Chương 79: Uyên ương kề cổ

Nhan Duật và mấy nữ tử bắt đầu chơi nối thơ, vần bọn họ bắt buộc là vần thất dương.

Vương Ngọc Trân ngẩng đầu lên, bắt đầu bằng câu: “Liễu xanh mọc thành đồi, “

Một nữ tử áo lục khẽ cười nói tiếp: “Hoa lê trắng tuyết tựa dải sóng. Thường ao ước sức xuân của thế gian, “

Lông mày Tô Vãn Hương khẽ nhướng lên, cười nhẹ nói tiếp: “Chi bằng như Trác Ngọc Lang. Quay về năm tháng tuổi xuân còn đầy, “ ngâm xong, vẻ mặt nàng thản nhiên nhìn về phía Nhan Duật.

Nhan Duật mỉm cười nhìn Tô Vãn Hương, khen câu này rất hay, ánh sáng dịu dàng xoay chuyển trong đôi mắt dài, hắn chậm rãi nói tiếp: “Vạt áo phong trần tỏa hương. Thử hỏi lưu lạc đến nơi nào?”

Lông mày Vương Ngọc Nhân nhíu lại, đang định nối tiếp câu này, Tô Vãn Hương đã giành nối trước: “Nơi an lòng là quê hương ta. Mưa bụi sắc son cùng huyền thiết, “ ngâm xong vẻ mặt thuần khiết cao ngạo nhìn về phía Nhan Duật.

Vương Ngọc Trân và mấy nữ tử khác đưa mắt nhìn nhau, biết Tô Vãn Hương và Nhan Duật đang phân cao thấp với nhau, mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng từ sau sự kiện pháo hoa tỏ tình ở Tết Nguyên Tiêu, người trong kinh không ai không biết Nhan Duật ái mộ Tô Vãn Hương, bèn cười quan sát.

“Câu này cũng hay, Vãn Hương không hổ là tài nữ nổi danh ở Lệ Kinh.” Nhan Duật nghiêng người ngồi trên ghế, đôi mắt sáng lười biếng như mèo, trong lúc nhìn quanh cực kỳ mê người. Hắn gõ gõ bàn, mấy nữ tử khác liền trêu đùa: “Lẽ nào câu này hoàng thúc không nối tiếp được nữa sao? Nhanh lên nào, nếu không phải phạt rượu đấy.”

“Đừng vội đừng vội, “ Nhan Duật mỉm cười, khẽ nhướng mày nói, “Ta có rồi đây. Phong nguyệt cổ sắt thương. Ve kêu đến cuối hoàng hôn, “

Mấy nữ tử đó đều không nói tiếp, chỉ nhìn Tô Vãn Hương, xem nàng nối tiếp thế nào. Tô Vãn Hương khép hờ mắt cười, nhẹ nhàng thong thả bước hai bước bên bàn, ngước mắt cười nói: “Trăng sáng tỏa hàn quang. Một mình dạo bước quanh hồ, “

Nhan Duật cười thản nhiên, ánh mắt sáng rực, dường như câu thơ Tô Vãn Hương làm càng hay, thì hắn càng cao hứng. Ánh mắt hắn đối diện với đôi mắt trong trẻo lóng lánh của nàng, nhíu mày nói: “Ai da, câu này... rất khó nối tiếp. Để bản vương suy nghĩ một lát đã.”

Một tràng tiếng cười duyên vang lên, Vương Ngọc Trân cười chạm vào ly rượu đầy trước mặt Nhan Duật, “Lần này hoàng thúc thua tâm phục phải không, tài thơ phú của Vãn Hương đúng là nổi tiếng trong kinh thành, có thể gọi là Thi Tiên rồi!”

Nhan Duật liên tục nói phải, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Chúng nữ nhân kêu lên: “Hoàng thúc, nên cài hoa chứ.” Nói xong hái một đóa hoa yên chi từ trên dây yên chi xuống, cài lên cho Nhan Duật..

“Chờ một chút!” Điêu Thuyền trong số tứ đại mỹ nhân vẫn luôn đứng hầu phía sau Nhan Duật khẽ cười một tiếng nói, “Có thể cài hoa, nhưng vương gia của chúng tôi thua trong tay Tô tiểu thư, dù thế nào Tô tiểu thư cũng phải tới cài đóa hoa này cho vương gia mới hợp quy củ, có đúng không.”

Náo nhiệt bên này khiến cho mọi người trong sảnh tiếp khách đều nhìn qua, đến khi đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, có một số người nhiều chuyện đã giỡn cợt: “Phải đó, thua trong tay ai thì phải do người ấy cài hoa, đó là quy củ của trò phạt rượu. Đều biết tửu lệnh như quân lệnh, không thể phá quy củ được.”

“Nói đúng rồi! Quả thật đóa hoa này của hoàng thúc phải do Tô tiểu thư tới cài!” Có người cười đùa nói.

Tần Cửu và Thượng Sở Sở chậm rãi bước tới bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, thờ ơ lạnh nhạt quan sát cơn náo nhiệt này. Trước đây Tần Cửu chỉ nghe nói tài thơ phú của Tô Vãn Hương rất giỏi, cuối cùng hôm nay đã xem như nhìn thấy tận mắt một lần. Quả thực là tài trí mẫn tiệp, câu thơ sáng tác ra đều không tầm thường. Nàng nhìn xung quanh một vòng, không hề thấy bóng dáng Nhan Túc trong sảnh tiếp khách. Nàng nhớ, đêm vừa đến Lệ Kinh, Tô Vãn Hương còn được Nhan Túc mời ra phố xem hoa đăng. Từ sau sự kiện Lưu Lai Thuận, nàng ta được Nhan Duật tới cứu, ngược lại đã đối đãi với Nhan Duật bằng con mắt khác rồi.

Dưới sự giục giã của mọi người, sắc mặt Tô Vãn Hương ửng hồng, giận dỗi trừng mắt nhìn Nhan Duật một cái, đưa tay nhận lấy hoa yên chi trong tay Vương Ngọc Trân, chậm rãi bước tới trước mặt Nhan Duật, nhẹ giọng nói: “Hoàng thúc, đắc tội rồi!”

Nhan Duật cười như không cười nhìn Tô Vãn Hương, ánh mắt có một chút quấn quýt si mê lại có vài phần lưu luyến, hắn nhíu mày nói: “Bản vương, cầu còn không được.”

Tô Vãn Hương khẽ cắn môi dưới, giơ tay lên, tay áo rộng sắc thu vàng trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng muốt, nàng giơ tay cài hoa yên chi lên đầu Nhan Duật.

“Đang náo nhiệt gì thế?” Giọng nói trong trẻo như suối chảy truyền đến, tay ngọc của Tô Vãn Hương hơi run lên.

Tần Cửu vô cùng quen thuộc với giọng nói này, chính là của An Lăng Vương Nhan Túc.

Nhan Túc thích Tô Vãn Hương, điều này mọi người đều biết. Giờ phút này giọng nói của hắn truyền đến, không khí tại sảnh tiếp khách thay đổi trong nháy mắt, tiếng cười đùa và tiếng giỡn cợt cũng lập tức ngừng lại, có một nam tử đang vung tay lên, cánh tay cứng đờ giữa không trung, sắc mặt của Vương Ngọc Trân và mấy nữ tử khác khẽ biến thành trắng bệch, cúi thấp đầu im lặng ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn khác.

Bên cạnh bàn của Nhan Duật, chỉ còn lại Nhan Duật và tứ đại mỹ nhân của hắn, cùng với Tô Vãn Hương đang cài hoa.

An Lăng Vương Nhan Túc vòng qua cây cột gỗ lim quấn đầy dây yên chi, chậm rãi bước vào sảnh tiếp khách. Đi sau lưng hắn, còn có Khang Dương Vương Nhan Mẫn và mưu sĩ Lý Vân Tiêu của hắn ta.

Bộ trường sam hoa văn hình mây trắng như tuyết của Nhan Túc cực kỳ lóa mắt dưới ánh mặt trời mùa xuân, thần sắc trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lạnh như băng, lông mày dài hiên ngang hơi nhíu lại, ánh mắt lướt qua tay Tô Vãn Hương dường như phủ một tầng sương. Hắn cười như không cười đi đến gần, khóe môi cong nhẹ, hỏi: “Thất thúc, đây là đang làm thơ nối câu sao? Chẳng lẽ thất thúc thua rồi?”

Nhan Duật nhướng mày, đuôi mày chếch lên phía tóc mai, cười tủm tỉm nói: “Phải, vậy nên Vãn Hương đang cài hoa cho ta.”

Tô Vãn Hương thản nhiên liếc Nhan Túc một cái, mặc dù sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng thần sắc bình tĩnh, nàng ta đến gần Nhan Duật, tiếp tục động tác vừa rồi, muốn cài đóa hoa yên chi trong tay lên. Nhan Túc ung dung thản nhiên cười nhẹ một tiếng, giơ tay nắm lấy cổ tay trắng ngần của Tô Vãn Hương, cười nhạt nhận lấy hoa yên chi trong tay nàng, chậm rãi nói: “Tài thơ phú của Tô tiểu thư giỏi như vậy, vậy chi bằng nối thơ với ta thì thế nào?”

Trong lời này không nghe ra bất kỳ ý tứ nào khác, nhưng trong giọng nói lại là sự chua xót nói không nên lời, rất rõ ràng đã làm đổ vại giấm chua rồi (ghen). Nhan Mẫn nói phụ họa: “Đúng vậy, thất thúc và Tô tiểu thư có trò gì chơi vui như vậy, chi bằng chúng ta cùng chơi đi.”

Nhan Duật thản nhiên hừ một tiếng, cầm ly rượu lên, khóe môi mỉm cười, thản nhiên nói: “Ta đã không còn hứng thú nữa rồi, các ngươi thích thì chơi đi!”

Tô Vãn Hương chậm rãi xoay người lại, ánh mắt dừng trên người Nhan Túc, nhíu mày nói: “Không phải điện hạ muốn so tài với Vãn Hương sao? Vậy thì bắt đầu đi! Nếu như Vãn Hương may mắn thắng, mong điện hạ đừng nhúng tay vào chuyện của Vãn Hương nữa.”

Trong con ngươi tối đen của Nhan Túc hiện lên vẻ đau đớn, còn chưa đợi hắn trả lời, Tô Vãn Hương đã mở miệng nói: “Yến nói oanh kêu trong đêm trăng, điện hạ nối vần đi.”

Ánh mắt Nhan Túc sáng rực nhìn chằm chằm Tô Vãn Hương, nhíu mày lại, từ từ nói tiếp: “Nhành liễu lay động trong gió. Mưa cũng tản mát rơi theo, “

Ánh mắt Tô Vãn Hương lóe lên: “Để lại mây một vùng. Từng muôn vàn ước nguyện, “

Nhan túc: “Chẳng biết từ lúc nào? Cỏ thơm liền thành dải, “

Tần Cửu nhíu mày nhìn Nhan Túc và Tô Vãn Hương liên tục nối thơ, có điều trong nháy mắt, đã nối tiếp được hơn mười câu. Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ và ánh sáng rực rỡ phức tạp trong đôi mắt của Nhan Túc, trong lòng sợ hãi, đột nhiên cảm thấy không thể hô hấp được.

Tình cảnh này, quá quen thuộc.

Trước mắt dần dần có chút mơ hồ, lúc này dường như hai người liên tục nối thơ đã đổi thành nàng và Nhan Túc.

Ngày đó, bởi vì Nhan Túc không phục nàng làm nữ Thượng thư, đã đá nàng xuống hồ Họa Ý. Đến ngày thứ hai gặp lại nàng, phát hiện ra nàng chính là nữ tử hắn gặp được ở Kính Hoa Thủy Vực, từ đó về sau, bèn thường xuyên có ý vô ý đến tìm nàng.

Lúc đó, nàng cao ngạo nói: “Chẳng phải ngài cực kỳ không phục bản quan sao, vậy chúng ta chơi đối thơ, nếu như ngài thua thì cách xa bản quan càng xa càng tốt! Thế nào?”

Hai người bọn họ chính là như vậy, ngươi một câu, ta một câu, đấu liên tục đến mức vần “nhị tiêu”đã sắp dùng hết rồi.

Đến cuối cùng là ai thắng đây? Hình như là nàng. Có điều, mặc dù hắn thua, nhưng không hề làm theo lời đồng ý ban đầu, cút càng xa càng tốt, ngược lại có ý vô ý tìm nàng thường xuyên hơn.

“Cửu gia, bỗng nhiên nô tài phát hiện ra, Tô tiểu thư rất giống ngài trước đây.” Bên tai, tiếng nói thầm của Tỳ Ba truyền đến.

Tần Cửu quay người lại, nhìn thấy Tỳ Ba chẳng biết từ lúc nào đã quay lại, đang đứng ở sau lưng nàng. Nàng nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nói gì thế? Giống ta sao? Giống chỗ nào?”

Tỳ Ba nhíu mày, nói khẽ: “Không nói lên được, dáng người không giống, gầy hơn ngài trước đây, mà hơn nữa còn ốm yếu bệnh tật. Diện mạo cũng không giống, nhưng sự hăng say đấu thơ vừa rồi rất giống ngài. Bây giờ nô tài nhìn kỹ, cảm thấy ánh mắt của nàng ta có ba phần tương tự với ngài trước đây.”

Giống nàng ư?

Tần Cửu chăm chú nhìn về phía Tô Vãn Hương, nhìn nàng ta như mê muội.

Tỳ Ba vừa nói như vậy, quả nhiên nàng cảm thấy hơi giống nàng trước đây.

Quả thật có chút giống nàng! Nhưng điểm giống không phải dung mạo, mà là thần thái và phong cách biểu hiện.

Cuối cùng lại giống nàng sao? Không biết tại sao, Tần Cửu cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như đột nhiên nuốt phải một con ruồi vậy, cảm thấy ghê tởm và phẫn nộ.

Nhan Túc nói hắn chưa bao giờ thích nàng, chẳng lẽ nói Nhan Túc tiếp cận nàng chỉ vì nàng và Tô Vãn Hương hơi giống nhau sao? Ha ha, Tần Cửu muốn cười.

“Núi xanh chặn đường mây xa. Hồ nước đêm trăng thật trong trẻo, “ Tô Vãn Hương nói với giọng dịu dàng.

“Uyên ương kề cổ say giấc nồng…” Nhan Túc vừa nghe đến hồ nước, liền nói tiếp không cần suy nghĩ.

“Uyên ương, ngài… ngài...” Sắc mặt Tô Vãn Hương đột nhiên đỏ lên, chỉ vào Nhan Túc nói, “Điện hạ, ngài mà cũng có thể nói ra được câu thơ này.” Dứt lời liền giậm chân, quay người bỏ đi.

Nhan Túc ngẩn ra đứng yên tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Tô Vãn Hương giống như liễu gầy vịn gió thướt tha rời đi xa.

Uyên ương, hắn nói uyên ương.

Trong trí nhớ, tấm lụa uyên ương do nàng dệt bị hỏa thiêu trước đây mang theo màu máu từ từ bao phủ về phía nàng.

Tần Cửu đột nhiên không nhịn được cười giễu một tiếng, đôi mắt trong veo cong cong, đuôi mắt nhướng lên.

Nhan Túc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Tần Cửu, nụ cười đó giống như mang theo màu sắc cực kỳ mị hoặc pha lẫn làn gió thơm của hoa yên chi bất ngờ ùa tới, khiến lòng hắn không khỏi khựng lại.

“Ngươi cười cái gì?” Nhan Túc lạnh giọng hỏi.

“Hồ nước đêm trăng thật trong trẻo, uyên ương kề cổ say giấc nồng. Điện hạ lại thích uyên ương sao, nên biết rằng uyên ương chính là loài chim vô dụng nhất. Chỉ có một kiểu, nghe nói, một con chết rồi thì con còn lại cũng không sống nổi nữa, đúng là vô dụng, phải là sống tự do mới đúng chứ, bạn đời không còn nữa, thì tìm một con khác là được, nơi nào mà không có cỏ thơm, đúng không hoàng thúc. Điện hạ lại thích loài chim ngu ngốc này, ta đoán hoàng thúc sẽ không thích uyên ương đâu.” Tần Cửu thản nhiên liếc Nhan Túc một cái, nhưng lại nói với Nhan Duật.

Nhan Duật mỉm cười nhìn Tần Cửu, lông mày dài cau lại, thản nhiên nói: “Cửu gia hiểu ta vậy, bản vương thích chim ưng.”

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Đoạt đèn
3 Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4 Chương 4: Cởi y phục của hắn
5 Chương 5
6 Chương 6: Diêm Vương
7 Chương 7: Lại cởi y phục
8 Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9 Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10 Chương 10: Tỷ thí
11 Chương 11: Ngươi là ai?
12 Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13 Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14 Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15 Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16 Chương 16: Mắt ta mù
17 Chương 17: Xuất thủy phù dung
18 Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19 Chương 19: Đình thẩm
20 Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21 Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22 Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23 Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24 Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25 Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26 Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27 Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28 Chương 28: Rất đủ vị?
29 Chương 29: Vung tiền như rác
30 Chương 30: Ghét bỏ
31 Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32 Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33 Chương 33: Ống tay áo phần phật
34 Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35 Chương 35: Tô Vãn Hương
36 Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37 Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38 Chương 38: Có người không được như ý
39 Chương 39: Buông tay
40 Chương 40: Thương dân
41 Chương 41: Hoan lạc
42 Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43 Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44 Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45 Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46 Chương 46: Sợ lạnh
47 Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48 Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49 Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50 Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51 Chương 51: Đánh cược
52 Chương 52: Xù lông
53 Chương 53: Dám chơi dám chịu
54 Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55 Chương 55: Pha trà lập thệ
56 Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57 Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58 Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67: Áp đảo
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Uyên ương kề cổ
80 Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81 Chương 81: Hổ Trảo
82 Chương 82: Thân thiết
83 Chương 83: Dịu dàng
84 Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85 Chương 85: Cười nhạo
86 Chương 86: Ngài không mệt sao
87 Chương 87: Đừng sợ
88 Chương 88: Tính kế
89 Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90 Chương 90: Câu hồn
91 Chương 91: Bao che
92 Chương 92: Trong sạch
93 Chương 93: Khó dò
94 Chương 94: Hùng hổ dọa người
95 Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96 Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97 Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98 Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99 Chương 99: Hôn môi
100 Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101 Chương 101: Tình địch tranh giành
102 Chương 102: Mị lực quá lớn
103 Chương 103: Hôn hay không hôn
104 Chương 104: Niềm vui ban đầu
105 Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106 Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107 Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108 Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109 Chương 109: Xin túi hương
110 Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111 Chương 111: Ban hôn
112 Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113 Chương 113: Phượng Minh
114 Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115 Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116 Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117 Chương 117: Vương quan thất châu
118 Chương 118: Đình biện
119 Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120 Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121 Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122 Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123 Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124 Chương 124: Chuyện năm đó
125 Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126 Chương 126: Tỷ thí
127 Chương 127: Liều mạng
128 Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129 Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130 Chương 130: Đánh đàn
131 Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132 Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133 Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134 Chương 134: Xuất giá
135 Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136 Chương 136
137 Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138 Chương 138: Ăn ý
139 Chương 139: Khiêu khích
140 Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141 Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142 Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143 Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144 Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145 Chương 145: Bạch Tố Huyên
146 Chương 146: Nghi ngờ
147 Chương 147: Yêu Tần Cửu
148 Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149 Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150 Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151 Chương 151: Nụ hôn đó
152 Chương 152: Trộm hương bị bắt
153 Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154 Chương 154
155 Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156 Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157 Chương 157: Tình nhân đến rồi
158 Chương 158: Ôm ấp
159 Chương 159: Suy nghĩ
160 Chương 160: Người chính là nàng
161 Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162 Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163 Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164 Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165 Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166 Chương 166: Thất thúc lập công
167 Chương 167: Mị âm nhập cốt
168 Chương 168: Đấu cầm
169 Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170 Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171 Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172 Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173 Chương 173: Lời hứa của nàng
174 Chương 174: Tố Tố
175 Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176 Chương 176: Nhận ra nhau
177 Chương 177: Hoàng thái đệ
178 Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179 Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180 Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181 Chương 181: Máu lạnh vô tình
182 Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183 Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184 Chương 184: Bị vu hãm
185 Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186 Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187 Chương 187: Người phóng hỏa
188 Chương 188: Bắt kẻ gian
189 Chương 189: Thất thúc tra án
190 Chương 190: Giống như lời tâm tình
191 Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192 Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193 Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194 Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195 Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196 Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197 Chương 197: Không còn gì để nói
198 Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199 Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200 Chương 200: Quan Thư môn chủ
201 Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202 Chương 202: Mê hoặc
203 Chương 203: Hỉ cục
204 Chương 204: Kết cục (thượng)
205 Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206 Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207 Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208 Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209 Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu
Chapter

Updated 209 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Đoạt đèn
3
Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4
Chương 4: Cởi y phục của hắn
5
Chương 5
6
Chương 6: Diêm Vương
7
Chương 7: Lại cởi y phục
8
Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9
Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10
Chương 10: Tỷ thí
11
Chương 11: Ngươi là ai?
12
Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13
Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14
Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15
Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16
Chương 16: Mắt ta mù
17
Chương 17: Xuất thủy phù dung
18
Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19
Chương 19: Đình thẩm
20
Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21
Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22
Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23
Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24
Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25
Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26
Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27
Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28
Chương 28: Rất đủ vị?
29
Chương 29: Vung tiền như rác
30
Chương 30: Ghét bỏ
31
Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32
Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33
Chương 33: Ống tay áo phần phật
34
Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35
Chương 35: Tô Vãn Hương
36
Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37
Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38
Chương 38: Có người không được như ý
39
Chương 39: Buông tay
40
Chương 40: Thương dân
41
Chương 41: Hoan lạc
42
Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43
Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44
Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45
Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46
Chương 46: Sợ lạnh
47
Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48
Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49
Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50
Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51
Chương 51: Đánh cược
52
Chương 52: Xù lông
53
Chương 53: Dám chơi dám chịu
54
Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55
Chương 55: Pha trà lập thệ
56
Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57
Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58
Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67: Áp đảo
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Uyên ương kề cổ
80
Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81
Chương 81: Hổ Trảo
82
Chương 82: Thân thiết
83
Chương 83: Dịu dàng
84
Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85
Chương 85: Cười nhạo
86
Chương 86: Ngài không mệt sao
87
Chương 87: Đừng sợ
88
Chương 88: Tính kế
89
Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90
Chương 90: Câu hồn
91
Chương 91: Bao che
92
Chương 92: Trong sạch
93
Chương 93: Khó dò
94
Chương 94: Hùng hổ dọa người
95
Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96
Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97
Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98
Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99
Chương 99: Hôn môi
100
Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101
Chương 101: Tình địch tranh giành
102
Chương 102: Mị lực quá lớn
103
Chương 103: Hôn hay không hôn
104
Chương 104: Niềm vui ban đầu
105
Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106
Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107
Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108
Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109
Chương 109: Xin túi hương
110
Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111
Chương 111: Ban hôn
112
Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113
Chương 113: Phượng Minh
114
Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115
Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116
Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117
Chương 117: Vương quan thất châu
118
Chương 118: Đình biện
119
Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120
Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121
Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122
Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123
Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124
Chương 124: Chuyện năm đó
125
Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126
Chương 126: Tỷ thí
127
Chương 127: Liều mạng
128
Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129
Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130
Chương 130: Đánh đàn
131
Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132
Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133
Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134
Chương 134: Xuất giá
135
Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136
Chương 136
137
Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138
Chương 138: Ăn ý
139
Chương 139: Khiêu khích
140
Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141
Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142
Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143
Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144
Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145
Chương 145: Bạch Tố Huyên
146
Chương 146: Nghi ngờ
147
Chương 147: Yêu Tần Cửu
148
Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149
Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150
Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151
Chương 151: Nụ hôn đó
152
Chương 152: Trộm hương bị bắt
153
Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154
Chương 154
155
Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156
Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157
Chương 157: Tình nhân đến rồi
158
Chương 158: Ôm ấp
159
Chương 159: Suy nghĩ
160
Chương 160: Người chính là nàng
161
Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162
Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163
Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164
Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165
Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166
Chương 166: Thất thúc lập công
167
Chương 167: Mị âm nhập cốt
168
Chương 168: Đấu cầm
169
Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170
Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171
Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172
Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173
Chương 173: Lời hứa của nàng
174
Chương 174: Tố Tố
175
Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176
Chương 176: Nhận ra nhau
177
Chương 177: Hoàng thái đệ
178
Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179
Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180
Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181
Chương 181: Máu lạnh vô tình
182
Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183
Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184
Chương 184: Bị vu hãm
185
Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186
Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187
Chương 187: Người phóng hỏa
188
Chương 188: Bắt kẻ gian
189
Chương 189: Thất thúc tra án
190
Chương 190: Giống như lời tâm tình
191
Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192
Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193
Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194
Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195
Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196
Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197
Chương 197: Không còn gì để nói
198
Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199
Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200
Chương 200: Quan Thư môn chủ
201
Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202
Chương 202: Mê hoặc
203
Chương 203: Hỉ cục
204
Chương 204: Kết cục (thượng)
205
Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206
Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207
Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208
Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209
Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu