Chương 69: – “Dù bao nhiêu lần đi nữa…”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hanagaki Takemichi được giao cho một nhiệm vụ. Đó là cứu Ryuguji Ken, hay còn gọi là Draken.

Hôm nay, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, vì vậy, cậu đứng đây, trước cửa nhà Tachibana. Cậu tìm Naoto, nhưng người mở cửa cho cậu là Hinata - bạn gái "hiện tại" của cậu.

"Thật là, anh lúc nào cũng đến đột ngột vậy nhỉ?" Hinata giả vờ càu nhàu, lại chẳng giấu được ánh mắt vui vẻ khi nhìn thấy người yêu. 

Takemichi vò đầu, ngượng nghịu lấy ra món quà mà cậu đã chuẩn bị để đền bù cho bạn gái đêm lễ hội. Đó chỉ là một sợi dây chuyền dễ tìm ở bất cứ đâu, có vẻ lung linh như mới, nhưng chất liệu là loại rẻ tiền. Có điều, cho dù là đắt hay rẻ, chỉ cần là món quà của Hanagaki Takemichi thì nó có là một cái bánh bé xinh thôi, Tachibana Hinata vẫn sẽ rất vui.

Trông thấy nụ cười của em, trái tim cậu như tan rã.

"Cỏ bốn lá à? Em đeo được chứ?"

"Ừm..."

Thật ra, đó không chỉ là món quà đền bù, mà còn là một dạng kỷ vật, có lẽ vậy chăng. Cậu muốn lưu lại một vật cho em "hiện tại", vì có lẽ cậu sẽ chẳng còn có thể thấy em được nữa.

Khi mọi thứ trở lại bình thường, cậu và em sẽ vẫn là hai người xa lạ, mối liên kết duy nhất có chăng chỉ còn chuyện tình xưa cũ, về người bạn gái và người bạn trai từng bên nhau.

"Trông em thế nào?"

"Rất hợp!"

Tachibana Hinata nói rằng, em sẽ trân trọng nó. Cảm ơn em, đúng, cậu mới là người cảm ơn em mới phải.

Tại sao năm đó cậu lại bỏ lỡ người con gái này nhỉ?

Trước mặt Tachibana Naoto như một người chứng giám, Hanagaki Takemichi nói với em rằng, Hina, hãy sống tốt nhé. Một câu chẳng đầu chẳng đuôi, chẳng hiểu ý tứ gì, chỉ âm thầm gieo vào trong lòng em một nỗi nghi hoặc vô định.

Và rồi, có cái gì trong người con trai ấy vừa thay đổi. Một thoáng trước, Hanagaki Takemichi vẫn còn dịu dàng làm sao, nhưng một thoáng sau, cặp mắt trìu mến ấy bỗng mất tăm mất dạng, chỉ để lại một Hanagaki Takemichi vừa lạ vừa quen, cái chàng thiếu niên cộc tính, trẻ con là bạn trai của em.

Khi chàng "thanh niên" Hanagaki Takemichi lần nữa mở mắt, nơi cậu tỉnh lại không phải là trần nhà căn phòng của Naoto, mà là cửa hàng CD cậu từng làm thuê.

Cậu gấp gáp tra trên Internet về cái chết của Tachibana Hinata. Không có. Chẳng có tin tức nào về cuộc tranh đấu giữa Touman và Shiva, cũng chẳng có người con gái 26 tuổi họ Tachibana nào mất cả.

"Này cậu Hanagaki! Cậu định chây lười nữa đấy à?"

"A, em xin lỗi!"

 Tức là, du hành thời gian, vòng lặp thời gian, trở về quá khứ, tất cả những thứ đó chỉ là một giấc mơ thôi sao? Một giấc mơ... ư?

Mấy chiếc CD rơi xuống đất theo dòng suy nghĩ lang mang của Hanagaki Takemichi. Cậu giật mình, vội cúi người dọn dẹp trước khi quản lí cửa hàng lại giở cái bài càu nhàu điếng tai. Chợt, cậu kinh ngạc phát hiện, ở trên mu bàn tay trái, một vết sẹo đang nằm yên tại đó.

Đây là... vết thương do Kiyomasa-kun đâm cậu mà?

Nó đã ở đây, như vậy có nghĩa là, mọi thứ không phải là giấc mơ!? 

Mặc kệ tiếng thét hung dữ của quản lí, cậu chạy khỏi cửa hàng. Cậu muốn tìm Naoto, nhưng cậu không có số điện thoại cậu ấy, cũng không biết cậu ấy đang ở đâu. Tại nơi này, cậu dường như chẳng có chút liên hệ gì với gia đình Tachibana cả. 

Thật quái đản, mọi thứ thật khác với những gì cậu nhớ. Cậu chắc chắn rằng, cậu đã bị đuổi việc, và Naoto đã cứu cậu khỏi đường ray tàu, sau đó bọn họ đã trao đổi số điện thoại.

Chợt, một thông báo chen ngang màn hình. Là thông báo lịch trình lúc chín giờ tối, một tiệm salon. Cậu khó hiểu, không biết mình phải đến nơi này để làm gì, nhưng vẫn theo chỉ dẫn đến tiệm salon trong điện thoại.

Mọi thứ thật quái đản.

Trên đường đi, vì không tập trung, Hanagaki Takemichi suýt nữa đã qua đường khi đèn còn đang xanh. May mắn, có một người phụ nữ tốt bụng đã giữ áo cậu lại. Cậu lắp bắp dập đầu cảm ơn rối rít, chỉ nghe thấy tiếng cười của người ấy đáp lại, và khi ngẩng đầu, người ấy đã quay đi trước. Thứ còn sót lại qua tầm mắt là một chiếc mũ vành rộng màu tím, và một vài sợi tóc hồng.

Màu hoa anh đào nhỉ?

A, sắp quá giờ thông báo rồi! Phải nhanh chân lên!

Cậu lại vội vàng chạy gấp, chẳng hề hay rằng người phụ nữ tưởng đã đi trước kia đang từ từ xoay đầu nhìn theo bóng lưng cậu. Cô ta phì cười, mấy ngón tay che lại bờ môi đỏ rượu, và nửa khuôn mặt cũng đã khuất dưới vành mũ. Một người phụ nữ thần bí mà Hanagaki Takemichi vô tình gặp mặt, cũng vô tình bỏ lỡ.

"Người trẻ tuổi bây giờ đều hấp tấp như vậy à?"

"Mà thôi, lần cuối cùng mà."

Có cơn gió thoảng qua, đẩy mái tóc hồng của người ấy phất phơ. Người ấy tiếp tục đi đường cũ, và rồi bóng tối nuốt chửng thân ảnh cao gầy, chỉ vang lại trong không gian tĩnh lặng của màn đêm tiếng cao gót lách cách lách cách.

"Ki-sa-ki-oy!"

Kisaki Tetta giật mình, ngẩng đầu. Hanma Shuji đang gọi gã. Gã đã thẩn thờ được một lúc lâu, và đến lúc kế hoạch bắt đầu vẫn không chịu tỉnh, thế nên Hanma mới nhịn không được mà đánh thức gã.

"Bắt đầu nhé?"

Gã gật đầu, rồi gã tựa lưng ra ghế, đôi mắt lam của gã nhắm chặt. Khi tiếng bước chân của Hanma ngày càng nhỏ, gã bỗng rất muốn gọi hắn lại. Nhưng gã không gọi. Gã siết chặt bức ảnh trong tay, siết thật chặt, thật chặt, cho đến khi nó biến thành đống giấy nhăn nhúm không ra hình thù. 

Trong phút chốc, gã đã do dự. 

Thật may gã đã dập tắt nó trước khi miệng gã kịp bật thành tiếng.

Trời hôm nay gió lớn nhỉ? Toàn gió độc thôi. Chỉ một ngòi lửa, nó sẽ theo gió mà bùng lên thành đám cháy. Ắt khung cảnh ấy sẽ rực rỡ lắm, bởi màn đêm này sẽ được thắp lên sáng rọi bởi hai linh hồn tuyệt đẹp.

"Ngọn lửa", Sendou Atsushi.

Kisaki vứt bức ảnh nhăn nheo vào thùng rác và chùn vai thả lỏng người. Gã ngâm nga, hình như là bài kinh sám hối. Gã chẳng biết tại sao gã lại ca nó nữa. Một kẻ như gã sẽ biết sám hối ư, chắc chắn là không rồi. Một kẻ như gã sẽ biết ân hận ư, chắc chắn là không rồi.

Chắc chắn... là không rồi.

Gã ngước đôi mắt nhìn lên vầng trời. Không có sao. Những vì sao đẹp đẽ chẳng muốn một kẻ như gã ngắm nhìn chúng. Chợt, tầm mắt gã hơi nhòe, nhưng gã chẳng có lấy một cái chớp mắt. Và rồi, một giọt nước mắt rơi xuống, lăn dài trên gò má gầy gò của gã, thấm qua cái kính vuông đã đi theo gã mấy năm, tí tách lên lớp áo gã.

"Vĩnh biệt, Tachibana Hinata." 

Vĩnh biệt em, người tôi yêu.

"Vĩnh biệt, Hanagaki Takemichi."

Vĩnh biệt cậu, "Anh hùng".

Gã quay đi, ánh trăng đêm nay đã chẳng thể chiếu đến bóng lưng tội lỗi của gã. Thân ảnh Kisaki Tetta biến mất trong bóng tối.

Lúc này, Hanagaki Takemichi đang đóng chặt chân trong nhà vệ sinh, dội mấy đợt nước lạnh lên mặt. Cậu vẫn chưa thể tin được, rằng cậu mới là người đã "đá" Hina, cậu mới là người chính tay kết thúc cuộc tình với người cậu yêu. Thật vô lý!

Thế nhưng, nhìn bản thân trong gương, cậu dần kiên định.

Cho đến giờ, Hina vẫn yêu cậu, và cậu cũng thế. Cậu yêu Hina, qua bao năm rồi, cậu nghĩ tình ấy đã dứt, nhưng khi nghe đến tin tử của em, cậu mới nhận ra, rằng cậu yêu người con gái ấy thế nào.

Thật may quá, em chưa chết, em vẫn còn sống, em đứng trước mặt cậu, dẫu cho em có khóc và buồn thế nào, cậu cũng thấy thật may quá, vì rằng em vẫn còn sống.

Hanagaki Takemichi sẽ không để đánh mất Tachibana Hinata lần nào nữa!

Cậu sẽ đi thổ lộ với Hina!

Mang theo quyết tâm tình yêu, cậu nắm chặt tay rời khỏi nhà vệ sinh. Bỗng, ở cửa, cậu đâm phải một gã cao cao. Trông gã giống mấy tên văn phòng cù lần đi sớm về khuya. Nhưng khi nhìn đến gương mặt đó, và cái giọng điệu nhàn nhạt chán phèo, có nỗi bất an dâng lên trong lòng cậu.

"Không lên xe à? Chán thật..."

"Cứ tưởng là xử hết trong một lần rồi chứ..."

Gã kia rời đi. Đúng là một gã kỳ lạ. Hanagaki Takemichi thoáng thấy hình xăm in lên tay gã. Chữ "Phạt" màu đen, in theo dòng ký ức mờ nhạt. Gã ta... là Hanma!

Gã ta vừa nói gì? Xử hết một lần? Xe? Khoan đã, chẳng phải Hina cũng đang ở trên xe sao?

Takemichi lật đật chạy thật nhanh, dường như đã dùng hết tốc lực từ khi sinh ra vào lúc này. Làm ơn, làm ơn đừng như cậu nghĩ, làm ơn! Làm ơn nhanh lên, hai chân à, xin hãy nhanh lên!

Nhưng cậu đã đến muộn, và thứ tệ nhất cậu nghĩ tới đã diễn ra.

Khoảnh khắc khi chiếc xe tải đâm mạnh vào xe có Tachibana Hinata ở trên, hình như trong cậu, có cái gì đó vừa vụn vỡ.

Takemichi la lớn, cuống quýt lao đến chỗ người cậu yêu. Nhưng lúc đi ngang qua chiếc xe tải, cậu nghe có tiếng nói quen thuộc.

"Takemichi...? Tại sao- Tại sao mày không ở trên xe...?"

Không thể nào, không thể nào... Takemichi hoảng hốt, vài hình ảnh đã trải qua giờ đây lại xuất hiện trở lại trong tiềm thức cậu. Hình ảnh người bạn tốt tự sát cùng với dòng nước mắt và một câu "Anh hùng mít ướt".

"Từ khi nào tao lại trở thành như vậy...?"

Và giờ đây, trước mặt cậu vẫn là người bạn tốt ấy, nhưng cậu ta chính là nguyên nhân gây ra tai nạn đáng sợ này. 

Sendou Atsushi đã đâm Tachibana Hinata.

"Tao bây giờ là người của Kisaki. Tất cả mọi người ở Touman đều nghe theo Kisaki--"

Lời nói y hệt ngày hôm ấy, dường như đây chỉ là đoạn ghi âm in đè lên thước phim vậy.

"Tao sợ lắm. Không gì khác chính là Kisaki--"

Làm ơn dừng lại đi...! Ác mộng này...!

"Hãy cứu mọi người nhé, Anh hùng mít ướt..."

Chẳng có gì thay đổi! Chẳng có gì thay đổi cả! Chúng đã xảy ra trước đây rồi, và bây giờ chúng vẫn xảy ra! Những gì cậu làm đều không có ý nghĩa gì hết! Tất cả...! Tất cả đều vô nghĩa! Tại sao cơ chứ!? Phải thay đổi chứ!? Chắc chắn phải thay đổi chứ!

Những giọt nước mắt đau khổ rơi khỏi khóe mắt. Takemichi gào thét bi thống và bị áp lực hất văng trước tiếng nổ vang trời từ chiếc xe tải. Chợt, cậu kinh hãi nhớ đến người quan trọng của mình. Takemichi đứng dậy, vội vàng chạy đến chỗ Tachibana Hinata.

Nhưng đã quá muộn.

Tachibana Hinata còn sống, nhưng chân của em đã bị phụ tùng của xe đè nát. Em không thể di chuyển, thân dưới đã không còn chút cảm giác. Em đau, đau lắm, nhưng em không khóc. Máu chảy từ đầu xuống, tầm mắt em mơ hồ, mọi giác quan ù đặc, nhưng em vẫn nghe được tiếng của cậu, Hanagaki Takemichi.

"Đợi anh! Anh nhất định sẽ mang em ra ngoài! Lửa đang lan ra, đi thôi, nào!"

Người em yêu không bỏ lại em. Cậu bất chấp cả lửa lan, cả nguy cơ nổ cũng muốn cứu được em. Em vui lắm, Takemichi. Nhưng mà, có lẽ phải tạm biệt Takemichi ở đây thôi.

"Cảm ơn anh..."

Em ngẩn người, đầu rơi vào cái ôm của Hanagaki Takemichi. Thật xa lạ, nhưng cũng thật quen thuộc. Đã lâu lắm rồi em mới lại cảm nhận nó lần nữa. Trái tim Takemichi đập rất mạnh, đập liên hồi. Takemichi sợ, sợ lắm chứ, nhưng đau hơn, khổ sở hơn, bi ai hơn. Takemichi còn thương em lắm.

"Từ trước đến nay, và cả tương lai nữa, anh đã luôn, và vẫn luôn--"

Takemichi khóc, nước mắt nóng bỏng rơi vào sau gáy em.

"-- yêu em!"

Hạnh phúc quá. Em hạnh phúc quá, Takemichi. Đến chết rồi em vẫn được nghe tiếng anh, được nhìn thấy anh lần cuối, được nghe anh nói yêu em. Takemichi ơi, "Em hạnh phúc lắm".

Thì ra cái chết chẳng hề đáng sợ như em tưởng.

Đi thôi, Takemichi. Đi thôi, anh ơi, cuộc đời anh còn dài, đừng chôn vùi nó bên em. Đi thôi, em không thể nào làm người quan trọng của em phải chết ở đây đâu.

Duyên chúng ta đến đây là đủ lắm rồi. Những ngày tiếp theo, hãy sống tốt nhé, Takemichi em luôn yêu.

Chẳng biết sức lực từ đâu ra, có lẽ em đã dùng toàn bộ mạnh mẽ cả đời để đẩy Takemichi khỏi xe. Takemichi vẫn luôn như thế, vẫn dễ khóc, giống như cái danh "mít ướt" mà bạn bè đặt, nhưng Takemichi lại đem đến cho em cảm giác an toàn chẳng ai thay thế được. Takemichi chẳng bao giờ từ bỏ, Takemichi sẽ luôn nỗ lực cố gắng không ngừng. Như vậy, Takemichi, xin hãy nỗ lực cho cả phần em luôn nhé.

Đã đến lúc rồi.

Tạm biệt anh, Anh hùng của em.

Tachibana Hinata mỉm cười. Ngay cả khi cận kề cái chết, đôi mắt em không thôi chứa đầy tình yêu cho Hanagaki Takemichi.

Và rồi, thân xác em chìm vào biển lửa, nuốt chửng bởi vụ nổ sáng rực cả trời đêm.

Đau không? Đau. Đau lắm. Đau như những vết cháy kia đốt sạm lấy tim. Takemichi thở dốc. Cậu hét to, trong tiếng hét mang theo phẫn nộ và quyết tâm. Nước mắt ướt đầy khuôn mặt bẩn thỉu, nhưng đôi con ngươi lại trong suốt và kiên nghị.

"Anh nhất định sẽ cứu em, anh hứa đó, Hina!"

"Dù bao nhiêu lần đi nữa--"

"Dù có phải thất bại, dù cần bao lần thử--"

"Anh cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc--"

"Khi nào chưa cứu được em, anh nhất định sẽ không bỏ cuộc!"

Anh sẽ làm được, anh hứa đó, Hina.

Hanagaki Takemichi xoay người, bóng lưng in hằn trên nền đất lạnh, phất lên bởi hơi nóng của ngọn lửa rực cháy. Tàn lửa hắt lên lưng, nhưng cậu chẳng hề để tâm, bởi cái đau đó sao hơn được cái đau trong lòng.

"Anh sẽ trở thành người đứng đầu Touman!"

Chuyến hành trình khó khăn chẳng thể cản được bước chân của người thanh niên đầy quyết tâm. Cậu vẫn đi, vẫn sẽ tiếp tục lê bước, cho dù bao vết thương chồng chất trên thân ảnh nhỏ gầy ấy. Linh hồn hai mươi sáu tuổi cương nghị rực rỡ bừng lên trong đêm tối.[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika - 69 -

Chapter
1 Chương 1: - Akehisa
2 Chương 2: - Sano
3 Chương 3: - Tokyo Akehisa
4 Chương 4: - Suy nghĩ của Manjirou
5 Chương 5: - Lời xin lỗi từ Shinichirou
6 Chương 6: - Cuộc gọi đến từ Karasawa Tatsumi
7 Chương 7: - Năm gã đồng bọn
8 Chương 8: - Tokyo Manji [1]
9 Chương 9: - Tokyo Manji [2]
10 Chương 10: - Dưới trướng
11 Chương 11: - Những âm mưu ngày mùa hạ
12 Chương 12: - Món quà sinh nhật cho Shinichirou
13 Chương 13: - Những cuộc đàm phán
14 Chương 14: - Anh em Haitani
15 Chương 15: - Kurokawa Izana
16 Chương 16: - Chuyện say cà phê của Haitani Ran
17 Chương 17: - Luật im lặng
18 Chương 18: - Thiên tài kiếm tiền Kokonoi Hajime
19 Chương 19: - Giao dịch chục triệu
20 Chương 20: - Inui
21 Chương 21: - Haitani Rindou và mười vạn câu hỏi vì sao
22 Chương 22: - Quà sinh nhật cho Emma
23 Chương 23: - Ước nguyện của Emma
24 Chương 24: - "Anh hai"
25 Chương 25: - Mèo nhỏ mèo lớn
26 Chương 26: - Chiến dịch nhặt em rể cho Sano Shinichirou [1]
27 Chương 27: - Chiến dịch nhặt em rể cho Sano Shinichirou [2]
28 Chương 27-2: Extra no.1 - Trùng phùng
29 Chương 28: - Lời mới hẹn hò
30 Chương 29: - Kimono
31 Chương 30: - Lễ hội đền Musashi
32 Chương 31: - Giao dịch với Black Organization
33 Chương 32: - Hanemiya Kazutora
34 Chương 33: - Trùng hợp
35 Chương 34: - Thân mật
36 Chương 35: - Tán tỉnh
37 Chương 36: - Kế hoạch của Michelle
38 Chương 37: - Thời khắc đẹp đẽ ngắn ngủi này, tôi hi vọng em có thể nhìn đến
39 Chương 38: - Điều ước năm mới
40 Chương 39: - Món quà của Chúa Sáng Thế
41 Chương 40: - Lệnh triệu tập của thủ lĩnh
42 Chương 40-2: Extra no.2 - Hoài Xuân
43 Chương 41: - Báo mộng
44 Chương 42: - Hai năm và người mẹ Philippines
45 Chương 43: - Tin dữ
46 Chương 44: - Chị của em
47 Chương 45: - Chẳng có ai thật sự kiên cường
48 Chương 46: - Gặp lại người thân quen
49 Chương 46-2: Extra no.3 - Đấu tranh
50 Chương 47: - Anh em Akashi
51 Chương 48: - Độc vãng độc lai *
52 Chương 49: - Ngột ngạt
53 Chương 50: - Màu phong lan
54 Chương 50-2: Extra no.4 - Thật Giả
55 Chương 51: - Trở về Akehisa
56 Chương 52: - Bản ngã hắc ám
57 Chương 53: - Đêm dằn vặt
58 Chương 54: - Xám xịt
59 Chương 55: - Về nhà
60 Chương 56: - Chung chăn
61 Chương 57: - "Thiên Trúc"
62 Chương 58: - Shiba Taiju
63 Chương 59: - Sắc tím dụ hoặc
64 Chương 60: - Sa ngã
65 Chương 61: - Làm bạn ngày sau
66 Chương 62: - Chân dung kẻ thống lĩnh
67 Chương 63: - Kẻ tình nghi
68 Chương 64: - Men say Giáng Sinh
69 Chương 65: - Bắt lấy sao trời
70 Chương 66: - Biến số [H2]
71 Chương 67: - Chờ phẫu thuật
72 Chương 68: - "Nó là em tao"
73 Chương 69: - "Dù bao nhiêu lần đi nữa..."
74 Chương 70: - Thông điệp từ quá khứ
75 Chương 71: - Nhà tắm công cộng
76 Chương 72: - Bàn cờ ẩn hình
77 Chương 73: - Tuyên chiến
78 Chương 74: - Điều mong muốn
79 Chương 75: - Ngụ ý của nụ hôn
80 Chương 76: - Quyết chiến diễn ra
81 Chương 77: - Ván cược với Ouya
82 Chương 78: - Huyết chiến kết thúc
83 Chương 79: - Quy luật đánh đổi
84 Chương 80: - Chuộc tội
85 Chương 81: - Chuyện chọn quà
86 Chương 82: - Cái chết trắng
87 Chương 83: - Sóng ngầm
88 Chương 84: - Thực tại trước mắt
89 Chương 85: - Những con tốt thí
90 Chương 86: - Sống còn
91 Chương 87: - Trăn trối
92 Chương 88: - Lợi dụng
93 Chương 89: - Rắc rối với Hắc Long
94 Chương 90: - Đông lạnh
95 Chương 91: - Đại nghĩa diệt thân
96 Chương 92: - Hanagaki của Kỳ tích
97 Chương 93: - Trăm tình ngổn ngang (18+)
98 Chương 94: - Thế cờ của Quân Vua
99 Chương 95: - Hoài niệm vụn vỡ
100 Chương 96: - Hối hận muộn màng
101 Chương 97: - Chuyện xưa chuyện nay
102 Chương 98: - Tranh chấp giữa các thủ lĩnh
103 Chương 99: - Tam giác Ten-Tou-Shi
104 Chương 100: Tôn nghiêm và thỏa hiệp
105 Chương 101: - "Vì em, anh không thể từ bỏ được."
106 Chương 102: - Luân lí nan giải
107 Chương 103: - Tình báo tương lai
108 Chương 104: - Mặt nạ
109 Chương 105: - Khiếm khuyết hoàn hảo
110 Chương 106: - Cặp loắt choắt nhà Sano
111 Chương 107: - Emma nguy kịch
112 Chương 108: - Tâm tư bất chính
113 Chương 109: - Phao cứu sinh
114 Chương 110: - Vực dậy
115 Chương 111: - Cam go tiền chiến
116 Chương 112: - Lộ diện
117 Chương 113: - Biến sự bắt đầu
118 Chương 114: - Bản Ngã và Vô Ngã
119 Chương 115: - Trở về từ cõi chết
120 Chương 116: - Anh hùng
121 Chương 117: - Ngã bài [1]
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: - Akehisa
2
Chương 2: - Sano
3
Chương 3: - Tokyo Akehisa
4
Chương 4: - Suy nghĩ của Manjirou
5
Chương 5: - Lời xin lỗi từ Shinichirou
6
Chương 6: - Cuộc gọi đến từ Karasawa Tatsumi
7
Chương 7: - Năm gã đồng bọn
8
Chương 8: - Tokyo Manji [1]
9
Chương 9: - Tokyo Manji [2]
10
Chương 10: - Dưới trướng
11
Chương 11: - Những âm mưu ngày mùa hạ
12
Chương 12: - Món quà sinh nhật cho Shinichirou
13
Chương 13: - Những cuộc đàm phán
14
Chương 14: - Anh em Haitani
15
Chương 15: - Kurokawa Izana
16
Chương 16: - Chuyện say cà phê của Haitani Ran
17
Chương 17: - Luật im lặng
18
Chương 18: - Thiên tài kiếm tiền Kokonoi Hajime
19
Chương 19: - Giao dịch chục triệu
20
Chương 20: - Inui
21
Chương 21: - Haitani Rindou và mười vạn câu hỏi vì sao
22
Chương 22: - Quà sinh nhật cho Emma
23
Chương 23: - Ước nguyện của Emma
24
Chương 24: - "Anh hai"
25
Chương 25: - Mèo nhỏ mèo lớn
26
Chương 26: - Chiến dịch nhặt em rể cho Sano Shinichirou [1]
27
Chương 27: - Chiến dịch nhặt em rể cho Sano Shinichirou [2]
28
Chương 27-2: Extra no.1 - Trùng phùng
29
Chương 28: - Lời mới hẹn hò
30
Chương 29: - Kimono
31
Chương 30: - Lễ hội đền Musashi
32
Chương 31: - Giao dịch với Black Organization
33
Chương 32: - Hanemiya Kazutora
34
Chương 33: - Trùng hợp
35
Chương 34: - Thân mật
36
Chương 35: - Tán tỉnh
37
Chương 36: - Kế hoạch của Michelle
38
Chương 37: - Thời khắc đẹp đẽ ngắn ngủi này, tôi hi vọng em có thể nhìn đến
39
Chương 38: - Điều ước năm mới
40
Chương 39: - Món quà của Chúa Sáng Thế
41
Chương 40: - Lệnh triệu tập của thủ lĩnh
42
Chương 40-2: Extra no.2 - Hoài Xuân
43
Chương 41: - Báo mộng
44
Chương 42: - Hai năm và người mẹ Philippines
45
Chương 43: - Tin dữ
46
Chương 44: - Chị của em
47
Chương 45: - Chẳng có ai thật sự kiên cường
48
Chương 46: - Gặp lại người thân quen
49
Chương 46-2: Extra no.3 - Đấu tranh
50
Chương 47: - Anh em Akashi
51
Chương 48: - Độc vãng độc lai *
52
Chương 49: - Ngột ngạt
53
Chương 50: - Màu phong lan
54
Chương 50-2: Extra no.4 - Thật Giả
55
Chương 51: - Trở về Akehisa
56
Chương 52: - Bản ngã hắc ám
57
Chương 53: - Đêm dằn vặt
58
Chương 54: - Xám xịt
59
Chương 55: - Về nhà
60
Chương 56: - Chung chăn
61
Chương 57: - "Thiên Trúc"
62
Chương 58: - Shiba Taiju
63
Chương 59: - Sắc tím dụ hoặc
64
Chương 60: - Sa ngã
65
Chương 61: - Làm bạn ngày sau
66
Chương 62: - Chân dung kẻ thống lĩnh
67
Chương 63: - Kẻ tình nghi
68
Chương 64: - Men say Giáng Sinh
69
Chương 65: - Bắt lấy sao trời
70
Chương 66: - Biến số [H2]
71
Chương 67: - Chờ phẫu thuật
72
Chương 68: - "Nó là em tao"
73
Chương 69: - "Dù bao nhiêu lần đi nữa..."
74
Chương 70: - Thông điệp từ quá khứ
75
Chương 71: - Nhà tắm công cộng
76
Chương 72: - Bàn cờ ẩn hình
77
Chương 73: - Tuyên chiến
78
Chương 74: - Điều mong muốn
79
Chương 75: - Ngụ ý của nụ hôn
80
Chương 76: - Quyết chiến diễn ra
81
Chương 77: - Ván cược với Ouya
82
Chương 78: - Huyết chiến kết thúc
83
Chương 79: - Quy luật đánh đổi
84
Chương 80: - Chuộc tội
85
Chương 81: - Chuyện chọn quà
86
Chương 82: - Cái chết trắng
87
Chương 83: - Sóng ngầm
88
Chương 84: - Thực tại trước mắt
89
Chương 85: - Những con tốt thí
90
Chương 86: - Sống còn
91
Chương 87: - Trăn trối
92
Chương 88: - Lợi dụng
93
Chương 89: - Rắc rối với Hắc Long
94
Chương 90: - Đông lạnh
95
Chương 91: - Đại nghĩa diệt thân
96
Chương 92: - Hanagaki của Kỳ tích
97
Chương 93: - Trăm tình ngổn ngang (18+)
98
Chương 94: - Thế cờ của Quân Vua
99
Chương 95: - Hoài niệm vụn vỡ
100
Chương 96: - Hối hận muộn màng
101
Chương 97: - Chuyện xưa chuyện nay
102
Chương 98: - Tranh chấp giữa các thủ lĩnh
103
Chương 99: - Tam giác Ten-Tou-Shi
104
Chương 100: Tôn nghiêm và thỏa hiệp
105
Chương 101: - "Vì em, anh không thể từ bỏ được."
106
Chương 102: - Luân lí nan giải
107
Chương 103: - Tình báo tương lai
108
Chương 104: - Mặt nạ
109
Chương 105: - Khiếm khuyết hoàn hảo
110
Chương 106: - Cặp loắt choắt nhà Sano
111
Chương 107: - Emma nguy kịch
112
Chương 108: - Tâm tư bất chính
113
Chương 109: - Phao cứu sinh
114
Chương 110: - Vực dậy
115
Chương 111: - Cam go tiền chiến
116
Chương 112: - Lộ diện
117
Chương 113: - Biến sự bắt đầu
118
Chương 114: - Bản Ngã và Vô Ngã
119
Chương 115: - Trở về từ cõi chết
120
Chương 116: - Anh hùng
121
Chương 117: - Ngã bài [1]