, Mục Khoáng Đạt đã tiếp nhận cái lý do nhìn như hoang đường nhưng lại rất hợp tình hợp lý này.

“Sau khi đến Nghiệp thành.” Mục Khoáng Đạt nói, “Hết thảy đều phải cẩn thận, thường xuyên viết thư liên lạc. Chỉ là từ đây đến đó muốn hồi âm cũng mất gần một tháng, nước xa không cứu được lửa gần, ta cũng không giúp được ngươi.”

Đoạn Lĩnh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tạ sư phụ.”

“Ta sẽ nghĩ cách nhanh chóng triệu hồi ngươi.” Mục Khoáng Đạt nói, “Ngươi xem như thương xót người làm sư phụ này. Hôm nay trong triều ta đã không còn người có thể dùng, chỉ có một Hoàng Kiên, ngươi một lần vừa đi như vậy… ít nhất cũng phải một năm. Ta cực khổ đem hai ngươi dạy dỗ ra, phải ngoại phóng đơn giản là lãng phí nhân tài.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, Mục Khoáng Đạt còn nói: “Đi thôi, chớ để dữ Vũ Độc sinh sự thêm nữa.”

Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy Mục Khoáng Đạt quả thực còn khó đối phó hơn toàn thể những người đã gặp hôm nay, thế nhưng y cũng biết chuyện này đã coi như qua được. Chỉ là sau này tất cả chi bằng vô cùng cẩn thận, dù sao cũng không thể một lần lại một lần tiền trảm hậu tấu.

Đoạn Lĩnh cáo biệt Mục Khoáng Đạt, Vũ Độc đang chờ y ngoài cửa, Đoạn Lĩnh cười cười ý bảo đã thành công.

“Ta đi gặp Mục Khánh.” Đoạn Lĩnh nói, “Ngày mai phải khởi hành rồi.”

Vũ Độc liền gật đầu cùng y đi qua, Mục Khánh đã ngủ, Đoạn Lĩnh vẫy lui hạ nhân trực tiếp đẩy cửa đi vào, ngồi ở cạnh giường.

Bên ngoài đã có tiếng gà gáy, trời dần hửng sáng.

“Mục Khánh.” Đoạn Lĩnh nói.

Mục Khánh mơ mơ màng màng xoay người, nói: “A, là ngươi.”

“Ta hôm nay phải ra ngoài một chuyến.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Ừ.” Mục Khánh trở mình, nằm ngủ tiếp.

Đoạn Lĩnh nói: “Chính ngươi bảo trọng.”

Tiếng ngáy của Mục Khánh lại cất lên đều đều, hiển nhiên hoàn toàn không coi ra gì, Đoạn Lĩnh lại nở nụ cười, đứng dậy rời đi.

Trời đã sáng rõ, Đoạn Lĩnh đứng ở trong viện, cả đêm không ngủ, người đều có chút mệt mỏi. Tôn Đình cũng đã thức dậy giúp bọn họ quét tước, mà Vũ Độc lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, nói: “Ngươi trước tiên ngủ đi, bọn họ đều đã hẹn xong, đến chính ngọ chờ ngoài cửa thành.”

Đoạn Lĩnh thật sự không chịu nổi, lập tức trèo lên giường mơ mơ màng màng ngủ mất, cuối cùng còn nghe Tôn Đình hỏi thăm Vũ Độc: “Vị thiếu gia này làm sao vậy?”

Vũ Độc cái gì cũng không nói, chỉ làm một thủ thế ‘suỵt’, không gian liền yên tĩnh lại.

Đoạn Lĩnh ngủ đến thiên hôn địa ám, cũng không biết rốt cục đã ngủ bao lâu, chợt cảm giác được có một bàn tay đang sờ soạng mình, xung quanh tối tăm mờ mịt, đôi môi của Vũ Độc ấm áp mà mềm mại không ngừng chuyền nước cho y. Đoạn Lĩnh ngủ đủ lâu, cổ họng bỏng rát, vừa cảm nhận được hơi nước liền lập tức uống xuống, Vũ Độc mớm cho bao nhiêu y liền uống hết bao nhiêu.

Sau khi đút nước xong, lưỡi của Vũ Độc mang theo một chút cảm giác mát lạnh cùng với ý tức khiêu khích quấn quýt lấy Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh vừa tỉnh ngủ, bị hôn đến như vậy thứ trong quần cũng lập tức cứng rắn, khí tức gấp rút rối loạn, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh vươn tay ôm lấy Vũ Độc.

Ngoại bào của Đoạn Lĩnh cũng không biết đã bị cởi từ lúc nào, chỉ mặc một thân áo đơn mơ hồ mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy mặt giường lắc lư lợi hại, xung quanh có ánh sáng mờ nhạt xuyên thấu qua một lớp màn vải chiếu vào không gian nhỏ hẹp, ánh lên một sắc cam ấm áp.

Vũ Độc mặc cả người bạch y ôm lấy Đoạn Lĩnh, đè nặng lên đối phương hôn sâu.

“Đây là đâu?” Đoạn Lĩnh cảm giác được chính mình cũng đang lung lay xốc nảy.

“Ừ.” Khóe miệng của Vũ Độc khóe miệng hơi nhếch lên, nói, “Trên mã xa.”

Đoạn Lĩnh lập tức giật mình tỉnh giấc, đã lên đường sao? Y luôn cảm thấy mình còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, bây giờ đã đi rồi?

“Thấy ngươi quá mệt mỏi.” Vũ Độc nói, “Liền không gọi ngươi dậy mà ôm thẳng lên mã xa.”

Đoạn Lĩnh lẩm bẩm nói: “Thật vậy chăng?”

Trong mã xa có một tọa tháp không lớn lắm, miễn cưỡng có thể ngủ được một người, lúc này hai người lại ôm ấp chen chúc bên trên liền có cảm giác chật chội. Đoạn Lĩnh đứng dậy, vén màn xe nhìn ra ngoài, tà dương rọi thẳng vào mắt khiến y không thể nhìn rõ, chỉ lờ mờ nhận ra bọn họ đã lên quan đạo.

Vũ Độc ôm ngang hông y kéo vào trong xe, đặt lên trên tháp, tiếp tục hôn môi.

“Ở đây không có ai cả.” Vũ Độc nhỏ giọng nói, “Cũng sẽ không có người làm phiền.”

Đoạn Lĩnh bị hôn đến cả người khô nóng, vô cùng thất thố, Vũ Độc lại không chút lưu tình đặt tay lên người y sờ loạn, sống mũi cả hai ma sát lẫn nhau, môi lưỡi triên fmiên.

Trong ngực Đoạn Lĩnh dâng lên một cảm giác mới mẻ cùng kích thích, thời khắc này thật sự đến quá nhanh, cũng quá đột nhiên.

Tịch dương vàng rực chiếu lên quan đạo, ánh dương buổi chiều đầu hạ sáng lạn ấm áp, một đoàn xe chạy như bay trên đường rời khỏi Giang Châu thẳng về phía bắc.

——————

Cả đoàn người bao gồm Tôn Đình, Nghiêm Địch, Lâm Vận Tề, Vương Chinh cùng với gia quyến Lâm gia, cùng đi theo còn có một đám huynh đệ sinh tử của Vương Chinh tổng cộng có đến hơn hai mươi người, đều là do Mục Khoáng Đạt đặc biệt phân phó. Đoàn người cứ thế gần hơn ba bốn mươi khẩu, lại mang theo khoảng sáu chiếc xe ngựa.

Mọi người vừa ghé vào dịch trạm nhất thời khiến cho vô cùng náo nhiệt, Đoạn Lĩnh vừa mới trải qua một trận mây mưa thất thường trên mã xa, cả cái cổ còn đang đỏ lên, có chút ý loạn tình mê ngồi yên một chỗ, những người lướt qua trước mặt y đều khom lưng gọi một tiếng đại nhân.

Đoạn Lĩnh xấu hổ chân tay luống cuống, vội vàng gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng vào trong, thấy có người đang dọn bàn trà liền thuận miệng nói: “Để ta làm đi.”

Tiểu nhị trạm dịch hiện tại đúng là bận đến không phân trái phải, nghe có người nói vậy liền giao một đám chén đĩa qua nhờ y sắp xếp, lại xoay người đi rót nước. Chỉ là chuyện này lại khiến đám thủ hạ sợ đến hồn phi phách tán, liên miệng nói: “Đại nhân người cứ ngồi đi, để chúng ta làm là được rồi!”

Đoạn Lĩnh liền bước ra sau tấm bình phong ngồi xuống, một lát lại nghe được tiếng bi bô đùa nháo của hài tử, thò đầu thoáng nhìn ra, hóa ra là hai đứa trẻ của Lâm gia, một nam một nữ, bộ đạng dều rất khả ái. Có tiểu hài tử liền có khí tức sinh hoạt, y không khỏi nghĩ đến, Vũ Độc nếu như có thể thành gia bây giờ hơn phân nữa cũng đã là cha người khác.

Y liếc mắt nhìn về phía Vũ Độc, Vũ Độc phảng phất có cách ứng cũng bình tĩnh nhìn về phía y, ánh mắt vừa chạm liền dời, lại tiếp tục phân phó nhiệm vụ tuần tra cho thủ hạ của Vương Chinh.

Vương Chinh không chỉ đã từng đảm nhiệm Thông xử mà còn tùy quân xuất chinh, võ nghệ tuy rằng không thể so với cao thủ giang hồ, thế nhưng muốn hành quân đánh trận lại không thành vấn đề. Vũ Độc an bày nhiệm vụ cho hắn cảnh giác phụ cận, lại đi kiểm tra thức ăn trong bếp có sạch sẽ không, có nơi nào xảy ra vấn đề…

Bận rộn một lúc lâu, thẳng đến khi tiểu nhị bưng mỳ lên chia cho mỗi người một chén, trong trạm dịch nhất thời liền không còn tiếng nói chuyện, ai cũng chăm chú ăn mỳ. Nghiêm Địch lại còn uống ít rượu, mọi người thỉnh thoảng đối đáp vài câu, bởi vì chưa quen thuộc tính tình của Đoạn Lĩnh nên ai cũng có vẻ cẩn thận.

Vũ Độc ngồi vào bên cạnh Đoạn Lĩnh, nói: “Không ngon như thiên hạ đệ nhất mỳ, ngươi trước hết ăn tạm. Ta hôm trước đã hỏi Trịnh Ngạn thực đơn, đợi đến Nghiệp thành lại nghĩ cách giải quyết.”

Trong lòng Đoạn Lĩnh nhất thời vô cùng cảm động, Vũ Độc lại bảo y ăn nhanh lên một chút, nói: “Ăn cho no vào.”

“Ngươi cũng ăn nhiều một chút.” Đoạn Lĩnh gắp ít mỳ cho Vũ Độc, nói, “Mệt không?”

Vũ Độc không biết nghĩ đến cái gì, suýt nữa phun mỳ ra ngoài, vẻ mặt đỏ bừng lại không nhịn được buồn cười.

“Ăn no mới có sức làm việc phải không?” Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, lộ ra nụ cười tà khí.

Đoạn Lĩnh lập tức xấu hổ, giả vờ uống trà che giấu ngượng ngùng, hai người khoanh chân ngồi trước án, Vũ Độc liền vươn chân qua ngang ngược đặt lên đầu gối Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh vài lần muốn đẩy đi lại bị đối phương kéo về, thử mãi không có kết quả chỉ đành phải thôi.

Sau khi ăn cơm xong, Đoạn Lĩnh còn đang ngẩn người thì Lâm Vận Tề đã bước đến, hỏi: “Thái Thú đại nhân, ngài có muốn kiểm tra sổ sách không?”

Lúc này Đoạn Lĩnh mới nhớ ra, trong triều hẳn là sẽ phát xuống một khoản kinh phí cho bọn họ đi nhận nhiệm, dù sao cũng không thể một phân tiền cũng không cấp, những thứ như danh sách, khoản thu chi tạm thời đều do Lâm Vận Tề đảm nhiệm, cả vấn đề công phí cũng là như vậy. Vừa rồi sau khi xuống xe y thấy có người khiêng vài cái hòm nặng trịch, Nghiệp thành không có tiền trang lớn, như vậy bên trong hẳn là bạc trắng.

“Nói tổng số cho ta một chút.” Đoạn Lĩnh đáp, “Mang danh sách của mọi người đến đây.”

Cả đoàn tổng cộng ba mươi bảy người, gia quyến của Lâm Vận Tề chiếm gần phân nửa, các huynh đệ của Vương Chinh vừa xử lý tạp vụ vừa đảm nhiệm sai dịch thủ hạ chiếm hơn phân nửa còn lại, ngoài ra chính là bốn người Nghiêm Địch, Tôn Đình cùng y và Vũ Độc. Đoạn Lĩnh đoán chừng Lâm Vận Tề phải là mưu thần của Mục Khoáng Đạt, lần này đi Hà Bắc làm tiền trạm cũng sẽ không quay lại nữa, vì vậy mới dẫn theo gia quyến.

Vương Chinh lại là đi theo y hy vọng lập nên cơ nghiệp. Sau này có lẽ có thể mang theo bên cạnh.

Người bất đồng cũng phải có cách đối đãi bất đồng, đợi Thi Thích đến tiếp quản sổ sách, y sẽ có tổng cộng ba mươi tám thủ hạ thân cận. Mục Khoáng Đạt thật ra không quá để bụng việc quản lý tiền tài của y, dù sao quan viên ngoại phóng ít nhiều cũng phải dính chút béo bở, không nên cứ nhìn chằm chằm không buông.

Đoạn Lĩnh đột nhiên dâng lên ý thức trách nhiệm, y mang theo một đám người như vậy đi đến nơi xa lạ, không thể để bọn họ nghèo cũng không thể để bọn họ bệnh, càng không được để bọn họ chết đi… Từ trước đến giờ y vẫn đem quốc gia thiên hạ treo lên bên miệng, nhưng dù thế nào đi nữa bách tính cũng là một quần thể quá lớn, không khỏi có chút mênh mông vô định, mà ba mươi bảy người trước mắt lại là sự tồn tại chân thật, là gánh vác không thể trốn tránh.

Đã xem sổ sách xong cũng đã đến giờ ngủ, hy vọng trên đường mọi việc đều thuận lợi

“Bên ngoài có động tĩnh sao?” Đoạn Lĩnh thấy Vũ Độc lại đi ra ngoài kiểm tra thêm một lần.

“Ngủ đi.” Vũ Độc đáp, “Gió êm sóng lặng.”

Hai người nằm sau bình phong, trạm dịch thổi đèn, áng trăng len vào mờ ảo. Thời kỳ phi thường, điều kiện trên đường cũng đơn sơ, trên thực tế càng dọc về phía bắc điều kiện lại càng kém, thậm chí không có phòng riêng hảo hạng, tất cả mọi người đều phải ngủ trong phòng lớn, cùng ăn cùng ở.

Đoạn Lĩnh gối lên tay của Vũ Độc, dựa vào ngực của đối phương, trên người bọn họ đắp một tấm chăn mỏng. Giữa đêm yên tĩnh, Vũ Độc nắm lấy bàn tay Đoạn Lĩnh, biết y còn chưa ngủ liền hôn nhẹ lên môi.

Hắn ghé vào bên tai Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh liền biết đối phương có chuyện muốn lặng lẽ nói với mình liền ngẩng dầu, nào ngờ lại nghe đối phương thì thầm: “Ngày mai lại làm chết ngươi.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Vũ Độc nở nụ cười, nghiêng người sang ôm chặt thiếu niên bên cạnh, Đoạn Lĩnh cảm giác được vật nọ cách môt lớp vải mỏng lại vươn người lên hôn môi một hồi. Chỉ là nếu không ngủ ngày mai sẽ không đủ tinh thần, vì vậy đều phải ngoan ngoãn yên tĩnh lại.

Cách dịch trạm năm dặm, có mười bộ thi thể mặc hắc y nằm lung tung bên đường.

Một người mặc áo đen khom lưng dùng y phục trên thi thể lau sạch lưỡi kiếm của mình, lại kéo xuống một thẻ bài từ thi thể —— đó đồng bài chuyên chế của Ảnh đội. Lại thu thập binh khí của đám người nọ ném xuống sông, kéo thi thể người và ngựa vào một khoảnh đất ngoài ven, thêm củi lửa, đi thẳng đến một bên gặm lương khô.

Ăn xong, thích khách nọ lại giũ sạch vụn lương khô trên người, hướng về phía con chim dưới ánh trăng huýt sáo một tiếng dài rồi nằm xuống tại chỗ ngủ thiếp đi, đến mờ sáng mới bước đến kiểm tra đám thi thể đã bị thiêu thành tro, hủy diệt dấu vết.

Hiện tại vừa vặn là vụ gieo hạt mùa hè, ven đường có không ít nông gia đốt rơm, vì vậy nhìn thấy khói đặc bốc lên những người đi qua cũng không thèm để ý. Thích khách sau khi giải quyết xong thi thể liền trở về đường lớn, khoác một túi hành trang hướng thẳng về phương bắc.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao