Chương 38: Ngu Ngốc!

Ta ấp úng, suy nghĩ thật kỹ lại:"Ta cũng không nhớ rõ nữa.

Có lẽ lâu quá rồi, đợi khi nào nhớ ra ta sẽ nói.

Bây giờ ngươi ngoan ngoãn ngủ đi, ta đi lấy nước ấm."Nói xong ta nhanh chóng rời đi, vừa khép cửa lại ta chợt thấy một vong hồn trẻ con đang đứng trước mặt, Sơn gia đi đâu cũng gặp ma đúng là ghê gợn.

Lúc này ta bỗng nhớ nhớ lại gì đó nhưng lại không chắc chắn được vì trong đầu cứ mờ nhạt rồi lại tự hỏi:"Sao đương không lại muốn hỏi ý nghĩa của cái tên đó? Lại gì nữa sao?"Sau đó ta quay về Hàn Trung Động xử lý công việc của mình.

Trong lòng ta cứ thầm nghĩ đứa trẻ này tâm hồn thật yếu đuối nhưng hắn cũng làm được một chuyện mà đa số nam nhân không làm được.

Hắn có thể vì yêu ta mà bỏ qua rất nhiều chuyện, nếu đổi lại là người khác, chuyện quá khứ của ta bị đồn đại khắp nơi là trăng hoa như vậy nhất định người ta đã tránh xa ngay từ đầu rồi huống chi là chọn yêu.

Có điều chuyện hôm nay hắn không thể chấp nhận được..

Chắc hắn yêu ta nhiều lắm nên mới sốc như vậy.

Hắn cứ đeo bám như vậy thật làm ta nhức đầu, không biết kiếp trước ta có nợ gì hắn không nữa.Sau khi về động công việc cứ lấn tới, hết luyện binh rồi dẫn binh đi nghênh chiến với mấy đám gây sự.

Chiến sự với Thiên tộc chưa dứt, mặc dù Chiến Thần tặng ta cây trâm nhưng nó chỉ là tình cảm của riêng hai người mà thôi, còn việc công thì vẫn phải làm.

Mấy ngày liền ta chỉ cho quân đánh với mấy bọn tép riêu để dọa thôi chứ không có đánh trận lớn, thế nhưng lão Ma Quân sau cái lần đến động của ta thì hình như ghi hận, ông ta cứ lăm le đâm sau lưng ta hoài.

Một mình ta cũng không thể phân thân ra lo đánh cả hai bên nên cứ chạy tới chạy lui mệt hết cả đầu, chưa kể phải kiểm soát đám quỷ binh vô tri, ta thật sự lo lắng cho cái mạng già này của mình.* * *Hai tuần sau, có thư của Tiểu Văn gửi đến cho ta.

Có lẽ thời gian qua hắn đã dưỡng bệnh, bây giờ khỏe rồi lại muốn tìm ta.

Lá thư đầu tiên của hắn ta đốt bỏ, tới chiều lại có bức thứ hai, ta lại đốt.

Đến đêm, ta gọi Hoa Linh vào ngủ chung, đang ngủ với mỹ nhân thì lại có bức thư thứ ba gửi đến.

Ta quá bực bội nên ra lệnh không nhận cho bất kỳ ai nhận thư nữa.

Kết quả là sáng hôm sau Tiểu Văn không gửi thư đến nữa mà lại là mẹ của ta gửi từ Ma tộc đến, trong thư ghi ta có người đến gửi lễ vật tới vạm hỏi ta.

Đọc xong thư ta suýt rớt cả cặp mắt ra ngoài, kẻ nào lại dám cầu hôn ta vậy? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Biết chuyện thú vị này nên ta tạm gác công việc để đến chỗ mẹ ta xem thế nào, không ngờ khi ra tới cổng động thì thấy một thùng toàn thư từ đặt ở một góc, thấy lạ nên ta hỏi binh sĩ:"Thùng thư này là sao vậy?"Binh sĩ trả lời: "Là thư của Sơn Tiểu Văn trong đem qua gửi đến."Ta vô cùng kinh ngạc, không nghĩ là hắn kiên trì như vậy.

Lúc này cũng bắt đầu có hứng thú xem hắn viết gì trong đó, mấy bức thư trước ta đều chưa mở bao ra đọc chữ nào.

Đi tới tùy tiện chọn một bức mở ra đọc, trong thư lại ghi "Ta gửi lễ vật tới nhà mẹ nàng rồi, nàng chấp nhận gả cho ta đi." Đọc xong, ta liền gấp thư lại rồi cho một ngọn lửa đốt sạch hết tất cả thư từ.

Quá quắt lắm rồi, muốn làm gì thì làm không coi ta ra gì nữa! Mang trong người cơn tức giận, ta không đổi ý không tới chỗ mẹ nữa mà đi đến Sơn gia tìm thằng ranh con đó.Sơn gia ở rất xa chỗ của ta, mỗi lần đi đều phải tới tận mấy canh giờ mới tới.

Khi ta đến nơi thì trời đã trưa nhưng cảnh vật ở đây vẫn âm u và quang đãng không có lấy một chút nắng ấm.

Ta phá cửa chính hùng hổ đi vào trong, có mấy vong hồn bay là là dưới đất, có cái còn rơi cả hàm răng ra ngoài nhìn thôi đã sợ.

Nơi này vừa vào đã thấy toàn thứ ô uế.

Ở ngoài đại điện ta đi thì mấy con mắt đó bay lòng vòng cứ như đi dạo, ta thật không hiểu nổi làm sao mà sống nổi ở chỗ này.

Không có thời gian quan tâm tới những thứ đó nên ta đi thằng tới phòng của Gia Nguyên, nhưng khi đến nơi thì không thấy hắn đâu cả, vậy là ta phải đi lòng vòng gọi tên hắn để tìm.

Đi một vòng Sơn gia rộng lớn, ta phát hiện ra ở sân sau có trồng một cây tử đằng rất to, rễ của cây tử đằng đó bao xung quanh một ngôi miếu nhỏ, bên trong đó không thờ ai hết mà chỉ có một đốm lửa màu tím bay lơ lưng, bên cạnh còn có một cái khung hình cánh hoa làm bằng vàng được đặt trang trọng trong một chiếc hộp pha lê.

Sơn gia này có nhiều thứ thú vị thật!Không tìm thấy Tiểu Văn ở sân sau, ta lại đảo lên khu từ đường, ở ngay trước cửa từ đường đặt mười mấy rương gỗ lớn được buột vải đỏ trông cứ như là sính lễ Tiểu Văn chuẩn bị cho ta.

Ta đi tới mở từng gương ra xem thử, nào là lụa đào, trâm ngọc, vàng bạc, y phục đủ hết cả.

Trong lòng ta chợt nao nao, không ngờ hắn chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy đó! Ta thấy một cây trâm ngọc rất vừa mắt nên tiền tay bỏ túi đem về tặng Hoa Linh.Đi nửa canh giờ mà chẳng thấy mặt mũi Tiểu Văn ở đâu, ta bực bội hậm hực đi tìm hắn tiếp.

May mắn là sau đó ta đi đến một khu phòng khác, đi ngang một gian phòng thì nghe có tiếng của Thùy Dung.

Biết mẹ con họ đang ở đây, ta vội nắp vào nghe lén họ nói gì.

Thùy Dung cất lời nói với Tiểu Văn ta nghe rất rõ:"Nữ nhân đó chẳng qua thích con là bởi vì con có nét giống Chiến Thần mà thôi.

Con xem cái tên của con là tên của con trai họ lúc trước đấy.

Việc này không phải ai cũng biết đâu, đứa trẻ đó sinh ra chưa được 100 tuổi đã chết rồi.

Cô ta chỉ xem con là trò đùa mà thôi."Nghe thấy những lời đó ta bỗng nhiên giật mình.

Tới bây giờ ta mới nhớ ra, lúc trước quả thật ta và Chiến Thần có nhận một đứa trẻ sinh non trên chiến trường làm con, nhưng vì sức khỏe nó yếu ớt nên không sống được quá lâu.

Ta cũng sớm đã quên đi sự có mặt của đứa trẻ đó rồi, bây giờ lại có kẻ soi mói chuyện cũ ra để nói.

Thùy Dung quả thật muốn ta và Tiểu Văn có chuyện đánh nhau hay sao? Ta im lặng lắng tai nghe xem Tiểu Văn phản ứng thế nào nhưng lại không có động tĩnh gì cả, thấy vậy ta vờ như không biết gì mà đi vào:"Hóa ra mẹ con các người ở đây, trốn cũng kĩ quá đó!"Tiểu Văn chậm rãi nhìn ta, mặt hắn tái nhợt chỉ có mắt là ửng đỏ.

Thùy Dung thấy ta liền đứng dậy chạy bỏ ra ngoài như tránh tà vậy.

Xem như bỏ qua cho ả một lần, lần sau nhất định giết chết ả cho hả giận.

Ta bắt đầu nhìn lại Tiểu Văn, hắn lại né tránh ánh mắt của ta.

Ta vẫn màng tới đi lại hỏi hắn:"Ai cho phép ngươi vạm hỏi ta? Ăn gan hùm rồi à?"Hắn ngó lơ.

Ta lại nói tiếp:"Ngươi bay giờ đã quá quắt lắm rồi, không biết tôn ti lớn nhỏ gì cả!"Nghe tới đây Tiểu Văn đột nhiên cáo gắt cầm lấy chén thuốc bên cạnh mình ném xuống đất, nạt ta:"Nàng ra ngoài cho ta! Đừng đứng trước mặt ta nữa!"Ta tròn mắt nhìn hắn, giày của ta bị bẩn mất rồi.

Ta còn chưa đánh hắn thì hắn đã lớn tiếng nói tiếp:"Nàng từng có con với Chiến Thần có phải?"Ta khoanh tay lại, môi cười nhẹ coi hắn như trò đùa mà hỏi lại:"Ngươi nghe ai nói vậy?""Điều đó không quan trọng.

Ta hỏi nàng, có phải nàng từng sinh con cho Chiến Thần phải không?""Ta nói không ngươi tin không? Trong lòng ngươi sớm đã có câu trả lời rồi.""Vậy là thật..

Nàng tại sao lại giấu ta? Còn lấy tên của đứa trẻ đó đặt cho ta.

Có phải mỗi lần gọi tên ta nàng lại nhớ về kỉ niệm đẹp đẽ với lão Chiến Thần kia hay không?"Ta bật cười, Tiểu Văn bây giờ không tin thì ta còn biết nói gì nữa bây giờ.

Ta ghét nhất là nói chuyện với những người ngu ngốc nên chẳng thèm nói thêm gì với hắn mà quay lưng bỏ đi luôn.

Ông trời luôn là như vậy, luôn sinh ra những kẻ đến sau nhưng luôn mong người ta có quá khứ tốt không chút điểm xấu.

Nam nhân hay yêu cầu nữ nhân trước khi gặp họ phải trong sạch, vậy thì ta xin hỏi.

Ngày trước lúc cần nhất thì hắn có ở bên cạnh ta hay không? Đã là kẻ đến sau mà cứ soi mói đời tư quá khứ của người khác thì chỉ có vứt, rất xứng đáng nhận cạnh cô độc cả đời.Ta bỏ mặc Tiểu Văn để đi ra cửa quay về nhưng vừa bước đi vài bước thì cánh cửa tự động đóng chặt lại.

Ta dừng bước, có chút bất ngờ, rồi lúc này từ phía sau bỗng dưng Tiểu Văn chạy tới đè ta áp sát vào cửa, hắn hôn lên vai ta, không cho ta quay người lại.

Ta vẫn cảm nhận được hơi nóng do sốt cao từ người hắn tỏa ra.

Hắn thì thầm vào tai ta:"Nàng muốn chạy đi tìm ông ta nữa sao? Ông ta già rồi, hôm nay đã có ta.

Ta muốn nàng nhớ ngày hôm nay để nàng biết, ta không phải một đứa trẻ con, nàng hiểu chưa?"Ta cảm thấy mình bây giờ quá hiền rồi nên bây giờ có kẻ không biết sợ.

Ta vùng vẫy kịch liệt, cố thoát thân nhưng sức hắn mạnh bất chấp, vừa nắm lấy cổ áo được liền vội xé ngay, sau tiếng "xoạc" của vải, gần như cả chiếc lưng hiện ra ngoài, hắn vẫn ép ta vào cửa, một bàn tay của hắn đủ rộng để kìm chặt hai tay ta, không cách nào chạy thoát khỏi.

Ta tức giận cảnh cáo hắn:"Đừng có làm càng, nếu không ngươi sẽ phải hối hận đó."Hắn dường như không nghe ta nói gì, cắn vào lưng ta một cái.

Ta mím môi cố không cho lên tiếng.

Tiểu Văn cứ thế vòng tay qua eo ta rồi bế ta nhẹ nhàng lên vai.

Ta thật sự muốn coi hắn làm được trò gì nên thả lỏng cho hắn hành sự.

Tiểu Văn đi tới lại bế ta ném lên giường rồi bò lên người ta, chân chèn giữa hai chân ta:"Là nàng nhẹ nhàng không chịu lại cứ thích ta mạnh tay.

Hôm nay dù có chết ta cũng phải có được nàng."Nói dứt câu, hắn tự cởi áo mình ra rồi đè chặt hai tay ta xuống giường, hôn khắp người, càng lúc càng dữ dội.

Ta có chút cảm thấy thằng nhóc này thú vị rồi đây, lão già này cưỡng ép không biết bao nhiêu nam nhân, tới cha của hắn là do ta lập mưa chiếm đoạt, vậy mà cũng chưa từng nghĩ có ngày ta lại bị ép làm chuyện này.Một hồi sau, hắn dừng lại rồi mở thắt lưng của ta ra.

Ta cười một cách ngạo mạn nhìn hắn:"Biết bao nhiêu đường tốt đẹp không chọn người lại con ta là ngươi có vẫn đề rồi.

Hãy cố gắng thở đi."Hắn không hiểu lời của ta và mặt vẫn còn ham muốn lắm, nhưng chỉ một giây sau đó ta chạm tay vào tay hắn, ngay lập tức hắn bị một dòng ma khí chạy vào người, mặt bắt đầu đen lại trong đau đớn ngã vật ra giường la hét thống khổ.

Vậy là hạ gục xong, ta ngồi dậy cởi lớp áo ngoài đã bị xé ném lên mặt hắn rồi đứng dậy nhếch mép khinh bỉ nhìn hắn:"Ngu ngốc.".

Chapter
1 Chương 1: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Mê Trai
2 Chương 2: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Muốn Có Con
3 Chương 3: Đứa Trẻ Ngộ Nghĩnh Đanh Đá Hơn Ta Nghĩ
4 Chương 4: Chiến Trên Sa Trường Nhưng Lòng Vẫn Yêu
5 Chương 5: Chúng Ta Rõ Ràng Chưa Từng Hết Yêu
6 Chương 6: Lâu Quá Không Về Nhà Cũ Hôm Nay Về Lại Làm Con Dâu Dâng Trà Cho Người Yêu
7 Chương 7: Rõ Ràng Là Cũng Nhớ Ta Rất Nhiều Đây Mà
8 Chương 8: Có Một Đứa Trẻ Không Biết Trời Cao Đất Dày
9 Chương 9: Đúng Là Ta Nghĩ Cho Hắn Quá Nhiều Rồi
10 Chương 10: Ngây Thơ
11 Chương 11: Kẻ Ngốc
12 Chương 12: Hiện Tại
13 Chương 13: Thật Đáng Thương Nha!
14 Chương 14: Chán Thật! Lâu Quá Không Có Con Nên Cứ Thương Con Người Ta
15 Chương 15: Rãnh Quá Nên Lo Chuyện Bao Đồng
16 Chương 16: Nhìn Hắn Cũng Ngon
17 Chương 17: Sơn Gia Thật Đáng Sợ
18 Chương 18: Là Một Kẻ Cũng Biết Hại Người
19 Chương 19: Con Nít Thật Phiền
20 Chương 20: Sơn Gia Có Ma
21 Chương 21: Hắn Cũng Rất Nghe Lời
22 Chương 22: Vẫn Là Có Nam Sủng Vui Hơn
23 Chương 23: Tình Cảm Gia Đình Ta Chưa Từng Nếm Trải
24 Chương 24: Thằng Nhóc Ngu Ngốc
25 Chương 25: Đứng Giữa Hai Nam Nhân Thật Đau Đầu
26 Chương 26: Ở Hạ Giới
27 Chương 27: Ở Hạ Giới
28 Chương 28: Ở Hạ Giới
29 Chương 29: Ở Hạ Giới Đứa Trẻ Đáng Thương Lại Bị Ta Dụ Rồi!
30 Chương 30: Dụ Trẻ Là Biệt Tài Của Ta
31 Chương 31
32 Chương 32: Kẻ Đáng Ngờ
33 Chương 33: Kẻ Đáng Ngờ
34 Chương 34: Một Người Yêu Cái Đẹp Đừng Khinh Ta Dị Thường
35 Chương 35: Tâm Ta Giờ Này Chẳng Biết Rõ
36 Chương 36: Chuyện Gì Thế
37 Chương 37: Phiền Thật!
38 Chương 38: Ngu Ngốc!
39 Chương 39: Đoạn Nghiệp Duyên
40 Chương 40: Dứt Tình Ta Mộng Đại Nghiệp
41 Chương 41: Chiến Sự
42 Chương 42: Con Người Kiên Trì Nhất Mà Ta Biết
43 Chương 43: Về Trả Thù Sao
44 Chương 44: Đừng Trách Ta Vô Tình Ta Đâu Rãnh Quan Tâm Người Khác
45 Chương 45: Nữ Vương Cua Trai Bất Thành Còn Bị Đánh
46 Chương 46: Đã Thuộc Về Vĩ Vãng
47 Chương 47: Gặp Bằng Hữu Cũ Biết Được Vài Thứ Khá Bất Ngờ
48 Chương 48: Cái Nết Đánh Chết Cái Đẹp
49 Chương 49: Quá Nhiều Sự Mệt Mỏi
50 Chương 50: Ký Ức Đã Mất
51 Chương 51: Đại Chiến
52 Chương 52: Đại Chiến
53 Chương 53: Giết Đại Tướng Địch
54 Chương 54: Quá Nhiều Đàn Ông Trong Đời Ta
55 Chương 55: Một Chút Bất Lực Vì Đời Này Quá Đào Hoa
56 Chương 56: Thời Cuộc
57 Chương 57: Thời Cuộc
58 Chương 58: Thời Cuộc
59 Chương 59: Thứ Gì Đó Lảng Vảng Trong Đầu Ta
60 Chương 60: Thứ Đáng Đánh Đổi
61 Chương 61: Số Ta Hẩm Hiu Quá!
62 Chương 62: Gặp Phải Một Kẻ Si Tình
63 Chương 63: Nghiệp Duyên
64 Chương 64: Nghiệp Duyên
65 Chương 65: Vướng Phải Nghiệp
66 Chương 66: Trò Đùa Vui
67 Chương 67: Trò Đùa Vui
68 Chương 68: Trò Đùa Vui
69 Chương 69: Khả Năng Lãng Quên
70 Chương 70: Khả Năng Lỳ Đòn
71 Chương 71: Khả Năng Đeo Bám
72 Chương 72: Ở U Minh Giới
73 Chương 73: Ở U Minh Giới Quá Khứ Tiền Kiếp
74 Chương 74: Quá Khứ Tiền Kiếp
75 Chương 75: Quá Khứ Tiền Kiếp
76 Chương 76: Quá Khứ Tiền Kiếp
77 Chương 77: Quá Khứ Tiền Kiếp
78 Chương 78: Quá Khứ Tiền Kiếp
79 Chương 79: Quá Khứ Tiền Kiếp
80 Chương 80: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
81 Chương 81: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
82 Chương 82: Mưu
83 Chương 83: Mưu
84 Chương 84: Mưu
85 Chương 85: Mưu
86 Chương 86: Vô Cớ!
87 Chương 87: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
88 Chương 88: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
89 Chương 89: Lo Cho Thân Trước
90 Chương 90: Có Lại Mắt Rồi!
91 Chương 91: Đòi Hỏi Quá Rồi!
92 Chương 92: Nhờ Người Khác Sống Giùm
93 Chương 93: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
94 Chương 94: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
95 Chương 95: Quái Thú Muốn Ta
96 Chương 96: Quái Vật Muốn Ta
97 Chương 97: Quái Vật Nhưng Đầu Bò
98 Chương 98: Bị Quái Vật Hôn Là Loại Cảm Giác Khó Tả
99 Chương 99: Bí Kíp Lật Lọng
100 Chương 100: Quái Thú Là Kẻ Đa Nhân Cách Ư
101 Chương 101: Lại Được Làm Mẹ
102 Chương 102: Sự Cao Ngạo Thấm Nhuần Trong Máu
103 Chương 103: Gặp Lão Ma Quân
104 Chương 104: Gặp Lão Ma Quân
105 Chương 105: Làm Ta Quá Thất Vọng
106 Chương 106: Chuyện Quái Gì Thế
107 Chương 107: Nhiều Mối Nợ Đào Hoa
108 Chương 108: Chấp Niệm Không Buông
109 Chương 109: Chấp Niệm Không Buông
110 Chương 110: Lại Nợ Người Kiếp Duyên
111 Chương 111: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
112 Chương 112: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
113 Chương 113: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
114 Chương 114: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
115 Chương 115: Ngọc Quỷ Đáng Hận!
116 Chương 116: Tên Đàn Ông Nào Cũng Thèm Khát Ta
117 Chương 117: Thiệt Hại Không Ít
118 Chương 118: Thiệt Hại Không Ít
119 Chương 119: Chiến Với Thủy Quái
120 Chương 120: Nơi Đẹp Đẽ Cách Mấy Cũng Không Làm Lòng Ta Lãng Mạn Được
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145: Giây Phút Cuối Cùng
146 Chương 146: Day Dưa Cuộc Sống Đã Là Vô Nghĩa
147 Chương 147: Kẻ Cố Chấp Nhất Từ Đầu Đến Cuối Là Hắn
148 Chương 148: Làm Chuyện Vô Nghĩa
149 Chương 149: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
150 Chương 150: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153: Thời Kỳ Mới
154 Chương 154: Con Riêng Khó Tính
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157: Tuổi Già Đến Rất Mau
158 Chương 158: Người Vẫn Vô Tình
159 Chương 159: Người Vẫn Vô Tình
160 Chương 160: Quả Báo Của Khi Là Người Đào Hoa
161 Chương 161: Hiểu Lầm Tai Hại
162 Chương 162: Lại Thăm Quỷ Môn Quan
163 Chương 163: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
164 Chương 164: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
Chapter

Updated 164 Episodes

1
Chương 1: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Mê Trai
2
Chương 2: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Muốn Có Con
3
Chương 3: Đứa Trẻ Ngộ Nghĩnh Đanh Đá Hơn Ta Nghĩ
4
Chương 4: Chiến Trên Sa Trường Nhưng Lòng Vẫn Yêu
5
Chương 5: Chúng Ta Rõ Ràng Chưa Từng Hết Yêu
6
Chương 6: Lâu Quá Không Về Nhà Cũ Hôm Nay Về Lại Làm Con Dâu Dâng Trà Cho Người Yêu
7
Chương 7: Rõ Ràng Là Cũng Nhớ Ta Rất Nhiều Đây Mà
8
Chương 8: Có Một Đứa Trẻ Không Biết Trời Cao Đất Dày
9
Chương 9: Đúng Là Ta Nghĩ Cho Hắn Quá Nhiều Rồi
10
Chương 10: Ngây Thơ
11
Chương 11: Kẻ Ngốc
12
Chương 12: Hiện Tại
13
Chương 13: Thật Đáng Thương Nha!
14
Chương 14: Chán Thật! Lâu Quá Không Có Con Nên Cứ Thương Con Người Ta
15
Chương 15: Rãnh Quá Nên Lo Chuyện Bao Đồng
16
Chương 16: Nhìn Hắn Cũng Ngon
17
Chương 17: Sơn Gia Thật Đáng Sợ
18
Chương 18: Là Một Kẻ Cũng Biết Hại Người
19
Chương 19: Con Nít Thật Phiền
20
Chương 20: Sơn Gia Có Ma
21
Chương 21: Hắn Cũng Rất Nghe Lời
22
Chương 22: Vẫn Là Có Nam Sủng Vui Hơn
23
Chương 23: Tình Cảm Gia Đình Ta Chưa Từng Nếm Trải
24
Chương 24: Thằng Nhóc Ngu Ngốc
25
Chương 25: Đứng Giữa Hai Nam Nhân Thật Đau Đầu
26
Chương 26: Ở Hạ Giới
27
Chương 27: Ở Hạ Giới
28
Chương 28: Ở Hạ Giới
29
Chương 29: Ở Hạ Giới Đứa Trẻ Đáng Thương Lại Bị Ta Dụ Rồi!
30
Chương 30: Dụ Trẻ Là Biệt Tài Của Ta
31
Chương 31
32
Chương 32: Kẻ Đáng Ngờ
33
Chương 33: Kẻ Đáng Ngờ
34
Chương 34: Một Người Yêu Cái Đẹp Đừng Khinh Ta Dị Thường
35
Chương 35: Tâm Ta Giờ Này Chẳng Biết Rõ
36
Chương 36: Chuyện Gì Thế
37
Chương 37: Phiền Thật!
38
Chương 38: Ngu Ngốc!
39
Chương 39: Đoạn Nghiệp Duyên
40
Chương 40: Dứt Tình Ta Mộng Đại Nghiệp
41
Chương 41: Chiến Sự
42
Chương 42: Con Người Kiên Trì Nhất Mà Ta Biết
43
Chương 43: Về Trả Thù Sao
44
Chương 44: Đừng Trách Ta Vô Tình Ta Đâu Rãnh Quan Tâm Người Khác
45
Chương 45: Nữ Vương Cua Trai Bất Thành Còn Bị Đánh
46
Chương 46: Đã Thuộc Về Vĩ Vãng
47
Chương 47: Gặp Bằng Hữu Cũ Biết Được Vài Thứ Khá Bất Ngờ
48
Chương 48: Cái Nết Đánh Chết Cái Đẹp
49
Chương 49: Quá Nhiều Sự Mệt Mỏi
50
Chương 50: Ký Ức Đã Mất
51
Chương 51: Đại Chiến
52
Chương 52: Đại Chiến
53
Chương 53: Giết Đại Tướng Địch
54
Chương 54: Quá Nhiều Đàn Ông Trong Đời Ta
55
Chương 55: Một Chút Bất Lực Vì Đời Này Quá Đào Hoa
56
Chương 56: Thời Cuộc
57
Chương 57: Thời Cuộc
58
Chương 58: Thời Cuộc
59
Chương 59: Thứ Gì Đó Lảng Vảng Trong Đầu Ta
60
Chương 60: Thứ Đáng Đánh Đổi
61
Chương 61: Số Ta Hẩm Hiu Quá!
62
Chương 62: Gặp Phải Một Kẻ Si Tình
63
Chương 63: Nghiệp Duyên
64
Chương 64: Nghiệp Duyên
65
Chương 65: Vướng Phải Nghiệp
66
Chương 66: Trò Đùa Vui
67
Chương 67: Trò Đùa Vui
68
Chương 68: Trò Đùa Vui
69
Chương 69: Khả Năng Lãng Quên
70
Chương 70: Khả Năng Lỳ Đòn
71
Chương 71: Khả Năng Đeo Bám
72
Chương 72: Ở U Minh Giới
73
Chương 73: Ở U Minh Giới Quá Khứ Tiền Kiếp
74
Chương 74: Quá Khứ Tiền Kiếp
75
Chương 75: Quá Khứ Tiền Kiếp
76
Chương 76: Quá Khứ Tiền Kiếp
77
Chương 77: Quá Khứ Tiền Kiếp
78
Chương 78: Quá Khứ Tiền Kiếp
79
Chương 79: Quá Khứ Tiền Kiếp
80
Chương 80: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
81
Chương 81: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
82
Chương 82: Mưu
83
Chương 83: Mưu
84
Chương 84: Mưu
85
Chương 85: Mưu
86
Chương 86: Vô Cớ!
87
Chương 87: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
88
Chương 88: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
89
Chương 89: Lo Cho Thân Trước
90
Chương 90: Có Lại Mắt Rồi!
91
Chương 91: Đòi Hỏi Quá Rồi!
92
Chương 92: Nhờ Người Khác Sống Giùm
93
Chương 93: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
94
Chương 94: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
95
Chương 95: Quái Thú Muốn Ta
96
Chương 96: Quái Vật Muốn Ta
97
Chương 97: Quái Vật Nhưng Đầu Bò
98
Chương 98: Bị Quái Vật Hôn Là Loại Cảm Giác Khó Tả
99
Chương 99: Bí Kíp Lật Lọng
100
Chương 100: Quái Thú Là Kẻ Đa Nhân Cách Ư
101
Chương 101: Lại Được Làm Mẹ
102
Chương 102: Sự Cao Ngạo Thấm Nhuần Trong Máu
103
Chương 103: Gặp Lão Ma Quân
104
Chương 104: Gặp Lão Ma Quân
105
Chương 105: Làm Ta Quá Thất Vọng
106
Chương 106: Chuyện Quái Gì Thế
107
Chương 107: Nhiều Mối Nợ Đào Hoa
108
Chương 108: Chấp Niệm Không Buông
109
Chương 109: Chấp Niệm Không Buông
110
Chương 110: Lại Nợ Người Kiếp Duyên
111
Chương 111: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
112
Chương 112: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
113
Chương 113: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
114
Chương 114: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
115
Chương 115: Ngọc Quỷ Đáng Hận!
116
Chương 116: Tên Đàn Ông Nào Cũng Thèm Khát Ta
117
Chương 117: Thiệt Hại Không Ít
118
Chương 118: Thiệt Hại Không Ít
119
Chương 119: Chiến Với Thủy Quái
120
Chương 120: Nơi Đẹp Đẽ Cách Mấy Cũng Không Làm Lòng Ta Lãng Mạn Được
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145: Giây Phút Cuối Cùng
146
Chương 146: Day Dưa Cuộc Sống Đã Là Vô Nghĩa
147
Chương 147: Kẻ Cố Chấp Nhất Từ Đầu Đến Cuối Là Hắn
148
Chương 148: Làm Chuyện Vô Nghĩa
149
Chương 149: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
150
Chương 150: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153: Thời Kỳ Mới
154
Chương 154: Con Riêng Khó Tính
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157: Tuổi Già Đến Rất Mau
158
Chương 158: Người Vẫn Vô Tình
159
Chương 159: Người Vẫn Vô Tình
160
Chương 160: Quả Báo Của Khi Là Người Đào Hoa
161
Chương 161: Hiểu Lầm Tai Hại
162
Chương 162: Lại Thăm Quỷ Môn Quan
163
Chương 163: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
164
Chương 164: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn