Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm

Con rùa đen kia thường có vẻ chậm chạp, không ngờ lúc tức giận lại có thể bò xa được như thế.

Mục Tuyết Y và Chu Chẩm Nguyệt đi bộ gần hai km vẫn không tìm được gì, ông lão đi hướng ngược lại cũng chẳng tìm thấy nó.

Theo lý thuyết, A Thọ to gần bằng cái bồn rửa mặt dễ khiến người ta chú ý, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy.

Phỏng chừng là trời quá tối, nếu nó nằm một chỗ không động đậy, rất dễ khiến người ta nhìn lầm.

Chu Chẩm Nguyệt và Mục Tuyết Y đi đi về về trong bán kính hai km, đi bộ ba bốn tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.

Vì bọn họ về nhà đã lập tức đi tìm rùa, ngay cả cơm tối cũng chưa kịp ăn, Mục Tuyết Y lo lắng nhìn Chu Chẩm Nguyệt, mở miệng hỏi cô: "Chị có đói bụng không? Hay là chúng ta đến cửa hàng tiện lợi ăn một chút gì đó?"
Chu Chẩm Nguyệt lại cho rằng Mục Tuyết Y đang đói bụng: "Về nhà ăn cơm đi."
Mục Tuyết Y: "A Thọ vẫn chưa tìm được, nếu ông nội nhìn thấy chúng ta cứ như vậy trở về, nhất định sẽ không vui đâu."
Chu Chẩm Nguyệt không để ý lắm: "Một con rùa mà thôi, không tìm được thì không tìm được, hai ngày nữa ông nội cũng sẽ mau quên."
Mục Tuyết Y có chút tò mò: "Em nghe nói A Thọ là vật gia truyền nhà chị, tổ tiên và ông nội của chị rất coi trọng nó, sao chị lại có vẻ không hề quan tâm nó vậy?"
Tình cờ đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi 24h, Chu Chẩm Nguyệt tắt đèn pin, đi về nơi phát ra ánh sáng duy nhất trong màn đêm.

Cô đút hai tay vào túi áo, tiếng nói nhàn nhạt bay trong không khí: "Mấy ông già mê tín, cảm thấy nuôi nó trong nhà sẽ có phúc, còn tin rằng các đời nhà họ Chu phải do nó bảo hộ.

Nhưng nói trắng ra, nó chỉ là một con súc sinh mặt dày mày dạn ở ké nhà chúng ta ăn uống chùa mà thôi, con chó ăn cơm mười năm, còn nó ăn cơm cả trăm năm, chỉ là thời gian ăn uống chùa dài hơn một chút, chẳng lẽ còn muốn tôi phải coi nó là tổ tiên mà cung phụng hay sao?"
Đi tới kệ hàng phía trước, Mục Tuyết Y lấy xuống một ly mì cà chua thịt bò.

Nàng mỉm cười: "Chị nói cũng có lý.

Nhưng tuy là chị nói thế, không phải chị cũng bất chấp trời tối mà ra ngoài tìm nó đấy sao? Thật ra trong lòng chị vẫn rất quan tâm nó đúng không?"
Chu Chẩm Nguyệt cầm một gói bánh quy phô mai, nhìn vào ngày tháng sản xuất trên bao bì.

Cô không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng trả lời: "Tôi đã nói qua, tôi và em tuyệt đối không thể hợp lại, em làm sao biết được câu nào của tôi có thể tin, câu nào lại không thể tin?"
Nghe được Chu Chẩm Nguyệt phun ra hai chữ "hợp lại" từ trong miệng, bàn tay đang cầm lấy hộp sữa của Mục Tuyết Y bỗng chốc dừng lại.

Nàng mím mím môi, nhìn về phía Chu Chẩm Nguyệt: "Chắc là...!đoán dựa vào trực giác?"

Chu Chẩm Nguyệt cười như không cười: "Đáp án của em?"
Mục Tuyết Y lấy hai hộp sữa bò Vượng Tử* nhỏ, cầm trong tay, khẽ cười: "Em đoán, chị quan tâm A Thọ, cũng quan tâm em."
*Từ gốc là 旺仔牛奶, tìm thì thấy loại này
"..." Chu Chẩm Nguyệt không tỏ ý kiến, chỉ đưa tay ra lấy hai hộp sữa từ trong tay Mục Tuyết Y thả trở về, lại từ kệ hàng lấy xuống một hộp sữa bò nguyên chất không đường bỏ vào tay nàng.

"Uống cái này." Cô nói.

Dứt lời, Chu Chẩm Nguyệt xoay người đi đến quầy thu ngân.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp và mái tóc đen dài của cô, lồng ngực Mục Tuyết Y bỗng tràn ra một trận ấm áp.

Chu Chẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn Mục Tuyết Y đang cười khúc khích: "Còn không mau lại đây thì đồ trên tay em do tự em trả tiền."
Mục Tuyết Y vội vàng ôm đống đồ đi tới, cẩn thận đặt phần đồ ăn trong ngực xuống bên cạnh phần đồ ăn của Chu Chẩm Nguyệt.

Chu Chẩm Nguyệt lấy ra thẻ tín dụng, chỉ vào mấy thứ ngổn ngang trên quầy hàng, nói với nhân viên thu ngân: "Chúng tôi đi cùng nhau."
Nàng nhìn nhân viên thu ngân tỉ mỉ quét từng món đồ, đột nhiên cảm thấy...!
Tiêu tiền của Chu Chẩm Nguyệt, kỳ thực cũng không có cảm giác tội lỗi như trong tưởng tượng.

* * *
Sau khi ăn xong ở cửa hàng tiện lợi, quản gia gọi điện đến nói là đã tìm thấy A Thọ, hóa ra nó trốn ở gần một hồ nước.

Dằn vặt cả đêm, ông lão đã kiệt sức, về nhà liền ôm lấy con rùa đen đi thẳng vào phòng ngủ.

Chuyện xảy ra khiến Chu Chẩm Nguyệt cũng không dám tiếp tục đem A Thọ nhốt vào lồng tre, chỉ dặn dò quản gia và người hầu phải chú ý đến an toàn của Hoa Tiêu và Hồi Hương.

Bởi vì ngày mai là thứ bảy, Chu Chẩm Nguyệt và Mục Tuyết Y đều không cần phải đi làm, còn có thể ngủ nướng.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn bộ dạng mệt mỏi của nàng, bèn dặn các dì làm đừng đánh thức họ trước mười giờ sáng.

Nhưng bảy giờ sáng hôm sau, cửa phòng đã bị người gõ.

Chu Chẩm Nguyệt ngủ rất nông, bị đánh thức liền quay sang bên cạnh, may mắn Mục Tuyết Y vẫn còn ngủ say sưa.

Cô khoác thêm áo ngoài rồi đi ra cửa, trông thấy quản gia đang khoanh hai tay đứng ở đó.

"Sao vậy?" Chu Chẩm Nguyệt hỏi.

Quản gia lúng túng, không biết nên nói thế nào, do dự một lúc mới nói: "Tiểu thư, A Thọ nó...!nó..."
Chu Chẩm Nguyệt: "Nó lại bỏ trốn?"
Quản gia: "Không phải, nó..."
Chu Chẩm Nguyệt: "Đến tột cùng là làm sao?"
Quản gia nuốt một ngụm nước bọt: "Nó...!ăn Hoa Tiêu rồi."
Chu Chẩm Nguyệt vô cảm: "Nó ngay cả cỏ cũng ăn, ăn một miếng hoa tiêu thì có làm sao?"
Quản gia: "Không phải, ý của tôi là...!A Thọ nó ăn con vịt nhỏ tên Hoa Tiêu của Nhị tiểu thư rồi...!ăn mất tiêu luôn rồi..."
Chu Chẩm Nguyệt khoanh tay, đầu ngón tay cứng đờ.

Cô quay đầu lại, xác nhận Mục Tuyết Y vẫn còn đang ngủ mới lại gần hành lang đóng kín cửa, ra hiệu quản gia đi xuống lầu cùng cô.

Đi xuống cuối lầu, Chu Chẩm Nguyệt dựa vào đầu cầu thang, nơi có thể quan sát mọi người lên xuống, cô cau mày, đè thấp cổ họng: "Không phải tôi đã dặn dò phải trông chừng chúng rồi sao? Sao lại để A Thọ ăn mất?"
Quản gia áy náy cúi thấp đầu: "Đều là lỗi của bọn tôi, đã làm xong bữa sáng cho chúng nó, vốn định đặt chúng ở cùng một chỗ để ăn cho tiện, nhưng vài phút không chú ý...!Lúc Tiểu Trương phát hiện đã không còn kịp nữa, không ngờ rằng khi đến cứu lũ vịt thì chỉ còn sót lại mấy cọng lông mà thôi..."
Chu Chẩm Nguyệt xua tay: "Được rồi, việc này tôi sẽ làm rõ rốt cuộc trách nhiệm thuộc về ai.

Bây giờ chú đi làm hai việc, thứ nhất đem con vịt còn lại nhốt vào lồng, đừng để nó tạo ra âm thanh gì kỳ lạ.

Thứ hai, mau đi tra chợ bán gia cầm lớn nhất ở Ngạn Dương, tìm thấy thì gửi địa chỉ qua cho tôi, lại gọi Tiểu Ngải chuẩn bị lái xe đến đây."
Quản gia: "Vâng."
An bài xong xuôi, Chu Chẩm Nguyệt lên lầu thay quần áo, động tác thay đồ và đóng mở cửa đều hết sức nhẹ nhàng, không hề gây ra một chút tiếng động ảnh hưởng tới người đang ngủ.

Chờ Tiểu Ngải đến, cô yên lặng lên xe đi tới chợ gia cầm.

Vừa đúng cuối tuần, chợ gia cầm vô cùng náo nhiệt, còn bắt gặp được nhiều thú cưng thông thường ở đây.

Chu Chẩm Nguyệt đi qua vài cái sạp hàng bán nào là gà nào là vịt, cầm điện thoại trên tay xem ảnh chụp của Hoa Tiêu, cố gắng tìm con vịt có bề ngoài tương đồng nhất với thú cưng nhà mình ở giữa mấy cái sọt lít nha lít nhít toàn là vịt.

Hoa Tiêu rất khác với mấy con vịt bình thường khác, cánh nó nhọn lại có ba cái lông đen.

Chỉ có cánh trái có, còn cánh phải thì không.

Điều này khiến quá trình tìm kiếm của Chu Chẩm Nguyệt diễn ra không hề thuận lợi, cô đã tìm qua vài nơi vẫn không thấy con vịt nào có vẻ ngoài giống Hoa Tiêu.

Từ sáng sớm kéo dài tới xế chiều, Tiểu Ngải bị ánh nắng mặt trời làm cho ngứa ngáy, nàng khuyên Chu Chẩm Nguyệt: "Chu tổng, chúng ta dừng lại thôi, chị cứ nói thật với Nhị tiểu thư đi, nàng rất dễ tính, chắc chắn sẽ không giận chị đâu."
Chu Chẩm Nguyệt bình tĩnh đứng tại chỗ, giống như đang suy tư điều gì.

Tiểu Ngải: "Chu tổng?"
Chu Chẩm Nguyệt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ nói: "Đi tìm trại chăn nuôi ở gần đây."
Tiểu Ngải nhìn Chu Chẩm Nguyệt hết sức cố chấp, đành lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nhận lệnh đi lấy xe.

Cả hai tìm đến trại chăn nuôi gia cầm có quy mô lớn, Chu Chẩm Nguyệt nói rằng mình muốn mua vịt giống, người quản lý liền dẫn cô vào xem đàn vịt.

Vào tới bên trong, Tiểu Ngải có loại kích động muốn đập đầu chết tại chỗ.

Vịt trái vịt phải.

Biển vịt mênh mông vô bờ.

Người quản lý hỏi: "Cô chủ, cô muốn số lượng bao nhiêu, tôi có thể tranh thủ giảm giá cho cô."
Chu Chẩm Nguyệt nói: "Tôi sẽ đưa cho anh số tiền bằng mười ngàn con vịt, anh gọi tất cả nhân viên rảnh rỗi trong trang trại lại đây giúp tôi tìm một con vịt nhỏ." Cô đưa ảnh chụp cho anh ta xem: "Cánh trái nhọn có ba cái lông đen."
Người quản lý choáng váng: "Ý của cô là — trả tiền mười ngàn con vịt nhưng chỉ lấy một con?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Đúng vậy."
Người quản lý vội vã tập hợp các nhân viên lại, mọi người đều nhảy xuống ao, xắn lên ống quần và tay áo túm đầu mỗi con vịt lên nhìn.

Chu Chẩm Nguyệt và Tiểu Ngải cũng bước xuống ao, hai người khom lưng lao vào giữa đàn vịt đang loạn xạ kêu cạc cạc, tựa như nông dân đang nhổ cỏ trong vụ mùa bội thu.

Nhiều người kéo xuống ao đã khiến lũ vịt sợ hãi chạy nhảy tán loạn.

Tìm mới được một lúc, trên tóc Chu Chẩm Nguyệt đã dính rất nhiều lông vũ, ống tay và bả vai cũng bị đàn vịt làm rối loạn.

Cuối thu, giữa trang trại không thể mở máy điều hòa, hôm nay lại nắng to, trần nhà nơi đây mỏng, không khí xung quanh vừa ngột ngạt vừa hôi hám, kinh tởm đến mức khiến người ta nôn mửa.

Tiểu Ngải bị mùi phân vịt ám ảnh, vừa tìm lại vừa khóc nức nở.

Nàng lớn thế này rồi, xưa nay chưa bao giờ có cảm giác số mình khổ như vậy.

Tìm kiếm hơn năm tiếng đồng hồ, từ ba giờ chiều tìm đến tám giờ tối, hai người đối với cơm cũng không có hứng bỏ vào miệng.

Tiểu Ngải cảm thấy bản thân sắp anh dũng hy sinh trong cái ao này rồi, may mà một nhân viên nào đó cuối cùng cũng tìm được một con vịt nhỏ giống y như đúc.

Chu Chẩm Nguyệt săm soi nó với ảnh chụp trên tay, xác nhận hầu như không có điểm khác biệt mới thôi.

"Chu tổng, nếu cuối năm không lấy được tiền thưởng tháng mười bốn*, vậy thì oan ức cho em quá!" Tiểu Ngải gào khóc, dùng mu bàn tay không có dính phân vịt lau đi nước mắt.

*12 tháng tiền lương + 1 tháng thưởng tết (?) là 13 tháng.

Chu Chẩm Nguyệt cũng chật vật không kém nàng, cô phủi mấy cọng lông vịt dính trên mái tóc xuống, lại cầm giấy vệ sinh lau phân vịt trên quần áo, nói một cách qua loa: "Thưởng luôn cho em tháng mười lăm."
Thời gian đã muộn.

Trên đường lái xe trở về, Chu Chẩm Nguyệt vì quá mệt mỏi nên đã chống cằm tựa ở cửa sổ xe ngủ gật.

Về đến nhà, Chu Chẩm Nguyệt lập tức cởi áo đưa cho dì làm, dặn dò phải mau chóng giặt nó.

Rồi lại vội vàng đi lên lầu muốn tắm rửa sạch sẽ.

Lúc cô đang đi lên thì lại chạm mặt với Mục Tuyết Y đang đi xuống.

Nhìn thấy Chu Chẩm Nguyệt biến mất một ngày, Mục Tuyết Y vừa mừng vừa sợ: "A Nguyệt, chị đi đâu vậy?"
Chu Chẩm Nguyệt không dừng bước: "Tôi ra ngoài đi dạo chút thôi." Cô vừa đi vừa tháo hai cái nút sơmi, thuận miệng nói: "Tôi mang Hoa Tiêu ra ngoài chơi, vừa mới mang nó về, để nó trong thùng giấy trước cửa."
Sắc mặt Mục Tuyết Y hơi đanh lại.

Nàng ngước nhìn Chu Chẩm Nguyệt đang lên lầu, muốn xác nhận lại: "Hoa Tiêu ở trong thùng giấy trước cửa ạ?"
Chu Chẩm Nguyệt đã kéo ra một khoảng cách, giọng nói ậm ừ từ phía xa xa truyền lại.

Mục Tuyết Y hoảng hốt không thôi.

Sao nàng lại nghe chú quản gia nói...!Hoa Tiêu bị A Thọ ăn rồi?
Nàng đi tới trước cửa tìm thùng giấy, nắm cổ con vịt lên xem.

Nhìn qua đúng là dáng vẻ quen thuộc, nhưng cứ quái quái chỗ nào.

Vừa vặn đang nhìn thì dì làm mang quần áo đi giặt giũ, trông thấy nàng liền gật đầu: "Nhị tiểu thư tốt."
Mục Tuyết Y: "Dì chờ một chút."
Nàng nhặt cái áo khoác trên cùng, lật cổ áo và ống tay lên xem, nhìn thấy không ít lông vịt lẫn vào vải áo, bèn để sát vào mũi ngửi một cái.

...!
Một luồng hương vị tanh tưởi.

Mục Tuyết Y thả áo về chỗ cũ.

Nàng đã đoán được đôi phần...!chỗ mà Chu Chẩm Nguyệt đi "chơi".

Lúc này đã rất muộn, Chu Chẩm Nguyệt sau khi tắm rửa liền lên giường nằm, ở sát một bên nhắm mắt lại.

Mục Tuyết Y rửa mặt xong rồi tắt đèn, rón rén bò lên giường.

Có điều hôm nay nàng không an phận ở một bên khác ngủ như mọi khi.

Nàng nửa dựa vào đầu giường, nhích vào vị trí chính giữa, đối mặt với Chu Chẩm Nguyệt, lần đầu tiên chủ động gần gũi cô.

Nhìn hàng mi nhè nhẹ rung động theo từng nhịp hô hấp phập phồng của Chu Chẩm Nguyệt.

Lại ngắm sống mũi thanh thoát và đôi môi hơi nhếch lên, mỗi một phút, mỗi một giây, càng khiến cho Mục Tuyết Y chìm đắm vào sa đọa.

Trên đời này sao lại có người tốt như vậy.

Chu Chẩm Nguyệt mở hờ mắt, liếc Mục Tuyết Y vẫn chưa chịu ngủ từ trong bóng tối, tiếng nói thỏ thẻ: "Em nhìn tôi làm gì?"
Mục Tuyết Y chống khuỷu tay lên gối, nâng cằm, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Em bỗng dưng...!muốn nắm tay chị."
Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt rồi trở mình lại, âm thanh ma sát của áo ngủ với chăn nệm ở trong đêm tối yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Đối với lời nói của Mục Tuyết Y, cô cảm thấy như một trò đùa, lại dùng một trò đùa khác đáp lại: "Nắm tay một cái, hợp đồng tăng thêm một năm."
Mục Tuyết Y chớp chớp mắt, hỏi cô: "Vậy ôm thì sao ạ?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Ôm một cái tăng thêm năm năm."
Mục Tuyết Y: "Vậy cái kia...!hôn nhẹ một cái thì sao ạ?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Hôn nhẹ một cái tăng thêm mười năm."
Mục Tuyết Y bỗng tiến lại gần, cúi đầu đặt một nụ hôn vô cùng nhẹ lên má cô.

"Vậy thêm mười năm đi." Nàng thủ thỉ đáp lời..

Chapter
1 Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2 Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3 Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4 Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5 Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6 Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7 Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8 Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9 Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10 Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11 Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12 Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13 Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14 Chương 14: Ngu Ngốc
15 Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16 Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17 Chương 17: Hiểu Sai
18 Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19 Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20 Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21 Chương 21: Ngủ Chung Giường
22 Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23 Chương 23: Vì Người Mà Sống
24 Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25 Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26 Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27 Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28 Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29 Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30 Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31 Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32 Chương 32: Trốn Nhà Đi
33 Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34 Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35 Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36 Chương 36: Đừng Đi
37 Chương 37: Chị Gái!
38 Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39 Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40 Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41 Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42 Chương 42: Mục Quốc Thừa
43 Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44 Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45 Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46 Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47 Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48 Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49 Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50 Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51 Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52 Chương 52: Khiêu Khích
53 Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54 Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55 Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56 Chương 56: Đặt Cược
57 Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58 Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59 Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60 Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61 Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62 Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63 Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64 Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65 Chương 65
66 Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67 Chương 67: Bão Tuyết
68 Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69 Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70 Chương 70: Nếu Như
71 Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72 Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73 Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74 Chương 74: Thẹn Thùng
75 Chương 75
76 Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77 Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78 Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79 Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80 Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81 Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82 Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83 Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84 Chương 84: Đối Mặt
85 Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86 Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87 Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88 Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89 Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90 Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91 Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92 Chương 92: Khắc Lên Em
93 Chương 93: Bất Động Bất Tử
94 Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95 Chương 95: Em Có Ngoan Không
96 Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97 Chương 97: Năm Xưa
98 Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99 Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100 Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101 Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102 Chương 102: Kỳ Thanh
103 Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104 Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105 Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106 Chương 106: Ghen
107 Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108 Chương 108: Mục Tuyết 1
109 Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110 Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111 Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112 Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113 Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114 Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115 Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125 Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126 Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2
Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3
Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4
Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5
Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6
Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7
Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8
Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9
Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10
Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11
Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12
Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13
Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14
Chương 14: Ngu Ngốc
15
Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16
Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17
Chương 17: Hiểu Sai
18
Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19
Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20
Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21
Chương 21: Ngủ Chung Giường
22
Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23
Chương 23: Vì Người Mà Sống
24
Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25
Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26
Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27
Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28
Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29
Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30
Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31
Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32
Chương 32: Trốn Nhà Đi
33
Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34
Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35
Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36
Chương 36: Đừng Đi
37
Chương 37: Chị Gái!
38
Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39
Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40
Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41
Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42
Chương 42: Mục Quốc Thừa
43
Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44
Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45
Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46
Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47
Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48
Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49
Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50
Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51
Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52
Chương 52: Khiêu Khích
53
Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54
Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55
Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56
Chương 56: Đặt Cược
57
Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58
Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59
Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60
Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61
Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62
Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63
Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64
Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65
Chương 65
66
Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67
Chương 67: Bão Tuyết
68
Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69
Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70
Chương 70: Nếu Như
71
Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72
Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73
Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74
Chương 74: Thẹn Thùng
75
Chương 75
76
Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77
Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78
Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79
Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80
Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81
Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82
Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83
Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84
Chương 84: Đối Mặt
85
Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86
Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87
Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88
Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89
Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90
Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91
Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92
Chương 92: Khắc Lên Em
93
Chương 93: Bất Động Bất Tử
94
Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95
Chương 95: Em Có Ngoan Không
96
Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97
Chương 97: Năm Xưa
98
Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99
Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100
Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101
Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102
Chương 102: Kỳ Thanh
103
Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104
Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105
Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106
Chương 106: Ghen
107
Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108
Chương 108: Mục Tuyết 1
109
Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110
Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111
Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112
Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113
Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114
Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115
Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125
Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126
Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn