Chương 38: Bày tỏ tấm lòng

Buổi trưa mọi người tập hợp lại, tổng cộng đã câu được mười mấy con cá đựng đầy một chiếc thùng lớn. Mấy người vừa cười đùa vui vẻ vừa đi tới phòng ăn, A Văn cùng Trình Anh Chi thong dong đi trên con đường mòn, Trình Mộc Dương và Âu Dương Ngâm đi sau một đoạn.

"Phong cảnh ở đây cũng được đấy chứ, Ngâm Ngâm, thời gian này cảnh vật miền Bắc cũng mang chút hơi hướng Giang Nam đúng không?" Trình Anh Chi quay lại hỏi.

"Vâng, phong cảnh Giang Nam không phóng khoáng như ở đây được, cháu thích thời tiết ở đây trong mấy tháng này, tầm này ở quê cháu đã nóng lắm rồi".

Trình Mộc Dương cười, nói nhỏ với Âu Dương Ngâm, "Thì ra Giang Nam cũng có khuyết điểm, Giang Nam hơi nhỏ nhen".

Âu Dương Ngâm quay mặt qua chỗ khác làm như không nghe thấy.

Qua một chỗ ngoặt, mấy người vừa đi vừa cười nói xuất hiện trước mặt, bước chân Trình Anh Chi lập tức dừng lại, Âu Dương Ngâm nhìn theo và cũng đứng sững.

Thoáng thấy nụ cười của Trình Anh Chi lập tức biến mất, A Văn không hiểu tại sao, "Không thoải mái à?"

Trình Anh Chi gượng cười, "Không có gì, gặp phải người quen thôi".

A Văn thầm cảm thấy có chuyện không đúng, người phía trước cũng đã nhìn thấy bọn họ, hắn bước tới, tiếng cười càng thêm lỗ mãng. Nhận ra người đối diện, Trình Mộc Dương chạy lên định đuổi theo Trình Anh Chi nhưng Âu Dương Ngâm đã vội vàng đưa tay giữ anh ta lại, cô khẽ lắc đầu với anh ta.

Rốt cục cả hai bên cũng đều dừng bước, ông chủ Đàm ngạc nhiên hỏi, "Anh Chi, trùng hợp thật!"

Trình Anh Chi đã khôi phục thần thái bình thường và cười nói, "Mạo Tông, đúng là trùng hợp thật!"

"Nghe nói dạo trước em không được khỏe nhưng anh bận quá nên không đến thăm em được". Ông chủ Đàm nói: "Anh Chi, dù sao cũng không thể so với đám thanh niên nữa, em lại ở một mình nên càng phải chú ý chăm sóc bản thân". Ánh mắt hắn liếc qua phía A Văn, A Văn mỉm cười rất phóng khoáng.

"Cảm ơn", Trình Anh Chi thản nhiên nói.

"Tiểu thư Âu Dương!" Ông chủ Đàm sáng mắt lên cười nói với Âu Dương Ngâm, "Tiểu thư Âu Dương đúng là càng ngày càng đẹp! Tôi là khán giả trung thành của cô đấy!"

Âu Dương Ngâm tươi cười rực rỡ, "Ông chủ Đàm quá khen, sao có thể trẻ trung xinh đẹp bằng tiểu thư Đàm đây chứ!"

Sắc mặt ông chủ Đàm lập tức trở nên khó coi, Trình Anh Chi vội nói, "Ngâm Ngâm, cháu hiểu lầm rồi, vị này không phải..."

"Anh Chi, chúng tôi còn có việc phải đi trước một bước", Thấy Âu Dương Ngâm mở to mắt vô tội nhìn mình, ông chủ Đàm vội ngắt lời, "Tạm biệt các vị", sau đó vội vã dẫn cô gái trẻ và mấy người bạn bên cạnh bỏ đi như trốn chạy.

Nhìn đám người vội vã đi xa, A Văn nói: "Ngâm Ngâm, giờ chú đã được lãnh giáo thế nào là tối độc phụ nhân tâm tồi, cháu ngang nhiên gọi người ta là bố con như vậy, chắc là cả ngày hôm nay ông chủ Đàm sẽ ăn ngủ không yên mất!"

Âu Dương Ngâm hừ nhẹ nói, "Ghét cái vẻ kiêu ngạo của hắn!" Cô nhận ra cô gái trẻ đó, chính là cô gái đã vứt bỏ cậu bạn trai 4 năm trời để bước lên xe con của Đàm Mạo Tông ở cổng sau đại học D lần nọ.

Trình Mộc Dương khẽ cốc lên đầu Âu Dương Ngâm, "Em chanh chua thật đấy!" Âu Dương Ngâm vội tránh sang một bên. Thấy cảnh này, Trình Anh Chi khẽ cười.

Bảy tám người ăn cơm rất náo nhiệt. Buổi trưa A Văn đã đặt phòng cho Trình Anh Chi nghỉ ngơi, còn hẹn cô buổi chiều đi uống trà. Mấy người trẻ tuổi đã tụ tập cùng nhau đánh bài, Trình Mộc Dương đi tới nói với Âu Dương Ngâm, "Anh dẫn em đi dạo quanh đây nhé, Hương Lâm rộng lắm đấy!"

Âu Dương Ngâm vừa định từ chối thì Trình Anh Chi đã nói, "Ngâm Ngâm, đi chơi đi, cô cô phải đi ngủ một lát đây". Lần này nhận lời đi chủ yếu là vì cháu trai, đương nhiên cô phải cố hết sức tác hợp cho hai người. Nghĩ đến Phùng Phất Niên, A Văn bên cạnh hơi hối hận vì đã không mời anh ta đi cùng.

Không tiện từ chối thịnh tình của hai người, Âu Dương Ngâm đành phải gật đầu nói: "Chú Văn cũng đi nghỉ một lát đi".

A Văn nói: "Buổi chiều chú sẽ chụp ảnh cho cháu, kỹ thuật của chú khá lắm đấy!"

Dù là buổi chiều một ngày đầu mùa hè nhưng ở đây có nước, có cây, có gió nên vẫn rất mát mẻ. Âu Dương Ngâm căng thẳng đi theo Trình Mộc Dương, trong đầu nghĩ cách làm thế nào bỏ rơi cho anh ta đi dạo một mình. Trình Mộc Dương cũng đang nghĩ cách làm cho cô vui vẻ, quay đầu lại thấy cô cúi đầu đi tụt lại một quãng xa. Trình Mộc Dương liền bước trở lại kéo cô đi về phía trước. Thấy anh ta diễn lại trò cũ, Âu Dương Ngâm không vui nói: "Tổng giám đốc Trình, mời tự trọng!"

Trình Mộc Dương cười nói, "Vừa rồi là ai kéo tay anh trước?"

Âu Dương Ngâm đỏ mặt, vội nói, "Em làm vậy là vì cô cô anh, anh hấp tấp chạy lên như vậy tưởng như là bảo vệ cô ấy nhưng thực ra lại là hại cô ấy. Anh có thể bảo đảm sau này mỗi lần họ gặp nhau anh đều ở bên cạnh cô cô không? Cô cô anh là một người kiêu hãnh như vậy, nhất định cô ấy không chịu tỏ ra yếu thế trong những lúc như thế này đâu. Ai cũng phải tự mình vượt qua một cửa ải nào đó, người khác không thể giúp được gì cả”.

Trình Mộc Dương tán thưởng, "Em còn ít tuổi nhưng lại rất hiểu lòng người, đúng là anh không suy nghĩ chu toàn".

Âu Dương Ngâm nhìn anh ta, nhỏ giọng nói, "Cô ấy là người thân của anh nên anh lo lắng cũng đúng thôi".

Trình Mộc Dương thở dài nói, "Nhìn em dịu dàng yếu đuối nhưng lại rất trọng nghĩa, mặc kệ là người quen hay là người lạ em đều bảo vệ hết sức tận tâm, sao chỉ nhẫn tâm với một mình anh thế?"

"Anh không ép thì em nhẫn tâm như vậy làm gì? Chúng ta cứ như trước kia không phải thoải mái hơn sao? Sao nhất định cứ phải dây dưa như vậy làm gì!" Âu Dương Ngâm trợn mắt nhìn anh ta.

Trình Mộc Dương thầm nghĩ, em làm sao biết được trước kia anh có thoải mái hay không, tuy nhiên anh ta cũng không muốn nói ra.

Hai người lặng lẽ đi dạo một vòng, sự yên lặng của Trình Mộc Dương khiến Âu Dương Ngâm càng thấy nặng nề, cô đành phải kiếm chuyện để nói, "Khu sinh thái này hoành tráng thật đấy, diện tích mênh mông, có sườn núi, có hồ nước, có cả sông, đúng là phía nam không thể sánh được. Tuy nhiên thế này cũng rất lãng phí, hình như cũng chẳng có bao nhiêu người tới đây chơi".

"Thực ra có nhiều người lắm, chỉ có điều người ta ít đi dạo bên ngoài thôi. Người ta đến đây chơi không phải để ngắm cảnh". Trình Mộc Dương buột miệng và lập tức cảm thấy không ổn, anh ta hơi chột dạ nhìn Âu Dương Ngâm. Âu Dương Ngâm cười khẩy, thì ra đây là nơi tiêu khiển của những người có tiền, sợ rằng trước kia Trình Mộc Dương cũng đến đây không ít lần.

"Ngâm Ngâm, ông nội anh nghiêm lắm, con cháu trong nhà chưa bao giờ dám ăn chơi quá trớn, không tin em đi hỏi Hiểu Bân xem". Trình Mộc Dương hơi sốt ruột, trước kia đương nhiên anh ta không ít lần ra vào những nơi như thế này, có điều vì thế mà cô ấy kết luận anh ta ăn chơi trác táng sao?

“Tổng giám đốc Trình, em muốn về nghỉ ngơi một lát, em bắt đầu thấy mệt rồi". Cuộc sống của đám con cháu nhà giàu dù sao cũng không tách rời được chốn hoan trường, cảm thấy không vui, Âu Dương Ngâm chuyển hướng đề tài.

Trình Mộc Dương chậm lại bước chân, "Ngâm Ngâm, nhiều lúc em thật vô lí, lúc thì quả quyết loại người như anh nhất định phải môn đăng hộ đối, lúc thì cho rằng anh là loại ăn chơi trác táng, không chịu cho người khác một chút cơ hội nào cả. Thực ra gia đình anh chưa từng có quan niệm dòng dõi, bố mẹ anh dân chủ lắm, ông nội anh thì rất thích em. Bình thường mặc dù anh phải tiếp khách rất nhiều, không dám nói là luôn giữ mình trong sạch nhưng tuyệt đối không phải người tùy tiện. Hôm đó xe của Hiểu Bân suýt nữa đụng vào em trên đường, đồng thời nó cũng đẩy em vào trái tim anh. Anh đã làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, anh đến đám cưới nọ là vì em, đến thành phố H cũng là vì em, anh không đi máy bay mà nhất định phải cùng em lái xe về. Cô cô muốn tài trợ trang phục cho em nhưng em ra sức khước từ, anh biết em không muốn có dây dưa gì với anh, anh khổ sở trong lòng nhưng không dám biểu lộ ra mặt, còn xin cô cô dùng mọi cách để em phải nhận. Lúc cô cô nằm viện, chỉ cần nghĩ đến việc buổi tối có thể nhìn thấy em là anh đã vui vẻ cả ngày rồi, kể cả cấp dưới có mắc sai lầm anh cũng tìm lý do tha thứ cho họ. Nhưng em lại không chịu đến, anh ngồi trong phòng bệnh nhưng trong lòng chỉ thấy thất vọng. Em muốn giúp chàng trai đó, anh liền gác hết mọi việc trên tay xuống để đi tìm công việc cho cậu ta, người ta hỏi anh cậu ta là ai mà anh cũng không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói là anh thích một cô gái, cô ấy không thích anh nhưng cô ấy thích tìm niềm vui bằng cách giúp đỡ người khác, cho nên anh muốn hoàn thành tâm nguyện của cô ấy? Gia đình anh sắp xếp cho anh đi xem mặt, em nghe thấy cuộc điện thoại đó, cho dù em tỏ ra hơi tiếc nuối cũng tốt, nhưng em không làm vậy, em chỉ vẫy vẫy tay rời đi, khi đó anh thực sự lạnh lòng. Anh cũng không biết vì sao, em không chịu để ý đến anh, anh cũng muốn quên em đi, nhưng anh không làm được. Nhìn thấy em là anh lại quên hết mọi nguyên tắc của mình". Hai tay đút trong túi quần, anh ta chậm rãi đi về phía trước, từ đầu đến cuối không dám nhìn cô lấy một lần, giọng nói cực kì bình tĩnh. Có điều cho dù có muốn phủ nhận đến mấy thì Âu Dương Ngâm vẫn cảm nhận sự mãnh liệt ẩn sau vẻ bình tĩnh này.

Cô nhìn anh ta không nói nên lời, kỳ thực chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là cô sẽ thấy rõ những việc anh ta làm, nhưng cô không muốn suy nghĩ, không dám suy nghĩ. Giống như đang đi thì gặp một sườn núi, lần nào cô cũng vòng qua mà không chịu đi lên nhìn một cái, có thể là phong cảnh rất đẹp, nhưng cô vẫn luôn không dám đi lên. Bởi vì cũng từng có một chàng trai tốt với cô như vậy, cô đã đi lên sườn núi đó nhưng rồi chỉ nhìn thấy một cánh đồng hoang không có một cánh hoa nào.

Hai người tiếp tục yên lặng đi về phía trước, trước mặt là một con sông, thì ra cái hồ câu đó nối đến con sông nhỏ này. Nhìn phải nhìn trái, không có cầu, Âu Dương Ngâm vô thức quay sang nhìn Trình Mộc Dương, Trình Mộc Dương cũng đang quay đầu sang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Âu Dương Ngâm do dự quay đi, ánh nắng chiếu xuống mặt nước lấp lánh, tươi tắn, lung linh. Hai cây đại thụ lẳng lặng đứng bên bờ sông, bóng cây in xuống nước như muốn khắc sâu sự dịu dàng của khung cảnh này.

Chapter
1 Chương 1: Đụng xe gặp đào hoa
2 Chương 2: Nhận lỗi trên lầu Thái Cực
3 Chương 3: Sơ suất trong lễ cưới
4 Chương 4: Em gái của Hàn thiếu gia
5 Chương 5: Lại thêm một tổng giám đốc Trình
6 Chương 6: Đề nghị bất ngờ
7 Chương 7: Kfc
8 Chương 8: Ngọc hoa lan lung linh
9 Chương 9: Tâm tư của tổng giám đốc Trình
10 Chương 10: Chuyện cũ đến trong mơ
11 Chương 11: Ngàn dặm đồng hành (1)
12 Chương 12: Ngàn dặm đồng hành (2)
13 Chương 13: Ngàn dặm đồng hành (3)
14 Chương 14: Nồi lẩu nấu cho ai?
15 Chương 15: Chuyện ở thành phố nhỏ
16 Chương 16: Bí mật thương tâm
17 Chương 17: Mùi vị của mì
18 Chương 18: Người xưa và người nay
19 Chương 19: Không nơi trốn tránh
20 Chương 20: Chủ nhân cửa hàng trang phục
21 Chương 21: Có nhận tài trợ hay không
22 Chương 22: Do dự vì nguyên tắc
23 Chương 23: Bạn trai của cô cô
24 Chương 24: Vì sao em đến
25 Chương 25: Tình yêu dễ vỡ
26 Chương 26: Sự đê hèn của người đó
27 Chương 27: Lại một Trình thiếu gia
28 Chương 28: Tâm bệnh của cô cô
29 Chương 29: Ý nghĩa của đồ ăn vặt
30 Chương 30: Sư huynh và sư muội (1)
31 Chương 31: Sư huynh và sư muội (2)
32 Chương 32: Thù hận của Trình Mộc Vũ
33 Chương 33: Hộ nhà nông đặc biệt
34 Chương 34: Tình yêu Lavender
35 Chương 35: Mộc Dương trải lòng
36 Chương 36: Lấy lùi làm tiến
37 Chương 37: Người đi câu và con cá
38 Chương 38: Bày tỏ tấm lòng
39 Chương 39
40 Chương 40: Anh em tranh cãi
41 Chương 41: Riêng một người tiều tụy
42 Chương 42: Lần đầu gặp Trình Mộc Vũ
43 Chương 43: Một chuỗi ngọc trai
44 Chương 44: Bữa tiệc sinh nhật càn quấy
45 Chương 45: Người nào đang chờ đợi
46 Chương 46: Không thể quay đầu lần nữa
47 Chương 47: Lừa được người đẹp về
48 Chương 48: Gặp lại Trình Mộc Vũ
49 Chương 49: Lần thứ ba gặp Trình Mộc Vũ
50 Chương 50: Ngâm Ngâm rất tức giận (*)
51 Chương 51: Tha hương nhận đồng hương
52 Chương 52: Lần thứ tư gặp Trình Mộc Vũ
53 Chương 53: Cô ấy là ai
54 Chương 54: Ngâm Ngâm muốn chia tay
55 Chương 55: Lá bài cuối cùng
56 Chương 56: Chẳng thà trở lại
57 Chương 57: Là sinh nhật của ai
58 Chương 58: Mới biết tương tư khổ
59 Chương 59: Sự sắp xếp của ông nội
60 Chương 60: Cô gái tốt bụng
61 Chương 61: Gặp lại Trình Mộc Dương
62 Chương 62: Ý đồ của Trình thị
63 Chương 63: Sự tức giận của Mộc Vũ
64 Chương 64: Chân tướng tàn khốc
65 Chương 65: Chạm trán trên QQ
66 Chương 66: Màn cầu hôn khéo léo
Chapter

Updated 66 Episodes

1
Chương 1: Đụng xe gặp đào hoa
2
Chương 2: Nhận lỗi trên lầu Thái Cực
3
Chương 3: Sơ suất trong lễ cưới
4
Chương 4: Em gái của Hàn thiếu gia
5
Chương 5: Lại thêm một tổng giám đốc Trình
6
Chương 6: Đề nghị bất ngờ
7
Chương 7: Kfc
8
Chương 8: Ngọc hoa lan lung linh
9
Chương 9: Tâm tư của tổng giám đốc Trình
10
Chương 10: Chuyện cũ đến trong mơ
11
Chương 11: Ngàn dặm đồng hành (1)
12
Chương 12: Ngàn dặm đồng hành (2)
13
Chương 13: Ngàn dặm đồng hành (3)
14
Chương 14: Nồi lẩu nấu cho ai?
15
Chương 15: Chuyện ở thành phố nhỏ
16
Chương 16: Bí mật thương tâm
17
Chương 17: Mùi vị của mì
18
Chương 18: Người xưa và người nay
19
Chương 19: Không nơi trốn tránh
20
Chương 20: Chủ nhân cửa hàng trang phục
21
Chương 21: Có nhận tài trợ hay không
22
Chương 22: Do dự vì nguyên tắc
23
Chương 23: Bạn trai của cô cô
24
Chương 24: Vì sao em đến
25
Chương 25: Tình yêu dễ vỡ
26
Chương 26: Sự đê hèn của người đó
27
Chương 27: Lại một Trình thiếu gia
28
Chương 28: Tâm bệnh của cô cô
29
Chương 29: Ý nghĩa của đồ ăn vặt
30
Chương 30: Sư huynh và sư muội (1)
31
Chương 31: Sư huynh và sư muội (2)
32
Chương 32: Thù hận của Trình Mộc Vũ
33
Chương 33: Hộ nhà nông đặc biệt
34
Chương 34: Tình yêu Lavender
35
Chương 35: Mộc Dương trải lòng
36
Chương 36: Lấy lùi làm tiến
37
Chương 37: Người đi câu và con cá
38
Chương 38: Bày tỏ tấm lòng
39
Chương 39
40
Chương 40: Anh em tranh cãi
41
Chương 41: Riêng một người tiều tụy
42
Chương 42: Lần đầu gặp Trình Mộc Vũ
43
Chương 43: Một chuỗi ngọc trai
44
Chương 44: Bữa tiệc sinh nhật càn quấy
45
Chương 45: Người nào đang chờ đợi
46
Chương 46: Không thể quay đầu lần nữa
47
Chương 47: Lừa được người đẹp về
48
Chương 48: Gặp lại Trình Mộc Vũ
49
Chương 49: Lần thứ ba gặp Trình Mộc Vũ
50
Chương 50: Ngâm Ngâm rất tức giận (*)
51
Chương 51: Tha hương nhận đồng hương
52
Chương 52: Lần thứ tư gặp Trình Mộc Vũ
53
Chương 53: Cô ấy là ai
54
Chương 54: Ngâm Ngâm muốn chia tay
55
Chương 55: Lá bài cuối cùng
56
Chương 56: Chẳng thà trở lại
57
Chương 57: Là sinh nhật của ai
58
Chương 58: Mới biết tương tư khổ
59
Chương 59: Sự sắp xếp của ông nội
60
Chương 60: Cô gái tốt bụng
61
Chương 61: Gặp lại Trình Mộc Dương
62
Chương 62: Ý đồ của Trình thị
63
Chương 63: Sự tức giận của Mộc Vũ
64
Chương 64: Chân tướng tàn khốc
65
Chương 65: Chạm trán trên QQ
66
Chương 66: Màn cầu hôn khéo léo