Chương 138: Đoàn tụ ngọt ngào

Editor: Tường An

Tiêu Kính Viễn lập công lớn, vốn dĩ nên vào cung tiếp nhận khánh công yến nhưng vì thương thế của hắn không nhẹ nên khánh công yến liền giao cho thuộc hạ thay mặt tham dự, còn hắn thì nằm ở nhà hưởng thụ tiểu kiều thê phục vụ, rảnh rỗi thì sờ sờ bảo bối trong bụng A La máy thai.

Hôm nay, Tiêu Kính Viễn thoải mái nằm trên giường ngắm lá rụng ngoài cửa sổ, A La ngồi một bên tự tay đút cho hắn chén canh gà đầu bếp mới hầm lúc sáng.

"Phu quân..." A La vẫn hơi ngượng ngùng gọi trực tiếp tên hắn nên chỉ gọi phu quân, "Có vài chuyện, ta phải nói cho chàng biết."

"Chuyện gì?"

"Ta nói ra, chàng không được tức giận đó!"

"Ừ, nàng nói đi."

Tiêu Kính Viễn dừng động tác, ngẩng đầu nhìn thê tử nhà mình.

Nàng có lẽ có quá nhiều tâm sự, về đời trước, về người trong lòng nàng từng nhớ, và... về hài tử kia.

Quá nhiều chuyện.

Nếu nàng muốn nói ra, vậy hắn liền chăm chú lắng nghe.

"Kính Viễn phu quân... chàng còn nhớ..." tròng mắt A La xoay chuyển, nghĩ tới việc này không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Lúc trước nàng nói khoác mà không biết ngượng, nói nàng nhất định phải tự tay làm, cuối cùng lại chỉ thêu được mấy châm.

"Nhớ cái gì?" tay Tiêu Kính Viễn bất giác siết chặt chăn gấm.

Hắn không biết nàng có chuyện gì không tiện nói với mình? Là về hài tử kia sao, hay là... nàng đối với Tiêu Vĩnh Hãn còn chưa dứt tình?

"Lúc trước từng tặng cho chàng một cái hà bao." A La ấp úng.

"Ừ, cái hà bao kia làm sao?" Tiêu Kính Viễn khẽ nhíu mày.

"Cái hà bao kia, kỳ thật cũng không phải ta tự thêu... là nha hoàn làm giúp ta, ta chỉ thêu mắt cá thôi." A La xấu hổ cực kỳ, không dám nhìn Tiêu Kính Viễn.

Tiêu Kính Viễn nghe vậy liền sửng sốt, lại sửng sốt một hồi.

"Aizz, chàng cũng biết ta vốn không biết... ta, về sau ta có thể từ từ học... học xong sẽ làm cho chàng a!" A La dịu dàng nắm tay hắn, ôn nhu làm nũng, thanh âm ngọt như đường mật.

Tiêu Kính Viễn vừa tức giận vừa buồn cười, vươn tay xoa tóc nàng.

"Nàng a, tiểu ngu ngốc!" hắn bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta còn tưởng là chuyện gì, thì ra là cái này? Nàng cho là ta không biết nương tử của mình có bao nhiêu cân lượng à?"

Hắn đã sớm nhìn ra.

A La nghe hắn nói giống như đã sớm biết rồi, chỉ không nói toạc ra mà thôi? Ngẫm lại liền ngượng ngùng mím môi cười.

"Còn một chuyện nữa, ta cũng phải thẳng thắn với chàng." A La thành thật nói.

"Ừ, nói đi, còn có chuyện gì?" hắn thật không biết, vị tiểu thê tử này rốt cuộc giấu giếm mình bao nhiêu chuyện.

A La nghe thanh âm trầm thấp, khàn khàn của hắn, trong đó chứa đựng không biết bao nhiêu dung túng, bao dung, nàng vuốt ve bụng, cười nói: "Trước kia, mỗi ngày chàng đều bắt ta luyện chữ, ta không thích nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ta chính là một đứa không học vấn không nghề nghiệp, như vậy thật mất hết mặt mũi, cho nên ta liền cố ý ngồi lên đùi chàng..."

Lời kế tiếp nàng khó mà nói ra miệng.

Bọn họ đều biết, mỗi lần như thế nàng đều thích ngồi trên đùi hắn, nhích tới nhích lui, chẳng mấy chốc bọn họ đã lên bàn, về sau Tiêu Kính Viễn còn đặc biệt bố trí thêm một cái giường thấp trong thư phòng.

Tiêu Kính Viễn nghe lời này, nhìn chằm chằm gò má đỏ ửng của tiểu thê tử, im lặng không nói.

A La thấy hắn như vậy trong lòng không khỏi thầm nghĩ, hắn đang nghĩ gì? Nàng lập tức kéo tay hắn, thầm thì làm nũng: "Ta cũng không phải cố ý gạt chàng, thật sự là mấy bảng chữ mẫu kia rất nhàm chán, ta lại không muốn làm danh gia thư pháp, cần gì phải luyện chữ chứ..."

Ai ngờ trong mắt Tiêu Kính Viễn hiện lên ý cười, vẫy tay bảo nàng lại gần.

Nàng không dám trái lời, nhanh chóng nhích tới.

"Ngu ngốc." hắn cắn lỗ tai nàng, trầm thấp nói.

A La vô tội: "Sao chàng lại nói ta ngốc? Ta đúng là học thư pháp không tốt, nhưng mà trên đời này không viết tốt loại thư pháp kia cũng không phải chỉ một mình ta..."

Tiêu Kính Viễn thật sự dở khóc dở cười, nếu không phải đang bị thương, hắn hận không thể trực tiếp áp nàng xuống giường: "Nàng cho rằng ta thật sự muốn nàng học thư pháp?"

Lúc ấy đang trong thời gian tân hôn, hắn lại có quá nhiều công vụ phải xử lý, luyến tiếc tiểu kiều thê cho nên dứt khoát để nàng đến thư phòng cùng mình. Nhưng nếu nói ra, mình đường đường là trọng thần triều đình, xử lý công vụ cũng muốn kiều thê bồi bên cạnh cũng không dễ nghe, vì thế mới bày ra chuyện bảo nàng luyện thư pháp.

Chưa từng nghĩ, nàng vì không muốn luyện chữ mà cái đầu nhỏ kia nghĩ ra 1001 biện pháp câu dẫn hắn, qua một hai lần liền khiến hắn từ đó về sau tận lực tạo điều kiện để nàng tiếp tục câu dẫn hắn.

Đáng tiếc, hình tượng của hắn trong lòng nàng là một nam nhân quá nghiêm túc, cho nên nàng không hề nghĩ đến mục đích thật sự của hắn.

"Vậy thì vì cái gì?"

Tiêu Kính Viễn đỡ gáy A La, làm nàng cúi thấp đầu xuống, sau đó cắn tai nàng một cái: "Đúng là tiểu hồ đồ, thật ra mỗi lần ta bảo nàng luyện chữ là vì ta thích nhìn nàng ngồi lên đùi ta, ôm cổ ta làm nũng... rồi sau đó..."

Thanh âm hắn trầm trầm, dịu dàng, mập mờ vô hạn.

A La giật mình, ngoài ý muốn nhìn hắn, ngẫm lại lúc ấy đủ loại hoang đường, mặt nàng đỏ lên.

"Chàng, chàng thật là..." nàng cắn môi, nhịn không được đánh vào vai hắn.

Vốn là muốn đấm ngực nhưng vết thương của hắn còn chưa lành hẳn nên không dám đánh.

Ai ngờ vừa đánh một cái, hắn liền cau mày cắn răng, bộ dạng rất thống khổ.

A La bị dọa: "Này, không sao chứ? Ta đụng vào miệng vết thương của chàng à? Đại phu? Đại phu!"

Tiêu Kính Viễn gian nan lắc đầu: "Ta không sao, chỉ đau một chút thôi... Nàng gọi đại phu tới cũng vô ích..."

"A? Vậy làm sao bây giờ?"

"Nàng xoa chỗ này cho ta..." Tiêu Kính Viễn nâng tay, ý bảo A La: "Xoa một chút có lẽ sẽ đỡ."

A La nhìn ngực hắn, nào dám xuống tay, cẩn thận dè dặt chạm vào: "Chỗ này? Hay là chỗ này?"

"Đúng, chỗ này." Tiêu Kính Viễn đã thống khổ nhắm mắt lại.

A La không dám chần chừ, vội vàng luồn tay vào giúp hắn xoa vuốt.

Nàng xoa nắn một lát.

Hắn nhíu mày: "Sang trái một chút, đúng, chỗ đó, nhẹ nhàng."

Nàng lại xoa nắn.

Hắn thở phào một cái: "Vẫn nên dùng lực một chút đi."

Dần dần, A La cảm thấy không bình thường, nhịn không được vừa vuốt ve vừa lặng lẽ nhìn miệng vết thương.

Chỗ mình xoa nắn vừa không phải huyệt đạo vừa không chạm đến miệng vết thương, sao có thể đau được?

Hơn nữa, cho dù có đau, chẳng lẽ xoa nắn vài cái liền hết đau sao?

Cuối cùng, nàng phát hiện chuyện này không bình thường.

"Kính Viễn ca ca..." nàng cố ý mềm giọng gọi hắn.

"Ân?"

"Có một việc, có lẽ ta quên nói cho chàng biết."

Bởi vì Tiêu Kính Viễn bị thương, nàng quả thật có rất nhiều chuyện chưa kịp nói, nghĩ đến đây nàng khẽ thở dài... may mắn lúc trước chưa nói.

"Chuyện gì?"

"Có điều, ta sợ sau khi chàng biết sẽ quá kích động, miệng vết thương càng đau đớn, vậy thì phiền toái rồi, cho nên chờ vết thương của chàng hết đau rồi nói vậy."

Tiêu Kính Viễn nghe vậy, mỉm cười nhìn thê tử, chút tâm tư nhỏ của nàng, hắn tất nhiên rõ như lòng bàn tay.

Nàng đương nhiên đang gạt hắn.

"Chuyện có trọng yếu vậy sao?" Tiêu Kính Viễn cố ý nói.

"Ân, tất nhiên rồi." A La đảo đảo mắt, cố ý nhấn mạnh: "Ta không có gạt chàng, là thật sự!"

Nhưng mà cái ngữ khí cường điệu của nàng quả thật là giấu đầu lòi đuôi.

Khóe miệng Tiêu Kính Viễn càng cong lên.

"Ừ, ta cũng tin là thật sự."

"Vậy lúc nào chàng mới hết đau a?" nàng mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt long lanh tràn ngập chờ mong.

"Ta cũng không biết."

"Ách, được rồi." nàng dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt đau lòng, thương tiếc.

Đêm đó, A La ở bên cạnh làm đồ lót cho hài tử, Tiêu Kính Viễn dựa vào đầu giường đọc sách.

"A La, sao nàng làm nhiều quần áo vậy?" Tiêu Kính Viễn nhìn cái túi to đựng quần áo bên cạnh, có chút buồn bực.

Quần áo tiểu oa nhi rất nhỏ, chỉ bằng hai bàn tay hắn thôi, nhìn rất đáng yêu, nhưng làm nhiều như vậy có thể mặc hết không?

A La ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Kỳ thật có một chuyện vì hài tử của chúng ta, ta vẫn muốn nói cho chàng biết."

"Chuyện gì?" Tiêu Kính Viễn khẽ nhíu mày, nhìn bộ dáng nàng thở dài bất đắc dĩ giống như không phải chuyện tốt? Hắn cúi đầu nhìn cái bụng lớn của nàng, không khỏi thấp thỏm.

"Bảo bối của chúng ta làm sao? Ta nghe nói mấy tháng gần đây nàng cũng không mời đại phu xem mạch, có cần mời Vương thái y đến một chuyến không?"

"Không cần." So với thái y, A La càng biết rõ hơn trong bụng nàng có hai đứa bé, cũng biết rõ tình trạng hai bảo bối bây giờ rất tốt, dù sao mỗi ngày nàng đều lắng nghe động tĩnh của bọn nó.

"Rốt cuộc làm sao?" Tiêu Kính Viễn cứ cảm thấy hình như nàng có chuyện gì gạt hắn.

"Lúc trước ta đã nói rồi mà, ta có một chuyện rất trọng yếu muốn nói cho chàng, nhưng mà ta cũng nói, chờ sau khi vết thương chàng hết đau rồi nói, kết quả không phải chàng vẫn luôn đau ngực sao?"

Mấy ngày nay vết thương của hắn lại đổi thuốc, nhìn vẫn kinh hãi như cũ nhưng ít nhất cũng không sinh mủ, đang dần dần khép lại, không có chuyện gì lớn.

"Ta hiện tại không đau, nàng nói đi." Tiêu Kính Viễn gấp đến mức nhịn đau ngồi dậy.

A La thấy lúc hắn ngồi dậy còn khẽ nhíu mày, vội vàng đi qua giúp hắn vuốt ve mi tâm, hỏi: "Chàng muốn nhi tử hay nữ nhi?"

"Ta... nhi tử." Tiêu Kính Viễn nhớ đời trước nàng sinh cho mình một nam hài, nên dứt khoát nói như vậy.

Hài tử kia, đời này sẽ trở lại đúng không?

"Thì ra chàng trọng nam khinh nữ, nếu ta sinh một nữ hài nhi, có phải chàng sẽ ghét bỏ ta không sinh được nam hài cho chàng không?" A La bĩu môi, cố ý nói.

"Ặc..." Tiêu Kính Viễn nghĩ nghĩ, đành nói: "Ta rất thích nữ hài nhi."

"Nam hài nhi liền không thích?" A La muốn làm khó hắn.

"Nam hài cũng thích!" Tiêu Kính Viễn rốt cuộc ngộ ra đáp án chính xác: "Chỉ cần là nàng sinh, nam hài hay nữ hài ta đều thích."

A La mím môi cười khẽ: "Được rồi, vậy nếu ta sinh một lần hai đứa thì sao?"

"Cái gì?" Tiêu Kính Viễn có chút mơ hồ.

A La sờ bụng, vẻ mặt bình thản: "Trong bụng ta là long phượng thai a, nam có nữ có."

Tiêu Kính Viễn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn chằm chằm bụng A La nửa ngày, đột nhiên bật dậy: "A La, nàng!"

Nhưng hắn mới nhích người liền động tới miệng vết thương, đau đớn rên một tiếng.

Mãi nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hắn nhìn chằm chằm bụng A La: "Nàng, sao nàng không nói cho ta biết sớm?"

"Ta đã sớm nói a, ta nói có một chuyện trọng yếu muốn nói cho chàng, khổ nỗi chàng cảm thấy..." A La thật bất đắc dĩ: "Chàng cảm thấy ngực đau, chỉ có thể vết thương tốt lên một chút, ta nghĩ nghĩ liền không nói a."

"Nàng..."

Tiêu Kính Viễn nhớ lúc giấu đầu lòi đuôi nhấn mạnh hai chữ "thật sự", nhất thời hết chỗ nói.

Không ngờ mình thông minh một đời, luôn nói vợ mình là tiểu ngu ngốc, bây giờ lại bị tiểu ngu ngốc này chơi xỏ.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38: Cha mẹ hòa hảo
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90: Ghen với Phùng cô nương
91 Chương 91: Ghen lẫn nhau
92 Chương 92
93 Chương 93: Tư hội khuê phòng
94 Chương 94: Đợi đến đêm động phòng hoa chúc
95 Chương 95: Tiêu Kính Viễn ghen
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103: Giải cứu Tiêu Kính Viễn
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109: Đêm động phòng hoa chúc
110 Chương 110
111 Chương 111: Chuyện Tiêu Vĩnh Hãn
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116: Tiêu Vĩnh Hãn thành hôn
117 Chương 117: Lại mặt
118 Chương 118: Bí mật của ca ca, hai nam một nữ
119 Chương 119
120 Chương 120: Đêm động phòng, Hầu La Hương
121 Chương 121
122 Chương 122: Đề tài về hài tử
123 Chương 123
124 Chương 124: Tình đầu ý hợp
125 Chương 125: Tiêu gia loạn
126 Chương 126
127 Chương 127: Mang thai
128 Chương 128
129 Chương 129: Tiêu Vĩnh Hãn đau
130 Chương 130: Chân tướng
131 Chương 131: Bí mật Tiêu gia
132 Chương 132
133 Chương 133: Chờ ta từ Nam La trở về
134 Chương 134
135 Chương 135: Diệp Thanh Xuyên
136 Chương 136: Phiên ngoại
137 Chương 137
138 Chương 138: Đoàn tụ ngọt ngào
139 Chương 139: Mừng song bào thai chào đời
140 Chương 140: Phiên ngoại Kha Dung
141 Chương 141: Diệp Thanh Xuyên đời trước
142 Chương 142: Vướng bận của Diệp Thanh Xuyên
143 Chương 143: Diệp Thanh Xuyên và A Viêm
144 Chương 144: Đại đoàn viên
145 Chương 145: Đại đoàn viên (Kết cục)
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38: Cha mẹ hòa hảo
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90: Ghen với Phùng cô nương
91
Chương 91: Ghen lẫn nhau
92
Chương 92
93
Chương 93: Tư hội khuê phòng
94
Chương 94: Đợi đến đêm động phòng hoa chúc
95
Chương 95: Tiêu Kính Viễn ghen
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103: Giải cứu Tiêu Kính Viễn
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109: Đêm động phòng hoa chúc
110
Chương 110
111
Chương 111: Chuyện Tiêu Vĩnh Hãn
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116: Tiêu Vĩnh Hãn thành hôn
117
Chương 117: Lại mặt
118
Chương 118: Bí mật của ca ca, hai nam một nữ
119
Chương 119
120
Chương 120: Đêm động phòng, Hầu La Hương
121
Chương 121
122
Chương 122: Đề tài về hài tử
123
Chương 123
124
Chương 124: Tình đầu ý hợp
125
Chương 125: Tiêu gia loạn
126
Chương 126
127
Chương 127: Mang thai
128
Chương 128
129
Chương 129: Tiêu Vĩnh Hãn đau
130
Chương 130: Chân tướng
131
Chương 131: Bí mật Tiêu gia
132
Chương 132
133
Chương 133: Chờ ta từ Nam La trở về
134
Chương 134
135
Chương 135: Diệp Thanh Xuyên
136
Chương 136: Phiên ngoại
137
Chương 137
138
Chương 138: Đoàn tụ ngọt ngào
139
Chương 139: Mừng song bào thai chào đời
140
Chương 140: Phiên ngoại Kha Dung
141
Chương 141: Diệp Thanh Xuyên đời trước
142
Chương 142: Vướng bận của Diệp Thanh Xuyên
143
Chương 143: Diệp Thanh Xuyên và A Viêm
144
Chương 144: Đại đoàn viên
145
Chương 145: Đại đoàn viên (Kết cục)