Quyển 2 – Chương 107: Bạn cũ

“Là hai phong mật thư do Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô và Oa Khoát Đài viết cho bọn hắn.” Đoạn Lĩnh đáp, lại đem thư đưa cho Thương Lưu Quân, nói: “Ngươi cầm trình cho Mục tướng gia đi.”

Thương Lưu Quân cũng không nhận, đáp: “Ai tìm được thì người đó tự đi giao.”

“Ừ.” Vũ Độc trong lòng đủ mọi tư vị đem hai phần bài thi thu lại, Thương Lưu Quân còn nói: “Làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải nghĩ biện pháp chứ? Nếu như Tướng gia biết được chúng ta liền chơi xong rồi!”

Vũ Độc và Đoạn Lĩnh đều thầm cảm thấy quá nguy hiểm, chỉ là Đoạn Lĩnh vẫn giữ sắc mặt như thường nhíu mày suy tư, trầm mặc không nói.

Lúc này Trịnh Ngạn vừa vặn giống như một trận gió lướt lên cầu thang, ngồi vào bên cạnh ba người, đặt một túi giấy dầu lên án. Mà Lang Tuấn Hiệp lại đang chậm rãi theo phía sau.

“Danh sách lễ vật đều ở nơi này.” Trịnh Ngạn nói.

Lúc Lang Tuấn Hiệp xuất hiện Đoạn Lĩnh không tự chủ được cả kinh, Vũ Độc cau mày nói: “Ngươi nói cho y biết làm cái gì?”

“Mấy thứ này là do y thay ta trộm ra.” Trịnh Ngạn đáp, “Vật được cất giữ ở Đông cung.”

“Vỏ đao đâu?” Lang Tuấn Hiệp hỏi.

Một cơn gió lạnh lướt qua, trên lưng Đoạn Lĩnh đều là mồ hôi, lạnh đến gai người.

Vũ Độc ném vỏ đao qua cho Lang Tuấn Hiệp, ánh mắt của y liền dán lên vỏ đao, không kịp ngồi xuống đã vôi vàng mânmê tìm kiếm, không bao lâu liền chạm vào cơ quan, chỉ nghe ‘cách’ một tiếng, ngăn ngầm lộ ra.

Chỉ là bên trong đã trống không.

Lang Tuấn Hiệp: “…”

Bốn người đồng thời nhìn chằm chằm Lang Tuấn Hiệp, Thương Lưu Quân phảng phất cảm giác được cái gì, đôi mắt lộ ra khỏi khăn che mặt tràn đầy nghi hoặc. Đầu tiên ánh mắt quét về phía Vũ Độc, sau đó lại nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh.

“Này.” Trịnh Ngạn lẩm bẩm nói, “Đây là đang chơi trò bí mật gì thế?”

Lang Tuấn Hiệp mỉm cười, đem vỏ đao trả trở lại.

“Người bị nhốt ở đâu?” Trịnh Ngạn hỏi Đoạn Lĩnh.

“Ta… không nhớ được.” Đoạn Lĩnh nói, “Dù sao cũng là không ra được khỏi thành, ta nghe được có tiếng đàn hát, tiếng cười, còn có ánh sáng chiếu qua mảnh vải đen. Là… là…”

Trong lúc bất chợt Đoạn Lĩnh linh quang lóe lên, nhớ tới an bày đêm nay của Mục Khánh, hỏi: “Có phải hay không là Quần phương các?”

Mấy người đều nhìn Đoạn Lĩnh chờ y hạ quyết định, dù sao cũng chỉ có y bị bắt qua.

“Đến Quần Phương các xem một chút đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Mọi người chia binh hai đường, một đường đi Quần phương các, một đường đi bến tàu giao đồ tiện thể theo dõi đám người A Mộc Cổ. Ngươi… Ô Lạc Hầu Mục, ngươi và Trịnh Ngạn đến bến tàu theo dõi, ta và Vũ Độc, Thương Lưu Quân đi tìm người. Như vậy được không?”

Lang Tuấn Hiệp mỉm cười, không nói gì, xoay người ly khai.

“Giao cho các ngươi.” Trịnh Ngạn đáp, tiện đà nhảy người qua cửa sổ biến mất trong bóng đêm.

Lang Tuấn Hiệp đi rồi Đoạn Lĩnh mới thở phào nhẹ nhõm, hướng mắt nhìn sang Vũ Độc. Vũ Độc lại hơi xua tay ý bảo không cần kinh hoảng, chỉ là Thương Lưu Quân lại không yên lòng. Lúc ba người đến hẻm sau Quần Phương các, Đoạn Lĩnh nhắm mắt nhận rõ thanh âm, cảm giác hẳn phải là nơi này.

“Là ở đây.” Đoạn Lĩnh nói, “Đây là nơi có khả năng nhất.”

Trong Quần Phương các hạ nhân đông đảo, muốn giấu một người cho dù là tùy tiện ném ở trên giường cũng không dễ dàng bị phát hiện.

Vũ Độc nói: “Chia ra mà tìm, phân công hành động. Thương Lưu Quân, ngươi lầu một chúng ta lầu hai.”

Mấy hôm nay, A Mộc Cổ cùng Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ dừng chân ở Giang Châu cũng vẫn thường xuyên đến Quần Phương các chơi đùa quên cả trời đất, bằng không sứ giả ngoại quốc đến kinh đô của nước khác còn làm cái gì? Mỗi ngày ở trong trạm dịch chơi đấu vật sao?

Đoạn Lĩnh càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này chính xác, lại cùng Thương Lưu Quân quy ước phương thức báo tin rồi mới chia ra. Vũ Độc một tay ôm ngang eo Đoạn Lĩnh, nhúng người vài cái đã lên đến lầu hai.

“Không đi bằng cửa sao?!” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng hỏi.

Vũ Độc nói: “Quá phiền toái, nhanh chóng tìm người rồi trở về ngủ, thi cử cả ngày ngươi không thấy mệt sao?”

Đoạn Lĩnh chỉ đành im lặng, Vũ Độc lập tức chạy lên vài bước, mà Đoạn Lĩnh lại vịn chặt mái ngói chậm rì rì cẩn thận đi ngang, nhằm tránh phát ra âm thanh. Vũ Độc nhìn lại, nói: “Nơi này cũng không ai để ý thanh âm kỳ lạ đâu, dù sao bên trong cũng đã đủ náo nhiệt rồi.”

Đêm xuân mệt nhoài, cho dù bên ngoài chợt vang lên thanh âm trên mái ngói, ân khách cũng chỉ tưởng mèo. Vũ Độc đầu tiên mở hé một cánh cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy một cô nương đang gảy đàn, một gã văn nhân nhàn nhã thưởng thức.

Quần Phương các vốn là thanh lâu lớn nhất Tây Xuyên, sau khi Đại Trần dời đô liền cùng cùng dọn đến Giang Châu, sau khi tu chỉnh một phen càng thêm vẻ xa hoa hào nhoáng, chỉ riêng khu vực lầu hai cũng đã có đến hơn hai mươi nhã gian. Đoạn Lĩnh cũng đẩy ra một cánh cửa, liền thấy một gã quan viên đầu hói bụng bự đang ôm tiểu quan không ngừng hôn hít.

Đoạn Lĩnh không khỏi buồn cười, Vũ Độc vội vàng khoát khoát tay ý bảo không nên nhìn, lại mở một cửa sổ khác, còn ra hiệu cho Đoạn Lĩnh nhanh chóng nhìn sang phòng bên cạnh.

Bên trong mỗi cánh cửa sổ đều giống như một thế giới riêng biệt, nhân sinh bách thái tẫn tại nơi này. Đoạn Lĩnh vừa mở một cánh cửa sổ ra, nhất thời gương mặt đỏ bừng, chỉ thấy một nam tử vóc người cao lớn ôm lấy thân thể trắng nõn của thiếu niên, một chân thiếu niên bị đẩy lên cao, hai người hướng về phía một mặt gương lớn không ngừng giao hoan, mặt kính đem chỗ hai người tương liên phản chiếu đến thanh thanh sở sở, ngọc xử đảo hoa thủy, bạch dịch vương khắp nơi. Thiếu niên hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ, từ cổ xuống đến lòng ngực đều ửng lên một mảnh đỏ thẫm, thở dốc không ngừng.

Đoạn Lĩnh thiếu chút nữa đã thét lên, vội vàng khom người trốn xuống bậu cửa. Vũ Độc còn tưởng Đoạn Lĩnh đã phát hiện được cái gì, chạy đến liếc qua, nhất thời gương mặt tuấn tú đỏ bừng lập tức đóng cửa sổ lại, kéo Đoạn Lĩnh rời đi.

Trong đầu Đoạn Lĩnh tất cả đều là những hình ảnh vừa rồi, dưới chân có chút lảo đảo suýt nữa liền trượt xuống mái ngói. Vũ Độc ôm ngang hông y giữ lại, nhất thời cả hai đều có chút xấu hổ.

“Cẩn thận.” Vũ Độc nói.

“Cái kia…” Đoạn Lĩnh lấy lại bình tĩnh, cảm giác được vật kia của hắn ở dưới lớp vải chỉa vào chính mình liền thoáng tránh ra, trái tim ầm ầm nhảy loạn.

“Bên này.”

“À đúng rồi.” Vũ Độc lại mở ra một cánh cửa sổ, ý bảo Đoạn Lĩnh chờ ở bên ngoài.

Vừa nhìn thấy bóng người đang nằm ngủ trên giường Đoạn Lĩnh liền biết là Mục Khánh, nào có người đến Quần Phương các chỉ để ngủ? Liền vội vàng theo Vũ Độc tiến vào phòng trong, kéo chăn ra nhìn kỹ, quả nhiên là Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ và Mục Khánh đang sánh vai nằm cùng nhau.

Mục Khánh chỉ là ngủ say chứ không bị tổn thương gì, không biết là A Mộc Cổ sợ Vũ Độc trả thù hay do bản tính lương thiện, cư nhiên không dùng nghiêm hình bức cung Mục Khánh.

“Cứu sao?” Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, nhìn ở phân thượng bọn họ không động đến Mục Khánh, y cũng không muốn làm khó Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ.

“Muốn cứu người cũng không có giải dược.” Vũ Độc nói, “Đều giao cho Trịnh Ngạn rồi.”

Đoạn Lĩnh quay ra ngoài huýt sáo dài một tiếng, ý tứ chính là đã tìm được, bảo Thương Lưu Quân đến đón người. Không lâu sau Thương Lưu Quân liền chạy đến, nhìn thấy Mục Khánh nằm yên không nhúc nhích suýt nữa đã sợ đến làm rơi nửa cái mạng, vội vàng sờ soạng đối phương, lại rót trà đến đổ vào miệng Mục Khánh.

“Các ngươi mau xem xem là có chuyện gì?” Thương Lưu Quân nói.

Đoạn Lĩnh trả lời: “Không có việc gì, chỉ là hôn mê thôi.”

Không bao lâu sau, Mục Khánh quả nhiên tỉnh dậy, thở ra một hơi, nói: “Ai? Thương Lưu Quân?”

Mọi người: “…”

“Vương Sơn? Vũ Độc?” Mục Khánh lại nhìn quanh, nói, “Đây là đâu? Quần phương các sao? Các ngươi thế nào lại tới sớm như vậy?”

Đoạn Lĩnh hoàn toàn phục rồi, cả đám người lo lắng cho hắn hơn nửa buổi tối, Mục Khánh lại còn mơ màng không biết chuyện. Thương Lưu Quân lại để Vũ Độc tỉ mỉ kiểm tra một lần xem Mục Khánh có trúng độc hay không, sau khi xác định hoàn toàn bình thường liền ôm ngang hắn rời đi.

“Tự ta biết đi!” Mục Khánh giãy giụa nói, “Xuống đại sảnh uống rượu được không? Chờ một chút! Ta còn…”

Vũ Độc và Đoạn Lĩnh đỡ trán, Thương Lưu Quân cả giận quát: “Bị ngươi hù chết! Còn uống rượu cái gì! Đi đi đi! Về nhà cùng nhau chịu phạt đứng!”

“Có cửa kìa! Nhảy cửa sổ làm cái gì?” Mục Khánh bị Thương Lưu Quân vác ngang trên lưng, hai chân còn hoảng loạn giãy dụa.

Đoạn Lĩnh buồn cười không nhịn được, lại kéo chăn đắp kín lên người Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ rồi mớicùng Vũ Độc rời đi. Sau đó Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ sống hay chết liền phải nhìn bản lãnh của A Mộc Cổ rồi.

“Khoa cử thế nào?” Vũ Độc cho đến bây giờ mới có tâm trạng trò chuyện với Đoạn Lĩnh.

“Tạm được.” Đoạn Lĩnh cười nói, “Từ nay về sau cả người nhẹ nhàng.”

Mười năm gian khổ học tập đến nay kết thúc, kế tiếp nếu có thể thi đình liền được ra làm quan, nếu không thể thì chỉ đành tìm một đường khác để đi.

Vũ Độc hỏi: “Chuyện ngươi muốn ta đáp ứng là gì?”

Lúc hai người bước ra khỏi phòng, đèn hoa rực rỡ lấp lánh, Quần phương các oanh oanh yến yến, nhạc thanh nổi lên bốn phía. Đoạn Lĩnh trên mặt ửng hồng, nhớ tới tâm tư lúc sáng sớm rồi lại đột nhiên nghĩ đến hình ảnh vừa nãy nhìn thấy qua cửa sổ, thoáng cái mặt đã đỏ lên.

“Không… không có gì, về nhà thôi.” Đoạn Lĩnh vừa muốn xoay người, lại bị Vũ Độc kéo ngược.

“Đi.” Vũ Độc cười nói, “Uống rượu.”

“Này…” Đoạn Lĩnh liếm môi một cái. Vũ Độc còn chưa uống rượu nhưng mặt cũng đã đỏ, nghiêng đầu nhìn sang mấy gian phòng bên cạnh nói: “Hẳn phải còn vị trí.”

Trái tim Đoạn Lĩnh không ngừng nhảy nhót, Vũ Độc vỗ tay y ra hiệu cứ ở đây chờ, lại xuống lầu tìm tú bà đặt một nhã gian lầu hai. Đoạn Lĩnh nghĩ thầm chuyện này không tốt rồi! Chẳng lẽ là… Vũ Độc làm sao biết tâm sự của y chứ?

“Lầu hai không còn trống!” Vũ Độc hỏi tú bà xong thì ngẩng đầu nhìn Đoạn Lĩnh, gọi, “Xuống đây đi.”

Đoạn Lĩnh đỏ mặt bước nhanh xuống dưới, lúc đi qua cầu thang các cô nương đều nhìn y, còn có người bước lên lôi kéo, Đoạn Lĩnh một bên giơ tay chống đỡ một bên rảo bước chạy đi, xấu hổ đến cực điểm chạy xuống bên cạnh Vũ Độc. Lại có một quy công đi đến dẫn Đoạn Lĩnh và Vũ Độc vào chỗ, hỏi: “Hai vị gia mỗi người gọi một cô nương? Hay là muốn tìm đông vui?”

“Nghe mấy khúc nhạc thôi.” Vũ Độc nói, “Kéo một tấm bình phong đến, chúng ta chỉ nghe đàn, còn lại không cần an bày. Dọn lên mấy món điểm tâm, gia vẫn chưa dùng cơm tối.”

Đoạn Lĩnh chợt nhớ đến Quỳnh Hoa viện, nơi đó tựa hồ cũng là như thế này. Quy công liền vì hai người dọn án, kéo bình phong qua, lại dâng rượu và thức ăn, cũng không gọi cô nương đến bồi rượu. Đoạn Lĩnh liền cảm thấy tự tại hơn nhiều.

Vũ Độc mở bầu rượu ra ngửi, lại nói với quy công: “Đổi một bầu sạch sẽ.”

“Một lượng bạc một bầu.” Quy công đáp, “Gia, muốn đổi rượu phải trả tiền ngay.”

Vũ Độc nhìn quy công không nói lời nào.

Đoạn Lĩnh kéo kéo tay áo Vũ Độc chỉ cảm thấy buồn cười. Quy công bị ánh mắt tràn ngập sát khí của Vũ Độc chấn nhiếp, vội vàng cầm lấy bầu rượu rời đi, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.

“Cho mặt còn không biết xấu hổ.” Vũ Độc chế giễu.

Đoạn Lĩnh: “…”

Hai người ngồi đối diện, tiếng tỳ bà bên ngoài dừng lại, có mấy người khen ‘hảo’, lại có người cầm hoa lụa đến khen thưởng. Đoạn Lĩnh thăm dò nhìn ra ngoài muốn xem cô nương đánh đàn có bao nhiêu tư sắc, tỳ bà nương thấy Đoạn Lĩnh tuấn tú liền mỉm cười dịu dàng, chớp mắt với y, thu hồi tỳ bà lui xuống.

Vũ Độc: “…”

Đoạn Lĩnh nói: “Lần đầu tiên đến phòng lớn của Quần Phương các, còn thật thú vị.”

Vũ Độc nói: “Qua bên này ngồi, đừng nhìn ngó lung tung.”

Đoạn Lĩnh chỉ đành chạy đến ngồi sóng vai với Vũ Độc. Nếm thử một ít rượu lại gắp mấy món thức ăn và điểm tâm tầm thường nhấm nháp. Buổi trưa Đoạn Lĩnh chỉ ăn một chút đồ nguội, cả ngày hầu như chưa có gì lót bụng. Vũ Độc đẩy thức ăn về phía y nói: “Ăn đi”, Đoạn Lĩnh mới gấp thêm mấy đũa.

Vũ Độc lại không hề ăn thêm, chỉ chuyên tâm hầu hạ Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh nghĩ thầm không biết Trịnh Ngạn và Lang Tuấn Hiệp lúc này đã như thế nào. Đêm xuân tối lửa tắt đèn ở bờ sông hứng gió cũng không phải việc dễ chịu, hơn nữa trên lầu hai còn có một sứ giả Nguyên quốc trúng độc nằm chờ chết.

“Ngươi thế nào không ăn?” Đoạn Lĩnh thấy Vũ Độc không động đũa liền nâng chén lên, nói, “Nào, ta mời ngươi một chén.”

Vũ Độc dở khóc dở cười, thấy Đoạn Lĩnh vội vàng ăn uống cũng có chút đói, Vũ Độc nâng ly lên nhấp một hớp rượu, cũng bắt đầu lấp đầy bụng. Một lát sau cảm thấy khát nước cũng không cần rót rượu ra chén, trực tiếp nâng bầu lên dốc cạn.

“Có cần đến xem bọn người Trịnh Ngạn không?” Đoạn Lĩnh ăn uống no nê rốt cục cũng hỏi đến.

“Quản bọn họ làm gì.” Vũ Độc nói, “Còn uống?”

“Không uống.” Đoạn Lĩnh ợ dài một hơi, nói, “Uống nữa liền say.”

“Nếu say ta cõng ngươi trở về.” Vũ Độc nói, “Không có gì đáng ngại, hôm sinh thần của ngươi ta đã muốn mang ngươi đi uống rượu. Tốt xấu cũng đã trưởng thành rồi, cái gì cũng nên thử, tự nhiên cũng sẽ mang ngươi ra mở rộng tầm mắt.”

Đoạn Lĩnh đã có chút men say, liền chui vào trong lòng Vũ Độc.

Vũ Độc có chút bất an, nghiêng người lại nhấc tay, cuối cùng cũng ôm lấy Đoạn Lĩnh.

“Này.” Đoạn Lĩnh ghé vào tai Vũ Độc, “Vũ Độc, chúng ta lên lầu đi.”

“Lên lầu?” Vũ Độc vừa nghĩ nhất thời cũng hiểu ý Đoạn Lĩnh, gương mặt ửng hồng nói: “Trên, trên lầu… không tốt. Về… về nhà được không?”

Đoạn Lĩnh lại ghì chặt cánh tay Vũ Độc, vùi mặt vào hõm vai của hắn, một lát sau mới ngẩng đầu lên, trong mắt đều là men say, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Bên ngoài bóng người hoảng động, ngọn đèn xuyên thấu qua bình phong ánh thành đủ màu rực rỡ chiếu lên thân thể hai người. Tiếng tỳ bà lại cất lên, lần này là một khúc Dương quan tam điệp[1].

“Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần, khách xá thanh thanh liễu sắc thanh…”

“Thiếu gia thỉnh bên này.”

“Cư nhiên chọn ngồi ở đây.” Thanh âm của Thái Diêm cất lên, “Tiểu tử kia của Mục gia đâu?”

“Hẳn là đã tới từ sớm mới đúng.” Thanh âm của nam nhân đáp, “Thiếu gia thỉnh ngồi xuống trước.”

Thái Diêm cùng một gã văn sĩ bước qua bình phong, Đoạn Lĩnh là đang say, Vũ Độc cũng không hề phòng bị, bốn người vừa vặn đối mắt. Thái Diêm kinh ngạc nói: “Vũ khanh?”

Vũ Độc thu lại nụ cười, thậm chí cũng quên mất phải đứng dậy chào. Thái Diêm ngồi sau một cái án gần đó, lẩm bẩm nói: “Mục Khánh hẹn ta tối nay đến đây, nói có một hảo bằng hữu muốn dẫn kiến với ta. Không ngờ đến…”

Nói đến đây, Thái Diêm cũng đã lấy lại tinh thần nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh.

“… Là ngươi.” Sắc mặt của Thái Diêm nháy mắt trở nên trắng bệch, thấp giọng lẩm bẩm.

“Là ta.” Hơi men của Đoạn Lĩnh đã bay đi phân nửa, khoanh chân ngồi xuống, nhấc bầu lên châm tràn chén rượu, nói, “Điện hạ, ta kính người một chén.”

Thái Diêm cùng Đoạn Lĩnh lẳng lặng đối diện, bên ngoài bình phong truyền đến tiếng tỳ bà ráo riết cùng với giọng hát ngân dài văng vẳng: “Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất Dương Quan vô cố nhân…”

———————————–

1/ Dương Quan tam điệp: Hay còn gọi là ‘Vị Thành khúc – Tống Nguyên nhị sứ An Tây’, một bài thơ lừng danh của Vương Duy

Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần,

Khách xá thanh thanh liễu sắc tân.

Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,

Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.

Mượt mà rặng liễu xanh xanh

Bụi rơi buổi sớm Vị Thành mưa bay

Mời anh hãy cạn chén này

Dương Quan đi khỏi biết ai quen mình.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao