Chương 4: Không tiện nhắc tới

Khác với tâm trạng ngọt ngào mỗi khi nhận được cuộc gọi từ Kỷ Dịch Vân, Nhiễm Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, rất lâu không cử động.

Mãi đến khi bố mẹ cô liếc nhìn, cô mới vội đứng dậy, giấu đi vẻ khó chịu trong mắt: “Số điện thoại của công ty, chắc là có chuyện cần.”

"Nhanh đi nghe máy đi."

Ngọc Anh cầm theo điện thoại di động đi ra ngoài, đầu bên kia là giọng nói vui vẻ của Kỷ Dịch Vân: “A Anh, em giỏi lắm.”

“Chuyện gì?”

"Trưa hôm nay, anh gặp trưởng phòng của em, quản lý Dương. Anh ấy nói chuyện với anh, khen năng lực của em rất tốt. Dự án cuối cùng em làm đã được chọn, mang lại bản hợp đồng lớn cho công ty, đến cuối năm này em sẽ vào danh sách được tăng lương, thậm chí được thăng lên chức trưởng nhóm."

Nhiễm Anh sửng sốt, đây quả thực là một tin tốt, nếu được thăng chức, lương của cô ít nhất cũng sẽ tăng thêm hai ngàn, lông mày cô bất giác giãn ra: “Không trách hôm qua Dương quản lý lại nhắn tin hỏi thăm khi nào em quay lại."

"Em xem, được tăng lương, được thăng chức, sau đó hẳn là chuyện quan trọng nhất đời người đúng không. Em đã đề cập chuyện của chúng ta với bố mẹ chưa?"

"Em..." Nhiễm Anh liếc nhìn tình hình trong phòng: "Dịch Vân, hoàn cảnh gia đình em bây giờ có chút phức tạp."

“Sao vậy?” Niềm vui trong giọng nói của Kỷ Dịch Vân biến mất một nửa: “Đừng nói với anh là bố mẹ em phản đối nhé, nếu đã như vậy anh sẽ đích thân tới cửa hỏi thăm bố mẹ vợ, hoặc là mời ba mẹ anh đến gặp mặt luôn."

"Không, là vì em vẫn chưa nhắc tới." Nhiễm Anh nghĩ tới chuyện hôm nay: "Ở nhà có chuyện, bây giờ không tiện đề cập chuyện kết hôn."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh có thể giúp gì không?"

"Không cần đâu, em sẽ giải quyết ổn thoả, khi nào về sẽ nói rõ ràng cho anh biết."

"Được. Vậy anh đợi em về." Kỷ Dịch Vân rất nhẹ nhàng an ủi: "Nếu em thấy còn quá sớm thì chúng ta sẽ hoãn việc kết hôn lại, dù sao cả đời này anh đã định sẽ chỉ cưới em rồi."

Nhiễm Anh cảm thấy trong lòng ngọt ngào, ấm áp, cúp điện thoại, nhưng tâm tình lại không hề thoải mái.

Dựa vào thu nhập hiện tại của cô, muốn trả hết nợ của gia đình thì ít nhất phải mất vài năm, hơn nữa với tình trạng sức khoẻ của cha cô, cô thực sự không yên tâm để ông ra ngoài làm việc, cho dù mẹ cô đi theo thì cô vẫn rất lo lắng.

Cúp điện thoại rồi vào nhà, bố mẹ cô đã bàn bạc xong mọi chuyện, vài ngày nữa họ sẽ đi Quảng Đông, sau khi Nhiễm Anh về lại Hải Thị.

Nhiễm Anh nhìn cái chân bó bột của bố mà trong lòng chua xót, muốn thuyết phục nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ngày hôm sau, Nhiễm Anh dậy sớm, cô hình thành thói quen chạy bộ buổi sáng từ khi còn đi học.

Cô chào bà Hứa Nhược Lan rồi đi ra ngoài, gió buổi sáng rất dễ chịu, sự mát mẻ ở đây hoàn toàn khác với sự mát mẻ từ máy điều hòa ở các thành phố lớn.

Chạy được vài bước, cô nhìn thấy cô bé tên Quả Nhi hôm qua, trên vai đang vác một chiếc thúng tre và một chiếc rìu nhỏ.

Nhiễm Anh không quen thân cô bé nên chỉ gật đầu chào, nhưng cô bé chạy tới cúi đầu lễ phép với Nhiễm Anh.

"Cám ơn chị, nếu không có chị, hôm qua em đã bị đánh cho nhừ tử rồi."

Nhiễm Anh lắc đầu: “Chuyện nhỏ thôi, không có việc gì, em đi hái thảo mộc à?”

"Vâng, mùa này phía sau núi có rất nhiều."

Nhiễm Anh gật đầu, cha cô lúc nhỏ rất yêu thương cô, không cho cô làm những việc nặng nhọc này.

“Mẹ chị nói em được nhận vào học trên huyện rồi, giỏi lắm.”

Tiêu Quả nhếch miệng: “Mẹ em đã nhờ người mua vé rồi, mấy ngày nữa em sẽ đi Quảng Châu làm việc với các chị trong làng."

"Không phải, em còn chưa đủ 18 tuổi, sao có thể bỏ học đi làm được?"

Nhiễm Anh nhìn đôi vai gầy guộc của Quả Nhi, cảm thấy kích động: "Để chị giúp em đóng học phí, có lẽ mẹ em sẽ đồng ý để em học tiếp."

“Không cần đâu ạ.” Tiêu Quả lắc đầu, vẻ mặt cam chịu: “Chị giúp em trả được năm này, còn những năm kế tiếp thì sao, sau đó còn mấy năm đại học nữa. Quên đi, nhà em nghèo, chỉ được học đến đây thôi."

Tiêu Quả vác rìu lên lưng đi về phía sau núi, Nhiễm Anh nhìn tấm lưng nhỏ nhắn với tâm trạng vô cùng phức tạp.

......

Chớp mắt, Nhiễm Anh đã ở nhà được bốn ngày, bố mẹ cô cũng đã đặt vé xe, dự định vài ngày nữa sẽ lên đường.

Đến ngày phải về Hải Thị, Nhiễm Anh biết mình nên bắt đầu thu dọn hành lý, nhưng cô vẫn mãi chần chừ...

“A Anh?” Điện thoại của Nhiễm Anh lại vang lên, Kỷ Dịch Vân giọng nói không giấu nổi vẻ phấn khích: "Anh có một tin cực kỳ tốt, em đoán thử xem."

"Tin tốt gì vậy?"

“Lần này tiện đường công tác, anh có ghé về nhà và kể cho mẹ nghe chuyện chúng ta. Bố mẹ nói nếu muốn kết hôn thì ông bà sẽ giúp tiền đặt cọc để mua nhà, chúng ta không cần phải ở mướn nữa.”

"..."

"Em nghĩ sao, rất vui đúng không? Anh xem rồi, gần công ty của anh và em có mấy tiểu khu rất tốt, giá cả cũng hợp lý, khi nào em về chúng ta cùng nhau đi xem thử."

"Em..."

"Mai em về đúng không, tới ga xe lửa thì gọi anh ra đón nhé."

“Không cần, em tự về được, chỉ là...”

"Đã mấy ngày không gặp, anh nhớ em lắm. Không sao đâu, mai là cuối tuần mà."

"Được ạ." Nhiễm Anh cuối cùng cũng không nhịn được gật đầu, nghe Kỷ Dịch Vân đầy phấn khởi nói về kế hoạch mua nhà ở đâu và trang trí như thế nào sau này, nhưng cô lại thấy mình không còn hưng phấn như trước nữa.

Cúp điện thoại xong, Nhiễm Anh nhìn núi xanh xa xa, hôm kia Hạ Thính Vân lại đến, mang theo tờ rơi mới về chính sách hỗ trợ cho nông dân, đồng thời cũng kể sơ qua về tình hình hiện tại của thôn Đại Thạch.

Nhiễm Anh biết Hạ Thính Vân không có ý gì khác, chỉ là kể lại công việc của cô ấy, nhưng đây là lần đầu tiên Nhiễm Anh bị dao động về lời đề nghị trước đó của Hạ Thính Vân.

......

Nhiễm Anh không chần chừ quá lâu, bắt đầu thu dọn hành lý trước sự thúc giục của Hứa Nhược Lan.

Ăn tối xong, Nhiễm Anh đi dạo quanh làng, hai ngày nữa cô sẽ về Hải Thị, nếu không mua được vé Tết hoặc bố mẹ không về thì rất có thể cô sẽ không quay lại đây trong vài năm nữa.

Núi xanh mướt, trước đây Nhiễm Anh luôn muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng mấy ngày nay nhìn thấy nhiều như vậy, cô lại có chút bất an.

"Chị A Anh!!!"

Người vội vã đi tới là Tiêu Quả.

“Quả Nhi, em sao vậy?” Thấy cô bé th ở dốc, Nhiễm Anh nắm lấy tay cô bé nói: “Từ từ, đừng vội, có chuyện gì thì nói chậm thôi.”

Mấy ngày nay, khi đi dạo quanh làng, cô đều chào hỏi những người cô gặp, cô và Tiêu Quả bây giờ đã khá quen thuộc.

“Chị A Anh” Tiêu Quả rưng rưng nước mắt, giây tiếp theo chuẩn bị khóc oà.

"Sao vậy? Trước tiên đừng khóc. Có chuyện gì thì cứ nói."

"Chị, em biết mình hơi quá đáng, nhưng chị cho em vay 100 tệ được không ạ?"

"Một trăm tệ à?"

"Chị, em vay cho Quyên Tử, nhất định sau này em đi làm sẽ trả lại cho chị, xin hãy tin tưởng em."

Nhiễm Anh bối rối: "Đừng lo chuyện đó, em phải nói rõ cho chị biết, Quyên Tử là ai?"

Chapter
1 Chương 1: Trả nợ
2 Chương 2: Giấy nợ
3 Chương 3: Cảm giác khó chịu
4 Chương 4: Không tiện nhắc tới
5 Chương 5: Lập kế hoạch
6 Chương 6: Vi phạm pháp luật
7 Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8 Chương 8: Chúng ta chia tay
9 Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10 Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11 Chương 11: Lau nước mắt
12 Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13 Chương 13: Không thể nói
14 Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15 Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16 Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17 Chương 17: Có thể làm được
18 Chương 18: Khởi đầu thành công
19 Chương 19: Yêu cầu vô lý
20 Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21 Chương 21: Nợ ân tình
22 Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23 Chương 23: Cô thật thông minh
24 Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25 Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26 Chương 26: Không phải tai nạn
27 Chương 27: Đừng nói dối tôi
28 Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29 Chương 29: Không có giá trị
30 Chương 30: Không thể chờ đợi
31 Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32 Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33 Chương 33: Trách nhiệm của ai
34 Chương 34: Bắt đầu lại
35 Chương 35: Gặp khó
36 Chương 36: Trả ơn
37 Chương 37: Nhiệt tình
38 Chương 38: Cô gái nhỏ
39 Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40 Chương 40: Khó khăn
41 Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42 Chương 42: Hành động kiên quyết
43 Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44 Chương 44: Đi trước một bước
45 Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46 Chương 46: Thì ra là anh
47 Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48 Chương 48: Đùa thôi
49 Chương 49: Chào mừng
50 Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51 Chương 51: Không được chào đón
52 Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53 Chương 53: Hiệp ước ba năm
54 Chương 54: "Không tin anh?"
55 Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56 Chương 56: Đi sai hướng
57 Chương 57: Vui vẻ nhé
58 Chương 58: Không nên khách sáo
59 Chương 59: Anh có thể chờ
60 Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61 Chương 61: Thi đấu
62 Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63 Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64 Chương 64: Không thể tin được
65 Chương 65: Kiên nhẫn
66 Chương 66: Sáng kiến
67 Chương 67: Tận dụng
68 Chương 68: Nhận lỗi
69 Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70 Chương 70: Không có tốc độ
71 Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72 Chương 72: Cảm động
73 Chương 73: Thời gian còn nhiều
74 Chương 74: Hẹn hò
75 Chương 75: Chùn bước
76 Chương 76: Đấu trí
77 Chương 77: Nhận thua
78 Chương 78: Vô tâm
79 Chương 79: Tại sao không
80 Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81 Chương 81: Kết quả bước đầu
82 Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83 Chương 83: Thách thức mới
84 Chương 84
85 Chương 85: Nghĩ lâu dài
86 Chương 86: Không sao đâu
87 Chương 87: Hy vọng mới
88 Chương 88: Nói nhỏ
89 Chương 89: Bầu chọn
90 Chương 90: Nghiêm trọng quá
91 Chương 91: Vua cam rốn
92 Chương 92: Thảo luận
93 Chương 93: Không sao
94 Chương 94: Mệt mỏi
95 Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96 Chương 96: Khiếu Nại
97 Chương 97: Không Nản Lòng
98 Chương 98: Xa rời xã hội
99 Chương 99: Khác biệt
100 Chương 100: Ý tưởng hay
101 Chương 101: Có lợi
102 Chương 102: Phân Loại Cam
103 Chương 103: Không cần thiết
104 Chương 104: Quy chuẩn
105 Chương 105: Nhược điểm
106 Chương 106: Tranh cãi
107 Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108 Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109 Chương 109: Tri kỷ
110 Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111 Chương 111: Lo lắng
112 Chương 112: Dỗ dành
113 Chương 113: Sự tự tin của cô
114 Chương 114: Bao giờ kết hôn
115 Chương 115: Không được từ chối
116 Chương 116: Sẽ không thay đổi
117 Chương 117: Mục tiêu lớn
118 Chương 118: Nghĩ được làm được
119 Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120 Chương 120: Không thể không yêu
121 Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Trả nợ
2
Chương 2: Giấy nợ
3
Chương 3: Cảm giác khó chịu
4
Chương 4: Không tiện nhắc tới
5
Chương 5: Lập kế hoạch
6
Chương 6: Vi phạm pháp luật
7
Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8
Chương 8: Chúng ta chia tay
9
Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10
Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11
Chương 11: Lau nước mắt
12
Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13
Chương 13: Không thể nói
14
Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15
Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16
Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17
Chương 17: Có thể làm được
18
Chương 18: Khởi đầu thành công
19
Chương 19: Yêu cầu vô lý
20
Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21
Chương 21: Nợ ân tình
22
Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23
Chương 23: Cô thật thông minh
24
Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25
Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26
Chương 26: Không phải tai nạn
27
Chương 27: Đừng nói dối tôi
28
Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29
Chương 29: Không có giá trị
30
Chương 30: Không thể chờ đợi
31
Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32
Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33
Chương 33: Trách nhiệm của ai
34
Chương 34: Bắt đầu lại
35
Chương 35: Gặp khó
36
Chương 36: Trả ơn
37
Chương 37: Nhiệt tình
38
Chương 38: Cô gái nhỏ
39
Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40
Chương 40: Khó khăn
41
Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42
Chương 42: Hành động kiên quyết
43
Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44
Chương 44: Đi trước một bước
45
Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46
Chương 46: Thì ra là anh
47
Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48
Chương 48: Đùa thôi
49
Chương 49: Chào mừng
50
Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51
Chương 51: Không được chào đón
52
Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53
Chương 53: Hiệp ước ba năm
54
Chương 54: "Không tin anh?"
55
Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56
Chương 56: Đi sai hướng
57
Chương 57: Vui vẻ nhé
58
Chương 58: Không nên khách sáo
59
Chương 59: Anh có thể chờ
60
Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61
Chương 61: Thi đấu
62
Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63
Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64
Chương 64: Không thể tin được
65
Chương 65: Kiên nhẫn
66
Chương 66: Sáng kiến
67
Chương 67: Tận dụng
68
Chương 68: Nhận lỗi
69
Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70
Chương 70: Không có tốc độ
71
Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72
Chương 72: Cảm động
73
Chương 73: Thời gian còn nhiều
74
Chương 74: Hẹn hò
75
Chương 75: Chùn bước
76
Chương 76: Đấu trí
77
Chương 77: Nhận thua
78
Chương 78: Vô tâm
79
Chương 79: Tại sao không
80
Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81
Chương 81: Kết quả bước đầu
82
Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83
Chương 83: Thách thức mới
84
Chương 84
85
Chương 85: Nghĩ lâu dài
86
Chương 86: Không sao đâu
87
Chương 87: Hy vọng mới
88
Chương 88: Nói nhỏ
89
Chương 89: Bầu chọn
90
Chương 90: Nghiêm trọng quá
91
Chương 91: Vua cam rốn
92
Chương 92: Thảo luận
93
Chương 93: Không sao
94
Chương 94: Mệt mỏi
95
Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96
Chương 96: Khiếu Nại
97
Chương 97: Không Nản Lòng
98
Chương 98: Xa rời xã hội
99
Chương 99: Khác biệt
100
Chương 100: Ý tưởng hay
101
Chương 101: Có lợi
102
Chương 102: Phân Loại Cam
103
Chương 103: Không cần thiết
104
Chương 104: Quy chuẩn
105
Chương 105: Nhược điểm
106
Chương 106: Tranh cãi
107
Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108
Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109
Chương 109: Tri kỷ
110
Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111
Chương 111: Lo lắng
112
Chương 112: Dỗ dành
113
Chương 113: Sự tự tin của cô
114
Chương 114: Bao giờ kết hôn
115
Chương 115: Không được từ chối
116
Chương 116: Sẽ không thay đổi
117
Chương 117: Mục tiêu lớn
118
Chương 118: Nghĩ được làm được
119
Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120
Chương 120: Không thể không yêu
121
Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)