Chương 1: 1: Hôm Nay Tôi Buộc Phải Đi Bồi Rượu

“Dương Gia Lập, uống, uống cho tôi!”
“Hôm nay còn rót chết cậu....”.

Dương Gia Lập nghe người bên tai kêu gào, run rẩy đứng dậy.

Hốc mắt cậu bây giờ đã hằn lên những tơ máu, trong người đều là men say, cố gắng chống đỡ để tiếp tục tỉnh táo, giống như một chiếc lá chết cuối cùng đang treo trên cành khô, lung lay dường như sắp đổ.

Cố nén cảm giác đang muốn nôn mửa trong bụng, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh đang đưa chén rượu về phía mình: “Quản Gia, tôi thật sự không uống nổi nữa.”
Người đàn ông kia lên tiếng cười nhạo: “Những người như cậu sao lại có thể nói không uống tiếp được, cậu bồi rượu như thế này, cũng quá dở rồi.”
Dương Gia Lập cười gượng một tiếng, thầm nghĩ, cậu chỉ là một tên minh tinh nhỏ bé bị bắt đi bồi rượu người khác, những người trong đây lại là ông lớn có địa vị, giàu có và cực kì kiêu ngạo.

Mà mẹ nó...!lại chỉ bắt một mình hắn đi bồi
Lần này rót rượu nhiều như thế, người chết cũng bị ông ta rót cho sống lại
Nếu không phải vì kéo tài nguyên cho đoàn đội, không thể không thừa nhận, nếu là ngày thường, có người không biết sống chết dám rót rượu ép cậu uống, theo tính cách của cậu đã sớm đem người đó đánh từ hồi còn trong bụng mẹ, đánh cho người đó biết thế nào gọi là kêu " mẹ " rồi
Dương Gia Lập chống tay xuống bàn, giọng khàn khàn nói: “Quản Gia, tôi thật sự là uống được nữa, ngài tạm tha tôi đi.”
Người đàn ông hừ lạnh, cười, mắt lộ ra tia bất mãn cùng uy hiếp: “Dương Gia Lập, cậu đây là uống cũng không bằng một con chó, cho cậu uống chính là cho cậu thể diện hiểu không?”
Hắn giơ lên chén rượu, thanh âm tiệm lãnh: “Hoặc là uống hết, hoặc là cút đi, tự cậu lựa chọn”
Dương Gia Lập đột nhiên nắm chặt tay lại, móng tay cứa vào da thịt trong lòng bàn tay
Sau một lúc lâu sau, cậu khẽ cắn môi, giật lấy ly rượu trên tay người đàn ông
Ly rượu 55 độ, vậy mà cậu một lần liền uống hết
Trên bàn tiệc nháy mắt liền phát ra trận cười huyên náo
Đứng giữa tiếng cười, chân Dương Gia Lập như mềm nhũn ra, cả người suýt nữa ngã trên mặt đất.

Trước mắt toàn là sao trên trời, cảm giác nôn mửa không ngừng dâng lên, dạ dày nóng như bị người khác đốt cháy vậy
Dương Gia Lập nghi ngờ chính mình hôm nay có thể sẽ bị người ta đùa chết mất
Sau 3 vòng rượu, đám người kia hoàn toàn không hề tụt hứng.

Một người trong đám đó nảy ra một sáng kiến, ngạo mạn mà chỉ vào Dương Gia Lập, kêu to như con chó: “Dương Gia Lập, cậu không phải biết hát sao? Ngồi ở đó làm gì ra đây hát vài bài cho ông đây vui một xíu ”
Dương Gia Lập ôm bụng mình: “Anh Lưu, anh nghe giọng em đã uống thành như vậy, so với đàn Lạc Hồ còn khó nghe hơn, anh không sợ bẩn lỗ tai sao.”
“Kêu cậu hát thì cậu cứ hát”, người được gọi là anh Lưu kia với tay ném vài tờ tiền ra phía trước, không kiên nhẫn nói “Đừng có làm mất mặt”
Dương Gia Lập nhìn chằm chằm mấy tờ tiền bị ngâm rượu kia, hít sâu một hơi

Cậu ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng lại không cười nổi mà nói: “ Vâng, vậy em sẽ hát anh nghe bài 《 Vũ nữ nước mắt 》”
Vừa đúng lúc phù hợp với tâm trạng hiện tại của cậu
“Tôi không nghe bài này.”
“ Vậy anh nói xem anh muốn nghe bài gì”
Người họ Lưu kia đứng lên đá văng chiếc ghế, đi đến chổ chọn bài hát, khóe miệng nhếch lên chỉ vào màn hình: “Cậu chỉ cần hát bài này”
Dương Gia Lập nhướng mi nhìn một cái, gần như không xấu hổ.

Đây là một bài hát khiêu dâm, cha thấy, cha liền mắng, mẹ thấy, mẹ liền đánh
Cùng với âm vực đậm đà, hoang dã của bài ca, mấy chị "gà" mấy chục năm ngược xuôi trong lò đều hồn nhiên, e ấp như đóa sen trắng trong ao, sạch đẹp không tỳ vết.

Dương Gia Lập không thể cười được nữa
Tai cậu liền đỏ lên, chỉ vào màn hình: “Anh Lưu, bài này hình như không tốt lắm đâu, hay là chọn bài khác nhé”
Anh Lưu: “Cậu tưởng cậu là cái thá gì hả, chỉ là một tên đi hát, có hát hay là không?”
Dương Gia Lập bắt buộc phải cầm micro lên
Âm thanh truyền ra từ giai điệu, ánh đèn điên cuồng nhấp nháy
Dương Gia Lập cầm chặt micro, cảm nhận được sau lưng mình có mấy tên đại gia dùng ánh mắt châm chọc nhìn cậu, cảm thấy chính mình giống như chú chim bị vặt lông, xấu hổ và bất lực, một mình run rẩy đứng trong gió lạnh
Dương Gia Lập nhắm mắt lại, biết mình hôm nay chắc chắn phải " chết "
Cậu khẽ cắn môi, đang muốn bất chấp tất cả mở miệng ra hát, đột nhiên phía sau vang lên âm thanh kêu lên của Quản Gia: “Từ từ, đừng hát nữa.”
Cái người họ Lưu ép Dương Gia Lập hát bài này có chút bất mãn: “Lão Quản, ông muốn làm gì”
Quản Gia sắc mặt nghiêm trọng, đốt ngón tay gõ gõ trên bàn: “Diệp tổng sắp đến đây.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, bàn luận một cách sôi nổi.

“Diệp tổng vậy mà cũng tới, không thể tin được.”
“Hắn không phải cùng người của hắn ở bên Mỹ bàn công việc sao, trở về rồi hả”
“Mấy ngày hôm trước mới vừa về nước, nghe nói lần này là muốn ở bên này phát triển”
Dương Gia Lập còn không kịp phản ứng lại, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào
Hắc mặc áo sơ mi đen quần tây, giày da bóng lưỡng, khí thế rất bức người.

Khuôn mặt tuấn tú cực kì nam tính, chỉ là trên mặt không mang theo một chút ý cười, biểu tình lãnh đạm, càng tạo cho người khác cảm giác áp lực và xa cách

Dương Gia Lập đứng ở góc, nhìn đến này sườn mặt người đàn ông này, nhất thời ngây người.

Ánh đèn đang điên cuồng chớp nhoáng, chiếu đến Dương Gia Lập đang cực kì chật vật, ánh đèn nhấy nháy liên tục khiến người khác không thể thấy rõ khuôn mặt đang đỏ bừng cùng sự kinh hãi tột độ của cậu
Người đàn ông đang ở trước mắt cậu bây giờ, dù có đốt thành tro bỏ vào bình đựng, thì chỉ cần ngửi mùi cậu cũng có thể nhìn ra
Diệp Đình.

4 năm đại học, là bạn cùng phòng, đồng thời là bạn trai cũ của hắn
Năm đó, hắn cùng Diệp Đình chính là cặp nam sinh nổi tiếng nhất khoa kinh tế của Đại học Thương Mại
Toàn bộ sinh viên đều biết, người có đầu óc lệch lạc Dương Gia Lập có một người bạn trai, chính là chủ tịch hội sinh viên lạnh lùng kiên định Diệp Đình.

Dựa vào các mối quan hệ và sự uy tín của Diệp Đình, Dương Gia Lập từng bước được sự chấp nhận của mọi người, hơn nữa, lại không bị đánh bại.

Diệp Đình lại là một người bạn trai tuyệt vời, hắn ta thật sự đã đem Dương Gia Lập chiều đến lên trời
Người khác ở trước mặt Diệp Đình luôn là sợ hãi rụt rè, nói chuyện đều đến phải " uốn lưỡi 7 lần " mới dám nói ra.

Chỉ có Dương Gia Lập, nếu như cậu nhảy lên lưng Diệp Đình, xem hắn là một con ngựa rồi vung tay hô to một tiếng Demacia, không chừng Diệp Đình cũng chỉ bài ra vẻ mặt bất lực, hơn nữa còn phối hợp cùng hắn mà kêu một tiếng vạn tuế.

Nhưng cho dù bọn họ có ngọt ngào nhiều như thế nào thì cuối cùng vẫn " không tật mà chết ", hơn nữa còn chia tay đến cực kì khó coi.

Tốt nghiệp năm cuối, bọn họ ở dưới bóng cây Thạch Nam ở phía đông trường học nói lời chia tay.

Mọi người đều suy đoán nguyên nhân chia tay của họ, có người nói là Dương Gia Lập rốt cuộc đã thực sự chọc giận Diệp Đình, có người nói là Diệp Đình tìm được một chàng trai xinh đẹp khác
Trong một thời gian ngắn, lời bàn tán đã trở nên vô cùng sôi nổi
Nhưng nguyên do thật sự thì chỉ có hai người bọn họ biết rõ nhất
Diệp Đình bước đến ghế ngồi, gật đầu chào hỏi với những người ngồi ở bàn rượu
Sau khi nghe được một tràng xu nịnh từ những người đó, Diệp Đình mới chậm rãi đi đến góc tường, đứng trước mặt Dương Gia Lập lúc này đang trông cực kì khó coi
Dương Gia Lập cảm thấy rất xấu hổ
Năm đó những người đồng tính như bọn họ có thể mạnh dạn nắm tay thể hiện tình yêu với nhau trước cái nhìn của thiên hạ, nhưng bây giờ, hắn ta lại là người nắm trọn quyền lực trong tay, bên người ắt hẳn có đầy những người muốn ở cạnh hắn, con người chính là không thể thiếu tình yêu và làm…… ừ
Còn hắn, trên người thì toàn rượu bẩn, đôi mắt đỏ như máu, vì miếng tài nguyên và tiền bạc mà bị nhục nhã đến tận bây giờ
Diệp Đình nhìn chằm chằm Dương Gia Lập rất lâu, như đang suy nghĩ gì đó.

Sau một lúc lâu, hắn mới vươn tay, thanh âm trầm lạnh: “Là cậu sao, đã lâu không gặp”
Dương Gia Lập hơi cúi đầu, chăm chú nhìn bàn tay mà Diệp Đình đang vươn ra, ngực khẽ run lên
Bàn tay này đã từng nắm lấy tay cậu, ôm lấy eo cậu, đã từng vào một ngày tuyết rơi đến lạnh run mà quấn khăn cho cậu, cũng từng vô số lần vuốt ve mặt cậu, dùng sức lực nhẹ nhàng để giải thích với hắn một cách đầy xót xa và yêu thương
Dương Gia Lập hốc mắt hơi hơi nóng lên.

Cậu vội vàng lau tay vào góc áo, một lúc sau liền bắt lấy tay Diệp Đình.

Diệp Đình dường như không kiên nhẫn lắm, trước khi tay Dương Gia Lập đụng vào hắn, hắn không chút do dự mà thu tay lại, hờ hững xoay người.

Dương Gia Lập đưa tay ra, sững người lại
Trong lòng như bị dao cứa một cái, đau thắt lại
Có một ông lớn đi về phía Dương Gia Lập hét lên: “Cậu Dương, cậu làm đứng đó làm gì, qua đây bồi Diệp tổng uống rượu đi”
Dương Gia Lập giật mình quay trở lại bàn ngồi
Diệp Đình hiện giờ là thật sự đã trưởng thành, hơn nữa hắn có gia thế, năng lực cùng địa vị của hắn đều hơn những người còn lại, không ai dám không cho hắn thể diện.

Dương Gia Lập chỉ nhìn những người trên khán đài, người nào cũng vì lấy lòng Diệp Đình mà kính hắn vài ly, nhưng không ai dám mời Diệp Đình uống rượu.

Tiệc rượu cuối cùng cũng xong, mấy ông lớn cũng tạm biệt nhau rồi trở về
Dương Gia Lập uống quá nhiều rượu mạnh, dạ dày quặn đau, bắp chân đều bủn rủn, đứng thẳng cũng khó khăn.

Cậu nằm ở trên bàn tiệc, cố gắng muốn đứng dậy
Diệp Đình một cái liếc mắt cũng không nhìn cậu, tự mình mặc áo khoác vào trước.

Đến lúc chuẩn bị rời đi, hắn mới lạnh mặt nhìn Dương Gia Lập: “Đứng dậy không nổi?”
Dương Gia Lập: “Không, không sao……”
Diệp Đình cất giọng, thanh âm không mang theo một chút cảm tình: “Rõ ràng tửu lượng kém, còn dám đến đây bồi rượu, sao bây giờ cậu lại trở nên lôi thôi như vậy”
Dương Gia Lập mang đôi mắt say đỏ như một con thỏ
Cậu ngẩng đầu lên, hừ cười: “Cuộc sống cực khổ, bị ép đi bồi rượu....Tôi dù sao cũng phải ăn cơm mà”
Diệp Đình lạnh lùng hừ một tiếng, duỗi tay kéo Dương Gia Lập dậy.

Hắn đem cả người say đến không đứng vững của Dương Gia Lập ra bên ngoài dinh thự Ôn Nam
Dương Gia Lập lạnh đến rùng mình một cái.

Diệp Đình gọi một chiếc taxi, đem Dương Gia Lập nhét vào trong đó: “Tự mình nói địa chỉ với tài xế đi”
Dương Gia Lập ghé vào cửa sổ, dùng đôi mắt ẩm ướt mang theo men say, nhìn chằm chằm Diệp Đình.

Diệp Đình nhíu mày: “Muốn nói cái gì.”
Dương Gia Lập choáng váng mà nói: “Cảm ơn anh đã đỡ tôi.”
Diệp Đình ừ một tiếng: “Chuyện nhỏ giúp cậu cũng chẳng mất gì.”
Dương Gia Lập đã say đến chóng mặt nhức đầu, nói chuyện cũng không kịp suy nghĩ: “Diệp Đình, mấy năm nay, anh sống thế nào”
Diệp Đình gật đầu: “Rất tốt.”
Dương Gia Lập thất thần mà " ừm "một tiếng: “Cũng đúng, xem anh như thế này, đến cả sợi tóc đều là thành công, rất tốt, rất tốt, rất cá tính”
Hầu kết của cậu hơi di chuyển lên xuống, nhịn không được lại hỏi: “Vậy anh...”
Diệp Đình lạnh lùng cắt ngang:" Không liên qua đến cậu”
Dương Gia Lập rũ xuống mí mắt: “ À..

hiểu rồi”
Trong lúc cậu đang cảm thấy xấu hổ, nhất thời không biết làm gì, Dương Gia Lập đột nhiên thấy một người con trai bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng đang đậu ở bên cạnh
Người con trai này rất trẻ tuổi, cả người tràn đầy sức sống, nhìn qua có lẽ là một người thích cười
Cậu trai trẻ đi đến bên Diệp Đình, cười nói: “ Anh Đình, có chuyện gì mà lâu thế”
Diệp Đình nhìn về phía cậu ta, không ngờ lại kẽ cười: “Khiến em đợi lâu rồi, bây giờ chúng ra liền trở về.

Có lạnh không, hay là anh cởi áo khoác đưa cho em?”
Chàng trai lắc đầu: “Không cần.”
Diệp Đình quay đầu đối với Dương Gia Lập, giọng điệu liền trở nên không kiên nhẫn: “Cậu còn có chuyện muốn nói không?.”
Dương Gia Lập: “Bây giờ..

không có.”
Diệp Đình: “Ừ”
Sau đó hắn xoay người, cùng cậu trai kia lên xe trở về.

Dương Gia Lập nhìn thấy Diệp Đình bên kia giúp cậu ấy mở cửa xe, đưa tay che lại đỉnh đầu, phòng ngừa cậu ta đụng trúng, thái độ cực kì cẩn thận và nâng niu, giống như xem cậu ta là bảo bối mà bảo vệ trong lòng
Dương Gia Lập nhìn ánh đèn của chiếc siêu xe ở trong đêm tối đi xa dần
Thật lâu sau, cậu mới thu hồi tầm mắt, dựa đầu vào ghế xe, trong ngực tràn đầy chua xót
Tài xế ở phía trước chờ đến tức giận, hỏi: “Cậu trai, cậu rốt cuộc là đi đâu, cho tôi một cái địa chỉ đi”
Dương Gia Lập nuốt một ngụm nước bọt, vừa định nói chuyện, trong bụng liền trào lên vị chua chua
Cậu hoảng loạn cố gắng mò lấy thuốc dạy dày từ trong túi áo mình
Không lấy thuốc ra được, hắn chỉ có thể dùng sức mở cửa xe, lảo đảo vọt tới thùng rác gần nhất, ôm lấy thùng rác, giống như chú chó nhỏ bị người khác bỏ rơi, chỉ có thể đi kím ăn từ bãi rác
Cậu một chân không đứng vững, liền quỳ thằng xuống dưới, sau đó "ọe "một tiếng
Trước mắt liền trở nên tối sầm.

Chapter
1 Chương 1: 1: Hôm Nay Tôi Buộc Phải Đi Bồi Rượu
2 Chương 2: 2: Từ Tình Nồng Đến Tình Mỏng
3 Chương 3: 3: Mười Phút Làm Chó Phần 1
4 Chương 4: 4: Mười Phút Làm Chó Phần2
5 Chương 5: 5: Sau Khi Tiểu Dương Say Rượu Phần 1
6 Chương 6: 6: Sau Khi Tiểu Dương Say Rượu Phần 2
7 Chương 7: 7: Báo Ứng Của Em Là Tôi Phần 1
8 Chương 8: 8: Báo Ứng Của Em Là Tôi Phần 2
9 Chương 9: 9: Báo Ứng Của Em Là Tôi Phần 3
10 Chương 10: 10: Trăm Năm Ắt Có Quả
11 Chương 11: 11: Ai Cũng Sẽ Không Biết
12 Chương 12: 12: Cơ Hội Hay Cái Bẫy
13 Chương 13: 13: Lén Lén Lút Lút
14 Chương 14: 14: Khi Đêm Tối Tĩnh Lặng
15 Chương 15: 15: Bị Nhục Nhã Trước Mặt Mọi Người
16 Chương 16: 16: Sự Dịu Dàng Của Anh Ấy
17 Chương 17: 17: Ngẩng Đầu Lên Cho Tôi
18 Chương 18: 18: Em Có Hối Hận Không
19 Chương 19: 19: Tiệc Rượu
20 Chương 20: 20: Phải Ngoan Ngoãn Hiểu Không
21 Chương 21: 21: Một Mặt Bạo Lực Của Diệp Cẩu
22 Chương 22: 22: Hành Động Đi Bắt Tiểu Dương
23 Chương 23: 23: Ôm Cây Đợi Tiểu Dương
24 Chương 24: 24: Buộc Cậu Đi Vào Khuôn Khổ
25 Chương 25: 25: Triệu Chứng
26 Chương 26: 26: Tôi Không Muốn Chết
27 Chương 27: 27: Lấy Máu Của Em Ấy
28 Chương 28: 28: Em Đang Uống Cái Gì
29 Chương 29: Bày ra thiên la địa võng
30 Chương 30: Phát giác
31 Chương 31: Đêm trước khi bùng nổ
32 Chương 32: Tuyệt vọng
33 Chương 33: Không còn chỗ trốn
34 Chương 34: Diệp Đình thất thố rồi
35 Chương 35: Dương Dương khóc rồi
36 Chương 36: Nhớ lại khoảng thời gian tăm tối
37 Chương 37: Trước khi chết
38 Chương 38: Tuyệt Vọng
39 Chương 38-2: Phiên ngoại 1: Thiếu niên nơi đây
40 Chương 39: Một cái tát
41 Chương 40: Hành chết Vương Dương được không?
42 Chương 41: Vả mặt
43 Chương 42: Dẫn tôi đi
44 Chương 43: Hành chết nó
45 Chương 44: Chủ mưu
46 Chương 45: Vạn kiếp bất phục
47 Chương 46: Một con chó điên
48 Chương 47: Đêm trước bão tố
49 Chương 48: Kịch hay sắp bắt đầu
50 Chương 49: Muốn bằng chứng có bằng chứng
51 Chương 50: Vương Dương gào khóc đáng thương
52 Chương 51: Dương Dương bỏ trốn
53 Chương 52: Truy bắt
54 Chương 53: Cầu toàn
55 Chương 54: Thiếu niên kỳ quái
56 Chương 55: Thăm dò
57 Chương 56: Động lòng
58 Chương 57: Không từ bỏ
59 Chương 58: Gõ núi doạ hổ
60 Chương 59: Đừng ép tôi
61 Chương 60: Thú cưng
62 Chương 61: Không dám thích nữa rồi
63 Chương 62: Chiếm đoạt cả linh hồn lẫn thể xác
64 Chương 63: Tự tay đẩy tôi
65 Chương 64: Trà sữa
66 Chương 65: Vuốt lông Diệp Cẩu
67 Chương 66: Lời tạm biệt lặng lẽ
68 Chương 67: Hướng về phía tự do
69 Chương 68: Thợ săn khôn khéo nhất
70 Chương 69: Dương đông kích tây
71 Chương 70: Cao chạy xa bay
72 Chương 70-2: Phiên ngoại: Ai phạt ai?
73 Chương 71: Hung bạo
74 Chương 72: Anh Huân
75 Chương 73: Cực kỳ nóng nảy
76 Chương 74: Đáng đời
77 Chương 75: Chủ động gọi điện
78 Chương 76: Diệp Đình mất thế chủ động
79 Chương 77: Trừng mắt chờ điện thoại
80 Chương 78: Chơi đùa hắn
81 Chương 79: Không được cúp!
82 Chương 80: Ước định gọi điện thoại
83 Chương 81: Em ấy vẫn là của tôi
84 Chương 82: Thà chết không buông
85 Chương 83: Cừu bông lớn
86 Chương 84: Còn thích anh không
87 Chương 85: Chặn được
88 Chương 86: Nhìn trộm vợ
89 Chương 87: Ghen tuông đầy trời
90 Chương 88: Hai con chó
91 Chương 89: Gió bão
92 Chương 90: Trò chuyện
93 Chương 91: Chuẩn bị hành động
94 Chương 92: Trả em ấy lại cho tôi
95 Chương 93: Song sát
96 Chương 94: Đêm đó chia tay
97 Chương 95: Cuối cùng cũng gặp
98 Chương 96: Mùa hè năm ấy
99 Chương 97: Quà tặng
100 Chương 98: Ba mươi ngày
101 Chương 99: Đau lòng
102 Chương 100: Không nỡ
103 Chương 101: Văn kiện
104 Chương 102: Giả cũng tốt
105 Chương 103: Yêu nhất
106 Chương 104: Trở về tự do
107 Chương 105: Đính hôn
108 Chương 106: Tức chết con chó ngu xuẩn
109 Chương 107: Không thấy bóng dáng
110 Chương 108: Tung tích
111 Chương 109: Hoang mang
112 Chương 110: Ông xã
113 Chương 111: Cứ ly hôn như vậy?
114 Chương 112: Trừng phạt
115 Chương 113: Như mới gặp
116 Chương 114: Bắt đầu ở chung
117 Chương 115: Tu La tràng
118 Chương 116: Đánh người
119 Chương 117: Đánh cược
120 Chương 118: Em rất trong sáng đó
121 Chương 119: Nam sinh nhỏ nhút nhát
122 Chương 120: Đôi mắt
123 Chương 121: Mắng chó
124 Chương 122
125 Chương 123
126 Chương 124
127 Chương 125
128 Chương 126
129 Chương 127
130 Chương 128
131 Chương 129
132 Chương 130
133 Chương 131
134 Chương 132
135 Chương 133
136 Chương 134
137 Chương 135
138 Chương 136
139 Chương 137
140 Chương 138
141 Chương 139
142 Chương 140
143 Chương 141
144 Chương 142
145 Chương 143
146 Chương 144
147 Chương 145
148 Chương 146
149 Chương 147
150 Chương 148
151 Chương 149
152 Chương 150
153 Chương 151
154 Chương 152
155 Chương 153
156 Chương 154
157 Chương 155
158 Chương 156
159 Chương 157
160 Chương 158
161 Chương 159
162 Chương 160
163 Chương 161
164 Chương 162
165 Chương 163
166 Chương 164
167 Chương 165
168 Chương 166
169 Chương 167
170 Chương 168
171 Chương 169
172 Chương 170
173 Chương 171
174 Chương 172
175 Chương 173
176 Chương 174
177 Chương 175
178 Chương 176
179 Chương 177
180 Chương 178
181 Chương 179
182 Chương 180
183 Chương 181
184 Chương 182
185 Chương 183
186 Chương 184: Phiên ngoại 1: Thiếu niên nơi đây
187 Chương 185: Phiên ngoại 2: Ai phạt ai?
188 Chương 186: Ngoại truyện 1: Tỉnh mộng 01
189 Chương 187: Ngoại truyện 2: Tỉnh mộng 02
190 Chương 188: Ngoại truyện 3: Tỉnh mộng 03
191 Chương 189: Ngoại truyện 4: Tỉnh mộng 04
192 Chương 190: Ngoại truyện 5: Tỉnh mộng 05
193 Chương 191: Ngoại truyện 6: Tỉnh mộng 06
194 Chương 192: Ngoại truyện 7: Tỉnh mộng 07
195 Chương 193: Ngoại truyện 8: Tỉnh mộng 08
196 Chương 194: Ngoại truyện 9: Tỉnh mộng 09
197 Chương 195: Ngoại truyện 10: Tỉnh mộng 10
198 Chương 196: Ngoại truyện 11: Tỉnh mộng 11
199 Chương 197: Ngoại truyện 12: Tỉnh mộng 12
200 Chương 198: Ngoại truyện 13: Tỉnh mộng 13
201 Chương 199: Ngoại truyện 14: Tỉnh mộng 14
202 Chương 200: Ngoại truyện 15: Tỉnh mộng 15
203 Chương 201: Ngoại truyện 16: Tỉnh mộng 16
204 Chương 202: Ngoại truyện 17: Tỉnh mộng 17
205 Chương 203: Ngoại truyện 18: Tỉnh mộng 18
206 Chương 204: Ngoại truyện 19: Tỉnh mộng 19
207 Chương 205: Ngoại truyện 20: Tỉnh mộng 20
208 Chương 206: Ngoại truyện 21: Tỉnh mộng 21
209 Chương 207: Ngoại truyện 22: Tỉnh mộng 22
210 Chương 208: Ngoại truyện 23: Tỉnh mộng 23
211 Chương 209: Ngoại truyện 24: Tỉnh mộng 24
212 Chương 210: Ngoại truyện 25: Ngày tháng gà bay chó sủa 01
213 Chương 211: Ngoại truyện 26: Ngày tháng gà bay chó sủa 02
214 Chương 212: Ngoại truyện 27: Ngày tháng gà bay chó sủa 03
215 Chương 213: Ngoại truyện 28: Ngày tháng gà bay chó sủa 04
216 Chương 214: Ngoại truyện 29: Ngày tháng gà bay chó sủa 05
217 Chương 215: Ngoại truyện 30: Ngày tháng gà bay chó sủa 06
218 Chương 216: Ngoại truyện 31: Ngày tháng gà bay chó sủa 07
219 Chương 217: Ngoại truyện 32: Ngày tháng gà bay chó sủa 08
220 Chương 218: Ngoại truyện 33: Ngày tháng gà bay chó sủa 09
221 Chương 219: Ngoại truyện 34: Ngày tháng gà bay chó sủa 10
222 Chương 220: Ngoại truyện 35: Ngày tháng gà bay chó sủa 11
223 Chương 221: Ngoại truyện 36: Đại đoàn viên (Hết)
Chapter

Updated 223 Episodes

1
Chương 1: 1: Hôm Nay Tôi Buộc Phải Đi Bồi Rượu
2
Chương 2: 2: Từ Tình Nồng Đến Tình Mỏng
3
Chương 3: 3: Mười Phút Làm Chó Phần 1
4
Chương 4: 4: Mười Phút Làm Chó Phần2
5
Chương 5: 5: Sau Khi Tiểu Dương Say Rượu Phần 1
6
Chương 6: 6: Sau Khi Tiểu Dương Say Rượu Phần 2
7
Chương 7: 7: Báo Ứng Của Em Là Tôi Phần 1
8
Chương 8: 8: Báo Ứng Của Em Là Tôi Phần 2
9
Chương 9: 9: Báo Ứng Của Em Là Tôi Phần 3
10
Chương 10: 10: Trăm Năm Ắt Có Quả
11
Chương 11: 11: Ai Cũng Sẽ Không Biết
12
Chương 12: 12: Cơ Hội Hay Cái Bẫy
13
Chương 13: 13: Lén Lén Lút Lút
14
Chương 14: 14: Khi Đêm Tối Tĩnh Lặng
15
Chương 15: 15: Bị Nhục Nhã Trước Mặt Mọi Người
16
Chương 16: 16: Sự Dịu Dàng Của Anh Ấy
17
Chương 17: 17: Ngẩng Đầu Lên Cho Tôi
18
Chương 18: 18: Em Có Hối Hận Không
19
Chương 19: 19: Tiệc Rượu
20
Chương 20: 20: Phải Ngoan Ngoãn Hiểu Không
21
Chương 21: 21: Một Mặt Bạo Lực Của Diệp Cẩu
22
Chương 22: 22: Hành Động Đi Bắt Tiểu Dương
23
Chương 23: 23: Ôm Cây Đợi Tiểu Dương
24
Chương 24: 24: Buộc Cậu Đi Vào Khuôn Khổ
25
Chương 25: 25: Triệu Chứng
26
Chương 26: 26: Tôi Không Muốn Chết
27
Chương 27: 27: Lấy Máu Của Em Ấy
28
Chương 28: 28: Em Đang Uống Cái Gì
29
Chương 29: Bày ra thiên la địa võng
30
Chương 30: Phát giác
31
Chương 31: Đêm trước khi bùng nổ
32
Chương 32: Tuyệt vọng
33
Chương 33: Không còn chỗ trốn
34
Chương 34: Diệp Đình thất thố rồi
35
Chương 35: Dương Dương khóc rồi
36
Chương 36: Nhớ lại khoảng thời gian tăm tối
37
Chương 37: Trước khi chết
38
Chương 38: Tuyệt Vọng
39
Chương 38-2: Phiên ngoại 1: Thiếu niên nơi đây
40
Chương 39: Một cái tát
41
Chương 40: Hành chết Vương Dương được không?
42
Chương 41: Vả mặt
43
Chương 42: Dẫn tôi đi
44
Chương 43: Hành chết nó
45
Chương 44: Chủ mưu
46
Chương 45: Vạn kiếp bất phục
47
Chương 46: Một con chó điên
48
Chương 47: Đêm trước bão tố
49
Chương 48: Kịch hay sắp bắt đầu
50
Chương 49: Muốn bằng chứng có bằng chứng
51
Chương 50: Vương Dương gào khóc đáng thương
52
Chương 51: Dương Dương bỏ trốn
53
Chương 52: Truy bắt
54
Chương 53: Cầu toàn
55
Chương 54: Thiếu niên kỳ quái
56
Chương 55: Thăm dò
57
Chương 56: Động lòng
58
Chương 57: Không từ bỏ
59
Chương 58: Gõ núi doạ hổ
60
Chương 59: Đừng ép tôi
61
Chương 60: Thú cưng
62
Chương 61: Không dám thích nữa rồi
63
Chương 62: Chiếm đoạt cả linh hồn lẫn thể xác
64
Chương 63: Tự tay đẩy tôi
65
Chương 64: Trà sữa
66
Chương 65: Vuốt lông Diệp Cẩu
67
Chương 66: Lời tạm biệt lặng lẽ
68
Chương 67: Hướng về phía tự do
69
Chương 68: Thợ săn khôn khéo nhất
70
Chương 69: Dương đông kích tây
71
Chương 70: Cao chạy xa bay
72
Chương 70-2: Phiên ngoại: Ai phạt ai?
73
Chương 71: Hung bạo
74
Chương 72: Anh Huân
75
Chương 73: Cực kỳ nóng nảy
76
Chương 74: Đáng đời
77
Chương 75: Chủ động gọi điện
78
Chương 76: Diệp Đình mất thế chủ động
79
Chương 77: Trừng mắt chờ điện thoại
80
Chương 78: Chơi đùa hắn
81
Chương 79: Không được cúp!
82
Chương 80: Ước định gọi điện thoại
83
Chương 81: Em ấy vẫn là của tôi
84
Chương 82: Thà chết không buông
85
Chương 83: Cừu bông lớn
86
Chương 84: Còn thích anh không
87
Chương 85: Chặn được
88
Chương 86: Nhìn trộm vợ
89
Chương 87: Ghen tuông đầy trời
90
Chương 88: Hai con chó
91
Chương 89: Gió bão
92
Chương 90: Trò chuyện
93
Chương 91: Chuẩn bị hành động
94
Chương 92: Trả em ấy lại cho tôi
95
Chương 93: Song sát
96
Chương 94: Đêm đó chia tay
97
Chương 95: Cuối cùng cũng gặp
98
Chương 96: Mùa hè năm ấy
99
Chương 97: Quà tặng
100
Chương 98: Ba mươi ngày
101
Chương 99: Đau lòng
102
Chương 100: Không nỡ
103
Chương 101: Văn kiện
104
Chương 102: Giả cũng tốt
105
Chương 103: Yêu nhất
106
Chương 104: Trở về tự do
107
Chương 105: Đính hôn
108
Chương 106: Tức chết con chó ngu xuẩn
109
Chương 107: Không thấy bóng dáng
110
Chương 108: Tung tích
111
Chương 109: Hoang mang
112
Chương 110: Ông xã
113
Chương 111: Cứ ly hôn như vậy?
114
Chương 112: Trừng phạt
115
Chương 113: Như mới gặp
116
Chương 114: Bắt đầu ở chung
117
Chương 115: Tu La tràng
118
Chương 116: Đánh người
119
Chương 117: Đánh cược
120
Chương 118: Em rất trong sáng đó
121
Chương 119: Nam sinh nhỏ nhút nhát
122
Chương 120: Đôi mắt
123
Chương 121: Mắng chó
124
Chương 122
125
Chương 123
126
Chương 124
127
Chương 125
128
Chương 126
129
Chương 127
130
Chương 128
131
Chương 129
132
Chương 130
133
Chương 131
134
Chương 132
135
Chương 133
136
Chương 134
137
Chương 135
138
Chương 136
139
Chương 137
140
Chương 138
141
Chương 139
142
Chương 140
143
Chương 141
144
Chương 142
145
Chương 143
146
Chương 144
147
Chương 145
148
Chương 146
149
Chương 147
150
Chương 148
151
Chương 149
152
Chương 150
153
Chương 151
154
Chương 152
155
Chương 153
156
Chương 154
157
Chương 155
158
Chương 156
159
Chương 157
160
Chương 158
161
Chương 159
162
Chương 160
163
Chương 161
164
Chương 162
165
Chương 163
166
Chương 164
167
Chương 165
168
Chương 166
169
Chương 167
170
Chương 168
171
Chương 169
172
Chương 170
173
Chương 171
174
Chương 172
175
Chương 173
176
Chương 174
177
Chương 175
178
Chương 176
179
Chương 177
180
Chương 178
181
Chương 179
182
Chương 180
183
Chương 181
184
Chương 182
185
Chương 183
186
Chương 184: Phiên ngoại 1: Thiếu niên nơi đây
187
Chương 185: Phiên ngoại 2: Ai phạt ai?
188
Chương 186: Ngoại truyện 1: Tỉnh mộng 01
189
Chương 187: Ngoại truyện 2: Tỉnh mộng 02
190
Chương 188: Ngoại truyện 3: Tỉnh mộng 03
191
Chương 189: Ngoại truyện 4: Tỉnh mộng 04
192
Chương 190: Ngoại truyện 5: Tỉnh mộng 05
193
Chương 191: Ngoại truyện 6: Tỉnh mộng 06
194
Chương 192: Ngoại truyện 7: Tỉnh mộng 07
195
Chương 193: Ngoại truyện 8: Tỉnh mộng 08
196
Chương 194: Ngoại truyện 9: Tỉnh mộng 09
197
Chương 195: Ngoại truyện 10: Tỉnh mộng 10
198
Chương 196: Ngoại truyện 11: Tỉnh mộng 11
199
Chương 197: Ngoại truyện 12: Tỉnh mộng 12
200
Chương 198: Ngoại truyện 13: Tỉnh mộng 13
201
Chương 199: Ngoại truyện 14: Tỉnh mộng 14
202
Chương 200: Ngoại truyện 15: Tỉnh mộng 15
203
Chương 201: Ngoại truyện 16: Tỉnh mộng 16
204
Chương 202: Ngoại truyện 17: Tỉnh mộng 17
205
Chương 203: Ngoại truyện 18: Tỉnh mộng 18
206
Chương 204: Ngoại truyện 19: Tỉnh mộng 19
207
Chương 205: Ngoại truyện 20: Tỉnh mộng 20
208
Chương 206: Ngoại truyện 21: Tỉnh mộng 21
209
Chương 207: Ngoại truyện 22: Tỉnh mộng 22
210
Chương 208: Ngoại truyện 23: Tỉnh mộng 23
211
Chương 209: Ngoại truyện 24: Tỉnh mộng 24
212
Chương 210: Ngoại truyện 25: Ngày tháng gà bay chó sủa 01
213
Chương 211: Ngoại truyện 26: Ngày tháng gà bay chó sủa 02
214
Chương 212: Ngoại truyện 27: Ngày tháng gà bay chó sủa 03
215
Chương 213: Ngoại truyện 28: Ngày tháng gà bay chó sủa 04
216
Chương 214: Ngoại truyện 29: Ngày tháng gà bay chó sủa 05
217
Chương 215: Ngoại truyện 30: Ngày tháng gà bay chó sủa 06
218
Chương 216: Ngoại truyện 31: Ngày tháng gà bay chó sủa 07
219
Chương 217: Ngoại truyện 32: Ngày tháng gà bay chó sủa 08
220
Chương 218: Ngoại truyện 33: Ngày tháng gà bay chó sủa 09
221
Chương 219: Ngoại truyện 34: Ngày tháng gà bay chó sủa 10
222
Chương 220: Ngoại truyện 35: Ngày tháng gà bay chó sủa 11
223
Chương 221: Ngoại truyện 36: Đại đoàn viên (Hết)