Chương 30: Tỉnh Lại

“Không được nhúc nhích, đem tiền và két sắt giao ra đây.”

Hoàn toàn im lặng.

Bóng đen nghẹt thở, bất kỳ ai hùng hổ rống to một câu như vậy mà không hề có phản ứng đáp lại thì đều sẽ bị nghẹt thở. Hắn thô lỗ đẩy người đang nằm im re trên giường, “Đứng lên cho tao, không nghe thấy hay sao?”

Vẫn như cũ không hề có động tĩnh.

“Hey hey, cướp nè, mau đứng dậy coi.” Người nọ hăng say xô đẩy, đột nhiên trong lòng của hắn lộp bộp vài tiếng, lập tức cứng còng, tình huống này…..không ổn, động tĩnh lớn như vậy, cho dù có ngủ say như chết thì cũng sẽ bị đánh thức. Một cốt truyện trinh thám không biết đã xem qua ở đâu đột nhiên chui vào đầu, hắn nhớ rõ tình tiết trong truyện cũng là như vậy. Một tên trộm lẻn vào nhà người ta, kết quả phát hiện chủ hộ đứng ở bên cửa sổ, hắn muốn đánh lén tên chủ hộ kia ( http: / / fynnz.wordpress.com / 2012 / 01 / 03 / nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-30 / ” o “Powered by Text-Enhance ), kết quả vừa đẩy một cái thì chủ hộ gục xuống, hóa ra người nọ đã sớm tắt thở.

Hắn sẽ không xui xẻo như vậy chứ, hắn chỉ đến để cướp bóc chứ không phải đến để dính vào một vụ án mạng. Người bịt mặt cứng đờ mò mẫm người đang nằm trên giường, vẫn còn nóng, lại đưa tay dò xét dưới mũi của Bạch Phàm, có hơi thở, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi bầu không khí khủng bố này.

Nhưng nghĩ đến việc mới vừa rồi bị mất mặt, hắn lại tức giận mắng chửi, “Đứng dậy coi, mày mau đứng dậy coi, đừng giả chết với bố mày.” Trước kia hắn đã nhìn thấy Bạch Phàm, rõ ràng biết người đang nằm trên giường không phải người thực vật hoặc bị liệt.

Nhưng Bạch Phàm vẫn như cũ không hề có phản ứng, hắn nhất thời sinh ra ác ý, trong lòng nhận định Bạch Phàm đang giả bộ ngủ, mày tưởng là mày có thể giả bộ được hay sao? Hắn không hề sợ hãi mà lập tức nâng tay đâm một nhát dao lên đùi của Bạch Phàm, hắn cảm thấy hắn đâm rất sâu, khi rút dao ra cũng đỏ thẫm một màu, đệm chăn loang lổ vết máu, nhưng người nằm trên giường ngoại trừ cơ thể run rẩy một chút theo bản năng thì không hề cất lên bất cứ tiếng vang nào, thậm chí mặt mũi vẫn bình an chìm vào giấc ngủ.

Người nọ nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này thì trong lòng có một chút khiếp sợ, nhưng nếu hắn đã quyết định đột nhập để cướp bóc thì cũng đã sẵn sàng chuẩn bị thấy máu đổ, tuy rằng tình cảnh đẫm máu như vậy có thể làm cho người ta hết hồn, nhưng hắn vẫn như cũ không chịu buông tha, bởi vì nhân vi tài tử, điểu vi thực vong, mặc kệ đến chỗ nào thì câu này vẫn là chân lý. (nhân vi tài tử, điểu vi thực vong = người chết vì của, chim chết vì ăn.)

Hắn tăng thêm lá gan, dùng dây thừng trói người trên giường lại, sau đó bắt đầu lục soát căn phòng, cái ba lô trong tay càng lúc càng to, hắn cũng dần dần quên đi sợ hãi, ngược lại còn tiến nhập vào một loại trạng thái hưng phấn. Tiền, nhiều tiền quá, thật là nhiều tiền. Hắn không hề chú ý người đang bị hắn trói lại càng ngày càng chảy nhiều máu.

Ánh trăng như thác nước, dưới ánh đèn Bạch Phàm cảm thấy bất an khi đọc văn thư mà giáo chúng trình lên, ngày thường cứ vào giờ này thì hắn đã sớm đi ngủ, nhưng hôm nay không biết vì sao mà trong lòng có một cảm giác hoang mang làm cho hắn muốn ngủ nhưng ngủ không được, vì vậy mới xem xét trong giáo có manh mối gì hay không, hắn nghĩ rằng có lẽ vì lo sợ chuyện Ân Duệ làm Giáo chủ bị lật đổ nên hắn mới sinh ra cảm giác hoảng hốt này. fynnz.wordpress.com

Bạch Phàm hoàn toàn không ngờ mấy chuyện đột nhập cướp của vô cùng xa vời lại có một ngày rơi xuống ngay đầu của hắn.

Bạch Phàm đột nhiên cảm thấy chữ trên trang giấy có một chút mờ mịt, hắn mở miệng phân phó, “Phượng nhi, thắp đèn sáng lên một chút.”

“Dạ, Giáo chủ.” Phượng nhi đi đến bên ngọn đèn, xoay xoay bấc đèn, ánh sáng vừa nhu hòa vừa sáng tỏ chiếu khắp gian phòng.

Bạch Phàm nhìn chữ trên trang giấy rồi cau mày, “Phượng nhi, ta đã bảo vặn bấc đèn lên rồi kia mà, không có nghe thấy hay sao?”

Phượng nhi nhìn ngọn đèn, lại nhìn vào văn thư mà Giáo chủ đang cầm, nàng cảm thấy đau đầu, “Giáo chủ, ngọn đèn rất sáng mà.”

Bạch Phàm không tin, vì vậy lập tức ngẩng đầu thì liền nhìn thấy ngọn đèn rất sáng, nhưng vì sao chữ viết lại mờ mịt như vậy? Bạch Phàm đang chìm đắm trong nghi hoặc, lại phát hiện cảnh vật ở xung quanh không chỉ mờ mịt mà còn bắt đầu trở nên tối sầm, cùng lúc đó, linh hồn từ bên trong cơ thể bỗng nhiên vô cùng mệt mỏi, Bạch Phàm cố gắng trợn mắt, chuyện gì đang xảy ra…..

Trước khi mất đi ý thức thì Bạch Phàm chỉ có thể nghe được một tiếng kêu thô kệch nhưng lại tràn đầy lo lắng một cách chân thành, “Giáo chủ, ngài bị gì vậy, Giáo chủ, Giáo chủ….”

……

Bạch Phàm dần dần khôi phục ý thức trong một mảnh hỗn độn, còn chưa mở mắt thì đã nghe thấy âm thanh lục đồ, âm thanh kia vô cùng vang dội, không hề kiêng nể gì ai. Cùng lúc đó, cảm giác đau đớn truyền từ trên đùi lên não, Bạch Phàm cũng đã nhận ra mình đang bị trói gô.

Bạch Phàm nhắm mắt lại, thản nhiên nghe người nọ mắng chửi, hai tay bị trói sau lưng lại lặng lẽ dùng lực kéo đứt sợi dây thừng, trong lúc đó không hề phát ra bất cứ tiếng vang nào.

“Con mẹ nó, thằng nhóc này cất két sắt ở chỗ nào.” Người mặc áo đen mất kiên nhẫn lăn qua lộn lại trong phòng, lúc này miếng vải bịt mặt đã sớm bị kéo xuống, để lộ nốt ruồi đen rất nổi bật, trong ấn tưởng của hắn, kẻ có tiền sẽ mua kim cương giấu trong két sắt, cho nên nếu không tìm được két sắt thì hắn sẽ không cam lòng.

Ánh mắt của Bạch Phàm mở ra khi người kia đang lọ mọ tìm kiếm, đây là lần đầu tiên ánh mắt của hắn lại lạnh như vậy. Bàn tay đã thoát khỏi trói buộc, Bạch Phàm liền nhặt lên một cây gậy ở dưới đất, vận đủ lực đạo rồi hung hăng ném mạnh.

Lạch cạch, cây gậy nhắm trúng đích, mạnh mẽ đập vào sau ót của người nọ, chỉ thấy đối phương ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng thì đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trời vẫn tờ mờ sáng, khi tên bảo vệ đột nhập biệt thự để cướp của tỉnh lại thì phát hiện tình trạng của hắn và Bạch Phàm đã hoàn toàn tráo đổi, người bị cột chặt nằm dưới đất là hắn, còn người ngủ say như chết, kêu như thế nào cũng không tỉnh lại đang lạnh lùng nhìn hắn, trong khi vết thương trên đùi đã được băng bó qua loa.

Bạch Phàm nhìn thấy người dưới đất tỉnh lại, âm trầm mở miệng, “Mày nói đi, tao nên trả ơn mày như thế nào?” Hay thật, có người lại dám đâm hắn khi hắn không có ý thức, thảo nào hôm nay hắn trở về sớm như vậy

Hiện tại vẫn còn một khoảng thời gian nữa thì trời mới sáng hẳn, vừa đúng lúc để hắn chơi đùa với người này. 

……

“Giáo chủ, Giáo chủ, người bị sao vậy?”

Ân Duệ mất kiên nhẫn, hàng lông mày cau chặt, “Làm cái gì mà ầm ĩ thế?”

“Thật hay quá, Giáo chủ ngài tỉnh lại rồi, ngài không sao rồi, Phượng nhi thật sự rất mừng.” Gấp đến độ nhảy nhót lung tung, Phượng nhi nín khóc mà mỉm cười, tuy rằng nàng cười rộ lên hơi đáng sợ một chút.

Ân Duệ đang xoa trán thì bất thình lình liền dừng lại động tác, ánh mắt sâu thẳm lập tức nâng lên, “Ngươi vừa mới nói ta bị sao vậy?”

“Giáo chủ, vừa rồi ngài đột nhiên ngất xỉu, thật sự là làm chúng ta sợ mất hồn.” Phượng nhi nói một cách thật thà.

Ân Duệ mạnh mẽ ngẩng đầu, đồng tử lập tức co rút, hắn rốt cục phát hiện có điểm không đúng, hiện tại trong phòng vẫn thắp đèn, bên ngoài vẫn tối đen như mực….

Hiện tại đang là ban đêm.

Chapter
1 Chương 1: Khởi Đầu Của Tất Cả
2 Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân
3 Chương 3: Một Thân Hai Hồn
4 Chương 4: Cây Bồ Công Anh
5 Chương 5: Thẳng Thắng
6 Chương 6: Lại Độc Thân
7 Chương 7: Không Phải Của Ta
8 Chương 8: Nhập Chủ
9 Chương 9: Trốn Đi
10 Chương 10: Tự Chế Nước Dược
11 Chương 11: Cược Thạch
12 Chương 12: Đánh Cược
13 Chương 13: Diễn Đàn Võ Cổ Điễn
14 Chương 14: Thay Đổi
15 Chương 15: Tích Cóp
16 Chương 16: Mười Năm
17 Chương 17: Cái Gọi Là Cao Nhân
18 Chương 18: Lòng Dạ Hẹp Hòi
19 Chương 19: Cái Gọi Là Thân Cận
20 Chương 20: Gặp Lại La Suất
21 Chương 21: Bạn Học Cũ
22 Chương 22: Không Thể Đắc Tội
23 Chương 23: Bức Chân Dung Không Có Mặt
24 Chương 24: Ta Muốn Ôm Ngươi Một Cái
25 Chương 25: Mười Năm Thư Từ
26 Chương 26: Tặng Cho Ta Có Được Hay Không
27 Chương 27: Thay Đổi
28 Chương 28: Một Vò Rượu
29 Chương 29: Gặp Trộm
30 Chương 30: Tỉnh Lại
31 Chương 31: Trở Lại Quỹ Đạo
32 Chương 32: Cái Gọi Là Áp Lực
33 Chương 33: Rượu Của Cao Nhân
34 Chương 34: Hậu Quả
35 Chương 35: Binh Thư
36 Chương 36: Vệ Sĩ
37 Chương 37: Không Nên An Tâm Nhất Chính Là Ta
38 Chương 38: Uyên Ương Chẩm
39 Chương 39: Xuất Viện
40 Chương 40: Nơi Bế Quan
41 Chương 41: Tiếng Vang Kỳ Quái
42 Chương 42: Bộ Dáng Của Phàm
43 Chương 43: Ước Định
44 Chương 44: Mất Ngủ
45 Chương 45: Đã Tìm Thấy
46 Chương 46: Tươi Đẹp
47 Chương 47: Mộng
48 Chương 48: Con Giun
49 Chương 49: Hỉ Nộ Vô Thường
50 Chương 50: Ra Tay Trượng Nghĩa
51 Chương 51: Gặp Thì Gặp
52 Chương 52: Cháy
53 Chương 53: Không Rõ
54 Chương 54: Hắn Là Ai Vậy
55 Chương 55: Kẻ Tù Tội Trong Mật Thất
56 Chương 56: Đến Cứu Phụ Thân
57 Chương 57: Lửa Giận
58 Chương 58: Giấu Diếm
59 Chương 59: Nhìn Thấy
60 Chương 60: Chân Tướng
61 Chương 61: Cuộn Tranh Trong Mật Thất
62 Chương 62: Dưới Đáy Vực Thẳm
63 Chương 63: Ban Ngày Ban Đêm
64 Chương 64: Thư Từ Bị Ngăn Cản
65 Chương 65: Điều Khó Nói
66 Chương 66
67 Chương 67: Tiếng Nước Chảy
68 Chương 68: Mù Lòa
69 Chương 69: Mục Đích Của Ngươi Là Gì
70 Chương 70: Thang Mây
71 Chương 71: Truy Tìm Dưới Vực
72 Chương 72: Kéo Về Đây
73 Chương 73: Kéo Co
74 Chương 74: Bệnh Viện Ác Đức
75 Chương 75: Vì Sao Anh Lại Ở Đây
76 Chương 76: Phục Vụ
77 Chương 77: Cẩu Nam Nam
78 Chương 78: Cái Gì Gọi Là Mặt Người Dạ Thú
79 Chương 79: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng
80 Chương 80: Dạy Dỗ
81 Chương 81: Bi Ai Của Ảnh Thất
82 Chương 82: Giấu Diếm
83 Chương 83: Nhất Kiến Chung Tình
84 Chương 84: Cùng Nhau Về Nhà Thăm Mẹ
85 Chương 85: Thuận Lợi Tiến Vào
86 Chương 86: Ra Tay
87 Chương 87: Bản Tính
88 Chương 88: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
89 Chương 89: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
90 Chương 90: Đừng Hòng Rời Bỏ Ta
91 Chương 91: Kết Thúc
92 Chương 92: Phiên Ngoại
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Khởi Đầu Của Tất Cả
2
Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân
3
Chương 3: Một Thân Hai Hồn
4
Chương 4: Cây Bồ Công Anh
5
Chương 5: Thẳng Thắng
6
Chương 6: Lại Độc Thân
7
Chương 7: Không Phải Của Ta
8
Chương 8: Nhập Chủ
9
Chương 9: Trốn Đi
10
Chương 10: Tự Chế Nước Dược
11
Chương 11: Cược Thạch
12
Chương 12: Đánh Cược
13
Chương 13: Diễn Đàn Võ Cổ Điễn
14
Chương 14: Thay Đổi
15
Chương 15: Tích Cóp
16
Chương 16: Mười Năm
17
Chương 17: Cái Gọi Là Cao Nhân
18
Chương 18: Lòng Dạ Hẹp Hòi
19
Chương 19: Cái Gọi Là Thân Cận
20
Chương 20: Gặp Lại La Suất
21
Chương 21: Bạn Học Cũ
22
Chương 22: Không Thể Đắc Tội
23
Chương 23: Bức Chân Dung Không Có Mặt
24
Chương 24: Ta Muốn Ôm Ngươi Một Cái
25
Chương 25: Mười Năm Thư Từ
26
Chương 26: Tặng Cho Ta Có Được Hay Không
27
Chương 27: Thay Đổi
28
Chương 28: Một Vò Rượu
29
Chương 29: Gặp Trộm
30
Chương 30: Tỉnh Lại
31
Chương 31: Trở Lại Quỹ Đạo
32
Chương 32: Cái Gọi Là Áp Lực
33
Chương 33: Rượu Của Cao Nhân
34
Chương 34: Hậu Quả
35
Chương 35: Binh Thư
36
Chương 36: Vệ Sĩ
37
Chương 37: Không Nên An Tâm Nhất Chính Là Ta
38
Chương 38: Uyên Ương Chẩm
39
Chương 39: Xuất Viện
40
Chương 40: Nơi Bế Quan
41
Chương 41: Tiếng Vang Kỳ Quái
42
Chương 42: Bộ Dáng Của Phàm
43
Chương 43: Ước Định
44
Chương 44: Mất Ngủ
45
Chương 45: Đã Tìm Thấy
46
Chương 46: Tươi Đẹp
47
Chương 47: Mộng
48
Chương 48: Con Giun
49
Chương 49: Hỉ Nộ Vô Thường
50
Chương 50: Ra Tay Trượng Nghĩa
51
Chương 51: Gặp Thì Gặp
52
Chương 52: Cháy
53
Chương 53: Không Rõ
54
Chương 54: Hắn Là Ai Vậy
55
Chương 55: Kẻ Tù Tội Trong Mật Thất
56
Chương 56: Đến Cứu Phụ Thân
57
Chương 57: Lửa Giận
58
Chương 58: Giấu Diếm
59
Chương 59: Nhìn Thấy
60
Chương 60: Chân Tướng
61
Chương 61: Cuộn Tranh Trong Mật Thất
62
Chương 62: Dưới Đáy Vực Thẳm
63
Chương 63: Ban Ngày Ban Đêm
64
Chương 64: Thư Từ Bị Ngăn Cản
65
Chương 65: Điều Khó Nói
66
Chương 66
67
Chương 67: Tiếng Nước Chảy
68
Chương 68: Mù Lòa
69
Chương 69: Mục Đích Của Ngươi Là Gì
70
Chương 70: Thang Mây
71
Chương 71: Truy Tìm Dưới Vực
72
Chương 72: Kéo Về Đây
73
Chương 73: Kéo Co
74
Chương 74: Bệnh Viện Ác Đức
75
Chương 75: Vì Sao Anh Lại Ở Đây
76
Chương 76: Phục Vụ
77
Chương 77: Cẩu Nam Nam
78
Chương 78: Cái Gì Gọi Là Mặt Người Dạ Thú
79
Chương 79: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng
80
Chương 80: Dạy Dỗ
81
Chương 81: Bi Ai Của Ảnh Thất
82
Chương 82: Giấu Diếm
83
Chương 83: Nhất Kiến Chung Tình
84
Chương 84: Cùng Nhau Về Nhà Thăm Mẹ
85
Chương 85: Thuận Lợi Tiến Vào
86
Chương 86: Ra Tay
87
Chương 87: Bản Tính
88
Chương 88: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
89
Chương 89: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
90
Chương 90: Đừng Hòng Rời Bỏ Ta
91
Chương 91: Kết Thúc
92
Chương 92: Phiên Ngoại