Quyển 2 – Chương 40: Bôn ba

Đó là một nhà nông đi ngang qua, thấy Đoạn Lĩnh nằm trên đường như vậy mới dừng lại xem xét, Đoạn Lĩnh nắm chặt chủy thủ trong tay, chỉ cần đối phương có cử động gì liền nhào đến chấm dứt sinh mệnh của gã. Cũng may, sau khi đối phương phát hiện Đoạn Lĩnh là người Hán cũng không tỏ ra quá nghi hoặc, chỉ ra dấu bảo y ngồi lên xe bò của mình, lại treo đèn lên xe, tiếp tục chạy đi.

Đoạn Lĩnh nằm trên đống cỏ khô, mấy ngày liên tục chạy trốn trối chết đã hao tổn hết tất cả khí lực của y, giờ đây khi vừa được ngã lưng lên đống cỏ khô liền ngủ thật say. Cũng không biết bọn họ đã chạy đi bao nhiêu dặm đường, đến lúc trời sáng, Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy mình đang ôm lấy một cỗ thân thể ấm áp.

Đầu lưỡi của con chó nọ không ngừng liếm tới liếm lui trên mặt y, Đoạn Lĩnh lập tức tỉnh lại, bàn tay theo bản năng nắm chặt chủy thủ, con chó lớn kia lại còn rất thức thời, dùng mũi ủi ủi chủy thủ về phía y. Đoạn Lĩnh thấy vậy chỉ có thể dở khóc dở cười sờ sờ con chó lớn.

Đồng ruộng bát ngát đến tận chân trời, cuối thu khí trời sảng khoái, người nhà nông tối hôm qua phát hiện Đoạn Lĩnh đang ngồi bên đường nói chuyện phiếm với người khác, phía cuối con đường là một thôn xóm vang lên tiếng gà chó ồn ã yên bình.

Đoạn Lĩnh xuống xe, cúi đầu thật sâu đa tạ người cứu mình, đối phương lại ‘Ai ai’ vài tiếng gọi y, đưa đến một cái túi nhỏ, bên trong còn có mấy khối bánh.

Đoạn Lĩnh lang thôn hổ yết ăn bánh, vừa ăn vừa đi, lúc khát liền uống chút nước suối. Khí trời dần dần lạnh xuống, y thừa dịp hôm nay nắng đẹp ấm áp, cởi sạch quần áo nhảy xuống suối tắm rửa, lúc đang ngồi trên mỏm đá gội đầu, vô tình Đoạn Lĩnh nhìn thấy ảnh ngược của mình phản chiếu dưới nước, cơ thể trần trụi rắn chắc, gương mặt từ lâu đã không còn nét non nớt của hài đồng mà đã đổi thành thiếu niên tuấn lãng.

Ta đã trưởng thành —— Đoạn Lĩnh nghĩ thầm.

Sang năm y đã mười lăm tuổi, so với lúc còn ở Nhữ Nam thì cao hơn rất nhiều, bắp tay cũng tráng kiện hơn, bởi vì thường giương cung bắn tên nên bờ vai cũng trở nên rộng lớn, phần ngực lờ mờ có thể nhìn ra được đường viền của các bắp cơ. Đoạn Lĩnh nhìn thân thể kiện mỹ phản chiếu trong nước suối, cảm thấy có chút không quá chân thực.

Y giặt sạch quần áo, đợi hơi ráo rồi mặt vào, đem túi vải khoác lên lưng, lại huýt dài một tiếng, bi thương mà cô độc tiếp tục đi về phía trước.

Đến khi chiếc lá cuối cùng trên cành rụng xuống thì mùa đông cũng tới, Đoạn Lĩnh vẫn còn đạp trên con đường đi về phía Ngọc Bích quan.

Bên ngoài Ngọc Bích quan đều là dân chạy nạn, y xen lẫn trong đám người, nghe đủ tiếng nói của Liêu, Hán, Tiên Ti, Đảng Hạng… khẩu âm khắp nơi trộn lẫn cùng một chỗ. Mọi người có kẻ dẫn theo gia quyến, có người thê nhi ly tán, côi cút phiêu linh, người khóc vẫn khóc, người kể lể vẫn kể lể, chậm rãi xuôi nam.

Y đi trong đám đông, liếc nhìn lại dòng người cuồn cuộn, chừng ba bốn mươi vạn người, chẳng biết nơi nào mới là điểm kết thúc.

Ngọc Bích quan không cho đi qua, dân chạy nạn chỉ có thể men theo Tướng Quân lĩnh qua biên giới. Có người bị Nguyên quân bắn chết, có người bị té xuống vách núi tan xương nát thịt, quần áo và hành trang của đống thi thể ven đường đều bị lột xuống trơ trọi. Dọc theo đường đi Đoạn Lĩnh đã quen nhìn thấy tử vong, thế nhưng lúc gặp cảnh tượng này vẫn không nhịn được mà rơi lệ.

May mắn là, trước khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Ngọc Bích quan rốt cục cũng mở cửa, dân chạy nạn vui đến kinh thiên động địa, tràn vào Trung Nguyên.

Chỉ là Đoạn Lĩnh vào trong Ngọc Bích quan, nhìn thấy ngã ba đường trước mặt, nhất thời không biết đi về hướng nào.

“Xin hỏi một chút.” Đoạn Lĩnh cao giọng, “Đi Tây Xuyên phải theo đường nào?”

“Tây Xuyên?” Có người đáp, “Rất xa nha…”

Một câu vẫn chưa nói xong, phía sau đã có người lên tiếng giục giã, đem Đoạn Lĩnh cùng người đáp lời phân ra. Đoạn Lĩnh chỉ có thể liên tục hỏi xem đường nào đi đến Tây Xuyên. Lại có người hỏi: “Ngươi đi Tây Xuyên làm gì?”

“Tìm Cha ta!” Đoạn Lĩnh lách người né tránh một nam nhân thoạt nhìn đã chết lặng, hướng về phía người ở ngoài năm bước đang nói chuyện với mình.

“Tây Xuyên, tự nhiên là dọc theo phía tây mà đi!” Người nọ đáp.

Vì vậy Đoạn Lĩnh lại rẽ về một con đường khác. Thế nhưng bước chân của y cũng không thể nhanh hơn phong tuyết, càng đi càng lạnh, mùa đông quan nội đã ùa tới.

Từ lúc Đoạn Lĩnh rời khỏi Tiên Ti sơn liền một đường quần áo tả tơi chẳng khác gì một gã ăn mày, ven đường cướp được mấy bộ quần áo lành lặn liền mặc vào trên người, không quản rộng chật, tóc tai rối loạn, bàn chân đều là vết thương rỉ máu.

Đợi đến khi đến được Tây Xuyên, có lẽ cha cũng không nhận ra được mình nữa rồi, Đoạn Lĩnh âm thầm tự giễu.

Người lần y nhìn thấy binh mã Nam Trần đi qua, đột nhiên có loại xung động muốn tiến lên ngăn ngựa, nói ‘Ta là Thái tử của các ngươi, mau đưa ta đi Tây Xuyên.’

Thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ một chút, vừa ngẫm cũng biết, những người khác nghe vậy đều chỉ coi y thành một người điên. Đoạn Lĩnh chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi vào Lạc Nhạn thành thì đã thật sự không thể đi nổi nữa.

Nếu cứ đi tiếp như vậy, y chỉ có thể bị chết cóng trên đường mà thôi.

Cả phương bắc đều chìm trong mùa đông, Đoạn Lĩnh phải tìm một nơi trong Lạc Nhạn thành tránh rét.

Trận tuyết lớn đầu tiên phủ xuống không hề báo trước, hoa tuyết lả tả dịu dàng ôm trọn lấy đại địa, chỉ trong một đêm đã biến cả thiên hạ thành tường băng thềm ngọc. Trong ngôi miếu đổ nát, đầu đường cuối ngõ đều là lưu dân trốn tránh chiến loạn, may mà Đoạn Lĩnh đã sớm chen được một vị trí trong ngôi miếu đổ, dựa vào bức tường cản được nửa phần gió tuyết kia, bảo vệ một cái mạng nhỏ của mình.

Cảm giác đã từng rất quen thuộc lần thứ hai kéo tới, đói quá, thật lạnh, đau đớn… những ký ức đã khắc sâu lúc thiếu thời đang không ngừng gặm nhấm linh hồn của y. Cơn đói giống như một đầu sói tham lam, không ngừng nhấm nuốt ngũ tạng lục phủ, chẳng chút lưu tình cuộn bọn chúng lại thành một đoàn; giá rét tựa như đôi tay xương xẩu, càng không ngừng vuốt ve cơ thể chỉ có một tầng vải thô bọc lại của Đoạn Lĩnh, cơn lạnh ùa đến như kim châm vào da thịt, cảm giác tê dại lướt qua toàn thân. Từng trận dằn vặt này khiến cả cơ thể của y đều bị tôi luyện tàn bạo, trở nên dày dạn đau thương.

Đoạn Lĩnh vòng tay ôm lấy cơ thể của mình, cuộn lại thành một đoàn, run rẩy từ cái lỗ nhỏ trên tường ngắm nhìn bên ngoài, nhìn ngọn đèn ấm áp trong những ngôi nhà và đại tuyết bay lả tả, mỗi một nơi tuyết hạ xuống đều phủ lấp tất cả, phủ trùm người sống cũng lấp đi xác người đã chết, tạo thành một sợi chỉ bạc xỏ xuyên ngàn dặm không gian, vạn năm thời gian.

Sau lưng Đoạn Lĩnh chính là một bức tượng Bồ Tát cổ xưa đã tróc hết nước sơn, Bồ Tát hiền hòa tay nhón niêm hoa, mắt khép từ bi, môi cười khuynh thành, thế nhưng tượng đá dẫu sao cũng chỉ là tượng đá, nhìn lâu liền thấy được một cỗ bi thương rét lạnh sâu đến tận linh hồn.

Một đêm này, trước mắt Bồ Tát, trong Lạc Nhạn thành, có hơn một nghìn bốn trăm lưu dân chết rét.

Sáng sớm hôm sau, Đoạn Lĩnh lảo đảo đứng lên chạy ra khỏi miếu nát, những người tạm thời trú lại nơi này, đã có hơn một nửa người ngừng hô hấp.

Y phải lập tức chạy ra thị tứ tìm một công việc nuôi thân, bằng không chỉ cần qua một đêm nữa, ngay cả y cũng sẽ chết ở nơi này rồi. Trên phố chợ kẻ đến người đi, ai cũng kéo chặt vạt áo, Đoạn Lĩnh đứng ở trong tuyết, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn mỗi một người đến quan sát mình, đã cóng đến vô pháp mở miệng.

“Bán mình sao?” Có người hỏi y.

“Chỉ bán sức, không bán thân.” Đoạn Lĩnh run rẩy đáp.

Mấy tên du côn chỉ cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ vào má của y muốn y há miệng, kiểm tra hàm răng xem có chỉnh tề hay không, còn bảo y đi vài bước. Đoạn Lĩnh vừa mới cố gắng bước đi, ánh mắt của bọn họ đã bị một trò thú vị khác thu hút mất.

Đoạn Lĩnh do dự có nên đem cầm chủy thủ của mình đi, hay trực tiếp dùng nó kề vào sau lưng người khác cướp lấy ít tiền, cho dù là giật một nắm tiền trên sạp hàng nào đó bỏ chạy, nói không chừng còn có thể cứu cấp một lần. Tất cả đất đai trên thiên hạ này, tất cả tiền bạc lưu thông trên thế gian theo lý mà nói đều là của y, thế nhưng y thủy chung cũng không làm như vậy.

“Ta không có trộm tiền! Ta không có trộm tiền của phu nhân!”[1]

Câu nói kia một mực vang vọng trong đầu của y, cho đến hoàng hôn thì, từ một phía bỗng có tiếng động lớn vang vọng đến đây, có người hô: “Đến sưởi ấm nha!”

Lúc này quầy hàng trong chợ đều đã dọn dẹp, Đoạn Lĩnh liền theo dòng người chạy đi, hóa ra trong một con hẻm có căn nhà bị cháy, còn có không ít người vây ở bên ngoài sưởi ấm. Đoạn Lĩnh nghe thấy bên trong có tiếng trẻ con kêu khóc nỉ non, vội vàng vốc lên một nắm tuyết cho vào vạt áo, đắp lên trên mặt, vọt người vào trong.

“Là hài tử của ai?!” Đoạn Lĩnh sau khi thoát khỏi đám cháy, ôm chặt đứa bé sốt ruột hỏi.

Không có người trả lời, Đoạn Lĩnh hỏi khắp chung quanh cũng không có ai lên tiếng.

Y xông vào bên trong đám cháy cứu được một đứa trẻ sơ sinh, thế nhưng lại không có ai nhận, đây là cái đạo lý gì? Quan binh đã đến, chỉ là thế lữa đã mãnh liệt, bọn họ cũng không có cách gì dập tắt, chỉ có thể nhìn căn nhà chậm rãi cháy trụi, mà Đoạn Lĩnh cũng chỉ đành ôm lấy đứa bé, vẻ mặt chết lặng ngồi bệt xuống trước cửa một dược đường.

Cha, con lạnh quá, con đã sắp chết rồi…

Đoạn Lĩnh mơ màng nghĩ ngợi, mà tiếng khóc của đứa trẻ trong lòng cũng từ từ thấp xuống, không biết là do mệt nhọc hay đã không còn chống đỡ nổi nữa. Đoạn Lĩnh nhẹ nhàng vỗ vỗ nó mấy cái, đứa trẻ phảng phất như thấy có hy vọng, lại một lần nữa cất lên tiếng khóc khản đặc của mình gào to một phen.

Bất chợt cửa của dược đường mở ra.

“Ôi, đây là có chuyện gì?” Chưởng quỹ của dược đường nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì cảm thán, lại nói, “Vào đi”

Đoạn Lĩnh run rẩy bò vào, một khắc kia, y thật sự cảm thấy như được hồi sinh. Đoạn Lĩnh tựa vào bếp lò cuộn người ngủ một giấc, tiểu nhị của dược đường vừa từ chức về quê, chưởng quỹ phải tự mình phối dược, sắc thuốc, chưng đan, nấu cao da chó, viết đơn thuốc, chuẩn bị gửi cho các hộ phú quý trong thành. Đoạn Lĩnh ngồi trong một góc, đói đến hai mắt tối đen, đến khuya chưởng quỹ lại mua về hai cân rượu, tự rót tự uống, thuận tay ném cho y hai khối bánh, Đoạn Lĩnh liền bẻ vụn mớm cho đứa bé kia một ít.

“Là trộm từ nơi nào?” Chưởng quỹ liếc mắt nhìn y.

Đoạn Lĩnh đáp: “Cứu được từ trong hỏa hoạn.”

“Quá đáng thương rồi.” Chưởng quỹ nói, “Cho lão đi, lão cũng đang muốn ra ngoài nhận một đứa.”

Bản thân Đoạn Lĩnh cũng không thể tự lo được cho mình, huống chi còn phải cưu mang một đứa trẻ, ở thế đạo này, có thể sống sót đã là không sai. Vì vậy vị chưởng quỹ và phu nhân không thể sinh con kia liền nhận nuôi đứa bé, mà Đoạn Lĩnh lại trải một tấm chăn xuống kề bên quầy thuốc, trở thành người làm tạm thời trong dược đường.

Phần lớn lưu dân khác vào thành đại thể cũng không có bản lĩnh gì, muốn sống sót chỉ có thể trộm vặt qua ngày, thế nhưng tay chân của Đoạn Lĩnh lại hết sức sạch sẽ lưu loát, có thể nhận được dược liệu, còn biết viết chữ, lúc chép phương thuốc thì nét chữ kia rõ ràng đoan chính, lúc phối dược cũng không có sai lầm, thế nên chưởng quỹ cũng vui lòng thu lưu y. Chỉ là chưởng quỹ vẫn sợ quan phủ phát hiện lão thu nhận lưu dân, chỉ để Đoạn Lĩnh trốn trong một căn phòng tối, khắp phòng đều là dược liệu, không ngừng sắc thuốc, phơi thuốc, giã thuốc, phối dược, mỗi bữa sẽ có thức ăn đưa đến. Phu nhân của chưởng quỷ thỉnh thoảng cũng sẽ ôm hài nhi đến đây thăm y, còn có thể cho y vài đồng tiền.

Chưởng quỹ đối với biểu hiện của Đoạn Lĩnh rất là thỏa mãn, quyết định để y lưu lại, một lần lưu lại này chính là kéo dài ba tháng.

Thời gian rét lạnh nhất của mùa đông cuối cùng cũng vượt qua được, Đoạn Lĩnh gom góp mấy tấm áo bông chưởng quỹ không cần nữa để mặc, vừa ấm lại không cần dùng tiền, rất tốt, còn có thể để dành được một ít lộ phí, rốt cục có thể đi Tây Xuyên rồi.

Đoạn Lĩnh hỏi đường, nghe nói muốn đến Tây Xuyên còn hơn nửa tháng lộ trình, y lại không có giấy hộ tịch, có thể sẽ không vào thành được. Tthế nhưng lo lắng làm gì, đến nơi rồi tính, chẳng lẽ y đã đến được dưới thành còn sợ không vào được?

Lúc tuyết bắt đầu tan Đoạn Lĩnh liền thu thập tất cả gia sản của mình, nhìn qua một chút đứa trẻ vẫn thích gào khóc suốt ngày kia, sờ sờ đầu bé một tý, lại xoay người đóng cửa dược đường. Y để lại phong thư cáo biệt, trên lưng đeo một gói hành trang nhỏ, tiếp tục hành trình về nhà.

Mùa xuân dần đến, Lạc Nhạn thành phảng phất chỉ giống như một trang không chút quan trọng trong cuộc đời của Đoạn Lĩnh, y dọc theo quan đạo mà đi, sau nửa tháng đã tới được Giang Châu.

Đây là Giang Châu mà phụ thân từng nói, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm.

Nơi này thật sự phồn hoa như trong lời kể của Lý Tiệm Hồng, thế nhưng lại không có hoa đào, chắc là thời gian còn chưa đến.

Đoạn Lĩnh tìm người hỏi thăm, phương ngôn Giang Châu y nghe không hiểu lắm, thế nhưng cũng có người đáp ứng đưa y đi Tây Xuyên, chỉ là người ta thật ra cảm thấy bộ dạng hồ đồ của y rất thú vị nên mới lên tiếng trêu đùa, sau đó y còn bị lừa mất một chút tiền trên tay. May mắn là, rốt cục y cũng tìm được một bến thuyền ở ngoại ô Giang Châu, chỉ cần thanh toán một trăm hai mươi đồng tiền liền có thể lên thuyền, lại còn có thể cùng người chèo thuyền ngã ra sàn nghỉ ngơi, sinh hoạt. Cứ thế, Đoạn Lĩnh ngồi thuyền ngược dòng đi Tây Xuyên, vừa đến phía nam không khí liền ấm áp hơn hẳn, ánh mặt trời cũng càng thêm rực rỡ, Đoạn Lĩnh thả lỏng ngồi ở mũi thuyền, không ngừng tán gẫu.

Hai bên bờ sông núi xanh như mực, khiến y nhớ đến cái đêm Lang Tuấn Hiệp đưa mình rời khỏi Nhữ Nam.

Đã đến Tây Xuyên rồi.

Nhìn Văn Chung sơn, dòng Hán thủy, thành Tây Xuyên, đây đều là những nơi Lý Tiệm Hồng từng nhắc với y.

Tất cả phảng phất như vô cùng quen thuộc lại cực kỳ xa lạ, Đoạn Lĩnh đứng trên quan đạo ngửa mặt đón một cơn gió ấm thổi đến, hai bên đường lúa mạch xanh mượt, đã bắt đầu vào vụ xuân.

Hôm nay, cách cái ngày y hoảng loạn trốn khỏi Thượng kinh, đã vừa đúng nửa năm.

———————

1/ Nhắc cho bạn nào nhỡ quên, ở chương 1 Đoạn Lĩnh từng bị đánh và nhốt vào phòng củi vì chịu hàm oan trộm đồ của phu nhân Đường gia.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao