Chương 166: Thất thúc lập công

Editor: Xám

Tần Cửu đi thẳng lên trên theo bậc thang, một lát sau đã đến tầng thứ bảy của tháp Lãm Nguyệt.

Tiếng đàn đã ngừng từ lâu, trong tháp hoàn toàn tĩnh lặng.

Tần Cửu đã nhìn thấy Viên Bá ở cửa đại điện của tầng bảy, nàng xoa nhẹ miệng vết thương bên eo, dừng bước chân.

Viên Bá nhìn thấy vết thương của Tần Cửu, có chút hoảng hốt hỏi: "Đây là vết thương do An Lăng vương điện hạ làm sao?"

Tần Cửu gật đầu: “Đại thống lĩnh, An Lăng Vương điện hạ mưu đồ phản nghịch, chắc hẳn tùy tùng của ta đã đến bẩm báo rồi phải không, chẳng hay bây giờ bệ hạ thế nào?"

"Bệ hạ đang muốn thần ra ngoài kiểm tra, Cửu gia, An Lăng Vương điện hạ thật sự muốn bức cung?" Viên Bá nói.

Tần Cửu hợp tác với Viên Bá nhiều lần, biết rõ tính tình của ông. Ông hỏi như vậy, xem ra là cũng không tin tưởng Nhan Túc sẽ bức cung lắm, đâu chỉ Viên Bá, e rằng rất nhiều người đều sẽ không tin.

Tần Cửu buông bàn tay đặt bên eo ra, để ông nhìn thấy vết máu loang lổ trên người nàng, thản nhiên nói: "Viên đại nhân, đây không phải chuyện đùa, chỉ sợ muộn thêm một khắc, tháp Lãm Nguyệt này sẽ bị An Lăng Vương khống chế mất."

Viên Bá tự biết tình hình nghiêm trọng, đi vào bẩm báo Khánh Đế, ra ngoài cho Tần Cửu đi vào. Sau đó, ông bèn tự mình dẫn kiêu kỵ đi xuống tra xét tình hình.

Tầng bảy là tầng cao nhất của tháp Lãm Nguyệt, nóc nhà là một cửa sổ lớn, được kiểm soát bằng chốt cài lò xo, bình thường đóng kín, lúc này đã mở ra, chỉ cần ngồi ở trong tháp là có thể ngẩng đầu ngắm cảnh đẹp trời đêm, lại có thể nhìn xuống thắng cảnh trong núi nhờ cửa sổ xung quanh, khiến người ta có cảm giác tay có thể nắm lấy trăng, lại vừa được ngắm cảnh núi.

Tần Cửu cất bước đi vào, bốn phía mở cửa sổ, gió đêm từ từ thổi vào theo khung cửa sổ, khiến mùi máu tanh khắp người nàng tràn ngập trong tháp.

Khánh Đế đang tựa vào ghế tử đàn, nghe Tỳ Ba bẩm báo chuyện dưới tháp, nhìn thấy Tần Cửu tiến vào, ánh mắt đảo qua vết máu loang lổ trên váy áo nàng, hơi ưỡn thẳng lưng, khoát tay với Tỳ Ba nói: "Ngươi không cần nói nữa, Tần Cửu, ngươi đến nói đi!"

Sau khi Tần Cửu thi lễ với Khánh Đế, chậm rãi nói: "Bệ hạ, tất cả những gì tùy tùng của ta nói ra đều là thật. An Lăng Vương muốn bức cung. Vừa rồi sau khi mọi người tản đi khỏi quảng trường, vi thần vốn cũng định rời đi, lại nhìn thấy An Lăng Vương dẫn vài Kim Ngô Vệ đến. Hắn vừa nhìn thấy vi thần, đã sai người vây vi thần lại, nói Thiên Thần tông mưu đồ phản nghịch, đã bắt bệ hạ, hắn muốn bắt giặc hộ giá, ta đánh với hắn một trận, mới thoát hiểm."

"Túc nhi nó thật sự lại làm chuyện như thế?" Khánh Đế híp mắt lại, rõ ràng là không tin với tính tình của Nhan Túc, lại có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.

Huệ phi ở bên cạnh thấp giọng nói: "Bệ hạ, nếu như người không tin An Lăng Vương tạo phản, vậy thì ngài đang cho rằng Thiên Thần tông chúng ta mưu đồ phản nghịch rồi?"

Khánh Đế cau mày nói: "Các ngươi đâu có tạo phản?"

Huệ phi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chậm rãi đi đến trước mặt Khánh Đế, quỳ xuống: “Bệ hạ, nhiều năm như vậy rồi, Thiên Thần tông vẫn luôn trung thành và tận tâm với bệ hạ, Nhưng bây giờ, An Lăng Vương điện hạ tạo phản, lại chụp ô danh này lên đầu Thiên Thần tông, làm cái cớ phản nghịch của hắn. Điện hạ, xin bệ hạ sau khi chuyện xảy ra nhất định phải làm chủ cho chúng thần."

Khánh Đế có chút không yên trong lòng, vội khoát tay nói: "Nếu như thật sự như thế, trẫm sẽ trả lại trong sạch cho các ngươi. Viên Bá vẫn chưa quay lại sao?"

Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Viên Bá bước nhanh đến.

"Bệ hạ, những gì Tần môn chủ nói là thật, An Lăng Vương điện hạ đã dẫn Kim Ngô Vệ bao vây tháp Lãm Nguyệt, kiêu kỵ trong tháp đang giao chiến với Kim Ngô Vệ."

Khánh Đế thất kinh, nói: "Ngươi nói là thật? Nó, thật sự… thật sự muốn bao vây tấn công trẫm?"

Viên Bá gật đầu.

Khánh Đế mặt đầy giận dữ, tức đến mức ngón tay khẽ run rẩy, vỗ bàn nói: "Nghiệt tử, nghiệt tử mà! Nhi tử tốt mà Nhàn phi ngươi nuôi dưỡng đấy!" Ngài quay đầu tức giận nói, nhìn thấy người ở bên cạnh mình không phải Nhàn phi mà là Lâm chiêu viện, nhất thời cơn tức giận không biết xả vào đâu.

Lâm chiêu viện vội đi đến bên cạnh Khánh Đế, an ủi: "Bệ hạ bớt giận, có lẽ An Lăng Vương chỉ là nhất thời hồ đồ."

"Chẳng trách, thịnh yến vừa kết thúc đã nói phải lễ Phật, vội vội vàng vàng đi mất, không chịu theo bệ hạ đi lên ngắm trăng, xem ra trước đó đã biết chuyện này rồi? Cũng nói không chừng, bà ta cũng có phần tham dự vào chuyện này đấy!" Huệ phi lạnh lùng nói.

"Ngươi nói Kim Ngô Vệ đã bao vây tháp Lãm Nguyệt, có bao nhiêu người, kiêu kỵ có thể chống đỡ bao lâu?" Khánh Đế trầm giọng hỏi.

Viên Bá đạo: "Bệ hạ, kiêu kỵ đi theo đều bảo vệ bên ngoài Minh Nguyệt sơn trang, trong tháp này tổng cộng có ba trăm hộ vệ. Kim Ngô Vệ bên cạnh Nhan Túc đưa đến đây cũng là ba trăm, số Kim Ngô Vệ còn lại đã bị kiêu kỵ ngăn ở bên ngoài sơn trang, tạm thời cũng không thể tấn công vào đây. Chỉ có điều, tin tức bên chúng ta đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài, Kim Ngô Vệ đã phong bế thông đạo từ tháp Lãm Nguyệt ra ngoài sơn trang. Vi thần..." Viên Bá ngừng một lát, chậm rãi nói: “Vừa rồi vi thần đã gặp được điện hạ, hắn muốn vi thần truyền lời cho bệ hạ."

"Nói!" Khánh Đế tức giận nói.

"Muốn bệ hạ viết chiếu thư thoái vị, truyền hoàng vị cho hắn." Viên Bá nói khẽ.

"Nghiệp chướng!" Khánh Đế quăng cái chén trong tay xuống đất kêu bộp một tiếng, ngài đứng dậy đi đên trước bàn, sai Lý Anh mài mực, rất nhanh đã viết xong một bức thư, sai Lý Anh giao vào tay Viên Bá: “Viên Bá, đây là thánh dụ của trẫm, lập tức phái người phá vòng vây ra khỏi sơn trang, đến kinh thành truyền lệnh cho kiêu kỵ đến đây cứu giá."

Tần Cửu thấy thế bước lên một bước nói: "Bệ hạ, không nói đến có thể xông ra ngoài hay không, có lẽ kiêu kỵ của kinh thành cũng đã bị người khác khống chế rồi. Vả lại, nếu như thật sự điều động kiêu kỵ của kinh thành, chỉ sợ cũng không phải là có thể giải được vòng vây của sơn trang Minh Nguyệt. Thủ lĩnh của quân đội đóng quân cách nơi này gần nhất là thuộc hạ của An Lăng Vương điện hạ, nếu như kinh thành có động tĩnh dị thường, e rằng An Lăng Vương sẽ điều động bọn họ đến đây tiếp viện. Đến lúc đó, chỉ sợ là tình hình càng tệ hơn. Xem ý của An Lăng Vương, hắn cũng chỉ muốn bệ hạ viết chiếu thư thoái vị, không hề muốn làm chuyện này ầm ĩ hơn nữa. Hiện giờ, nếu như ở trong sơn trang còn có thế lực khác có thể ngăn cản An Lăng Vương thì là thích hợp nhất."

Viên Bá nói: "Thần cũng nghĩ như thế. Nghe nói, lúc Nghiêm Vương đến, bệ hạ đặc biệt ân chuẩn cho ngài ấy dẫn theo không ít phủ binh, hơn nữa còn có đào kép của gánh hát Hồi Xuân, có lẽ có thể dùng để chống đỡ được."

"Phủ binh của nó, và cả mấy đào kép nó mang theo, có thể sử dụng để chống đỡ gì chứ?" Khánh Đế cười lạnh một tiếng nói.

Cũng chính vì biết phủ binh của Nhan Duật chẳng ra gì, ngài mới cho phép hắn dẫn theo nhiều phủ binh như vậy, bằng không, có lẽ những phủ binh này của Nhan Duật cũng không được đưa vào. "Viên Bá, theo ý trẫm, phái người vào kinh thành điều binh. Mặt khác, hi vọng người Nghiêm Vương mang đến có thể phát huy công dụng." Cho dù như thế nào, Khánh Đế vẫn còn lại một chút hi vọng, đặt lên người Nhan Duật.

Viên Bá thấy Khánh Đế hạ lệnh, đành phải tuân theo, cất thư mật đi, ra ngoài giao vào tay một kiêu kỵ. Bảo hắn phá vòng vây, bí mật xuống núi từ phía sau núi, vào trong kinh cầu viện.

Khánh Đế đứng dậy, đi đến bên cửa sổ quan sát, nhíu mày nhìn xuống dưới, chỉ thấy bên dưới là giáo dài kích lớn, cung cứng nỏ sắt, cao thủ Kim Ngô Vệ của Nhan Túc đã tập hợp thành một rừng đao kiếm. Lúc này trên khuôn mặt Hoàng đế phủ mây đen chồng chất, tựa hồ lúc nào cũng sẽ chợt dấy lên một cơn bão táp, người hầu hạ bên cạnh nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Mà Hoàng đế, cũng đồng thời cảm nhận được sự hoảng hốt chưa bao giờ có.

"Bệ hạ, chi bằng, vẫn nên nghĩ cách bảo Nghiêm Vương đến đây cứu giá đi. Nếu như An Lăng Vương xông vào, bệ hạ không chịu viết chiếu thư nhường ngôi, chỉ e hắn sẽ không bỏ qua cho bệ hạ!"

"Hắn dám!" Cuối cùng, Khánh Đế đã cảm nhận được cơn sợ hãi trước nay chưa từng có.

"Hắn sẽ không dám, huống hồ, cho dù hắn có dự định làm chuyện này, cũng sẽ không ghi lên đầu hắn. Hắn sẽ chỉ giá họa cho Thiên Thần tông, nói là Thiên Thần tông mưu đồ phản nghịch, hắn cứu giá đến trễ, không kịp cứu bệ hạ."

Khánh Đế từ từ quay trở về ngồi xuống ghế dựa, ánh mắt đảo một vòng bên trong tháp, híp mắt nói: "Ai biết, hiện giờ Nghiêm Vương đang ở đâu?"

"Sau khi yến hổi kết thúc, ngài ấy đã trở về chỗ ở trong sơn trang, có lẽ lúc này vẫn chưa biết nơi đây đã xảy ra chuyện. Chi bằng bệ hạ để Tiêu đại tư nhạc tấu một khúc《 Thập Diện Mai Phục 》, Nghiêm Vương nghe được, nhất định sẽ đến đây cứu giá." Tần Cửu bình tĩnh nói.

Trong lòng nàng hiểu rõ, cho dù không có khúc《 Thập Diện Mai Phục 》, Nhan Duật cũng sẽ đến rất nhanh.

Tiêu Nhạc Bạch vẫn luôn quỳ trước bàn đàn ở bên cạnh, luôn cúi đầu nghịch dây đàn, không hề nói chuyện, thần sắc trên mặt cũng rất bình tĩnh. Dường như Nhan Túc phản nghịch không có chút liên quan gì đến hắn, nhưng không biết vì sao, Tần Cửu lại mơ hồ cảm nhận được hắn vẫn liên tục chú ý đến nàng.

Lúc này Tần Cửu đã nói xong, bèn chăm chú nhìn Tiêu Nhạc Bạch, nhưng Tiêu Nhạc Bạch lại hoàn toàn không quay đầu nhìn nàng, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Khánh Đế.

Khánh Đế gật gật đầu: “Tiêu ái khanh, ngươi hãy tấu một khúc Thập Diện Mai Phục đi! Lý Anh, đặt bàn đàn ở bên cạnh cửa sổ đi."

Lý Anh vội sai tiểu thái giám chuyển bàn đàn đến bên dưới cửa sổ quan sát, đàn từ nơi này, tiếng đàn càng có thể truyền xa hơn.

Tiếng đàn vang lên lảnh lót, ai cũng cảm thấy, tiếng đàn dồn dập giống như có trăm ngàn thiết kỵ tạt vào mặt, chẳng khác hắt mưa, giai điệu lanh lảnh suồng sã nổi dậy, khiến huyết mạch người ta sôi sục. Chốc lát, giai điệu chuyển sang đau thương mơ hồ, tận tình thể hiện tâm trạng nôn nóng sợ hãi vì bị rơi vào mai phục.

Khúc đàn tiến hành được hơn nửa, phía dưới tháp Lãm Nguyệt đã vang lên tiếng hò hét và tiếng chém giết.

Trong lòng Tần Cửu biết, là Nhan Duật đến rồi.

Thời cơ hắn lựa chọn hoàn toàn chuẩn xác. Khi sợ hãi trong lòng Khánh Đế khuếch đại đến mức lớn nhất, khi bóng mờ của cái chết phủ lên đầu Khánh Đế, sự cứu giá của Nhan Duật tỏ ra kịp thời như thế, quan trọng như thế.

Tiếng đàn của Tiêu Nhạc Bạch đã ngừng từ lâu, trong tháp hoàn toàn tĩnh lặng.

Khánh Đế ngồi thẳng trên ghế, ngay cả chén trà cũng không có tâm trạng uống.

Tần Cửu đứng bất động dưới cửa sổ quan sát, híp mắt quan sát tình hình bên ngoài. Mặc dù số người của hai bên không nhiều, nhưng đây lại là trận chiến quyết liệt nhất, thậm chí còn quyết liệt hơn trận chiến tấn công bên ngoài sơn trang.

Kim Ngô Vệ theo hầu bên người Nhan Túc và cung nỏ thủ của Nhan Duật, hẳn là thực lực tương đương nhau. Chỉ là, lúc này, bên Nhan Duật lại có kiêu kỵ tiếp ứng bên trong, Kim Ngô Vệ chịu thế đánh gọng kìm ở trong ngoài, e rằng rất khó giành thắng lợi. Đối với điều này, Tần Cửu rất có tự tin.

Quả nhiên, nàng nhìn thấy cung nỏ thủ của Nhan Duật từng bước áp sát, cuối cùng, nhìn từ xa, từ trong tiễn trận, một bóng người nhảy lên, dưới ánh trăng mờ, giống như một tia chớp, nhảy thẳng ra bên ngoài.

Bóng dáng đó, khó tin mà nhào ra, ở phía sau hắn, là ánh trăng hình phễu, bên cạnh ánh trăng, là mây trắng mỏng nhẹ, mây giăng gió thổi, giống như bố trí vì hắn.

Là Nhan Túc, hắn lại thoát khỏi trận chiến, chắc hẳn là muốn hợp lại với Kim Ngô Vệ ở bên ngoài.

Tần Cửu mơ hồ cảm thấy, hình như Nhan Túc quay đầu nhìn về phía nàng một cái.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Đoạt đèn
3 Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4 Chương 4: Cởi y phục của hắn
5 Chương 5
6 Chương 6: Diêm Vương
7 Chương 7: Lại cởi y phục
8 Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9 Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10 Chương 10: Tỷ thí
11 Chương 11: Ngươi là ai?
12 Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13 Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14 Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15 Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16 Chương 16: Mắt ta mù
17 Chương 17: Xuất thủy phù dung
18 Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19 Chương 19: Đình thẩm
20 Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21 Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22 Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23 Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24 Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25 Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26 Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27 Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28 Chương 28: Rất đủ vị?
29 Chương 29: Vung tiền như rác
30 Chương 30: Ghét bỏ
31 Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32 Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33 Chương 33: Ống tay áo phần phật
34 Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35 Chương 35: Tô Vãn Hương
36 Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37 Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38 Chương 38: Có người không được như ý
39 Chương 39: Buông tay
40 Chương 40: Thương dân
41 Chương 41: Hoan lạc
42 Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43 Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44 Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45 Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46 Chương 46: Sợ lạnh
47 Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48 Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49 Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50 Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51 Chương 51: Đánh cược
52 Chương 52: Xù lông
53 Chương 53: Dám chơi dám chịu
54 Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55 Chương 55: Pha trà lập thệ
56 Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57 Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58 Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67: Áp đảo
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Uyên ương kề cổ
80 Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81 Chương 81: Hổ Trảo
82 Chương 82: Thân thiết
83 Chương 83: Dịu dàng
84 Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85 Chương 85: Cười nhạo
86 Chương 86: Ngài không mệt sao
87 Chương 87: Đừng sợ
88 Chương 88: Tính kế
89 Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90 Chương 90: Câu hồn
91 Chương 91: Bao che
92 Chương 92: Trong sạch
93 Chương 93: Khó dò
94 Chương 94: Hùng hổ dọa người
95 Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96 Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97 Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98 Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99 Chương 99: Hôn môi
100 Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101 Chương 101: Tình địch tranh giành
102 Chương 102: Mị lực quá lớn
103 Chương 103: Hôn hay không hôn
104 Chương 104: Niềm vui ban đầu
105 Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106 Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107 Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108 Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109 Chương 109: Xin túi hương
110 Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111 Chương 111: Ban hôn
112 Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113 Chương 113: Phượng Minh
114 Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115 Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116 Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117 Chương 117: Vương quan thất châu
118 Chương 118: Đình biện
119 Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120 Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121 Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122 Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123 Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124 Chương 124: Chuyện năm đó
125 Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126 Chương 126: Tỷ thí
127 Chương 127: Liều mạng
128 Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129 Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130 Chương 130: Đánh đàn
131 Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132 Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133 Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134 Chương 134: Xuất giá
135 Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136 Chương 136
137 Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138 Chương 138: Ăn ý
139 Chương 139: Khiêu khích
140 Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141 Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142 Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143 Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144 Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145 Chương 145: Bạch Tố Huyên
146 Chương 146: Nghi ngờ
147 Chương 147: Yêu Tần Cửu
148 Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149 Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150 Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151 Chương 151: Nụ hôn đó
152 Chương 152: Trộm hương bị bắt
153 Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154 Chương 154
155 Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156 Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157 Chương 157: Tình nhân đến rồi
158 Chương 158: Ôm ấp
159 Chương 159: Suy nghĩ
160 Chương 160: Người chính là nàng
161 Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162 Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163 Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164 Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165 Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166 Chương 166: Thất thúc lập công
167 Chương 167: Mị âm nhập cốt
168 Chương 168: Đấu cầm
169 Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170 Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171 Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172 Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173 Chương 173: Lời hứa của nàng
174 Chương 174: Tố Tố
175 Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176 Chương 176: Nhận ra nhau
177 Chương 177: Hoàng thái đệ
178 Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179 Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180 Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181 Chương 181: Máu lạnh vô tình
182 Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183 Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184 Chương 184: Bị vu hãm
185 Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186 Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187 Chương 187: Người phóng hỏa
188 Chương 188: Bắt kẻ gian
189 Chương 189: Thất thúc tra án
190 Chương 190: Giống như lời tâm tình
191 Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192 Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193 Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194 Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195 Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196 Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197 Chương 197: Không còn gì để nói
198 Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199 Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200 Chương 200: Quan Thư môn chủ
201 Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202 Chương 202: Mê hoặc
203 Chương 203: Hỉ cục
204 Chương 204: Kết cục (thượng)
205 Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206 Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207 Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208 Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209 Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu
Chapter

Updated 209 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Đoạt đèn
3
Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4
Chương 4: Cởi y phục của hắn
5
Chương 5
6
Chương 6: Diêm Vương
7
Chương 7: Lại cởi y phục
8
Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9
Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10
Chương 10: Tỷ thí
11
Chương 11: Ngươi là ai?
12
Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13
Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14
Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15
Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16
Chương 16: Mắt ta mù
17
Chương 17: Xuất thủy phù dung
18
Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19
Chương 19: Đình thẩm
20
Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21
Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22
Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23
Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24
Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25
Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26
Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27
Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28
Chương 28: Rất đủ vị?
29
Chương 29: Vung tiền như rác
30
Chương 30: Ghét bỏ
31
Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32
Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33
Chương 33: Ống tay áo phần phật
34
Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35
Chương 35: Tô Vãn Hương
36
Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37
Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38
Chương 38: Có người không được như ý
39
Chương 39: Buông tay
40
Chương 40: Thương dân
41
Chương 41: Hoan lạc
42
Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43
Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44
Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45
Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46
Chương 46: Sợ lạnh
47
Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48
Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49
Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50
Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51
Chương 51: Đánh cược
52
Chương 52: Xù lông
53
Chương 53: Dám chơi dám chịu
54
Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55
Chương 55: Pha trà lập thệ
56
Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57
Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58
Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67: Áp đảo
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Uyên ương kề cổ
80
Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81
Chương 81: Hổ Trảo
82
Chương 82: Thân thiết
83
Chương 83: Dịu dàng
84
Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85
Chương 85: Cười nhạo
86
Chương 86: Ngài không mệt sao
87
Chương 87: Đừng sợ
88
Chương 88: Tính kế
89
Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90
Chương 90: Câu hồn
91
Chương 91: Bao che
92
Chương 92: Trong sạch
93
Chương 93: Khó dò
94
Chương 94: Hùng hổ dọa người
95
Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96
Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97
Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98
Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99
Chương 99: Hôn môi
100
Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101
Chương 101: Tình địch tranh giành
102
Chương 102: Mị lực quá lớn
103
Chương 103: Hôn hay không hôn
104
Chương 104: Niềm vui ban đầu
105
Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106
Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107
Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108
Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109
Chương 109: Xin túi hương
110
Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111
Chương 111: Ban hôn
112
Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113
Chương 113: Phượng Minh
114
Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115
Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116
Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117
Chương 117: Vương quan thất châu
118
Chương 118: Đình biện
119
Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120
Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121
Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122
Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123
Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124
Chương 124: Chuyện năm đó
125
Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126
Chương 126: Tỷ thí
127
Chương 127: Liều mạng
128
Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129
Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130
Chương 130: Đánh đàn
131
Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132
Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133
Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134
Chương 134: Xuất giá
135
Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136
Chương 136
137
Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138
Chương 138: Ăn ý
139
Chương 139: Khiêu khích
140
Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141
Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142
Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143
Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144
Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145
Chương 145: Bạch Tố Huyên
146
Chương 146: Nghi ngờ
147
Chương 147: Yêu Tần Cửu
148
Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149
Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150
Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151
Chương 151: Nụ hôn đó
152
Chương 152: Trộm hương bị bắt
153
Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154
Chương 154
155
Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156
Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157
Chương 157: Tình nhân đến rồi
158
Chương 158: Ôm ấp
159
Chương 159: Suy nghĩ
160
Chương 160: Người chính là nàng
161
Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162
Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163
Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164
Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165
Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166
Chương 166: Thất thúc lập công
167
Chương 167: Mị âm nhập cốt
168
Chương 168: Đấu cầm
169
Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170
Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171
Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172
Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173
Chương 173: Lời hứa của nàng
174
Chương 174: Tố Tố
175
Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176
Chương 176: Nhận ra nhau
177
Chương 177: Hoàng thái đệ
178
Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179
Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180
Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181
Chương 181: Máu lạnh vô tình
182
Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183
Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184
Chương 184: Bị vu hãm
185
Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186
Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187
Chương 187: Người phóng hỏa
188
Chương 188: Bắt kẻ gian
189
Chương 189: Thất thúc tra án
190
Chương 190: Giống như lời tâm tình
191
Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192
Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193
Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194
Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195
Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196
Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197
Chương 197: Không còn gì để nói
198
Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199
Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200
Chương 200: Quan Thư môn chủ
201
Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202
Chương 202: Mê hoặc
203
Chương 203: Hỉ cục
204
Chương 204: Kết cục (thượng)
205
Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206
Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207
Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208
Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209
Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu