Quyển 2 – Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung – Hộ tống

Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung

Kim cổ bắc mang sơn hạ lộ, hoàng trần lão tẫn anh hùng. Nhân sinh trường hận thủy trường đông. U hoài thùy cộng ngữ, viễn mục tống quy hồng.

(Xưa nay dưới chân Bắc Mang sơn, bụi trần già cỗi tẫn anh hùng. Nhân sinh trường hận như nước vẫn mãi chảy về đông. Nỗi u hoài ai người cùng hiểu, chỉ đành dõi mắt xa xăm theo cánh hồng nhạn.)

Cái thế công danh tương để dụng, tòng tiền thác oán thiên công. Hạo ca nhất khúc tửu thiên chung. Nam nhi hành xử thị, vị yếu luận cùng thông.

(Công danh cái thế mang ra dùng, trước giờ thế gian có bao nhiêu oan khuất đều phải trách ông trời. Hát một khúc ca hào hùng dốc cạn nghìn chén rượu. Nam nhi làm việc nào phải giải thích với ai.)

—————————-

Diễn giải của Editor:

Bắc Mang sơn là một địa danh nổi tiếng chuyên chôn cất các vương hầu. Câu đầu tiên ẩn ý nói về Lý Tiệm Hồng, dù là vương hầu, là hào kiệt, đến khi bụi trần đọng lại cũng chỉ còn một nắm mồ dưới chân núi Bắc Mang. Nhân sinh có bao nhiêu oán hận, bao nhiêu chí hướng kỳ vọng chưa được hoàn thành cũng sẽ như dòng nước chảy về đông, không níu kéo được, không quay lại được. Nỗi lòng này liệu có ai là người thấu tỏ để trò chuyện cùng ta, thôi đành chỉ dùng ánh mắt xa xăm dõi theo cánh hồng nhạn. Chữ ‘hồng’ trong Lý Tiệm Hồng cũng là hồng trong ‘Hồng nhạn’.

Câu thứ hai là luận về Lang Tuấn Hiệp và Vũ Độc, có thể nói là luận về thích khách nói chung. Công danh cả đời bọn họ đều chỉ là những thứ được sắp đặt bày bố, là mưu toan vô nghĩa, trên đời có bao nhiêu trớ trêu, những việc bọn họ không muốn nhưng bất đắc dĩ phải làm đều là lỗi của ông trời, là ông trời muốn bọn họ hết lần này đến lần khác đều mang tiếng bất nghĩa. Thế nhưng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, hát một khúc ca uống nghìn chén rượu, chuyện bọn họ đã làm chỉ cần không thẹn với lòng cũng không cần giải thích với người nào.

***

Mùng bảy tháng bảy, Thượng kinh thất thủ, quân Nguyên tàn sát gần mười vạn hộ.

Mùng bảy tháng bảy, viện binh Trần, Liêu cùng quân Nguyên kịch liệt giao tranh trong thành Thượng kinh, viện binh bị đại quân của Oa Khoát Đài luân phiên trùng kích, lại thất lạc chủ soái phải tạm thời thu quân. Thế nhưng Liêu quân ôm tâm trạng đập nồi dìm thuyền[1], đồng quy vu tận, đem máu thịt của mình giết vào nội thành.

Sau một ngày đêm, quân Trần đoạt lại được thi thể tướng soái, bốn vạn người bi phẫn không gì sánh được, lần lần thứ hai giết vào thành.

Thượng kinh hiện tại điêu linh, tòa thành phồn hoa gần như đã bị trận chiến này sang thành bình địa, hai mươi vạn hộ bách tính hoặc chết ở trong loạn tiễn, hoặc chết dưới loan đao Nguyên quân.

Lại một ngày nữa, quân Liêu tiếp viện từ Trung kinh phái đến rốt cục gia nhập chiến đoàn, Nguyên quân đại bại ẩn mình vào trong khu hoang dã phương bắc. Liêu quân giết đến đỏ mắt, đuổi theo ra ngoài tám mươi dặm, lại bị thế trận của Oa Khoát Đài vây khốn, song phương quyết chiến một trận trên bình nguyên Bạch Lộc, thây phơi đầy đất, thảm liệt không gì sánh được.

Trận đánh này giằng co đủ gần nửa tháng, khu vực ven thành Thượng kinh, phía tây từ Tiên Ti sơn dọc đến biên ải phía bắc, mười nhà mất chín. Sau lần chiến loạn này, có vài tòa thành thậm chí bị tiêu thất.

Tại đêm thất tịch, khi Thượng kinh rơi vào tay giặc, mọi người trong Quỳnh Hoa viện đã dọc theo ám đạo rút lui. Đoạn Lĩnh thở dốc phì phò, cõng một nữ tử bị thương đi ở phía trước.

“Điện hạ, người có thương tích, không thể…”

“Lúc này còn quản điện hạ cái gì?” Đoạn Lĩnh nói.

Cả người của y đều là máu, cũng không biết là từ vết thương chằng chịt trên người đổ ra hay là máu của nữ tử trên lưng. Đến lúc trời gần sáng, bọn họ đã đi được đến cửa ra địa đạo, chỉ là phía trên đỉnh đầu không ngừng vang lên âm hưởng chiến đấu.

Một đội quân ngang qua, lại một đội quân ngang qua, kèm theo đó là tiếng bắn cung, tiếng kêu la thảm thiết.

Mọi người hoảng loạn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tấm ván gỗ ngăn chặn lối ra ám đạo, ánh sáng xuyên qua khe hở của những mảnh gỗ chiếu xuống, còn có không ít máu tươi thấm vào.

Tầm Xuân chỉ chỉ mặt trên, Đoạn Lĩnh khoát tay dùng khẩu hình vẽ ra hai chữ —— Nguyên quân.

Một lát sau xung quanh đều đã yên tĩnh, Đoạn Lĩnh khe khẽ đẩy tấm ván gỗ bước ra ngoài.

Khắp nơi đều là thi thể của binh sỹ Trần quốc, trời tờ mờ sáng, bốn phía rừng rực hỏa diễm, Đoạn Lĩnh thả nữ tử trên lưng xuống, dò xét hơi thở của nàng.

Nàng không biết đã đoạn khí từ khi nào.

“Nàng đã chết.” Tầm Xuân nói.

Đoạn Lĩnh hỏi: “Nàng tên là gì?”

“Khâu Cận.” Tầm Xuân đáp, “Đi thôi.”

Đoạn Lĩnh đặt nàng lên mặt cỏ mềm, Khâu Cận bị một đao của Nguyên quân bổ vào xương bả vai tạo thành vết thương sâu hai thốn, trước khi chết nàng nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt, thế nhưng biểu tình thả lỏng. Có lẽ chết cũng là một cách để giải thoát.

Đoạn Lĩnh liếc nhìn Tầm Xuân, bên cạnh bọn họ còn dư lại hơn mười người. Tầm Xuân nói: “Dọc theo lối nhỏ phía sau Tuần phòng ti mà đi, có thể thông ra ngoại thành. Đi.”

Vị trí trúng tên của Đoạn Lĩnh ở sau lưng đã được băng bó, thế nhưng máu vẫn không ngừng rỉ ra, y do dự vài lần, trong lòng biết rõ phụ thân đã vào thành, thế nhưng hiện tại cục diện rối loạn, binh mã Trần quốc lại không biết đóng ở nơi nào. Tầm Xuân ở bên cạnh cũng tận lực khuyên nhủ, nói rằng giữ mạng vẫn quan trọng hơn, không thể tùy tiện trở lại.

Đám người dọc theo con đường hẹp sau lưng Tuần phòng ti mà đi, bất chợt lại có Nguyên quân bắn tên tập kích, Tầm Xuân gào to: “Lui ra phía sau!”

Đám Nguyên quân này hiển nhiên chờ đợi đã lâu, vốn bọn chúng muốn phục kích Liêu quân, không ngờ đến lại gặp bách tính chạy nạn, vì vậy một bên không ngừng đánh giá, một bên lại rối loạn tìm nơi ẩn náu. Trong phút chốc lại có hai người bị bắn chết, Đoạn Lĩnh vừa bắn tên vừa yểm hộ đám người, Tầm Xuân gầm lên giận dữ xông lên phía trước, đạp hai bước lên vách tường tung người lên chỗ cao, một kiếm đâm chết cung tiễn thủ, Đoạn Lĩnh ở dưới đất giúp nàng thủ hộ. Nào ngờ cung tiễn thủ vừa ngã xuống, phía sau lại có càng nhiều Nguyên quân xông vào!

“Đi!” Tầm Xuân ra lệnh.

Quân Nguyên càng lúc càng nhiều, Đoạn Lĩnh dẫn đám người chạy về phía sâu trong Tuần phòng ti, ván cửa rất nhanh bị mạnh mẽ phá ra, một bóng người đột ngột lao đến chỉ cung tên vào Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh giật mình kinh ngạc, nhìn kỹ hóa ra chính là Thái Diêm.

Ngay sau đó Thái Diêm buông tên, bắn thẳng về phía Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh vô ý thức đứng vững, mũi tên kia sượt qua bả vai của y cắm vào một gã quân Nguyên cỡi ngựa vọt tới phía sau.

“Theo ta chạy!” Thái Diêm hô to.

Đoạn Lĩnh không kịp cùng Thái Diêm nói lời tương phùng thắm thiết gì đã bị đối phương mạnh mẽ kéo đi. Tầm Xuân tay trái nắm Trảm Sơn Hải, tay phải cầm mạch đao vừa mới đoạt được, hai tay cùng múa, xoay người hướng mười mấy tên Nguyên quân kia xông đến, quát to: “Ta đoạn hậu cho các ngươi, mau xuất thành!”

Đoạn Lĩnh vừa muốn mở miệng lại bị Thái Diêm lôi vào trong một ngách nhỏ phía sau Tuần phòng ti.

Mọi người thở dốc hồng hộc, trên đùi của Thái Diêm cũng đã trúng tên, bọn họ chạy dọc theo con đường nhỏ này, lại dùng một sợi dây thừng thả dọc theo tường thành leo xuống, rốt cục cũng thoát khỏi địa ngục trần gian

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Thành phá, trong nhà cũng không giữ được, ta nghĩ muốn đến Tuần phòng ti thủ hộ, có thể giết một người cũng là một người.” Thái Diêm thở phì phò nói, “Ngươi thế nào… bọn họ nói Trần quân đánh tới, nói không chừng có thể thắng, ngươi…”

Đoạn Lĩnh nhìn Thái Diêm, hai người đều duy trì trầm mặc, ai cũng không nói gì, cuối cùng Thái Diêm vẫn không nói toạc ra.

Xa xa bỗng vang lên một tiếng động thật lớn làm kinh động mọi người, đó là thanh âm bắc môn sụp đổ.

Trên nóc Tuần phòng ti, vạt hồng y của Tầm Xuân đang bay lượn, mà Nguyên quân lại như châu chấu thành đàn xông đến, chỉ trong nháy mắt đã dọc theo các con đường lớn tràn vào.

“Đi.” Đoạn Lĩnh nói.

Thái Diêm cùng Đoạn Lĩnh đếm qua một lượt, đến lúc này, ngoại trừ hai người bọn họ chỉ còn lại chín người.

Thế nhưng phải đi nơi nào? Tiên Ti sơn? Mỗi con đường đều có nguy hiểm, phía nam chính là chiến trường của mười vạn đại quân, sợ rằng chưa vượt qua được đã bị loạn tiễn bắn chết, mà đông, tây lưỡng đạo đều là đào binh

“Trước tiên chạy về phía bắc đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Vào núi trốn một đoạn thời gian.”

Quân Nguyên càng ngày càng nhiều, bọn chúng không ngừng tìm tòi khu vực thành bắc, vừa thấy có người sống liền trực tiếp đoạt mạng.

Mọi người chọn một con đường nhỏ dọc theo hoang sơn dã lĩnh mà chạy trốn, không tiến đến gần những khu vực có dân cư hay đồng ruộng. Lý Tiệm Hồng đã dạy y, phàm muốn chạy thoát khỏi chiến trường thì không đâu không có nguy hiểm, một khắc cũng không được thả lòng, lúc nào cũng phải liên tục bảo trì cảnh giác, bởi vì ngươi sẽ không thể đoán trước được khi nào sẽ có đào binh phát hiện ra ngươi.

So với quân chính quy mà nói, đào binh càng thêm nguy hiểm, bọn chúng chỉ sợ có người để lộ tung tích của mình với quân đội, vì vậy càng sảng khoái làm chuyện giết người diệt khẩu.

Bọn họ đi dọc theo bìa rừng ước chừng hơn nửa ngày, thái dương treo cao, chiếu đến Đoạn Lĩnh một trận choáng váng, vết thương phía sau vai lại theo đó nhói đau không ngừng. Hiện tại thảo dược khuyết thiếu, ngay cả nước sạch cũng không có, vì vậy y liền bắt đầu phát sốt, đi tới đi tới lại bắt đầu hoa mắt buồn nôn, mềm nhũn ngã xuống mặt đất. Thái Diêm vội đỡ y, lay gọi: “Đoạn Lĩnh!”

Chúng nữ cũng chật vật bất kham, lúc vượt qua hoang sơn đã thất lạc vài người, Thái Diêm liền cõng Đoạn Lĩnh tìm một nơi để nghỉ ngơi, lại có người quay trở về tìm đồng bạn.

“Nguyên nhân đến ——!” Một tiếng thét chói tai phá vỡ bầu trời, “Đi mau ——!”

Đám nữ tử trong Quỳnh Hoa viện ít nhiều đều biết võ công, có thể chống đỡ một hồi, thế nhưng Nguyên nhân cưỡi trên tuấn mã, hơn nữa mỗi người thể trạng cường tráng, lấy khỏe đánh mệt, các nàng không ngừng trốn chạy cả đêm, hiển nhiên cả thể lực lẫn tinh thần đều kiệt quệ, một loạt tên nhọn, mạch đao, quyền cước đánh qua, quả thực khó thể chống đỡ. Nghe được Nguyên quân đã đến, chúng nữ đều tự giác che trước Đoạn Lĩnh và Thái Diêm, quát lên: “Các ngươi đi trước!”

Thái Diêm đau đớn gầm to một tiếng, muốn rút đao xông lên liều mạng, lại bị Đinh Chi một hơi nắm áo kéo về

“Nếu ca ngươi còn sống.” Đinh Chi nhìn thẳng vào mắt Thái Diêm, lạnh lùng nói, “Tất sẽ không muốn ngươi chịu chết ở đây.”

Thái Diêm thở hổn hển mấy cái, Đinh Chi còn nói: “Đi!”

Thái Diêm chạy đến cõng Đoạn Lĩnh lên lưng, cùng Đinh Chi chọn một ruộng lúa mạch ở phía xa xông vào.

Từ xa truyền đến tiếng hét thảm thiết, lại có người bị giết chết, Đinh Chi không dám quay đầu lại nhìn, cố gắng đè nén ý nghĩ quay về cứu viện trong đầu.

Đoạn Lĩnh hỗn loạn, ở trên lưng Thái Diêm không ngừng xóc nảy, Đinh Chi che chở bọn họ chạy đến một cái hồ ven ruộng lúa mạch, nơi đó có một con thuyền nhỏ, cách không xa còn có một gian nhà tranh.

“Dọc theo cái hồ này, một đường đi về phía đông nam.” Đinh Chi nói, “Chỉ cần vào được trong núi các ngươi có thể an toàn.”

Đinh Chi cởi dây thừng neo thuyền ra, chợt từ xa truyền đến một loạt thanh âm, Nguyên binh đã giục ngựa đuổi kịp bọn họ.

Thái Diêm đặt Đoạn Lĩnh lên thuyền, Đinh Chi lại kéo thuyền trở về giấu trong bụi cỏ lau.

“Không được xông ra.” Đinh Chi dùng thanh âm cực thấp nói, “Cho dù nghe được cái gì cũng không được xông ra…”

Thái Diêm: “…”

Đinh Chi đối diện cùng Thái Diêm, một lát sau để lộ nụ cười ôn nhu, sờ sờ gò má chưa kịp trưởng thành trước mặt.

“Không…” Trong mắt Thái Diêm dâng lên dòng nước, Đinh Chi lại che kín cái miệng của hắn, đẩy hắn nằm xuống bên cạnh Đoạn Lĩnh rồi xoay người rời đi, bàn tay bất giác chạm vào chủy thủ trong ngực áo, chạy về phía gian nhà bên cạnh. Ngay sau đó, từ phía xa truyền đến tiếng Nguyên quân kêu thảm thiết, lại có một vài thanh âm vang lên, đột nhiên không gian bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Giữa lúc tĩnh mịch, lại có một tiếng hét thảm của Đinh Chi truyền đến.

Đoạn Lĩnh bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi, lại bị Thái Diêm gắt gao đè xuống, qua hồi lâu, Đinh Chi đã hoàn toàn không có thanh âm gì nữa, Nguyên quân lại giục ngựa tìm kiếm quanh bờ, chỉ thấy được một đoạn dây thừng, lập tức quát lớn vài tiếng, liền truy đuổi dọc theo bờ hồ.

Cỏ lau bạt ngàn tầm mắt, lay động trong gió, lúc thái dương hạ sơn cả mặt hồ đều bị nhuộm một sắc cam hồng, sóng gợn lấp lánh.

Bầu trời như bị màu lam dội rửa, trong không khí thoang thoảng vị ngọt của cỏ khô, mây trắng lơ đãng, trời cao trong vắt. Thi thể của Đinh Chi ở trong nước chậm rãi tản ra máu tươi như khói nhạt, đầu tóc rối loạn, cả người xích lõa, đôi mắt mở to, trong đồng tử còn phản chiếu bầu trời mùa thu cao vời vợi nơi tái ngoại.

Một ngày sau.

“Uống nước.” Thái Diêm thấp giọng nói.

Đoạn Lĩnh run run tỉnh lại, ho khan vài tiếng, phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng lụp xụp, Thái Diêm cầm một chén thảo dược đút cho y, lại giúp y thay lớp vải băng bó khác.

“Đây là địa phương nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Thôn nhỏ.” Thái Diêm đáp ngắn gọn, “Sống bằng nghề hái thuốc, đã ba ngày.”

Đâu là một thôn nhỏ nằm ở phía đông nam Tiên Ti sơn, cả thôn chỉ có hơn mười hộ dân, dùng việc hái thuốc để sinh nhai. Đoạn Lĩnh uống thuốc xong cảm thấy khá hơn một chút, lại nhìn Thái Diêm hỏi: “Các nàng đâu?”

“Đều thất lạc.” Thái Diêm đáp.

Sau giờ ngọ, gió thu thổi tới len qua nghìn vạn phiến lá tạo thành thanh âm xào xạc, dưới ánh mặt trời rực rỡ, không khí thanh lương, tất cả kinh hoàng đã qua tựa như một giấc mộng không chân thật. Đoạn Lĩnh nặng nề thở ra một hơi, nằm lại trên giường.

“Có tin tức của phụ thân ta sao?” Đoạn Lĩnh giùng giằng xuống giường.

“Không biết.” Thái Diêm nói, “Không kịp hỏi, lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt.”

Đoạn Lĩnh liếc nhìn Thái Diêm, Thái Diêm nói: “Trước trị tốt thân thể đã, sau đó tìm cách quay về phía nam. Ngươi về Tây Xuyên, ta về Trung kinh.”

Đoạn Lĩnh nghỉ ngơi một hồi đã có thể xuống giường đi lại, sờ lên ngực một cái mới phát hiện không có ngọc bội.

Thái Diêm chỉ ngồi ngoài cửa, vẫn không nhúc nhích.

Nguy rồi, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ đã rơi ở nơi nào? Vạn nhất trên đường đi gặp Trần quân tới cứu viện lại không có tín vật làm sao được. Y tìm khắp cả người thủy chung vẫn không thấy ngọc bội.

“Ngươi đang tìm cái này?” Thái Diêm lấy ngọc bội ra đưa cho Đoạn Lĩnh.

“Cảm tạ.” Đoạn Lĩnh như trút được gánh nặng, đem ngọc bội đeo lên, Thái Diêm còn nói. “Kiếm cũng mang theo cho ngươi, đáng tiếc vỏ kiếm đã mất.”

“Không quan trọng.” Đoạn Lĩnh đối với thanh kiếm này thật ra không có chấp niệm gì, y nhìn Thái Diêm một hồi, đột nhiên lại hướng đối phương quỳ xuống. Thái Diêm nhanh chóng bước đến đỡ lên, nói: “Đừng! Ngươi là Thái tử!”

“Đa tạ ngươi đã cứu tính mạng của ta.” Đoạn Lĩnh nói.

“Cha ngươi dạy ta võ nghệ là vì muốn ta bảo vệ ngươi.” Thái Diêm nói, “Mọi người có thể bất chấp tính mạng của mình bảo vệ ngươi, không phải vì tình cảm, mà là vì…”

Đoạn Lĩnh trầm mặc một lúc lâu, Thái Diêm nhất thời chẳng làm sao mở miệng, chỉ có thể bỏ lại mấy chữ: “Thân phận của ngươi.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, thở dài.

Không bao lâu người ra ngoài nghe ngóng đã quay về, Thái Diêm liền chạy đến hỏi thăm tình huống của Thượng kinh, người đó nói quân tiếp viện Liêu quốc đã đến rồi, Thượng kinh tuy rằng đã hoang tàn đổ nát thế nhưng rốt cục cũng đã về lại dưới danh nghĩa Liêu quốc. Về phần Nguyên quân đi nơi nào —— không biết.

“Quân đội Trần quốc đâu?” Thái Diêm hỏi.

“Đã trở về.” Một lão nông phu có vẻ hiểu biết nói, “Dù sao cũng phải trở về —— đầu tiên là Đại Ngu, rồi lại tới Đại Hạ, tiếp theo là Đại Trần, sau nữa là Đại Liêu… Thế sự biến thiên, ngươi đã hát xong đến ta lên đài mà thôi —— “

Đã rút quân? Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, phụ thân hẳn là không tìm được mình nên mới bỏ đi, chắc là vậy rồi. Cũng tốt, bằng không quá nguy hiểm. Thế nhưng hắn thật sự sẽ rời đi sao? Nói không chừng còn đang tìm mình đi.

Đêm đó Đoạn Lĩnh ôm đầu gối tựa vào cửa, nhìn trời đêm đầy sao, không khỏi nhớ đến phụ thân.

Lúc này người nhất định vội muốn chết, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, thế nhưng lại có thể làm sao đây? Chẳng lẽ hiện tại chạy ra ngoài? Không được, vạn nhất gặp phải quân Nguyên chỉ càng nguy hiểm hơn, Oa Khoát Đài đã nhận lấy thất bại, dọc đường tuyệt đối không ngừng cướp bóc đốt giết.

Thế sự xoay vần, thay đổi khôn lường, mọi viêc trên thế gian ở tại thôn xóm bị ngăn cách trong thâm sơn này phảng phất là xa xôi không thể tiếp cận. Đoạn Lĩnh từng nghe phụ thân đề cập đến, lúc người bị truy sát từng tiến vào sâu trong Tiên Ti sơn, đến nhà của Lang Tuấn Hiệp, nói vậy lúc đó người hẳn cũng có tâm tình thế này đi.

“Ngủ đi, gió mát.” Thái Diêm nói, “Bên ngoài đánh thành như vậy, chẳng sợ đã chết hơn mười vạn người, tại thôn này lại hoàn toàn là dáng dấp không chút liên quan đến mình.”

Đoạn Lĩnh nói: “Dân chúng chính là như vậy.”

Đoạn Lĩnh vừa muốn đi vào, đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm từ xa truyền đến.

Tiếng hét thảm thiết kia kinh động toàn bộ thôn xóm, ngay sau đó là tiếng vó ngựa, y đối với thanh âm này đã quen thuộc đến không thể thể quen thuộc hơn được, lập tức áp tai xuống đất, dựa vào rung động của tiếng vó ngựa này, ước chừng có hơn một nghìn tuấn mã.

“Nguyên quân giết tới rồi ——!”

Cùng lúc đó, Lang Tuấn Hiệp khống chế Bôn Tiêu dừng lại trước mặt hồ dập dờn trong đêm đen, y vớt thi thể của Đinh Chi ra khỏi hồ đặt ở một bên, sau đó nhìn khắp xung quanh, huýt dài một tiếng phóng người lên ngựa, đuổi thẳng về phía Tiên Ti sơn.

——————————

1/ Một sự tích nổi tiếng trong cuộc đời hành quân của Hạng Vũ. Trước trận Cự Lộc, khi toàn bộ quân Sở đã vượt sông, ông lập tức hạ lệnh đập hết nồi bát, đánh chìm thuyền nhỏ, dùng hành động này nói cho mọi người biết đã không còn đường quay lại, muốn sống chỉ có thể giết tới, chỉ có thể chiến thắng. Quả nhiên, Sở quân đã thắng lớn trong trận đánh này.

Sau này thành ngữ ‘Đập nồi dìm thuyền’ hoặc tiếng Hán ‘Phá phủ trầm chu’ đã được dùng để biểu thị quyết tâm cao độ, vứt bỏ khả năng quay lại.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao