Chương 75: Chùn bước

Không chỉ có ông Nhiễm Trì mà vợ ông cũng đang nhìn con gái với vẻ mặt dò hỏi, vì vậy Nhiễm Anh chỉ còn cách gật đầu thừa nhận.

“Chuyện bắt đầu từ khi nào? Tại sao bố mẹ lại không biết gì?" Ông Nhiễm Trì không chịu nổi việc mình phải nghe chuyện riêng tư của con gái từ miệng người ngoài.

"Chuyện vừa rồi, ta còn chưa kịp nói cho ngươi biết, làm sao ngươi biết?"

Nhiễm Anh nhìn ánh mắt của ông Nhiễm Trì thì biết mình đã bị hiểu lầm.

"Bố, trước tiên hãy bình tĩnh lại, mọi chuyện không như bố nghĩ đâu."

“Chuyện là như thế nào? Ngay cả với bố mẹ mà con cũng muốn giấu sao?"

Trước đây ông thấy Thương Diễn Chi là người tử tế, mỗi lần về làng đều cư xử đúng mực, lại còn đầu tư cho thôn Đại Thạch, giúp đỡ bà con rất nhiều, nhưng không ai ngờ cậu ta lại nhắm đến con gái mình.

“Con không có ý đó.” Nhiễm Anh có chút bối rối: “Bố bình tĩnh nghe con nói, thực sự không phải con cố ý giấu đâu.”

Cô kể ngắn gọn về việc Thương Diễn Chi đã ngỏ lời ba năm trước nhưng cô còn chưa đồng ý.

"Chuyện là vậy."

Nhiễm Anh giải thích ngắn gọn sự việc rồi nhìn bố mẹ mình, không chắc thái độ của họ với việc này như thế nào.

"Giám đốc Thương cũng thật chu đáo."

Bà Hứa Nhược Lan thán phục, dưới góc độ của phụ nữ, bà cảm thấy một người đàn ông có thể chờ đợi con gái mình ba năm hẳn là người chân thành.

Nhiễm Trì cũng không hoàn toàn không tin: “Ba năm qua ai biết cậu ta có nói chuyện với ai khác hay không, có khi chơi chán rồi mới về tìm con gái chúng ta."

“Những lời phỏng đoán của ông chẳng có ý nghĩa gì cả.” Bà Nhược Hứa Lan không nói nên lời: “Nghe như kiểu ba năm nay ông đi theo dõi cậu ta vậy, cho dù cậu ta có qua lại với cô gái khác thì cũng là bình thường, con gái ông khi đó cũng đã nhận lời người ta đâu mà bắt họ phải chờ?”

"Bà nói vậy tôi còn cãi được gì nữa? Con gái tôi tốt như vậy, có ai lại không thích, sao phải tin lời một người bay bướm như cậu ta?"

"Không phải cậu ta đã chờ con gái ông ba năm rồi sao?

"Tôi..."

“Bố, mẹ đừng tranh cãi nữa. Đừng lo, Thương Diễn Chi ba năm nay không có bạn gái nào khác, con tin anh ấy.”

“Con...” Không ngờ con gái ông lại bênh người ngoài nhanh đến thế, vẻ mặt của ông Nhiễm Trì càng khó coi hơn: “Sao con biết được?”

"Con tin anh ấy."

Bốn chữ đơn giản lại làm cho ông NhiễmTrì thay đổi sắc mặt, có rất nhiều câu phản bác trong đầu nhưng miệng lại không thốt ra được lời nào.

“Vậy bây giờ con quyết định sẽ theo cậu ấy về tỉnh thành sao?”

Nhiễm Anh: mọi người đang nghĩ tới đâu rồi???

"A Anh, con thật sự sẽ bỏ mọi việc ở đây để theo cậu ấy về tỉnh thành sao?"

“Không có.” Nhiễm Anh biết bố mình hiểu lầm: “Sao có thể? Con nói cùng anh ấy lên tỉnh thành khi nào?”

“Vậy vừa rồi...”

“Chị Chu không nghe rõ, bố đừng lo lắng. Con đã thỏa thuận với Thương Diễn Chi rồi, con còn có việc riêng phải làm, con sẽ không theo anh ấy lên tỉnh thành, mà anh ấy cũng có nhiều việc phải làm, bọn con không thể cả ngày ở bên nhau được."

"Không có thời gian dành cho con nhưng cậu ta vẫn muốn ở bên con?"

Nhiễm Anh ngẩng đầu lên, cuối cùng cô cũng hiểu.

“Bố, điều con muốn nói là anh ấy không thể ở bên con mỗi ngày, và con cũng không thể ở bên anh ấy mỗi ngày. Bố không muốn con ngừng sự nghiệp sau khi có bạn trai, mà điều đó cũng không phù hợp với tính cách của con gái bố, đúng không?"

Ông Nhiễm Trì định nói chuyện, bà Hứa Nhược Lan vỗ mạnh vai ông: "Bố nó, nói như vậy đủ rồi. Giám đốc Thương có gì không tốt? Con gái ông cũng đã hai mươi sáu, ông muốn con bé vất vả một mình đến già sao?"

"Thì có sao đâu, tôi nuôi con gái mình cả đời còn được."

"Sao ông lại kỳ cục như vậy? Cách đây không lâu tôi còn nghe ông phàn nàn việc con gái mình sẽ cô đơn không có ai chăm sóc khi về già mà."

"Tôi chỉ nói thế thôi chứ tôi lo lắng khi nào?"

"Được rồi." Nhiễm Anh ngẩng đầu lên: "Bố, mẹ, con không còn là trẻ con nữa, con biết mình đang làm gì. Thương Diễn Chi là người tốt, con cũng thích anh ấy. Đến giai đoạn này bọn con cũng chỉ là bạn trai và bạn gái, chuyện tương lai sẽ nói sau. Bố mẹ đừng lo lắng, hiện tại bọn con chưa tính chuyện kết hôn đâu."

Nhiễm Anh nói xong, vợ chồng ông Nhiễm Trì cũng ngừng tranh cãi, tạm thời không còn lo lắng về việc cô sẽ lên tỉnh thành vào lúc này.

Sau khi tiễn bố mẹ về, Nhiễm Anh tiếp tục quay lại lễ hội ẩm thực để giúp đỡ vào buổi chiều. Nhìn chung, lượng bán ra khá tốt. Đặc biệt khi thấy quá trình nhào bột và hấp bánh nếp, tất cả du khách đều bị thu hút. Người nhà Tiêu Xuân Cảnh cười rạng rỡ. Họ không ngờ món bánh nếp này lại được mọi người yêu thích đến vậy.

Không chỉ bánh gạo nếp mà các món ăn vặt khác cũng bán rất chạy. Trong thành phố lại càng khó kiếm những món dân dã này, vì vậy khách du lịch mua về làm quà rất nhiều.

Nhiễm Anh tính toán, trong hai ngày kế tiếp, nếu lượng hàng bán ra chỉ bằng nửa ngày hôm nay thì người dân cũng có thể kiếm một khoản tương đối.

Đến tối, chị Chu và mấy gia đình khác mời Nhiễm Anh đến cùng ăn tối nhưng cô từ chối.

Hôm nay mọi người đã có một ngày mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi nên cô sẽ không làm phiền họ thêm nữa.

"Ngày mai tôi có rất nhiều việc phải làm, cậu có thể ăn bất cứ lúc nào, có thể vào lần sau."

Nhiễm Anh chậm rãi đi về nhà, vừa đến cổng làng đã thấy Thương Diễn Chi đang tựa vào xe, rõ ràng là đang đợi người.

"Về rồi à?"

"Tại sao anh lại ở đây?"

“Không phải anh nói chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối à?” Thương Diễn Chi lắc lắc chiếc điện thoại trong lòng bàn tay: “Em không nghe máy nên anh phải chạy đến đây bắt người."

Nhiễm Anh lấy điện thoại ra, mới phát hiện mình đã tắt tiếng từ lúc nào: "Xin lỗi, em không nghe thấy."

"Không sao đâu. Tối nay em muốn ăn gì?" Thương Diễn Chi nhìn đồng hồ: "Từ đây lái xe đến huyện thành phải mất ba mươi phút, ăn tối xong quay lại thì vẫn còn sớm."

“Đi lên huyện ăn cơm à? Có phiền không?”

"Không có gì, lần trước tới đây, anh tìm được một quán bán món cay Tứ Xuyên mới mở. Em thích ăn cay mà, chúng ta đi thử đi."

Trong lòng Nhiễm Anh rung động.

“Không thích sao?”

"Về nhà em ăn cơm đi. Em muốn chính thức giới thiệu anh với bố mẹ em. Chỉ là một bữa cơm thôi, ăn ở đâu cũng không quan trọng."

“Không phải chúng ta đã biết nhau từ trước sao? Bây giờ vẫn cần giới thiệu à?"

“Ừm, giới thiệu anh trong vai trò là bạn trai em, được không?”

Chapter
1 Chương 1: Trả nợ
2 Chương 2: Giấy nợ
3 Chương 3: Cảm giác khó chịu
4 Chương 4: Không tiện nhắc tới
5 Chương 5: Lập kế hoạch
6 Chương 6: Vi phạm pháp luật
7 Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8 Chương 8: Chúng ta chia tay
9 Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10 Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11 Chương 11: Lau nước mắt
12 Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13 Chương 13: Không thể nói
14 Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15 Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16 Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17 Chương 17: Có thể làm được
18 Chương 18: Khởi đầu thành công
19 Chương 19: Yêu cầu vô lý
20 Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21 Chương 21: Nợ ân tình
22 Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23 Chương 23: Cô thật thông minh
24 Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25 Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26 Chương 26: Không phải tai nạn
27 Chương 27: Đừng nói dối tôi
28 Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29 Chương 29: Không có giá trị
30 Chương 30: Không thể chờ đợi
31 Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32 Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33 Chương 33: Trách nhiệm của ai
34 Chương 34: Bắt đầu lại
35 Chương 35: Gặp khó
36 Chương 36: Trả ơn
37 Chương 37: Nhiệt tình
38 Chương 38: Cô gái nhỏ
39 Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40 Chương 40: Khó khăn
41 Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42 Chương 42: Hành động kiên quyết
43 Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44 Chương 44: Đi trước một bước
45 Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46 Chương 46: Thì ra là anh
47 Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48 Chương 48: Đùa thôi
49 Chương 49: Chào mừng
50 Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51 Chương 51: Không được chào đón
52 Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53 Chương 53: Hiệp ước ba năm
54 Chương 54: "Không tin anh?"
55 Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56 Chương 56: Đi sai hướng
57 Chương 57: Vui vẻ nhé
58 Chương 58: Không nên khách sáo
59 Chương 59: Anh có thể chờ
60 Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61 Chương 61: Thi đấu
62 Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63 Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64 Chương 64: Không thể tin được
65 Chương 65: Kiên nhẫn
66 Chương 66: Sáng kiến
67 Chương 67: Tận dụng
68 Chương 68: Nhận lỗi
69 Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70 Chương 70: Không có tốc độ
71 Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72 Chương 72: Cảm động
73 Chương 73: Thời gian còn nhiều
74 Chương 74: Hẹn hò
75 Chương 75: Chùn bước
76 Chương 76: Đấu trí
77 Chương 77: Nhận thua
78 Chương 78: Vô tâm
79 Chương 79: Tại sao không
80 Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81 Chương 81: Kết quả bước đầu
82 Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83 Chương 83: Thách thức mới
84 Chương 84
85 Chương 85: Nghĩ lâu dài
86 Chương 86: Không sao đâu
87 Chương 87: Hy vọng mới
88 Chương 88: Nói nhỏ
89 Chương 89: Bầu chọn
90 Chương 90: Nghiêm trọng quá
91 Chương 91: Vua cam rốn
92 Chương 92: Thảo luận
93 Chương 93: Không sao
94 Chương 94: Mệt mỏi
95 Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96 Chương 96: Khiếu Nại
97 Chương 97: Không Nản Lòng
98 Chương 98: Xa rời xã hội
99 Chương 99: Khác biệt
100 Chương 100: Ý tưởng hay
101 Chương 101: Có lợi
102 Chương 102: Phân Loại Cam
103 Chương 103: Không cần thiết
104 Chương 104: Quy chuẩn
105 Chương 105: Nhược điểm
106 Chương 106: Tranh cãi
107 Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108 Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109 Chương 109: Tri kỷ
110 Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111 Chương 111: Lo lắng
112 Chương 112: Dỗ dành
113 Chương 113: Sự tự tin của cô
114 Chương 114: Bao giờ kết hôn
115 Chương 115: Không được từ chối
116 Chương 116: Sẽ không thay đổi
117 Chương 117: Mục tiêu lớn
118 Chương 118: Nghĩ được làm được
119 Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120 Chương 120: Không thể không yêu
121 Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Trả nợ
2
Chương 2: Giấy nợ
3
Chương 3: Cảm giác khó chịu
4
Chương 4: Không tiện nhắc tới
5
Chương 5: Lập kế hoạch
6
Chương 6: Vi phạm pháp luật
7
Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8
Chương 8: Chúng ta chia tay
9
Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10
Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11
Chương 11: Lau nước mắt
12
Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13
Chương 13: Không thể nói
14
Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15
Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16
Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17
Chương 17: Có thể làm được
18
Chương 18: Khởi đầu thành công
19
Chương 19: Yêu cầu vô lý
20
Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21
Chương 21: Nợ ân tình
22
Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23
Chương 23: Cô thật thông minh
24
Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25
Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26
Chương 26: Không phải tai nạn
27
Chương 27: Đừng nói dối tôi
28
Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29
Chương 29: Không có giá trị
30
Chương 30: Không thể chờ đợi
31
Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32
Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33
Chương 33: Trách nhiệm của ai
34
Chương 34: Bắt đầu lại
35
Chương 35: Gặp khó
36
Chương 36: Trả ơn
37
Chương 37: Nhiệt tình
38
Chương 38: Cô gái nhỏ
39
Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40
Chương 40: Khó khăn
41
Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42
Chương 42: Hành động kiên quyết
43
Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44
Chương 44: Đi trước một bước
45
Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46
Chương 46: Thì ra là anh
47
Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48
Chương 48: Đùa thôi
49
Chương 49: Chào mừng
50
Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51
Chương 51: Không được chào đón
52
Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53
Chương 53: Hiệp ước ba năm
54
Chương 54: "Không tin anh?"
55
Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56
Chương 56: Đi sai hướng
57
Chương 57: Vui vẻ nhé
58
Chương 58: Không nên khách sáo
59
Chương 59: Anh có thể chờ
60
Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61
Chương 61: Thi đấu
62
Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63
Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64
Chương 64: Không thể tin được
65
Chương 65: Kiên nhẫn
66
Chương 66: Sáng kiến
67
Chương 67: Tận dụng
68
Chương 68: Nhận lỗi
69
Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70
Chương 70: Không có tốc độ
71
Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72
Chương 72: Cảm động
73
Chương 73: Thời gian còn nhiều
74
Chương 74: Hẹn hò
75
Chương 75: Chùn bước
76
Chương 76: Đấu trí
77
Chương 77: Nhận thua
78
Chương 78: Vô tâm
79
Chương 79: Tại sao không
80
Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81
Chương 81: Kết quả bước đầu
82
Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83
Chương 83: Thách thức mới
84
Chương 84
85
Chương 85: Nghĩ lâu dài
86
Chương 86: Không sao đâu
87
Chương 87: Hy vọng mới
88
Chương 88: Nói nhỏ
89
Chương 89: Bầu chọn
90
Chương 90: Nghiêm trọng quá
91
Chương 91: Vua cam rốn
92
Chương 92: Thảo luận
93
Chương 93: Không sao
94
Chương 94: Mệt mỏi
95
Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96
Chương 96: Khiếu Nại
97
Chương 97: Không Nản Lòng
98
Chương 98: Xa rời xã hội
99
Chương 99: Khác biệt
100
Chương 100: Ý tưởng hay
101
Chương 101: Có lợi
102
Chương 102: Phân Loại Cam
103
Chương 103: Không cần thiết
104
Chương 104: Quy chuẩn
105
Chương 105: Nhược điểm
106
Chương 106: Tranh cãi
107
Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108
Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109
Chương 109: Tri kỷ
110
Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111
Chương 111: Lo lắng
112
Chương 112: Dỗ dành
113
Chương 113: Sự tự tin của cô
114
Chương 114: Bao giờ kết hôn
115
Chương 115: Không được từ chối
116
Chương 116: Sẽ không thay đổi
117
Chương 117: Mục tiêu lớn
118
Chương 118: Nghĩ được làm được
119
Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120
Chương 120: Không thể không yêu
121
Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)