Quyển 1 – Chương 35: Cảnh giác

“Ta thực sự không thích hợp làm hoàng đế.” Lý Tiệm Hồng nói với Lý Diễn Thu đang nhàn nhã trêu chim trên hành lang.

“Mục Khoáng Đạt tuy rằng xem trọng quyền lực.” Lý Diễn Thu ho khan vài tiếng đáp, “Thế nhưng cũng là tự mình hiểu lấy, gừng càng già càng cay, thành thật mà nói, lời của y có đôi khi cũng không phải không có lý lẽ.”

“Nào phải chỉ không có lý lẽ?” Lý Tiệm Hồng nói, “Những gì y nói đều là đúng, chỉ là ngươi không làm được.”

Lý Diễn Thu hỏi: “Khi nào đăng cơ?”

“Ngày mai.” Lý Tiệm Hồng đáp.

“Lúc nào xuất binh?” Lý Diễn Thu lại hỏi.

“Ngày mai.” Lý Tiệm Hồng vẫn đáp như trước.

Lý Diễn Thu nói: “Để đệ đi thôi, đệ còn chưa gặp chất nhi đâu.”

Lý Tiệm Hồng lắc đầu.

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Lý Tiệm Hồng nói.

“Gần đây bệnh tình của đệ cũng tốt hơn nhiều rồi.” Lý Diễn Thu nói, “Nhờ phúc của tam ca, đệ cuối cùng cũng không cần cùng Vương phi lá mặt lá trái, bới móc thiếu sót của nhau nữa.”

Lý Tiệm Hồng bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, xoay người ly khai.

Ngày hôm sau, Lý Tiệm Hồng một thân nhung trang tiến lên đài tế thiên, lấy cớ giữa lúc quốc nạn đột nhiên tiếp nhận đế vị, hơn nữa cố thổ phương bắc chưa thu phục không dám cử hành đại điển. Sau đó hắn lập tức lãnh quân đi về phía tây bắc vượt qua Hổ Lao quan, đón đầu ngăn chặn Nguyên quân.

Lúc này, Thượng kinh đã nghênh đón công thành chiến đến ngày thứ năm, tường thành hư tổn bất kham, Nguyên quân châm lửa đốt thảo nguyên ngoài thành, khói đặc cùng liệt hỏa cuồn cuộn bao phủ, trực tiếp nhấn chìm cả tòa thành thị trong ngày tháng không nhìn thấy mặt trời.

Tràng hạo kiếp năm ngoái đã để lại giáo huấn cùng ấn tượng sâu sắc cho người dân Thượng kinh, lúc này bọn họ đã dự trữ đầy đủ lương thực. Chỉ là lần này quân Nguyên công thành cũng không phải chỉ có một cánh quân như năm ngoái mà gần như đã dốc trọn lực lượng cả nước, mấy hôm nay chỉ là quân tiên phong ra trận mà thôi, mỗi ngày đều lục tục có quân tiếp viện, tổng số đã gần lên đến mười vạn người.

Nô lệ người Tiên Ti kéo xe công thành đến tận vùng đất bị cháy trơ trụi bên ngoài, binh lực trong tay Gia Luật Đại Thạch hiện nay đã còn không đến một vạn, máy bắn đá không ngừng công kích nam môn, tường thành bị phá hủy lại tu bổ, tu bổ xong lại bị phá tan. Binh lính Tuần phòng ti chính là dùng máu thịt của mình ngăn chặn trên tường thành, liều mạng chống địch, khổ chiến đủ ba canh giờ mới vượt qua được đợt tiến công thứ hai của Nguyên quân.

Nếu lại không có tiếp viện, Thượng kinh này không quá mười ngày chắc chắn bị công phá.

Khí tức kinh hoảng bao phủ khắp thành, Đoạn Lĩnh rốt cục cũng tìm được Hách Liên Bác cùng Thái Diêm.

“Chạy.” Hách Liên Bác chỉ nói một câu ngắn gọn với Đoạn Lĩnh.

“Chạy đi đâu?” Đoạn Lĩnh trải địa đồ ra, nói, “Khắp cả bốn phía đều là quân Nguyên.”

Trên bản đồ vẽ đầy vòng tròn, Thái Diêm nhìn một chút rồi nói: “Ngươi ngay cả cửa thành cũng không ra được.”

Đêm qua đã có người bỏ lại vợ con của cải muốn lẫn trốn khỏi thành, thế nhưng lại bị quân Nguyên bắt được chém đầu treo lên xe công thành, khiến sĩ khí của Thượng kinh rơi xuống tận đáy.

“Vì sao viện binh còn chưa đến?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Ba người trầm mặc nhìn nhau.

“Không đi, chết!” Hách Liên Bác cả giận nói với Đoạn Lĩnh.

“Đi cũng chết!” Đoạn Lĩnh đáp, “Trừ phi bên ngoài khai chiến mới có cơ hội chạy trốn!”

“Chờ!” Hách Liên Bác nói.

Thái Diêm nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Rồi lại chạy đi đâu?”

“Nhà của ta.” Hách Liên Bác nói.

Đoạn Lĩnh hiểu, Hách Liên Bác muốn dẫn bọn họ chạy về Tây Lương.

“Ta không đi.” Thái Diêm nói, “Ta không còn chỗ nào có thể trốn tránh, cha ta, ca ta đều vì Đại Liêu tuẫn thân. Ta vô luận có chạy đến đâu cũng chỉ là chó nhà có tang.”

Hách Liên Bác nhìn Thái Diêm, sau một hồi thì gật đầu, biểu thị mình có thể lý giải.

“Ngươi, đi.” Hách Liên Bác nói với Đoạn Lĩnh.

“Ta không thể đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Xin lỗi, Hách Liên.”

Trong mắt Hách Liên Bác mang theo thần sắc chất vấn, Đoạn Lĩnh nói: “Ta đang đợi một người.”

Hách Liên Bác gật đầu, cũng không kiên trì nữa, một mình xoay người rời đi, Đoạn Lĩnh đuổi theo hỏi: “Khi nào thì đi? Ta giúp ngươi trốn ra ngoài.”

Hách Liên Bác khoát khoát tay, quay lại ôm chặt Đoạn Lĩnh, lại liếc nhìn Thái Diêm, nhanh chóng rời khỏi Quỳnh Hoa viện.

Thái Diêm thở dài, hai người nhìn theo bóng lưng của Hách Liên Bác. Đoạn Lĩnh nói với đối phương: “Ngươi tạm thời ở lại đây thôi, cũng tiện chiếu cố lẫn nhau.”

Thái Diêm nói: “Không được, ta phải về nhà bầu bạn cùng ca ca.”

Đoạn Lĩnh chỉ có thể gật đầu, các bằng hữu của y đều đã rời đi, bên ngoài lại truyền đến thanh âm công thành, Đoạn Lĩnh đối với những động tĩnh này đã gần như chết lặng. Mấy ngày nay, y thường một hồi nghe có người nói thành đã bị phá, một hồi lại nghe Nguyên quân đã tràn vào, tất cả mọi người đã thấy nhiều thành quen, nhàm chán tự đi làm chuyện của mình.

“Phu nhân cho mời.” Đinh Chi đi đến trước cửa, nhỏ giọng bẩm báo Đoạn Lĩnh.

Đêm mai chính là mồng bảy tháng bảy, trong phòng của Tầm Xuân tràn đầy xiêm áo và các thức bánh trái, lúc Đoạn Lĩnh bước vào trong đã thấy nàng lau chùi một thanh kiếm, Đinh Chi lui ra ngoài, cần thận đóng cửa lại.

“Đây là kiếm của ta.” Tầm Xuân nói.

“Trảm Sơn Hải.” Đoạn Lĩnh đáp.

Tầm Xuân có chút ngoài ý muốn, nhìn Đoạn Lĩnh gật đầu, nói: “Nô gia đã thật lâu không chạm đến kiếm rồi. Trước khi sư nương chết ta đã thề với nàng, cả đời này sẽ không ra tay giết người nữa.”

“Thành không giữ được sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Chỉ sợ không giữ được.” Tầm Xuân than nhẹ một tiếng, “Tin tức từ Trung kinh truyền đến, viện binh Gia Luật Tông Chân phái ra bị người Đảng Hạng cầm chân, trì hoãn không đến được.”

Đoạn Lĩnh cả kinh, Tầm Xuân nói: “Theo tình thế trước mắt, người Nguyên hẳn là đã bí mật đạt thành hiệp nghị cùng Đảng Hạng. Sau trận chiến này, Tây Lương có thể thoát ly khỏi sự khống chế của người Liêu, lần nữa phục quốc.”

Đoạn Lĩnh hỏi vội: “Phía phụ thân thì sao?”

“Bệ hạ đã đăng cơ, sau đó lập tức phát binh dọc theo tây lộ đi Thượng kinh. Như vậy trong vòng ba ngày hẳn là có thể đến nơi.” Tầm Xuân đáp, “Hiện tại binh mã Nam Trần đã trở thành hy vọng duy nhất của Gia Luật Đại Thạch.”

Tầm Xuân cẩn thận lau chùi con rồng được khắc uốn lượn trên lưỡi kiếm, nói: “Hoàng gia tại bốn trăm năm trước đã ban thưởng thanh kiếm này cho sư môn của nô gia, nô gia tự nhiên sẽ dốc sức hộ vệ điện hạ chu toàn. Nguyên quân hiển nhiên cũng đã nhận được tin tức quân tiếp viện của phía nam, vì vậy trong hai ngày này thế công nhất định sẽ càng lúc càng mãnh liệt. Nô gia đã làm ra hai chuẩn bị, nếu như Gia Luật Đại Thạch có thể thủ vững, tự nhiên là vô cùng tốt đẹp.”

“Thế nhưng vạn nhất không thể thủ được.” Tầm Xuân nói, “Người của Quỳnh Hoa viện cho dù phải liều mạng vẫn sẽ bảo hộ điện hạ chu toàn ra khỏi Thượng kinh, yểm hộ người hội họp cùng bệ hạ..”

“Sẽ không.” Đoạn Lĩnh nói, “Phụ thân nhất định sẽ đến đón ta.”

Tầm Xuân đáp: “Đúng là như vậy, thỉnh điện hạ không nên tùy tiện tin tưởng bất luận kẻ nào. Gia Luật Tông Chân đã phái người đưa tin tức đến xin Bắc viện đại vương tìm cách đưa điện hạ đến Trung kinh, thế nhưng nhìn thế cục trước mắt, thật sự quá hung hiểm.”

“Ta đã biết.” Đoạn Lĩnh hiểu rõ ẩn ý của Tầm Xuân, y không cần cùng Hách Liên gia rời đi, cũng không nên để Gia Luật Tông Chân đưa đi. Lưu lại ở trong thành, vạn nhất có phát sinh chuyện gì vẫn là có thể khống chế.

Dưới Hổ Lao quan, Lý Tiệm Hồng còn chưa ra khỏi quan ải trinh thám đã điều tra được phục quân của Tây Lương, hiển nhiên là muốn trì hoãn bước chân của hắn tại nơi này. Thế nhưng Lý Tiệm Hồng lại nhanh chóng chia binh thành ba đường, trước tiên vòng qua cánh quân của Tây Lương, phát động một hồi tập kích nất ngờ, Tây Lương quân nhất thời tan vỡ.

Đoạn Lĩnh biết, hiện tại phụ thân đã cách nơi này không đến sáu trăm dặm, thế nhưng một đêm này, cũng là đêm Thượng kinh gặp phải hung hiểm nhất.

Đến canh tư, từ phía xa vang lên một tiếng vang thật lớn, sau đó chính là tiếng binh mã xôn xao, bách tính hoảng loạn. Bọn họ đã sớm quen với việc nửa đêm giật mình tỉnh giấc, chỉ là lần này tựa hồ so với những lần trước nghiêm trọng hơn nhiều.

“Đương —— đương —— đương —— “

Nhịp điệu này, chính là hiệu lệnh báo quân ta thu binh.

Đoạn Lĩnh mấy hôm nay vẫn mặc nguyên y phục mà ngủ, nghe được thanh âm liền nắm chặt cung kiếm, ngồi dậy rời giường, lao ra khỏi phòng. Chỉ thấy thành nam ánh lửa sáng như ban ngày, rực đỏ cả một vùng trời.

Nguyên quân đã giết vào thành rồi!

Đêm mùng sáu tháng bảy, Nguyên quân lần nữa tiếp nhận một đợt viện quân, triển khai tổng tiến công vào Thượng kinh. Gia Luật Đại Thạch thấy khó thể cố thủ liền dẫn quân ra ngoài nghênh địch, song phương giao chiến dưới thành, máu chảy thành sông.

Tùy theo tiếng trống trận gần như tuyệt vọng, nghìn vạn khối hỏa dược tựa như mưa sao băng từ phía chân trời, trong nháy mắt bị ném vào trong tường thành!

Hỏa dược bắt lửa hừng hực rơi xuống đất, nổ tung, khiến cho khói lửa bao trùm hơn phân nửa thành nam, lửa lại bị gió dấy lên, hướng về hai phía đông tây lan tràn. Thượng kinh hiện tại đã biến thành biển lửa, chìm trong khói đen cuồn cuộn, từng đợt tiếng kêu thống khổ và rên rĩ thảm thiết vang vọng, tựa như địa ngục trần gian.

Vài tên Liêu quân vọt vào Quỳnh Hoa viện, Đoạn Lĩnh nắm chặt trường kiếm trong tay, đứng tại sân viện, quát: “Làm cái gì! Đều cút ra ngoài cho ta!”

Mấy tên quân lính này hiển nhiên đều là đào binh, trên người dính đầy vết máu nhìn Đoạn Lĩnh thở dốc. Phía trong Quỳnh Hoa viện vang lên vài tiếng quát to, toàn bộ nữ nhân đều đi ra, trong tay còn cầm cường nỏ chỉ thẳng về phía đào binh.

Đào binh dần dần lui ra ngoài, chỉ là vừa đến cửa lớn liền bị kỵ binh cưỡi tuấn mã tiến đến dùng một mũi tên bắn chết. Trên người gã kỵ binh này ám một mùi cháy khét khó ngửi, nhìn trang phục thì chính là thân binh Bắc viện, gã vội vàng xuống ngựa, nói: “Tầm Xuân phu nhân đâu?”

Đinh Chi bỏ cường nỏ xuống, dẫn gã vào trong, một lát sau thân binh vẫn chưa thấy rời đi, Tầm Xuân đã vội vàng đến tìm Đoạn Lĩnh, nhìn thấy y đang rửa mặt trong viện cũng không chần chờ, cất lời, “Điện hạ, vết thương cũ của Gia Luật Đại Thạch tái phát, hôm nay dẫn quân ra thành liền chịu thêm thương mới. Hiện tại về thành liền muốn gặp điện hạ một lần, nô gia đã cự tuyệt.”

“Cửa thành làm sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Tầm Xuân thoáng lắc đầu, nói: “Còn chưa phá, Hách Liên gia cũng thành công bỏ chạy, Gia Luật Đại Thạch vì muốn thả cho bọn họ một con đường sống không tiếc rời thành ứng chiến. Năm ngoái hắn trúng tên ngã ngựa, thân thể vẫn không quá tốt. Điện hạ có muốn đi chứ? Nếu muốn, hiện tại đã có thể phân phó, nô gia vì ngài chuẩn bị xe.”

Đoạn Lĩnh không biết Gia Luật Đại Thạch vì sao muốn gặp mình, có lẽ đã đoán được thân phận của y, hoặc là bởi vì lời dặn dò của Gia Luật Tông Chân… Thế nhưng nhìn sắc mặt của Tầm Xuân, thương thế của Gia Luật Đại Thạch hẳn là không quá lạc quan, vạn nhất vết thương quá nặng không thể chống qua, lúc đó Thượng kinh liền triệt để rơi vào tay giặc.

Lần này nhất định phải đi gặp mặt, nếu như Gia Luật Đại Thạch không qua khỏi, y còn phải lập tức trở về báo cho Quỳnh Hoa viện, lập kế hoạch chu toàn trốn khỏi Thượng kinh,

Cuối cùng Đoạn Lĩnh hơi gật đầu, Tầm Xuân lập tức an bày, lúc gần đi còn nhắc nhở: “Không thể ở lại quá lâu.”

Thượng kinh nghênh đón mùng bảy tháng bảy, trời vừa mờ sáng, không khí trong thành đã dồn nén đến khiến người ta khó chịu, phía thành nam vẫn còn dang bốc cháy, tâm trạng của mọi người ngột ngạt chẳng khác gì đang kẹt trong một cái lồng hấp thật lớn. Mã xa chạy nhanh qua vài con phố, dừng lại bên ngoài Vương phủ của Bắc viện đại vương, phía trong còn có không ít người nôn nóng chờ đợi.

Thân binh vội vàng dẫn Đoạn Lĩnh vào phòng. Y vừa bước đến đã nghe được một trận ho khan kịch liệt, Vương phi và vài thị tỳ ở bên cạnh chiếu cố Gia Luật Đại Thạch, những người đang có mặt ở nơi này đều là thân tín lâu năm của hắn.

Trong lòng Đoạn Lĩnh cả kinh, đây chẳng phải là tình hình chuẩn bị hậu sự sao? Chỉ nghe thân binh bên cạnh lên tiếng: “Đại vương, người ngài muốn tìm đã đưa đến.”

“Đều… lui ra.” Gia Luật Đại Thạch thều thào phân phó.

Tất cả mọi người đều lui đi, chỉ để lại Đoạn Lĩnh trong phòng.

Gia Luật Đại Thạch nói: “Ngươi… tiến đến để ta nhìn rõ một chút.”

Đoạn Lĩnh liền tiến lên vài bước, đối diện cùng Gia Luật Đại Thạch. Trên vai của Gia Luật Đại Thạch bị đâm một vết thật sâu, đã dùng băng vải băng lại. Đoạn Lĩnh có chút chần chờ gọi: “Đại vương?”

Gia Luật Đại Thạch hơi giơ một tay lên, Đoạn Lĩnh vội vàng đỡ lấy: “Đại vương, không cần vội.”

Sau đó ngón tay của Đoạn Lĩnh ấn lên mạch môn Gia Luật Đại Thạch, lại quan sát tình huống của hắn. Thấy đối phương vừa lên tiếng, cả mũi miệng đều trào lên bọt máu liền vội vàng giúp hắn lau chùi, tình huống thế này hẳn là ở trên chiến trường bị va đập, thậm chí có thể bị dẫm đạp, khiến phế phổi tổn thương, trên người mặc dù không tìm được miệng vết thương thế nhưng nội tạng đều đã xuất huyết, rõ ràng không thể cứu lại.

“Là ngươi.” Gia Luật Đại Thạch nói, “Có đúng hay không… là ngươi.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Gia Luật Đại Thạch ngắt ngứ lấy hơi, nói: “Đêm đó, cùng bệ hạ… ở trong Quỳnh Hoa viện… khi ta uống rượu xong nhìn lên, cái bóng phía sau bình phong… cái bóng của ngươi…. Ta… thật sự… cho rằng, là ngươi…”

Đoạn Lĩnh trong lòng ngũ vị tạp trần, đáp: “Là ta, đại vương.”

“Cha ngươi quả nhiên… Không lừa ta.” Gia Luật Đại Thạch nói, “Ngươi… quả nhiên… còn… ở đây. Ta biết… phụ thân ngươi… nhất định sẽ đến… Bảo hắn… cẩn thận… có người… có người… bán đứng…”

Đoạn Lĩnh hít sâu một hơi, trái tim đập mạnh.

Gia Luật Đại Thạch nhìn Đoạn Lĩnh, biểu tình mang theo vẻ mong đợi, tựa như muốn hỏi y Lý Tiệm Hồng đã đi đến đâu, lại phảng phất như muốn nói cho y biết chuyện gì. Đoạn Lĩnh hiểu Gia Luật Đại Thạch đã đến giây phút dầu hết đèn tắt, vội vàng tiến lên phía trước, hỏi: “Đại vương?”

Nhưng Gia Luật Đại Thạch đã bị bọt máu ngăn chặn khí quản, một câu này nói thế nào cũng không ra được, chỉ có thể kịch liệt ho khan. Vương phi đang chờ bên ngoài nghe vậy liền kinh hoảng dẫn theo đại phu chạy vào, run giọng gào lên: “Đi ra ngoài! Đều đi ra ngoài!”

Đám thân binh vội vội vàng vàng kéo Đoạn Lĩnh ra ngoài, y còn chưa kịp cất lời đã nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm khóc lớn. Gia Luật Đại Thạch đã chết.

Trong Vương phủ một mảnh hỗn loạn, đã không còn người để ý đến Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh càng nghĩ càng sai, vội vàng rời đi, lúc lên xe ngựa liền căn dặn: “Nhanh, quay về quỳnh hoa viện!”

Xe ngựa quay đầu theo đường cũ trở về, Đoạn Lĩnh tựa vào nhuyễn tháp, từ từ nhắm hai mắt lại ngẫm nghĩ, lông mày nhíu chặt, luôn cảm thấy Gia Luật Đại Thạch giống như còn muốn nói gì đó. Biểu tình kia, tựa hồ đang muốn nhắc y phải cẩn thận.

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu la, Nguyên quân đã chuyển binh đánh về phía tây môn, mã xa lại rẽ vào hướng khác. Đoạn Lĩnh xốc lại tinh thần, vén mành xe lên nhìn ra bên ngoài, thấy phương hướng này rõ ràng không phải trở về Quỳnh Hoa viện mà là đang hướng thẳng đến bắc môn, trong lòng đột nhiên dâng lên cảnh giác thế nhưng lại không dám dò hỏi, tránh cho xa phu nghi ngờ. Y nhớ từ lúc rời khỏi Vương phủ cho đến bây giờ, xa phu vẫn chưa nói lời nào, ngay cả một tiếng “Giá” cũng không phun ra khỏi miệng.

Nhưng lúc rời đi từ Quỳnh Hoa viện, xa phu rõ ràng có mở miệng lên tiếng! Khả năng duy nhất chính là, lúc đợi ngoài Vương phủ người đã bị đổi mất!

Đoạn Lĩnh vẫn duy trì an tĩnh, nhân lúc bất ngờ từ trong xe nhảy ra ngoài, mã xa dừng lại, xa phu kia lập tức xoay người xuống xe đuổi theo Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh lại sớm có chuẩn bị, lắc mình tiến vào hẻm nhỏ, tùy tiện chọn một lối rẽ gần đó xông vào, dùng vạt áo che lại mũi miệng, xông thẳng vào màn khói dày đặc.

Xa phu thấy không thể đuổi theo liền dừng bước lại, chậm rãi gỡ mũ che xuống, suy nghĩ trong chốc lát rồi xoay người đuổi về phía Quỳnh Hoa viện.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao