Chương 67: Xin hãy đưa tôi đi

(Lời kể của Anh Tuấn)
Từng dòng người mặc đồ đen đi đến biệt thự họ Dương. Mặt ai cũng buồn rười rượi, toàn là những lời tiếc nuối: “Tội nghiệp, còn trẻ thế mà chết. Nghe nói còn không tìm được xác nữa chứ.” Cánh cổng của biệt thự họ Dương được trang trí đầy vòng… tang. Đám tang của con dâu thứ 32 chi thứ nhất, Tạ Tiểu Mai.
Tôi dẫn đầu đoàn viếng của trường. Theo đằng sau là những cái xác không hồn, nhấc chân đi mà chính mình không biết, có cái xác đi không nổi, lả cả. Được vậy là tốt lắm! Hôm qua, cái ngày mà bọn tôi nghe cái tin sét đánh ấy trong buổi tổng kết trường, tất cả mọi người đều té khỏi ghế cả, có vững lắm cũng chỉ té sao cho khỏi đau. Cả bọn chim trên cây hình như cũng không bám vuốt trên cây nổi (Mai hay cho chúng ăn bánh mì thừa). Vân và Trân ngất xỉu ngay lập tức, khi tỉnh dậy thì nước mắt như mưa. Bọn con trai cứ thất tha thất thểu. Có tôi là cứng rắn nhất mà ôm cái chồng phần thưởng đến đưa cho Mai cũng cảm thấy nó nặng hơn trăm cân.
Trong nhà này chắc cũng không hơn gì, mấy ông bà giúp việc đang gắng hết sức cho nước mắt khỏi tuôn ra. Ông quản gia không thấy đâu cả, chú Hoàng ra tiếp bọn tôi. Gượng cười hết sức, chú Hoàng nói với bọn tôi:
- Rất hân hạnh khi các cô cậu đến đây.
- Vâng! Bọn cháu có quà tặng cho bạn ấy.
Tôi run run đưa phần thưởng của trường cho chú Hoàng. Chú Hoàng nhận lấy, ra hiệu cho bọn tôi vào trong phúng điếu. Trên đường đi, tôi nghe chú Hoàng nói:
- Phu nhân ngất từ hôm qua tới giờ chưa tỉnh lại, còn cậu Thiên thì được chăm sóc bên linh đường, từ hôm được đưa về đến giờ, cậu Thiên chưa ăn uống gì cả.
Linh đường toàn màu trắng. Không có thầy tụng, không có đọc kinh. Trưởng tộc ngồi ngay bên cạnh, đôi mắt vô hồn, không nói một lời nào cả, bàn tay nắm chặt dải lụa vàng mà Mai hay cột lên tóc. Đằng sau tấm áo trắng, tôi thấy cánh tay quấn đầy băng. Chú Hoàng cẩn thận đặt phần thưởng lên linh đường. Tôi đốt ba nén nhang, cắm vào lư hương. Tôi chắp tay khấn vái:
- Mai…
- Mai!
Vân và Trân xô tôi ra, khuỵ trước linh đường, nước mắt tuôn như mưa.
- Xích Thố ơi! Sao lại theo đường của Lữ Bố, chết dưới nước vậy? Sao bồ đi sớm mà để lại phần thưởng vậy. Bồ đứng cao nhất trường, trường thưởng cho cả triệu đồng tiền thưởng. Sao bồ không nhận? – Vân vật vã.
- Mọt Sách ơi! Mình định làm lành với bồ, mình chưa kịp nói lời này mà bồ đi rồi. – Trân khóc.
Tôi và anh Sơn phải cố lắm mới có thể dỗ hai cô nàng nín khóc. Một tổn thất lớn không thể nào bù đắp được. Mai tuy đã khước từ tình cảm của tôi nhưng cô ấy chưa bao giờ muốn làm tôi đau khổ cả. Trong ảnh, cô ấy luôn cười, nụ cười luôn rất đáng yêu. Bất chợt tôi cũng không kìm được. Tôi ôm Trân, người bạn gái mới của mình mà khóc chung với cô ấy. Mọi người, lấy tôi làm chuẩn, khóc theo. Mai ơi! Sao Mai đi sớm vậy?
- Mi! – Chú Hoàng đột nhiên hét lên.
Tôi quay ra đằng sau. Một thằng nhóc khoảng 10 tuổi, mặc đồ trắng, tay cầm đoá hoa huệ đến phúng viếng. Vân ngẩng đầu lên xem thử rồi nói:
- Mi… vì mi mà Xích Thố phải chết! Chết đi!
Vân lao ra, định bóp cổ của thằng nhóc ấy cho nó chết đi. Anh Sơn phải ráng sức giữ Vân lại, kẻo lại có án mạng xảy ra.
- Mi … mi vào đây làm gì?
Chú Hoàng cầm nguyên cái lư đang cắm đầy nhang ném đi. Thằng nhóc ấy đứng đó để cho chú Hoàng ném cái lư đồng vào đầu. Nhưng… một trái táo được ném ra trúng cái lư làm lệch hướng đường bay của nó.
- Cậu Thiên!
Trưởng tộc cuối cùng cũng cất tiếng nói:
- Chú Hoàng, người ta tới phúng viếng, đừng có gây sự.
Thằng nhóc kia đặt bó hoa lên linh đường, khi chuẩn bị lấy ba nén nhang thì trưởng tộc nói:
- Lư ở kia thì khỏi cần thắp nhang.
Thằng nhóc kia im lặng. Trưởng tộc nói:
- Đưa tôi vào trong, tôi sẽ nói chuyện với cậu.
Thằng nhóc kia lẳng lặng tới bên trưởng tộc, cõng cậu vào bên trong. Còn chú Hoàng thì đau đáu nhìn theo nó, khuôn mặt của chú coi bộ căm hận lắm.
(Lời kể của Giang Phách)
Tôi cõng Nhất Thiên vào phòng của cậu ta rồi đặt cậu ta xuống giường. Thiên nhìn tôi một lúc rồi nói:
- Cám ơn Giang Phách đã tới phúng điếu. Xin lỗi vì hành động của cha vợ tôi hồi nãy.
- Không, chính tôi mới phải xin lỗi.
- Chị Ánh Tuyết không đi với bạn à?
- Chân cô ấy chưa lành.
- Xin lỗi, tôi đã làm liên luỵ đến vợ bạn. Và…
Và tôi đã làm cho Nhất Thiên rơi xuống tận cùng đáy vực tuyệt vọng, tôi biết để nói chuyện với tôi, Nhất Thiên phải cố gắng lắm. Đây có phải là sự trả thù tôi mong muốn bấy lâu nay? Cô gái mình yêu thương nhất bị trúng đạn, người bạn mình quý trọng bấy lâu nay sống không sống mà chết cũng không phải là chết vì người cậu ta yêu thương nhất cũng đã bị sóng biển nuốt chửng. Nhưng Nhất Thiên không trách cứ tôi lấy một lời, chỉ cam chịu. Sự trả thù này không làm tôi hả dạ, chỉ thấy đau lòng thêm thôi.
- Tôi sai rồi. – Tôi quỳ xuống trước mặt Nhất Thiên. - Bạn cứ việc trả thù đi.

Chapter
1 Chương 1-1: Đau khổ biết chừng nào ! Nỡ lòng bắt con trừ nợ
2 Chương 1-2
3 Chương 2: Hỡi trời, kiếp trước chị nợ nhóc cái gì
4 Chương 3: Thôi được
5 Chương 4: Học tập
6 Chương 5: Nó cũng không tệ nhỉ
7 Chương 6
8 Chương 7: Sao lại sợ tôi giống mẹ cậu ? Kỳ cục !
9 Chương 8: Tôi không thể thốt nên lời. Có cái gì đó chặn đứng lời nói của tôi
10 Chương 9: Cha nào con nấy
11 Chương 10
12 Chương 11: Căn phòng
13 Chương 12: Làm ơn thì làm cho trót
14 Chương 13: Thiên ơi cố lên !
15 Chương 14: Ngày vui hay ngày buồn ?
16 Chương 15: Tạm biệt !
17 Chương 16: Người giúp đỡ bí mật
18 Chương 17: Hẹn gặp lại !
19 Chương 18: Thứ sáu ngày 13 cũng không phải là ngày xui xẻo đâu !
20 Chương 19
21 Chương 20: Hả ? Hàng thật ?
22 Chương 21: Đừng !
23 Chương 22: Khách mới bạn cũ
24 Chương 23: Ghen ?
25 Chương 24: Lớp tôi thật ra cũng không tốt lành gì đâu
26 Chương 25
27 Chương 26: “Atula” nghi ngờ
28 Chương 27: Thật là to gan !
29 Chương 28
30 Chương 29
31 Chương 30: Đề kiểm tra của trưởng bối
32 Chương 31: Bài học đầu tiên
33 Chương 32
34 Chương 33: Tôi không sao
35 Chương 34: Lời thật lòng hay bao che ?
36 Chương 35: Pháo giao thừa
37 Chương 36
38 Chương 37
39 Chương 38: Lộ rồi !
40 Chương 39: Tuyên chiến
41 Chương 40: Hối hận
42 Chương 41
43 Chương 42: Nực cười châu chấu đá xe
44 Chương 43: Chiến thắng
45 Chương 44: Giấc ngủ
46 Chương 45
47 Chương 46: Gặp lại người cũ
48 Chương 47: Còn chờ gì chứ ?
49 Chương 48: Đoá huệ trắng
50 Chương 49
51 Chương 50: Đoá huệ trắng ngày xưa
52 Chương 51
53 Chương 52: Như ngày nào đi
54 Chương 53
55 Chương 54: Chị yêu cậu ấy !
56 Chương 55
57 Chương 56: Các ứng cử viên dòng họ đặng
58 Chương 57
59 Chương 58: Giấy mời
60 Chương 59: Người đáng sợ bao giờ cũng đáng sợ
61 Chương 60
62 Chương 61: Khi sợ hãi cậu như thế đấy hả ?
63 Chương 62: Nợ cũ oán mới
64 Chương 63: Trăn trở trong đêm
65 Chương 64
66 Chương 65: Sóng biển của trời và lửa lòng của người
67 Chương 66
68 Chương 67: Xin hãy đưa tôi đi
69 Chương 68
70 Chương 69: Em yêu anh !
71 Chương 70
72 Chương 71
73 Chương 72: Ngoại truyện (1) : ĐỔI XƯNG HÔ
74 Chương 73
75 Chương 74
76 Chương 75
77 Chương 76: Ngoại truyện (2) : MẶT TRỜI CHÚC PHÚC CHO NHÀ HỌ DƯƠNG
78 Chương 77
79 Chương 78
80 Chương 79: Ngoại truyện (3) : BUỔI ĐI CHƠI DỄ THƯƠNG
81 Chương 80
Chapter

Updated 81 Episodes

1
Chương 1-1: Đau khổ biết chừng nào ! Nỡ lòng bắt con trừ nợ
2
Chương 1-2
3
Chương 2: Hỡi trời, kiếp trước chị nợ nhóc cái gì
4
Chương 3: Thôi được
5
Chương 4: Học tập
6
Chương 5: Nó cũng không tệ nhỉ
7
Chương 6
8
Chương 7: Sao lại sợ tôi giống mẹ cậu ? Kỳ cục !
9
Chương 8: Tôi không thể thốt nên lời. Có cái gì đó chặn đứng lời nói của tôi
10
Chương 9: Cha nào con nấy
11
Chương 10
12
Chương 11: Căn phòng
13
Chương 12: Làm ơn thì làm cho trót
14
Chương 13: Thiên ơi cố lên !
15
Chương 14: Ngày vui hay ngày buồn ?
16
Chương 15: Tạm biệt !
17
Chương 16: Người giúp đỡ bí mật
18
Chương 17: Hẹn gặp lại !
19
Chương 18: Thứ sáu ngày 13 cũng không phải là ngày xui xẻo đâu !
20
Chương 19
21
Chương 20: Hả ? Hàng thật ?
22
Chương 21: Đừng !
23
Chương 22: Khách mới bạn cũ
24
Chương 23: Ghen ?
25
Chương 24: Lớp tôi thật ra cũng không tốt lành gì đâu
26
Chương 25
27
Chương 26: “Atula” nghi ngờ
28
Chương 27: Thật là to gan !
29
Chương 28
30
Chương 29
31
Chương 30: Đề kiểm tra của trưởng bối
32
Chương 31: Bài học đầu tiên
33
Chương 32
34
Chương 33: Tôi không sao
35
Chương 34: Lời thật lòng hay bao che ?
36
Chương 35: Pháo giao thừa
37
Chương 36
38
Chương 37
39
Chương 38: Lộ rồi !
40
Chương 39: Tuyên chiến
41
Chương 40: Hối hận
42
Chương 41
43
Chương 42: Nực cười châu chấu đá xe
44
Chương 43: Chiến thắng
45
Chương 44: Giấc ngủ
46
Chương 45
47
Chương 46: Gặp lại người cũ
48
Chương 47: Còn chờ gì chứ ?
49
Chương 48: Đoá huệ trắng
50
Chương 49
51
Chương 50: Đoá huệ trắng ngày xưa
52
Chương 51
53
Chương 52: Như ngày nào đi
54
Chương 53
55
Chương 54: Chị yêu cậu ấy !
56
Chương 55
57
Chương 56: Các ứng cử viên dòng họ đặng
58
Chương 57
59
Chương 58: Giấy mời
60
Chương 59: Người đáng sợ bao giờ cũng đáng sợ
61
Chương 60
62
Chương 61: Khi sợ hãi cậu như thế đấy hả ?
63
Chương 62: Nợ cũ oán mới
64
Chương 63: Trăn trở trong đêm
65
Chương 64
66
Chương 65: Sóng biển của trời và lửa lòng của người
67
Chương 66
68
Chương 67: Xin hãy đưa tôi đi
69
Chương 68
70
Chương 69: Em yêu anh !
71
Chương 70
72
Chương 71
73
Chương 72: Ngoại truyện (1) : ĐỔI XƯNG HÔ
74
Chương 73
75
Chương 74
76
Chương 75
77
Chương 76: Ngoại truyện (2) : MẶT TRỜI CHÚC PHÚC CHO NHÀ HỌ DƯƠNG
78
Chương 77
79
Chương 78
80
Chương 79: Ngoại truyện (3) : BUỔI ĐI CHƠI DỄ THƯƠNG
81
Chương 80