Quyển 1 – Chương 33: Hiệu trung

Là nam hay nữ? sau khi về đến nhà, Đoạn Lĩnh không phỏng đoán được nội tình của thích khách hôm nay, bộ dạng của đối phương che chắn đến chặt chẽ, không nhìn ra nam nữ, khả năng nhiều nhất chính là người của Quỳnh Hoa viện, bởi vì chỉ có bọn họ mới không dám đã thương Đoạn Lĩnh y. Nếu là thích khách Hàn gia phái ra, từ chiêu đầu tiên nhất định sẽ đoạt đi cái mạng nhỏ của y…

“Đã trở về?” thanh âm của Thái Diêm đột nhiên vang lên từ trong bóng tối.

Đoạn Lĩnh suýt chút nữa đã bị dọa đến xoay đầu bỏ chạy, y hít sâu một hơi rồi đáp lời, “Đã trở về, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“Không phải đã hẹn nhau rồi sao?” Thái Diêm ngồi trong sân tự rót rượu uống, mà mấy vò rượu này cũng không biết lấy từ đâu ra. Đoạn Lĩnh tiện tay ném kiếm ngượng ngùng bước đến ngồi đối diện Thái Diêm, cũng cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình một chén.

Cho dù Thái Diêm được chọn, Gia Luật Tông Chân hẳn là cũng sẽ không trọng dụng hắn, trừ phi hắn hiệu trung với đối phương, bằng không chỉ với việc hắn đi lại quá gần với Hàn gia, hiển nhiên cũng không có chỗ gì tốt. Đoạn Lĩnh cũng không quá lo lắng cho tiền đồ của Thái Diêm, bởi vì y sớm muộn cũng phải rời đi, hơn nữa dùng năng lực của Thái Diêm, muốn ứng phó những chuyện như vậy hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.

“Ngày hôm nay không biết vì sao, ta đột nhiên liền lại nhớ đến tiên phụ.” Thái Diêm nói, “Ông ấy nếu còn tại thế, hẳn là sẽ rất cao hứng.”

“Phụ thân ta nếu biết được, nhất định cũng rất cao hứng.” Đoạn Lĩnh nói, “Đợi khi đến Trung kinh rồi ta sẽ gởi cho hắn một phong thư, bảo hắn lúc trở về thì đi đón ta.”

Thái Diêm dốc hết một chén lại một chén, mà Đoạn Lĩnh lại không dám uống nhiều, rất sợ say rượu sẽ nói ra những lời không nên nói. Sự thật chứng minh y đã lo lắng quá nhiều rồi, Thái Diêm đã say đến rối hồ đồ loạng choạng, vừa khóc vừa cười, cuối cùng là gục xuống bàn gào khóc.

Đoạn Lĩnh dìu Thái Diêm vào phòng, để người nằm lên giường của mình, bản thân lại nằm ở vị trí gian ngoài Lý Tiệm Hồng từng ngủ. Chỉ là Thái Diêm vẫn không ngừng mê sảng.

“Thịnh thế… thiên hạ.” Thái Diêm lẩm bẩm, “Thiên hạ, thiên hạ này…”

Một trái tim của Đoạn Lĩnh cũng vì vậy bị nhấc lên đến cuống họng rồi, thế nhưng cuối cùng Thái Diêm vẫn không nói gì thêm, lảm nhảm thêm vài câu không có ý nghĩa liền ngủ đến thật say.

Sáng hôm sau khi Đoạn Lĩnh thức dậy Thái Diêm đã rời đi, mà cũng cùng ngày, có một gã binh lính đến đây gõ cửa

“Có một vị đại nhân hỏi huynh đệ.” Người binh lính kia nói, “Có nguyện ý hôm nay về Trung kinh hay không?”

“Cái gì?” Đoạn Lĩnh đêm qua có uống ít rượu, đầu vẫn còn chút choáng váng, hỏi, “Là vị đại nhân nào?”

“Cấp trên nói chỉ cần nói như vậy huynh đệ tự nhiên sẽ hiểu.” Binh sĩ cũng là vẻ mặt mê man, nói, “Huynh đệ không biết? Nguyên văn của đại nhân chính là, hỏi huynh đệ có bằng lòng hôm nay khởi hành đi trung kinh hay không, lần này cũng chỉ báo cho một mình huynh đệ. Nếu ngươi nguyện ý, Bắc viện sẽ phái một nhóm người đến hộ tống, tuyệt đối không để lộ ra phong thanh, còn nếu huynh đệ nguyện ý ở tại Thượng kinh chờ cũng vẫn được.”

Đoạn Lĩnh suy nghĩ một lúc lâu đột nhiên nhớ đến Gia Luật Tông Chân, đêm qua hắn đã đi?! Mà y tự nhiên không thể lập tức rời đi, chỉ cần vừa đi, tất cả kế hoạch đều sẽ lập tức rối loạn.

“Chuyện ở nơi này tiểu đệ vẫn chưa xử lý xong.” Đoạn Lĩnh nói, “Tạm thời không thể thoát thân.”

Người binh lính kia nói: “Đây là đại nhân giao cho huynh đệ, trong đó có một thứ, huynh đệ nhất định phải bảo quản cho tốt, đừng nên làm mất. Huynh đệ chi bằng cũng giao cho ta một tín vật, để ta gởi đến Trung kinh.”

Vị binh sỹ Bắc viện kia còn cầm theo một hộ đựng thức ăn và một cái tráp, trong hộp thức ăn chính là đủ loại điểm tâm hoa mỹ đẹp đẽ, còn có giấy bút Gia Luật Tông Chân ban tặng và một thanh kiếm. Đoạn Lĩnh lại mở cái tráp kia ra, bên trong có một cái lệnh bài bằng vàng ròng, cầm lên cực kỳ nặng tay. Vì vậy y liền hơi gật đầu xoay người vào nhà, nghĩ đến nghĩ lui cảm thấy không có gì có khả năng thặng, thế nên lại ra vườn hái một cành đào non, cho cả cành lẫn quả vẫn còn lông tơ đặt vào trong tráp, lại dán lên một phen giấy niêm đưa cho binh lính kia.

Ý tứ chính là, ăn đào tặng lý[1], cho dù không đền đáp được cũng nhận lấy hảo ý này. Tuy rằng từ đào trong thành ngữ là mộc đào, cũng là cây đu đủ, thế nhưng trong tay cũng không có sẵn thứ quả này, vì vậy chỉ có thể lấy quả đào mượn ý. Như vậy Gia Luật Tông Chân hẳn là cũng có thể hiểu.

Liên tiếp mấy ngày sau, Đoạn Lĩnh ngoại trừ ra phố mua chút lương thực liền không bước chân ra khỏi nhà, mỗi lần đi ngang qua tiệm trà y sẽ dừng lại nghe ngóng thật lâu, còn hỏi thăm tin tức từ phía nam truyền đến. Mà những tin tức này nội dung khác nhau rất lớn, có người nói Triệu Khuê tạo phản, có người nói Mục Khoáng Đạt đứng về phía Lý Tiệm Hồng, có người lại nói Hoàng đế của Nam Trần và Tứ Vương gia đều đã chết, nhất thời Đoạn Lĩnh cũng không biết nên tin ai bỏ ai.

Trong mấy ngày này, Thái Diêm có đên qua một lần, hắn nói với Đoạn Lĩnh,”Nửa tháng trước bệ hạ đã quay về Trung kinh.”

Đoạn Lĩnh đang ngồi cạnh giếng giặt y phục,vẻ mặt cố tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Cư nhiên vừa đến đã đi sao?”

Thái Diêm nói: “Binh mã Trung kinh tựa như tên đã lên dây. Gia Luật Đại Thạch viết một phong mật thư, sau khi bệ hạ về kinh liền triệu tập chúng thần, cũng không để ý đến sự phản đối của Hàn thái sư, tạm dừng phát động binh mã.”

Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, thật cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng an tâm rồi.

Thái Diêm hỏi: “Cha ngươi còn chưa có trở lại?”

“Không có.” Đoạn Lĩnh nói.

“Vậy người có viết thư cho ngươi không?” Thái Diêm còn nói, “Lá thư trên bàn có phải là của cha ngươi không?”

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh vội vàng chạy vào xem, chỉ thấy một phong thư trên bàn, cũng không bị mở ra, chẳng biết đã xuất hiện ngay ngắn trên bàn từ lúc nào. Thái Diêm thấy vậy liền cáo từ rời đi, Đoạn Lĩnh lập tức mở thư ra đọc.

(Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ, ba sơn dạ vũ trướng thu trì, hà đương cộng tiễn tây song chúc, khước thoại ba sơn dạ vũ thì.)[2]

( Chờ ta.)

Lý Tiệm Hồng đã đánh thắng.

Bảy ngày trước, Kiếm Môn quan đình trệ.

Đó là một đêm mưa, nước tuôn xối xả, sấm dài rạch ngang dãy núi, chớp giật sáng rực cả chân trời, đất đá ven bờ sông đều bị nước lũ cuốn đi, phát ra từng đợt tiếng gào thét xông thẳng về phía hạ du của dãy núi non trùng điệp.

Một vị khách lạ ôm theo hài tử, còn có một tên thị vệ che mặt đi vào đại doanh của Hắc Giáp quân.

Lý Tiệm Hồng một chân đạp lên cái rương chứa vũ khí, ngã người dốc rượu, ngọn đèn hắt cái bóng nghiêng gò má của hắn lên trên vải lều.

“Cơn mưa này thật quá lớn.” Vị khách lạ nọ cởi áo tơi và mũ che trên đầu xuống, cảm thán nói, “Nếu không phải Thương Lưu Quân một đường cõng chúng ta trèo non lội suối, Mục mỗ nghĩ bản thân hẳn là sẽ không tự đến được trước mặt Vương gia..”

“Mục tướng gia, nhiều năm không gặp.” Lý Tiệm Hồng tiện tay đẩy một cái ghế tới, nói, “Ngồi đi.”

Tạ Hựu ngồi ngay ngắn bên cạnh, trầm mặc nhìn Mục Khoáng Đạt.

“Mang cho Mục tướng gia một chén canh gừng khu hàn.” Lý Tiệm Hồng còn phân phó.

“Đây là nhi tử của Mục mỗ.” Mục Khoáng Đạt nói, “Mục Khánh, Khánh nhi, mau khấu đầu với Vương gia..”

Nhi tử của Mục Khoáng Đạt tiến lên, hướng về phía Lý Tiệm Hồng quỳ xuống, hạ thấp đầu, bàn tay của Lý Tiệm Hồng lại phất lên một cái, ý bảo không cần đa lễ.

“Từ xa tới là khách.” Lý Tiệm Hồng nói, “Mặc kệ hôm nay Mục tướng gia đến đây với ý định gì, chỉ bằng phần đảm lược này, Lý mỗ có thể bảo đảm người và công tử có thể tùy ý rời khỏi doanh trại của ta, một sợi tóc cũng không thiếu.”

“Khi Mục mỗ nói muốn tự mình đến đây một chuyến.” Mục Khoáng Đạt cũng cười nói, “Thương Lưu Quân luôn luôn lo trước lo sau. Hạ quan cũng nói, không quan trọng, nếu đã có thể toàn thân bước vào, Vương gia chắc chắn cũng sẽ khiến chúng ta toàn thân trở về.”

“Nói đi.” Tạ Hựu trầm giọng nói, “Vương gia còn đang chờ đây.”

Mục Khoáng Đạt nói: “Bệ hạ băng hà rồi.”

“Lúc nào?” Lý Tiệm Hồng thờ ơ hỏi.

“Năm ngày trước, giờ tý.” Mục Khoáng Đạt nói.

“Ta thế nào lại không biết?” Lý Tiệm Hồng thuận miệng nói.

“Triệu Khuê phái người canh gác hoàng cung, bí mật không cho phát tang.” Mục Khoáng Đạt nói, “Vương gia, đạo chiếu chỉ sáu năm trước kia cũng không phải ý định của Mục mỗ, chính là do Triệu Khuê vượt quyền mà thành.”

“Biết.” Lý Tiệm Hồng miễn cưỡng nói.

Mục Khoáng Đạt phân trần: “Điều động ảnh đội, Mục mỗ cũng vô pháp ngăn cản.”

“Biết.” Lý Tiệm Hồng lại nói.

Mục Khoáng Đạt lại nói: “Trận chiến này nếu Vương gia không tốc chiến tốc thắng, chỉ cần một ngày Hàn Duy Dung và Tiêu Thái hậu bên kia không nhịn nổi được, Liêu binh sẽ lập tức tràn vào. Đại Trần ta đã là nguy cơ trong sớm tối, càng không thể chịu được người ngoài thêm lực, huống hồ ngài dù sao cũng là Hoàng thất, lại phân chia cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.”

Lý Tiệm Hồng “Ừ.”

Mục Khoáng Đạt nói: “Triệu Khuê lần này tự phát quân lệnh, đem hơn phân nửa binh lực tại Ngọc Bích quan điều đến Trung Nguyên quyết chiến với Vương gia. Hiện tại toàn bộ Tây Xuyên đều đã bị hắn khống chế, trận này nếu như hắn không chống đỡ nổi liền dự định lập tức chạy về Tây Xuyên, dùng vũ lực soán vị.”

Vùng quanh chân mày của Lý Tiệm Hồng có hơi nhướn lên, cũng không nói thêm gì.

Mục Khoáng Đạt lại nói: “Mục mỗ sẽ ký lệnh truy nã, dùng Ảnh đội nội ứng ngoại hợp với Vương gia, ba ngày sau dùng tiếng cười làm hiệu lệnh, mở rộng Kiếm Môn quan.”

Lý Tiệm Hồng hỏi: “Mục tướng gia có điều kiện gì?”

“Tây Xuyên mười năm không tăng thuế, không chinh binh.” Mục Khoáng Đạt nói, “Thủ đô… cũng nên dời về Giang Châu rồi.”

Lý Tiệm Hồng cười nói: “Mục tướng gia cũng đã thay bổn Vương sắp xếp đến thật hoàn hảo rồi nhỉ.”

Mục Khoáng Đạt cười nói: “Từ trước đến giờ Mục mỗ đều là một kẻ thức thời.”

Lý Tiệm Hồng ngược lại đưa mắt về phía nhi tử của Mục Khoáng Đạt, Mục Khánh bị nhìn như thế thì có điểm kinh hoảng, thoáng lui về phía sau một chút.

Mục Khoáng Đạt nói: “Mấy ngày nay Khánh Nhi liền để lại bên người Vương gia đi, hài tử nên học hỏi nhiều một chút. Vương gia! Đây là hài nhi Mục mỗ yêu thương nhất, mong Vương gia…”

“Không cần.” Lý Tiệm Hồng nói, “Bổn vương tin ngươi. Trở về đi, ba ngày sau, chờ hiệu lệnh của ngươi.”

Vì vậy Thương Lưu Quân lại mang theo Mục Khoáng Đạt và trưởng tử của y rời khỏi quân doanh.

Giữa đêm ba ngày sau, khắp núi rừng vang tiếng chim kêu, thủ vệ Kiếm Môn quan đều bị triệt hạ, chỉ trong một đêm, đại quân của Lý Tiệm Hồng đã thành công hạ thành, Triệu Khuê dẫn theo hai mươi vạn đại quân chạy về phía Tây Xuyên. Đến hừng sáng, song phương lại giao chiến lần nữa ngay dưới Văn Chung sơn, Triệu Khuê gấp gáp điều quân không tránh khỏi bị bại dưới tay của Tạ Hựu, sau đó còn rơi vào bẫy phục kích của Lý Tiệm Hồng..

Đến cuối cùng, trên quan đạo tràn đầy thi thể binh lính tử trận, núi rừng đông nghẹt đào binh, Lý Tiệm Hồng tự mình dẫn quân đi truy bắt Triệu Khuê, đối phương ở trên đường lại được Vũ Độc cứu đi, chạy về phía thành Tây Xuyên.

“Chung sơn cửu hưởng, thay triều đổi đại…”

“Phong thủy lưu chuyển, đông qua xuân đến…”

Triệu Khuê vừa vội vàng chạy được đến dưới chân Văn Chung sơn, thì đã nghe được văng vẳng tiếng hài đồng đang hát một khúc đồng dao, mà ở trên quan đạo cũng có một đám người đang chờ đợi hắn, chính là Ảnh đội đã bất ngờ làm phản. Vũ Độc một người một kiếm ngăn cản Ảnh đội, Triệu Khuê lần nữa bứt khỏi vây công chạy trối chết về phía tây.

Giữa cánh đồng mênh mông bát ngát, đột ngột có một cây đại thụ xuất hiện, Triệu Khuê dẫn theo hơn mười tên hộ vệ, sơn cùng thủy tận chạy đến đây, phía xa còn thấp thoáng bóng dáng nguy nga của Văn Chung sơn.

“Sớm biết như vậy, nên đường đường chính chính nhận lấy cái chết.” Triệu Khuê than thở.

Thu đến trời cao vời vợi, trên ruộng lúa mạch cũng vang lên thanh âm xào xạc, một gã thích khách thân hình cao lớn ngược gió mà đến, bọn hộ vệ đều bị kinh động, quát: “Người nào!”

Nhưng mà không chờ hộ vệ xuất thủ, vài đạo kiếm quang hiện lên, đám thân vệ của Triệu Khuê đều đã trở thành thi thể nằm trên mặt đất.

“Xin chào.” Thích khách kia nói, “Ta là Thương Lưu Quân.”

“Ta rốt cục cũng đợi được những lời này rồi.” Triệu Khuê nói.

“Ta là tới giết ngươi.” Thương Lưu Quân cởi xuống mặt nạ bảo hộ, khách khí nói.

Ý niệm cuối cùng trong đầu của Triệu Khuê chính là hình xăm bạch hổ trên sườn mặt của Thương Lưu Quân.

………….

Hoàng hôn, phía chân trời đỏ rực như nhuộm máu, dưới gốc đại thụ đơn độc giữa cánh đồng bát ngát, cành lá cọ vào nhau vang ra thanh âm sàn sạt độc hữu. Vũ Độc một thân thương tích, dọc theo quan đạo đuổi về phía này, chỉ thấy đập vào mắt là đống thi thể của Triệu Khuê và đám hộ vệ, cùng với Thương Lưu Quân đang chậm rãi dùng tấm áo choàng rách trên người Triệu Khuê lau chùi lưỡi kiếm quý báu của mình.

Đồng tử của Vũ Độc thoáng phóng đại, Thương Lưu Quân cũng không thèm nhìn hắn, nói: “Ngươi có hai con đường, một là tự sát, có thể bảo toàn thi thể; hai là lập tức bỏ chạy, ta sẽ đếm từ một đến mười, sau đó ta sẽ liền truy sát ngươi.”

Vũ Độc không nén được bắt đầu run nhẹ, hắn không bỏ chạy cũng không tự sát, mà là cơ thể lại bắt đầu run lên vì phấn chấn, rút trường kiếm trên thắt lưng ra.

“Ngươi cho rằng bất cứ ai cũng sẽ bỏ chạy?” Vũ Độc không khách khí chế giễu.

Thương Lưu Quân cũng nâng kiếm lên, ngay tại lúc này, hai người đồng thời biến sắc, Thương Lưu Quân cấp tốc thu kiếm vào vỏ, xoay người tựa như tiêu thất mà biến mất khỏi ruộng lúa mạch, hoàn toàn không có tăm hơi.

Vũ Độc kéo một thân thương tích lảo đảo quỳ xuống hướng về phía thi thể của Triệu Khuê, bi phẫn khóc to.

Tuấn mã dọc theo quan đạo tiến đến, Lý Tiệm Hồng một thân giáp sắt, phi phong trong gió thu phần phần phật tung bay. Vũ Độc lập tức xoay người nhìn thẳng vào Lý Tiệm Hồng.

“Thu kiếm.” Lý Tiệm Hồng nói.

Sắc mặt Vũ Độc chần chờ bất địch, chỉ thấy Lý Tiệm Hồng ném ra một phong thơ đến trước mặt hắn, Vũ Độc có hơi chấn động, chậm rãi mở bức thư ra, sau khi xem xong lại nghe thanh âm của Lý Tiệm Hồng cất lên: “Thu kiếm.”

Vũ Độc bỗng nhiên thu kiếm lại vào vỏ, một tiếng kim loại va chạm ngân nga tựa như long ngâm ngang trời, chấn động cả không gian, quanh quẩn trong gió, vọng vào trong sơn cốc hình thành tiếng vang cổ kính mà cửu viễn, chấn động không ngớt.

Lý Tiệm Hồng không phí một binh một tốt đã khiến Tây Xuyên quy hàng, Mục Khoáng Đạt dẫn đầu bách quan xuất thành nghênh đón, Lý Diễn Thu cũng đích thân ra mặt.

“Tam ca, người đã trở về.”

Lý Tiệm Hồng đang muốn nói lời gì đó, từ Văn Chung sơn ở phía xa xôi truyền đến một tiếng chuông trang nghiêm thánh khiết, giữa ánh hoàng hôn ngân nga khắp cả thiên hạ.

—————-

1/ Ăn đào tặng lý: Nguyên văn ‘Đầu đào báo lý’, có thể hiểu như câu ‘Bánh ít đi bánh quy trở lại’ hoặc ‘Có qua có lại của VN. Chỉ là nếu dùng thành ngữ thuần việt lại không phù hợp với chi tiết trả cành đào, thế nên chỉ đành cố gắng Việt hóa thành ngữ kia.

2/ Cả bức thư của Lý Tiệm Hồng là trọn vẹn bài ‘Dạ vũ ký bắc’ của Lý Thương Ẩn, danh gia đời đường. Nội dung bài thơ là nỗi tưởng niệm cố nhân trong đêm mưa nơi đất khách, hẹn một ngày về tâm sự cho thỏa nỗi nhớ nhung.

Xin dẫn ra đây một bài dịch thơ của ông Trần Trọng San

Ngày v ề ch ư a bi ế t bao gi ờ,

Ba Sơ n mư a tố i, ao thu dâng đầ y.

Bao giờ kh ê u n ế n song t â y,

Cùng nhau kể chuyệ n mư a bay đê m n à o..

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2 Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3 Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4 Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5 Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6 Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7 Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8 Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9 Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10 Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11 Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12 Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13 Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14 Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15 Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16 Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17 Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18 Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19 Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20 Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21 Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22 Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23 Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24 Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25 Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26 Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27 Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28 Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29 Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30 Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31 Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32 Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33 Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34 Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35 Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36 Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37 Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38 Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39 Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40 Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41 Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42 Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43 Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44 Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45 Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46 Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47 Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48 Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49 Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50 Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51 Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52 Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53 Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54 Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55 Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56 Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57 Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58 Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59 Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60 Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61 Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62 Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63 Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64 Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65 Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66 Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67 Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68 Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69 Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70 Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71 Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72 Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73 Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74 Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75 Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76 Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77 Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78 Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79 Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80 Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81 Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82 Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83 Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84 Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85 Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86 Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87 Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88 Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89 Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90 Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91 Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92 Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93 Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94 Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95 Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96 Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97 Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98 Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99 Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100 Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101 Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102 Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103 Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104 Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105 Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106 Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107 Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108 Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109 Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110 Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111 Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112 Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113 Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114 Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115 Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116 Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117 Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118 Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119 Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120 Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121 Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122 Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123 Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124 Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125 Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126 Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127 Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128 Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129 Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130 Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131 Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132 Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133 Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134 Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135 Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136 Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137 Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138 Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139 Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140 Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141 Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142 Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143 Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144 Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145 Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146 Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147 Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148 Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149 Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150 Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151 Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152 Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153 Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154 Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155 Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156 Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157 Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158 Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159 Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160 Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161 Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162 Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163 Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164 Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165 Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166 Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167 Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168 Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169 Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170 Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171 Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172 Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173 Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174 Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175 Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176 Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177 Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178 Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179 Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180 Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181 Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182 Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183 Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184 Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185 Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186 Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187 Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188 Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189 Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190 Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191 Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192 Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193 Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194 Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195 Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196 Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197 Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198 Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199 Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200 Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201 Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202 Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203 Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204 Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205 Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206 Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207 Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208 Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209 Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210 Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211 Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212 Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213 Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214 Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215 Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216 Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217 Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218 Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219 Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220 Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221 Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222 Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223 Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224 Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225 Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226 Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227 Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228 Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229 Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: QUYỂN I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao
2
Quyển 1 - Chương 2: Khách đến điều tra
3
Quyển 1 - Chương 3: Nhập kinh
4
Quyển 1 - Chương 4: Học đường
5
Quyển 1 - Chương 5: Biệt ly
6
Quyển 1 - Chương 6: Lỗi hẹn
7
Quyển 1 - Chương 7: Dạ tập
8
Quyển 1 - Chương 8: Giải vây
9
Quyển 1 - Chương 9: Nhầm lẫn
10
Quyển 1 - Chương 10: Tha hương
11
Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống
12
Quyển 1 - Chương 12: Ngọc bội
13
Quyển 1 - Chương 13: Con ta
14
Quyển 1 - Chương 14: Nghĩ cách cứu viện
15
Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân
16
Quyển 1 - Chương 16: Mạo hiểm rời đi
17
Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền
18
Quyển 1 - Chương 18: Lấy mình làm gương
19
Quyển 1 - Chương 19: Không Minh
20
Quyển 1 - Chương 20: Vương đạo
21
Quyển 1 - Chương 21: Bí mật gặp mặt
22
Quyển 1 - Chương 22: Kềm chế
23
Quyển 1 - Chương 23: Binh lâm
24
Quyển 1 - Chương 24: Học kiếm
25
Quyển 1 - Chương 25: Lập thu
26
Quyển 1 - Chương 26: Chiến sự
27
Quyển 1 - Chương 27: Sau tràng hạo kiếp
28
Quyển 1 - Chương 28: Thế cục
29
Quyển 1 - Chương 29: Uy hiếp
30
Quyển 1 - Chương 30: Âm thầm điều binh
31
Quyển 1 - Chương 31: Thư đồng
32
Quyển 1 - Chương 32: Chu toàn
33
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu trung
34
Quyển 1 - Chương 34: Thực hiện lời hứa
35
Quyển 1 - Chương 35: Cảnh giác
36
Quyển 1 - Chương 36: Đột biến
37
Quyển 1 - Chương 37: Thành phá
38
Quyển 2 - Chương 38: Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống
39
Quyển 2 - Chương 39: Đồ Thôn
40
Quyển 2 - Chương 40: Bôn ba
41
Quyển 2 - Chương 41: Bội tín
42
Quyển 2 - Chương 42: Cứu vãn
43
Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
44
Quyển 2 - Chương 44: Sấm sét
45
Quyển 2 - Chương 45: Tìm chết
46
Quyển 2 - Chương 46: Khom lưng
47
Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội
48
Quyển 2 - Chương 48: Thủ tín
49
Quyển 2 - Chương 49: Gặng hỏi
50
Quyển 2 - Chương 50: Chỗ đứng
51
Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia
52
Quyển 2 - Chương 52: Xuất phủ
53
Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện
54
Quyển 2 - Chương 54: Nhanh trí
55
Quyển 2 - Chương 55: Đêm mưa
56
Quyển 2 - Chương 56: Tự tiến cử
57
Quyển 2 - Chương 57: Lợi thế
58
Quyển 2 - Chương 58: Chuyện xưa
59
Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm
60
Quyển 2 - Chương 60: Ngủ ngoài trời
61
Quyển 2 - Chương 61: Cứu mỹ nhân
62
Quyển 2 - Chương 62: Ngõ hẹp
63
Quyển 2 - Chương 63: Nhập quan
64
Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật
65
Quyển 2 - Chương 65: Kiêng kỵ
66
Quyển 2 - Chương 66: Hách Mặc
67
Quyển 2 - Chương 67: Ca hát cầu thân
68
Quyển 2 - Chương 68: Hiểu lầm
69
Quyển 2 - Chương 69: Lấp liếm
70
Quyển 2 - Chương 70: Hội ngộ giữa đêm
71
Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
72
Quyển 2 - Chương 72: Thích khách
73
Quyển 2 - Chương 73: Ám thất
74
Quyển 2 - Chương 74: Lo lắng
75
Quyển 2 - Chương 75: Lẻ loi
76
Quyển 2 - Chương 76: Cơ duyên
77
Quyển 2 - Chương 77: Thần câu (Ngựa tốt)
78
Quyển 2 - Chương 78: Tự cứu
79
Quyển 2 - Chương 79: Mắc mưu
80
Quyển 2 - Chương 80: Bắt cóc
81
Quyển 2 - Chương 81: Thoát hiểm
82
Quyển 2 - Chương 82: Bạc tình
83
Quyển 2 - Chương 83: Sắp xếp
84
Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu
85
Quyển 2 - Chương 85: Biệt ly
86
Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch
87
Quyển 2 - Chương 87: Thẳng thắn
88
Quyển 2 - Chương 88: Luống cuống
89
Quyển 2 - Chương 89: Đại xá
90
Quyển 2 - Chương 90: Manh mối
91
Quyển 2 - Chương 91: Nhà mới
92
Quyển 2 - Chương 92: Tịch Diệt
93
Quyển 2 - Chương 93: Dạ yến
94
Quyển 2 - Chương 94: Cùng đi học
95
Quyển 2 - Chương 95: Trốn học
96
Quyển 2 - Chương 96: Lễ vật
97
Quyển 2 - Chương 97: Hồ Toàn
98
Quyển 2 - Chương 98: Gặp mặt
99
Quyển 2 - Chương 99: Manh nha
100
Quyển 2 - Chương 100: Trí kế
101
Quyển 2 - Chương 101: Xuân mộng
102
Quyển 2 - Chương 102: Bái sư
103
Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ
104
Quyển 2 - Chương 104: Thi hội
105
Quyển 2 - Chương 105: Giằng co
106
Quyển 2 - Chương 106: Vật cũ
107
Quyển 2 - Chương 107: Bạn cũ
108
Quyển 2 - Chương 108: Con tin
109
Quyển 2 - Chương 109: Dò xét
110
Quyển 2 - Chương 110: Nói dối
111
Quyển 2 - Chương 111: Du ngoạn
112
Quyển 2 - Chương 112: Hoa cỏ
113
Quyển 2 - Chương 113: Ái tình
114
Quyển 2 - Chương 114: Mầm họa trong lòng
115
Quyển 2 - Chương 115: Cởi vũ khí
116
Quyển 2 - Chương 116: Trời tính
117
Quyển 2 - Chương 117: Cùng nhau
118
Quyển 2 - Chương 118: Thủy tai
119
Quyển 2 - Chương 119: Họa ngoại xâm
120
Quyển 2 - Chương 120: Quỷ kế
121
Quyển 2 - Chương 121: Thi Đình
122
Quyển 2 - Chương 122: Oán hận chất chứa
123
Quyển 2 - Chương 123: Giao phong
124
Quyển 2 - Chương 124: Lòng tin
125
Quyển 2 - Chương 125: Mời chào
126
Quyển 2 - Chương 126: Khả nghi
127
Quyển 2 - Chương 127: Cây liền cành
128
Quyển 2 - Chương 128: Bắc thượng
129
Quyển 2 - Chương 129: Phá cuộc
130
Quyển 2 - Chương 130: Người đã thay đổi
131
Quyển 2 - Chương 131: Chuyện năm đó
132
Quyển 2 - Chương 132: Tập kích bất ngờ
133
Quyển 2 - Chương 133: Bị thương
134
Quyển 2 - Chương 134: Trị thành
135
Quyển 2 - Chương 135: Lập uy
136
Quyển 2 - Chương 136: Tra xét
137
Quyển 2 - Chương 137: Cường viện
138
Quyển 2 - Chương 138: Khốn cảnh
139
Quyển 2 - Chương 139: Anh linh phù hộ
140
Quyển 3 - Chương 140: Quyển III: Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận
141
Quyển 3 - Chương 141: Mất khống chế
142
Quyển 3 - Chương 142: Tuế nguyệt vô tình
143
Quyển 3 - Chương 143: Tin lành
144
Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt
145
Quyển 3 - Chương 145: Đoạn trạch
146
Quyển 3 - Chương 146: Thiên ý
147
Quyển 3 - Chương 147: Cải trang
148
Quyển 3 - Chương 148: Lạc Nhạn
149
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
150
Quyển 3 - Chương 150: Khiếp sợ
151
Quyển 3 - Chương 151: Bôn đào
152
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
153
Quyển 3 - Chương 153: Tâm tình
154
Quyển 3 - Chương 154: Hội thẩm
155
Quyển 3 - Chương 155: Vô tình
156
Quyển 3 - Chương 156: Tạm biệt
157
Quyển 3 - Chương 157: Kỳ binh
158
Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy
159
Quyển 3 - Chương 159: Lập khế
160
Quyển 3 - Chương 160: Vây khốn
161
Quyển 3 - Chương 161: Họa tới
162
Quyển 3 - Chương 162: Trao đổi tù binh
163
Quyển 3 - Chương 163: Nghịch chuyển
164
Quyển 3 - Chương 164: Khai thành
165
Quyển 3 - Chương 165: Thụ kế
166
Quyển 3 - Chương 166: Triều đình nghị luận
167
Quyển 3 - Chương 167: Thù đồ
168
Quyển 3 - Chương 168: Điều kiện
169
Quyển 3 - Chương 169: Thệ ước
170
Quyển 3 - Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén
171
Quyển 3 - Chương 171: Nói toạc ra
172
Quyển 3 - Chương 172: Thăm hỏi
173
Quyển 3 - Chương 173: Đông chí
174
Quyển 3 - Chương 174: Quốc sách
175
Quyển 3 - Chương 175: Phủ cực
176
Quyển 3 - Chương 176: Trở về chốn cũ
177
Quyển 3 - Chương 177: Tạ lễ
178
Quyển 3 - Chương 178: Kế hoạch
179
Quyển 3 - Chương 179: Mưu sâu
180
Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình
181
Quyển 3 - Chương 181: Dân sinh
182
Quyển 3 - Chương 182: Hiểm cảnh
183
Quyển 3 - Chương 183: Hành thích
184
Quyển 3 - Chương 184: Hiện thân
185
Quyển 3 - Chương 185: Tuyệt địa
186
Quyển 3 - Chương 186: Liều chết
187
Quyển 3 - Chương 187: Gia yến
188
Quyển 3 - Chương 188: Du hồ
189
Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ
190
Quyển 3 - Chương 190: Giải quyết hậu quả
191
Quyển 3 - Chương 191: Ngày tết
192
Quyển 3 - Chương 192: Nhìn vật
193
Quyển 3 - Chương 193: Căn nguyên
194
Quyển 3 - Chương 194: Ủy thác
195
Quyển 3 - Chương 195: Gợn sóng
196
Quyển 3 - Chương 196: Xuân đến
197
Quyển 3 - Chương 197: Bố cục
198
Quyển 3 - Chương 198: Chuông tang
199
Quyển 3 - Chương 199: Khẩn cầu che chở
200
Quyển 3 - Chương 200: Dã tâm
201
Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng
202
Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều
203
Quyển 4 - Chương 203: Thâm tàng
204
Quyển 4 - Chương 204: Thiệp hiểm
205
Quyển 4 - Chương 205: Lần nữa đầu nhập
206
Quyển 4 - Chương 206: Thật giả
207
Quyển 4 - Chương 207: Song ngọc
208
Quyển 4 - Chương 208: Mời yến
209
Quyển 4 - Chương 209: Chí thân
210
Quyển 4 - Chương 210: Bạch hổ
211
Quyển 4 - Chương 211: Vừa kịp
212
Quyển 4 - Chương 212: Khai tịch
213
Quyển 4 - Chương 213: Tiền Thất
214
Quyển 4 - Chương 214: Nghi vấn
215
Quyển 4 - Chương 215: Mật thất
216
Quyển 4 - Chương 216: Ứng biến
217
Quyển 4 - Chương 217: Binh biến
218
Quyển 4 - Chương 218: Trước khi khai chiến
219
Quyển 4 - Chương 219: Đồng song
220
Quyển 4 - Chương 220: Khó lường
221
Quyển 4 - Chương 221: Dạ hành
222
Quyển 4 - Chương 222: Đồ Cùng
223
Quyển 4 - Chương 223: Phi đăng
224
Quyển 4 - Chương 224: Lâm triều
225
Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn
226
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
227
Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán
228
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
229
Quyển 4 - Chương 229: Ngoại truyện Thất tịch: Chia cách là bao