Chương 3: Phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh

Trải qua tất cả một trăm ngày đêm chịu đau đớn khủng khiếp tra tấn, đến ngày cuối cùng Trầm Thư Kính cảm giác bản thân nếu còn sống thì có lẽ đến cả sức để thở cũng chẳng còn.

Nàng mơ màng nghe tiếng Mạnh Bà vọng lại từ xa: “Trầm Thư Kính, thời hạn ngươi phải chịu khổ đã hết.

Nay ngươi có thể bước đến cánh cổng trùng sinh.

Chỉ là ta khuyên ngươi, trở về tốt nhất đừng quá trầm luân vào thù hận, nếu có thể hãy sống vì mình, vì những người mà ngươi yêu quý nhiều hơn.

Được rồi, đi đi”

. Dứt lời Mạnh Bà phất tay, ống tay áo màu xích thố không có gió vẫn bay lên, thân thể Trầm Thư Kính theo đó bị hút vào một cánh cổng.

Ý thức cũng ngay lập tức mất đi.. Có tiếng khóc rấm rức bên tai nàng vang vọng.

Đó là ai? Vì sao lại khóc? Trầm Thư Kính khó chịu chau lại hai hàng lông mày, lông mi như cánh bướm chậm chạp run rẩy.

Nàng nghe ra rồi, đó là Hỷ Tình, là đại nha hoàn đáng thương của nàng.

Không được, nàng phải mau tỉnh, không thể để người khác ức hiếp Hỷ Tình của nàng.

Trầm Thư Kính, mau tỉnh lại. Trầm Thư Kính cố gắng dùng sức, hai mí mắt nặng trịch như đeo chì từng chút một mở ra.

Nàng hình như đã lâu chưa nhìn thấy ánh sáng nên khi tia sáng đầu tiên chiếu vào, đôi mắt nàng có chút đau như bị kim châm.

Đôi mắt đau đớn nhắm chặt lại, thống khổ rơi ra hai giọt lệ, Trầm Thư Kính lại lần nữa cố gắng mở mắt ra.

Lần này nàng không những mở được mắt mà còn khẽ chớp vài cái, hai giọt lệ kia tựa như gột rửa đi bụi bẩn trong mắt, trả lại cho nàng chính là đôi đồng tử thuần khiết đến lạ kì. Đỉnh giường làm bằng gỗ Tử Đàn quý giá khắc hoạ tiết tỉ mỉ đập vào mắt Trầm Thư Kính. Một con Phượng Hoàng miệng ngậm Huyết minh châu, lông toàn thân ánh lên sắc vàng, đôi cánh hùng vĩ vươn dài.

Dưới chân nó là một biển lửa, lửa cháy cao đến đốt trụi cả đỉnh núi nhưng lại chẳng mảy may thương tổn được đến Phượng Hoàng. Trầm Thư Kính biết, đây là Phượng Hoàng niết bàn.

Là hoạ tiết trên đỉnh giường của nàng lúc còn ở chốn khuê phòng. Đôi mắt theo đó đi xuống, màn che bao quanh bốn phía màu lam trong vắt như thuỷ mặc làm từ gấm An Châu đắt đỏ càng khiến Trầm Thư Kính tin nàng đã trở lại khuê phòng của mình. Bên cạnh Trầm Thư Kính, Hỷ Tình ngồi bệch xuống sàn khoanh tay giữ chặt bàn tay nàng, cúi thấp đầu nức nở khóc. Trầm Thư Kính đau lòng vươn tay xoa đầu nàng.

Hỷ Tình kiếp trước chính là người duy nhất còn sống lo lắng cho nàng, nhưng đến cuối cùng cũng lại vì nàng mà chết. Đời trước ngu xuẩn đánh mất nhiều thứ vì tình ái, đời này Trầm Thư Kính nàng nhất định không vì một ai mà làm thương tổn đến người mà nàng muốn bảo hộ. Vốn đang cúi đầu nhưng cảm nhận được trên tóc truyền đến nhiệt độ ấm áp, Hỷ Tình giật mình ngẩng phắt lên.

Tiểu thư đã tỉnh.

Tiểu thư không những tỉnh mà còn cười với nàng.

Nụ cười đó quả thật ôn nhu đến mức khiến nàng thụ sủng nhược kinh*. *Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ. Phải biết rằng tiểu thư của nàng dù không quá khắt khe hay độc ác với nha hoàn, nhưng lại luôn duy trì một khoảng cách xa lạ.

Đến một câu dài tiểu thư còn chưa hề nói với nàng, huống chi nụ cười ngày hôm nay? Vui mừng lấn át lo sợ, Hỷ Tình mừng rỡ reo lên: “Tiểu thư, người tỉnh rồi.

Người rơi xuống hồ nước vào ngày đông lạnh giá thế này chính là muốn hù chết nô tì mà.

Tiểu thư người đã hôn mê gần ba ngày rồi, hại phu nhân cùng mọi người lo lắng vô cùng”

. Trầm Thư Kính dở khóc dở cười nhìn Hỷ Tình vui đến miệng nói luyên thuyên, cuối cùng thấy nàng nói đến suýt thì cắn vào lưỡi mới vội vàng cắt ngang: “Hỷ Tình, ta tỉnh rồi, sao còn không mau đi bẩm báo cho phu nhân, tránh để mẫu thân lo lắng thêm”

. Hỷ Tình phát hiện mình lỗ mãng, âm thầm thè lưỡi xấu hổ rồi hành lễ với Trầm Thư Kính, sau đó lui xuống chạy đến Mẫu Đơn viện tìm Trầm quốc công phu nhân. Trong phòng thoáng chút yên ắng, Trầm Thư Kính chậm rãi suy nghĩ lại lời nói của Hỷ Tình. Nàng ấy nói nàng vì ngã xuống hồ băng mới sinh bệnh.

Mà cả đời của nàng duy chỉ có một lần ngã xuống nước là vào năm mười ba tuổi, nhưng lần đó nàng chỉ hôn mê một ngày một đêm rồi thôi, sao lần này lại tận ba ngày? Có lẽ là do Trầm Thư Kính nàng sống lại nên thời gian có phần thay đổi.

Nếu đúng vậy thì nàng đích thật trùng sinh trở về trước ngày nàng yêu Trác Thiếu Kình tận hai năm Nàng phải tận dụng thời gian ở đời này thật tốt, phải tìm được tử y nam tử đời trước, xử lý những kẻ đã ức hiếp mẫu thân, tìm ra kẻ đã hại chết ca ca, bẻ gãy vây cánh của Trác Thiếu Kình, chặt đứt quan hệ của y cùng Trầm Ánh Nguyệt. Hai năm cũng vừa đủ để Trầm Thư Kính chuẩn bị cho lễ cập kê của mình.

Nàng nhất định phải trở thành một trong Tứ Đại mỹ nhân Bình Tây quốc, hung hăng giẫm đạp Trầm Ánh Nguyệt dưới chân. Trong lúc Trầm Thư Kính đang miên man suy nghĩ, cánh cửa phòng một lần nữa mở ra.

Một đoàn người tầm bốn năm người, đi đầu là một vị phụ nhân vận y phục màu vàng nhạt thêu bách hoa chi vương Mẫu Đơn nhanh chóng tiến vào. Vị phu nhân đến trước giường Trầm Thư Kính ngồi xuống, lúc này nàng mới nhìn rõ đôi mắt phượng của bà đã sưng lên không ít, có lẽ là vừa mới khóc xong. Trầm Thư Kính mũi nghèn nghẹt, khổ sở bao nhiêu lâu phải chịu giờ phút này trông mấy mẫu thân liền tuôn trào ra hết, uỷ khuất hô: “Mẫu thân, con rất nhớ người”

. Lời này vừa nói ra cả một phòng đầy ắp người ngay lập tức yên tĩnh trở lại.

Bởi hạ nhân trong phủ ai chẳng biết Tam tiểu thư mặc dù là phu nhân sinh nhưng lại xem Đại di nương An thị mới chính là mẹ ruột của mình.

Hai chữ “mẫu thân”

này thường ngày gọi Đại di nương An thị, nay lại gọi Tô Tịch phu nhân, thế nên chẳng ai hiểu Trầm Thư Kính rốt cuộc là đang nghĩ gì. Tô Tịch hơi sững người trước ánh mắt tựa như đã trải qua thiên đại uỷ khuất của tiểu nữ nhi vốn không thân thiết với bà, đáy lòng xót xa kích thích hốc mắt một lần nữa lại đỏ lên.

Bà ôm chầm lấy Trầm Thư Kính, ở trên vai nàng nhẹ giọng vỗ về: “Kính nhi ngoan, mẫu thân cũng rất nhớ con, con không sao là tốt, không sao là tốt rồi”

. Buông xuống mi mắt, Trầm Thư Kính rốt cuộc cũng hiểu, đời trước là nàng ngu ngốc như thế nào mới có thể tiếp tay cho người ngoài hãm hại thân nhân của mình.

Nàng thân thiết với An thị, để bà ta dùng nàng làm con tin uy hiếp Tô Tịch, uy hiếp đại ca Trầm Ngôn của nàng thoả hiệp không ít điều kiện.

Đến cuối cùng vì Trác Thiếu Kình, nàng bất hiếu đến cả sinh tử của mẫu thân cũng không màng, chọc cho ca ca giận dữ đi biên cương rồi lại hay tin hắn chết trên đường.

Nàng chính là tự tay hại chết mẫu thân cùng huynh trưởng của mình. Mở mắt ra, Trầm Thư Kính nhìn một vị phụ nhân y phục tươi mới đứng trong góc khuất, khuôn mặt như hồ ly tinh- đó chính là Đại di nương An thị.

Tình cờ bà ta cũng quay đầu bắt gặp ánh mắt của nàng, hơi cau mày nhìn hai mẹ con nàng ôm nhau rồi lung la lung lay đi đến. Đại di nương An thị quả không hổ danh là thứ nữ đẹp nhất An gia.

Từng khoé mắt, đuôi mày, cánh mũi đến cả cái miệng, tất cả đều toát ra hương vị lẳng lơ khiến nam nhân thèm thuồng, khao khát.

Chapter
1 Chương 1: Tử vong
2 Chương 2: Tử vong [2]
3 Chương 3: Phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh
4 Chương 4: Phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh [2]
5 Chương 5: Thức tỉnh mẫu thân
6 Chương 6: Thiếp mời của Ngoại tổ mẫu
7 Chương 7: Tiệc mừng thọ của Tô gia
8 Chương 8: Tiệc mừng thọ của Tô gia [2]
9 Chương 9: Tiệc mừng thọ của Tô gia [3]
10 Chương 10: Tiệc mừng thọ của Tô gia [4]
11 Chương 11: Bạch Mai viện
12 Chương 12: Bạch Mai viện [2]
13 Chương 13: Ân Tang
14 Chương 14: Ân Tang [2]
15 Chương 15: Thân phận thật sự
16 Chương 16: Hai năm sau
17 Chương 17: Sắc phong
18 Chương 18: Không đề
19 Chương 19: Sự thật
20 Chương 20: Kiếp trước cở nào ngu ngốc
21 Chương 21: Chân tướng
22 Chương 22: An Trúc động thủ
23 Chương 23: Yến tiệc tẩy trần
24 Chương 24: Yến tiệc tẩy trần [2]
25 Chương 25: Yến tiệc tẩy trần [3]
26 Chương 26: Yến tiệc tẩy trần [4]
27 Chương 27: Tâm tư Hoàng đế
28 Chương 28: Tâm tư Hoàng đế [2]
29 Chương 29: Thổ lộ
30 Chương 30: Trác Thiếu Kình
31 Chương 31: Trác Thiếu Kình [2]
32 Chương 32: Thân mật
33 Chương 33: Trầm Ngôn trăn trở
34 Chương 34: Phụ thân tốt
35 Chương 35: Phụ thân tốt [2]
36 Chương 36: Tâm sự
37 Chương 37: Tâm sự [2]
38 Chương 38: Tâm ý của Triệu Mộ Như
39 Chương 39: Tâm ý của Triệu Mộ Như [2]
40 Chương 40: Hôn lễ của Trầm Ngôn
41 Chương 41: Dâng trà
42 Chương 42: An thị tử
43 Chương 43: An thị tử [2]
44 Chương 44: Trầm Ánh Nguyệt tới cửa
45 Chương 45: Lễ cập kê
46 Chương 46: Tịnh vương gặp mặt
47 Chương 47: Tịnh vương gặp mặt [2]
48 Chương 48: Tịnh vương gặp mặt [3]
49 Chương 49: Tịnh vương gặp mặt [4]
50 Chương 50: Huỷ thanh danh
51 Chương 51: Phế truất, huỷ họ
52 Chương 52: Thái tử điện hạ đại giá quang lâm
53 Chương 53: Thái tử điện hạ đại giá quang lâm [2]
54 Chương 54: Thân thế của Hỷ Tình
55 Chương 55: Hỷ Tình nhớ lại
56 Chương 56: Công khai thân phận
57 Chương 57: Ở trên đường cái gặp phải kẻ điên
58 Chương 58: Ở trên đường cái gặp phải kẻ điên [2]
59 Chương 59: Lại nữa
60 Chương 60: Lại nữa [2]
61 Chương 61: Xử lý tiểu khổng tước
62 Chương 62: Hoàng hậu nương nương
63 Chương 63: Hoàng hậu nương nương [2]
64 Chương 64: Thịnh thế phong hoa
65 Chương 65: Thịnh thế phong hoa [2]
66 Chương 66: Tạ ơn
67 Chương 67: Ám sát
68 Chương 68: Ám sát [2]
69 Chương 69: Ám sát [3]
70 Chương 70: Hồi kết
71 Chương 71: Phiên ngoại mười lăm năm sau
Chapter

Updated 71 Episodes

1
Chương 1: Tử vong
2
Chương 2: Tử vong [2]
3
Chương 3: Phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh
4
Chương 4: Phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh [2]
5
Chương 5: Thức tỉnh mẫu thân
6
Chương 6: Thiếp mời của Ngoại tổ mẫu
7
Chương 7: Tiệc mừng thọ của Tô gia
8
Chương 8: Tiệc mừng thọ của Tô gia [2]
9
Chương 9: Tiệc mừng thọ của Tô gia [3]
10
Chương 10: Tiệc mừng thọ của Tô gia [4]
11
Chương 11: Bạch Mai viện
12
Chương 12: Bạch Mai viện [2]
13
Chương 13: Ân Tang
14
Chương 14: Ân Tang [2]
15
Chương 15: Thân phận thật sự
16
Chương 16: Hai năm sau
17
Chương 17: Sắc phong
18
Chương 18: Không đề
19
Chương 19: Sự thật
20
Chương 20: Kiếp trước cở nào ngu ngốc
21
Chương 21: Chân tướng
22
Chương 22: An Trúc động thủ
23
Chương 23: Yến tiệc tẩy trần
24
Chương 24: Yến tiệc tẩy trần [2]
25
Chương 25: Yến tiệc tẩy trần [3]
26
Chương 26: Yến tiệc tẩy trần [4]
27
Chương 27: Tâm tư Hoàng đế
28
Chương 28: Tâm tư Hoàng đế [2]
29
Chương 29: Thổ lộ
30
Chương 30: Trác Thiếu Kình
31
Chương 31: Trác Thiếu Kình [2]
32
Chương 32: Thân mật
33
Chương 33: Trầm Ngôn trăn trở
34
Chương 34: Phụ thân tốt
35
Chương 35: Phụ thân tốt [2]
36
Chương 36: Tâm sự
37
Chương 37: Tâm sự [2]
38
Chương 38: Tâm ý của Triệu Mộ Như
39
Chương 39: Tâm ý của Triệu Mộ Như [2]
40
Chương 40: Hôn lễ của Trầm Ngôn
41
Chương 41: Dâng trà
42
Chương 42: An thị tử
43
Chương 43: An thị tử [2]
44
Chương 44: Trầm Ánh Nguyệt tới cửa
45
Chương 45: Lễ cập kê
46
Chương 46: Tịnh vương gặp mặt
47
Chương 47: Tịnh vương gặp mặt [2]
48
Chương 48: Tịnh vương gặp mặt [3]
49
Chương 49: Tịnh vương gặp mặt [4]
50
Chương 50: Huỷ thanh danh
51
Chương 51: Phế truất, huỷ họ
52
Chương 52: Thái tử điện hạ đại giá quang lâm
53
Chương 53: Thái tử điện hạ đại giá quang lâm [2]
54
Chương 54: Thân thế của Hỷ Tình
55
Chương 55: Hỷ Tình nhớ lại
56
Chương 56: Công khai thân phận
57
Chương 57: Ở trên đường cái gặp phải kẻ điên
58
Chương 58: Ở trên đường cái gặp phải kẻ điên [2]
59
Chương 59: Lại nữa
60
Chương 60: Lại nữa [2]
61
Chương 61: Xử lý tiểu khổng tước
62
Chương 62: Hoàng hậu nương nương
63
Chương 63: Hoàng hậu nương nương [2]
64
Chương 64: Thịnh thế phong hoa
65
Chương 65: Thịnh thế phong hoa [2]
66
Chương 66: Tạ ơn
67
Chương 67: Ám sát
68
Chương 68: Ám sát [2]
69
Chương 69: Ám sát [3]
70
Chương 70: Hồi kết
71
Chương 71: Phiên ngoại mười lăm năm sau