Quyển 2 – Chương 91: Nhà mới

Lý Diễn Thu tựa hồ cảm giác được cái gì, dừng ở bên mã xa trầm mặc chốc lát, sau đó nói: “Bôn Tiêu, đổi một chủ nhân mới ngươi có không nghe lời không?”

Bôn Tiêu phát từ trong mũi ra một loạt tiếng phì phì, Lý Diễn Thu giật dây cương một cái, quát: “Giá!”

Bôn Tiêu giật giật, một lát sau mới không tình nguyện xoay người dọc theo đường lớn chạy chậm vài bước. Tạ Hựu cùng Thái Diêm đều nở nụ cười.

“Hồi cung!” Lý Diễn Thu cất cao giọng ra lệnh, lại hướng về phía Vũ Độc nói: “Trẫm mang nó về cưỡi vài ngày, sau này sẽ trả lại cho ngươi, nhìn thương thế của ngươi như vậy hiện tại cũng không thể cưỡi ngựa.”

Vũ Độc gật đầu, Tạ Hựu lại trêu ghẹo: “Sẽ không phải là bị con ngựa ngoan cường này hất té đó chứ.”

Mọi người cười to, liên Lý Diễn Thu cũng nở nụ cười, Thái Diêm lại nói với Vũ Độc: “Dưỡng thương cho tốt.”

Lý Diễn Thu giục ngựa ly khai, Bôn Tiêu liền cất vó chạy tạo ra một trận gió thổi cho lá phong cuồn cuộn, Lý Diễn Thu cưỡi trên người nó xông thẳng vào phía trong hoàng cung, vạt áo choàng màu minh hoàng đón gió phi dương, cùng với cả bầu trời huyết sắc phong hoa ánh cùng một chỗ.

Vũ Độc nhìn theo bóng Lý Diễn Thu rời đi khuất dạng mới chuyển người lên xe.

“Xin lỗi.” Đoạn Lĩnh nói với Vũ Độc.

Vũ Độc còn đang suy tư, nghe được lời này thì có chút không giải thích nổi, hỏi: “Cái gì?”

Đoạn Lĩnh cảm thấy Tạ Hựu và Lý Diễn Thu đối đãi với Vũ Độc rất không khách khí, còn châm chọc khiêu khích, bình thường nếu y nghe được cũng sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu, huống chi Vũ Độc còn vì y mới bị một thân thương tích như vậy, xét đến cùng là Lý gia thiếu hắn. Vũ Độc hiểu được, đột nhiên cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói: “Có đáng gì đâu.”

Đoạn Lĩnh trăm triệu lần không ngờ đến Vũ Độc lại có thể trở nên rộng rãi như vậy, lúc trước Thương Lưu Quân chỉ trào phúng hắn vài câu hắn cũng đã giận dữ hết nửa ngày, hiện tại lại trưng ra bộ dạng hoàn toàn không sao cả.

Vũ Độc chống tay lên vách xe, nhìn phố xá bên ngoài phủ đầy lá vàng, Đoạn Lĩnh nhích người qua tựa vào vai hắn từ phía sau. Vũ Độc quay đầu lại hỏi: “Mới vừa rồi bệ hạ không nhìn thấy ngươi chứ?”

Đoạn Lĩnh lắc đầu, trong một giây ngắn ngủi vừa rồi y và Lý Diễn Thu quả thực đã đối diện, thế nhưng ánh mắt hai người vừa chạm liền dời đi, huống chi trong chốc lát ngắn ngủi đó giữa hai người còn cách một đạo màn trúc, Lý Diễn Thu khẳng định không nhận ra y.

“Tứ hoàng thúc là người thế nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Bệ hạ thể chất yếu đuối, thường xuyên sinh bệnh.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh, “Người suốt ngày bệnh tật, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút tính tình khó chịu.”

Trời thu thái dương vạn trượng, Lý Diễn Thu dừng ngựa bên ngoài điện Thái Hòa, gió chiều dào dạt, mấy đạo cờ xí đều phất phới tung bay.

“Ngô hoàng vạn tuế!” Hắc giáp quân mang theo khí thế bài sơn đảo hải tung hô, quỳ một chân trên đất.

Tạ Hựu cùng Thái Diêm chậm rãi bước tới, Lý Diễn Thu hơi ngơ ngẩn xuất thần, vừa rồi có một sát na y tựa hồ cảm nhận được thứ gì đó.

“Chúng khanh cực khổ rồi.” Lý Diễn Thu nói.

Hắc giáp quân tản ra như thủy triều, nhường lại một con đường để Lý Diễn Thu tiến nhập chánh điện. Hoàng cung Giang Đô kinh qua mấy độ phong vũ, hôm nay được dày công tu sửa, sự xa hoa còn muốn vượt hơn Tây Xuyên mấy lần, một gã thái giám tiến lên giúp Lý Diễn Thu cởi áo choàng xuống, Lý Diễn Thu tiếp tục dọc theo hành lang tiến bước.

Trịnh Ngạn, Lang Tuấn Hiệp đều đã đến, Lý Diễn Thu dạo qua Đông cung, trong ngoài đều liếc mắt một lần, Lang Tuấn Hiệp đang ngồi trên hành lang thổi địch, nhìn thấy Lý Diễn Thu đi ngang qua vẫn không đứng dậy hành lễ.

“Dọc theo hành trình cũng mệt mỏi rồi.” Lý Diễn Thu cũng không để ý tới Lang Tuấn Hiệp, chỉ nói với Thái Diêm, “Đi nghỉ đi.”

Thái Diêm vẫn đi theo phía sau y, nói: “Sáng sớm ngày mai là giờ lành, còn phải tế thiên, Hoàng thúc cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lý Diễn Thu đáp: “Nhà tuy đã dời đi thế nhưng thuốc vẫn không tránh được phải uống, Thái tử cứ an tâm.”

Thái Diêm liền cùng một đám tôi tớ Đông cung kính cẩn tiễn Lý Diễn Thu rời đi.

Trong Trường Thu cung, Mục Cẩm Chi đang ngồi trước gương kẻ mày, xiêm y son phấn đều đã được đưa đến, đang được đám cung nhân mở ra kiểm kê số lượng.

“Người nào lại trêu chọc bệ hạ?” Mục Cẩm Chi nhìn ảnh chiếu của Lý Diễn Thu trong gương, chân mày nhướn lên tủm tỉm hỏi.

“Không có người nào trêu chọc trẫm.” Lý Diễn Thu đứng ở sau lưng Mục Cẩm Chi đáp, “Hoàng hậu có hoả nhãn kim tinh, không ngờ cũng có lúc nhìn nhầm.”

Mục Cẩm Chi buông trâm gài tóc, thuận miệng nói: “Chuyện môn khách Thái tử ngày hôm nay đã phân phó xuống. Khoa thi tiếp theo vừa vặn dùng để chọn người, có thể nói Thái tử tự mình đi nhìn.”

Lý Diễn Thu nho nhã lễ độ nói: “Đã khiến Hoàng hậu phí tâm.”

Phu thê hai người vốn trò chuyện không hợp, Lý Diễn Thu chỉ nói xong nửa câu liền đi ra ngoài, Mục Cẩm Chi vẫn liếc theo bóng lưng của y trong tấm gương đồng.

Lý Diễn Thu trở về tẩm cung của mình, hướng mắt nhìn lên mảnh tinh không bên ngoài Tuyên Thất điện.

Trịnh Ngạn đang ngồi dưới hành lang bảo cung nhân mở rương, đi tìm rượu của mình.

“Trịnh Ngạn.” Lý Diễn Thu nhíu mày, “Ngươi thế nào còn ở chỗ này?”

“Thái tử ghét bỏ ta, bệ hạ.” Trịnh Ngạn tao nhã đúng mực nói, “Có Ô Lạc Hầu Mục ở đó, ta cũng không cần phải đi tìm sự xem thường. Hai bên không cần gặp gỡ chẳng phải là càng thêm vui vẻ hài lòng sao?”

“Ta vừa nhìn thấy Ô Lạc Hầu Mục trong lòng đã nổi lên một ngọn lửa vô danh.” Lý Diễn Thu cũng hòa hòa khí khí trò chuyện với Trịnh Ngạn, “Tứ đại thích khách, mỗi người dưa vẹo táo nứt khác nhau, hôm nay xem ra kẻ bất đắc ý nhất như Vũ Độc so với các ngươi còn đoan chính hơn. Ta vẫn luôn kỳ quái có phải hắn đã hạ độc gì cho các ngươi không? Một người hai người, hiện tại đều thay đổi thành bộ dáng như vậy.”

Lời này đem cả Trịnh Ngạn cũng mắng vào trong, hai huynh đệ Lý gia, một người phong mang tất lộ, một kẻ miên lý tàng châm, Trịnh Ngạn từ lâu đã thăm dò được tính tình của Lý Diễn Thu, biết lần này y thật sự đang nổi giận.

Trịnh Ngạn lập tức nói: “Bệ hạ thứ tội, thần liền lập tức trở về Đông cung.”

Sau khi Trịnh Ngạn rời đi, Lý Diễn Thu mới có thể thở dài ra một hơi.

“Bệ hạ, phải uống thuốc rồi.” Cung nữ dâng lên một chiếc bát ngọc, Lý Diễn Thu tiện tay tiếp nhận, uống cạn rồi vung lên ném thẳng ra ngoài viện. Bát ngọc lưu ly chạm đất phát ra một tiếng vang nhỏ, rơi đến nát bấy.

————————–

“Oa ——!” Cuối cùng Đoạn Lĩnh cũng đã về đến nhà mới.

Tướng phủ đã để riêng cho Vũ Độc và Đoạn Lĩnh một gian trạch viện, cung cách chẳng khác gì một tòa phủ đệ, so với mảnh sân vắng vẻ ở Tây Xuyên trước kia thì nơi này lớn hơn rất nhiều, tứ phòng lưỡng tiến, một mặt có bình phong, còn có hậu viện để cho bọn họ nuôi ngựa, lại tỉ mỉ an bày một tên quản sự, hai tôi tớ hầu hạ.

Trong viện còn có núi giả, có hồ nước, phía sau hồ nước có một mảnh trúc viên, ven hồ có mấy gốc đào, nước chảy từ trong ống tre gác trên tường viện róc rách không ngừng vào giữa hồ, nghe nói nước kia là được dẫn từ trong phủ Thừa tướng tới.

“Tướng gia thỉnh nhị vị sau khi trở về trước tiên ở đây.” Chủ kia sự nói, “Tắm rửa một chút cho bớt mệt mỏi, tối nay liền vì nhị vị bày tiệc tẩy trần.”

“Đều lui xuống đi, không cần các ngươi hầu hạ.”

Vũ Độc đứng tại tiền viện nói với quản sự kia, Đoạn Lĩnh lại vào trong phòng nhìn trái nhìn phải, nhà mới có bình phong phủ gấm hoa thêu hai mặt khiến y nhớ đến Quỳnh Hoa viện, ngay cả bày biện đều là sứ men xanh, còn có cả một gian thư phòng để y đọc sách.

Quản sự cẩn thận dìu Vũ Độc tiến vào.

“Dạ.” Gã tựa hồ đã lường trước sự phân phó vừa rồi của Vũ Độc, dìu người vào trong liền lui ra đứng chờ ngoài sân, trước sau không chịu rời đi.

Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút lại nói với quản sự: “Chỗ của Vũ gia có không ít cơ mật giang hồ lại nuôi chứa nhiều độc vật, chỉ sợ trong lúc vô tình khiến các ngươi ngộ thương. Vì vậy các ngươi không cần lưu lại trong viện, nếu chúng ta cần phân phó gì tự nhiên sẽ đến Tướng phủ truyền đạt. Đều trở về đi.”

Lúc này quản sự nọ mới gật đầu, khom lưng cáo từ với Đoạn Lĩnh và Vũ Độc.

Có những chuyện không có người ngoài mới có thể nói ra, bằng không bọn họ ngay cả chết thế nào cũng không biết.

“Còn có tiền!” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói, “Hai trăm lượng vàng đâu!”

Lúc ở tại Đồng Quan, Đoạn Lĩnh đã đem việc bảo tàng báo lại cho Mục Khoáng Đạt, cả tòa kim sơn như vậy cũng không biết đối phương sẽ xử lý như thế nào, nếu thật sự đem ra để dùng thì muốn mua cả một tòa thành vẫn còn dư dả, một chút ban thưởng như thế cũng không coi là cái gì.

Bất quá Đoạn Lĩnh vẫn là rất cao hứng, chí ít bọn họ không cần mỗi ngày đều ăn bánh nướng nữa.

Vũ Độc ngồi tại chỗ nói: “Muốn ăn cái gì, ta ra ngoài mua về.”

Đoạn Lĩnh nói: “Ngươi ngồi yên, đừng cử động nhiều.”

Đoạn Lĩnh ôm chăn đến bảo Vũ Độc dịch vào, lại thả thêm một cái gối đầu trên giường hắn. Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, nói: “Ngươi ngủ trong phòng này cũng đúng, ta sẽ ngủ dưới giường xem chừng cho ngươi.”

“Không sợ nửa đêm ta xuống giường uống nước, một cước giết chết ngươi sao?” Đoạn Lĩnh cười nói.

Vũ Độc nhớ đến lời này mấy tháng trước chính mình đã nói, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, hai người đều mỉm cười thả lỏng.

Vũ Độc nói: “Để ta làm đi.”

“Ngươi phải nghe lời của ta, biết không?” Đoạn Lĩnh nghiêm túc nói.

“Được rồi, được rồi.” Vũ Độc đáp, “Dù sao cũng phải cho ta chút chuyện để làm chứ, ta bị thương không phải tàn phế.”

Vũ Độc được Đoạn Lĩnh chiếu cố thực sự cảm thấy bất an, cái này không liên quan đến thân phận của Đoạn Lĩnh, chỉ vì hắn đã lớn như vậy, cho đến bây giờ cũng chưa từng có người đối với hắn tốt đến thế.

“Vậy ngươi tắm rửa đi.” Đoạn Lĩnh nói với Vũ Độc.

Vũ Độc giơ tay lên ngửi ngửi ống tay áo của mình, vẻ mặt đỏ bừng, Đoạn Lĩnh lại ra ngoài sai người đem nước tắm vào.

Bọn tôi tớ khinh một thùng gỗ lớn đến đặt ở phòng ngách, sau đó nhanh chóng pha từng thùng nước nóng lạnh vào đến nhiệt độ thích hợp.

“Tự ta tắm được rồi.” Vũ Độc liền nói.

“Nhanh cởi áo.” Đoạn Lĩnh cứng rắn quyết định, cầm theo y phục Vũ Độc vừa thay ra bước đến hậu viện, ném vào trong chậu đổ nước ngâm, lại về phòng tìm y phục sạch. Lần này Mục Khoáng Đạt đưa người có khả năng đến, vị quản sự vừa rồi làm việc cực kỳ cẩn thận thỏa đáng, lúc nãy cư nhiên quên mất nên ban thưởng.

Không bao lâu sau, Đoạn Lĩnh liền mang theo y phục sạch đến, xắn tay áo lên giúp Vũ Độc tắm rửa. Trên tay Vũ Độc còn đang quấn băng không thể chạm nước, hắn đang dùng một tay chà xát cơ thể thì thấy Đoạn Lĩnh bước vào, gương mặt tuấn tủ đột nhiên đỏ đến tận cổ.

Đoạn Lĩnh đè Vũ Độc xuống giúp hắn tắm rửa toàn thân, từ đêm hôm đó bị thương đến giờ Vũ Độc vẫn không chạm nước, lúc này hắn nhàn nhã đặt tay trái lên mép thùng tắm lộ ra bắp thịt cường tráng, hưởng thụ Đoạn Lĩnh xoa bóp.

“Đừng xuống sâu quá.” Vũ Độc nói, “Đừng, đừng, đừng, đừng xoa xuống dưới nữa!”

Thùng tắm quá lớn, Đoạn Lĩnh cũng đã vươn cả nửa người vào rồi, Vũ Độc cảm giác được người kia thực sự là đang nghiêm túc giúp mình tắm rửa, thế nhưng bàn tay mềm mại kia không ngừng sờ đến sờ lui… hắn đã sắp không chịu nổi rồi.

Đoạn Lĩnh nói: “Nâng chân lên một chút.”

Vũ Độc đột nhiên cảm giác được Đoạn Lĩnh rất thú vị, tâm tư đùa giỡn chợt nổi lên, một tay ôm lấy Đoạn Lĩnh kéo vào trong thùng. Chỉ nghe ‘Đùng’ một tiếng, xung quanh thùng tắm đều bị nước văng đến ướt sũng.

Đoạn Lĩnh cả giận nói: “Ngươi!”

Cả người Đoạn Lĩnh ướt đẫm, mặt của Vũ Độc lại đỏ lên, cười nói: “Ngươi cũng tắm thôi, ta không tắm nữa.”

Đoạn Lĩnh nói: “Trên người ngươi có vết thương, đừng làm càn.”

Đoạn Lĩnh cởi bộ y phục ướt đẫm của mình ra, cả người xích lõa cưỡi trên đùi Vũ Độc, đột nhiên trong lòng y dâng lên một cỗ tư vị không rõ. Trước đây, mỗi khi da thịt thân cận với Vũ Độc y cũng chưa từng cảm nhận giống như bây giờ.

Mặt của Đoạn Lĩnh cũng đỏ lên, phảng phất như trở về đêm đó khi vừa đến Thượng kinh vô tình nhìn thấy thân thể của Lang Tuấn Hiệp qua khe cửa. Nhưng khi đối phương đổi thành Vũ Độc, nhịp tim của y lại còn kịch liệt hơn, tựa hồ như có cái gì cực kỳ mới mẻ, tư vị kích thích vẫn trốn sau một lớp sa mỏng, tùy thời chờ y vén lên nhìn rõ.

“Tại sao không nói chuyện?” Vũ Độc thật ra đã phục hồi tinh thần lại, một tay lười biếng gác lên mép thùng, tay kia vỗ vỗ bờ vai trắng nõn của Đoạn Lĩnh, kỳ quái nhìn y.

“Không… không có.” Đoạn Lĩnh khẩn trương nói.

Một khắc nọ, Vũ Độc giống như cũng cảm nhận được cái gì, ánh mắt lập tức mang theo tiếu ý.

Đoạn Lĩnh “Ừ” một tiếng, vùi đầu dùng khăn vài giúp Vũ Độc chà ngực.

Phía ngoài truyền đến tiếng bước chân, động tác của hai người đồng thời cứng lại.

“Này, huynh đài, ngươi có phải còn thiếu ta một chén rượu hay không.” Thanh âm lười biếng của Trịnh Ngạn vọng vào.

Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ, y chưa từng gặp qua Trịnh Ngạn, còn tưởng là người của phủ thừa tướng xông vào viện, Vũ Độc dùng một tay ôm ngang hông Đoạn Lĩnh, kéo y vào lồng ngực.

Bước chân Trịnh Ngạn rảo đều, lúc hắn mở cửa phòng ngách ra thì Vũ Độc đã ôm được cả thân hình trần trụi của Đoạn Lĩnh để y nằm trước người mình, gương mặt thì chôn vào hõm vai.

Khi Trịnh Ngạn nhìn đến chỉ thấy Vũ Độc đang ôm một thiếu niên, hai người cùng tắm.

“Trịnh Ngạn! Ngươi đến cùng có mắt hay không!” Vũ Độc không nhịn được nói, “Cút ra ngoài cho ta!”

Trịnh Ngạn cười ha hả, vội vàng đóng cửa lại, nói: “Ngươi cứ tiếp tục, không trách ta được, không trách được mà. Thật sự là không ngờ đến.”

Vũ Độc đáp: “Chờ ở bên ngoài, ít nói nhảm.”

Tiếng chân của Trịnh Ngạn xa dần, lúc này Đoạn Lĩnh mới ngẩng đầu lên, vừa rồi khi thân thể xích lõa của y và Vũ Độc dây dưa cùng nhau thì liền cảm giác được trái tim cả hai đều cùng đập loạn, mà cái vật kia của đôi bên cũng trướng đến mức dựng thẳng cả lên.

Hai người đối mặt thở dốc, Vũ Độc làm một tư thế tay ý bảo tiếp tục tắm rửa. Đoạn Lĩnh nuốt nước bọt, tiếp tục giúp Vũ Độc chà xát thân thể.

“Được rồi.” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói, bước nhanh đi ra, thiếu chút nữa đã trượt chân ngã nhoài.

“Cẩn thận.” Vũ Độc vội vàng vươn tay ôm ngang eo Đoạn Lĩnh giúp y đứng thẳng. Đoạn Lĩnh nhanh chóng mặc quần áo vào, đợi sắc đỏ trên mặt rút đi mới dìu Vũ Độc ra ngoài, giúp hắn lau người, đợi khi lau đến thân dưới, mảnh khăn chạm vào vật hùng tráng dựng thẳng nọ, mặt của cả hai lại đỏ lên.

Vũ Độc mặc ngoại bào vào đã có thể tự mình bước đi, chỉ là có chút lảo đảo, dưới chân xỏ guốc gỗ, từng bước từng bước tập tễnh bước qua hành lang, lướt ngang Trịnh Ngạn vào trong chủ phòng.

“Nhanh như vậy?” Trịnh Ngạn nói, “Sẽ không phải bị ta làm sợ đến bắn ra chứ.”

Vũ Độc mắng Trịnh Ngạn một câu thô tục, Đoạn Lĩnh ở trong phòng ngách lại càng hoảng hốt, đây là lần đầu tiên y nghe Vũ Độc mắng tục. Chỉ lát sau lại vang lên một trận thanh âm guốc gỗ, Vũ Độc chậm rãi gõ gõ cửa phòng, đưa cho Đoạn Lĩnh một bộ quần áo sạch, bảo y mặc vào.

Đợi Đoạn Lĩnh thu thập xong, Vũ Độc mới gọi tôi tớ vào khênh thùng tắm đi, tóc của hắn vẫn còn ướt sũng, bên ngoài chỉ bọc một lớp ngoại bào, chân trần tựa vào tháp. Lúc này mới bắt đầu chiêu đãi Trịnh Ngạn.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao