Chương 157: Tuổi Già Đến Rất Mau

Họ có một ngày vui chơi chẳng màn thế sự trong cảnh thiên nhiên tươi đẹp đó, mãi đến đi mặt trời lặng họ mới tụ hợp cùng nhau dưới đống lửa ngồi nướng xiên thịt mà Trác Liên đã chuẩn bị đem sẵn cho buổi tối.

Màn đêm buông xuống và mùi thịt thơm ngát càng xông lên cánh mũi, mỗi người ngồi vây quanh đống lửa đều có một xâu thịt riêng của mình nhưng con bé Mạt Xuyên cứ khư khư đòi ăn xâu thịt của Trác Liên.

Trác Liên chiều muội muội nên ngồi đút cho con bé ăn từng miếng một.

Nhìn thấy hai đứa con của mình thân thiết với nhau, Hàn Hàn vui lòng mỉm cười chỉ cần nhìn chúng thôi không cần ăn gì cũng no rồi.

Trong khi đó, Tiểu Văn ngồi riêng rẽ ra giữa gia đình họ lại cảm thấy rất tuổi thân, hắn cắn xiên thịt nướng nhưng mắt cứ hướng nhìn vào hai huynh muội Trác Liên đang vui vẻ với nhau, buộc miệng hắn lại cất giọng nói mấy câu:“Nếu mà năm 5 vạn tuổi ta có con gái thì giờ chắc cũng lớn bằng Mạt Xuyên rồi.

Nhìn hai đứa huynh muội yêu thương nhau thích ghê, ta cũng muốn có một trai một gái như vậy.”Mạt Xuyên nghe hắn nói vậy liền vội đáp lại ngay:“Muốn có con sao thúc không cưới vợ đi, nữ nhân trên đời không thiếu, ai cũng có thể sinh con cho thúc mà.

Tại sao thúc cứ đâm đầu khư khư vào mỗi mẫu thân của ta vậy?”Tiểu Văn chỉ biết cười cho đỡ gượng rồi vừa ăn thịt vừa nói:“Hàn Hàn là mục đích sống của ta, ta không bỏ được.”Nói xong, hắn liếc nhìn qua xe Hàn Hàn có biểu cảm gì hay không.

Không ngờ cô vừa nghe hắn nói thế vẻ mặt có chút khó chịu, chẳng những không nhìn hắn lấy một cái mà con ngồi xít xa hắn thêm một chút.

Tiểu Văn chạnh lòng cũng không còn vui vẻ nổi nữa, chỉ biết ghì đầu ăn cho xong.Đến khuya, hai huynh muôi Trác Liên ngủ trong hang động đã say, Hàn Hàn trằn trọc nằm ngủ cạnh hai đứa con không ngủ được mà ngồi dậy.

Cô dịu dàng nhìn qua hai đứa con, Mạt Xuyên đang nằm giữa cô và Trác Liên, nhưng đứa con trai này của cô quả thật giống cha như đúc làm cô cứ nhớ tới Đại Lục mãi.

Bây giờ cô chỉ ước rằng Đại Lục còn sống và người đàn ông năm bên cô là hắn.

Vuốt ve gương mặt của hai đứa trẻ, Hàn Hàn rơi lệ, khẽ hôn lên má của từng đứa rồi cô đứng dậy bước khỏi hang động.

Cô đi lang thang dạo chơi giữa đêm vắng, cảnh vật xung quanh gió lộng cỏ xanh mát rượu, cô đến thác nước rồi đứng ở đó nhìn đom đóm bay trong các bụi cây.

Trong lúc cô mải mê ngắm nhìn hoa cỏ thì Tiểu Văn từ đâu đã đi đến đứng ở sau lưng cô, nhưng hắn không dám lên tiếng chỉ âm thầm ngắm nhìn cô mà thôi.

Chừng một lúc lâu sau, Hàn Hàn quay đầu lại nhìn quay trở lại hang động thì bất gặp Tiểu Văn.

Vừa thấy hắn cô đã vội lãng tránh coi như không thấy mà đi hướng khác.Tiểu Văn cầm lòng không được liền chạy tới chặn lối đi của cô, hắn hỏi“Ta làm nàng giận à? Sao lại tránh ta?”Hàn Hàn không phản ứng chỉ đứng yên một chỗ nhìn vào mắt hắn mãi.

Khung cảnh xung quanh hai người càng lúc càng nhiều đom đóm, thứ ánh sáng đẹp đẽ đem lại cảm giác rất yên bình.

Đứng nhìn cô như thế này, Tiểu Văn tinh mắt nhận ra một phần tóc mai bên tai cô đã điểm một chút bạc màu, có nhiều sợi tóc bạc dài.

Điều này làm hắn hoảng sợ, hai chân không muốn chần chừ chờ đợi thêm nữa, hắn đi tới ôm chầm lấy cô.

Hàn Hàn bất ngờ mở to mắt ra, vòng tay của hắn càng lúc càng xiết chặt như muốn giữ mãi cô trong lòng hắn, hắn cất giọng trầm ấm nói lời thật tâm nhất của mình với cô:“Trước đây ta là kẻ nông nổi, đã từng làm rất nhiều chuyện khiến nàng ghét ta.

Bây giờ mọi chuyện đã qua cả đời, ta chỉ cầu xin nàng hãy tha thứ, cho ta một cơ hội ở cạnh nàng ngày đêm không rời, chăm sóc nàng đến khi răng lông đầu bạc.

Có được nàng là mơ ước cả đời mà ta theo đuổi, nếu đời này lại vụt mất nàng thì ta chẳng còn lý tưởng gì để sống nữa cả.

Nàng tha thứ tất cả cho ta, chúng ta làm lại từ đầu có được không?”Trong lòng Hàn Hàn vô cùng khó quyết định, bao năm qua cô đã biết hắn với cô là chân tình nhưng đời này của cô sắp tận, cô không muốn cho ai thêm hi vọng rồi phủ phàng cướp mất đi.

Đại Lục mất đã lâu, Chiến Thần cũng không còn, tim cô cũng đã chết, chẳng còn nhét thêm được ai vào con tim chi chít tổn thương của mình nữa.

Tiểu Văn vẫn giữ cô trong vòng tay mình nhưng là giữ một cái xác không hồn, hắn hôn nhẹ lên mái tóc đã điểm vài sợi bạc của cô, cảm xúc dâng trào thành giọt nước mắt rơi xuống.

Ấy thế mà giờ Hàn Hàn đã không còn trẻ nữa, có lẽ thọ mệnh sắp tận nên cơ thể cũng sẽ dần thay đổi, điều gì đến rồi cũng sẽ đến mà thôi.

Hàn Hàn không xô hắn ra một phần là vì tâm đã vững như bàng thành không gì lay chuyển được, cô biết hắn chỉ cần cô cho một điều nho nhỏ thôi cũng sẽ vui mừng mà cảm tạ.

Hôm nay cho hắn ôm vào lòng, cô không mất gì như lại được một chút hơi ấm xoa dịu cơ thể lạnh lẽo.

Tiểu Văn cứ ôm cô như thế không mỏi, nhưng lát sau cảm xúc càng dâng lên làm hắn muốn hôn môi cô.

Hắn đưa đôi môi thiếu thốn tình yêu của mình chạm lên môi cô, một chút hương đêm lãng mạn đưa đẩy làm họ quên mất thực tại, không biết từ khi nào đã cùng hòa vào nụ hôn đấy.

Nụ hôn nồng nàn này giống một thứ xoa dịu vết thương hơn là một thứ kết quả của cảm xúc.

Ở trên đời không phải cứ hôn môi nhau là yêu, đôi khi đó là cách để những trái tim tổn thương tạm thời quên đi đau đớn….

Nụ hôn dần qua đi, hai đôi môi khô cằn nay lại thêm chút đỏ mọng.

Mắt hai người nhìn nhau, trong ánh mắt Tiểu Văn như còn muốn đi xa hơn nhưng Hàn Hàn đã vội đẩy hắn ra định rời đi.

Hắn lo sợ vội kéo cô lại, không ngừng cầu xin:“Đừng đi, ở lại với ta đêm nay đi.

Ta chỉ xin nàng lần này thôi, coi như là nguyện vọng cả đời của ta đi.”Hàn Hàn không đắng đo gì với lời cầu xin của hắn, cô cố đẩy hắn ra để thoát thân nhưng hắn thì quyết không bỏ lỡ cơ hội một lần nào nữa.

Dùng hết sức lực của mình, hắn quật ngã cô nằm xuống nền cỏ còn mình nằm đè lên giường cô, hắn vừa rơi lệ vừa nói:“Mơ ước lớn nhất của ta là làm phu quân của nàng.

Quá khứ trước kia của nàng có bao nhiêu người ta không quan tâm, ta mong người cuối cùng của nàng chính là ta.

Chiến Thần chết rồi, Đại Lục cũng đã mất, họ sẽ không muốn nửa đời sau của nàng cô đơn như kẻ mất hồn thế đâu.

Hãy cho ta một cơ hôi, ta sẽ yêu thương chăm sóc nàng đến hết đời này, ta xin nàng!”Mặc kệ Tiểu Văn có nói gì thì cô vẫn giữ duy nhất một nét lãnh đạm không màn tới.

Điều này khiến Tiểu Văn đau đớn hơn gấp vạn lần.

Trông chờ một chút biểu cảm trên mặt cô cũng được như ý, hắn đau đớn xé lòng buông tay rồi gục đầu trên nền cỏ khóc lớn, tiếng gào thét nghe chói cả tai.

Hàn Hàn nằm đó thở phào một hơi rồi nhìn lên đầu trời nhìn ngắm nhưng ngôi sao sáng, mắt cô cũng sáng lên, miệng cô phát ra tiếng không rõ nhưng vẫn có thể ngân ngân theo một giai điệu nhạc, cô ngân nga một bản nhạc vui tươi hòa vào cùng tiếng côn trùng quanh đây.

Tiểu Văn đang đau khổ thì nghe tiếng cô hát, hắn bất giác giật mình ngồi dậy nhìn đôi mắt sáng của cô.

Vào thời khắc ấy hắn nhận ra một điều gì đó sâu sắc khiến cả người bừng tỉnh, chỉ nhìn cô thế thôi mà thế giới của hắn đều như bé lại, cảnh vật xung quanh đều không còn trong mắt.

Hàn Hàn ngân nga một lúc thì buồn ngủ rồi thiếp đi ngay trên nền cỏ, Tiểu Văn ngồi bên cạnh cũng tự giác làm người bảo vệ cho giấc ngủ của cô được say nồng….Vào sáng hôm sau, Hàn Hàn thức dậy nhìn thấy Tiểu Văn ngồi ngủ gật bên cạnh mình, lòng cô từ đó đã có câu trả lời.

Có lẽ nợ kiếp này nên trả hết để không day dưa ở kiếp sau, cô đã nghĩ vậy.…Từ giây phút đó, Hàn Hàn đã quyết tâm không để ai phải đau lòng vì cái chết của mình trong tương lai gần sắp tới.

Cô cất hết phiền muộn vào nơi sâu nhất trong tim mình, sống một cuộc sống ở nơi thiên nhiên tươi đẹp với những nụ cười trên môi, tạo cảm giác cho mọi người rằng cô đã sống vui vẻ vào những ngày tháng cuối đời.

Việc đầu tiên cô muốn làm là chính tay trồng một vườn hoa hướng dương đúng như mong ước muốn nhìn ngắm đồng hoa hướng dương vàng ươm mà chưa từng có thời gian để ngắm.

Trong việc này cô cố tình ngỏ ý nhờ Tiểu Văn giúp đỡ, trong lúc làm cô gạt bỏ thù trong lòng cùng hắn vui vẻ làm việc.

Sự thay đổi bất ngờ của cô khiến cả Tiểu Văn, Trác Liên và Mạt Xuyên đều rất lạ lẫm, ban đầu họ không quen nhưng sau đó họ vẫn vui vẻ thích nghi, tin tưởng rằng Hàn Hàn đã muốn làm lại cuộc đời.Dưới sự chăm sóc của họ, vườn hoa bắt đầu nảy mầm xanh tốt.

Hàn Hàn rất vui mừng, ngày nào cũng chăm chỉ tìm sâu, tưới nước chỉ mong hoa mau lớn trước khi mình từ giã cỏi đời.Cuộc sống của họ ở sơn cốc này đã là mỹ mãn.

Mỗi sáng đều cùng trồng hoa, buổi trưa ngồi hóng gió uống trà dưới tán cây.

Lâu lâu Tiểu Văn ngẫu hứng vẽ vài bức họa của Hàn Hàn rồi sẽ bị Mạt Xuyên ranh ma cướp đi rồi Tiểu Văn luôn phải chạy theo cầu xin trả lại.

Trác Liên thì hiếu thuận chăm sóc tốt cho mẫu thân, hiền hòa đối xử với muội muội.

Hàn Hàn trở thành người lớn tuổi nhất ở đây, tuy rằng tóc đã có dấu hiệu bạc đi, sức khỏe dần yếu đi theo từng ngày đếm ngược nên đôi khi cô sẽ trang điểm nhẹ một chút để sắc mặt được hồng hào, có sức sống.

Tiểu Văn ngày đêm bên cạnh cô, chứng kiến cô buông bỏ thế sự nhưng cũng chứng kiến cô ngày một già đi.

Lòng hắn bâng khuâng, lo lắng vừa lại buồn, hắn đi yêu một nữ nhân lớn tuổi hơn mình rất nhiều nên ban đầu cũng có nghĩ tới cảnh nhìn người mình yêu già nua.

Hắn tranh thủ tỏ tình với cô từ rất sớm, thế mà ông trời không cho toại nguyện để dai dẳng đến hôm nay.

Đã là người mình yêu thì có ra sao cũng sẽ yêu, hắn không chê cô già hay xấu chỉ, chỉ chê bản thân mình còn rất lâu nữa mới có được ngoại hình xứng tầm với cô.

Ngày ngày hắn nhìn hai đứa con của Hàn Hàn hiếu thảo với mẫu thân, hắn biết hắn là người ngoài.

Hắn ừa không có lý do, vừa không đáng tin để hai đứa con của cô chịu giao mẫu thân của mình lại cho hắn.

Hắn buồn tủi và chỉ còn biết thể hiện hết sự dịu dàng và tận tâm của mình ra cho họ nhìn thấy, mong mỏi một ngày có thể quang minh chính đại dắt tay Hàn Hàn đi qua tuổi già, bên nhau mặc kệ người đời soi xét..

Chapter
1 Chương 1: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Mê Trai
2 Chương 2: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Muốn Có Con
3 Chương 3: Đứa Trẻ Ngộ Nghĩnh Đanh Đá Hơn Ta Nghĩ
4 Chương 4: Chiến Trên Sa Trường Nhưng Lòng Vẫn Yêu
5 Chương 5: Chúng Ta Rõ Ràng Chưa Từng Hết Yêu
6 Chương 6: Lâu Quá Không Về Nhà Cũ Hôm Nay Về Lại Làm Con Dâu Dâng Trà Cho Người Yêu
7 Chương 7: Rõ Ràng Là Cũng Nhớ Ta Rất Nhiều Đây Mà
8 Chương 8: Có Một Đứa Trẻ Không Biết Trời Cao Đất Dày
9 Chương 9: Đúng Là Ta Nghĩ Cho Hắn Quá Nhiều Rồi
10 Chương 10: Ngây Thơ
11 Chương 11: Kẻ Ngốc
12 Chương 12: Hiện Tại
13 Chương 13: Thật Đáng Thương Nha!
14 Chương 14: Chán Thật! Lâu Quá Không Có Con Nên Cứ Thương Con Người Ta
15 Chương 15: Rãnh Quá Nên Lo Chuyện Bao Đồng
16 Chương 16: Nhìn Hắn Cũng Ngon
17 Chương 17: Sơn Gia Thật Đáng Sợ
18 Chương 18: Là Một Kẻ Cũng Biết Hại Người
19 Chương 19: Con Nít Thật Phiền
20 Chương 20: Sơn Gia Có Ma
21 Chương 21: Hắn Cũng Rất Nghe Lời
22 Chương 22: Vẫn Là Có Nam Sủng Vui Hơn
23 Chương 23: Tình Cảm Gia Đình Ta Chưa Từng Nếm Trải
24 Chương 24: Thằng Nhóc Ngu Ngốc
25 Chương 25: Đứng Giữa Hai Nam Nhân Thật Đau Đầu
26 Chương 26: Ở Hạ Giới
27 Chương 27: Ở Hạ Giới
28 Chương 28: Ở Hạ Giới
29 Chương 29: Ở Hạ Giới Đứa Trẻ Đáng Thương Lại Bị Ta Dụ Rồi!
30 Chương 30: Dụ Trẻ Là Biệt Tài Của Ta
31 Chương 31
32 Chương 32: Kẻ Đáng Ngờ
33 Chương 33: Kẻ Đáng Ngờ
34 Chương 34: Một Người Yêu Cái Đẹp Đừng Khinh Ta Dị Thường
35 Chương 35: Tâm Ta Giờ Này Chẳng Biết Rõ
36 Chương 36: Chuyện Gì Thế
37 Chương 37: Phiền Thật!
38 Chương 38: Ngu Ngốc!
39 Chương 39: Đoạn Nghiệp Duyên
40 Chương 40: Dứt Tình Ta Mộng Đại Nghiệp
41 Chương 41: Chiến Sự
42 Chương 42: Con Người Kiên Trì Nhất Mà Ta Biết
43 Chương 43: Về Trả Thù Sao
44 Chương 44: Đừng Trách Ta Vô Tình Ta Đâu Rãnh Quan Tâm Người Khác
45 Chương 45: Nữ Vương Cua Trai Bất Thành Còn Bị Đánh
46 Chương 46: Đã Thuộc Về Vĩ Vãng
47 Chương 47: Gặp Bằng Hữu Cũ Biết Được Vài Thứ Khá Bất Ngờ
48 Chương 48: Cái Nết Đánh Chết Cái Đẹp
49 Chương 49: Quá Nhiều Sự Mệt Mỏi
50 Chương 50: Ký Ức Đã Mất
51 Chương 51: Đại Chiến
52 Chương 52: Đại Chiến
53 Chương 53: Giết Đại Tướng Địch
54 Chương 54: Quá Nhiều Đàn Ông Trong Đời Ta
55 Chương 55: Một Chút Bất Lực Vì Đời Này Quá Đào Hoa
56 Chương 56: Thời Cuộc
57 Chương 57: Thời Cuộc
58 Chương 58: Thời Cuộc
59 Chương 59: Thứ Gì Đó Lảng Vảng Trong Đầu Ta
60 Chương 60: Thứ Đáng Đánh Đổi
61 Chương 61: Số Ta Hẩm Hiu Quá!
62 Chương 62: Gặp Phải Một Kẻ Si Tình
63 Chương 63: Nghiệp Duyên
64 Chương 64: Nghiệp Duyên
65 Chương 65: Vướng Phải Nghiệp
66 Chương 66: Trò Đùa Vui
67 Chương 67: Trò Đùa Vui
68 Chương 68: Trò Đùa Vui
69 Chương 69: Khả Năng Lãng Quên
70 Chương 70: Khả Năng Lỳ Đòn
71 Chương 71: Khả Năng Đeo Bám
72 Chương 72: Ở U Minh Giới
73 Chương 73: Ở U Minh Giới Quá Khứ Tiền Kiếp
74 Chương 74: Quá Khứ Tiền Kiếp
75 Chương 75: Quá Khứ Tiền Kiếp
76 Chương 76: Quá Khứ Tiền Kiếp
77 Chương 77: Quá Khứ Tiền Kiếp
78 Chương 78: Quá Khứ Tiền Kiếp
79 Chương 79: Quá Khứ Tiền Kiếp
80 Chương 80: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
81 Chương 81: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
82 Chương 82: Mưu
83 Chương 83: Mưu
84 Chương 84: Mưu
85 Chương 85: Mưu
86 Chương 86: Vô Cớ!
87 Chương 87: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
88 Chương 88: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
89 Chương 89: Lo Cho Thân Trước
90 Chương 90: Có Lại Mắt Rồi!
91 Chương 91: Đòi Hỏi Quá Rồi!
92 Chương 92: Nhờ Người Khác Sống Giùm
93 Chương 93: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
94 Chương 94: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
95 Chương 95: Quái Thú Muốn Ta
96 Chương 96: Quái Vật Muốn Ta
97 Chương 97: Quái Vật Nhưng Đầu Bò
98 Chương 98: Bị Quái Vật Hôn Là Loại Cảm Giác Khó Tả
99 Chương 99: Bí Kíp Lật Lọng
100 Chương 100: Quái Thú Là Kẻ Đa Nhân Cách Ư
101 Chương 101: Lại Được Làm Mẹ
102 Chương 102: Sự Cao Ngạo Thấm Nhuần Trong Máu
103 Chương 103: Gặp Lão Ma Quân
104 Chương 104: Gặp Lão Ma Quân
105 Chương 105: Làm Ta Quá Thất Vọng
106 Chương 106: Chuyện Quái Gì Thế
107 Chương 107: Nhiều Mối Nợ Đào Hoa
108 Chương 108: Chấp Niệm Không Buông
109 Chương 109: Chấp Niệm Không Buông
110 Chương 110: Lại Nợ Người Kiếp Duyên
111 Chương 111: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
112 Chương 112: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
113 Chương 113: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
114 Chương 114: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
115 Chương 115: Ngọc Quỷ Đáng Hận!
116 Chương 116: Tên Đàn Ông Nào Cũng Thèm Khát Ta
117 Chương 117: Thiệt Hại Không Ít
118 Chương 118: Thiệt Hại Không Ít
119 Chương 119: Chiến Với Thủy Quái
120 Chương 120: Nơi Đẹp Đẽ Cách Mấy Cũng Không Làm Lòng Ta Lãng Mạn Được
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145: Giây Phút Cuối Cùng
146 Chương 146: Day Dưa Cuộc Sống Đã Là Vô Nghĩa
147 Chương 147: Kẻ Cố Chấp Nhất Từ Đầu Đến Cuối Là Hắn
148 Chương 148: Làm Chuyện Vô Nghĩa
149 Chương 149: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
150 Chương 150: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153: Thời Kỳ Mới
154 Chương 154: Con Riêng Khó Tính
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157: Tuổi Già Đến Rất Mau
158 Chương 158: Người Vẫn Vô Tình
159 Chương 159: Người Vẫn Vô Tình
160 Chương 160: Quả Báo Của Khi Là Người Đào Hoa
161 Chương 161: Hiểu Lầm Tai Hại
162 Chương 162: Lại Thăm Quỷ Môn Quan
163 Chương 163: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
164 Chương 164: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
Chapter

Updated 164 Episodes

1
Chương 1: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Mê Trai
2
Chương 2: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Muốn Có Con
3
Chương 3: Đứa Trẻ Ngộ Nghĩnh Đanh Đá Hơn Ta Nghĩ
4
Chương 4: Chiến Trên Sa Trường Nhưng Lòng Vẫn Yêu
5
Chương 5: Chúng Ta Rõ Ràng Chưa Từng Hết Yêu
6
Chương 6: Lâu Quá Không Về Nhà Cũ Hôm Nay Về Lại Làm Con Dâu Dâng Trà Cho Người Yêu
7
Chương 7: Rõ Ràng Là Cũng Nhớ Ta Rất Nhiều Đây Mà
8
Chương 8: Có Một Đứa Trẻ Không Biết Trời Cao Đất Dày
9
Chương 9: Đúng Là Ta Nghĩ Cho Hắn Quá Nhiều Rồi
10
Chương 10: Ngây Thơ
11
Chương 11: Kẻ Ngốc
12
Chương 12: Hiện Tại
13
Chương 13: Thật Đáng Thương Nha!
14
Chương 14: Chán Thật! Lâu Quá Không Có Con Nên Cứ Thương Con Người Ta
15
Chương 15: Rãnh Quá Nên Lo Chuyện Bao Đồng
16
Chương 16: Nhìn Hắn Cũng Ngon
17
Chương 17: Sơn Gia Thật Đáng Sợ
18
Chương 18: Là Một Kẻ Cũng Biết Hại Người
19
Chương 19: Con Nít Thật Phiền
20
Chương 20: Sơn Gia Có Ma
21
Chương 21: Hắn Cũng Rất Nghe Lời
22
Chương 22: Vẫn Là Có Nam Sủng Vui Hơn
23
Chương 23: Tình Cảm Gia Đình Ta Chưa Từng Nếm Trải
24
Chương 24: Thằng Nhóc Ngu Ngốc
25
Chương 25: Đứng Giữa Hai Nam Nhân Thật Đau Đầu
26
Chương 26: Ở Hạ Giới
27
Chương 27: Ở Hạ Giới
28
Chương 28: Ở Hạ Giới
29
Chương 29: Ở Hạ Giới Đứa Trẻ Đáng Thương Lại Bị Ta Dụ Rồi!
30
Chương 30: Dụ Trẻ Là Biệt Tài Của Ta
31
Chương 31
32
Chương 32: Kẻ Đáng Ngờ
33
Chương 33: Kẻ Đáng Ngờ
34
Chương 34: Một Người Yêu Cái Đẹp Đừng Khinh Ta Dị Thường
35
Chương 35: Tâm Ta Giờ Này Chẳng Biết Rõ
36
Chương 36: Chuyện Gì Thế
37
Chương 37: Phiền Thật!
38
Chương 38: Ngu Ngốc!
39
Chương 39: Đoạn Nghiệp Duyên
40
Chương 40: Dứt Tình Ta Mộng Đại Nghiệp
41
Chương 41: Chiến Sự
42
Chương 42: Con Người Kiên Trì Nhất Mà Ta Biết
43
Chương 43: Về Trả Thù Sao
44
Chương 44: Đừng Trách Ta Vô Tình Ta Đâu Rãnh Quan Tâm Người Khác
45
Chương 45: Nữ Vương Cua Trai Bất Thành Còn Bị Đánh
46
Chương 46: Đã Thuộc Về Vĩ Vãng
47
Chương 47: Gặp Bằng Hữu Cũ Biết Được Vài Thứ Khá Bất Ngờ
48
Chương 48: Cái Nết Đánh Chết Cái Đẹp
49
Chương 49: Quá Nhiều Sự Mệt Mỏi
50
Chương 50: Ký Ức Đã Mất
51
Chương 51: Đại Chiến
52
Chương 52: Đại Chiến
53
Chương 53: Giết Đại Tướng Địch
54
Chương 54: Quá Nhiều Đàn Ông Trong Đời Ta
55
Chương 55: Một Chút Bất Lực Vì Đời Này Quá Đào Hoa
56
Chương 56: Thời Cuộc
57
Chương 57: Thời Cuộc
58
Chương 58: Thời Cuộc
59
Chương 59: Thứ Gì Đó Lảng Vảng Trong Đầu Ta
60
Chương 60: Thứ Đáng Đánh Đổi
61
Chương 61: Số Ta Hẩm Hiu Quá!
62
Chương 62: Gặp Phải Một Kẻ Si Tình
63
Chương 63: Nghiệp Duyên
64
Chương 64: Nghiệp Duyên
65
Chương 65: Vướng Phải Nghiệp
66
Chương 66: Trò Đùa Vui
67
Chương 67: Trò Đùa Vui
68
Chương 68: Trò Đùa Vui
69
Chương 69: Khả Năng Lãng Quên
70
Chương 70: Khả Năng Lỳ Đòn
71
Chương 71: Khả Năng Đeo Bám
72
Chương 72: Ở U Minh Giới
73
Chương 73: Ở U Minh Giới Quá Khứ Tiền Kiếp
74
Chương 74: Quá Khứ Tiền Kiếp
75
Chương 75: Quá Khứ Tiền Kiếp
76
Chương 76: Quá Khứ Tiền Kiếp
77
Chương 77: Quá Khứ Tiền Kiếp
78
Chương 78: Quá Khứ Tiền Kiếp
79
Chương 79: Quá Khứ Tiền Kiếp
80
Chương 80: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
81
Chương 81: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
82
Chương 82: Mưu
83
Chương 83: Mưu
84
Chương 84: Mưu
85
Chương 85: Mưu
86
Chương 86: Vô Cớ!
87
Chương 87: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
88
Chương 88: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
89
Chương 89: Lo Cho Thân Trước
90
Chương 90: Có Lại Mắt Rồi!
91
Chương 91: Đòi Hỏi Quá Rồi!
92
Chương 92: Nhờ Người Khác Sống Giùm
93
Chương 93: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
94
Chương 94: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
95
Chương 95: Quái Thú Muốn Ta
96
Chương 96: Quái Vật Muốn Ta
97
Chương 97: Quái Vật Nhưng Đầu Bò
98
Chương 98: Bị Quái Vật Hôn Là Loại Cảm Giác Khó Tả
99
Chương 99: Bí Kíp Lật Lọng
100
Chương 100: Quái Thú Là Kẻ Đa Nhân Cách Ư
101
Chương 101: Lại Được Làm Mẹ
102
Chương 102: Sự Cao Ngạo Thấm Nhuần Trong Máu
103
Chương 103: Gặp Lão Ma Quân
104
Chương 104: Gặp Lão Ma Quân
105
Chương 105: Làm Ta Quá Thất Vọng
106
Chương 106: Chuyện Quái Gì Thế
107
Chương 107: Nhiều Mối Nợ Đào Hoa
108
Chương 108: Chấp Niệm Không Buông
109
Chương 109: Chấp Niệm Không Buông
110
Chương 110: Lại Nợ Người Kiếp Duyên
111
Chương 111: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
112
Chương 112: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
113
Chương 113: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
114
Chương 114: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
115
Chương 115: Ngọc Quỷ Đáng Hận!
116
Chương 116: Tên Đàn Ông Nào Cũng Thèm Khát Ta
117
Chương 117: Thiệt Hại Không Ít
118
Chương 118: Thiệt Hại Không Ít
119
Chương 119: Chiến Với Thủy Quái
120
Chương 120: Nơi Đẹp Đẽ Cách Mấy Cũng Không Làm Lòng Ta Lãng Mạn Được
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145: Giây Phút Cuối Cùng
146
Chương 146: Day Dưa Cuộc Sống Đã Là Vô Nghĩa
147
Chương 147: Kẻ Cố Chấp Nhất Từ Đầu Đến Cuối Là Hắn
148
Chương 148: Làm Chuyện Vô Nghĩa
149
Chương 149: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
150
Chương 150: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153: Thời Kỳ Mới
154
Chương 154: Con Riêng Khó Tính
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157: Tuổi Già Đến Rất Mau
158
Chương 158: Người Vẫn Vô Tình
159
Chương 159: Người Vẫn Vô Tình
160
Chương 160: Quả Báo Của Khi Là Người Đào Hoa
161
Chương 161: Hiểu Lầm Tai Hại
162
Chương 162: Lại Thăm Quỷ Môn Quan
163
Chương 163: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
164
Chương 164: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn