80: Tái Kiến

Edit by Náppu
*
Từ sau khi thức tỉnh trở thành dẫn đường cấp A, trừ bỏ bốn người ‘Nộ Hải’ kia, Cù Tầm Dương cũng chỉ giúp ba bốn lính gác khác làm khai thông đơn giản.

Bởi vì khi đó ra ngoài làm nhiệm vụ lính gác bị thương quá nhiều, dẫn đường của bọn họ không thể tiếp tục được nữa, bọn họ nói cậu đi hỗ trợ.

Cho nên đây là lần đầu tiên cậu trải qua việc được nhiều lính gác thỉnh cầu khai thông như vậy.

Nhưng một trăm năm mươi sáu người thật sự quá nhiều, một ngày căn bản không có khả năng khai thông cho toàn bộ, cho nên Cù Tầm Dương liền từ danh sách Khải Tây đưa cho lựa chọn hai mươi lính gác tinh thần lực bạo tẩu tương đối nghiêm trọng tới tiến hành khai thông trước.

Đây cũng là lần đầu tiên từ khi Cù Tầm Dương đi đến nơi này tiếp xúc với những lính gác ngoại quốc khác trừ mấy người Địch Tư, cũng coi như tự mình cảm nhận được nhiệt tình của lính gác ngoại quốc có bao nhiêu khoa trương.

Chờ sau khi cậu xác nhận xong danh sách lính gác, Khải Tây liền giúp cậu an bài thời gian từng lính gác đến đây khai thông, sau đó đi ra ngoài bắt đầu gọi điện thoại liên hệ những lính gác đó.

Cù Tầm Dương ngồi trên sô pha trong phòng khai thông, chờ đợi những lính gác đó đến.

Hình thức khai thông như vậy hơi có chút giống hẹn trước bác sĩ xem bệnh, làm cậu cảm thấy rất mới lạ.

Bất quá trong phòng khai thông chỉ có sô pha cùng giường đôi, ý tứ biểu đạt thật sự rất trực tiếp.

Chờ không bao lâu lính gác thứ nhất đã đến, kết quả đối phương vừa tiến vào đã đem Cù Tầm Dương đẩy ngã, đem cậu đè trên sô pha cúi đầu hôn tới tấp, Cù Tầm Dương sợ tới mức trực tiếp hoảng sợ kêu to.

Vẫn là Khải Tây kịp thời đẩy cửa tiến vào ngăn lại lính gác kia, cuối cùng lính gác kia mới cố gắng tiếp nhận cùng Cù Tầm Dương nắm tay khai thông.

Nhưng trong quá trình khai thông hắn lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, cuối cùng cũng coi như cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Bởi vì có vết xe đổ, cho nên khi lính gác thứ hai tiến vào, Cù Tầm Dương phi thường cảnh giác.

Bất quá còn tốt, đối phương quy quy củ củ ngồi xuống sô pha đối diện Cù Tầm Dương, sau đó mỉm cười cùng cậu chào hỏi, còn rất lễ phép tự giới thiệu.

Cù Tầm Dương mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc duỗi tay nắm lấy tay đối phương đang chuẩn bị tiến hành khai thông, lại nghe thấy đối phương dùng tiếng Trung sứt sẹo nói với cậu: “Em rất tốt, tôi yêu em.


“! ”
Cậu không rõ ràng lắm gia hỏa này có biết câu ‘tôi yêu em’ là biểu đạt ý tứ gì hay không, dù sao cậu cứ coi như chính mình không nghe thấy là được.

Sau đó những lính gác tới đây cũng là trạng huống tương đồng.

Hoặc là muốn động tay động chân với cậu, hoặc là phi thường nhiệt tình lôi kéo dụ dỗ cậu nửa ngày, hoặc là dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu tò mò nhìn chằm chằm cậu thẳng đến khi khai thông kết thúc, hoặc là bất ngờ cùng cậu tỏ tình, còn có người mời cậu tình một đêm, hoặc là muốn trở thành bạn đời!
Đương nhiên cũng có người cảm thấy cậu thoạt nhìn quá suy nhược mà tỏ vẻ thất vọng, cũng có người cố ý lại đây tỏ vẻ ngạo mạn.

Dù sao hôm nay hai mươi lính gác này, trong quá trình cùng cậu khai thông một cách bình thường cư nhiên chỉ có bốn năm người!
Những người khác thật đúng là đều không quá bình thường.

Chờ sau khi cậu giúp hai mươi lính gác này toàn bộ khai thông xong, cũng đã hơn năm giờ chiều.

Cù Tầm Dương sức cùng lực kiệt từ tòa nhà dẫn đường đi ra, có một loại cảm giác thân thể bị đào rỗng.

Trước kia giúp bốn gia hỏa kia khai thông cũng sẽ cảm thấy mệt, nhưng càng nhiều vẫn là bởi vì thân thể mỏi mệt, bởi vì mỗi lần cùng bọn họ làm tình đều phải làm trong thời gian rất dài.

Nhưng hôm nay mới chỉ khai thông một ngày, trừ bỏ thân thể, cậu cảm thấy tinh thần cũng phá lệ mỏi mệt.

Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp ứng phó với nhiều người như vậy, chẳng những phải hao hết tâm tư để hiểu lời bọn họ nói, còn phải đối mặt với rất nhiều tình huống đột ngột phát sinh, dẫn tới tinh thần cả ngày hôm nay của cậu đều ở trạng thái khẩn trương cao độ, hiện tại vừa kết thúc rồi thả lỏng, liền hoàn toàn mệt đến không chịu được.

“Tích tích.


Âm thanh ô tô ở trên đường cái vang lên, Cù Tầm Dương ngẩng đầu nhìn qua, thấy Lý Lâm đang ngồi trong xe nghiêng đầu mỉm cười vẫy tay với cậu.

Cù Tầm Dương vừa ngồi vào trong xe, cả người liền nằm soài lên trên ghế phụ.

Lý Lâm một bên khởi động xe, một bên hỏi cậu: “Mệt muốn chết rồi đúng không?”
Cù Tầm Dương nhắm hai mắt vô lực nói: “Quả thực mệt chết.

Lý Lâm nói: “Không sao, chậm rãi sẽ quen.


Trong lòng Cù Tầm Dương còn sợ hãi: “Tôi có thể từ bỏ không làm việc hay không a?”
Lý Lâm hừ cười nói: “Như thế nào? Chẳng lẽ cậu muốn tôi nuôi cậu?”
Cù Tầm Dương nói: “Ngạch! Chính là cảm giác có chút không thích ứng được phương thức khai thông như vậy, hơn nữa bọn họ, rất đáng sợ, cảm giác như là muốn đem tôi ăn luôn.


Lý Lâm cười ha ha: “Lính gác muốn ăn dẫn đường không phải rất bình thường sao? Huống chi cậu lại là dẫn đường chất lượng tốt như vậy.


Cù Tầm Dương hoảng sợ: “Bọn họ sẽ không thật sự cưỡng bách tôi chứ?”
Hôm nay nếu không phải cậu không ngừng kêu to gọi Khải Tây tới, có khả năng cũng không biết đã bị đè ép bao nhiêu lần.

Lý Lâm cười nói: “Đừng lo lắng, bọn họ chỉ là chọc ghẹo cậu chơi thôi.


Cù Tầm Dương hỏi: “Thật sự?”
Lý Lâm trả lời: “Ân, nơi này có một quy định cấm, lính gác không thể cưỡng bách dẫn đường.


Cù Tầm Dương lúc này mới yên tâm, “Vậy là tốt rồi.


“Bất quá tôi không nghĩ tới sẽ có nhiều lính gác muốn tìm tôi khai thông như vậy, về sau sẽ không phải đều sẽ nhiều như vậy đi? Tôi cảm giác có chút chịu không nổi.


Chẳng lẽ cậu về sau mỗi ngày đều phải bài trừ tối đa danh sách khai thông sao? Tinh thần lực của cậu có mạnh đến mấy cũng chống đỡ không được a.

Lý Lâm lại bị cậu chọc cười, “Sẽ không đâu, hiện tại bọn người kia chỉ là đối với cậu quá tò mò, đại bộ phận đều là tới xem náo nhiệt, chờ bọn họ mới mẻ qua đi, người tìm cậu xin khai thông sẽ giảm rất nhiều.


Tuy rằng sau đó cũng đích xác như lời Lý Lâm nói, những lính gác đó rất nhiều đều là đi xem náo nhiệt, nhưng bởi vì những lính gác từng được Cù Tầm Dương khai thông qua cảm giác thể nghiệm đều rất tốt, sau khi đem những việc này tuyên truyền ra ngoài, về sau lính gác tìm cậu khai thông tuy rằng không có khoa trương giống như danh sách lúc đầu tới một trăm năm mươi sáu người, nhưng cũng đều duy trì ở mức độ mỗi ngày trên dưới mười người.

Bất quá sau đó Cù Tầm Dương cũng thích ứng, chậm rãi tiếp nhận mỗi ngày tiến hành khai thông cho mười đến hai mươi lính gác, tuy rằng có không ít lính gác tỏ vẻ muốn cùng cậu làm tình, nhưng bởi vì lý do cá nhân cậu cơ bản đều cự tuyệt.

Bất quá cậu chỉ cần cùng những lính gác đó nắm tay đã có thể giúp bọn họ khai thông hoàn mỹ, cho nên những lính gác muốn cùng cậu làm tình trừ bỏ tỏ vẻ tiếc nuối cũng không có quá nhiều oán hận.

Đại bộ phận lính gác tìm cậu khai thông cũng chỉ tỏ ý như vậy hai ba lần, ngoại trừ ba lính gác hay đến tìm cậu nhất.

Một người là lính gác cấp A lần đầu tiên tìm cậu khai thông đã dùng tiếng Trung nói yêu cậu, tên là Eric.

Một người khác cũng là lính gác cấp A ban đầu ghét bỏ cậu quá suy nhược, nhưng lại bị năng lực khai thông của cậu thuyết phục, tên là Kent.

Còn có một lính gác cấp B tên Đạt Luân, nói chính mình đối với cậu nhất kiến chung tình, sau đó liền triển khai nhiệt liệt theo đuổi cậu.

Nói thật, ban đầu Cù Tầm Dương có chút chống đỡ không được nhiệt tình của bọn họ, nhưng hai tháng nay ở chung, cậu cùng ba lính gác này cũng coi như trở thành bằng hữu.

Tuy rằng, có khả năng, Eric cùng Đạt Luân đều muốn cùng cậu phát triển trở thành người yêu.

Nhưng Cù Tầm Dương hiện tại thật sự không có tâm tư yêu đương, Lý Lâm vẫn luôn khuyên cậu buông xuống quá khứ, nhưng cậu cảm thấy bản thân cũng không phải bị trói buộc, cậu chỉ đơn thuần không có tâm tư mà thôi.

Nguyên bản Cù Tầm Dương cho rằng bản thân về sau sẽ luôn bình bình đạm đạm sống như vậy, cậu sẽ vẫn luôn sinh hoạt ở chỗ này, ở cùng Lý Lâm, có lẽ còn có cơ hội chết già, lại có lẽ sẽ chết ở trên chiến trường.

Cậu cho rằng bản thân cùng bốn người kia vĩnh viễn sẽ không gặp lại, nhưng cậu chẳng thể nghĩ tới, lại ở chỗ này một lần nữa nhìn thấy bốn người bọn họ.

Vào một buổi sáng chín giờ, khi bọn họ một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu, cậu có một loại cảm giác phảng phất giống như đã cách một thế hệ.

Ánh mắt bốn người kia nhìn cậu, mang theo khiếp sợ, không dám tin tưởng, thậm chí ở một khắc nhìn thấy cậu kia giống như đều phát ngốc tại chỗ.

Này cũng cho Cù Tầm Dương có cơ hội xoay người chạy trốn.

Cậu cũng không biết bản thân vì sao trước tiên nghĩ đến lại là chạy trốn, chỉ là trong nháy mắt lúc nhìn thấy bọn họ đã muốn lập tức rời khỏi nơi đó.

Chỉ là tốc độ của cậu sao có thể so với bốn người kia!
Chưa chạy được bao xa, bên cạnh đã xuất hiện bốn đạo quang ảnh, sau đó cậu bị bốn người kia bao vây ở trung tâm.

Cậu cơ hồ lập tức la to nói bọn họ cút ngay.

Nguyên bản cậu muốn làm cho bản thân lạnh nhạt trấn định một chút, nhưng vừa nhìn thấy bọn họ, trái tim cậu liền đập nhanh hơn, đến cảm xúc cũng trở nên không ổn định.

Hứa Uyên trợn to hai mắt, phảng phất đến dũng khí chớp mắt cũng không có, dùng hai tay bắt lấy bả vai Cù Tầm Dương, thanh âm run rẩy nói: “Cừu con, thật, thật là em sao?” Không chỉ thanh âm, ngay cả hai tay đang bắt lấy Cù Tầm Dương của hắn cũng không ngừng run rẩy.

Cù Tầm Dương mặt lạnh ngẩng đầu, lại đối diện với khuôn mặt đang chảy hai hàng nước mắt của Hứa Uyên mà có chút sửng sốt.

Lúc này cậu cũng phát hiện Hứa Uyên hình như trở nên tiều tụy rất nhiều, nguyên bản gương mặt giống như cún con, tinh thần luôn phấn chấn bồng bột hiện tại lại tái nhợt, gò má hơi hơi ao hãm, cả khuôn mặt đều không hề có khí sắc.

Suy nghĩ của cậu trong nháy mắt hỗn loạn, nhưng cậu lập tức ngăn lại suy nghĩ của bản thân, lập tức dời đi tầm mắt, sau đó hạ thấp thanh âm nói hắn buông tay.

Hứa Uyên nào sẽ buông tay, hắn gấp không chờ nổi muốn đem Cù Tầm Dương kéo vào trong lòng ngực.

Chẳng qua hắn còn chưa thực hiện được, đã bị Dịch Dữ Kiệt dùng sức túm chặt, từ trên người Cù Tầm Dương kéo ra.

Dịch Dữ Kiệt quát: “Cậu không nghe thấy em ấy nói cậu buông tay sao?”
Hứa Uyên bạo nộ: “Cậu mẹ nó có bệnh!”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Tôi chỉ muốn nghe em ấy nói.


“Cậu mẹ nó giả bộ cái gì!”
Hứa Uyên trực tiếp một đấm đánh qua, Dịch Dữ Kiệt nhanh nhẹn tránh đi, nhưng giây tiếp theo Hứa Uyên lại phóng thích sóng năng lượng đem Dịch Dữ Kiệt đánh bay ra ngoài, lúc này Dịch Dữ Kiệt cũng bực, đứng dậy lập tức đánh trả, sau đó hai người bọn họ liền lao vào đánh nhau.

Đối với hành động đột nhiên đánh lộn của bọn họ, Cù Tầm Dương cảm thấy rất không hiểu hơn nữa cũng cảm thấy rất vô ngữ.

Mà Liên Hạc cùng Sở Tri Nam giống như cũng không có ý muốn đi qua ngăn cản, trực tiếp làm lơ hai gia hỏa càng đánh càng kịch liệt kia.

Từ một khắc nhìn thấy Cù Tầm Dương kia, Sở Tri Nam đã đi đến bên cạnh che lấp đường đi của cậu, tầm mắt Sơ Tri Nam giống như là ghim chặt trên người Cù Tầm Dương, một chút cũng chưa từng dời đi.

Tầm mắt Liên Hạc cũng không rời khỏi Cù Tầm Dương, lúc ánh mắt Cù Tầm Dương quét về phía hắn thậm chí hắn còn có chút hoảng thần, sau khi Cù Tầm Dương thu hồi tầm mắt lại lập tức cảm thấy mất mát, nhưng hắn vẫn chủ động mở miệng, thanh tuyến có hơi run rẩy, “Dương Dương, còn tốt em vẫn còn sống! ”
Cù Tầm Dương cho rằng cậu sẽ không đau lòng, mà sau khi cậu nghe thấy Liên Hạc nói những lời này, ngực cậu vẫn buồn đau một chút, sau đó cậu liền rất muốn giống lúc Hứa Uyên đánh Dịch Dữ Kiệt trực tiếp cho Liên Hạc một quyền, tuy rằng cuối cùng cậu vẫn không làm như vậy.

“Ha hả, phải không? Tôi cho rằng các anh rất muốn tôi chết.


Liên Hạc bị nghẹn một chút, lập tức nói: “Không phải, Dương Dương, khi đó chúng tôi! ”
Đúng lúc này, Lý Lâm từ phía sau vội vã chạy tới hô to: “Các người điên rồi hả, mau dừng lại! Muốn huỷ hoại nơi này của chúng tôi sao!”
Nhưng mà sau khi phát hiện chính mình kêu to cũng vô dụng, lập tức quay đầu lại nói với ba người đi theo hắn: “Ba người các anh còn chậm rì rì tản bộ? Nhanh chóng ngăn lại hai tên ngốc kia đi!”.

Chapter
1 C1: Thức tỉnh
2 C2: Mới gặp
3 C3: Cưỡng bách
4 C4: Chạy trốn
5 C5: Xuất phát
6 C6: Ghét bỏ
7 C7: Song long
8 C8: Tiểu hài tử
9 C9: Cường đại
10 C10: Ngoài ý muốn
11 C11: Khai thông
12 C12: Chết vì tình
13 C13: Hố đen
14 C14: Cưỡi ngựa
15 C15: Tín nhiệm
16 C16: Nói mớ
17 C17: Người yêu
18 C18: Cừu con
19 C19: Lại lần nữa
20 C20: Ảo giác
21 C21: Trị liệu
22 C22: Thích khóc
23 C23: Thật thật
24 C24: Giả giả
25 C25: Thanh tỉnh
26 C26: Tự mình hại mình
27 27: Phá Giải
28 28: Thay Đổi
29 29: Biểu Lộ
30 30: Khẩu Giao
31 31: Soái Nhất
32 32: Khen Ngợi
33 33: Tôn Trọng
34 34: Liếm Huyệt
35 35: Làm Tình
36 36: Ghen
37 37: Di Chứng
38 38: Hôn Lưỡi
39 39: Tán Tỉnh
40 40: Nhảy Phi Cơ
41 41: Loại Hai
42 42: Xúc Động
43 43: Gạt Người
44 44: Tranh Sủng
45 45: Tự An Ủi
46 46: Thần Kỳ
47 47: Chân Giao
48 48: Tới
49 49: Dược Tề
50 50: Nhận Rõ
51 51: Yêu Đương Vụng Trộm
52 52: Cầm Tù
53 53: Tra Tấn
54 54: Chấp Niệm
55 55: Cứu Viện
56 56: Đau Đớn
57 57: Nhảy Vực
58 58: Phẫn Nộ
59 59: Nổi Điên
60 60: Giải Dược
61 61: Giận Dỗi
62 62: Bảo Bối
63 63: Nhu Tình
64 64: Trở Về
65 65: Khôi Phục
66 66: Biết Được
67 67: Suy Tư
68 68: Loạn Tưởng
69 69: Mối Tình Đầu
70 70: Ủy Khuất
71 71: Đề Nghị
72 72: Thất Vọng
73 73: Xúc Tua
74 74: Đột Phát
75 75: Hai Chọn Một
76 76: Gặp Lại
77 77: Suy Đoán
78 78: Tự Tin
79 79: Hối Hận
80 80: Tái Kiến
81 81: Hôn Môi
82 82: Làm Tình
83 83: Say Rượu
84 84: Quần Ẩu
85 85: Xin Lỗi
86 86: Truyền Miệng
87 87: Lấy Lòng
88 88: Bị Thương
89 89: Tâm Nhãn
90 90: Ngọt Thịt
91 91: Hứa Uyên
92 92: Tên Của Cẩu
93 93: Tiểu Hắc
94 94: Đau Lòng
95 95: Tâm Tư
96 96: Thịt
97 97: Quá Độ
98 98: Liên Hạc
99 99: Chờ Đợi
100 100: Giấu Giếm
101 101: Ôn Nhu
102 102: Thịt Tiếp
103 103: Sự Thật
104 104: Khổ Tâm
105 105: Vũ Hội
106 106: 5p 1
107 107: 5p 2
108 108: Thăm Dò
109 109: Không Biết
110 110: Sào Huyệt
111 111: Phát Hiện
112 112: Xỏ Xuyên Qua
113 113: Qua Đi
114 114: Tiêu Hao
115 115: Kích Phát
116 116: Ánh Rạng Đông
117 117: Kết Thúc
118 118: Về Nhà
119 119: Dịch Dữ Kiệt
120 120: Tạp Dề
121 121: Song Long
122 122: Cảm Xúc
123 123: Mê Muội
124 124: Sở Tri Nam
125 125: Đoàn Tụ
126 126: Kết Thúc
127 127: Chương 15
Chapter

Updated 127 Episodes

1
C1: Thức tỉnh
2
C2: Mới gặp
3
C3: Cưỡng bách
4
C4: Chạy trốn
5
C5: Xuất phát
6
C6: Ghét bỏ
7
C7: Song long
8
C8: Tiểu hài tử
9
C9: Cường đại
10
C10: Ngoài ý muốn
11
C11: Khai thông
12
C12: Chết vì tình
13
C13: Hố đen
14
C14: Cưỡi ngựa
15
C15: Tín nhiệm
16
C16: Nói mớ
17
C17: Người yêu
18
C18: Cừu con
19
C19: Lại lần nữa
20
C20: Ảo giác
21
C21: Trị liệu
22
C22: Thích khóc
23
C23: Thật thật
24
C24: Giả giả
25
C25: Thanh tỉnh
26
C26: Tự mình hại mình
27
27: Phá Giải
28
28: Thay Đổi
29
29: Biểu Lộ
30
30: Khẩu Giao
31
31: Soái Nhất
32
32: Khen Ngợi
33
33: Tôn Trọng
34
34: Liếm Huyệt
35
35: Làm Tình
36
36: Ghen
37
37: Di Chứng
38
38: Hôn Lưỡi
39
39: Tán Tỉnh
40
40: Nhảy Phi Cơ
41
41: Loại Hai
42
42: Xúc Động
43
43: Gạt Người
44
44: Tranh Sủng
45
45: Tự An Ủi
46
46: Thần Kỳ
47
47: Chân Giao
48
48: Tới
49
49: Dược Tề
50
50: Nhận Rõ
51
51: Yêu Đương Vụng Trộm
52
52: Cầm Tù
53
53: Tra Tấn
54
54: Chấp Niệm
55
55: Cứu Viện
56
56: Đau Đớn
57
57: Nhảy Vực
58
58: Phẫn Nộ
59
59: Nổi Điên
60
60: Giải Dược
61
61: Giận Dỗi
62
62: Bảo Bối
63
63: Nhu Tình
64
64: Trở Về
65
65: Khôi Phục
66
66: Biết Được
67
67: Suy Tư
68
68: Loạn Tưởng
69
69: Mối Tình Đầu
70
70: Ủy Khuất
71
71: Đề Nghị
72
72: Thất Vọng
73
73: Xúc Tua
74
74: Đột Phát
75
75: Hai Chọn Một
76
76: Gặp Lại
77
77: Suy Đoán
78
78: Tự Tin
79
79: Hối Hận
80
80: Tái Kiến
81
81: Hôn Môi
82
82: Làm Tình
83
83: Say Rượu
84
84: Quần Ẩu
85
85: Xin Lỗi
86
86: Truyền Miệng
87
87: Lấy Lòng
88
88: Bị Thương
89
89: Tâm Nhãn
90
90: Ngọt Thịt
91
91: Hứa Uyên
92
92: Tên Của Cẩu
93
93: Tiểu Hắc
94
94: Đau Lòng
95
95: Tâm Tư
96
96: Thịt
97
97: Quá Độ
98
98: Liên Hạc
99
99: Chờ Đợi
100
100: Giấu Giếm
101
101: Ôn Nhu
102
102: Thịt Tiếp
103
103: Sự Thật
104
104: Khổ Tâm
105
105: Vũ Hội
106
106: 5p 1
107
107: 5p 2
108
108: Thăm Dò
109
109: Không Biết
110
110: Sào Huyệt
111
111: Phát Hiện
112
112: Xỏ Xuyên Qua
113
113: Qua Đi
114
114: Tiêu Hao
115
115: Kích Phát
116
116: Ánh Rạng Đông
117
117: Kết Thúc
118
118: Về Nhà
119
119: Dịch Dữ Kiệt
120
120: Tạp Dề
121
121: Song Long
122
122: Cảm Xúc
123
123: Mê Muội
124
124: Sở Tri Nam
125
125: Đoàn Tụ
126
126: Kết Thúc
127
127: Chương 15