Chương 102: Mị lực quá lớn

Editor: Xám

Trong lòng Tần Cửu thấy khó hiểu: "Vì sao vậy?" Điều càng khó hiểu hơn là, vì sao Thượng Tư Tư muốn thắng Tô Vãn Hương?

Thượng Sở Sở cũng là người có tư duy nhanh nhẹn, đương nhiên biết vì sao Tần Cửu nghi hoặc, nàng chớp chớp mắt: "Tần tỷ tỷ, nói thật vậy, nhị tỷ của ta... có chút ý tứ với Nghiêm Vương, nhưng bởi vì Nghiêm Vương thích Tô Vãn Hương, cho nên tỷ ấy mới…"

Tần Cửu càng nghi hoặc hơn.

Nói ra, Thượng Tư Tư và Nhiếp Nhân trai tài gái sắc cực kỳ xứng đôi, hơn nữa Nhiếp Nhân còn do nhị công chúa Thượng Tư Tư tự mình tuyển chọn, tại sao mới đảo mắt chưa qua bao lâu, Thượng Tư Tư đã thay đổi tình cảm không lưu luyến rồi?

Nếu như thật sự là vậy, sức quyến rũ của Nhan Ngọc Hoành cũng quá, quá, quá lớn rồi.

Nhìn Thượng Tư Tư tuyệt đối không giống như người sẽ tùy ý thay đổi tình cảm không lưu luyến. Dung mạo nàng ta xinh đẹp, tính tình trầm tĩnh, là người cực kỳ quyết đoán. Loại người này, cho rằng rất khó động tình, nhưng một khi động tình thì hẳn là rất cố chấp, tuyệt đối không phải là cỏ bám trên tường thay đổi thất thường.

Thượng Sở Sở kéo cánh tay Tần Cửu: "Tần tỷ tỷ, chuyện này, ngàn vạn lần tỷ đừng nói ra ngoài! Nếu như bị nhị tỷ ta biết được, tỷ ấy sẽ cấm túc ta mất."

Tần Cửu cười vô cùng thân thiết: "Đương nhiên ta sẽ không nói ra, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi. Tại sao nhị tỷ của người lại có ý với Nghiêm Vương, thanh danh của người đó không tốt lắm đâu!"

Thượng Sở Sở chớp chớp mắt, khuỵu chân cúi xuống bên tai Tần Cửu thấp giọng nói: "Tần tỷ tỷ, mặc dù Nghiêm Vương phong lưu phóng đãng, lại không làm việc đàng hoàng, tật xấu tuy nhiều, nhưng tỷ không phát hiện ra, thật ra vẫn không thiếu nữ tử thích hắn đâu, ta nghĩ nếu không phải vì hắn dính vào cái tiếng không tốt khắc thê tử khắc người nhà, không biết có bao nhiêu cô nương tranh giành muốn gả cho hắn nữa."

Khắc thê tử khắc người nhà!

Suýt chút nữa Tần Cửu quên mất, ừm, trước đây, nàng xem như là bị Nhan Duật khắc chết.

"Ngay cả điều này nhị tỷ của người cũng không chê sao?" Nếu nàng nhớ không lầm, Vân Thiều quốc tôn sùng thuật bói toán nhất. Nếu như ngay cả điều này Thượng Tư Tư cũng không chê, vậy thì càng kỳ quái hơn rồi.

Thượng Sở Sở lắc lắc đầu: "Nhị tỷ của ta không tin cái đó lắm, tỷ ấy nói tất cả đều do người!"

Quả thực Thượng Tư Tư không giống người thờ phụng thần linh, Tần Cửu cong môi: "Đi, ta đưa người đi chọn vải dệt, bức thêu của Tô tiểu thư, ta sẽ nghĩ cách tìm cho người."

"Vậy thì tốt quá, cám ơn Tần tỷ tỷ." Thượng Sở Sở cười cực kỳ vui vẻ.

Trong lòng Tần Cửu hiểu rõ, thực ra không chỉ Thượng Tư Tư muốn vượt qua Tô Vãn Hương, sợ là Thượng Sở Sở cũng có tâm tư ấy. Dù sao, nàng ấy thích Nhan Túc, mà Nhan Túc lại mến mộ Tô Vãn Hương. Đối với chuyện này, dù thế nào nữ nhân cũng sẽ rất không cam lòng, đối với nam tử không thích mình, thường sẽ tự hỏi mình thế này: Rốt cuộc nàng ta có chỗ nào tốt, chàng thích nàng ta mà không thích ta? 

Lúc trước, nàng cũng từng hỏi mình như vậy. Vào lần đầu tiên nàng biết hắn thích người khác, cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ, nàng sẽ không ngốc nghếch như thế nữa.

Không thích thì chính là không thích, cho dù chỗ nào của ngươi cũng tốt hơn người kia, hắn vẫn sẽ không thích, ngươi lại có thể làm thế nào đây? Nàng của trước đây thật sự không kém hơn Tô Vãn Hương chút nào!

"Linh Nhi, lại ở đây nói linh tinh gì vậy, đã lấy vải qua rồi, muội qua đây xem xem!" Thượng Tư Tư chậm rãi bước tới, nhìn dáng vẻ Thượng Sở Sở, nghiêm mặt nói.

Một tùy tùng sau lưng nàng bưng hai xấp vải dệt màu trắng, Yên Vân Châu ở bên cạnh nàng một tấc cũng không rời.

Thượng Sở Sở cười dí dỏm, vội đến lật xem vải vóc trong tay thị vệ.

Thượng Tư Tư đi đến trước mặt Tần Cửu, cười thản nhiên, trong đôi mắt đẹp có ánh sáng trong trẻo mênh mang: "Cửu gia, hôm nay đã quấy rầy rồi, vậy bọn ta cáo từ!" Dưới ánh mặt trời dung mạo đẹp đẽ hiện ra ánh sáng nhàn nhạt lóng lánh, quả nhiên là nước da như ngọc, dung nhan thanh khiết, chỉ có điều vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng như cũ.

Tần Cửu cười xinh đẹp: "Nhị công chúa không cần khách sáo, nếu như còn cần gì, cứ việc phái người đến Ti Chức phường lấy."

"Đa tạ Cửu gia!" Thượng Tư Tư cười rất nhạt, quay người rời đi.

Thượng Sở Sở vẫy vẫy tay với Tần Cửu, vội vàng đi theo.

Tần Cửu ôm Hoàng Mao híp mắt trầm tư một lát, thấp giọng nói với Tỳ Ba bên cạnh: "Tỳ Ba, ngươi bảo Thái cung phụng phái người lặng lẽ chuyển những bức thêu thu thập mấy năm nay vào trong phủ, ta muốn tự mình xem lại."

Tỳ Ba gật đầu: "Vậy nô tài đi dặn dò."

Tần Cửu vuốt ve lông vũ của Hoàng Mao, đột nhiên mỉm cười nói: "Tỳ Ba, ngươi nói xem, trong tay Nhan Duật có bức thêu Tô Vãn Hương tặng không?"

"Làm sao nô tài biết được." Tỳ Ba thản nhiên nói.

"Chi bằng chúng ta đến phủ Nghiêm Vương hỏi một câu đi, biết đâu bức thêu bây giờ của nàng ta không giống trước đây nữa." Tần Cửu lười biếng nói.

Mấy năm nay Thái cung phụng vẫn luôn thu thập bức thêu, tìm kiếm nữ tử biết dệt “Hoán Hoa Lưu Thủy Cẩm” (gấm Hoán Hoa Lưu Thủy), biết dùng cách thêu “Kinh Hồng Văn” (hoa văn Kinh Hồng). Bởi trước đây, để hãm hại Bạch gia tạo phản, có người để một bộ long bào ở Bạch gia, vải dệt của long bào chính là Hoán Hoa Lưu Thủy Cẩm, mà hình rồng trên đó thêu bằng “Kinh Hồng Văn”, bởi vì cách dệt và cách thêu này là sáng tạo độc đáo của Bạch Tố Huyên.

Có một lần, nàng rửa tay bên khe suối, một trận gió thoảng qua, bông hoa đầu cành rủ xuống khe suối, cánh hoa phơ phất rơi trên mặt nước. Nước xanh phản chiếu bóng hoa, đã khuấy động tâm tư linh hoạt của nàng, vì vậy, nàng từ bỏ cách dệt vải của người xưa, nghĩ ra cách mới, sử dụng cách dệt hoa văn sóng nước và hoa văn cánh hoa, dệt vào vải. Vì thế, trên vải trắng tinh mịn trơn nhẵn đã hiện ra sóng gợn nước chảy và cánh hoa thấp thoáng bồng bềnh, loại vải trắng này trang nhã mới lạ, đẹp đẽ khiến người ta không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cho nên vừa ra mắt đã có được sự tán thưởng của bách tính Lệ Kinh, rất nhiều tiệm vải vóc đều đến xin Bạch Tố Huyên truyền thụ cách dệt.

Nàng không hề keo kiệt, đã nói ra cách dệt. Thế nhưng, “Hoán Hoa Lưu Thủy Cẩm” không có cơ hội ra mắt trong tiệm vải, bởi vì sau khi nhà nàng xảy ra chuyện, đã không còn ai dám dệt loại vải này nữa.

Nhưng rõ ràng nàng đã truyền thụ cách dệt ra ngoài, Lệ Kinh này không chỉ có một mình nàng biết. Mà “Kinh Hồng Văn” cũng là sáng tạo độc đáo của nàng, còn ra đời sớm hơn “Hoán Hoa Lưu Thủy Cẩm”, đây là một cách thêu, nàng thật sự không truyền cách thêu này ra ngoài, song, nàng đã từng mặc y phục có hoa văn thêu bằng cách thêu này, bị người có lòng học được cũng là có thể.

Nhưng lúc ấy triều đình lại không tin, cho nên sau khi bộ long bào kia bị lục soát ra, “Hoán Hoa Lưu Thủy Cẩm” đặc biệt và cách thêu “Kinh Hồng Văn” độc đáo kia đã trở thành chứng cứ hùng hồn về việc Bạch gia mưu phản.

Chuyện này cũng là nỗi đau sâu nhất trong đáy lòng nàng, mỗi khi nhớ lại, dường như đã mở ra miệng vết thương chảy máu đầm đìa, đau đến mức không thể hô hấp. Bởi sâu trong nội tâm nàng, luôn cho rằng nàng là đầu sỏ gây nên, nàng là đầu sỏ gây nên sự hủy diệt của Bạch gia.

Nàng không nên sáng tạo ra cách dệt và cách thêu độc đáo, như vậy, có lẽ triều đình sẽ không tìm ra cách hãm hại, có lẽ Bạch gia sẽ không sao.

Sau khi nàng tỉnh lại, rất lâu nàng không không cầm được vào kim thêu hoa, cũng không dệt vải.

Thế nhưng, kỳ lạ là nàng học võ, tu luyện “Bổ Thiên Tâm Kinh” sử dụng vũ khí thật nhỏ thì uy lực phát huy sẽ càng lớn. Cho nên nàng cưỡng chế cơn đau trong lòng, ngày ngày ép buộc mình thêu hoa, lúc nào cũng cầm khung thêu hoa lên thêu hoa, mãi đến khi luyện tập ngón tay linh hoạt trở lại. 

Người đó, người biết dệt “Hoán Hoa Lưu Thủy Cẩm” đó, nàng nhất định sẽ tìm ra nàng ta.

Mà đối tượng nàng ngờ vực, không hề nghi ngờ, chính là Tô Vãn Hương.

8888888888

Phủ Nghiêm Vương ngoài sân sau đua ngựa ra, còn có một hoa viên bài trí không tệ. Chủ nhân ban đầu ở đây là một nhân vật học đòi văn vẻ, bên trong vườn gieo trồng các loại hoa và cây cảnh khác nhau, nhưng từ sau khi Khánh Đế ban phủ đệ này cho Nhan Duật, nơi đây chỉ còn một loại hoa, đó chính là mẫu đơn.

Tên của khu vườn này cũng được hắn đặt là “Quốc Sắc viên”.

Dưới sự chỉ dẫn của một người hầu áo xanh, Thượng Tư Tư bước từng bước vào trong vườn. Nàng vừa đi vừa thán phục, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khu vườn chỉ có một loại hoa. May mà trước khi tới đây, đã đuổi hết tùy tùng của Thượng Sở Sở và mình đi rồi, nếu không, không biết Thượng Sở Sở sẽ kinh ngạc đến mức nào đây.

Lúc này chính là mùa hoa mẫu đơn nở, Thượng Tư Tư đi qua bụi hoa, không nhịn được bị phong thái quyến rũ của mẫu đơn hấp dẫn. Trong bụi hoa mơ hồ xen lẫn một lối đi thiên nhiên, ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo xuyên qua bụi hoa. Khi Thượng Tư Tư men theo lối nhỏ đi đến cuối bụi hoa, lại càng kinh ngạc hơn.

Một căn lều lớn đứng lặng trước mặt, thông thường, muốn nuôi trồng hoa cỏ hiếm có trên thế gian đều phải dựng nên “lều nước ấm”, chính là nhà ấm trồng hoa dựng bằng trúc và giấy, dẫn nước của ôn tuyền đến tưới tắm, rồi trộn lẫn đất với phân trâu và nước tiểu ngựa, như thế thì bốn mùa đều là xuân, nở hoa quanh năm, mới có thể thuận lợi trồng nên chủng loại quý giá.

Thượng Tư Tư hoàn toàn không ngờ trong phủ Nhan Duật lại có một nơi thế này.

Người hầu dẫn nàng đến trước cửa nhà ấm trồng hoa, thi lễ nói: "Vương gia ở bên trong, mời nhị công chúa vào."

Thượng Tư Tư từ từ đẩy cửa trúc của nhà ấm trồng hoa ra, chậm rãi bước vào.

Căn nhà ấm trồng hoa này có một tòa chính điện khá lớn, bốn phía có một con kênh bao quanh, hình như bên trong là nước của ôn tuyền, bốc lên hơi nóng mờ mịt. Trên chỗ đất trống ở chính giữa, trồng rất nhiều cây cảnh, có loại trồng trong bồn hoa, có loại trồng trên mặt đất, cành lá rậm rạp, tầng tầng lớp lớp.

Thượng Tư Tư vốn cho rằng ở đây trồng cây cảnh khác, nhưng không ngờ vẫn là mẫu đơn. Có điều, dường như những loại mẫu đơn này rất trân quý, đều là loại rất khó thấy trên thế gian, hoa nở xinh đẹp, cực kỳ diễm lệ. Thượng Tư Tư cũng đã nghe nói, vào lễ Cầu Tuyết, Nhan Duật tặng mẫu đơn cho Tô Vãn Hương, vốn cho rằng hắn dùng nhiều tiền mua từ nơi khác đến, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, lại giống như hắn tự mình trồng được.

Nóc căn nhà ấm trồng hoa này là bạt làm từ vài tấm lụa trắng cực lớn, lúc này, tấm bạt đó cuộn lại một nửa, có ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào, nếu như đến ngày đông, hẳn là lụa trắng này sẽ che rất kín.

Thượng Tư Tư nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Nhan Duật, nàng tiến lên phía trước vài bước, không cẩn thận giẫm vào nước. Trong nước trồng các loại mẫu đơn trân quý, đài hoa cực lớn, nhan sắc diễm lệ, có cá trong suốt bơi lội dưới nước.

Thượng Tư Tư lại tiến lên phía trước vài bước, lúc này phát hiện ra Nhan Duật ngồi xổm trong bụi hoa. 

Nghiêm Vương gia tôn quý đó đang xắn tay áo, bón phân cho cây cảnh, cầm một cái xẻng con, rắc phân ngựa vào rễ cây. Trong nhà ấm trồng hoa, ngoài hương hoa ngào ngạt ra, còn có mùi phân thối thoang thoảng.

Sắc mặt Thượng Tư Tư trở nên hơi khó coi.

Đương nhiên, nếu như ngươi đi viếng thăm một người, mà người đó lại tiếp đãi ngươi trong nhà ấm trồng hoa đầy mùi hôi thối, nhất định sắc mặt của ngươi sẽ không đẹp được, rõ ràng trong mắt vị chủ nhân ở đây, hắn vô cùng không muốn ặp ngươi.

Thượng Tư Tư bước nhanh tới, đứng ở trước mặt Nhan Duật, nhìn con người cúi đầu bận bịu kia, nhìn nửa bên mặt tuyệt đẹp của hắn, một lúc lâu nàng không nói câu nào.

Nhưng rõ ràng trong lòng nàng có rất nhiều lời muốn nói.

Nàng muốn hỏi hắn, vì sao trước đây không từ mà biệt.

Nàng muốn hỏi hắn, không từ mà biệt cũng được, vì sao lại đột nhiên phái người khác đến lừa gạt nàng. Năm năm trước, vào lần đầu tiên nàng xuất cung du lịch, không may gặp phải đạo tặc. Nàng nhớ, tuyết năm đó rất lớn, nàng nằm sấp trên tuyết, khi vũ khí của kẻ địch đã sắp chém lên người nàng, nàng nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

Âm thanh đó như ma mị, sau đó, nàng đã nhìn thấy áo choàng màu đen đón gió tung bay, nàng không thể ngẩng đầu, nằm sấp trên mặt đất nhìn một đôi chân vững vàng mạnh mẽ chậm rãi đi đến cách phía trước nàng không xa. Song chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, những tên đạo tặc kia đã bị hắn chém sạch.

Hắn đi đến phía trước nàng, đỡ nàng từ trên đất tuyết dậy, phủi tuyết trên người nàng.

Vì thế, nàng đã thấy được mặt của hắn. Một khuôn mặt đeo mặt nạ màu bạc, nàng không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được, nhất định hắn rất tuấn mỹ.

Bởi vì khóe môi hắn có ý cười mị hoặc như thế, mà bóng hình hắn đứng thẳng tắp trên đất tuyết được một vầng sáng tuyết bao quanh, lại hào hoa phong nhã khiến người ta kinh ngạc.

Về sau, nàng đã mời hắn du ngoạn ở Vân Thiều quốc, bọn họ đã trải qua một quãng thời gian rất đẹp, chính trong những ngày tháng ấy, đã đã yêu hắn rất sâu nặng.

Nàng từ bỏ tự tôn của nữ tử, muốn hắn ở lại Vân Thiều quốc làm phò mã của nàng, nhưng hắn nói: Ta không phải phu quân của nàng, vĩnh viễn đừng yêu ta.

Sau này, hắn đã biến mất.

Tin tức duy nhất hắn để lại cho nàng chính là hắn là người của Đại Dục quốc, sở dĩ hắn không muốn gặp nàng bằng khuôn mặt thật là bởi vì hắn không có quyền tự do, không thể tùy ý du lịch khắp nơi, cho nên ra ngoài mới đeo mặt nạ.

Mãi cho đến năm nay, hắn lại đột nhiên đến Vân Thiều quốc, lần này, nàng quyết chí muốn nhìn tướng mạo của hắn,  đã dùng quỷ kế chuốc hắn say khướt, kéo mặt nạ của hắn ra, kết quả chính là nhìn thấy khuôn mặt của Nhiếp Nhân.

Nàng đã thấy mặt của hắn, nhưng không biết tên họ của hắn, mà hắn, lại rời khỏi nàng lần nữa.

Vì thế, nàng đã đi cùng tam muội đến Đại Dục. Tại tiệc thưởng hoa, nàng đã nhận ra hắn, biết hắn tên là Nhiếp Nhân, là tướng quân của Đại Dục quốc, nàng cho rằng hắn chính là người nàng ngày nhớ đêm mong. Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện ra, không phải hắn. Nàng đã ép hỏi Nhiếp Nhân, người hắn giả mạo là ai. Đương nhiên Nhiếp Nhân không chịu nói, vì thế nàng bèn nói, nếu như hắn không nói, nàng sẽ bẩm báo đến chỗ Hoàng thượng, nói hắn là kẻ giả mạo, nhất định có mục đích không thể cho ai biết, Nhiếp Nhân bất đắc dĩ đành phải nói ra.

Lúc này, nàng đã đứng ở trước mặt người ngày nhớ đêm mong. 

Mà người đó, lại đang chăm sóc cây cảnh.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Đoạt đèn
3 Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4 Chương 4: Cởi y phục của hắn
5 Chương 5
6 Chương 6: Diêm Vương
7 Chương 7: Lại cởi y phục
8 Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9 Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10 Chương 10: Tỷ thí
11 Chương 11: Ngươi là ai?
12 Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13 Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14 Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15 Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16 Chương 16: Mắt ta mù
17 Chương 17: Xuất thủy phù dung
18 Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19 Chương 19: Đình thẩm
20 Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21 Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22 Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23 Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24 Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25 Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26 Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27 Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28 Chương 28: Rất đủ vị?
29 Chương 29: Vung tiền như rác
30 Chương 30: Ghét bỏ
31 Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32 Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33 Chương 33: Ống tay áo phần phật
34 Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35 Chương 35: Tô Vãn Hương
36 Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37 Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38 Chương 38: Có người không được như ý
39 Chương 39: Buông tay
40 Chương 40: Thương dân
41 Chương 41: Hoan lạc
42 Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43 Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44 Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45 Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46 Chương 46: Sợ lạnh
47 Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48 Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49 Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50 Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51 Chương 51: Đánh cược
52 Chương 52: Xù lông
53 Chương 53: Dám chơi dám chịu
54 Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55 Chương 55: Pha trà lập thệ
56 Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57 Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58 Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67: Áp đảo
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Uyên ương kề cổ
80 Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81 Chương 81: Hổ Trảo
82 Chương 82: Thân thiết
83 Chương 83: Dịu dàng
84 Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85 Chương 85: Cười nhạo
86 Chương 86: Ngài không mệt sao
87 Chương 87: Đừng sợ
88 Chương 88: Tính kế
89 Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90 Chương 90: Câu hồn
91 Chương 91: Bao che
92 Chương 92: Trong sạch
93 Chương 93: Khó dò
94 Chương 94: Hùng hổ dọa người
95 Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96 Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97 Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98 Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99 Chương 99: Hôn môi
100 Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101 Chương 101: Tình địch tranh giành
102 Chương 102: Mị lực quá lớn
103 Chương 103: Hôn hay không hôn
104 Chương 104: Niềm vui ban đầu
105 Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106 Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107 Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108 Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109 Chương 109: Xin túi hương
110 Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111 Chương 111: Ban hôn
112 Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113 Chương 113: Phượng Minh
114 Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115 Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116 Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117 Chương 117: Vương quan thất châu
118 Chương 118: Đình biện
119 Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120 Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121 Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122 Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123 Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124 Chương 124: Chuyện năm đó
125 Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126 Chương 126: Tỷ thí
127 Chương 127: Liều mạng
128 Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129 Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130 Chương 130: Đánh đàn
131 Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132 Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133 Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134 Chương 134: Xuất giá
135 Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136 Chương 136
137 Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138 Chương 138: Ăn ý
139 Chương 139: Khiêu khích
140 Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141 Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142 Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143 Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144 Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145 Chương 145: Bạch Tố Huyên
146 Chương 146: Nghi ngờ
147 Chương 147: Yêu Tần Cửu
148 Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149 Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150 Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151 Chương 151: Nụ hôn đó
152 Chương 152: Trộm hương bị bắt
153 Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154 Chương 154
155 Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156 Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157 Chương 157: Tình nhân đến rồi
158 Chương 158: Ôm ấp
159 Chương 159: Suy nghĩ
160 Chương 160: Người chính là nàng
161 Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162 Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163 Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164 Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165 Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166 Chương 166: Thất thúc lập công
167 Chương 167: Mị âm nhập cốt
168 Chương 168: Đấu cầm
169 Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170 Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171 Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172 Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173 Chương 173: Lời hứa của nàng
174 Chương 174: Tố Tố
175 Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176 Chương 176: Nhận ra nhau
177 Chương 177: Hoàng thái đệ
178 Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179 Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180 Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181 Chương 181: Máu lạnh vô tình
182 Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183 Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184 Chương 184: Bị vu hãm
185 Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186 Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187 Chương 187: Người phóng hỏa
188 Chương 188: Bắt kẻ gian
189 Chương 189: Thất thúc tra án
190 Chương 190: Giống như lời tâm tình
191 Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192 Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193 Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194 Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195 Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196 Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197 Chương 197: Không còn gì để nói
198 Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199 Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200 Chương 200: Quan Thư môn chủ
201 Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202 Chương 202: Mê hoặc
203 Chương 203: Hỉ cục
204 Chương 204: Kết cục (thượng)
205 Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206 Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207 Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208 Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209 Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu
Chapter

Updated 209 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Đoạt đèn
3
Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4
Chương 4: Cởi y phục của hắn
5
Chương 5
6
Chương 6: Diêm Vương
7
Chương 7: Lại cởi y phục
8
Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9
Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10
Chương 10: Tỷ thí
11
Chương 11: Ngươi là ai?
12
Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13
Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14
Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15
Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16
Chương 16: Mắt ta mù
17
Chương 17: Xuất thủy phù dung
18
Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19
Chương 19: Đình thẩm
20
Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21
Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22
Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23
Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24
Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25
Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26
Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27
Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28
Chương 28: Rất đủ vị?
29
Chương 29: Vung tiền như rác
30
Chương 30: Ghét bỏ
31
Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32
Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33
Chương 33: Ống tay áo phần phật
34
Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35
Chương 35: Tô Vãn Hương
36
Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37
Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38
Chương 38: Có người không được như ý
39
Chương 39: Buông tay
40
Chương 40: Thương dân
41
Chương 41: Hoan lạc
42
Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43
Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44
Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45
Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46
Chương 46: Sợ lạnh
47
Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48
Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49
Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50
Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51
Chương 51: Đánh cược
52
Chương 52: Xù lông
53
Chương 53: Dám chơi dám chịu
54
Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55
Chương 55: Pha trà lập thệ
56
Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57
Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58
Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67: Áp đảo
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Uyên ương kề cổ
80
Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81
Chương 81: Hổ Trảo
82
Chương 82: Thân thiết
83
Chương 83: Dịu dàng
84
Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85
Chương 85: Cười nhạo
86
Chương 86: Ngài không mệt sao
87
Chương 87: Đừng sợ
88
Chương 88: Tính kế
89
Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90
Chương 90: Câu hồn
91
Chương 91: Bao che
92
Chương 92: Trong sạch
93
Chương 93: Khó dò
94
Chương 94: Hùng hổ dọa người
95
Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96
Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97
Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98
Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99
Chương 99: Hôn môi
100
Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101
Chương 101: Tình địch tranh giành
102
Chương 102: Mị lực quá lớn
103
Chương 103: Hôn hay không hôn
104
Chương 104: Niềm vui ban đầu
105
Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106
Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107
Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108
Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109
Chương 109: Xin túi hương
110
Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111
Chương 111: Ban hôn
112
Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113
Chương 113: Phượng Minh
114
Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115
Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116
Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117
Chương 117: Vương quan thất châu
118
Chương 118: Đình biện
119
Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120
Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121
Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122
Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123
Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124
Chương 124: Chuyện năm đó
125
Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126
Chương 126: Tỷ thí
127
Chương 127: Liều mạng
128
Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129
Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130
Chương 130: Đánh đàn
131
Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132
Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133
Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134
Chương 134: Xuất giá
135
Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136
Chương 136
137
Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138
Chương 138: Ăn ý
139
Chương 139: Khiêu khích
140
Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141
Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142
Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143
Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144
Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145
Chương 145: Bạch Tố Huyên
146
Chương 146: Nghi ngờ
147
Chương 147: Yêu Tần Cửu
148
Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149
Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150
Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151
Chương 151: Nụ hôn đó
152
Chương 152: Trộm hương bị bắt
153
Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154
Chương 154
155
Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156
Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157
Chương 157: Tình nhân đến rồi
158
Chương 158: Ôm ấp
159
Chương 159: Suy nghĩ
160
Chương 160: Người chính là nàng
161
Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162
Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163
Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164
Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165
Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166
Chương 166: Thất thúc lập công
167
Chương 167: Mị âm nhập cốt
168
Chương 168: Đấu cầm
169
Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170
Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171
Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172
Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173
Chương 173: Lời hứa của nàng
174
Chương 174: Tố Tố
175
Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176
Chương 176: Nhận ra nhau
177
Chương 177: Hoàng thái đệ
178
Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179
Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180
Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181
Chương 181: Máu lạnh vô tình
182
Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183
Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184
Chương 184: Bị vu hãm
185
Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186
Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187
Chương 187: Người phóng hỏa
188
Chương 188: Bắt kẻ gian
189
Chương 189: Thất thúc tra án
190
Chương 190: Giống như lời tâm tình
191
Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192
Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193
Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194
Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195
Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196
Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197
Chương 197: Không còn gì để nói
198
Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199
Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200
Chương 200: Quan Thư môn chủ
201
Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202
Chương 202: Mê hoặc
203
Chương 203: Hỉ cục
204
Chương 204: Kết cục (thượng)
205
Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206
Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207
Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208
Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209
Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu