Chương 46: Thì ra là anh

Hạ Thính Vân nhìn cánh đồng rộng lớn trồng những cây cam non trước mặt, không khỏi sửng sốt.

Ánh mắt Nhiễm Anh sáng lên khi nhìn thấy Hạ Thính Vân, thuận tay lau mồ hôi bằng ống tay áo rồi tiến về phía trước hai bước.

"Nghe nói gần đây cậu bận lắm mà, sao hôm nay rảnh rỗi tới đây vậy?"

“Sau khi xong việc tôi đến gặp cậu ngay.” Hạ Thính Vân nhìn mồ hôi trên mặt, rồi nhìn cảnh tượng những thôn dân đang hăng hái trồng cây: “Cậu thật là can đảm, vừa có ý tưởng liền trồng trên diện tích lớn như này luôn?"

“Không phải của tôi đâu. Khu vực này thuộc về gia đình chú Trường Phát.”

"Tiêu Trường Phát?"

Hạ Thính Vân nghĩ đến phiền phức gia đình họ đã mang đến cho Nhiễm Anh, rồi nhìn những giọt mồ hôi trên trán bạn mình, không hỏi cũng biết chỉ có Nhiễm Anh mới đủ sức thuyết phục Tiêu Trường Phát trồng cam như này.

"Nhiễm Anh, cậu tuyệt vời thật đấy."

"Chính sách hỗ trợ rất tốt, nếu không phải chính phủ đưa cây cam rốn vào diện nông nghiệp đặc biệt thì tôi đã không thể thuyết phục họ bắt tay vào ngành này", Nhiễm Anh nháy mắt với Hạ Thính Vân: "Vậy, nghĩ lại thì, tất cả là nhờ có cậu đó."

Nếu Hạ Thính Vân không báo cho cô biết có trợ cấp trồng cam rốn để trấn an những người trong làng còn nghi ngờ hoặc còn đang phân vân thì mọi việc đã không suôn sẻ như vậy.

Hạ Thính Vân mỉm cười: “Chính sách thì hay nhưng cũng phải nhờ tài hùng biện của cậu mới thuyết phục được họ”.

“Cuối cùng, chính sách mới là điểm mấu chốt.” Nhiễm Anh liếc nhìn cây non phía sau, nghĩ đến cảnh tượng rừng cây kết trái sau này, nhướng mày: “Khi cam chín, cậu nhất định phải đến ăn thử đó."

“Được, nhưng hôm nay tôi đến vì có tin vui muốn báo cho cậu.”

"Có chuyện gì?"

“Có một công ty đã đồng ý đầu tư vào thôn Đại Thạch.”

“Thật sao?” Ánh mắt Nhiễm Anh sáng lên: “Đầu tư vào dự án nào? Lúc trước chúng ta đã từng bàn qua chưa?”

"Đúng vậy, là việc phát triển các danh lam thắng cảnh sau núi." Gần đây Hạ Thính Vân vô cùng bận rộn với vấn đề này: "Chúng tôi đã và đang làm việc với các đồng nghiệp ở phòng kêu gọi đầu tư. Trên thực tế, có một số công ty quan tâm, nhưng có một lời đề nghị được xem là tốt nhất đền từ tỉnh thành. Vài ngày nữa lãnh đạo sẽ có cuộc họp với họ, A Anh, cậu nhất định phải đến tham dự."

“Tôi?” Nhiễm Anh sửng sốt chỉ vào chóp mũi của mình: “Tôi có thể làm được gì?”

"Cậu có thể làm được rất nhiều điều. Đừng quên, cậu là người đầu tiên đề xuất phát triển thôn Đại Thạch. Dù kế hoạch của họ có nhiều điểm khác với kế hoạch ban đầu của cậu, nhưng cậu nhất định phải có mặt để theo dõi buổi thảo luận này."

"Nhưng chuyện này..."

Nhiễm Anh không nghĩ mình có thể đối phó tốt với các ông chủ lớn ở tỉnh thành, đây là việc các lãnh đạo phía trên thành thạo hơn cô.

“Đừng lo, lãnh đạo huyện cũng sẽ đến, cậu không biết lãnh đạo huyện coi trọng việc này đến mức nào đâu. Chủ tịch Ôn và phó chủ tịch Hoàng đều sẽ đến, đồng nghiệp bên phòng kêu gọi đầu tư cũng sẽ tham gia, cậu sẽ không đơn độc đâu. Chúng tôi muốn cậu đến vì ý tưởng này do cậu đề xuất đầu tiên."

Nhiễm Anh gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm vì được Hạ Thính Vân trấn an, dù sao cô cũng là người dân bình thường, không thích hợp để đứng đầu sóng ngọn gió.

Nhiễm Anh cũng không có ý định tập trung vào việc này, cô đang tận dụng thời tiết đẹp để giúp dân làng trồng cam rốn trước, nếu bỏ lỡ thời điểm này thì họ sẽ phải chờ đến tháng 9 mới có thể gieo trồng lần nữa..

Sau khi người dân trong làng tham gia kế hoạch trồng cam rốn đã ổn định thì lãnh đạo huyện cũng đến một chuyến để họp bàn về kế hoạch đầu tư. Ngạc nhiên là, đi cùng họ chính là Thương Diễn Chi.

Nhiễm Anh sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy Thương Diễn Chi đang đi cùng các lãnh đạo.

Tại sao lại là anh?

"Nào, để tôi giới thiệu cho mọi người."

Phó chủ tịch Hoàng là người đặc biệt phụ trách kinh tế, để cải thiện nền kinh tế của huyện Cầm, anh đã lo lắng đến mức tóc lấm chấm bạc dù tuổi còn trẻ.

Lần này đến thôn Đại Thạch kiểm tra còn có thị trưởng Dương. Ông giới thiệu mọi người với nhau, Nhiễm Anh không quen với họ lắm, cơ bản là có nghe tên họ trên truyền hình hay các bản tin nhưng chưa từng gặp mặt trực tiếp. Sau cùng là các thành viên bên đối tác tự giới thiệu.

"Đây là anh Thương Diễn Chi, giám đốc điều hành của tập đoàn đầu tư Thiên Thương ở tỉnh thành."

"Đây là ông Tiêu Minh Thụy, trưởng thôn Đại Thạch, còn đây là cô Nhiễm Anh. Những danh lam thắng cảnh phía sau thôn Đại Thạch, bao gồm cả những bức ảnh thực địa, đều do cô ấy gửi, dù còn trẻ nhưng năng lực của cô ấy rất tuyệt."

Nhiễm Anh hiện đã bình phục tâm trạng, dù có sốc đến mấy thì trên mặt cũng không hề lộ ra dấu vết gì.

"Xin chào. Tôi tên là Nhiễm Anh."

“Xin chào.” Thương Diễn Chi đưa tay ra bắt tay cô, khẽ mỉm cười: “Rất vui được gặp cô.”

Người này hành động như thể anh và cô chỉ mới gặp nhau lần đầu, thật sự rất có năng khiếu diễn xuất.

"Rất vui được gặp anh."

"Giám đốc Thương, hôm nay để Nhiễm Anh dẫn chúng ta lên núi nhìn xem nhé, cô ấy biết rất rõ tình hình nơi này, đi thôi."

Phó chủ tịch Hoàng từng nghe thị trưởng Dương nhắc tới Nhiễm Anh trước khi đến đây, lúc này nhìn thấy cô ấy liền nở nụ cười.

"Nhiễm Anh, nghe tên cô đã lâu, không ngờ lại là một cô gái trẻ như vậy, lại còn dốc sức với sự phát triển của quê hương, quả thật rất đáng quý."

"Không có gì đâu ạ. Tôi tin rằng nếu có cơ hội, nhiều bạn trẻ cũng sẽ mong muốn báo đáp quê hương".

Nhiễm Anh rất ngại khi bản thân mình bị chú ý đặc biệt, chỉ ước sao mình thành người vô hình.

"Người trẻ không nên quá khiêm tốn. Khiêm tốn quá mức lại chính là kiêu ngạo."

Nhiễm Anh ngại ngùng, không muốn tiếp tục chủ đề này, cô giơ tay nói: “Không phải mọi người muốn lên núi quan sát hiện trường sao, chúng ta đi thôi."

"Được rồi được rồi, tôi cũng nóng lòng muốn lên núi nhìn xem."

Nhiễm Anh dẫn theo lãnh đạo, Thương Diễn Chi và những người trong công ty cùng nhau đi về phía sau núi.

Ban đầu có một nhóm đông người đi cùng nhau, nhưng về sau thể lực chênh lệch rõ rệt, Nhiễm Anh thường xuyên leo núi nên cũng nhanh chân hơn những người khác. Phó chủ tịch Hoàng thấy đám người đã đuối sức, liền ra hiệu cho Nhiễm Anh dẫn Thương Diễn Chi lên trước.

Lúc đó là cuối xuân, thời tiết rất tốt, khi lên núi, Nhiễm Anh tranh thủ nhìn về phía sau, cô và Thương Diễn Chi đã bỏ xa những người khác khoảng năm mươi mét.

Đường núi khó đi nên cuối cùng cô cũng giảm tốc độ, nhìn Thương Diễn Chi, người đang mặc quần áo bình thường bên cạnh, trông như đang đi nghỉ mát.

“Không ngờ người đầu tiên chịu đầu tư vào thôn Đại Thạch lại là anh”.

Thương Diễn Chi nhướng mày, trong mắt hiện lên nụ cười: “Sao không thể là tôi? Khi cô gửi bản kế hoạch cho tôi, cô không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ đến đầu tư cho thôn của cô sao?” 

Chapter
1 Chương 1: Trả nợ
2 Chương 2: Giấy nợ
3 Chương 3: Cảm giác khó chịu
4 Chương 4: Không tiện nhắc tới
5 Chương 5: Lập kế hoạch
6 Chương 6: Vi phạm pháp luật
7 Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8 Chương 8: Chúng ta chia tay
9 Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10 Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11 Chương 11: Lau nước mắt
12 Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13 Chương 13: Không thể nói
14 Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15 Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16 Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17 Chương 17: Có thể làm được
18 Chương 18: Khởi đầu thành công
19 Chương 19: Yêu cầu vô lý
20 Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21 Chương 21: Nợ ân tình
22 Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23 Chương 23: Cô thật thông minh
24 Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25 Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26 Chương 26: Không phải tai nạn
27 Chương 27: Đừng nói dối tôi
28 Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29 Chương 29: Không có giá trị
30 Chương 30: Không thể chờ đợi
31 Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32 Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33 Chương 33: Trách nhiệm của ai
34 Chương 34: Bắt đầu lại
35 Chương 35: Gặp khó
36 Chương 36: Trả ơn
37 Chương 37: Nhiệt tình
38 Chương 38: Cô gái nhỏ
39 Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40 Chương 40: Khó khăn
41 Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42 Chương 42: Hành động kiên quyết
43 Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44 Chương 44: Đi trước một bước
45 Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46 Chương 46: Thì ra là anh
47 Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48 Chương 48: Đùa thôi
49 Chương 49: Chào mừng
50 Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51 Chương 51: Không được chào đón
52 Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53 Chương 53: Hiệp ước ba năm
54 Chương 54: "Không tin anh?"
55 Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56 Chương 56: Đi sai hướng
57 Chương 57: Vui vẻ nhé
58 Chương 58: Không nên khách sáo
59 Chương 59: Anh có thể chờ
60 Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61 Chương 61: Thi đấu
62 Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63 Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64 Chương 64: Không thể tin được
65 Chương 65: Kiên nhẫn
66 Chương 66: Sáng kiến
67 Chương 67: Tận dụng
68 Chương 68: Nhận lỗi
69 Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70 Chương 70: Không có tốc độ
71 Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72 Chương 72: Cảm động
73 Chương 73: Thời gian còn nhiều
74 Chương 74: Hẹn hò
75 Chương 75: Chùn bước
76 Chương 76: Đấu trí
77 Chương 77: Nhận thua
78 Chương 78: Vô tâm
79 Chương 79: Tại sao không
80 Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81 Chương 81: Kết quả bước đầu
82 Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83 Chương 83: Thách thức mới
84 Chương 84
85 Chương 85: Nghĩ lâu dài
86 Chương 86: Không sao đâu
87 Chương 87: Hy vọng mới
88 Chương 88: Nói nhỏ
89 Chương 89: Bầu chọn
90 Chương 90: Nghiêm trọng quá
91 Chương 91: Vua cam rốn
92 Chương 92: Thảo luận
93 Chương 93: Không sao
94 Chương 94: Mệt mỏi
95 Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96 Chương 96: Khiếu Nại
97 Chương 97: Không Nản Lòng
98 Chương 98: Xa rời xã hội
99 Chương 99: Khác biệt
100 Chương 100: Ý tưởng hay
101 Chương 101: Có lợi
102 Chương 102: Phân Loại Cam
103 Chương 103: Không cần thiết
104 Chương 104: Quy chuẩn
105 Chương 105: Nhược điểm
106 Chương 106: Tranh cãi
107 Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108 Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109 Chương 109: Tri kỷ
110 Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111 Chương 111: Lo lắng
112 Chương 112: Dỗ dành
113 Chương 113: Sự tự tin của cô
114 Chương 114: Bao giờ kết hôn
115 Chương 115: Không được từ chối
116 Chương 116: Sẽ không thay đổi
117 Chương 117: Mục tiêu lớn
118 Chương 118: Nghĩ được làm được
119 Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120 Chương 120: Không thể không yêu
121 Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Trả nợ
2
Chương 2: Giấy nợ
3
Chương 3: Cảm giác khó chịu
4
Chương 4: Không tiện nhắc tới
5
Chương 5: Lập kế hoạch
6
Chương 6: Vi phạm pháp luật
7
Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8
Chương 8: Chúng ta chia tay
9
Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10
Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11
Chương 11: Lau nước mắt
12
Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13
Chương 13: Không thể nói
14
Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15
Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16
Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17
Chương 17: Có thể làm được
18
Chương 18: Khởi đầu thành công
19
Chương 19: Yêu cầu vô lý
20
Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21
Chương 21: Nợ ân tình
22
Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23
Chương 23: Cô thật thông minh
24
Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25
Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26
Chương 26: Không phải tai nạn
27
Chương 27: Đừng nói dối tôi
28
Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29
Chương 29: Không có giá trị
30
Chương 30: Không thể chờ đợi
31
Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32
Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33
Chương 33: Trách nhiệm của ai
34
Chương 34: Bắt đầu lại
35
Chương 35: Gặp khó
36
Chương 36: Trả ơn
37
Chương 37: Nhiệt tình
38
Chương 38: Cô gái nhỏ
39
Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40
Chương 40: Khó khăn
41
Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42
Chương 42: Hành động kiên quyết
43
Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44
Chương 44: Đi trước một bước
45
Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46
Chương 46: Thì ra là anh
47
Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48
Chương 48: Đùa thôi
49
Chương 49: Chào mừng
50
Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51
Chương 51: Không được chào đón
52
Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53
Chương 53: Hiệp ước ba năm
54
Chương 54: "Không tin anh?"
55
Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56
Chương 56: Đi sai hướng
57
Chương 57: Vui vẻ nhé
58
Chương 58: Không nên khách sáo
59
Chương 59: Anh có thể chờ
60
Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61
Chương 61: Thi đấu
62
Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63
Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64
Chương 64: Không thể tin được
65
Chương 65: Kiên nhẫn
66
Chương 66: Sáng kiến
67
Chương 67: Tận dụng
68
Chương 68: Nhận lỗi
69
Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70
Chương 70: Không có tốc độ
71
Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72
Chương 72: Cảm động
73
Chương 73: Thời gian còn nhiều
74
Chương 74: Hẹn hò
75
Chương 75: Chùn bước
76
Chương 76: Đấu trí
77
Chương 77: Nhận thua
78
Chương 78: Vô tâm
79
Chương 79: Tại sao không
80
Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81
Chương 81: Kết quả bước đầu
82
Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83
Chương 83: Thách thức mới
84
Chương 84
85
Chương 85: Nghĩ lâu dài
86
Chương 86: Không sao đâu
87
Chương 87: Hy vọng mới
88
Chương 88: Nói nhỏ
89
Chương 89: Bầu chọn
90
Chương 90: Nghiêm trọng quá
91
Chương 91: Vua cam rốn
92
Chương 92: Thảo luận
93
Chương 93: Không sao
94
Chương 94: Mệt mỏi
95
Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96
Chương 96: Khiếu Nại
97
Chương 97: Không Nản Lòng
98
Chương 98: Xa rời xã hội
99
Chương 99: Khác biệt
100
Chương 100: Ý tưởng hay
101
Chương 101: Có lợi
102
Chương 102: Phân Loại Cam
103
Chương 103: Không cần thiết
104
Chương 104: Quy chuẩn
105
Chương 105: Nhược điểm
106
Chương 106: Tranh cãi
107
Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108
Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109
Chương 109: Tri kỷ
110
Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111
Chương 111: Lo lắng
112
Chương 112: Dỗ dành
113
Chương 113: Sự tự tin của cô
114
Chương 114: Bao giờ kết hôn
115
Chương 115: Không được từ chối
116
Chương 116: Sẽ không thay đổi
117
Chương 117: Mục tiêu lớn
118
Chương 118: Nghĩ được làm được
119
Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120
Chương 120: Không thể không yêu
121
Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)